Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78: Cùng dò xét. nguy cơ bị mai phục
Long Nhị sống ngần ấy năm, chiến trận các thứ đều nếm đủ, nhưng chưa bao giờ phải nếm mùi sập giường.
Loại giường kiểu này sao lại sập?
Làm sao có thể sập?
Không một từ nào diễn tả nổi vẻ mặt của Long Nhị lúc này.
Hắn đứng ở đó, vừa bực mình vừa mất mặt. Bên dưới mông hắn là ván giường vừa gãy, chăn đệm trên giường xô vào một đống, trên người hắn là tấm màn bị tuột vì giường sập, còn hắn thì đang khỏa thân.
Lúc này, Long Nhị nghe thấy tiếng Cư Mộc Nhi cười.
Nàng trốn trong chăn, cười rất thoải mái.
Đây đúng là đổ dầu vào lửa.
Long Nhị nghiến răng, mặc kệ tấm màn vướng víu, kéo cái người ở trong chăn kia ra. Nàng đỏ cả mặt, cười ha ha.
Cười, lại còn cười! Tất cả là tại nàng!
Long Nhị bóp má nàng, quát hỏi: “Giường kiểu gì đây?” Ván gỗ hỏng hóc! Bố vợ hắn lại keo kiệt đến mức dùng gỗ mục cho Mộc Nhi nhà hắn ngủ?
“Là giường sập.” Cư Mộc Nhi cười. Long Nhị buồn bực cúi xuống cắn nàng.
Ánh nến mờ tỏ, vụn gỗ rơi lả tả lên chăn màn, trong đó có hai người cuộn sát nhau. Có lẽ là do tiếng rên khe khẽ, có lẽ là dáng vẻ trượt xuống của nàng nhìn rất đặc biệt, nói chung đây là một cảm giác khó tả, hắn thấy hưng phấn.
Hắn không buồn, không tức giận. Trong mắt trong đầu chỉ toàn Cư Mộc Nhi.
Tháng Tám thời tiết đang nóng bức. Hai người ở bên nhau, miệt mài đưa đẩy, nóng hơn cả khí trời. Long Nhị hôn Cư Mộc Nhi, không muốn thả ra. Hắn đưa tay vuốt ve, muốn tìm nơi ấm mềm, nhưng lại bị vải vóc cản trở, hắn bực mình xé luôn. Chỉ nghe “soạt” một tiếng, không biết là cái gì bị xé.
“Phá phòng đấy à?” Cư Mộc Nhi thở hồng hộc còn trêu chọc hắn. Nàng cũng không quên rằng người nằm trên mình vừa làm hỏng giường. Nhưng lời hay ý đẹp của nàng chưa được nói hết thì đã bị một nguồn lực nặng nề xộc vào.
Nàng hít sâu một hơi, siết lấy chăn đệm lộn xộn bên dưới.
“Phá nàng.” Mồ hôi Long Nhị đầm đìa, hai tay hắn kéo hai chân nàng lên. Tư thế này khiến Cư Mộc Nhi giật mình, cứng người lại. Nàng kêu lên: “Sập bây giờ, sập bây giờ.”
“Sập rồi!” Long Nhị quát. Nơi ấy siết chặt khiến lỗ chân lông của hắn như nở hết ra, hắn không chịu nổi nữa, đứng lên rong ruổi.
Chỉ vừa động, không chỉ Cư Mộc Nhi hét chói tai, mà còn có tiếng ván giường “két két” ầm ĩ.
Bàn tay nàng chống xuống đất, run run. Cư Mộc Nhi vội vàng ôm chặt lấy Long Nhị: “Ngã đấy, sắp sập rồi.”
Long Nhị phát rồ. Đừng nói là sập giường, giờ có sập trời hắn cũng không dừng lại được. Nhưng chỉ vừa cử động một chút mà giường đã kêu to như thế, hắn chỉ sợ Cư Mộc Nhi bị ngã đập đầu lại bị thương. Vì thế, hắn vận khí tung chưởng, đẩy đầu giường với cái giường đã sập tách nhau ra.
Ván giường nghiêng đổ “rầm”, vụn gỗ rơi lả tả.
Cư Mộc Nhi hét toáng lên, lúc đang rơi thì được Long Nhị túm lại.
Đất toàn vụn gỗ, đồ đạc lộn xộn. Nến trên bàn cũng tắt.
Ánh trăng khuất sau tầng mây, căn phòng tối om, nhưng hương xuân ngào ngạt. Tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ, tiếng lầm bầm oán giận, còn có âm thanh vải vóc bị xé rách, tiếng gỗ va vào tường.
Triền miên dài lâu, mê đắm hỗn loạn.
Cư Mộc Nhi mồ hôi đầm đìa, nằm trên đống đồ lộn xộn mà thở dốc, trên người nàng là Long Nhị cũng đang toát mồ hôi. Nàng rất muốn đạp cái người làm hỏng giường nàng ra, nhưng lại hơi luyến tiếc.
“Đêm nay nàng ngủ thế nào?” Long Nhị thở được rồi, bỗng mở miệng hỏi. Hắn đang nghĩ xem hắn có nên phá hết cả quán rượu, để Mộc Nhi nhà hắn phải theo hắn về nhà?
Đương nhiên, chỉ là suy nghĩ thôi.
“Xì…” Chưa kịp nói ra thì lưng đã ăn đòn, đau đến nhe răng.
“Ta có thể ngủ trong phòng của bố.” Cư Mộc Nhi ẩn ẩn Long Nhị, ý bảo hắn lùi ra, “Chàng về đi. Ta mệt quá, phải ngủ đây. Sáng sớm mai còn phải tìm thợ mộc, không thì không có giường mà ngủ.”
Đuổi hắn? Hắn càng không đi!
Long Nhị rất thất vọng: “Gì mà ngủ trong phòng bố, phòng đàn ông khác mà nàng cũng dám ngủ. Ngủ phòng mình đi.” Hắn vừa nói vừa nghĩ thật nhanh tình hình, lại thấy phòng này lộn xộn khó coi, “khụ khụ” hai tiếng, “Đừng nhúc nhích, để ta xem.”
“Được.” Cư Mộc Nhi lười biếng đáp, “Tường chưa đổ, nóc nhà còn không?”
Long Nhị hậm hực bóp mặt nàng rồi mò mẫm bò dậy. Hắn giẫm phải một cái giằm, đau kinh khủng nhưng cố nuốt lại, vội vàng dặn dò nàng: “Nàng đừng cử động. Để ta thắp nến rồi dọn dẹp.”
Cư Mộc Nhi đồng ý. Giờ bảo nàng cử động nàng cũng chẳng muốn, nàng mệt, nàng chỉ muốn ngủ.
Long Nhị mò lấy nến, thắp nến. Đập vào mắt hắn là căn phòng mất trật tự khiến không thể than thở nổi nữa. Bụi và vụn gỗ đầy đất, xem ra phải lén thay ván giường của nhạc phụ đại nhân khẩn cấp.
Hắn lại dặn dò Cư Mộc Nhi đừng nhúc nhích. Sau đó, hắn vào lấy chậu nước để lau người, thay quần áo sạch sẽ, lại ra ngoài lấy thêm nước sạch, dọn dẹp đồ đạc, cuối cùng lại phát hiện Cư Mộc Nhi đã ngủ.
Long Nhị gia trợn mắt nhìn người phụ nữ đang ôm chăn màn rách lung tung ngủ ngon lành, thật sự không biết nên nói gì. Nói nàng cẩn thận, có đôi khi nàng lại cẩu thả không ai bằng; nói nàng tùy tiện, nhưng hết lần này đến lần khác nàng lại nhìn ra được rất nhiều điểm nhỏ nhặt.
Long Nhị ngồi xổm, chọc chọc má Cư Mộc Nhi. Hắn thật sự muốn đưa người phụ nữ này về nhà thật nhanh. Vì sao trong ba anh em, chỉ có chuyện của hắn là trắc trở thế này? Giờ này khắc này, hắn đã hoàn toàn quên mất chuyện truy thê cực nhọc của anh người anh em nhà mình, chỉ cảm giác rằng mình đáng thương nhất.
Hắn biết rất rõ, rằng nếu chuyện này chưa giải quyết được, không có lời định tội của Hoàng thượng, loại bỏ được tai họa ngầm trong triều đình, Cư Mộc Nhi chắc chắn sẽ không tái giá với hắn.
Đêm nay, Long Nhị tiếp tục tính toán, lại làm cả công việc mà hắn xưa nay chưa từng phải làm: dọn dẹp như tạp dịch.
Đêm rất dài, Long Nhị rất ấm ức.
Ngày hôm sau, giường mới được đưa đến. Dù Long Nhị liên tục khẳng định rằng không ai biết chuyện hắn mò đến đêm khuya, cũng chắc chắn không để người ngoài biết Cư Mộc Nhi có liên quan đến Long gia, nhưng Cư Mộc Nhi vẫn tỏ vẻ không vui.
Sau khi kích động và vui thú qua đi, nàng đã ý thức được rằng mình cứ ở bên hắn sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng. Vì thế nàng muốn hắn ít qua đi, để không bị khác phát hiện.
Hai người nói qua nói lại, cuối cùng lúc Long Nhị ra về, hai người đều không vui. Long Nhị nói hắn rất bận rộn, không rảnh mà đến nữa. Cư Mộc Nhi cũng nói mình không nhàn rỗi, không cần hắn quan tâm.
Nhưng hai người đấu võ mồm thì đấu võ mồm, chuyện điều tra án thì vẫn phải rõ ràng: phân công đàng hoàng, ai làm việc người đó.
Để không rút dây động rừng, Cư Mộc Nhi cố gắng duy trì cuộc sống một mình. Nàng làm mấy việc nhà đơn giản, chơi cầm, thường xuyên đi theo dây thừng ở cổng sau ra bờ sông. Đối với việc Long Nhị đưa hộ vệ đến giám hộ ở đằng xa, nàng coi như không biết. Thỉnh thoảng nàng cũng tiếp đón mấy bác gái từ quê lên hỏi thăm, hoặc Tô Tinh qua thăm.
Cũng có khi Long Nhị lẻn đến cãi nhau với nàng, lén lút chấm mút. Cơ hội được lại như hôm đó rất thấp, nửa tháng mà Long Nhị chỉ thành công một lần. Có điều, sáng hôm sau, bác gái vội vàng mang đồ ăn đến cho Cư Mộc Nhi, khiến Long Nhị phải lén lút trốn từ cửa sổ ra khiến hắn rất bực bội.
Long Nhị bực bội nên mười mấy ngày liền không đến quán rượu, Cư Mộc Nhi vừa giận vừa buồn cười.
Hôm đó là Mười Lăm tháng Tám, sáng sớm Long Nhị bảo Lý Kha bí mật qua hỏi xem Cư Mộc Nhi định thế nào. Cư Mộc Nhi trả lời rằng bác gái hàng xóm tử tế nên rủ nàng qua nhà ăn Tết, còn nói làm thế để che mắt người ngoài. Trong mắt mọi người, Long Nhị gia đã vứt bỏ nương tử cũ, vì thế phải ra ngoài xã giao mới tốt, mặc kệ hắn.
Lý Kha đau khổ quay về. Trong bữa tối, Tô Tinh nói với Cư Mộc Nhi rằng không hiểu vì sao hôm nay Long Nhị gia rất dễ cáu, không những mắng sư phụ nàng mấy câu, còn mắng bọn hạ nhân.
Cư Mộc Nhi thở dài, gia nhà nàng tính tình khó chịu thế này.
Tô Tinh đi, Cư Mộc Nhi suy nghĩ một chút rồi ra bờ sông chơi cầm. Bờ sông rất yên tĩnh, khiến người ta nhớ đến những chuyện đã qua. Cư Mộc Nhi nhớ trước kia mình cũng ngồi đây, Long Nhị ném hòn đá vào hồ nước để dọa nàng. Khi đó nàng sợ là kẻ gây tội kia đến, biết là không trốn được nhưng vẫn bỏ chạy theo bản năng.
Chuyện xảy ra đã lâu, vậy mà như chỉ mới hôm qua. Cư Mộc Nhi vừa nghĩ vừa thấy buồn cười.
“Mộc Nhi cô nương.”
Khi nàng đang suy tư thì có người gọi. Cư Mộc Nhi quay ra, định gọi “Duyệt Dao cô nương”, lại nhớ ra lời cô ấy dặn phải gọi là “Tiểu Lam”, vội vàng thay đổi.
“Cô nương cười gì?”
“Đã lâu như vậy, ta vẫn quên tên cô nương.”
Lâm Duyệt Dao cười cười, ngồi xuống cạnh Cư Mộc Nhi. Cư Mộc Nhi đưa cầm cho nàng: “Có muốn chơi không?”
Lâm Duyệt Dao lắc đầu, đẩy cầm lại: “Ta không làm xấu mặt mình trước cô nương đâu. Ta chỉ có chút bản lĩnh, cô nương cũng biết đấy.”
Cư Mộc Nhi cũng không kiên trì, lại tiếp tục ngồi chơi đàn. Lâm Duyệt Dao ngồi một lúc, lại hỏi: “Cô nương có kế hoạch gì chưa?”
“Ta cũng không biết, đợi bố ta về rồi tính.”
Lâm Duyệt Dao lại hỏi: “Vì sao Long Nhị gia lại bỏ rơi cô nương? Ta nghe những lời đồn đại bên ngoài, khá là khó nghe.”
Cư Mộc Nhi trầm ngâm một lúc, vẻ mặt đau khổ: “Chuyện đồn đại có thật có giả. Mặc dù ta cũng muốn giữ mặt mũi cho mình, nhưng không tường nào không lọt gió, chuyện đã truyền ra thì ta sẽ không cãi chày cãi cối.”
Không đợi Lâm Duyệt Dao phản ứng, nàng hỏi lại: “Còn Tiểu Lam cô nương? Sau này cô định thế nào? Cứ trốn tránh mãi cũng không phải cách dài lâu, dù sao cũng phải kiếm kế sinh nhai.”
“Ta đổi tên, che mặt chính là vì dự định cho mai này.” Lâm Duyệt Dao nhìn Cư Mộc Nhi, cười nói, “Cô nương yên tâm, ta giỏi dịch dung, hôm nay ra đường không ai nhạn ra. Có điều bây giờ chuyện vẫn còn chưa xong, ta không dám chạy lung tung. Nhưng ta cũng tìm được một hàng đồ thêu, có thể mang hàng về làm. Ta đến lúc không có người lạ, rất an toàn. Trên tay ta còn một chút tiền tiết kiệm, có thể dùng được một thời gian. Chỉ cần cô nương không cản ta, cho ta một chốn dung thân.”
“Sao cô nói vậy, tình nghĩa giữa chúng ta, sao lại cản. Chỉ sợ người nhận ra cô, không dám cho cô vào trong sân, cô phải chịu khổ rồi.”
“Nghìn vạn lần đừng nói là chịu khổ. Cô nương giúp ta nhiều lắm.” Lâm Duyệt Dao thở dài, “Chỉ là không ngờ kết quả lại là vậy. Ta trốn trốn tránh tránh, cô nương thì không nơi nương tựa.”
Hai người cùng nhau bàn luận, nói rất nhiều vấn đề. Mắt thời trời sắp tối, Lâm Duyệt Dao cáo từ. Ngày Trung thu, hai người không có người nhà ở bên, lòng có chút buồn bã.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt tháng Tám đã kết thúc. Hình như Long Nhị hết giận, lại đến tìm Cư Mộc Nhi.
Hắn đòi Cư Mộc Nhi rót trà đấm lưng, hầu hạ một lượt, cuối cùng mới thông báo mình có tin tức.
Tin của Long Nhị thật ra cũng không phải tin tốt. Hắn điều tra mấy người đáng ngờ bên Sử Trạch Xuân với mấy quan viên có quan hệ bất thường với Hình bộ như Binh bộ Lưu Mãnh, Hộ bộ Thường Chính, Công bộ Quý Khánh Trung nhưng không có ai phù hợp với suy đoán của Cư Mộc Nhi về câu chuyện đằng sau từ khúc, cũng không ai có nhược điểm gì để rơi vào tay Sử Trạch Xuân. Nói đơn giản, hoàn toàn không thấy họ có quan hệ gì đến cầm phổ. Nếu bỏ cầm phổ qua một bên, chỉ xét thù hận dẫn đến khả năng giết người, thám tử cũng không tìm ra.
Mấy cầm sư cũng không có gì khả nghi. Xét về mặt quan hệ, bọn họ và triều đình chưa từng gần nhau, cũng không có ai che chở để có thể che đậy được một vụ án lớn như vậy.
Long Nhị lại nói: “Đinh Thịnh đúng như nàng nói. Xét về mặt thân phận và cá tính, ông ta rất khả nghi. Nhưng mối quan hệ của ông ta với Sử Trạch Xuân không tệ, ít nhất vẫn cùng một phe phái. Năm đó, Sử Trạch Xuân đề cử Vân Thanh Hiền với Đinh Thịnh, ông ta cũng thừa nhận Vân Thanh Hiền, Vân Thanh Hiền cũng nhanh chóng trở thành trợ thủ đắc lực của ông ta.”
“Nhất định Nhị gia cũng điều tra Vân đại nhân.”
“Đó là điều đương nhiên, đương nhiên phải điều tra anh ta. Mười bốn thì anh ta vào kinh đi thi, phải chịu không ít xui xẻo. Sau đó được Sử Trạch Xuân nâng đỡ, sau khi vào Hình bộ thì cưới con gái Đinh Thịnh. Anh ta là người vùng khác, nguyên quán Huyền Sơn. Có thể nói lai lịch của anh ta cũng không liên quan gì đến việc đi xa, có điều anh ta rời nhà đi khi còn quá nhỏ. Nếu tuổi nhỏ như vậy mà đã có nợ tình sâu sắc, khiến người mong mỏi chờ đợi thì chắc chắn không thể không có nhược điểm để người ngoài đàm tiếu. Nếu thế thật thì ta phải nhìn anh ta với con mắt khác xưa.”
Cư Mộc Nhi nghe cái giọng chua lè của hắn mà phì cười.
Long Nhị bóp mũi nàng: “Sao, gia nói đến người kia nên nàng vui? Gia cảnh cáo nàng, nếu nàng có suy nghĩ muốn vượt tường thì gia sẽ chỉnh nàng đến cùng.”
Cư Mộc Nhi đẩy đẩy tay hắn: “Nghĩ nhiều lắm, gia có nghĩ nhiều không?”
Lại chọc hắn. Long Nhị cắn nàng một cái, Cư Mộc Nhi kêu đau nhưng không dám tránh, cứ vừa xoa mắt vừa tỏ ra tủi thân.
Long Nhị ôm lấy nàng, nói tiếp: “Ta phái người về Huyền Sơn. Dù rằng thời gian sai lệch nhưng Vân Thanh Hiền lòng dạ thâm sâu, nói không chừng còn bé đã gây chuyện.”
Giọng điệu này của hắn khiến Cư Mộc Nhi nở nụ cười. Hắn véo mặt Cư Mộc Nhi: “Bỏ việc điều tra cầm phổ này sang một bên, hay chuyện Sử Trạch Xuân đụng vào ai để gặp vạ, ta cũng cho thám tử đi về phía này điều tra.”
Cư Mộc Nhi nhíu mày: “Ta vẫn cảm thấy việc này có liên quan đến cầm phổ.”
“Hiện giờ, cách này không được thì phải tìm cách khác. Lão Tam cũng nói rằng phát hiện ra người của Đinh Thịnh truy tìm cầm phổ trong giang hồ. Chuyện cầm phổ là bí kíp võ công càng lúc càng lan rộng, lão gia hỏa kia cũng góp phần tham gia.”
“Ông ta muốn cầm phổ?”
“Bây giờ không xác định được rằng ông ta muốn truy cứu việc này hay muốn cầm phổ.”
“Ông ta biết võ không?”
“Võ nghệ siêu quần.”
Cư Mộc Nhi trầm ngâm lúc lâu: “Vậy thì hung thủ không giết ta là vì muốn cầm phổ?”
“Nàng có cầm phổ?” Long Nhị nhíu mày.
“Có, ta giấu rất kỹ.”
Long Nhị càng lúc càng nhăn nhó, Cư Mộc Nhi lại hỏi lại: “Nhị gia cũng biết là phủ của những người bị điều tra đó đều ở kinh thành?”
“Đúng.”
Cư Mộc Nhi suy nghĩ một chút, nói: “Nhị gia, dùng đầu mối ta vẫn giữ kia thôi. Mặc dù có hơi mạo hiểm, nhưng rõ là có người phái cô ta đi giám sát ta, đương nhiên không thể không liên quan đến vụ án đó. Ta nghĩ có lẽ là hung thủ phái cô ta đến, chỉ cần ta nhử mồi, cô ta sẽ tìm kẻ kia bẩm báo. Nhị gia cho người theo dõi sẽ có kết quả.”
Long Nhị trầm tư trong chốc lát: “Trước kia không rút dây động rừng là vì không có bằng chứng. Dù cô ta có gặp ai thì cũng không chứng minh được kẻ đó là hung thủ. Dù chúng ta có điều tra theo mục tiêu thì kẻ đó cũng sẽ phát hiện ra. Nếu thời cơ không thích hợp, việc nhử mồi chính là “lạy ông tôi ở bụi này”, cô ta sẽ biết nàng nắm được gì. Đối phương đã có chuẩn bị, chúng ta sẽ không làm gì được.”
“Vốn ta cũng lo lắng chuyện này, nhưng với chàng giờ ta còn lo lắng đêm dài lắm mộng. Trước ta cứ hay suy đoán nghi ngờ vô căn cứ nhưng không hành động gì thì cô ta an tâm. Nhưng bây giờ tình hình nhìn như đã ổn định nhưng thật ra nơi nào cũng điều tra. Cô ta là người tâm tư kín đáo, không thì cũng không mất nhiều thời gian như vậy mà thám tử vẫn không phát hiện ra kẻ đứng sau cô ta. Ta lo lắng rằng cô ta sẽ phát hiện ra là ta lừa cô ta. Không bằng tranh thủ lúc cô ta còn tin tưởng, chúng ta liều một lần.”
Nói đến bị lừa, Long Nhị lại bực mình: “Nàng còn lừa được cả gia, thế mà còn lo không lừa được kẻ khác?”
“Mánh khóe lừa người có tác dụng chỉ trong nhất thời, thời gian càng lâu càng khó lừa tiếp.”
“Hừm.” Dù nàng nói có lý, Long Nhị vẫn muốn đánh đòn nàng. Thù mới hận cũ, hắn nhớ kỹ từng cái một.
Cuối cùng hai người vẫn đồng ý theo kế hoạch của Cư Mộc Nhi.
Dù đã có hộ vệ trông coi quán rượu, Long Nhị cứ cân nhắc mãi vì chuyện này quả là khá mạo hiểm. Đã như vậy, chấm dứt sớm một chút cũng tốt.
Vì thế tất cả bày binh bố trận, chờ thời cơ.
Tháng Chín, gió mát bắt đầu thổi. Cư Mộc Nhi tặng Lâm Duyệt Dao vài món xiêm y, hai người hàn huyên trong phòng nàng một hồi lâu, lại nói đến chuyện Hoa Nhất Bạch, cũng nhắc đến chuyện Hoa Nhất Bạch bảo nàng ghi lại cầm phổ. Lâm Duyệt Dao thuận miệng hỏi xem cầm phổ trước đây Cư Mộc Nhi đưa nàng bảo quản có gì đặc biệt, Cư Mộc Nhi nói lòng vòng, cuối cùng vẫn nói thật rằng năm đó, nàng ra sức ghi nhớ, vì thế nhớ được nửa sau của từ khúc Sư Bá Âm chơi trong buổi hành hình. Tuy nhiên, Hoa Nhất Bạch chết, nàng thấy hơi sợ nên chia cầm phổ ra thành nhiều phần, hợp lại thành một khúc khác. Có thể nói là có hai bản cầm phổ.
“Cũng may trước đây nhớ rõ. Bây giờ thời gian trôi qua đã lâu, ta không nhớ lắm từ khúc nữa, hai bản, sợ là hai bản duy nhất còn sót lại trên đời này.”
“Trước đây cô nương hỏi ta có định quay về không, là muốn có cơ hội gặp vua giải oan sao?”
Cư Mộc Nhi gật đầu: “Ta định ra tay tùy hoàn cảnh. Cũng may ngày đó, Tiền tiên sinh lại ra tay trước, ta mới phát hiện ra tình thế không ổn nên mới bỏ ý nghĩ đó đi.”
Lâm Duyệt Dao nói: “Cô nương cứ giữ hai bản đó cẩn thận, biết đâu ngày sau còn cơ hội.”
“Cũng không biết có còn cơ hội không. Một mình ta không làm được gì.” Cư Mộc Nhi làm như không có hứng thú, vòng vo nói sang câu chuyện khác.
Lần này, sau ngày thứ tư trò chuyện, Lâm Duyệt Dao đến một tửu lâu. Hai thám tử của Long phủ lặng lẽ đi theo.
Lâm Duyệt Dao một mình, chọn một nhã gian, gọi trà bánh cơm nước, sau khi tiểu nhị đưa đồ vào thì đóng cửa lại, không ra nữa.
Thám tử của Long phủ chờ bên ngoài, không thấy bất kỳ ai vào. Một lúc sau, họ thấy Đinh Thịnh và mấy viên quan khác xuất hiện, ngồi trong nhã gian khác. Ngoài tiểu nhị rót trà, không có ai vào.
Thám tử đợi nửa ngày, chỉ nhìn thấy hai cánh cửa đóng chặt. Một trong hai người đó quyết định cải trang tiểu nhị, tìm hiểu xem thế nào. Anh ta thay xiêm y của tiểu nhị, cầm một bình trà, người còn lại canh chừng hộ. Tranh thủ lúc không có ai, anh ta đẩy cửa của nhã gian Lâm Duyệt Dao đang ngồi.
Trong nhã gian chỉ có Lâm Duyệt Dao đang dùng bữa, không có gì bất thường. Anh ta định rót trà cho Lâm Duyệt Dao nhưng bị cô ta đuổi ra.
Sau đó, thám tử lại vào nhã gian của Đinh Thịnh. Đinh Thịnh và mọi người đang uống rượu, thấy có tiểu nhị thì hô rót rượu. Thám tử không thu hoạch được gì, đi ra.
Họ canh giữ tửu lâu đến tận trưa. Cho đến khi đi, Lâm Duyệt Dao cũng không tiếp xúc với ai khác, tiểu nhị mang đồ ăn cũng không có vấn đề gì. Bọn họ cũng đã kiểm tra nhã gian kia, ngoài đồ ăn thừa và mâm cơm ra thì không có gì khác biệt.
Một người tách ra đi theo Lâm Duyệt Dao, người còn lại theo dõi Đinh Thịnh. Đinh Thịnh cơm nước no nê rồi cũng đi ra, thám tử không thấy ai khả nghi tiếp cận ông ta.
Cả ngày theo dõi vô ích. Long Nhị cau mày. Hắn dặn dò hộ vệ ở quán rượu che giấu hành tung cẩn thận, canh giữ tiểu viện của Cư Mộc Nhi, bảo đảm an toàn cho hắn.
Cư Mộc Nhi cũng biết có điều gì đó không ổn, nhưng tạm thời cũng không có cách nào tốt hơn.
Hôm đó, Long Nhị mời Hoàng thượng đi săn thú. Hắn nói chuyện với Cư Mộc Nhi, nói rằng ba ngày sau sẽ về. Nhưng ngay buổi tối ngày thứ hai hắn đi, có người vào tiểu viện của Cư Mộc Nhi.
Hôm đó, thời tiết u ám, tựa như sắp mưa. Cái lạnh lẽo mùa thu khiến người ta co lại. Cư Mộc Nhi sợ lanh, đã lên giường quấn chăn ngủ từ sớm.
Lúc nghe tiếng gõ cửa, nàng đang mơ màng. Tiếng Lâm Duyệt Dao vang lên: “Mộc Nhi cô nương”, nàng trả lời theo bản năng. Sau đó nàng giật mình: cửa sân của nàng khóa, sao Lâm Duyệt Dao vào được?
Loại giường kiểu này sao lại sập?
Làm sao có thể sập?
Không một từ nào diễn tả nổi vẻ mặt của Long Nhị lúc này.
Hắn đứng ở đó, vừa bực mình vừa mất mặt. Bên dưới mông hắn là ván giường vừa gãy, chăn đệm trên giường xô vào một đống, trên người hắn là tấm màn bị tuột vì giường sập, còn hắn thì đang khỏa thân.
Lúc này, Long Nhị nghe thấy tiếng Cư Mộc Nhi cười.
Nàng trốn trong chăn, cười rất thoải mái.
Đây đúng là đổ dầu vào lửa.
Long Nhị nghiến răng, mặc kệ tấm màn vướng víu, kéo cái người ở trong chăn kia ra. Nàng đỏ cả mặt, cười ha ha.
Cười, lại còn cười! Tất cả là tại nàng!
Long Nhị bóp má nàng, quát hỏi: “Giường kiểu gì đây?” Ván gỗ hỏng hóc! Bố vợ hắn lại keo kiệt đến mức dùng gỗ mục cho Mộc Nhi nhà hắn ngủ?
“Là giường sập.” Cư Mộc Nhi cười. Long Nhị buồn bực cúi xuống cắn nàng.
Ánh nến mờ tỏ, vụn gỗ rơi lả tả lên chăn màn, trong đó có hai người cuộn sát nhau. Có lẽ là do tiếng rên khe khẽ, có lẽ là dáng vẻ trượt xuống của nàng nhìn rất đặc biệt, nói chung đây là một cảm giác khó tả, hắn thấy hưng phấn.
Hắn không buồn, không tức giận. Trong mắt trong đầu chỉ toàn Cư Mộc Nhi.
Tháng Tám thời tiết đang nóng bức. Hai người ở bên nhau, miệt mài đưa đẩy, nóng hơn cả khí trời. Long Nhị hôn Cư Mộc Nhi, không muốn thả ra. Hắn đưa tay vuốt ve, muốn tìm nơi ấm mềm, nhưng lại bị vải vóc cản trở, hắn bực mình xé luôn. Chỉ nghe “soạt” một tiếng, không biết là cái gì bị xé.
“Phá phòng đấy à?” Cư Mộc Nhi thở hồng hộc còn trêu chọc hắn. Nàng cũng không quên rằng người nằm trên mình vừa làm hỏng giường. Nhưng lời hay ý đẹp của nàng chưa được nói hết thì đã bị một nguồn lực nặng nề xộc vào.
Nàng hít sâu một hơi, siết lấy chăn đệm lộn xộn bên dưới.
“Phá nàng.” Mồ hôi Long Nhị đầm đìa, hai tay hắn kéo hai chân nàng lên. Tư thế này khiến Cư Mộc Nhi giật mình, cứng người lại. Nàng kêu lên: “Sập bây giờ, sập bây giờ.”
“Sập rồi!” Long Nhị quát. Nơi ấy siết chặt khiến lỗ chân lông của hắn như nở hết ra, hắn không chịu nổi nữa, đứng lên rong ruổi.
Chỉ vừa động, không chỉ Cư Mộc Nhi hét chói tai, mà còn có tiếng ván giường “két két” ầm ĩ.
Bàn tay nàng chống xuống đất, run run. Cư Mộc Nhi vội vàng ôm chặt lấy Long Nhị: “Ngã đấy, sắp sập rồi.”
Long Nhị phát rồ. Đừng nói là sập giường, giờ có sập trời hắn cũng không dừng lại được. Nhưng chỉ vừa cử động một chút mà giường đã kêu to như thế, hắn chỉ sợ Cư Mộc Nhi bị ngã đập đầu lại bị thương. Vì thế, hắn vận khí tung chưởng, đẩy đầu giường với cái giường đã sập tách nhau ra.
Ván giường nghiêng đổ “rầm”, vụn gỗ rơi lả tả.
Cư Mộc Nhi hét toáng lên, lúc đang rơi thì được Long Nhị túm lại.
Đất toàn vụn gỗ, đồ đạc lộn xộn. Nến trên bàn cũng tắt.
Ánh trăng khuất sau tầng mây, căn phòng tối om, nhưng hương xuân ngào ngạt. Tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ, tiếng lầm bầm oán giận, còn có âm thanh vải vóc bị xé rách, tiếng gỗ va vào tường.
Triền miên dài lâu, mê đắm hỗn loạn.
Cư Mộc Nhi mồ hôi đầm đìa, nằm trên đống đồ lộn xộn mà thở dốc, trên người nàng là Long Nhị cũng đang toát mồ hôi. Nàng rất muốn đạp cái người làm hỏng giường nàng ra, nhưng lại hơi luyến tiếc.
“Đêm nay nàng ngủ thế nào?” Long Nhị thở được rồi, bỗng mở miệng hỏi. Hắn đang nghĩ xem hắn có nên phá hết cả quán rượu, để Mộc Nhi nhà hắn phải theo hắn về nhà?
Đương nhiên, chỉ là suy nghĩ thôi.
“Xì…” Chưa kịp nói ra thì lưng đã ăn đòn, đau đến nhe răng.
“Ta có thể ngủ trong phòng của bố.” Cư Mộc Nhi ẩn ẩn Long Nhị, ý bảo hắn lùi ra, “Chàng về đi. Ta mệt quá, phải ngủ đây. Sáng sớm mai còn phải tìm thợ mộc, không thì không có giường mà ngủ.”
Đuổi hắn? Hắn càng không đi!
Long Nhị rất thất vọng: “Gì mà ngủ trong phòng bố, phòng đàn ông khác mà nàng cũng dám ngủ. Ngủ phòng mình đi.” Hắn vừa nói vừa nghĩ thật nhanh tình hình, lại thấy phòng này lộn xộn khó coi, “khụ khụ” hai tiếng, “Đừng nhúc nhích, để ta xem.”
“Được.” Cư Mộc Nhi lười biếng đáp, “Tường chưa đổ, nóc nhà còn không?”
Long Nhị hậm hực bóp mặt nàng rồi mò mẫm bò dậy. Hắn giẫm phải một cái giằm, đau kinh khủng nhưng cố nuốt lại, vội vàng dặn dò nàng: “Nàng đừng cử động. Để ta thắp nến rồi dọn dẹp.”
Cư Mộc Nhi đồng ý. Giờ bảo nàng cử động nàng cũng chẳng muốn, nàng mệt, nàng chỉ muốn ngủ.
Long Nhị mò lấy nến, thắp nến. Đập vào mắt hắn là căn phòng mất trật tự khiến không thể than thở nổi nữa. Bụi và vụn gỗ đầy đất, xem ra phải lén thay ván giường của nhạc phụ đại nhân khẩn cấp.
Hắn lại dặn dò Cư Mộc Nhi đừng nhúc nhích. Sau đó, hắn vào lấy chậu nước để lau người, thay quần áo sạch sẽ, lại ra ngoài lấy thêm nước sạch, dọn dẹp đồ đạc, cuối cùng lại phát hiện Cư Mộc Nhi đã ngủ.
Long Nhị gia trợn mắt nhìn người phụ nữ đang ôm chăn màn rách lung tung ngủ ngon lành, thật sự không biết nên nói gì. Nói nàng cẩn thận, có đôi khi nàng lại cẩu thả không ai bằng; nói nàng tùy tiện, nhưng hết lần này đến lần khác nàng lại nhìn ra được rất nhiều điểm nhỏ nhặt.
Long Nhị ngồi xổm, chọc chọc má Cư Mộc Nhi. Hắn thật sự muốn đưa người phụ nữ này về nhà thật nhanh. Vì sao trong ba anh em, chỉ có chuyện của hắn là trắc trở thế này? Giờ này khắc này, hắn đã hoàn toàn quên mất chuyện truy thê cực nhọc của anh người anh em nhà mình, chỉ cảm giác rằng mình đáng thương nhất.
Hắn biết rất rõ, rằng nếu chuyện này chưa giải quyết được, không có lời định tội của Hoàng thượng, loại bỏ được tai họa ngầm trong triều đình, Cư Mộc Nhi chắc chắn sẽ không tái giá với hắn.
Đêm nay, Long Nhị tiếp tục tính toán, lại làm cả công việc mà hắn xưa nay chưa từng phải làm: dọn dẹp như tạp dịch.
Đêm rất dài, Long Nhị rất ấm ức.
Ngày hôm sau, giường mới được đưa đến. Dù Long Nhị liên tục khẳng định rằng không ai biết chuyện hắn mò đến đêm khuya, cũng chắc chắn không để người ngoài biết Cư Mộc Nhi có liên quan đến Long gia, nhưng Cư Mộc Nhi vẫn tỏ vẻ không vui.
Sau khi kích động và vui thú qua đi, nàng đã ý thức được rằng mình cứ ở bên hắn sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng. Vì thế nàng muốn hắn ít qua đi, để không bị khác phát hiện.
Hai người nói qua nói lại, cuối cùng lúc Long Nhị ra về, hai người đều không vui. Long Nhị nói hắn rất bận rộn, không rảnh mà đến nữa. Cư Mộc Nhi cũng nói mình không nhàn rỗi, không cần hắn quan tâm.
Nhưng hai người đấu võ mồm thì đấu võ mồm, chuyện điều tra án thì vẫn phải rõ ràng: phân công đàng hoàng, ai làm việc người đó.
Để không rút dây động rừng, Cư Mộc Nhi cố gắng duy trì cuộc sống một mình. Nàng làm mấy việc nhà đơn giản, chơi cầm, thường xuyên đi theo dây thừng ở cổng sau ra bờ sông. Đối với việc Long Nhị đưa hộ vệ đến giám hộ ở đằng xa, nàng coi như không biết. Thỉnh thoảng nàng cũng tiếp đón mấy bác gái từ quê lên hỏi thăm, hoặc Tô Tinh qua thăm.
Cũng có khi Long Nhị lẻn đến cãi nhau với nàng, lén lút chấm mút. Cơ hội được lại như hôm đó rất thấp, nửa tháng mà Long Nhị chỉ thành công một lần. Có điều, sáng hôm sau, bác gái vội vàng mang đồ ăn đến cho Cư Mộc Nhi, khiến Long Nhị phải lén lút trốn từ cửa sổ ra khiến hắn rất bực bội.
Long Nhị bực bội nên mười mấy ngày liền không đến quán rượu, Cư Mộc Nhi vừa giận vừa buồn cười.
Hôm đó là Mười Lăm tháng Tám, sáng sớm Long Nhị bảo Lý Kha bí mật qua hỏi xem Cư Mộc Nhi định thế nào. Cư Mộc Nhi trả lời rằng bác gái hàng xóm tử tế nên rủ nàng qua nhà ăn Tết, còn nói làm thế để che mắt người ngoài. Trong mắt mọi người, Long Nhị gia đã vứt bỏ nương tử cũ, vì thế phải ra ngoài xã giao mới tốt, mặc kệ hắn.
Lý Kha đau khổ quay về. Trong bữa tối, Tô Tinh nói với Cư Mộc Nhi rằng không hiểu vì sao hôm nay Long Nhị gia rất dễ cáu, không những mắng sư phụ nàng mấy câu, còn mắng bọn hạ nhân.
Cư Mộc Nhi thở dài, gia nhà nàng tính tình khó chịu thế này.
Tô Tinh đi, Cư Mộc Nhi suy nghĩ một chút rồi ra bờ sông chơi cầm. Bờ sông rất yên tĩnh, khiến người ta nhớ đến những chuyện đã qua. Cư Mộc Nhi nhớ trước kia mình cũng ngồi đây, Long Nhị ném hòn đá vào hồ nước để dọa nàng. Khi đó nàng sợ là kẻ gây tội kia đến, biết là không trốn được nhưng vẫn bỏ chạy theo bản năng.
Chuyện xảy ra đã lâu, vậy mà như chỉ mới hôm qua. Cư Mộc Nhi vừa nghĩ vừa thấy buồn cười.
“Mộc Nhi cô nương.”
Khi nàng đang suy tư thì có người gọi. Cư Mộc Nhi quay ra, định gọi “Duyệt Dao cô nương”, lại nhớ ra lời cô ấy dặn phải gọi là “Tiểu Lam”, vội vàng thay đổi.
“Cô nương cười gì?”
“Đã lâu như vậy, ta vẫn quên tên cô nương.”
Lâm Duyệt Dao cười cười, ngồi xuống cạnh Cư Mộc Nhi. Cư Mộc Nhi đưa cầm cho nàng: “Có muốn chơi không?”
Lâm Duyệt Dao lắc đầu, đẩy cầm lại: “Ta không làm xấu mặt mình trước cô nương đâu. Ta chỉ có chút bản lĩnh, cô nương cũng biết đấy.”
Cư Mộc Nhi cũng không kiên trì, lại tiếp tục ngồi chơi đàn. Lâm Duyệt Dao ngồi một lúc, lại hỏi: “Cô nương có kế hoạch gì chưa?”
“Ta cũng không biết, đợi bố ta về rồi tính.”
Lâm Duyệt Dao lại hỏi: “Vì sao Long Nhị gia lại bỏ rơi cô nương? Ta nghe những lời đồn đại bên ngoài, khá là khó nghe.”
Cư Mộc Nhi trầm ngâm một lúc, vẻ mặt đau khổ: “Chuyện đồn đại có thật có giả. Mặc dù ta cũng muốn giữ mặt mũi cho mình, nhưng không tường nào không lọt gió, chuyện đã truyền ra thì ta sẽ không cãi chày cãi cối.”
Không đợi Lâm Duyệt Dao phản ứng, nàng hỏi lại: “Còn Tiểu Lam cô nương? Sau này cô định thế nào? Cứ trốn tránh mãi cũng không phải cách dài lâu, dù sao cũng phải kiếm kế sinh nhai.”
“Ta đổi tên, che mặt chính là vì dự định cho mai này.” Lâm Duyệt Dao nhìn Cư Mộc Nhi, cười nói, “Cô nương yên tâm, ta giỏi dịch dung, hôm nay ra đường không ai nhạn ra. Có điều bây giờ chuyện vẫn còn chưa xong, ta không dám chạy lung tung. Nhưng ta cũng tìm được một hàng đồ thêu, có thể mang hàng về làm. Ta đến lúc không có người lạ, rất an toàn. Trên tay ta còn một chút tiền tiết kiệm, có thể dùng được một thời gian. Chỉ cần cô nương không cản ta, cho ta một chốn dung thân.”
“Sao cô nói vậy, tình nghĩa giữa chúng ta, sao lại cản. Chỉ sợ người nhận ra cô, không dám cho cô vào trong sân, cô phải chịu khổ rồi.”
“Nghìn vạn lần đừng nói là chịu khổ. Cô nương giúp ta nhiều lắm.” Lâm Duyệt Dao thở dài, “Chỉ là không ngờ kết quả lại là vậy. Ta trốn trốn tránh tránh, cô nương thì không nơi nương tựa.”
Hai người cùng nhau bàn luận, nói rất nhiều vấn đề. Mắt thời trời sắp tối, Lâm Duyệt Dao cáo từ. Ngày Trung thu, hai người không có người nhà ở bên, lòng có chút buồn bã.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt tháng Tám đã kết thúc. Hình như Long Nhị hết giận, lại đến tìm Cư Mộc Nhi.
Hắn đòi Cư Mộc Nhi rót trà đấm lưng, hầu hạ một lượt, cuối cùng mới thông báo mình có tin tức.
Tin của Long Nhị thật ra cũng không phải tin tốt. Hắn điều tra mấy người đáng ngờ bên Sử Trạch Xuân với mấy quan viên có quan hệ bất thường với Hình bộ như Binh bộ Lưu Mãnh, Hộ bộ Thường Chính, Công bộ Quý Khánh Trung nhưng không có ai phù hợp với suy đoán của Cư Mộc Nhi về câu chuyện đằng sau từ khúc, cũng không ai có nhược điểm gì để rơi vào tay Sử Trạch Xuân. Nói đơn giản, hoàn toàn không thấy họ có quan hệ gì đến cầm phổ. Nếu bỏ cầm phổ qua một bên, chỉ xét thù hận dẫn đến khả năng giết người, thám tử cũng không tìm ra.
Mấy cầm sư cũng không có gì khả nghi. Xét về mặt quan hệ, bọn họ và triều đình chưa từng gần nhau, cũng không có ai che chở để có thể che đậy được một vụ án lớn như vậy.
Long Nhị lại nói: “Đinh Thịnh đúng như nàng nói. Xét về mặt thân phận và cá tính, ông ta rất khả nghi. Nhưng mối quan hệ của ông ta với Sử Trạch Xuân không tệ, ít nhất vẫn cùng một phe phái. Năm đó, Sử Trạch Xuân đề cử Vân Thanh Hiền với Đinh Thịnh, ông ta cũng thừa nhận Vân Thanh Hiền, Vân Thanh Hiền cũng nhanh chóng trở thành trợ thủ đắc lực của ông ta.”
“Nhất định Nhị gia cũng điều tra Vân đại nhân.”
“Đó là điều đương nhiên, đương nhiên phải điều tra anh ta. Mười bốn thì anh ta vào kinh đi thi, phải chịu không ít xui xẻo. Sau đó được Sử Trạch Xuân nâng đỡ, sau khi vào Hình bộ thì cưới con gái Đinh Thịnh. Anh ta là người vùng khác, nguyên quán Huyền Sơn. Có thể nói lai lịch của anh ta cũng không liên quan gì đến việc đi xa, có điều anh ta rời nhà đi khi còn quá nhỏ. Nếu tuổi nhỏ như vậy mà đã có nợ tình sâu sắc, khiến người mong mỏi chờ đợi thì chắc chắn không thể không có nhược điểm để người ngoài đàm tiếu. Nếu thế thật thì ta phải nhìn anh ta với con mắt khác xưa.”
Cư Mộc Nhi nghe cái giọng chua lè của hắn mà phì cười.
Long Nhị bóp mũi nàng: “Sao, gia nói đến người kia nên nàng vui? Gia cảnh cáo nàng, nếu nàng có suy nghĩ muốn vượt tường thì gia sẽ chỉnh nàng đến cùng.”
Cư Mộc Nhi đẩy đẩy tay hắn: “Nghĩ nhiều lắm, gia có nghĩ nhiều không?”
Lại chọc hắn. Long Nhị cắn nàng một cái, Cư Mộc Nhi kêu đau nhưng không dám tránh, cứ vừa xoa mắt vừa tỏ ra tủi thân.
Long Nhị ôm lấy nàng, nói tiếp: “Ta phái người về Huyền Sơn. Dù rằng thời gian sai lệch nhưng Vân Thanh Hiền lòng dạ thâm sâu, nói không chừng còn bé đã gây chuyện.”
Giọng điệu này của hắn khiến Cư Mộc Nhi nở nụ cười. Hắn véo mặt Cư Mộc Nhi: “Bỏ việc điều tra cầm phổ này sang một bên, hay chuyện Sử Trạch Xuân đụng vào ai để gặp vạ, ta cũng cho thám tử đi về phía này điều tra.”
Cư Mộc Nhi nhíu mày: “Ta vẫn cảm thấy việc này có liên quan đến cầm phổ.”
“Hiện giờ, cách này không được thì phải tìm cách khác. Lão Tam cũng nói rằng phát hiện ra người của Đinh Thịnh truy tìm cầm phổ trong giang hồ. Chuyện cầm phổ là bí kíp võ công càng lúc càng lan rộng, lão gia hỏa kia cũng góp phần tham gia.”
“Ông ta muốn cầm phổ?”
“Bây giờ không xác định được rằng ông ta muốn truy cứu việc này hay muốn cầm phổ.”
“Ông ta biết võ không?”
“Võ nghệ siêu quần.”
Cư Mộc Nhi trầm ngâm lúc lâu: “Vậy thì hung thủ không giết ta là vì muốn cầm phổ?”
“Nàng có cầm phổ?” Long Nhị nhíu mày.
“Có, ta giấu rất kỹ.”
Long Nhị càng lúc càng nhăn nhó, Cư Mộc Nhi lại hỏi lại: “Nhị gia cũng biết là phủ của những người bị điều tra đó đều ở kinh thành?”
“Đúng.”
Cư Mộc Nhi suy nghĩ một chút, nói: “Nhị gia, dùng đầu mối ta vẫn giữ kia thôi. Mặc dù có hơi mạo hiểm, nhưng rõ là có người phái cô ta đi giám sát ta, đương nhiên không thể không liên quan đến vụ án đó. Ta nghĩ có lẽ là hung thủ phái cô ta đến, chỉ cần ta nhử mồi, cô ta sẽ tìm kẻ kia bẩm báo. Nhị gia cho người theo dõi sẽ có kết quả.”
Long Nhị trầm tư trong chốc lát: “Trước kia không rút dây động rừng là vì không có bằng chứng. Dù cô ta có gặp ai thì cũng không chứng minh được kẻ đó là hung thủ. Dù chúng ta có điều tra theo mục tiêu thì kẻ đó cũng sẽ phát hiện ra. Nếu thời cơ không thích hợp, việc nhử mồi chính là “lạy ông tôi ở bụi này”, cô ta sẽ biết nàng nắm được gì. Đối phương đã có chuẩn bị, chúng ta sẽ không làm gì được.”
“Vốn ta cũng lo lắng chuyện này, nhưng với chàng giờ ta còn lo lắng đêm dài lắm mộng. Trước ta cứ hay suy đoán nghi ngờ vô căn cứ nhưng không hành động gì thì cô ta an tâm. Nhưng bây giờ tình hình nhìn như đã ổn định nhưng thật ra nơi nào cũng điều tra. Cô ta là người tâm tư kín đáo, không thì cũng không mất nhiều thời gian như vậy mà thám tử vẫn không phát hiện ra kẻ đứng sau cô ta. Ta lo lắng rằng cô ta sẽ phát hiện ra là ta lừa cô ta. Không bằng tranh thủ lúc cô ta còn tin tưởng, chúng ta liều một lần.”
Nói đến bị lừa, Long Nhị lại bực mình: “Nàng còn lừa được cả gia, thế mà còn lo không lừa được kẻ khác?”
“Mánh khóe lừa người có tác dụng chỉ trong nhất thời, thời gian càng lâu càng khó lừa tiếp.”
“Hừm.” Dù nàng nói có lý, Long Nhị vẫn muốn đánh đòn nàng. Thù mới hận cũ, hắn nhớ kỹ từng cái một.
Cuối cùng hai người vẫn đồng ý theo kế hoạch của Cư Mộc Nhi.
Dù đã có hộ vệ trông coi quán rượu, Long Nhị cứ cân nhắc mãi vì chuyện này quả là khá mạo hiểm. Đã như vậy, chấm dứt sớm một chút cũng tốt.
Vì thế tất cả bày binh bố trận, chờ thời cơ.
Tháng Chín, gió mát bắt đầu thổi. Cư Mộc Nhi tặng Lâm Duyệt Dao vài món xiêm y, hai người hàn huyên trong phòng nàng một hồi lâu, lại nói đến chuyện Hoa Nhất Bạch, cũng nhắc đến chuyện Hoa Nhất Bạch bảo nàng ghi lại cầm phổ. Lâm Duyệt Dao thuận miệng hỏi xem cầm phổ trước đây Cư Mộc Nhi đưa nàng bảo quản có gì đặc biệt, Cư Mộc Nhi nói lòng vòng, cuối cùng vẫn nói thật rằng năm đó, nàng ra sức ghi nhớ, vì thế nhớ được nửa sau của từ khúc Sư Bá Âm chơi trong buổi hành hình. Tuy nhiên, Hoa Nhất Bạch chết, nàng thấy hơi sợ nên chia cầm phổ ra thành nhiều phần, hợp lại thành một khúc khác. Có thể nói là có hai bản cầm phổ.
“Cũng may trước đây nhớ rõ. Bây giờ thời gian trôi qua đã lâu, ta không nhớ lắm từ khúc nữa, hai bản, sợ là hai bản duy nhất còn sót lại trên đời này.”
“Trước đây cô nương hỏi ta có định quay về không, là muốn có cơ hội gặp vua giải oan sao?”
Cư Mộc Nhi gật đầu: “Ta định ra tay tùy hoàn cảnh. Cũng may ngày đó, Tiền tiên sinh lại ra tay trước, ta mới phát hiện ra tình thế không ổn nên mới bỏ ý nghĩ đó đi.”
Lâm Duyệt Dao nói: “Cô nương cứ giữ hai bản đó cẩn thận, biết đâu ngày sau còn cơ hội.”
“Cũng không biết có còn cơ hội không. Một mình ta không làm được gì.” Cư Mộc Nhi làm như không có hứng thú, vòng vo nói sang câu chuyện khác.
Lần này, sau ngày thứ tư trò chuyện, Lâm Duyệt Dao đến một tửu lâu. Hai thám tử của Long phủ lặng lẽ đi theo.
Lâm Duyệt Dao một mình, chọn một nhã gian, gọi trà bánh cơm nước, sau khi tiểu nhị đưa đồ vào thì đóng cửa lại, không ra nữa.
Thám tử của Long phủ chờ bên ngoài, không thấy bất kỳ ai vào. Một lúc sau, họ thấy Đinh Thịnh và mấy viên quan khác xuất hiện, ngồi trong nhã gian khác. Ngoài tiểu nhị rót trà, không có ai vào.
Thám tử đợi nửa ngày, chỉ nhìn thấy hai cánh cửa đóng chặt. Một trong hai người đó quyết định cải trang tiểu nhị, tìm hiểu xem thế nào. Anh ta thay xiêm y của tiểu nhị, cầm một bình trà, người còn lại canh chừng hộ. Tranh thủ lúc không có ai, anh ta đẩy cửa của nhã gian Lâm Duyệt Dao đang ngồi.
Trong nhã gian chỉ có Lâm Duyệt Dao đang dùng bữa, không có gì bất thường. Anh ta định rót trà cho Lâm Duyệt Dao nhưng bị cô ta đuổi ra.
Sau đó, thám tử lại vào nhã gian của Đinh Thịnh. Đinh Thịnh và mọi người đang uống rượu, thấy có tiểu nhị thì hô rót rượu. Thám tử không thu hoạch được gì, đi ra.
Họ canh giữ tửu lâu đến tận trưa. Cho đến khi đi, Lâm Duyệt Dao cũng không tiếp xúc với ai khác, tiểu nhị mang đồ ăn cũng không có vấn đề gì. Bọn họ cũng đã kiểm tra nhã gian kia, ngoài đồ ăn thừa và mâm cơm ra thì không có gì khác biệt.
Một người tách ra đi theo Lâm Duyệt Dao, người còn lại theo dõi Đinh Thịnh. Đinh Thịnh cơm nước no nê rồi cũng đi ra, thám tử không thấy ai khả nghi tiếp cận ông ta.
Cả ngày theo dõi vô ích. Long Nhị cau mày. Hắn dặn dò hộ vệ ở quán rượu che giấu hành tung cẩn thận, canh giữ tiểu viện của Cư Mộc Nhi, bảo đảm an toàn cho hắn.
Cư Mộc Nhi cũng biết có điều gì đó không ổn, nhưng tạm thời cũng không có cách nào tốt hơn.
Hôm đó, Long Nhị mời Hoàng thượng đi săn thú. Hắn nói chuyện với Cư Mộc Nhi, nói rằng ba ngày sau sẽ về. Nhưng ngay buổi tối ngày thứ hai hắn đi, có người vào tiểu viện của Cư Mộc Nhi.
Hôm đó, thời tiết u ám, tựa như sắp mưa. Cái lạnh lẽo mùa thu khiến người ta co lại. Cư Mộc Nhi sợ lanh, đã lên giường quấn chăn ngủ từ sớm.
Lúc nghe tiếng gõ cửa, nàng đang mơ màng. Tiếng Lâm Duyệt Dao vang lên: “Mộc Nhi cô nương”, nàng trả lời theo bản năng. Sau đó nàng giật mình: cửa sân của nàng khóa, sao Lâm Duyệt Dao vào được?
Bình luận facebook