Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-703
Chương 703
Tiêu Hách Thiên còn chưa kịp phân minh cho bản thân thì Lam Minh đã híp mắt, giọng nói nghiêm nghị, găn từng chữ một: “Bắt cả Tiêu Hách Thiên đi.” “Đợi chút đã.”
Phúc Trăn trợn tròn mắt, Bạc Dạ là đang đến làm càng ở địa bàn của anh ta sao! Bọn họ đã trực tiếp lấy cả hình tượng người đại diện của anh ta đi rồi, điều này không phải tương đương với việc làm hỏng cả uy tính của truyền thông Starlight rồi hay sao!
Phúc Trăn lo lắng quát: “Muốn làm gì thì cũng phải có bằng chứng chứng minh.”
Khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt của Bạc Dạ, trái tim anh ta đột nhiên ớn lạnh.
Lẽ nào… Lẽ nào đúng là do em họ mình không nên thân, đã thực sự ra tay với Đường Thi sao?
Dùng biển quảng cáo để giết người mà cũng có thể làm được, có phải em ấy đã mất trí rồi không?
Lúc Thạch Họa và Tiêu Hách Thiên bị bắt vào xe cảnh sát, khuôn mặt của hai người như sắp chết chỉ còn chút hơi tàn, tất cả mọi người đều dán mắt vào một nam một nữ dối trên lừa dưới lúc đầu còn đầy kiêu ngạo, đến giờ lại không dám phát ra tiếng động gì, ai cũng không khỏi cảm thấy khó tin.
Ngay cả Tiêu Hách Thiên cũng tham gia vào chuyện này, rốt cuộc thì Đường Thi đã đắc tội với ai?
Bạc Dạ nhìn hai người bọn họ bị Lam Minh bắt đi, quay đầu lại nhìn Phúc Trăn, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Cậu có ý kiến gì?”
Một câu nói nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa một sự tàn nhẫn vô cùng, Phúc Trăn nghiến răng nghiến lợi: “Cậu muốn làm gì? Muốn làm loạn sao? Bạc Dạ, cậu không muốn chúng ta là bạn nữa sao?”
Bạc Dạ ngước mặt lên trời cười lớn: “Làm bạn với cậu?”
Như thể anh vừa được nghe một câu chuyện cười.
Sau đó người đàn ông đi đến bên cạnh Đường Thi, đẩy xe lăn của cô tiến lên phía trước, Đường Thi ngồi vững vàng trên chiếc xe lăn, biết rằng Bạc Dạ đang đẩy mình nên không nói gì cả, hai người cùng nhau đi tới trước mặt Phúc Trăn.
Lúc này Phúc Trăn mới nhận ra rằng, ánh mắt của hai người bọn họ… cực kỳ giống nhau.
Ánh mắt lạnh lùng mang theo sát khí, khiến người khác cảm thấy như thể bị thủ lĩnh của bầy sói nhìn chằm chằm vào người mình, khiến cho anh ta có một loại cảm giác… bị người khác nhìn thấu, cắn rứt lương tâm.
Đường Thi nhàn nhạt hỏi một câu, chỉ bằng một câu nói đó thôi đã khiến Phúc Trăn cảm thấy khó thở: “Phúc Trăn, anh giúp Thạch Hoa, nếu như đúng là Thạch Họa đã hãm hại tôi thì anh định làm thể nào?”
Anh nên làm thế nào?
Phúc Trăn không nói được lời nào.
Từ xưa đến nay anh chưa bao giờ nghĩ rằng em họ của mình lại to gan như vậy… Thực sự lại có dã tâm muốn giết Đường Thi!
Không, nhất định là có ai đó đứng phía sau không ngừng khiêu khích, nếu không tuy Thạch Họa có là một con bé to xác không có đầu óc, nhưng cũng không đến mức độc ác đến như vậy, nhất định là con bé bị ai đó tẩy não rồi…
Suy nghĩ trong đầu Phúc Trăn hiện đang rất lộn xộn, lúc này đang đối diện với ánh mắt của Đường Thi nhưng anh ta không biết mình nên giải thích thể nào cho phải.
Đường Thi nhẹ giọng nói: “Hủy hợp đồng đi, tôi sẽ bồi thường thiệt hại. Tôi không muốn trở thành đại sứ của công ty anh. Quý công ty khiến tôi cảm thấy rất sợ hãi.”
Quý công ty, khiến tôi cảm thấy rất sợ hãi.
Đường Thi chưa bao giờ nghĩ rằng hôm nay mình phải ngồi xe lăn là do bị người khác hãm hại đến mức này. Đây là hiềm khích lớn đến nhường nào, muốn cô chết sao?
Nếu Bạc Dạ không phát hiện ra tất cả những chuyện này thì có lẽ cô vẫn sẽ tiếp tục thân thiết với Thạch Họa, tiếp tục thân thiết với… kẻ sát nhân muốn giết chết cô.
Tay Đường Thi hơi run run, cô ngẩng đầu hỏi Bạc Dạ: “Làm sao anh có thể phát hiện ra tất cả chuyện này?”
Bạc Dạ cúi đầu, trong ánh mắt anh mang theo xúc cảm sâu sắc, anh nhìn chằm chằm Đường Thi rồi nói: “Sai lầm năm sáu năm trước đã khiến em phải vào tù, lần này, tôi sẽ không để em phải chịu một chút oan ức nào nữa đâu.”
Khoảng khắc ấy, trái tim cô đột nhiên đập chậm lại, tất cả những ý nghĩ hóa thành thủy triều tràn ngập bao phủ lấy Đường Thi.
Tiêu Hách Thiên còn chưa kịp phân minh cho bản thân thì Lam Minh đã híp mắt, giọng nói nghiêm nghị, găn từng chữ một: “Bắt cả Tiêu Hách Thiên đi.” “Đợi chút đã.”
Phúc Trăn trợn tròn mắt, Bạc Dạ là đang đến làm càng ở địa bàn của anh ta sao! Bọn họ đã trực tiếp lấy cả hình tượng người đại diện của anh ta đi rồi, điều này không phải tương đương với việc làm hỏng cả uy tính của truyền thông Starlight rồi hay sao!
Phúc Trăn lo lắng quát: “Muốn làm gì thì cũng phải có bằng chứng chứng minh.”
Khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt của Bạc Dạ, trái tim anh ta đột nhiên ớn lạnh.
Lẽ nào… Lẽ nào đúng là do em họ mình không nên thân, đã thực sự ra tay với Đường Thi sao?
Dùng biển quảng cáo để giết người mà cũng có thể làm được, có phải em ấy đã mất trí rồi không?
Lúc Thạch Họa và Tiêu Hách Thiên bị bắt vào xe cảnh sát, khuôn mặt của hai người như sắp chết chỉ còn chút hơi tàn, tất cả mọi người đều dán mắt vào một nam một nữ dối trên lừa dưới lúc đầu còn đầy kiêu ngạo, đến giờ lại không dám phát ra tiếng động gì, ai cũng không khỏi cảm thấy khó tin.
Ngay cả Tiêu Hách Thiên cũng tham gia vào chuyện này, rốt cuộc thì Đường Thi đã đắc tội với ai?
Bạc Dạ nhìn hai người bọn họ bị Lam Minh bắt đi, quay đầu lại nhìn Phúc Trăn, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Cậu có ý kiến gì?”
Một câu nói nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa một sự tàn nhẫn vô cùng, Phúc Trăn nghiến răng nghiến lợi: “Cậu muốn làm gì? Muốn làm loạn sao? Bạc Dạ, cậu không muốn chúng ta là bạn nữa sao?”
Bạc Dạ ngước mặt lên trời cười lớn: “Làm bạn với cậu?”
Như thể anh vừa được nghe một câu chuyện cười.
Sau đó người đàn ông đi đến bên cạnh Đường Thi, đẩy xe lăn của cô tiến lên phía trước, Đường Thi ngồi vững vàng trên chiếc xe lăn, biết rằng Bạc Dạ đang đẩy mình nên không nói gì cả, hai người cùng nhau đi tới trước mặt Phúc Trăn.
Lúc này Phúc Trăn mới nhận ra rằng, ánh mắt của hai người bọn họ… cực kỳ giống nhau.
Ánh mắt lạnh lùng mang theo sát khí, khiến người khác cảm thấy như thể bị thủ lĩnh của bầy sói nhìn chằm chằm vào người mình, khiến cho anh ta có một loại cảm giác… bị người khác nhìn thấu, cắn rứt lương tâm.
Đường Thi nhàn nhạt hỏi một câu, chỉ bằng một câu nói đó thôi đã khiến Phúc Trăn cảm thấy khó thở: “Phúc Trăn, anh giúp Thạch Hoa, nếu như đúng là Thạch Họa đã hãm hại tôi thì anh định làm thể nào?”
Anh nên làm thế nào?
Phúc Trăn không nói được lời nào.
Từ xưa đến nay anh chưa bao giờ nghĩ rằng em họ của mình lại to gan như vậy… Thực sự lại có dã tâm muốn giết Đường Thi!
Không, nhất định là có ai đó đứng phía sau không ngừng khiêu khích, nếu không tuy Thạch Họa có là một con bé to xác không có đầu óc, nhưng cũng không đến mức độc ác đến như vậy, nhất định là con bé bị ai đó tẩy não rồi…
Suy nghĩ trong đầu Phúc Trăn hiện đang rất lộn xộn, lúc này đang đối diện với ánh mắt của Đường Thi nhưng anh ta không biết mình nên giải thích thể nào cho phải.
Đường Thi nhẹ giọng nói: “Hủy hợp đồng đi, tôi sẽ bồi thường thiệt hại. Tôi không muốn trở thành đại sứ của công ty anh. Quý công ty khiến tôi cảm thấy rất sợ hãi.”
Quý công ty, khiến tôi cảm thấy rất sợ hãi.
Đường Thi chưa bao giờ nghĩ rằng hôm nay mình phải ngồi xe lăn là do bị người khác hãm hại đến mức này. Đây là hiềm khích lớn đến nhường nào, muốn cô chết sao?
Nếu Bạc Dạ không phát hiện ra tất cả những chuyện này thì có lẽ cô vẫn sẽ tiếp tục thân thiết với Thạch Họa, tiếp tục thân thiết với… kẻ sát nhân muốn giết chết cô.
Tay Đường Thi hơi run run, cô ngẩng đầu hỏi Bạc Dạ: “Làm sao anh có thể phát hiện ra tất cả chuyện này?”
Bạc Dạ cúi đầu, trong ánh mắt anh mang theo xúc cảm sâu sắc, anh nhìn chằm chằm Đường Thi rồi nói: “Sai lầm năm sáu năm trước đã khiến em phải vào tù, lần này, tôi sẽ không để em phải chịu một chút oan ức nào nữa đâu.”
Khoảng khắc ấy, trái tim cô đột nhiên đập chậm lại, tất cả những ý nghĩ hóa thành thủy triều tràn ngập bao phủ lấy Đường Thi.
Bình luận facebook