Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76: Cùng liên thủ. ngầm gặp lại
“Đây là từ khúc lúc lâm chung của Sư tiên sinh. Trong từ khúc có ẩn giấu điều gì đó.” Mộc Nhi nói với Long Nhị những điều nàng đã bàn với Nhã Lê Lệ. Năm bản nhạc đầu tiên phối với nhau không phải chỉ để kêu oan mà còn có thể giải thích ra nhiều điều khác.
Long Nhị suy nghĩ một chút, hỏi: “Mộc Nhi, các nàng học cầm nghe cầm, luôn nghe ra được một câu chuyện?”
“Có thể nghe được một chút, ví dụ như tư thế hào hùng, tri âm tri kỷ, hay câu chuyện kể tình cảm…” Cư Mộc Nhi ngừng lại một chút, đang do dự xem có nên nêu ví dụ cho Long Nhị không, mà cũng chẳng biết nêu ví dụ cho hắn thì có ích gì không?
Long Nhị cũng nói: “Nhưng những chuyện như yêu đương, đi chinh chiến xa nhà, sau đó chờ người trong lòng trở lại, vậy mà chỉ nghe từ khúc mà cũng hiểu?”
“Cái này thì đương nhiên là phải hiểu được câu chuyện phía sau của người soạn từ khúc đó, rồi phối hợp với từ khúc để giải thích.”
“Vậy thì Sư Bá Âm biết người soạn là ai, còn biết chuyện của người ta? Nếu không làm sao ông ta có thể nói cho các nàng rõ ràng như thế?”
Cư Mộc Nhi sửng sốt: “Tục truyền rằng từ khúc này do Sử Thượng thư đoạt được, ông ta không đàn nổi nên nhờ Sư Bá Âm hỗ trợ.”
“Nói như vậy, nếu không phải chỉ có Sư Bá Âm biết điều ẩn giấu đằng sau từ khúc này thì Sử Trạch Xuân cũng biết. Sử Trạch Xuân kể lai lịch từ khúc này cho Sư Bá Âm, nhưng cuối cùng cả nhà lại bị hại chết. Vì thế Sư Bá Âm tìm, muốn tiết lộ từ khúc này ra ngoài, hoặc có lẽ ông ta biết rằng thảm án đó có liên quan đến từ khúc này?”
“Ta nghĩ như thế đấy.” Cư Mộc Nhi nói, “Từ khúc đó khá giống với Khúc Phong do Nhã Lê Lệ đại nhân chơi, vì thế ta đã nhờ bà ấy nghiên cứu thử ở Tây Mẫn quốc xem sao.”
“Nhã Lê Lệ đại nhân?” Long Nhị “hừ” một tiếng, “Ta đã nghĩ nàng muốn đi gặp bà ta thật là lạ, trước đây ta quá tin nàng.”
Cư Mộc Nhi cúi đầu không nói. Hôm nay Long Nhị cứ chọc vào chỗ đau của nàng, nàng không biết làm thế nào, lại rất xấu hổ.
Long Nhị nhìn nàng lơ đi, chọc trán nàng: “Hối hận vì đã đối xử với ta như thế chưa?”
Cư Mộc Nhi không nói lời nào. Không thể nào nói với hắn rằng nàng không hối hận được.
Đúng là không tim không phổi! Long Nhị trợn mắt nhìn nàng, vô cùng bất mãn.
Cư Mộc Nhi cúi đầu, tiếp tục đề tài, mong rằng Long Nhị sẽ dời sự chú ý: “Trước khi chết, Sư tiên sinh phí công trình diễn công phu chơi cầm, nhất định là có ý gì đó. Nếu hung thủ không vì đoạt lại cầm phổ thì chắc chắn cũng liên quan đến cầm phổ đó. Ta chỉ không rõ là tại sao phải làm đến mức giết cả nhà người ta?”
“Hay căn bản là không liên quan gì đến cầm phổ hết? Nhất định phải thù hận sâu sắc lắm mới có thể ra tay tàn độc như thế. Mấy người chơi cầm các nàng đều có tí điên khùng, cứ thấy cầm là cái gì cũng cho là liên quan đến cầm. Nào có chuyện để có một quyển cầm phổ mà giết cả nhà, lý do này có đồ ngu mới tin.”
Lời này Cư Mộc Nhi không thích nghe. Nàng bĩu môi: “Nhị gia nói là đồ ngu, thế nhưng người ta dùng lý do đó để xử án đấy. Trước đây Sư tiên sinh bị định tội chẳng phải là chiếm đoạt cầm phổ nên ra tay độc ác sao? Hơn nữa, Nhị gia không hiểu cầm, đương nhiên không để ý quá đến cầm, nhưng cũng như người ta giết người cướp của thôi, một cầm phổ tuyệt diệu ngàn vàng khó cầu, vì một vật như thế mà ra tay cũng không có gì lạ. Nhưng ta không kết luận rằng cầm phổ liên quan chỉ vì vụ án có cầm phổ, mà còn là vì việc tiên sinh cố ý chơi từ khúc đó trước lúc lâm chung. Giờ chẳng phải có tin đồn rằng cầm phổ này là bí kíp võ công mà? Nếu chuyện này không liên quan đến cầm phổ thì sao lại có tin đồn đó? Ta vẫn không nghe được rằng Sử Thượng thư có được cầm phổ này từ đâu, nhưng việc này nếu không phải để đoạt cầm phổ, thì cũng là để hủy cầm phổ, hoặc là hung thủ không muốn từ khúc này được truyền rộng rãi ra ngoài nên sẽ giết hết những người biết về cầm phổ này. Nói chung, không để chiếm đoạt cầm phổ thì cũng liên quan đến cầm phổ.”
“Ta nói một câu, nàng nói lại dài dòng như vậy, có mệt không?” Long Nhị bực bội, rót chén nước cho nàng, “Nàng tin cầm phổ là bí kíp võ công sao?”
Cư Mộc Nhi cầm chén nước uống cạn. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ửng đỏ, cũng không cãi lại được nhưng thấy kích động, bệnh lại chưa khỏi hẳn. Long Nhị lo lắng sờ trán nàng, thấy vẫn hơi nóng.
Cư Mộc Nhi đáp: “Mấy người học cầm bọn ta đều điên điên dở dở, chỉ biết đến cầm phổ, không biết đến bí kíp võ công.”
Long Nhị véo mặt nàng, nắn bóp lung tung.
“Dù sao thì Sư tiên sinh cũng nổi tiếng với cầm, chưa từng nghe rằng ông ấy biết võ, mà hình như Sử Thượng thư cũng không phải cao thủ võ thuật. Còn nữa, nếu muốn nói là giấu bí kíp võ công vào cầm phổ, vậy thì người soạn nhạc vừa phải có võ nghệ siêu quần, còn phải có bản lĩnh chơi cầm cao siêu, không thể thiếu một điểm nào. Ta cũng chưa từng nghe được có vị cao nhân nào trong giới cầm như thế.”
Long Nhị gật đầu. Hắn đồng ý với điểm này. Muốn biến bí kíp võ thuật bình thường thành từ khúc chơi được, phải nói là có bản lĩnh rất lớn, chuyện này thì dễ tra thôi.
Lúc này Cư Mộc Nhi lại nói: “Bí mật của cầm phổ là ta phát hiện, vì thế nếu vụ án này có liên quan đến cầm phổ, tính là ta thắng.”
“Nàng đúng là giỏi tính toán đấy. Phạm vi liên quan thì rõ lớn, dính một tí bên lề là thắng, nàng chiếm được hơi nhiều tiện nghi.” Long Nhị lại rót cho nàng chén nước, nhìn nàng uống xong, nói tiếp, “Đừng có mưu lợi như thế. Cứ bắt được hung thủ là chắc chắn.”
“Nếu tìm được hung thủ từ đầu mối của ta thì cũng phải tính là ta thắng.”
Long Nhị đến bên giường, đắp chăn cho nàng, không tiếp lời. Cư Mộc Nhi tiếp tục lải nhải: “Nhị gia là người giữ chữ tín, ta tin Nhị gia.”
Long Nhị ngắt lời nàng: “Không cần nịnh bợ, gia hôm nay không nghe.”
Cư Mộc Nhi coi như không nghe thấy, tiếp tục nói: “Vì thế cứ thỏa thuận xong điều kiện đã, Nhị gia nhất định sẽ tuân thủ. Tí nữa Nhị gia đưa hết nha hoàn thuộc hạ đi đi, sau này chúng ta đừng qua lại nữa. Nếu việc điều tra có tiến triển gì, có thể sai người bí mật gửi thư, chúng ta bí mật hẹn gặp nơi nào đó là được.”
Long Nhị xoay người trợn mắt nhìn nàng. Cư Mộc Nhi không thấy, cứ tiếp tục nói: “Nhị gia đừng quên rằng không thể để người khác phát hiện ra Nhị gia có tham gia việc này. Còn nữa, nếu Nhị gia điều tra được gì cũng phải sai người nói cho ta biết. Việc này không thể kích động sơ suất, cứ lo ổn thỏa rồi tính tiếp.”
Lại còn phải đợi nàng dạy?!
Cuối cùng ai mới là người hô mưa gọi gió bày mưu tính kế?!
Long Nhị chẳng muốn cãi nhau với nàng. Hắn đặt nàng lên giường, cởi giày đắp chăn cho nàng, quấn nàng thật kỹ, nhìn cái mũ của nàng thì ngứa mắt muốn cởi ra nhưng Cư Mộc Nhi không chịu. Long Nhị lôi lôi kéo kéo, cuối cùng phải kệ nàng.
Cư Mộc Nhi ngủ, nhẹ nhàng dịu dàng nói: “Nhị gia đi thong thả.”
Không đi.
Long Nhị kéo ghế, ngồi xuống cạnh giường: “Nàng nói thử xem, hai năm nay nàng suy tính, có nghi ngờ ai không?”
Cư Mộc Nhi chớp chớp mắt: “Bất kỳ ai tham gia đều có thể liên quan. Những người ở Hình bộ, những người ở phủ nha, quan lớn trong triều đình, còn có những người nghe Sư tiên sinh chơi từ khúc ở pháp trường. Thế nhưng, người có thể điều khiển nhiều người thế này, có thể khiến vụ án này kết thúc gọn ghẽ, không ai mở lại điều tra tìm hiểu, ta nghĩ nhất định phải là một người quyền cao chức trọng.”
“Cái này ta biết, ý ta nói là nàng có đầu mối nào để chỉ rõ người nàng nghi ngờ nhất không.”
“Việc biết ý nghĩa sau khúc đàn có lẽ chỉ là ngẫu nhiên. Có lẽ là kẻ bạc tình bị người khác phát hiện ra gốc gác, sợ bị kẻ khác nhận ra sự xấu xa của mình nên nhất định phải đoạt lại cầm phổ. Ông Đinh ở Hình bộ còn có vợ lớn vợ bé, quyền thế tận trời, nghe nói ông ta thường đến nơi ăn chơi đàng điếm, cũng còn có phần háo sắc, nếu bảo ông ta là kẻ phụ tình phụ nghĩa cũng không có gì lạ. Mà nhà mẹ đẻ của phu nhân ông ta có quyền thế, ông ta sợ vợ, còn không cho những cô gái khác sinh con nên cuối cùng chỉ có hai con gái – loại này nghe thì có vẻ có động cơ giết người, nhưng rõ ràng kỹ thuật cầm của ông ta cũng thế thôi, nếu muốn che giấu chuyện ác thì cần gì phải giấu cầm phổ, đúng kiểu bỏ dễ làm khó, rất là không rõ ràng.”
Cư Mộc Nhi nói đến đây thì hơi dừng lại: “Nhưng cũng có thể là kẻ kia đề phòng ông ta rất rõ ràng. Có điều trước giờ ta cũng chưa từng nghe nói rằng Đinh Thượng thư đi xa đâu đó, vì ông ta là người kinh thành, lớn lên ở kinh thành, quá không phù hợp. Hoặc có thể việc đi xa trở về chỉ là ẩn ý.”
Nàng phân tích cằn nhằn liên miên không dứt, vẻ mặt nghiêm túc khiến Long Nhị không nhịn được cười: “Phức tạp như thế, đầu nàng có quay mòng mòng không?”
Cư Mộc Nhi bĩu môi không để ý đến hắn. Hắn để nàng nói, rồi lại cười nàng.
Cái bĩu môi của nàng khiến hắn buồn cười, cười xong thì hắn khẳng định phân tích của nàng: “Nàng nói đúng, ta sẽ điều tra những vị quan có hoàn cảnh tương tự một chút, nhất định có kẻ cho người dò xét chỗ nàng dạy cầm.”
“Mặc dù có nhiều chuyện ta chưa hiểu rõ, nhưng ta có một đầu mối, có thể tìm được kẻ có tội.”
Long Nhị nhướng mày, cảm thấy khó tin. Nếu bắt tên đó dễ như vậy thì việc gì nàng phải bỏ rơi hắn!?
“Đương nhiên, để bắt được thì còn có những khó khăn nhất định, có đầy đủ chứng cứ mà lật lại còn khó nữa là. Vì thế ta vẫn giữ lại, không đánh rắn động cỏ.” Cư Mộc Nhi nói, khá là đắc ý, “Nhị gia, ta nói đầu mối cho chàng biết cũng được, nhưng nếu bắt được thủ phạm phải tính là công của ta.”
Đúng là đồ mê tính toán. Có điều nhìn mặt nàng đáng yêu quá, Nhị gia bỗng nảy sinh ý đồ đen tối.
Hắn ghé tai lại gần, giả bộ nghiêm túc: “Chuyện quan trọng thế này thì nói nhỏ thôi.”
Mặt hắn chạm vào môi nàng, Cư Mộc Nhi co người lại. Long Nhị vờ như không thấy, lại thúc nàng: “Nói đi nghe nào.”
Cư Mộc Nhi lại từ từ thò đầu ra khỏi chăn, sờ lần, sau đó véo tai hắn, đề phòng hắn giở trò xấu xa. Tai Long Nhị ngứa ngáy, hắn phì cười. Cứ nửa thật nửa giả thế này khiến hắn cảm thấy thật sung sướng. Cho đến khi Cư Mộc Nhi kể xong một lượt, hắn mới thật sự ra tay.
“Ta nói xong rồi.” Cư Mộc Nhi đẩy đẩy hắn. Long Nhị lại không nhúc nhích.
Hắn nghĩ lại một lượt rồi trả lời: “Việc này ta sẽ lo liệu, nàng cứ từ từ.”
“Được.” Cư Mộc Nhi lại đẩy hắn.
Cuối cùng Long Nhị cũng thuận theo, ngồi dậy. Cư Mộc Nhi vừa thở phào thì cảm thấy môi bị chèn ép, Long Nhị hôn nàng chụt một cái. Cư Mộc Nhi giật mình, định kêu lên thì môi bị chặn kín, đầu lưỡi bị đưa đẩy nhẹ nhàng. Sự thân mật quen thuộc cùng hơi thở của Long Nhị khiến lòng nàng xao động, nhưng chưa kịp phục hồi tinh thần, hắn đã bỏ ra.
Long Nhị chỉ nói “Ta đi” rồi đi mất.
Tiểu Trúc và Tiểu Bình nhanh chóng bước vào dọn dẹp, thông báo chuyện uống thuốc và ăn cơm với Cư Mộc Nhi rồi cũng đi.
Cư Mộc Nhi nằm trên giường lắng nghe, trong viện thoáng chốc im lặng, không còn tiếng vang. Nàng biết, đây là lời hứa hẹn của Long Nhị: không đến thăm nàng nữa, đưa hết mọi người đi.
Cư Mộc Nhi không biết mình đang cảm giác gì. Nàng biết thế mới là điều tốt nhất nhưng hắn vừa đi, nàng đã bắt đầu nhớ hắn. Nàng nên trách hành vi kia của hắn, thế nhưng hương vị lưu lại trên đầu lưỡi này lại khiến nàng vô cùng nhớ nhung.
Cư Mộc Nhi càng nghĩ càng khổ sở. Mất hắn, lòng nàng càng đau thêm. Nàng không phải người yếu ớt như vậy, nhưng việc hắn bỏ đi lại khiến nàng nhận ra được sự yếu đuối của mình. Nàng không thoải mái, thấy trong lòng như có lửa đốt, khó thở vô cùng. Nàng rất khó chịu.
Cư Mộc Nhi nằm một mình trong phòng, sự vắng vẻ cô độc khiến nàng không muốn động đậy. Chịu đựng chịu đựng. Dường như nàng đang ngủ, nhưng nàng lại nghe thấy tiếng gì đó trong phòng. Nàng mơ mơ màng màng, không biết mình đang tỉnh hay đang ngủ.
Mãi cho đến khi có một người thô lỗ đẩy nàng: “Đứng lên uống thuốc!”
Giọng nói này…
Cư Mộc Nhi bị đẩy thấy hơi nhức người, trước mắt tối đen. Nàng tỉnh chưa?
“Dậy đi, uống thuốc!” tiếng của Long Nhị lại vang lên, “Gia mới đi một lúc mà nàng đã lại ốm tiếp, cố tình làm gia không nỡ đúng không?”
“Giống… Nhị gia.”
“Không phải giống Nhị gia, là Nhị gia.” Long Nhị đỡ gáy nàng, “uống thuốc.”
Cư Mộc Nhi được hắn đỡ dựa vào đầu giường. Nàng thấy hơi khó tin.
“Nhị gia đi rồi mà? Tiểu Trúc Tiểu Bình cũng đi rồi.”
“Đúng thế, đi hết rồi. Đây đúng là điều nàng nói còn gì, không để người ngoài biết chúng ta có liên quan, thế mà ta cũng làm hết, gióng trống khua chiêng làm trò, đưa hết người đi rồi. Hơn nữa, cũng sẽ không ai thấy người của Long phủ đến đây nữa.”
“Sao Nhị gia lại ở đây?”
“Lén trốn vào, không ai biết.” Long Nhị nói hoàn toàn không biết xấu hổ, “Bề ngoài rõ ràng là không đến, bí mật câu kết làm bậy thì vẫn được, đây là nàng nói còn gì?”
Cư Mộc Nhi giật mình há hốc mồm. Nàng đồng ý bí mật câu kết làm bậy khi nào, đây sao là chuyện phụ nữ đàng hoàng làm được?
Nhưng đầu nàng đang vui mừng là sao? Liêm sỉ đạo đức của nàng đâu hết rồi?
Long Nhị vẫn còn đang dạy dỗ: “Tự nàng nói, đây là ai làm hại? Gia không được làm phu quân tốt, thành ra làm tình nhân lén la lén lút.”
Ai muốn hắn làm tình nhân? Cư Mộc Nhi muốn khóc quá đi, người ta là con gái trong sạch, không thể chịu nổi loại gièm pha này đâu. Nhưng muốn khóc thì cũng chẳng cảm thấy khổ sở, nàng thật kỳ quái, nàng điên rồi.
“Uống thuốc. Nàng còn dám sốt thử xem, gia không còn tử tế không nổi giận với nàng, chiều chuộng nàng không phép tắc gì nữa đâu.” Long Nhị vừa mắng vừa thô lỗ nhét bát thuốc vào tay nàng.
Cư Mộc Nhi cầm uống từng ngụm to, nước mắt rơi xuống bát nhưng thuốc lại không khó uống như nàng nghĩ.
Không liêm sỉ thì không liêm sỉ đi.
Chỉ cần không liên lụy Long gia, không liên lụy hắn là được.
Long Nhị suy nghĩ một chút, hỏi: “Mộc Nhi, các nàng học cầm nghe cầm, luôn nghe ra được một câu chuyện?”
“Có thể nghe được một chút, ví dụ như tư thế hào hùng, tri âm tri kỷ, hay câu chuyện kể tình cảm…” Cư Mộc Nhi ngừng lại một chút, đang do dự xem có nên nêu ví dụ cho Long Nhị không, mà cũng chẳng biết nêu ví dụ cho hắn thì có ích gì không?
Long Nhị cũng nói: “Nhưng những chuyện như yêu đương, đi chinh chiến xa nhà, sau đó chờ người trong lòng trở lại, vậy mà chỉ nghe từ khúc mà cũng hiểu?”
“Cái này thì đương nhiên là phải hiểu được câu chuyện phía sau của người soạn từ khúc đó, rồi phối hợp với từ khúc để giải thích.”
“Vậy thì Sư Bá Âm biết người soạn là ai, còn biết chuyện của người ta? Nếu không làm sao ông ta có thể nói cho các nàng rõ ràng như thế?”
Cư Mộc Nhi sửng sốt: “Tục truyền rằng từ khúc này do Sử Thượng thư đoạt được, ông ta không đàn nổi nên nhờ Sư Bá Âm hỗ trợ.”
“Nói như vậy, nếu không phải chỉ có Sư Bá Âm biết điều ẩn giấu đằng sau từ khúc này thì Sử Trạch Xuân cũng biết. Sử Trạch Xuân kể lai lịch từ khúc này cho Sư Bá Âm, nhưng cuối cùng cả nhà lại bị hại chết. Vì thế Sư Bá Âm tìm, muốn tiết lộ từ khúc này ra ngoài, hoặc có lẽ ông ta biết rằng thảm án đó có liên quan đến từ khúc này?”
“Ta nghĩ như thế đấy.” Cư Mộc Nhi nói, “Từ khúc đó khá giống với Khúc Phong do Nhã Lê Lệ đại nhân chơi, vì thế ta đã nhờ bà ấy nghiên cứu thử ở Tây Mẫn quốc xem sao.”
“Nhã Lê Lệ đại nhân?” Long Nhị “hừ” một tiếng, “Ta đã nghĩ nàng muốn đi gặp bà ta thật là lạ, trước đây ta quá tin nàng.”
Cư Mộc Nhi cúi đầu không nói. Hôm nay Long Nhị cứ chọc vào chỗ đau của nàng, nàng không biết làm thế nào, lại rất xấu hổ.
Long Nhị nhìn nàng lơ đi, chọc trán nàng: “Hối hận vì đã đối xử với ta như thế chưa?”
Cư Mộc Nhi không nói lời nào. Không thể nào nói với hắn rằng nàng không hối hận được.
Đúng là không tim không phổi! Long Nhị trợn mắt nhìn nàng, vô cùng bất mãn.
Cư Mộc Nhi cúi đầu, tiếp tục đề tài, mong rằng Long Nhị sẽ dời sự chú ý: “Trước khi chết, Sư tiên sinh phí công trình diễn công phu chơi cầm, nhất định là có ý gì đó. Nếu hung thủ không vì đoạt lại cầm phổ thì chắc chắn cũng liên quan đến cầm phổ đó. Ta chỉ không rõ là tại sao phải làm đến mức giết cả nhà người ta?”
“Hay căn bản là không liên quan gì đến cầm phổ hết? Nhất định phải thù hận sâu sắc lắm mới có thể ra tay tàn độc như thế. Mấy người chơi cầm các nàng đều có tí điên khùng, cứ thấy cầm là cái gì cũng cho là liên quan đến cầm. Nào có chuyện để có một quyển cầm phổ mà giết cả nhà, lý do này có đồ ngu mới tin.”
Lời này Cư Mộc Nhi không thích nghe. Nàng bĩu môi: “Nhị gia nói là đồ ngu, thế nhưng người ta dùng lý do đó để xử án đấy. Trước đây Sư tiên sinh bị định tội chẳng phải là chiếm đoạt cầm phổ nên ra tay độc ác sao? Hơn nữa, Nhị gia không hiểu cầm, đương nhiên không để ý quá đến cầm, nhưng cũng như người ta giết người cướp của thôi, một cầm phổ tuyệt diệu ngàn vàng khó cầu, vì một vật như thế mà ra tay cũng không có gì lạ. Nhưng ta không kết luận rằng cầm phổ liên quan chỉ vì vụ án có cầm phổ, mà còn là vì việc tiên sinh cố ý chơi từ khúc đó trước lúc lâm chung. Giờ chẳng phải có tin đồn rằng cầm phổ này là bí kíp võ công mà? Nếu chuyện này không liên quan đến cầm phổ thì sao lại có tin đồn đó? Ta vẫn không nghe được rằng Sử Thượng thư có được cầm phổ này từ đâu, nhưng việc này nếu không phải để đoạt cầm phổ, thì cũng là để hủy cầm phổ, hoặc là hung thủ không muốn từ khúc này được truyền rộng rãi ra ngoài nên sẽ giết hết những người biết về cầm phổ này. Nói chung, không để chiếm đoạt cầm phổ thì cũng liên quan đến cầm phổ.”
“Ta nói một câu, nàng nói lại dài dòng như vậy, có mệt không?” Long Nhị bực bội, rót chén nước cho nàng, “Nàng tin cầm phổ là bí kíp võ công sao?”
Cư Mộc Nhi cầm chén nước uống cạn. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ửng đỏ, cũng không cãi lại được nhưng thấy kích động, bệnh lại chưa khỏi hẳn. Long Nhị lo lắng sờ trán nàng, thấy vẫn hơi nóng.
Cư Mộc Nhi đáp: “Mấy người học cầm bọn ta đều điên điên dở dở, chỉ biết đến cầm phổ, không biết đến bí kíp võ công.”
Long Nhị véo mặt nàng, nắn bóp lung tung.
“Dù sao thì Sư tiên sinh cũng nổi tiếng với cầm, chưa từng nghe rằng ông ấy biết võ, mà hình như Sử Thượng thư cũng không phải cao thủ võ thuật. Còn nữa, nếu muốn nói là giấu bí kíp võ công vào cầm phổ, vậy thì người soạn nhạc vừa phải có võ nghệ siêu quần, còn phải có bản lĩnh chơi cầm cao siêu, không thể thiếu một điểm nào. Ta cũng chưa từng nghe được có vị cao nhân nào trong giới cầm như thế.”
Long Nhị gật đầu. Hắn đồng ý với điểm này. Muốn biến bí kíp võ thuật bình thường thành từ khúc chơi được, phải nói là có bản lĩnh rất lớn, chuyện này thì dễ tra thôi.
Lúc này Cư Mộc Nhi lại nói: “Bí mật của cầm phổ là ta phát hiện, vì thế nếu vụ án này có liên quan đến cầm phổ, tính là ta thắng.”
“Nàng đúng là giỏi tính toán đấy. Phạm vi liên quan thì rõ lớn, dính một tí bên lề là thắng, nàng chiếm được hơi nhiều tiện nghi.” Long Nhị lại rót cho nàng chén nước, nhìn nàng uống xong, nói tiếp, “Đừng có mưu lợi như thế. Cứ bắt được hung thủ là chắc chắn.”
“Nếu tìm được hung thủ từ đầu mối của ta thì cũng phải tính là ta thắng.”
Long Nhị đến bên giường, đắp chăn cho nàng, không tiếp lời. Cư Mộc Nhi tiếp tục lải nhải: “Nhị gia là người giữ chữ tín, ta tin Nhị gia.”
Long Nhị ngắt lời nàng: “Không cần nịnh bợ, gia hôm nay không nghe.”
Cư Mộc Nhi coi như không nghe thấy, tiếp tục nói: “Vì thế cứ thỏa thuận xong điều kiện đã, Nhị gia nhất định sẽ tuân thủ. Tí nữa Nhị gia đưa hết nha hoàn thuộc hạ đi đi, sau này chúng ta đừng qua lại nữa. Nếu việc điều tra có tiến triển gì, có thể sai người bí mật gửi thư, chúng ta bí mật hẹn gặp nơi nào đó là được.”
Long Nhị xoay người trợn mắt nhìn nàng. Cư Mộc Nhi không thấy, cứ tiếp tục nói: “Nhị gia đừng quên rằng không thể để người khác phát hiện ra Nhị gia có tham gia việc này. Còn nữa, nếu Nhị gia điều tra được gì cũng phải sai người nói cho ta biết. Việc này không thể kích động sơ suất, cứ lo ổn thỏa rồi tính tiếp.”
Lại còn phải đợi nàng dạy?!
Cuối cùng ai mới là người hô mưa gọi gió bày mưu tính kế?!
Long Nhị chẳng muốn cãi nhau với nàng. Hắn đặt nàng lên giường, cởi giày đắp chăn cho nàng, quấn nàng thật kỹ, nhìn cái mũ của nàng thì ngứa mắt muốn cởi ra nhưng Cư Mộc Nhi không chịu. Long Nhị lôi lôi kéo kéo, cuối cùng phải kệ nàng.
Cư Mộc Nhi ngủ, nhẹ nhàng dịu dàng nói: “Nhị gia đi thong thả.”
Không đi.
Long Nhị kéo ghế, ngồi xuống cạnh giường: “Nàng nói thử xem, hai năm nay nàng suy tính, có nghi ngờ ai không?”
Cư Mộc Nhi chớp chớp mắt: “Bất kỳ ai tham gia đều có thể liên quan. Những người ở Hình bộ, những người ở phủ nha, quan lớn trong triều đình, còn có những người nghe Sư tiên sinh chơi từ khúc ở pháp trường. Thế nhưng, người có thể điều khiển nhiều người thế này, có thể khiến vụ án này kết thúc gọn ghẽ, không ai mở lại điều tra tìm hiểu, ta nghĩ nhất định phải là một người quyền cao chức trọng.”
“Cái này ta biết, ý ta nói là nàng có đầu mối nào để chỉ rõ người nàng nghi ngờ nhất không.”
“Việc biết ý nghĩa sau khúc đàn có lẽ chỉ là ngẫu nhiên. Có lẽ là kẻ bạc tình bị người khác phát hiện ra gốc gác, sợ bị kẻ khác nhận ra sự xấu xa của mình nên nhất định phải đoạt lại cầm phổ. Ông Đinh ở Hình bộ còn có vợ lớn vợ bé, quyền thế tận trời, nghe nói ông ta thường đến nơi ăn chơi đàng điếm, cũng còn có phần háo sắc, nếu bảo ông ta là kẻ phụ tình phụ nghĩa cũng không có gì lạ. Mà nhà mẹ đẻ của phu nhân ông ta có quyền thế, ông ta sợ vợ, còn không cho những cô gái khác sinh con nên cuối cùng chỉ có hai con gái – loại này nghe thì có vẻ có động cơ giết người, nhưng rõ ràng kỹ thuật cầm của ông ta cũng thế thôi, nếu muốn che giấu chuyện ác thì cần gì phải giấu cầm phổ, đúng kiểu bỏ dễ làm khó, rất là không rõ ràng.”
Cư Mộc Nhi nói đến đây thì hơi dừng lại: “Nhưng cũng có thể là kẻ kia đề phòng ông ta rất rõ ràng. Có điều trước giờ ta cũng chưa từng nghe nói rằng Đinh Thượng thư đi xa đâu đó, vì ông ta là người kinh thành, lớn lên ở kinh thành, quá không phù hợp. Hoặc có thể việc đi xa trở về chỉ là ẩn ý.”
Nàng phân tích cằn nhằn liên miên không dứt, vẻ mặt nghiêm túc khiến Long Nhị không nhịn được cười: “Phức tạp như thế, đầu nàng có quay mòng mòng không?”
Cư Mộc Nhi bĩu môi không để ý đến hắn. Hắn để nàng nói, rồi lại cười nàng.
Cái bĩu môi của nàng khiến hắn buồn cười, cười xong thì hắn khẳng định phân tích của nàng: “Nàng nói đúng, ta sẽ điều tra những vị quan có hoàn cảnh tương tự một chút, nhất định có kẻ cho người dò xét chỗ nàng dạy cầm.”
“Mặc dù có nhiều chuyện ta chưa hiểu rõ, nhưng ta có một đầu mối, có thể tìm được kẻ có tội.”
Long Nhị nhướng mày, cảm thấy khó tin. Nếu bắt tên đó dễ như vậy thì việc gì nàng phải bỏ rơi hắn!?
“Đương nhiên, để bắt được thì còn có những khó khăn nhất định, có đầy đủ chứng cứ mà lật lại còn khó nữa là. Vì thế ta vẫn giữ lại, không đánh rắn động cỏ.” Cư Mộc Nhi nói, khá là đắc ý, “Nhị gia, ta nói đầu mối cho chàng biết cũng được, nhưng nếu bắt được thủ phạm phải tính là công của ta.”
Đúng là đồ mê tính toán. Có điều nhìn mặt nàng đáng yêu quá, Nhị gia bỗng nảy sinh ý đồ đen tối.
Hắn ghé tai lại gần, giả bộ nghiêm túc: “Chuyện quan trọng thế này thì nói nhỏ thôi.”
Mặt hắn chạm vào môi nàng, Cư Mộc Nhi co người lại. Long Nhị vờ như không thấy, lại thúc nàng: “Nói đi nghe nào.”
Cư Mộc Nhi lại từ từ thò đầu ra khỏi chăn, sờ lần, sau đó véo tai hắn, đề phòng hắn giở trò xấu xa. Tai Long Nhị ngứa ngáy, hắn phì cười. Cứ nửa thật nửa giả thế này khiến hắn cảm thấy thật sung sướng. Cho đến khi Cư Mộc Nhi kể xong một lượt, hắn mới thật sự ra tay.
“Ta nói xong rồi.” Cư Mộc Nhi đẩy đẩy hắn. Long Nhị lại không nhúc nhích.
Hắn nghĩ lại một lượt rồi trả lời: “Việc này ta sẽ lo liệu, nàng cứ từ từ.”
“Được.” Cư Mộc Nhi lại đẩy hắn.
Cuối cùng Long Nhị cũng thuận theo, ngồi dậy. Cư Mộc Nhi vừa thở phào thì cảm thấy môi bị chèn ép, Long Nhị hôn nàng chụt một cái. Cư Mộc Nhi giật mình, định kêu lên thì môi bị chặn kín, đầu lưỡi bị đưa đẩy nhẹ nhàng. Sự thân mật quen thuộc cùng hơi thở của Long Nhị khiến lòng nàng xao động, nhưng chưa kịp phục hồi tinh thần, hắn đã bỏ ra.
Long Nhị chỉ nói “Ta đi” rồi đi mất.
Tiểu Trúc và Tiểu Bình nhanh chóng bước vào dọn dẹp, thông báo chuyện uống thuốc và ăn cơm với Cư Mộc Nhi rồi cũng đi.
Cư Mộc Nhi nằm trên giường lắng nghe, trong viện thoáng chốc im lặng, không còn tiếng vang. Nàng biết, đây là lời hứa hẹn của Long Nhị: không đến thăm nàng nữa, đưa hết mọi người đi.
Cư Mộc Nhi không biết mình đang cảm giác gì. Nàng biết thế mới là điều tốt nhất nhưng hắn vừa đi, nàng đã bắt đầu nhớ hắn. Nàng nên trách hành vi kia của hắn, thế nhưng hương vị lưu lại trên đầu lưỡi này lại khiến nàng vô cùng nhớ nhung.
Cư Mộc Nhi càng nghĩ càng khổ sở. Mất hắn, lòng nàng càng đau thêm. Nàng không phải người yếu ớt như vậy, nhưng việc hắn bỏ đi lại khiến nàng nhận ra được sự yếu đuối của mình. Nàng không thoải mái, thấy trong lòng như có lửa đốt, khó thở vô cùng. Nàng rất khó chịu.
Cư Mộc Nhi nằm một mình trong phòng, sự vắng vẻ cô độc khiến nàng không muốn động đậy. Chịu đựng chịu đựng. Dường như nàng đang ngủ, nhưng nàng lại nghe thấy tiếng gì đó trong phòng. Nàng mơ mơ màng màng, không biết mình đang tỉnh hay đang ngủ.
Mãi cho đến khi có một người thô lỗ đẩy nàng: “Đứng lên uống thuốc!”
Giọng nói này…
Cư Mộc Nhi bị đẩy thấy hơi nhức người, trước mắt tối đen. Nàng tỉnh chưa?
“Dậy đi, uống thuốc!” tiếng của Long Nhị lại vang lên, “Gia mới đi một lúc mà nàng đã lại ốm tiếp, cố tình làm gia không nỡ đúng không?”
“Giống… Nhị gia.”
“Không phải giống Nhị gia, là Nhị gia.” Long Nhị đỡ gáy nàng, “uống thuốc.”
Cư Mộc Nhi được hắn đỡ dựa vào đầu giường. Nàng thấy hơi khó tin.
“Nhị gia đi rồi mà? Tiểu Trúc Tiểu Bình cũng đi rồi.”
“Đúng thế, đi hết rồi. Đây đúng là điều nàng nói còn gì, không để người ngoài biết chúng ta có liên quan, thế mà ta cũng làm hết, gióng trống khua chiêng làm trò, đưa hết người đi rồi. Hơn nữa, cũng sẽ không ai thấy người của Long phủ đến đây nữa.”
“Sao Nhị gia lại ở đây?”
“Lén trốn vào, không ai biết.” Long Nhị nói hoàn toàn không biết xấu hổ, “Bề ngoài rõ ràng là không đến, bí mật câu kết làm bậy thì vẫn được, đây là nàng nói còn gì?”
Cư Mộc Nhi giật mình há hốc mồm. Nàng đồng ý bí mật câu kết làm bậy khi nào, đây sao là chuyện phụ nữ đàng hoàng làm được?
Nhưng đầu nàng đang vui mừng là sao? Liêm sỉ đạo đức của nàng đâu hết rồi?
Long Nhị vẫn còn đang dạy dỗ: “Tự nàng nói, đây là ai làm hại? Gia không được làm phu quân tốt, thành ra làm tình nhân lén la lén lút.”
Ai muốn hắn làm tình nhân? Cư Mộc Nhi muốn khóc quá đi, người ta là con gái trong sạch, không thể chịu nổi loại gièm pha này đâu. Nhưng muốn khóc thì cũng chẳng cảm thấy khổ sở, nàng thật kỳ quái, nàng điên rồi.
“Uống thuốc. Nàng còn dám sốt thử xem, gia không còn tử tế không nổi giận với nàng, chiều chuộng nàng không phép tắc gì nữa đâu.” Long Nhị vừa mắng vừa thô lỗ nhét bát thuốc vào tay nàng.
Cư Mộc Nhi cầm uống từng ngụm to, nước mắt rơi xuống bát nhưng thuốc lại không khó uống như nàng nghĩ.
Không liêm sỉ thì không liêm sỉ đi.
Chỉ cần không liên lụy Long gia, không liên lụy hắn là được.
Bình luận facebook