Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23-24
Biểu hiện mất khống chế cảm xúc của cô rất rõ ràng, chỉ riêng từ việc cô không xưng hô khách khí nữa cũng có thể nghe ra.
Lục Thành nheo mắt lại, gằn từng chữ: “Cô có ngại không nếu hợp tác xuất bản với Khởi Văn một lần nữa?”
Hắn cố ý muốn nhìn cô tức giận nhưng sắc mặt cô chỉ tái nhợt trong nháy mắt, sau đó cô đã tỉnh táo lại.
Cắn chặt hàm răng, gương mặt cô đầy vẻ tức tối đánh giá hắn: “Lục tổng đang cố ý chọc tôi tức giận sao?”
“…” m mưu bị bại lộ, Lục Thành hậm hực nở nụ cười.
Cô tỏ vẻ khinh thường thoáng qua, có lẽ cảm thấy hắn như vậy rất tẻ nhạt. Sau đó cô lại cúi đầu, chuẩn bị tiếp tục viết bản thảo.
Nhưng mà Lục Thành nói: “Có tiện tới phòng làm việc của tôi nói chuyện một chút hay không?”
“?” Tạ Thanh giật mình, lại ngẩng đầu, sau đó nhíu mày, “Chuyện hợp tác với Khởi Văn, anh nghiêm túc sao?”
Khẩu khí của cô cứng rắn trở lại, hơn nữa, cũng không khách khí.
Nhưng hắn không nói gì, chỉ nhìn cô. Mày kiếm mắt sáng, sự kiên định bên trong đó còn có một loại cảm giác không biết miêu tả thế nào, làm cho cô bất giác mềm mỏng lại.
Cô đứng dậy, hắn nghe được cô bất mãn oán giận: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Lục Thành cười nhẹ, nhưng không nói gì, bước ra cửa phòng trước cô một bước, lịch sự giúp cô mở cửa.
Bởi vì sóng gió ban nãy, cửa vừa mở ra, ánh mắt của toàn bộ người trong khu làm việc dồn tới. Tạ Thanh đi phía trước không có để ý tới, Lục Thành cũng không quản nhiều, hai người một trước một sau, trực tiếp đi vào văn phòng tổng giám đốc.
Tạ Thanh ngồi xuống ghế sô pha, Lục Thành đi mở ngăn tủ: “Cà phê nhé?”
Cô yên lặng nhìn hắn: “Nói thẳng chuyện chính đi.”
Hắn nhìn ra được, cô có chút bất an. Lục Thành nở nụ cười, pha hai chén trà rồi bưng tới bàn trà, sau đó đi lấy laptop.
Hắn ôm máy tính ngồi bên cạnh cô, hiển nhiên là ở trong máy tính có gì đó phải cho cô xem, cô không có khó chịu vì khoảng cách gần như vậy, chỉ là theo bản năng cô lùi sang bên cạnh hai tấc.
Lục Thành hết sức chăm chú nhìn màn hình, ngón tay gõ trên bàn phím, từ thư mục mở một tập tin trong Word.
Tạ Thanh ở bên cạnh nhìn, từ cách thức cô phán đoán đây là một phần hợp đồng. Lục Thành lăn chuột xuống mấy lần, lăn tới phần giá tiền thì di chuyển máy tính lại cho cô xem.
Thời hạn ủy quyền là 5 năm, số lượng in đầu tiên là 20000 quyển, tiền bản quyền là 10% và mỗi quyển không dưới 32 đồng.
“Hừm…” Hắn nhìn cô nghi hoặc suy nghĩ, “Có phải cô không có khái niệm gì về giá cả thị trường không?”
“Tôi biết cái giá này không tồi.” Tạ Thanh vừa nói vừa nhìn hắn, “Nhưng rốt cuộc là có ý gì?”
Lục Thành gật đầu: “Bây giờ chúng ta đang cố gắng xuất bản 30000 sách trong đợt xuất bản đầu tiên — nhưng đây không phải chuyện thật sự quan trọng.” Nói xong khép máy tính lại, để qua một bên. Ánh mắt nhìn về phía cô, biểu hiện chân thành, “Tôi hy vọng hợp đồng này có thể giúp cô giành lại bản quyền.”
“Cái gì?” Tạ Thanh ngạc nhiên, cố gắng liên hệ hai chuyện lại, thế nhưng cô không tìm được bất kỳ quan hệ logic nào.
Lục Thành châm chước, vừa nghĩ vừa nói: “Cái giáđược bán cho Khởi Văn vô cùng thấp, hơn nữa là bán đứt, hợp đồng này rõ ràng là không công bằng, tôi nghĩ quan tòa có thể giải quyết. Thế nhưng…”
Hắn chuyển đề tài: “Cô và tôi đều rõ ràng, người bị loại hợp đồng này gài bẫy chắc chắn không phải chỉ có một mình cô. Chúng ta cho rằng cái hợp đồng này không công bằng nhưng Khởi Văn có thể lấy ra hàng trăm, hàng ngàn hợp đồng như vậy để chứng minh đây chính là giá thị trường.”
Tác giả bị lừa dối bán bản quyền với giá rẻ có bao nhiêu? Nhiều tới mức người trong giới cũng khó có thể tưởng tượng.
Rất nhiều người cảm thấy nghe ngóng tin tức dễ như trở bàn tay, nhưng trên thực tế, tác giả trong giới có một cá tính đặc thù, dù cho ở trong một giới rất lớn nhưng thật ra chỉ có rất ít bạn bè.
Các tác giả lão làng tuy rằng có kinh nghiệm về phương diện này nhưng cũng có bạn bè cố định, sẽ không quá thân thiết với một người mới; tác giả mới cần kinh nghiệm nhưng người bên cạnh cũng kinh nghiệm không khác mình lắm. Đi quen biết người có kinh nghiệm cũng không thực tế lắm, không phải vấn đề mở miệng được hay không mà là kết bạn vốn chỉ có thể tùy duyên.
Rất nhiều tin tức trong giới này, rất dễ dàng hình thành vòng tròn khép kín.
Hơn nữa phần lớn tác giả mới rất có “tình cảm” với chuyện xuất bản, một người có nhiệt huyết từ nhà xuất bản đi liên hệ với họ, họ sẽ chủ quan không hoài nghi đối phương có phải người tốt hay không, cũng sẽ không nghĩ cách đi thăm dò xem giá cả ra sao, bị lừa là chuyện hết sức bình thường.
Nếu như các tác giả truyền thống cũng được tính vào, chuyện này có lẽ còn bết bát hơn.
Không giống với tác giả mạng vui vẻ lấy trình độ thu nhập làm mục tiêu phấn đấu cho mình, rất nhiều tác giả truyền thống cho rằng cái nghề này hẳn là phải an lòng với nghèo khó, họ xấu hổ khi nói tới tiền bạc. Người khác biết họ xấu hổ khi nói tới tiền bạc, cho nên giá tiền trả cho họ cũng không đâu vào đâu.
Vì lẽ đó, tuy rằng có rất nhiều vấn đề, tác giả truyền thống và tác giả mạng luôn đối đầu gay gắt, nhìn nhau với ánh mắt khó chịu, nhưng từ chuyện bị lừa này này, hai bên thật sự không phân biệt tôi hay anh nữa, ai cũng đừng nên chê cười ai!
“Pháp luật không phải chuyên môn của tôi nhưng tôi cảm thấy, nếu trong tay cô có một phần hợp đồng giá cả công bằng từ Khởi Văn, hẳn có thể cung cấp cho quan tòa tham khảo một chút.” Lục Thành nói.
Tạ Thanh trầm mặc một lát, cũng không có tùy tiện nói cách này được hay không, chỉ nói: “Nhưng Khởi Văn sao có thể ký tiếp hợp đồng với tôi?”
Lúc trước cô ký hợp đồng xuất bản với Khởi Văn, Khởi Văn có bản sao thẻ căn cước của cô, lần này hẳn là cũng phải cung cấp thủ tục như vậy.
Lúc trước hai bên ầm ĩ tan rã trong bất hòa, lúc này vừa nhìn thấy giấy tờ chứng minh thân phận của cô có lẽ sẽ không hợp tác nữa.
Lục Thành lại cười rộ lên, chau mày, có ý riêng: “Cô là “người bí ẩn” của chúng tôi.”
Tạ Thanh: “… Cho nên?”
“Cho nên chúng tôi không muốn nói cho Khởi Văn biết cô là ai, logic như vậy cũng rất bình thường.” Hắn nói.
Đứng ở góc độ bên hợp tác, chúng ta nói xuất bản là xuất bản thôi. Nói cho cho các người biết “người bí ẩn” là ai, ngộ nhỡ các người loan tin ra ngoài thì sao? Sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ dự án.
“Về phần hợp đồng.” Ý cười của hắn có toan tính trước, “Có thể chỉ cần hai bên ký hợp đồng, Văn hóa Thành Thư và Truyền thông Khởi Văn ký thôi. Giữa cô và Văn hóa Thành Thư đã ký hợp đồng từ trước, mặt khác chúng ta có thể vì chuyện xuất bản lần này mà bổ sung một thỏa thuận.”
Tạ Thanh khẽ nâng hàm dưới, lập tức tuyên bố: “Vậy tôi muốn tự mình tìm luật sư xem qua.”
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Lục Thành muốn cười thầm trong lòng, không để ý nhún vai: “Cô tìm mười luật sư cũng được.”
Tạ Thanh bị hắn trêu chọc tới nỗi mặt nóng bừng lên, mím môi mỏng, không tiếp tục nói nữa.
Lục Thành nén cười, tầm mắt rơi vào lông mi rũ xuống của cô, ôn hòa nói: “Nếu như cô không có ý kiến gì, chờ bên pháp vụ soạn xong thỏa thuận, tôi sẽ lấy cho cô ký nhé?”
Tạ Thanh hít sâu, trong lòng vẫn còn một chút mâu thuẫn, cuối cùng vẫn quyết định nhận lời hợp tác cùng với Khởi Văn lần thứ hai: “Được.”
Ngừng lại một chút, cô nói: “Tôi mời anh ăn cơm nhé?”
Lục Thành sững sờ: “Hả?”
Cô rất nghiêm túc nói: “Chuyện giúp tôi giành lại bản quyền, tôi muốn cảm ơn.”
“Ồ…” Bỗng nhiên hắn mất tự nhiên, ánh mắt hơi mơ màng dừng ở trong không khí, “Không cần khách khí, tôi nên làm vậy.”
Cho dù cô không có những cảm giác khó nói kia với hắn, hắn cũng không muốn nhìn thấy tác giả tài năng của mình phải vừa mời cơm vừa chịu thiệt thòi này.
Chuyện<xích ngọc=”” lục=””>đạo văn, cân nhắc tới vấn đề chiến đấu với dư luận, không thể không chờ. Nhưng tranh chấp bản quyềncũng không liên lụy nhiều, hắn không chờ nỗi mà muốn giúp cô trở mình.
Cảm xúc mất tự nhiên nhạt đi một chút, hắn nói: “Chuyện mời cơm không cần vội. Chờ tòa án thụ lý xong, tôi mời cô ăn cơm.”
Không phải hắn không muốn ăn cơm với cô nhưng chuyện tranh chấp quyền sở hữu trí tuệ đưa lên tòa sẽ rất khó khăn.
Mời khách ăn cơm ít nhiều cũng phải có cảm giác tốt, như vậy sẽ tăng cao lòng chờ mong của cô với chuyện này. Nhưng nếu như lòng cô lòng tràn đầy chờ mong mà tòa án không thụ lý vụ kiện thì sao?
Hắn không muốn tạo cho cô loại cảm xúc thất vọng to lớn đấy. Vì như vậy đối với một tác giả mà nói, quá khổ sở rồi.
Cho nên hắn thà rằng chờ một chút.
Mặc dù thụ lý cách thắng kiện còn rất xa nhưng ít ra là chân chính bước về phía trước một bước.
Bàn chính sự xong xuôi, Tạ Thanh cũng không ở lại phòng làm việc của hắn thêm nữa.
Sau khi cô rời đi, Lục Thành cầm điện thoại lên.
Hắn mở WeChat ra, tìm một nhóm chat đã bị chặn trong một thời gian dài – Trung tâm nghệ thuật tự do năm 2014 của đại học B.
Sau khi hắn gửi đi hai tin nhắn, trong nhóm chat náo loạn một hồi.
Mấy phút sau, Lục Thành nhận được một bức ảnh danh thiếp trên WeChat, tên Trương Mịch Nhã.
Hắn ngẫm lại, sau đó hỏi: “Có số số điện thoại không?”
Có người nói: “Chờ một lát, tôi đi hỏi một chút.”
Lại mấy phút sau, một số một điện thoại thông qua trò chuyện riêng được gửi cho hắn.
Lục Thành nói cảm ơn với đối phương, sau đó bấm dãy số, gọi đi.
Nhạc chuông vang lên hai tiếng, điện thoại đã được kết nối: “Vâng, chào anh?”
Là một giọng nữ dịu dàng.
Lục Thành lễ phép hỏi thăm: “Chào cô, xin hỏi cô có phải Trương Mịch Nhã không?”
“Vâng, xin hỏi anh là ai?”
“Chào học tỷ.” Lục Thành đặt điện thoại gần hơn một chút, sau đó nói thân phận và ý đồ, “Tôi là học sinh khóa 14 của khoa văn đại học B, tôi tên là Lục Thành. Có vụ án đặc biệt, muốn mời chị giúp tôi một chút, gần đây chị có rảnh gặp mặt nói chuyện không?”
Trương Mịch Nhã: “Gần đây tôi không ở Bắc Kinh, vụ án gì?”
Lục Thành nói chung chung: “Phương diện bản quyền tiểu thuyết. Tôi biết một vị tác giả, ký hợp đồng bị thiệt, khoản tiền nhận được thấp hơn giá thị trường rất nhiều, rõ ràng là hợp đồng không công bằng.”
Bên kia điện thoại trầm mặc vài giây, nói đúng sự thật: “Loại kiện tụng này rất khó xử lý.”
“Tôi biết.” Lục Thành gật đầu, “Xin hỏi giờ chị ở đâu? Có tiện cho tôi nửa ngày hay không, chúng ta gặp mặt nói chuyện.”
Đối phương sửng sốt một chút: “Tôi ở Tế Nam. Cậu muốn vì việc này tới đây một chuyến sao? Cúng không phải việc gấp, chờ tháng sau tôi trở lại Bắc…”
“Gấp.” Lục Thành bình thản.
“?” Bên kia sửng sốt một lát, “Vụ án bản quyền tiểu thuyết sao?”
Lục Thành: “Phải.”
Đây không phải án quyền sở hữu trí tuệ sao? Cái này không nên gấp nha, cũng không gấp được.
Những gì hắn nói giống như một vụ án giết người và có áp lực phải giải quyết tội phạm vậy.
Tám giờ tối, phần lớn mọi người đều đã tan ca, Lục Thành cũng đã về nhà, Tạ Thanh nhìn thời gian, dự định viết xong một đoạn tình tiết ngắn rồi về nghỉ.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, cô thuận miệng nói một tiếng “Mời vào”, suy nghĩ vẫn còn chìm đắm trong tình tiết truyện nên mất vài giây cô mới ngẩng đầu lên.
Người tiến vào là Diệp Linh.
“… Tạ tiểu thư.” Cô ấy ngượng ngùng đóng cửa lại.
Tạ Thanh để bút xuống, dựa lưng vào ghế.
“Bình luận trên Zhihu…” Sự lúng túng khiến Diệp Linh trở nên mất tự nhiên, “Tôi sửa lại rồi, cô xem một chút đi.”
Nói xong cô ấy đưa điện thoại tới, Tạ Thanh im lặng nhận lấy, xem qua: “Được, như vậy được rồi.”
“Xin lỗi.” Cô ấy cúi đầu nói. Giọng nói dồn nén rất nhỏ, nghe qua rất oan ức, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bật khóc.
Tạ Thanh ngước mắt nhìn cô ấy: “Tôi còn chưa khóc.”
Diệp Linh lập tức có chút rối loạn.
“Hơn nữa, tôi cũng không nói gì.” Tạ Thanh lấy lại sức, “Chuyện này với tôi đã xong rồi, cứ như vậy đi.”
Nói xong cô lại cầm bút lên, Diệp Linh lo sợ bất an chần chừ: “Bên Lục tổng…”
“Tôi không nói với anh ta là ai.” Tạ Thanh lạnh nhạt, “Nhưng bình luận kia cũng liên lụy tới anh ta, nếu anh ta đi kiểm tra camera giám sát ở khách sạn cũng rất bình thường. Đây là chuyện của cô và anh ta rồi, đừng hỏi tôi.”
Lạnh nhạt, máy móc nhưng không chê vào đâu được.
Hô hấp Diệp Linh run rẩy, thấp thỏm bất an đứng trước mặt cô một lát rồi xoay người rời đi.
Đi hai bước lại dừng chân.
Cô ấy quay người lại, hỏi Tạ Thanh: “Quan hệ của cô và Đào Nhiên có phải không tốt lắm không?”
Đào Nhiên?
Tạ Thanh nhìn về phía cô, hỏi lại: “Làm sao vậy?”
“Đào Nhiên vẫn luôn nói với tôi cô và Lục tổng…” Diệp Linh hơi ngừng lại, tìm từ thích hợp, “Tin đồn đó.”
Tạ Thanh hít một ngụm khí lạnh.
Diệp Linh nói tiếp: “Cô ấy nói Lục tổng ký hợp đồng với cô vì tình cảm cá nhân, nói trước khi cô tới Văn hóa Thành Thư, anh ấy từng mời cô đi ăn gì đó. Cuộc họp hàng năm khi tôi nhắc tới cô nghỉ ngơi trên tầng hành chính, phản ứng của cô ấy vô cùng…”
Cô ấy nhất thời ngừng lại, không biết nên miêu tả thái độ của Đào Nhiên lúc đó như thế nào.
Tạ Thanh ngẫm lại, chọn từ cho cô ấy: “Khịt mũi coi thường sao?”
“… Không kém là bao nhiêu đâu.” Diệp Linh nói, “Cô ấy nói nhất định là cô ở đấy để tìm Lục tổng cho thuận tiện.”
Tạ Thanh: “Cô ta nói thì cô tin sao?”
“Tôi nghĩ các cô đều là người từ phòng làm việc Linh Mặc đi ra…” Cô ấy nói.
Đây là tính logic dễ dàng nảy sinh ra khi nghe tin đồn, cảm thấy người này quen thuộc người khác, sẽ tự nhiên tin rằng chuyện người này nói là sự thật.
Rất ít người trực tiếp có suy nghĩ mặc dù là “người quen”, vẫn có khả năng là lời bịa đặt ác ý.
Tạ Thanh không có gì để nói, thở dài: “Cảm ơn cô nói cho tôi biết.”
Diệp Linh thở phào một cái, trầm mặc một lúc, còn nói: “Bất quá cô nói cũng đúng.”
Tạ Thanh: “?”
“Lúc tôi gửi bình luận tôi không nghĩ nhiều như vậy. Nhưng vừa rồi tôi suy nghĩ lại… Nếu như cô và Lục tổng trao đổi giới tính, có thể tôi sẽ không tin lời của Đào Nhiên.” Cô ấy ngượng ngùng.
Tạ Thanh gật đầu một cái: “Tôi biết.”
Cho nên cô ấy mới có thể lập tức nghĩ tới chuyện kia, bởi vì phương diện này, mọi người luôn có ấn tượng cứng nhắc như vậy, lúc cô đi học cũng đã biết quá nhiều lời ác ý tương tự.
“Thật sự xin lỗi.” Thần sắc của Diệp Linh suy sụp, “Kỳ thật ở trên mạng tôi còn… Tôi còn là anh hùng bàn phím, tôi đặc biệt chán ghét chuyện kỳ thị giới tính.”
Nhưng cô ấy lại vô tình tự tay kỳ thị một người khác.
Tạ Thanh trầm mặc châm chước một chút, nói cho cô ấy biết: “Tôi sẽ không nói tốt cho cô ở trước mặt Lục tổng nhưng nếu hắn tra ra, tôi sẽ truyền đạt những lời này một cách đúng sự thật cho hắn.”
Diệp Linh gật đầu: “Cảm ơn.”
Bất quá, Lục Thành nhất thời không có tinh lực quan tâm chuyện bình luận đó nữa.
Bởi vì đợt marketing trực tuyến của<tố phong=”” nguyệt=””>đã bắt đầu trở nên rầm rộ vào thứ năm.</tố></xích>
Nghiêm túc mà nói, đợt marketing này là đợt thứ hai. Đầu năm mới cũng đã có một đợt, nhưng chỉ vì lúc đó có vẻ không hết sức thêm nhiệt nên mọi người vẫn thờ ơ, sức ảnh hưởng có hạn.
Weibo marketing căn bản là địa bàn của bốn công ty. Lục Thành hợp tác với hai nhà trong số đó nhưng chỉ giao<tố phong=”” nguyệt=””>cho một nhà.
Dự toán không cao, cũng chỉ 5 vạn.
Công ty cung cấp dịch vụ marketing có hai phần, chủ yếu là tùy thuộc vào tài khoản marketing khác nhau. Phương án A bao gồm các mẩu tweets [1] và các bài viết của các blogger, phương án B phần lớn là các loại hình khác.
[1] Một dạng blog nhỏ. Những mẩu tweet được giới hạn tối đa 280 ký tự được lan truyền nhanh chóng trong phạm vi nhóm bạn của người nhắn hoặc có thể được trưng rộng rãi cho mọi người.
Cuối cùng Ngụy Bình lựa chọn phương án B, cô ấy nói: “Bài viết của các blogger và các mẩu tweets cơ bản đều là người trong nghề, fans cũng phần lớn là độc giả trong giới văn học mạng, xoay tới xoay lui cũng không ra khỏi giới; nhưng nếu như do các blogger khác lan truyền, sẽ khai quật được rất nhiều các độc giả ngầm, về phần trong giới, khi nhìn thấy một tác phẩm có tiếng tăm ở bên ngoài sẽ tự nhiên chú ý thôi.
Cho nên, cuối cùng chọn một vị blogger khoa học có hàng triệu fans làm nòng cốt, mặt khác sẽ marketing bằng cách chia sẻ rầm rộ.
Nội dung trên Weibo của vị blogger kia cực kỳ đơn giản, chỉ nói, “Gần đây tôi nhìn thấy một bộ truyện mới có tên là<tố phong=”” nguyệt=””>, tôi đọc thử, lối hành văn và tình tiết rất cảm động, tới bây giờ tôi cũng không thấy khuyết điểm gì. Chờ tôi đọc nốt, tôi sẽ viết một bài cảm nhận!”
Cũng không liên kết gì, không nói tới xem ở đâu, thậm chí không nhắc tới vị tác giả được gọi là “người bí ẩn của Văn hóa Thành Thư”, hoàn toàn không ép phải đọc. Mà câu nói “Chờ tôi đọc nốt, tôi sẽ viết một bài cảm nhận sách.”, càng tự nhiên và chân thành.
Phía dưới phần bình luận có người có thể đọc ở đâu, blogger cũng chỉ tùy ý viết một tên tài khoản chung ở bên trong bình luận, cũng không chia sẻ ra ngoài.
Trong ngày hôm đó, số lượt chia sẻ không tính là cao, chỉ có bốn, năm trăm lượt thôi.
Nội dung các bài chia sẻ cũng đơn giản, đại khái đều là “Đánh dấu lại sau này đọc”, “Văn hoang [2], phải xem thử xem.”
[2] Một từ ngữ mạng, đề cập đến trạng thái không có sách để đọc.
Cơn sốt nhỏ xuất hiện lúc hơn mười giờ đêm — bạn thân của blogger, có số lượng fans là hơn 200 vạn người, cũng là một vị có dấu tích V đỏ, đột nhiên chia sẻ bài viết này trên Weibo: “Ta thử đọc!!! Thật sự đáng xem!!! Con mẹ nó ta đọc mà cả người sảng khoái!!! Ta lệnh cho các người đều phải xem!!!”
So sánh với blogger chủ có tương phản to lớn, có hiệu quả kích thích lòng hiếu kỳ của người xem.
Lượt chia sẻ sau hơn nửa ngày vượt qua 3000 lượt, tới gần buổi trưa, lại có mấy vị có dấu tích V đỏ có tiếng tăm không nhỏ chia sẻ.
“Chia sẻ.”
“Đánh dấu.”
“Lưu lại rảnh rỗi đọc.”
Đều dùng từ cực kỳ đơn giản, thật giống như trong vô tình cảm thấy hứng thú với bài viết đó trên Weibo nên tiện tay chia sẻ.
Tới bảy giờ tối hôm sau, lượt chia sẻ vượt qua 8000 lượt, sau đó số liệu tăng trưởng có tốc độ chậm lại nhưng vẫn còn tiếp tục tăng, vượt qua con số 10000 lượt không thành vấn đề.
Vào thời điểm đó,<tố phong=”” nguyệt=””>vẫn chưa có tình tiết gì cao trào, nhưng trong quá trình thêm nhiệt đã thu hút số lượng tuyên truyền ổn định.
Khéo léo chính là ở chỗ đó, bài viết có hàng vạn lượt chia sẻ và mấy ngàn bình luận nhưng không ai hoài nghi đây là marketing.
Bởi vì bình thường trên twitter cũng có những mẩu tweets như vậy. Sau lưng không có người nâng đỡ và hoạt động vốn nhưng những tác phẩm bất ngờ gặp vận may như vậy, ở trong giới văn học cũng không ít.
Hiện tại, tình tiết cao trào của<tố phong=”” nguyệt=””>sắp xuất hiện, chiến dịch marketing chính thức đuổi kịp ngay sau đó.
Tạ Thanh viết tình tiết này khi còn vẫn còn nghỉ Tết, lúc ấy tài khoản chung còn chưa dùng hết bản thảo, mỗi buổi tối đúng hạn đăng là được nên cô không cần gửi gấp bản thảo qua bưu điện.
Cho nên phần bản thảo này mấy hôm trước lúc cô trở lại Bắc Kinh mới nộp lên, vẫn là bản thảo viết tay như cũ, ký và in dấu tay xong thì cô giao cho Lục Thành.
Lúc đó Lục Thành không xem, trực tiếp giao cho biên tập đi gõ vào máy.
Buổi tối hai hôm trước, biên tập đột nhiên điên cuồng nhắn tin cho Tạ Thanh trên WeChat:
“Tạ Thanh đại đại!!!”
“Tạ Thanh đại đại!!!”
“Đại đại, cô nhắn lại đi!!!”
Tạ Thanh: “?”
Biên tập: “Lúc tôi gõ chương không có nghĩ nhiều, hôm nay gõ chương mới thì mới bỗng nhiên phản ứng lại… Bùi Hành thật sự đã chết rồi sao???”
Tạ Thanh: “… 0.0 Đúng vậy.”
Biên tập: “??? Sau này còn sống lại không???”
Tạ Thanh: “Sống lại cái gì cơ, lạnh ngắt rồi mà.”
Biên tập: “…”
Sau đó là sáng sớm hôm qua.
Tạ Thanh chưa bao giờ tới Văn hóa Thành Thư sớm, bởi sáng sớm cô cũng không có cảm hứng gì.
Lúc cô đi vào cao ốc, Lục Thành vừa lúc trở về từ bên ngoài, hai người cùng đi vào thang máy, Lục Thành nhìn cô nhiều lần, hình như có chuyện muốn nói lại thôi.
Làm cho cô nhịn không được hỏi: “Lục tổng sao vậy?”
“Cái kia…” Lục Thành nhẹ giọng ho khan, “Sáng sớm nay tôi mới xem bản thảo, Bùi Hành…”
Xét thấy biên tập đã hỏi một lần rồi, Tạ Thanh đoán được hắn muốn hỏi gì, vẻ mặt lạnh nhạt: “Chết rồi.”
Lục Thành: “Vậy hắn…”
Tạ Thanh: “Không sống lại nữa, lạnh ngắt rồi.”
Lục Thành biểu diễn cho cô xem vẻ buồn rầu đầy mặt.
Tạ Thanh nghi hoặc, hỏi hắn: “Không phải Lục tổng xem qua dàn ý rồi? Hắn không phải nam chủ mà.”
Lục Thành: “… Đúng vậy.”
Hắn xem qua dàn ý rồi, cũng biết rõ Bùi Hành không phải nam chủ. Nhưng mười vạn chữ đăng nhiều kỳ ở trước đó, Bùi Hành tồn tại y hệt nam chủ.
Trong quá trình đọc, tuy rằng thỉnh thoảng có thể cảm giác được Bùi Hành quá mức do dự lưỡng lự, không xứng với tính cách ngay thẳng của nữ chủ nhưng bởi vì trong dàn ý chưa viết chi tiết kết cục của Bùi Hành, Lục Thành tự động cho rằng hắn sẽ lùi ra phía sau sau khi nam chủ ra trận.
… Đây là cách xử lý thường thấy trong văn học mạng. Nhân vật nam phụ hoặc nữ phụ, cho dù không hoàn mỹ cũng thông thường không chết, nếu thật sự chết phần lớn cũng chết trước tình tiết kết cục cao trào.
Mười vạn chữ dài như vậy, người đọc hoàn toàn không cần lo lắng sống chết cho nhân vật này.
Nhưng cô cứ thế viết người này chết rồi.
Sự căng thẳng của cốt truyện rất mạnh, cảnh tượng cũng nổi bật đúng lúc đúng chỗ. Trong núi rừng, một đêm mưa to, sát thủ ba giới Thiên – Nhân – Yêu hiệp lộ tương phùng [3], chiến đấu oanh liệt bảy ngày bảy đêm.
[3] Khó có thể nhường nhịn (gặp nhau trong ngõ hẻm)
Núi đá nứt toác, nữ chủ ở trong gió lớn gào thét, cố gắng dùng hết pháp lực, hóa thành một sợi bạc trắng, bảo vệ linh đan lao vào vòng vây tầng tầng lớp lớp.
Trận đánh này diễn ra rất dài, bầu không khí càng thêm bi tráng. Đứng ở góc độ người đọc, có thể cảm giác kế tiếp sẽ xảy ra chút bi kịch, ví dụ như nữ chủ mất hết pháp lực hoặc là một nhân vật mới sẽ thức tỉnh trước khi thoát khỏi thung lũng.
Không nghĩ tới, Bùi Hành làm bạn một đoạn đường với nữ chủ chết rồi.
Chết ở dưới loạn tiễn của thiên giới.
Tâm tình Lục Thành phức tạp nhìn chằm chằm người nói ra câu “không sống lại nữa, lạnh ngắt rồi.”: “Tại sao xử lý như vậy?”
Tạ Thanh chớp mắt: “Tại sao không?”
Lục Thành nói: “Quá đột ngột.”
“Rất nhiều người qua đời đều rất đột ngột.” Cô nói, “Tai nạn xe cộ, sự cố chữa bệnh, ngộ độc thức ăn… Ngoại trừ chết già và bệnh tật, các phương thức qua đời cơ bản khác đều sẽ khiến người ta không kịp chuẩn bị.”
Ngừng lại một chút, cô châm chước câu chữ giải thích: “Tôi cảm thấy viết chiến tranh hoặc đại loại như vậy… Chương này của tôi là khi “ẩu đả”, sẽ làm cho người đọc cảm thấy nhân vật quan trọng nhất định sẽ không chết, như vậy kỳ thật rất chán, cũng không thực tế. Trong chiến tranh cổ đại, tướng quân phụ trách bày binh bố trận, không nhất định phải luôn tự mình xung phong ra trận, tướng lĩnh tử trận cũng có không ít.”
Nói xong cô lại suy nghĩ, nói bổ sung: “Chẳng qua nếu như Lục tổng cảm thấy quá không thích hợp, tôi sửa lại một chút cũng không phải không được.”
Cô kiên trì với văn chương của mình nhưng tình tiết này chỉ là một điểm nhỏ, không có ảnh hưởng tới toàn cục. Nếu hắn xuất phát từ góc độ cân nhắc tình tiết này, sau đó cảm thấy lo lắng, cô có thể thử sửa chữa lại.
Nhưng Lục Thành chợt lắc đầu: “Không, tôi không có ý đó.” Hắn bật cười, “Chỉ là đứng ở góc độ độc giả, tôi vô cùng kinh ngạc.”
Đây là năng lực xây dựng tình tiết của cô.
Làm độc giả, quả thật hắn thất tình tiết này quá đột ngột nhưng không quá bất ngờ.
Cái chết của Bùi Hành khiến cho người ta bi thống nhưng không có cảm xúc phẫn nộ vì cho rằng tác giả viết vớ vẩn.
Đợt marketing mới chính là an bài cho tình tiết này, không giống cách thức lần trước nhưng nối tiếp lần trước.
Bọn họ tìm một vị họa sĩ cổ phong có tích V, phác thảo lại tình tiết này. Chỉ phác thảo vài nét nhưng hiệu quả rất tốt.
Kết hợp với lời nói:
“Năm mới vô tình đọc qua áng văn<tố phong=”” nguyệt=””>trên Weibo, bất tri bất giác đọc tới bây giờ.”
“Ngày hôm nay, tưởng nhớ tới wuli [4] Bùi công tử.”
[4] Wuli là 우리 trong tiếng Hàn, phát âm giống nhau, có nghĩa là “của chúng tôi, nhà tôi”.
Phía dưới là ba cái icon lệ rơi đầy mặt.
Trên tranh không thể hiện quá trình đánh nhau, phần lớn là hình ảnh hồi ức nữ chủ và Bùi Hành ở bên nhau.
Vừa chuyển bức tranh, hình ảnh Bùi Hành đột nhiên bị trúng tên.
Bên trong dãy núi, trên là trời, dưới là đất, máu tươi tung tóe, mưa to giàn giụa.
Chỉ là phác thảo, không có màu màu nhưng hình ảnh trắng và đen lại càng tôn lên vẻ xơ xác tiêu điều và thê lương.
Phần lớn cảnh nam phụ chết tương tự như vậy đều sẽ là nam phụ nằm trong lòng nữ chủ trình diễn một màn tâm sự với nhau, nhưng lúc Bùi Hành chết, nữ chủ gần trong gang tấc, thế nhưng không cách nào cận kề.
Nàng chém giết tiến về phía hắn nhưng lại bị ngăn cản.
Nàng gào thét nói muốn mang thi thể Bùi Hành về nhà, thế nhưng cũng không có kết quả.
Càng dốc hết sức lực cố gắng, tay càng nhuộm máu, tiếc nuối càng sâu.
Màu sắc bức tranh tỉ mỉ, nét vẽ xưa nay chưa từng có, sắc điệu ôn nhu.
Toàn cảnh bên trong, ánh nắng màu cam đỏ rải khắp khe núi; cảnh ở giữa, là cây lá được mưa gió trong đêm cọ rửa, đang nhỏ xuống từng giọt nước.
Thời gian trôi đi, đông đi xuân tới. Hài cốt bị vùi lấp, dòng suối bị máu nhuộm đỏ đã trở nên trong suốt, bên dòng suối vốn tràn đầy vết máu và bùn đất, giờ đây những đóa hoa tươi kiều diễm đã vươn lên.
Giữa non sông gấm vóc, toàn bộ thi thể biến mất không dấu vết.
Cuối cùng là một chiếc ô, góc nhìn thay đổi, gương mặt nữ chủ trong trẻo, lạnh lùng, mang theo nước mắt nhưng không có cảm xúc lạnh lẽo thấu xương.
Lúc tranh châm biếm đăng lên, lượt chia sẻ ban đầu cũng không nhiều. Qua mấy tiếng, blogger lần trước đăng bài trên Weibo chia sẻ: “Hu hu hu, tôi vì wuli Bùi công tử khó chịu một ngày nhưng tôi vẫn còn muốn xem tiếp, tôi không tin!!”
200 vạn fans thân thiết cũng chia sẻ theo cô ấy: [rơi lệ] [rơi lệ] [rơi lệ] tôi cũng…
Các blogger khác thì phần lớn vẫn hững hờ với tranh nhưng ở trong khu bình luận, không ngoài dự đoán đã dấy lên một màn thảo luận sôi nổi.
“Ngược tới vậy còn muốn tiếp tục xem, bản chất của nhân loại thật là thơm ha ha ha ha!!!”
“Tôi muốn biết đọc truyện chỗ nào vậy? Tôi ở Ngọc Giang và Thủy Sơ Trung đều không tìm ra.”
“Tài khoản công khai của tiểu thuyết vẫn đang đăng tiếp! Bọn tỷ muội theo tôi đi!”
Đồng thời, ở trong giới tác giả cũng có ít sóng gió nghị luận, “người bí ẩn của Văn hóa Thành Thư” rốt cuộc cũng được chú ý, mọi người nhao nhao thấy kỳ lạ, không hiểu tại sao tác giả không trực tiếp lấy một cái bút danh sáng tác truyện.
“Có thể nào là thủ đoạn marketing không?”
“Cũng có khả năng là bí danh của vị đại thần nào, bị vướng hợp đồng với trang mạng nên không tiện dùng bút danh sáng tác chăng?”
Đây là hai cách nói thường thấy nhất.
Loại bàn tán sôi nổi này không quá kỳ lạ… Nói đạo lý, nếu không phải biết rõ đây là một vòng marketing, chính bản thân Tạ Thanh cũng có xúc động vì những lời bình luận khắp nơi!
Hóa ra Bùi Hành tốt như vậy.
Cô có một loại cảm giác trì trệ tỉnh ngộ.
Buổi tối hôm đó, lượt chia sẻ trên Weibo đạt tới con số 1.2 vạn, Phong Nguyệt# trở thành đề tài siêu cấp đúng thời cơ.
Dưới ảnh hưởng của cảm xúc, nhiều độc giả ban đầu chỉ đọc kinh điển Phật giáo bắt đầu viết một cách say mê với đồng nhân văn, vẽ những bức tranh của cùng một người, và loạt bài dưới 100.000 từ được mở ra.
Nhưng chủ đề nóng ở thời điểm này là Hành#… Điều này vượt ngoài kế hoạch của bộ phận điều hành.
Sau đó cô nghe được người hoạt động trong bộ phận điều hành vỗ bàn hô to: “Mẹ nó, tôi muốn cướp chủ đề #Bùi Hành#! Tôi là Bùi Hành Đảng!!!”
Tạ Thanh: “…”
Chạng vạng thứ sáu, Lục Thành có hẹn với phó cục.
Nhà hàng nằm ở tầng trên của một tòa nhà trên đường Đại Vọng, giá cả không thấp nhưng chất lượng đồ ăn xứng đáng, tầm nhìn bên ngoài cửa sổ cũng đẹp.
Tổng biên tập của Khởi Văn – Tiền Trí Bằng đã chờ trong phòng từ lâu, nhìn thấy Lục Thành, trước tiên là luôn mồm nói xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, Khương tổng tạm thời bị vướng cuộc họp của đài phát thanh, thật sự không thể ra ngoài.”
“Khương tổng” là CEO của Truyền thông Khởi Văn, Tiền Trí Bằng phụ trách việc xuất bản dưới trướng. Lục Thành tới vì chuyện xuất bản, cho nên gặp Tiền Trí Bằng cũng được rồi.
Muốn ký hợp đồng xuất bản<tố phong=”” nguyệt=””>, Khởi Văn đương nhiên chú ý tin tức liên quan. Mấy người vừa ngồi xuống, Tiền Trí Bằng đã nói: “Đợt marketing này rất được đấy. Các người tìm họa sĩ giỏi như vậy, bức tranh được tô màu kia hẳn là tốt không ít tiền.”
“Ồ.” Lục Thành gật đầu uống một hớp nước, nói thật cho hắn biết, “Chúng tôi chỉ muốn bản phác thảo.”
Tiền Trí Bằng: “?”
“Bức tô màu là cô ấy tự muốn thêm, không thêm tiền.” Lục Thành cười nhạt, “Chúng tôi chỉ cung cấp ý tưởng chung chung, cho cô ấy xem qua phần trước truyện, tìm tình tiết hồi ức trước lúc chết thích hợp, không biết thế nào cô ấy lại vẽ hết truyện rồi.”
“…” Tiền Trí Bằng cảm thấy hắn như có như không khoe khoang, nhẹ giọng ho khan, “Lợi hại lợi hại.”
Lục Thành cười cười, ra hiệu Ngô Mẫn lấy hợp đồng ra, đưa cho Tiền Trí Bằng: “Bên pháp vụ làm xong hết rồi, bản hợp đồng các người gửi tới không có vấn đề gì, tôi chỉ tự mình sửa lại một ít.”
Tiền Trí Bằng nhận lấy, vừa lật vừa hỏi: “Sửa cái gì vậy?”
Lục Thành: “Số lượng xuất bản đầu tiên là ba vạn sách, có được hay không?”
“…” Tiền Trí Bằng cười khổ, chép miệng, lại thở dài, “Hiện tại tình trạng thực tế của ngành công nghiệp sách, anh cũng biết…”
“Sách, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám.” Lục Thành nhíu mày, “Trên hợp đồng ghi là số lượng xuất bản đầu là hai vạn, trên thực tế có thể lén in nhiều thêm, lãi bao nhiêu tiền lời, đây là quy củ bất thành văn trong giới của các người. Tôi không hỏi tỉ mỉ nhưng các người cũng đừng lừa tôi quá nhiều.”
Sắc mặt Tiền Trí Bằng trở nên khó coi.
Đúng, có thể động chút tay chân với sách bán chạy trên thị trường tiêu thụ bằng cách in vượt lên hoặc là sau khi in thêm không nói cho tác giả, không cần thanh toán tiền nhuận bút, cũng rất thường thấy.
Nhưng rất ít người trực tiếp nói ra như vậy.
Hắn xấu hổ nhìn Lục Thành, Lục Thành bình tĩnh nhìn hợp đồng: “Ba vạn sách, có ký hay không? Không ký tôi tìm nhà khác hợp tác.”
Lời ngầm là: Bây giờ người muốn cướp quyền hợp tác quyển sách này rất nhiều.
Các người tự xem mà làm.</tố></tố></tố></tố></tố></tố>
Lục Thành nheo mắt lại, gằn từng chữ: “Cô có ngại không nếu hợp tác xuất bản với Khởi Văn một lần nữa?”
Hắn cố ý muốn nhìn cô tức giận nhưng sắc mặt cô chỉ tái nhợt trong nháy mắt, sau đó cô đã tỉnh táo lại.
Cắn chặt hàm răng, gương mặt cô đầy vẻ tức tối đánh giá hắn: “Lục tổng đang cố ý chọc tôi tức giận sao?”
“…” m mưu bị bại lộ, Lục Thành hậm hực nở nụ cười.
Cô tỏ vẻ khinh thường thoáng qua, có lẽ cảm thấy hắn như vậy rất tẻ nhạt. Sau đó cô lại cúi đầu, chuẩn bị tiếp tục viết bản thảo.
Nhưng mà Lục Thành nói: “Có tiện tới phòng làm việc của tôi nói chuyện một chút hay không?”
“?” Tạ Thanh giật mình, lại ngẩng đầu, sau đó nhíu mày, “Chuyện hợp tác với Khởi Văn, anh nghiêm túc sao?”
Khẩu khí của cô cứng rắn trở lại, hơn nữa, cũng không khách khí.
Nhưng hắn không nói gì, chỉ nhìn cô. Mày kiếm mắt sáng, sự kiên định bên trong đó còn có một loại cảm giác không biết miêu tả thế nào, làm cho cô bất giác mềm mỏng lại.
Cô đứng dậy, hắn nghe được cô bất mãn oán giận: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Lục Thành cười nhẹ, nhưng không nói gì, bước ra cửa phòng trước cô một bước, lịch sự giúp cô mở cửa.
Bởi vì sóng gió ban nãy, cửa vừa mở ra, ánh mắt của toàn bộ người trong khu làm việc dồn tới. Tạ Thanh đi phía trước không có để ý tới, Lục Thành cũng không quản nhiều, hai người một trước một sau, trực tiếp đi vào văn phòng tổng giám đốc.
Tạ Thanh ngồi xuống ghế sô pha, Lục Thành đi mở ngăn tủ: “Cà phê nhé?”
Cô yên lặng nhìn hắn: “Nói thẳng chuyện chính đi.”
Hắn nhìn ra được, cô có chút bất an. Lục Thành nở nụ cười, pha hai chén trà rồi bưng tới bàn trà, sau đó đi lấy laptop.
Hắn ôm máy tính ngồi bên cạnh cô, hiển nhiên là ở trong máy tính có gì đó phải cho cô xem, cô không có khó chịu vì khoảng cách gần như vậy, chỉ là theo bản năng cô lùi sang bên cạnh hai tấc.
Lục Thành hết sức chăm chú nhìn màn hình, ngón tay gõ trên bàn phím, từ thư mục mở một tập tin trong Word.
Tạ Thanh ở bên cạnh nhìn, từ cách thức cô phán đoán đây là một phần hợp đồng. Lục Thành lăn chuột xuống mấy lần, lăn tới phần giá tiền thì di chuyển máy tính lại cho cô xem.
Thời hạn ủy quyền là 5 năm, số lượng in đầu tiên là 20000 quyển, tiền bản quyền là 10% và mỗi quyển không dưới 32 đồng.
“Hừm…” Hắn nhìn cô nghi hoặc suy nghĩ, “Có phải cô không có khái niệm gì về giá cả thị trường không?”
“Tôi biết cái giá này không tồi.” Tạ Thanh vừa nói vừa nhìn hắn, “Nhưng rốt cuộc là có ý gì?”
Lục Thành gật đầu: “Bây giờ chúng ta đang cố gắng xuất bản 30000 sách trong đợt xuất bản đầu tiên — nhưng đây không phải chuyện thật sự quan trọng.” Nói xong khép máy tính lại, để qua một bên. Ánh mắt nhìn về phía cô, biểu hiện chân thành, “Tôi hy vọng hợp đồng này có thể giúp cô giành lại bản quyền.”
“Cái gì?” Tạ Thanh ngạc nhiên, cố gắng liên hệ hai chuyện lại, thế nhưng cô không tìm được bất kỳ quan hệ logic nào.
Lục Thành châm chước, vừa nghĩ vừa nói: “Cái giáđược bán cho Khởi Văn vô cùng thấp, hơn nữa là bán đứt, hợp đồng này rõ ràng là không công bằng, tôi nghĩ quan tòa có thể giải quyết. Thế nhưng…”
Hắn chuyển đề tài: “Cô và tôi đều rõ ràng, người bị loại hợp đồng này gài bẫy chắc chắn không phải chỉ có một mình cô. Chúng ta cho rằng cái hợp đồng này không công bằng nhưng Khởi Văn có thể lấy ra hàng trăm, hàng ngàn hợp đồng như vậy để chứng minh đây chính là giá thị trường.”
Tác giả bị lừa dối bán bản quyền với giá rẻ có bao nhiêu? Nhiều tới mức người trong giới cũng khó có thể tưởng tượng.
Rất nhiều người cảm thấy nghe ngóng tin tức dễ như trở bàn tay, nhưng trên thực tế, tác giả trong giới có một cá tính đặc thù, dù cho ở trong một giới rất lớn nhưng thật ra chỉ có rất ít bạn bè.
Các tác giả lão làng tuy rằng có kinh nghiệm về phương diện này nhưng cũng có bạn bè cố định, sẽ không quá thân thiết với một người mới; tác giả mới cần kinh nghiệm nhưng người bên cạnh cũng kinh nghiệm không khác mình lắm. Đi quen biết người có kinh nghiệm cũng không thực tế lắm, không phải vấn đề mở miệng được hay không mà là kết bạn vốn chỉ có thể tùy duyên.
Rất nhiều tin tức trong giới này, rất dễ dàng hình thành vòng tròn khép kín.
Hơn nữa phần lớn tác giả mới rất có “tình cảm” với chuyện xuất bản, một người có nhiệt huyết từ nhà xuất bản đi liên hệ với họ, họ sẽ chủ quan không hoài nghi đối phương có phải người tốt hay không, cũng sẽ không nghĩ cách đi thăm dò xem giá cả ra sao, bị lừa là chuyện hết sức bình thường.
Nếu như các tác giả truyền thống cũng được tính vào, chuyện này có lẽ còn bết bát hơn.
Không giống với tác giả mạng vui vẻ lấy trình độ thu nhập làm mục tiêu phấn đấu cho mình, rất nhiều tác giả truyền thống cho rằng cái nghề này hẳn là phải an lòng với nghèo khó, họ xấu hổ khi nói tới tiền bạc. Người khác biết họ xấu hổ khi nói tới tiền bạc, cho nên giá tiền trả cho họ cũng không đâu vào đâu.
Vì lẽ đó, tuy rằng có rất nhiều vấn đề, tác giả truyền thống và tác giả mạng luôn đối đầu gay gắt, nhìn nhau với ánh mắt khó chịu, nhưng từ chuyện bị lừa này này, hai bên thật sự không phân biệt tôi hay anh nữa, ai cũng đừng nên chê cười ai!
“Pháp luật không phải chuyên môn của tôi nhưng tôi cảm thấy, nếu trong tay cô có một phần hợp đồng giá cả công bằng từ Khởi Văn, hẳn có thể cung cấp cho quan tòa tham khảo một chút.” Lục Thành nói.
Tạ Thanh trầm mặc một lát, cũng không có tùy tiện nói cách này được hay không, chỉ nói: “Nhưng Khởi Văn sao có thể ký tiếp hợp đồng với tôi?”
Lúc trước cô ký hợp đồng xuất bản với Khởi Văn, Khởi Văn có bản sao thẻ căn cước của cô, lần này hẳn là cũng phải cung cấp thủ tục như vậy.
Lúc trước hai bên ầm ĩ tan rã trong bất hòa, lúc này vừa nhìn thấy giấy tờ chứng minh thân phận của cô có lẽ sẽ không hợp tác nữa.
Lục Thành lại cười rộ lên, chau mày, có ý riêng: “Cô là “người bí ẩn” của chúng tôi.”
Tạ Thanh: “… Cho nên?”
“Cho nên chúng tôi không muốn nói cho Khởi Văn biết cô là ai, logic như vậy cũng rất bình thường.” Hắn nói.
Đứng ở góc độ bên hợp tác, chúng ta nói xuất bản là xuất bản thôi. Nói cho cho các người biết “người bí ẩn” là ai, ngộ nhỡ các người loan tin ra ngoài thì sao? Sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ dự án.
“Về phần hợp đồng.” Ý cười của hắn có toan tính trước, “Có thể chỉ cần hai bên ký hợp đồng, Văn hóa Thành Thư và Truyền thông Khởi Văn ký thôi. Giữa cô và Văn hóa Thành Thư đã ký hợp đồng từ trước, mặt khác chúng ta có thể vì chuyện xuất bản lần này mà bổ sung một thỏa thuận.”
Tạ Thanh khẽ nâng hàm dưới, lập tức tuyên bố: “Vậy tôi muốn tự mình tìm luật sư xem qua.”
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Lục Thành muốn cười thầm trong lòng, không để ý nhún vai: “Cô tìm mười luật sư cũng được.”
Tạ Thanh bị hắn trêu chọc tới nỗi mặt nóng bừng lên, mím môi mỏng, không tiếp tục nói nữa.
Lục Thành nén cười, tầm mắt rơi vào lông mi rũ xuống của cô, ôn hòa nói: “Nếu như cô không có ý kiến gì, chờ bên pháp vụ soạn xong thỏa thuận, tôi sẽ lấy cho cô ký nhé?”
Tạ Thanh hít sâu, trong lòng vẫn còn một chút mâu thuẫn, cuối cùng vẫn quyết định nhận lời hợp tác cùng với Khởi Văn lần thứ hai: “Được.”
Ngừng lại một chút, cô nói: “Tôi mời anh ăn cơm nhé?”
Lục Thành sững sờ: “Hả?”
Cô rất nghiêm túc nói: “Chuyện giúp tôi giành lại bản quyền, tôi muốn cảm ơn.”
“Ồ…” Bỗng nhiên hắn mất tự nhiên, ánh mắt hơi mơ màng dừng ở trong không khí, “Không cần khách khí, tôi nên làm vậy.”
Cho dù cô không có những cảm giác khó nói kia với hắn, hắn cũng không muốn nhìn thấy tác giả tài năng của mình phải vừa mời cơm vừa chịu thiệt thòi này.
Chuyện<xích ngọc=”” lục=””>đạo văn, cân nhắc tới vấn đề chiến đấu với dư luận, không thể không chờ. Nhưng tranh chấp bản quyềncũng không liên lụy nhiều, hắn không chờ nỗi mà muốn giúp cô trở mình.
Cảm xúc mất tự nhiên nhạt đi một chút, hắn nói: “Chuyện mời cơm không cần vội. Chờ tòa án thụ lý xong, tôi mời cô ăn cơm.”
Không phải hắn không muốn ăn cơm với cô nhưng chuyện tranh chấp quyền sở hữu trí tuệ đưa lên tòa sẽ rất khó khăn.
Mời khách ăn cơm ít nhiều cũng phải có cảm giác tốt, như vậy sẽ tăng cao lòng chờ mong của cô với chuyện này. Nhưng nếu như lòng cô lòng tràn đầy chờ mong mà tòa án không thụ lý vụ kiện thì sao?
Hắn không muốn tạo cho cô loại cảm xúc thất vọng to lớn đấy. Vì như vậy đối với một tác giả mà nói, quá khổ sở rồi.
Cho nên hắn thà rằng chờ một chút.
Mặc dù thụ lý cách thắng kiện còn rất xa nhưng ít ra là chân chính bước về phía trước một bước.
Bàn chính sự xong xuôi, Tạ Thanh cũng không ở lại phòng làm việc của hắn thêm nữa.
Sau khi cô rời đi, Lục Thành cầm điện thoại lên.
Hắn mở WeChat ra, tìm một nhóm chat đã bị chặn trong một thời gian dài – Trung tâm nghệ thuật tự do năm 2014 của đại học B.
Sau khi hắn gửi đi hai tin nhắn, trong nhóm chat náo loạn một hồi.
Mấy phút sau, Lục Thành nhận được một bức ảnh danh thiếp trên WeChat, tên Trương Mịch Nhã.
Hắn ngẫm lại, sau đó hỏi: “Có số số điện thoại không?”
Có người nói: “Chờ một lát, tôi đi hỏi một chút.”
Lại mấy phút sau, một số một điện thoại thông qua trò chuyện riêng được gửi cho hắn.
Lục Thành nói cảm ơn với đối phương, sau đó bấm dãy số, gọi đi.
Nhạc chuông vang lên hai tiếng, điện thoại đã được kết nối: “Vâng, chào anh?”
Là một giọng nữ dịu dàng.
Lục Thành lễ phép hỏi thăm: “Chào cô, xin hỏi cô có phải Trương Mịch Nhã không?”
“Vâng, xin hỏi anh là ai?”
“Chào học tỷ.” Lục Thành đặt điện thoại gần hơn một chút, sau đó nói thân phận và ý đồ, “Tôi là học sinh khóa 14 của khoa văn đại học B, tôi tên là Lục Thành. Có vụ án đặc biệt, muốn mời chị giúp tôi một chút, gần đây chị có rảnh gặp mặt nói chuyện không?”
Trương Mịch Nhã: “Gần đây tôi không ở Bắc Kinh, vụ án gì?”
Lục Thành nói chung chung: “Phương diện bản quyền tiểu thuyết. Tôi biết một vị tác giả, ký hợp đồng bị thiệt, khoản tiền nhận được thấp hơn giá thị trường rất nhiều, rõ ràng là hợp đồng không công bằng.”
Bên kia điện thoại trầm mặc vài giây, nói đúng sự thật: “Loại kiện tụng này rất khó xử lý.”
“Tôi biết.” Lục Thành gật đầu, “Xin hỏi giờ chị ở đâu? Có tiện cho tôi nửa ngày hay không, chúng ta gặp mặt nói chuyện.”
Đối phương sửng sốt một chút: “Tôi ở Tế Nam. Cậu muốn vì việc này tới đây một chuyến sao? Cúng không phải việc gấp, chờ tháng sau tôi trở lại Bắc…”
“Gấp.” Lục Thành bình thản.
“?” Bên kia sửng sốt một lát, “Vụ án bản quyền tiểu thuyết sao?”
Lục Thành: “Phải.”
Đây không phải án quyền sở hữu trí tuệ sao? Cái này không nên gấp nha, cũng không gấp được.
Những gì hắn nói giống như một vụ án giết người và có áp lực phải giải quyết tội phạm vậy.
Tám giờ tối, phần lớn mọi người đều đã tan ca, Lục Thành cũng đã về nhà, Tạ Thanh nhìn thời gian, dự định viết xong một đoạn tình tiết ngắn rồi về nghỉ.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, cô thuận miệng nói một tiếng “Mời vào”, suy nghĩ vẫn còn chìm đắm trong tình tiết truyện nên mất vài giây cô mới ngẩng đầu lên.
Người tiến vào là Diệp Linh.
“… Tạ tiểu thư.” Cô ấy ngượng ngùng đóng cửa lại.
Tạ Thanh để bút xuống, dựa lưng vào ghế.
“Bình luận trên Zhihu…” Sự lúng túng khiến Diệp Linh trở nên mất tự nhiên, “Tôi sửa lại rồi, cô xem một chút đi.”
Nói xong cô ấy đưa điện thoại tới, Tạ Thanh im lặng nhận lấy, xem qua: “Được, như vậy được rồi.”
“Xin lỗi.” Cô ấy cúi đầu nói. Giọng nói dồn nén rất nhỏ, nghe qua rất oan ức, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bật khóc.
Tạ Thanh ngước mắt nhìn cô ấy: “Tôi còn chưa khóc.”
Diệp Linh lập tức có chút rối loạn.
“Hơn nữa, tôi cũng không nói gì.” Tạ Thanh lấy lại sức, “Chuyện này với tôi đã xong rồi, cứ như vậy đi.”
Nói xong cô lại cầm bút lên, Diệp Linh lo sợ bất an chần chừ: “Bên Lục tổng…”
“Tôi không nói với anh ta là ai.” Tạ Thanh lạnh nhạt, “Nhưng bình luận kia cũng liên lụy tới anh ta, nếu anh ta đi kiểm tra camera giám sát ở khách sạn cũng rất bình thường. Đây là chuyện của cô và anh ta rồi, đừng hỏi tôi.”
Lạnh nhạt, máy móc nhưng không chê vào đâu được.
Hô hấp Diệp Linh run rẩy, thấp thỏm bất an đứng trước mặt cô một lát rồi xoay người rời đi.
Đi hai bước lại dừng chân.
Cô ấy quay người lại, hỏi Tạ Thanh: “Quan hệ của cô và Đào Nhiên có phải không tốt lắm không?”
Đào Nhiên?
Tạ Thanh nhìn về phía cô, hỏi lại: “Làm sao vậy?”
“Đào Nhiên vẫn luôn nói với tôi cô và Lục tổng…” Diệp Linh hơi ngừng lại, tìm từ thích hợp, “Tin đồn đó.”
Tạ Thanh hít một ngụm khí lạnh.
Diệp Linh nói tiếp: “Cô ấy nói Lục tổng ký hợp đồng với cô vì tình cảm cá nhân, nói trước khi cô tới Văn hóa Thành Thư, anh ấy từng mời cô đi ăn gì đó. Cuộc họp hàng năm khi tôi nhắc tới cô nghỉ ngơi trên tầng hành chính, phản ứng của cô ấy vô cùng…”
Cô ấy nhất thời ngừng lại, không biết nên miêu tả thái độ của Đào Nhiên lúc đó như thế nào.
Tạ Thanh ngẫm lại, chọn từ cho cô ấy: “Khịt mũi coi thường sao?”
“… Không kém là bao nhiêu đâu.” Diệp Linh nói, “Cô ấy nói nhất định là cô ở đấy để tìm Lục tổng cho thuận tiện.”
Tạ Thanh: “Cô ta nói thì cô tin sao?”
“Tôi nghĩ các cô đều là người từ phòng làm việc Linh Mặc đi ra…” Cô ấy nói.
Đây là tính logic dễ dàng nảy sinh ra khi nghe tin đồn, cảm thấy người này quen thuộc người khác, sẽ tự nhiên tin rằng chuyện người này nói là sự thật.
Rất ít người trực tiếp có suy nghĩ mặc dù là “người quen”, vẫn có khả năng là lời bịa đặt ác ý.
Tạ Thanh không có gì để nói, thở dài: “Cảm ơn cô nói cho tôi biết.”
Diệp Linh thở phào một cái, trầm mặc một lúc, còn nói: “Bất quá cô nói cũng đúng.”
Tạ Thanh: “?”
“Lúc tôi gửi bình luận tôi không nghĩ nhiều như vậy. Nhưng vừa rồi tôi suy nghĩ lại… Nếu như cô và Lục tổng trao đổi giới tính, có thể tôi sẽ không tin lời của Đào Nhiên.” Cô ấy ngượng ngùng.
Tạ Thanh gật đầu một cái: “Tôi biết.”
Cho nên cô ấy mới có thể lập tức nghĩ tới chuyện kia, bởi vì phương diện này, mọi người luôn có ấn tượng cứng nhắc như vậy, lúc cô đi học cũng đã biết quá nhiều lời ác ý tương tự.
“Thật sự xin lỗi.” Thần sắc của Diệp Linh suy sụp, “Kỳ thật ở trên mạng tôi còn… Tôi còn là anh hùng bàn phím, tôi đặc biệt chán ghét chuyện kỳ thị giới tính.”
Nhưng cô ấy lại vô tình tự tay kỳ thị một người khác.
Tạ Thanh trầm mặc châm chước một chút, nói cho cô ấy biết: “Tôi sẽ không nói tốt cho cô ở trước mặt Lục tổng nhưng nếu hắn tra ra, tôi sẽ truyền đạt những lời này một cách đúng sự thật cho hắn.”
Diệp Linh gật đầu: “Cảm ơn.”
Bất quá, Lục Thành nhất thời không có tinh lực quan tâm chuyện bình luận đó nữa.
Bởi vì đợt marketing trực tuyến của<tố phong=”” nguyệt=””>đã bắt đầu trở nên rầm rộ vào thứ năm.</tố></xích>
Nghiêm túc mà nói, đợt marketing này là đợt thứ hai. Đầu năm mới cũng đã có một đợt, nhưng chỉ vì lúc đó có vẻ không hết sức thêm nhiệt nên mọi người vẫn thờ ơ, sức ảnh hưởng có hạn.
Weibo marketing căn bản là địa bàn của bốn công ty. Lục Thành hợp tác với hai nhà trong số đó nhưng chỉ giao<tố phong=”” nguyệt=””>cho một nhà.
Dự toán không cao, cũng chỉ 5 vạn.
Công ty cung cấp dịch vụ marketing có hai phần, chủ yếu là tùy thuộc vào tài khoản marketing khác nhau. Phương án A bao gồm các mẩu tweets [1] và các bài viết của các blogger, phương án B phần lớn là các loại hình khác.
[1] Một dạng blog nhỏ. Những mẩu tweet được giới hạn tối đa 280 ký tự được lan truyền nhanh chóng trong phạm vi nhóm bạn của người nhắn hoặc có thể được trưng rộng rãi cho mọi người.
Cuối cùng Ngụy Bình lựa chọn phương án B, cô ấy nói: “Bài viết của các blogger và các mẩu tweets cơ bản đều là người trong nghề, fans cũng phần lớn là độc giả trong giới văn học mạng, xoay tới xoay lui cũng không ra khỏi giới; nhưng nếu như do các blogger khác lan truyền, sẽ khai quật được rất nhiều các độc giả ngầm, về phần trong giới, khi nhìn thấy một tác phẩm có tiếng tăm ở bên ngoài sẽ tự nhiên chú ý thôi.
Cho nên, cuối cùng chọn một vị blogger khoa học có hàng triệu fans làm nòng cốt, mặt khác sẽ marketing bằng cách chia sẻ rầm rộ.
Nội dung trên Weibo của vị blogger kia cực kỳ đơn giản, chỉ nói, “Gần đây tôi nhìn thấy một bộ truyện mới có tên là<tố phong=”” nguyệt=””>, tôi đọc thử, lối hành văn và tình tiết rất cảm động, tới bây giờ tôi cũng không thấy khuyết điểm gì. Chờ tôi đọc nốt, tôi sẽ viết một bài cảm nhận!”
Cũng không liên kết gì, không nói tới xem ở đâu, thậm chí không nhắc tới vị tác giả được gọi là “người bí ẩn của Văn hóa Thành Thư”, hoàn toàn không ép phải đọc. Mà câu nói “Chờ tôi đọc nốt, tôi sẽ viết một bài cảm nhận sách.”, càng tự nhiên và chân thành.
Phía dưới phần bình luận có người có thể đọc ở đâu, blogger cũng chỉ tùy ý viết một tên tài khoản chung ở bên trong bình luận, cũng không chia sẻ ra ngoài.
Trong ngày hôm đó, số lượt chia sẻ không tính là cao, chỉ có bốn, năm trăm lượt thôi.
Nội dung các bài chia sẻ cũng đơn giản, đại khái đều là “Đánh dấu lại sau này đọc”, “Văn hoang [2], phải xem thử xem.”
[2] Một từ ngữ mạng, đề cập đến trạng thái không có sách để đọc.
Cơn sốt nhỏ xuất hiện lúc hơn mười giờ đêm — bạn thân của blogger, có số lượng fans là hơn 200 vạn người, cũng là một vị có dấu tích V đỏ, đột nhiên chia sẻ bài viết này trên Weibo: “Ta thử đọc!!! Thật sự đáng xem!!! Con mẹ nó ta đọc mà cả người sảng khoái!!! Ta lệnh cho các người đều phải xem!!!”
So sánh với blogger chủ có tương phản to lớn, có hiệu quả kích thích lòng hiếu kỳ của người xem.
Lượt chia sẻ sau hơn nửa ngày vượt qua 3000 lượt, tới gần buổi trưa, lại có mấy vị có dấu tích V đỏ có tiếng tăm không nhỏ chia sẻ.
“Chia sẻ.”
“Đánh dấu.”
“Lưu lại rảnh rỗi đọc.”
Đều dùng từ cực kỳ đơn giản, thật giống như trong vô tình cảm thấy hứng thú với bài viết đó trên Weibo nên tiện tay chia sẻ.
Tới bảy giờ tối hôm sau, lượt chia sẻ vượt qua 8000 lượt, sau đó số liệu tăng trưởng có tốc độ chậm lại nhưng vẫn còn tiếp tục tăng, vượt qua con số 10000 lượt không thành vấn đề.
Vào thời điểm đó,<tố phong=”” nguyệt=””>vẫn chưa có tình tiết gì cao trào, nhưng trong quá trình thêm nhiệt đã thu hút số lượng tuyên truyền ổn định.
Khéo léo chính là ở chỗ đó, bài viết có hàng vạn lượt chia sẻ và mấy ngàn bình luận nhưng không ai hoài nghi đây là marketing.
Bởi vì bình thường trên twitter cũng có những mẩu tweets như vậy. Sau lưng không có người nâng đỡ và hoạt động vốn nhưng những tác phẩm bất ngờ gặp vận may như vậy, ở trong giới văn học cũng không ít.
Hiện tại, tình tiết cao trào của<tố phong=”” nguyệt=””>sắp xuất hiện, chiến dịch marketing chính thức đuổi kịp ngay sau đó.
Tạ Thanh viết tình tiết này khi còn vẫn còn nghỉ Tết, lúc ấy tài khoản chung còn chưa dùng hết bản thảo, mỗi buổi tối đúng hạn đăng là được nên cô không cần gửi gấp bản thảo qua bưu điện.
Cho nên phần bản thảo này mấy hôm trước lúc cô trở lại Bắc Kinh mới nộp lên, vẫn là bản thảo viết tay như cũ, ký và in dấu tay xong thì cô giao cho Lục Thành.
Lúc đó Lục Thành không xem, trực tiếp giao cho biên tập đi gõ vào máy.
Buổi tối hai hôm trước, biên tập đột nhiên điên cuồng nhắn tin cho Tạ Thanh trên WeChat:
“Tạ Thanh đại đại!!!”
“Tạ Thanh đại đại!!!”
“Đại đại, cô nhắn lại đi!!!”
Tạ Thanh: “?”
Biên tập: “Lúc tôi gõ chương không có nghĩ nhiều, hôm nay gõ chương mới thì mới bỗng nhiên phản ứng lại… Bùi Hành thật sự đã chết rồi sao???”
Tạ Thanh: “… 0.0 Đúng vậy.”
Biên tập: “??? Sau này còn sống lại không???”
Tạ Thanh: “Sống lại cái gì cơ, lạnh ngắt rồi mà.”
Biên tập: “…”
Sau đó là sáng sớm hôm qua.
Tạ Thanh chưa bao giờ tới Văn hóa Thành Thư sớm, bởi sáng sớm cô cũng không có cảm hứng gì.
Lúc cô đi vào cao ốc, Lục Thành vừa lúc trở về từ bên ngoài, hai người cùng đi vào thang máy, Lục Thành nhìn cô nhiều lần, hình như có chuyện muốn nói lại thôi.
Làm cho cô nhịn không được hỏi: “Lục tổng sao vậy?”
“Cái kia…” Lục Thành nhẹ giọng ho khan, “Sáng sớm nay tôi mới xem bản thảo, Bùi Hành…”
Xét thấy biên tập đã hỏi một lần rồi, Tạ Thanh đoán được hắn muốn hỏi gì, vẻ mặt lạnh nhạt: “Chết rồi.”
Lục Thành: “Vậy hắn…”
Tạ Thanh: “Không sống lại nữa, lạnh ngắt rồi.”
Lục Thành biểu diễn cho cô xem vẻ buồn rầu đầy mặt.
Tạ Thanh nghi hoặc, hỏi hắn: “Không phải Lục tổng xem qua dàn ý rồi? Hắn không phải nam chủ mà.”
Lục Thành: “… Đúng vậy.”
Hắn xem qua dàn ý rồi, cũng biết rõ Bùi Hành không phải nam chủ. Nhưng mười vạn chữ đăng nhiều kỳ ở trước đó, Bùi Hành tồn tại y hệt nam chủ.
Trong quá trình đọc, tuy rằng thỉnh thoảng có thể cảm giác được Bùi Hành quá mức do dự lưỡng lự, không xứng với tính cách ngay thẳng của nữ chủ nhưng bởi vì trong dàn ý chưa viết chi tiết kết cục của Bùi Hành, Lục Thành tự động cho rằng hắn sẽ lùi ra phía sau sau khi nam chủ ra trận.
… Đây là cách xử lý thường thấy trong văn học mạng. Nhân vật nam phụ hoặc nữ phụ, cho dù không hoàn mỹ cũng thông thường không chết, nếu thật sự chết phần lớn cũng chết trước tình tiết kết cục cao trào.
Mười vạn chữ dài như vậy, người đọc hoàn toàn không cần lo lắng sống chết cho nhân vật này.
Nhưng cô cứ thế viết người này chết rồi.
Sự căng thẳng của cốt truyện rất mạnh, cảnh tượng cũng nổi bật đúng lúc đúng chỗ. Trong núi rừng, một đêm mưa to, sát thủ ba giới Thiên – Nhân – Yêu hiệp lộ tương phùng [3], chiến đấu oanh liệt bảy ngày bảy đêm.
[3] Khó có thể nhường nhịn (gặp nhau trong ngõ hẻm)
Núi đá nứt toác, nữ chủ ở trong gió lớn gào thét, cố gắng dùng hết pháp lực, hóa thành một sợi bạc trắng, bảo vệ linh đan lao vào vòng vây tầng tầng lớp lớp.
Trận đánh này diễn ra rất dài, bầu không khí càng thêm bi tráng. Đứng ở góc độ người đọc, có thể cảm giác kế tiếp sẽ xảy ra chút bi kịch, ví dụ như nữ chủ mất hết pháp lực hoặc là một nhân vật mới sẽ thức tỉnh trước khi thoát khỏi thung lũng.
Không nghĩ tới, Bùi Hành làm bạn một đoạn đường với nữ chủ chết rồi.
Chết ở dưới loạn tiễn của thiên giới.
Tâm tình Lục Thành phức tạp nhìn chằm chằm người nói ra câu “không sống lại nữa, lạnh ngắt rồi.”: “Tại sao xử lý như vậy?”
Tạ Thanh chớp mắt: “Tại sao không?”
Lục Thành nói: “Quá đột ngột.”
“Rất nhiều người qua đời đều rất đột ngột.” Cô nói, “Tai nạn xe cộ, sự cố chữa bệnh, ngộ độc thức ăn… Ngoại trừ chết già và bệnh tật, các phương thức qua đời cơ bản khác đều sẽ khiến người ta không kịp chuẩn bị.”
Ngừng lại một chút, cô châm chước câu chữ giải thích: “Tôi cảm thấy viết chiến tranh hoặc đại loại như vậy… Chương này của tôi là khi “ẩu đả”, sẽ làm cho người đọc cảm thấy nhân vật quan trọng nhất định sẽ không chết, như vậy kỳ thật rất chán, cũng không thực tế. Trong chiến tranh cổ đại, tướng quân phụ trách bày binh bố trận, không nhất định phải luôn tự mình xung phong ra trận, tướng lĩnh tử trận cũng có không ít.”
Nói xong cô lại suy nghĩ, nói bổ sung: “Chẳng qua nếu như Lục tổng cảm thấy quá không thích hợp, tôi sửa lại một chút cũng không phải không được.”
Cô kiên trì với văn chương của mình nhưng tình tiết này chỉ là một điểm nhỏ, không có ảnh hưởng tới toàn cục. Nếu hắn xuất phát từ góc độ cân nhắc tình tiết này, sau đó cảm thấy lo lắng, cô có thể thử sửa chữa lại.
Nhưng Lục Thành chợt lắc đầu: “Không, tôi không có ý đó.” Hắn bật cười, “Chỉ là đứng ở góc độ độc giả, tôi vô cùng kinh ngạc.”
Đây là năng lực xây dựng tình tiết của cô.
Làm độc giả, quả thật hắn thất tình tiết này quá đột ngột nhưng không quá bất ngờ.
Cái chết của Bùi Hành khiến cho người ta bi thống nhưng không có cảm xúc phẫn nộ vì cho rằng tác giả viết vớ vẩn.
Đợt marketing mới chính là an bài cho tình tiết này, không giống cách thức lần trước nhưng nối tiếp lần trước.
Bọn họ tìm một vị họa sĩ cổ phong có tích V, phác thảo lại tình tiết này. Chỉ phác thảo vài nét nhưng hiệu quả rất tốt.
Kết hợp với lời nói:
“Năm mới vô tình đọc qua áng văn<tố phong=”” nguyệt=””>trên Weibo, bất tri bất giác đọc tới bây giờ.”
“Ngày hôm nay, tưởng nhớ tới wuli [4] Bùi công tử.”
[4] Wuli là 우리 trong tiếng Hàn, phát âm giống nhau, có nghĩa là “của chúng tôi, nhà tôi”.
Phía dưới là ba cái icon lệ rơi đầy mặt.
Trên tranh không thể hiện quá trình đánh nhau, phần lớn là hình ảnh hồi ức nữ chủ và Bùi Hành ở bên nhau.
Vừa chuyển bức tranh, hình ảnh Bùi Hành đột nhiên bị trúng tên.
Bên trong dãy núi, trên là trời, dưới là đất, máu tươi tung tóe, mưa to giàn giụa.
Chỉ là phác thảo, không có màu màu nhưng hình ảnh trắng và đen lại càng tôn lên vẻ xơ xác tiêu điều và thê lương.
Phần lớn cảnh nam phụ chết tương tự như vậy đều sẽ là nam phụ nằm trong lòng nữ chủ trình diễn một màn tâm sự với nhau, nhưng lúc Bùi Hành chết, nữ chủ gần trong gang tấc, thế nhưng không cách nào cận kề.
Nàng chém giết tiến về phía hắn nhưng lại bị ngăn cản.
Nàng gào thét nói muốn mang thi thể Bùi Hành về nhà, thế nhưng cũng không có kết quả.
Càng dốc hết sức lực cố gắng, tay càng nhuộm máu, tiếc nuối càng sâu.
Màu sắc bức tranh tỉ mỉ, nét vẽ xưa nay chưa từng có, sắc điệu ôn nhu.
Toàn cảnh bên trong, ánh nắng màu cam đỏ rải khắp khe núi; cảnh ở giữa, là cây lá được mưa gió trong đêm cọ rửa, đang nhỏ xuống từng giọt nước.
Thời gian trôi đi, đông đi xuân tới. Hài cốt bị vùi lấp, dòng suối bị máu nhuộm đỏ đã trở nên trong suốt, bên dòng suối vốn tràn đầy vết máu và bùn đất, giờ đây những đóa hoa tươi kiều diễm đã vươn lên.
Giữa non sông gấm vóc, toàn bộ thi thể biến mất không dấu vết.
Cuối cùng là một chiếc ô, góc nhìn thay đổi, gương mặt nữ chủ trong trẻo, lạnh lùng, mang theo nước mắt nhưng không có cảm xúc lạnh lẽo thấu xương.
Lúc tranh châm biếm đăng lên, lượt chia sẻ ban đầu cũng không nhiều. Qua mấy tiếng, blogger lần trước đăng bài trên Weibo chia sẻ: “Hu hu hu, tôi vì wuli Bùi công tử khó chịu một ngày nhưng tôi vẫn còn muốn xem tiếp, tôi không tin!!”
200 vạn fans thân thiết cũng chia sẻ theo cô ấy: [rơi lệ] [rơi lệ] [rơi lệ] tôi cũng…
Các blogger khác thì phần lớn vẫn hững hờ với tranh nhưng ở trong khu bình luận, không ngoài dự đoán đã dấy lên một màn thảo luận sôi nổi.
“Ngược tới vậy còn muốn tiếp tục xem, bản chất của nhân loại thật là thơm ha ha ha ha!!!”
“Tôi muốn biết đọc truyện chỗ nào vậy? Tôi ở Ngọc Giang và Thủy Sơ Trung đều không tìm ra.”
“Tài khoản công khai của tiểu thuyết vẫn đang đăng tiếp! Bọn tỷ muội theo tôi đi!”
Đồng thời, ở trong giới tác giả cũng có ít sóng gió nghị luận, “người bí ẩn của Văn hóa Thành Thư” rốt cuộc cũng được chú ý, mọi người nhao nhao thấy kỳ lạ, không hiểu tại sao tác giả không trực tiếp lấy một cái bút danh sáng tác truyện.
“Có thể nào là thủ đoạn marketing không?”
“Cũng có khả năng là bí danh của vị đại thần nào, bị vướng hợp đồng với trang mạng nên không tiện dùng bút danh sáng tác chăng?”
Đây là hai cách nói thường thấy nhất.
Loại bàn tán sôi nổi này không quá kỳ lạ… Nói đạo lý, nếu không phải biết rõ đây là một vòng marketing, chính bản thân Tạ Thanh cũng có xúc động vì những lời bình luận khắp nơi!
Hóa ra Bùi Hành tốt như vậy.
Cô có một loại cảm giác trì trệ tỉnh ngộ.
Buổi tối hôm đó, lượt chia sẻ trên Weibo đạt tới con số 1.2 vạn, Phong Nguyệt# trở thành đề tài siêu cấp đúng thời cơ.
Dưới ảnh hưởng của cảm xúc, nhiều độc giả ban đầu chỉ đọc kinh điển Phật giáo bắt đầu viết một cách say mê với đồng nhân văn, vẽ những bức tranh của cùng một người, và loạt bài dưới 100.000 từ được mở ra.
Nhưng chủ đề nóng ở thời điểm này là Hành#… Điều này vượt ngoài kế hoạch của bộ phận điều hành.
Sau đó cô nghe được người hoạt động trong bộ phận điều hành vỗ bàn hô to: “Mẹ nó, tôi muốn cướp chủ đề #Bùi Hành#! Tôi là Bùi Hành Đảng!!!”
Tạ Thanh: “…”
Chạng vạng thứ sáu, Lục Thành có hẹn với phó cục.
Nhà hàng nằm ở tầng trên của một tòa nhà trên đường Đại Vọng, giá cả không thấp nhưng chất lượng đồ ăn xứng đáng, tầm nhìn bên ngoài cửa sổ cũng đẹp.
Tổng biên tập của Khởi Văn – Tiền Trí Bằng đã chờ trong phòng từ lâu, nhìn thấy Lục Thành, trước tiên là luôn mồm nói xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, Khương tổng tạm thời bị vướng cuộc họp của đài phát thanh, thật sự không thể ra ngoài.”
“Khương tổng” là CEO của Truyền thông Khởi Văn, Tiền Trí Bằng phụ trách việc xuất bản dưới trướng. Lục Thành tới vì chuyện xuất bản, cho nên gặp Tiền Trí Bằng cũng được rồi.
Muốn ký hợp đồng xuất bản<tố phong=”” nguyệt=””>, Khởi Văn đương nhiên chú ý tin tức liên quan. Mấy người vừa ngồi xuống, Tiền Trí Bằng đã nói: “Đợt marketing này rất được đấy. Các người tìm họa sĩ giỏi như vậy, bức tranh được tô màu kia hẳn là tốt không ít tiền.”
“Ồ.” Lục Thành gật đầu uống một hớp nước, nói thật cho hắn biết, “Chúng tôi chỉ muốn bản phác thảo.”
Tiền Trí Bằng: “?”
“Bức tô màu là cô ấy tự muốn thêm, không thêm tiền.” Lục Thành cười nhạt, “Chúng tôi chỉ cung cấp ý tưởng chung chung, cho cô ấy xem qua phần trước truyện, tìm tình tiết hồi ức trước lúc chết thích hợp, không biết thế nào cô ấy lại vẽ hết truyện rồi.”
“…” Tiền Trí Bằng cảm thấy hắn như có như không khoe khoang, nhẹ giọng ho khan, “Lợi hại lợi hại.”
Lục Thành cười cười, ra hiệu Ngô Mẫn lấy hợp đồng ra, đưa cho Tiền Trí Bằng: “Bên pháp vụ làm xong hết rồi, bản hợp đồng các người gửi tới không có vấn đề gì, tôi chỉ tự mình sửa lại một ít.”
Tiền Trí Bằng nhận lấy, vừa lật vừa hỏi: “Sửa cái gì vậy?”
Lục Thành: “Số lượng xuất bản đầu tiên là ba vạn sách, có được hay không?”
“…” Tiền Trí Bằng cười khổ, chép miệng, lại thở dài, “Hiện tại tình trạng thực tế của ngành công nghiệp sách, anh cũng biết…”
“Sách, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám.” Lục Thành nhíu mày, “Trên hợp đồng ghi là số lượng xuất bản đầu là hai vạn, trên thực tế có thể lén in nhiều thêm, lãi bao nhiêu tiền lời, đây là quy củ bất thành văn trong giới của các người. Tôi không hỏi tỉ mỉ nhưng các người cũng đừng lừa tôi quá nhiều.”
Sắc mặt Tiền Trí Bằng trở nên khó coi.
Đúng, có thể động chút tay chân với sách bán chạy trên thị trường tiêu thụ bằng cách in vượt lên hoặc là sau khi in thêm không nói cho tác giả, không cần thanh toán tiền nhuận bút, cũng rất thường thấy.
Nhưng rất ít người trực tiếp nói ra như vậy.
Hắn xấu hổ nhìn Lục Thành, Lục Thành bình tĩnh nhìn hợp đồng: “Ba vạn sách, có ký hay không? Không ký tôi tìm nhà khác hợp tác.”
Lời ngầm là: Bây giờ người muốn cướp quyền hợp tác quyển sách này rất nhiều.
Các người tự xem mà làm.</tố></tố></tố></tố></tố></tố>
Bình luận facebook