• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full BA LẦN GẢ (2 Viewers)

  • Chương 79: Đối chất đấu trí tìm đường sống

Không đợi Cư Mộc Nhi ngẫm nghĩ, tiếng đập cửa lại vang lên.



Cư Mộc Nhi nhanh chóng lên tiếng, vội vã mặc đồ rồi cầm gậy chống, đứng sau cửa hỏi: “Có chuyện gì thế cô nương?”



“Mộc Nhi cô nương mở cửa nhanh lên, có chuyện cần thương lượng.”



Cư Mộc Nhi cảm nhận được sự khác thường, nhưng không thể không ra. Cũng may hộ vệ của Long phủ đang canh gác bên ngoài nên nàng an tâm ít nhiều, vì thế nàng bảo chờ, mò mẫm tìm nến đốt rồi từ từ ra mở cửa.



Cửa vừa mở ra, Lâm Duyệt Dao đã chen vào.



Cư Mộc Nhi bị bức lùi lại hai bước, vội vàng hỏi: “Cô nương, chuyện này là thế nào?”



“Ta bị theo dõi, ta nghĩ có người muốn giết ta.” Giọng Lâm Duyệt Dao ngập tràn khủng hoảng, Cư Mộc Nhi nghe mà sửng sốt.



“Có người muốn giết cô? Vì sao?”



Lâm Duyệt Dao đóng cửa lại. Cư Mộc Nhi nghe tiếng “cạch”, hình như là tiếng cài then, nhưng lại không giống tiếng trong phòng này. Nàng thấy hơi căng thẳng.



Hình như Lâm Duyệt Dao có kẻ đi cùng.



“Hôm nay, ta luôn cảm thấy có người âm thầm theo dõi mình. Ta suy nghĩ thử, nhớ ra mấy hôm trước, lúc ta vào tửu lâu ăn, có một kẻ giả mạo tiểu nhị xông vào. Ta nghĩ những kẻ đó muốn giết ta.” Lâm Duyệt Dao đứng sau cửa nói, coi như chắn luôn cửa, “Mộc Nhi cô nương, cô bảo ta nên làm gì giờ?”



Quả nhiên cô ta biết hết rồi.



Lúc này Cư Mộc Nhi lại thấy bình tĩnh. Mấy ngày rồi mới đến truy hỏi nàng, chắc chắn cô ta đã chuẩn bị. Đêm hôm khuya khoắt, cô ta gõ cửa, nhất định là có âm mưu. Lúc nàng giả vờ không biết gì hết thì có tác dụng gì?



“Cô nương có biết đối phương là ai không? Vì sao phải giết cô?”



“Ta cũng không rõ lắm, chẳng nhẽ là vì chuyện của tiên sinh và Nhất Bạch? Nhưng chuyện Nhất Bạch cũng đã rõ ràng, dù ta không cam lòng nhưng chuyện anh ấy chết ngoài ý muốn là sự thực. Trừ chuyện đó ra, ta không có kẻ thù.”



“Hay là cái chết của Nhất Bạch huynh không phải ngoài ý muốn? Có lẽ có người phát hiện ra cô đã điều tra chuyện này?”



“Việc này không ai điều tra, không một dấu vết, không một kẽ hở, còn ai mới có thể điều tra?” Giọng Lâm Duyệt Dao trở nên lạnh lẽo, như đang nói về chuyện của người khác.



Không một dấu vết? Không một kẽ hở? Cho nên kẻ đó không định ngụy trang nữa?



Cư Mộc Nhi chống gậy, túm vạt áo, ngồi xuống.



“Vậy không phải anh ấy say rượu chết đuối sao?”



“Chết đuối.” Lâm Duyệt Dao cũng ngồi xuống, “Bạn rượu kia thật sự tồn tại. Mộc Nhi cô nương hẳn cũng đã điều tra mà nhỉ?”



Cư Mộc Nhi không nói chuyện. Đúng là nàng có nói cho Long Nhị để hắn đi thăm dò. Có điều nàng không ngờ Lâm Duyệt Dao lại phát hiện ra. Có lẽ cô ta đã hiểu được nàng nên mới suy đoán được.



Lâm Duyệt Dao cũng không đợi Cư Mộc Nhi nói, nói tiếp luôn: “Hôm đó, Nhất Bạch rời Tích Xuân đường, đúng là bị bạn rượu kia kéo đi uống rượu. Hai người bọn họ đều say. Cô biết đấy, say rượu thì dễ bị ngã, nhất là khi trời vừa mưa, đường đê trơn trượt.” Cô ta nói đến đây thì ngừng lại một chút, “Đương nhiên là không ngã thì cũng có thể vấp phải viên đá mà trượt chân ngã. Cũng không thể loại bỏ khả năng này. Dù sao thì đêm đó, Nhất Bạch say rượu trượt chân xuống nước là chuyện cực kỳ kín kẽ. Bạn rượu tận mắt thấy là bằng chứng. Dù điều tra kiểu gì cũng sẽ chỉ chết ngoài ý muốn thôi.”



Cư Mộc Nhi càng nghe càng thấy nặng nề. Nàng biết, cô ta có thể nói những lời này chứng tỏ cô ta không định buông tha cho nàng. Nàng phải tranh thủ thời gian, kéo dài lâu thêm để những hộ vệ kia phát hiện trong phòng này có vấn đề.



“Nhân chứng kia chắc chắn lời nói cũng không có kẽ hở, bởi vì từng lời nói của anh ta đều là thật, đúng không?”



“Không sai.” Lâm Duyệt Dao đã ngồi xuống, an vị bên cạnh Cư Mộc Nhi.



“Ban đầu, cô nương nói với ta là Nhất Bạch huynh chết ngoài ý muốn, là muốn ta bỏ ý nghĩ điều tra trong đầu đi?”



“Đúng vậy. Cho đến nay chỉ có hai người tiếp tục điều tra, nhưng hai năm qua không tiến triển gì. Mà trước mặt vua, thấy hành động của Tiền Giang Nghĩa xong thì bị chồng bỏ, chắc chắn cô cũng cảm thấy rất bức xúc. Nếu đồng bọn của anh ta phát hiện ra chuyện chất vấn này không cần thiết, chắc chắn sẽ không từ bỏ.”



Cư Mộc Nhi cười cười, nhớ đến câu nói của Long Nhị: mấy người học cầm đều điên rồ. Nàng nói với Lâm Duyệt Dao: “Cô nương định nói là ta không bình thường.”



“Phải nói, là cô không giống với những người khác.”



Cư Mộc Nhi cười nhạt, coi như bình thường, hỏi tiếp: “Cô nương đến đây để nói những chuyện này với ta? Bảo ta không giống người thường?”



“Ta đã nói rõ ràng rồi: ta bị người theo dõi, có người muốn giết ta. Ta nghĩ rằng cô nương có thể có cách giúp ta, ta nên làm gì bây giờ?”



“Cái này ta cũng chịu. Hai năm qua ta cũng bị người ta theo dõi, có người muốn giết ta, ta vẫn chưa nghĩ ra cách gì đây.”



“Cô quá lo lắng rồi.” Lâm Duyệt Dao cười lạnh lùng, “Hay là chẳng có ai muốn giết cô, không thì hai năm dài như thế, sao cô lại có thể bình yên vô sự.”



“Nói cũng phải. Nhưng thế thì lại hơi lạ. Cô nương nói xem, vì sao lại không ai giết ta?”



Lâm Duyệt Dao không đáp, cũng hỏi: “Sao cô phát hiện ra có người theo dõi? Đối phương để lộ sơ hở?”



Cư Mộc Nhi không đáp, hỏi ngược lại: “Còn cô nương, vì sao lại biết bị người theo dõi?”



Lâm Duyệt Dao cười ha hả: “Mộc Nhi cô nương, cô thật thú vị. Thành thật mà nói, ta đã thấy nhiều đàn ông đàn bà, nhưng không có ai lại thâm sâu khó dò như cô. Cô biết ta đến làm gì, cô không nhìn được, cũng không đánh lại ta, cửa cũng bị chốt phía ngoài, cô không chết thì cửa không mở. Còn nữa, ta biết có Long phủ hộ vệ ở đây, ta đã có chuẩn bị thì sẽ không đến bừa. Ta nói như vậy, cô có thể lo lắng chút nào không?”



“Ta rất lo lắng, ta sợ chết.” Dù nói vậy, vẻ mặt Cư Mộc Nhi vẫn rất thản nhiên.



“Đúng là không nhận ra.”



“Ta chỉ giả vờ khá được mà thôi.”



Lâm Duyệt Dao cười ha hả: “Không ngờ là đến thời điểm này, chúng ta lại có thể nói thật.”



Cư Mộc Nhi không cười nổi. Đầu nàng suy nghĩ thật nhanh. Lâm Duyệt Dao tự tin như vậy, nhất định là đã làm gì hai hộ vệ kia rồi. Vì thế cô ta không ngại ở đây nói linh tinh mất thì giờ. Hôm nay nàng đã là cá trong chậu, không thể trốn thoát.



Cư Mộc Nhi cảm thấy lòng bàn tay mình đầy mồ hôi, thiếu chút nữa rơi gậy.



Lâm Duyệt Dao hỏi: “Cô cũng biết vì sao ta đến đây?”



“Trời tối không trăng. Mấy ngày chuẩn bị tìm giúp đỡ. Còn có: Nhị gia rời kinh.”



“Thông minh.” Lâm Duyệt Dao gật đầu, “Anh ta nói cô rất thông minh, thật ra ta cũng nghĩ thế. Có điều ta cũng không ngu. Cô có biết vì sao ta phát hiện ra không?”



“Mời nói.” Cư Mộc Nhi không ngại để Lâm Duyệt Dao khoe khoang. Nàng cần thời gian nghĩ kế sách, nàng cần Lâm Duyệt Dao nói chuyện với nàng.



“Cô và Long Nhị gia hòa ly, ở nhà một mình, vốn không có sơ hở gì. Long Nhị gia tính nết cổ quái, cô cũng không phải loại tầm thường, cãi nhau ầm ĩ cũng là bình thường. Đó cũng là một thời cơ tốt để cô từ bỏ việc điều tra vụ án, quả thực ta cũng đã tin. Có điều sau đó ta lại phát hiện ra nỗi đau buồn của cô chỉ kéo dài vài ngày. Khi cô khỏi bệnh, ta gặp lại, thấy vẻ vui mừng e ấp lộ rõ trên mặt cô.”



Lâm Duyệt Dao nói đến đây thì cười lạnh, nói tiếp: “Cư Mộc Nhi, quả thật cô giả vờ rất giỏi, thế nhưng cô không hề biết rằng dù là loại đàn bà gì, lúc ở bên người mình yêu, trên người sẽ có một loại hơi thở. Đàn bà ấy à, bề ngoài có thể ăn diện, vẻ mặt có thể ngụy trang, nhưng cái kiểu đang yêu hạnh phúc thì không thể che giấu được. Cư Mộc Nhi, ta đã gặp nhiều người rồi, cô dù có cố gắng che giấu đi nữa thì ta vẫn có thể nhìn ra, cô là một người đàn bà được yêu thương.”



Cư Mộc Nhi ngây người. Nàng không hề nghĩ tới nguyên nhân này.



Lâm Duyệt Dao lại nói: “Vì thế ta bắt đầu suy nghĩ vì sao các ngươi lại hòa ly? Sau đó, ta nhận ra đây chính là âm mưu của các ngươi, muốn dẫn rắn ra khỏi hang. Đã lâu lắm ngươi không tìm ra đầu mối, nên giờ cũng chỉ có thể làm hạ sách này đúng không?”



Cư Mộc Nhi không nói lời nào. Tuy vốn nàng không có ý định này nhưng hình như sự tình lại phát triển theo hướng này.



Dẫn rắn ra khỏi hang? Rắn đã ra khỏi hang, còn định cắn nàng.



“Vì sao cô cứ phải cố chấp như thế chứ? Cô đã trở thành Long Nhị phu nhân, như thế không tốt sao? Sư Bá Âm là gì của cô, Hoa Nhất Bạch là gì của cô, sao phải khổ như vậy?”



“Ta muốn sống cho tốt, các ngươi có để ta sống không?” Cư Mộc Nhi cười khổ, “Ta đã mơ đến điều đó không chỉ một lần. Ta muốn sinh hai đứa bé con, một nam một nữ với Nhị gia, ta dạy hắn chơi cầm, Nhị gia bực mình quát mắng, còn nói chơi cầm không bằng biết dùng bàn tính. Ta tỉnh lại, trong lòng thật sự sợ hãi. Loại cảm giác này ai mới hiểu cho?”



“Hơn hai năm qua, bọn ta chưa từng làm hại cô, chẳng nhẽ còn không đủ để cô an tâm?”



Lời này hình như có gì đó sai, nhưng Cư Mộc Nhi không nghĩ được ngay. Nàng chỉ nói tiếp: “Cô nương chớ quên, chính là cô tìm ta để truy cứu việc này.”



“Đúng vậy, ta tìm được cô rồi, không tìm cô thì sao xác định được cô có biết gì hay không, sao biết được cô dự định làm gì?”



“Nếu không như vậy, cô làm sao có thể làm ta rối loạn, cứ tỏ ra thành khẩn, lại tranh thủ mọi cơ hội cho ta biết rằng điều tra vô ích. Nhất định là cô luôn tìm thời cơ, thời gian thích hợp để nói cho ta biết rằng Hoa Nhất Bạch chết ngoài ý muốn, Sư tiên sinh không bị oan, đúng không?”



“Đúng. Mà cũng đúng là cô luôn nói cho ta biết từng chuyện cô nghi ngờ, những chuyện cần ta biết rõ. Ta lôi kéo cô, từ từ làm cô từ bỏ nghi ngờ, để cô tuyệt vọng. Sau mỗi lần, cô sẽ nhận ra rằng chuyện này thật vô nghĩa. Ta là đồng bọn duy nhất của cô, khi ta từ bỏ, cô sẽ nhanh chóng từ bỏ, không kiên trì nữa. Cô xem, ta nói đấy, bọn ta luôn không muốn làm hại cô, đây là bằng chứng.”



“Vì sao cô thay đổi chủ ý?”



“Bởi vì cô bắt đầu có vấn đề. Ta và cô thì chẳng sao cả, nhưng ta sẽ không cho cô có cơ hội tìm được chàng.” Lâm Duyệt Dao lạnh lùng nói. Cô ta đập dao găm lên bàn “bộp” một tiếng, “Cô phải chết.”



Cư Mộc Nhi nghe tiếng động, dường như sợ run lên: “Cô định giết ta thế nào?”



“Dùng dao găm.”



“Giết ta rồi sao cô thoát được?”



“Cái này cô không cần lo lắng cho ta. Chỉ cần cô chết, mạng của ta làm sao ta cũng chấp nhận.”



“Chờ một chút.” Cư Mộc Nhi xanh mặt, nàng vội vàng lui vào góc phòng, nắm gậy chống trong tay, run lẩy bẩy, “Lẽ nào cô không muốn biết vì sao ta phát hiện ra cô?”



Lâm Duyệt Dao thấy nàng kinh hãi thì cười ha hả: “Cô muốn kéo dài thời gian? Kéo dài thì có ích lợi gì? Ta cho cô biết, hai hộ vệ của Long phủ đã chết, sẽ không có ai cứu cô. Ta có võ nghệ, thừa sức đối phó với một con mù. Còn nữa, ngoài cửa có người của ta, cô có may mắn ra khỏi đây được cũng bị giết. Cư Mộc Nhi, ta không chuẩn bị đầy đủ thì sẽ không đến đây. Ta nói rồi, ta sẽ không cho cô cơ hội.”



Bọn ta luôn không muốn làm hại cô.



Ta sẽ không cho cô cơ hội tìm ra chàng.



Có vẻ rất rõ ràng, nhưng lại rất mông lung. Tim Cư Mộc Nhi đập cực nhanh. Nàng nghe tiếng Lâm Duyệt Dao đứng lên. Nàng vội vàng lùi bước, kêu lên: “Cô làm thế vì anh ta, vậy chắc anh ta đối với cô rất tốt.”



Lâm Duyệt Dao vừa cất bước, nghe thế thì dừng lại. Cô ta nói: “Chàng quả thực rất tốt. Chàng là quý nhân của ta. Nếu không có chàng, sợ rằng ta đang sống không bằng chết.”



Cư Mộc Nhi nhắm mắt, siết chặt gậy chống: “Nhị gia cũng là quý nhân của ta.”



Lâm Duyệt Dao nhìn nàng chằm chằm, nhìn một lúc, bỗng nhiên nói một câu: “Điều quý giá nhất trong đời một người phụ nữ, chính là đời này có thể gặp được quý nhân. Nếu quý nhân có tình cảm với cô, đó chính là điều hạnh phúc.” Nói đến đây, Lâm Duyệt Dao thở dài, “Cư Mộc Nhi, nếu ta là cô, nhất định ta sẽ mặc kệ kẻ khác, cái gì oan khuất, cái gì mất mạng, có liên quan gì với ta? Cô sống trong phúc mà chẳng biết phúc, chẳng biết quý trọng, thế nên mới phải chịu hậu quả ngày hôm nay.”



“Hậu quả này của ta là vì ta phát hiện ra cô.”



Lâm Duyệt Dao nghe thế thì nghĩ một chút: “Nói cũng không sai.”



“Cô hành sự vô cùng cẩn thận nhưng vẫn bị ta phát hiện ra. Cô có biết sơ hở ở đâu không?”



“Ta quan sát cô và Long Nhị gia giả vờ hòa ly. Để tìm bằng chứng cho việc này, nhân lúc cô không ở nhà, ta tranh thủ lẻn vào tìm hiểu. Vì thế, ta bị hộ vệ của Long phủ phát hiện ra, đúng không?” Lâm Duyệt Dao cười cười, “Thật ra là ta đã biết rõ rồi. Cô đổi giường mới, trên bàn và nhiều chỗ khác có dấu sáp nến. Điều đó cho thấy có người khác ở lại qua đêm, kẻ đó không mù nên cần nến chiếu sáng. Trong rương của cô có thêm đồ đàn ông. Có điều, mỗi lần xong ta đều xếp lại xiêm y cẩn thận nên cô không phát hiện ra được. Bởi vì có người theo dõi căn nhà này, họ phát hiện ra ta nên ta bị lộ, đúng không?”



“Không phải. Vì cô vào đây, khiến ta bại lộ, ta và Nhị gia mới quyết định thả mồi câu cô, bởi vì nếu còn chờ tiếp thì sợ sẽ không dụ dỗ được nữa.” Cư Mộc Nhi nói, “Ta phát hiện ra cô từ sớm rồi.”



Lâm Duyệt Dao suy nghĩ một hồi. Cô ta nhìn Cư Mộc Nhi co cụm lại trong góc tường, lại nhìn cửa phòng, sau đó cười cười.



“Cũng được. Đàng nào cô cũng không trốn thoát. Ta sẽ cho cô một chút thời gian, nghe thử xem sao.”



Cư Mộc Nhi ngầm thở phào nhẹ nhõm. Con người ai cũng tò mò, lợi dụng điểm này nàng có thể kéo dài thêm một chút.



Nàng bắt đầu nói.



“Trước đây, khi cô đến tìm ta, ta đã từng nghĩ thử vì sao việc điều tra cái chết của Nhất Bạch huynh lại cần đến một cô gái mù yếu đuối? Đơn giản là vì Nhất Bạch huynh nói với cô rằng anh ấy nhờ ta viết cầm phổ? Quá không hợp lý. Nhưng ta tự trách rằng mình suy nghĩ nhiều rồi, ta không nên hoài nghi một cô gái vừa mất người mình yêu. Bởi vì thỉnh thoảng ta và Nhất Bạch huynh có nhắc đến cô, anh ấy rất tình cảm khi nói về cô, ta nghĩ để có thể khiến cho anh ấy vui vẻ và thỏa mãn như vậy, nhất định đấy không phải là tình cảm đơn phương. Vì thế cuối cùng, ta chọn tin cô.”



Lâm Duyệt Dao không nói chuyện, yên lặng lắng nghe.



“Thời gian dài trôi qua, những tin tức từ cô đều là những tin vớ vẩn, khả năng cung cấp tin tức của ta cũng rất ít. Ta rất vội, ta không biết đợi đến khi nào mới có thể giải được án oan này, nhưng hình như cô rất bình tĩnh. Ta phải nói, sự bình tĩnh kiên trì của ta có hơn nửa là liên quan đến cô.”



Lời nói mang phần châm chọc nhưng lại khiến Lâm Duyệt Dao cười nhạt.



Cư Mộc Nhi tiếp tục nói: “Ban đầu, điều khiến ta nghi ngờ cô chính là tài chơi cầm của cô. Để tìm hiểu tin tức, ta dạy hoa nương chơi cầm. Chúng ta dùng phương thức này để gặp gỡ và giao lưu tin tức. Có thể cô cũng mượn cơ hội này để thử tìm hiểu và theo dõi ta, nhưng cũng vì thế mà ta nghe được khả năng chơi cầm của cô. Tài năng đánh cầm của cô chỉ thường thường thôi, ta nghe mà hoàn toàn không hiểu cô có tài hoa gì để được Nhất Bạch huynh thưởng thức. Anh ấy nói rằng cô là tri âm. Cô có biết tri âm của người chơi cầm thì không có tài năng về cầm không được. Vì thế, nỗi nghi ngờ của ta không thể biến mất.”



“Tài chơi cầm?” Lâm Duyệt Dao the thé kêu lên, dường như rất kinh ngạc, lại như ngộ ra. Cô ta im lặng một lúc rồi mới nói: “Người tri âm của bọn mê cầm mấy người cũng khó làm thật.”



Cư Mộc Nhi chờ cô ta nói tiếp, nhưng Lâm Duyệt Dao không nói thêm gì.



Cư Mộc Nhi hắng giọng, nói tiếp: “Sau đó, ta tìm một cơ hội thử cô. Ta đưa cô hai cầm phổ, nhớ không? Mấy hôm trước ta lại nói với cô rằng ta nhớ rõ cầm phổ của từ khúc Sư tiên sinh đã chơi trước lúc lâm chung. Hôm cầm hội trên du thuyền, ta bảo cô rằng hai bản cầm phổ đó đã quay lại. Trên lý thuyết, cầm phổ đang trong tay ta. Các cô muốn tìm từ khúc của Sư tiên sinh như vậy, ta vừa nói thì cô đáng ra phải truy hỏi xem giờ cầm phổ ở đâu, nhưng cô không hề sốt ruột, cũng không hỏi thăm. Bởi vì cô biết ta không giữ cầm phổ. Chỉ có ta cho rằng ta vẫn có.”



“Bởi vì ta đã đổi cầm phổ.” Lâm Duyệt Dao không ngần ngại nói thật lúc này.



“Không sai, cô đổi. Vì thế ta càng khẳng định suy đoán của mình. Vốn cô không muốn phá án này với ta, cô muốn theo dõi ta. Cô dùng cách này để tìm hiểu tin tức ta mới lấy được, biết được những thứ ta có, kế hoạch của ta. Cô biết ta không làm được gì hết, vì thế cô rất yên tâm.”



“Ý cô là vì hôm đó ta không hỏi chuyện cầm phổ, thế nên cô biết cầm phổ bị đổi?”



“Đúng. Thật ra, khi cô vừa trả lại, ta đã biết rồi.”



“Làm sao như thế được? Độ dày, cảm giác khi chạm vào giấy, thậm chí nét mực cũng giống nhau y hệt, trích dẫn y hệt một phần trong cầm phổ, sao cô biết được?”



“Các người làm rất chu đáo, nhưng các cô bỏ công sao chép lại quên mất ta mù, hoàn toàn không nhìn được, làm sao giống như các cô. Về phần độ giày trang giấy, cảm giác khi chạm vào giấy rất chuẩn. Có điều, ta làm ký hiệu, các người không phát hiện ra.”



“Ký hiệu gì?” Lâm Duyệt Dao nhíu mày. Cô ta đã xem cầm phổ rất nhiều lần, không nhìn ra cái gì lạ. Ngay cả chàng cũng không phát hiện ra. Bởi vì không nhận ra mánh khóe nên mới sao chép lại y hệt rồi trả lại.



“Ta đã đâm kim lên cầm phổ. Cầm phổ nào ta cũng làm ký hiệu. Vì thế ta chỉ cần sờ là biết. Cô không biết đâu, khi cô vừa trả cầm phổ cho ta, người ta lạnh toát. Ta cứ mong rằng ta đã sai rồi, ta đã coi cô là bạn bè thật sự.”



“Bạn bè?” Lâm Duyệt Dao thản nhiên nói, “Bỏ qua chuyện hôm nay, chúng ta cũng không thể làm bạn. Cô không biết ta ghét cô đến nhường nào.”



Cư Mộc Nhi mím môi, không nói gì.



“Được rồi, chuyện cũ xong chưa?” Lâm Duyệt Dao gõ dao lên bàn, “Quả thật cô rất cẩn thận. Quả thật cô rất thông minh. Ta có thể để cô đánh, nhưng ta có dao, tay không vô ích, thật đáng tiếc.”



Cô ta nhìn Cư Mộc Nhi trong góc tường, cười nanh ác: “Cô còn chuyện gì có thể làm ta bất ngờ nữa không? Không thì để ta ra tay.”



“Ta biết cách cô truyền tin trong tửu lâu.”



Lâm Duyệt Dao bật cười: “Cô đúng là nói không hết chuyện. Có điều cô cũng may mắn, ta có hứng nghe đấy.”



“Khi đó, cô đóng cửa, thám tử cũng xác nhận ngoài cô ra thì không có ai, cũng không có người lén lút đi vào. Vì thế thám tử đành phải cải trang tiểu nhị để vào kiểm tra. Nếu gõ cửa trước thì người bên trong sẽ trốn đi, thám tử phải đẩy cửa vào không gọi trước. Quả là mạo hiểm. Tuy nhiên, vào trong nhã gian rồi, không thấy người, không thấy gì lạ. Anh ta không phát hiện được điều gì.”



“Đẩy cửa vào đúng là làm cho ta nghi ngờ.” Lâm Duyệt Dao cười nhạt, “Ta cũng đa nghi như cô thôi. Có điều anh ta có vào hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì, hôm đó ta không gặp ai, anh ta không bắt được nhược điểm của ta.”



“Khi cô vào, thám tử thử tìm hiểu cũng không thu được gì.”



Lâm Duyệt Dao vô cùng đắc ý: “Đương nhiên ta làm việc cẩn thận.”



“Anh ta không thấy gì, là vì cô viết tin vào giấy, sau đó dán thư vào gầm bàn hoặc gầm ghế. Cô không cần gặp ai, chỉ cần ăn xong rồi đi thì sẽ có người vào đó lấy thư.”



Lâm Duyệt Dao đờ mặt, sau đó thở dài: “Cư Mộc Nhi à Cư Mộc Nhi, thế mà cô lại mù.”



Cô ta đứng lên: “Nhưng ý nghĩ phải giết cô càng chắc chắn hơn.”



“Ta vẫn còn có lời muốn nói với cô.”



“Nhưng ta không còn kiên nhẫn mà nghe nữa.” dao găm trong tay Lâm Duyệt Dao sáng loang loáng, “Sau khi chết, cô tìm Diêm Vương mà nói.”



“Ta biết Duyệt Dao thật ở đâu!” Cư Mộc Nhi không đợi cô ta nói xong, kêu toáng lên.



Lâm Duyệt Dao ngây ngẩn cả người. Người đàn bà này đúng là khiến cô ta giật mình.



“Cô không phải Lâm Duyệt Dao, cô là giả!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom