Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25-26
Do dự mãi, Tiền tổng biên cuối cùng cũng cắn răng ký hợp đồng với số lượng xuất bản đầu là ba vạn quyển.
Ngành xuất bản dù sao cũng là ngành công nghiệp đang xuống dốc, không chỉ doanh số tiêu thụ giảm, mã số sách cũng trở này càng ngày càng khó nắm bắt, đề tài cũng càng ngày càng ít.
Mấy năm gần đây, rất nhiều nhà xuất bản nhỏ phải đóng cửa. Nhà xuất bản Khởi Văn là một phần của Truyền thông Khởi Văn, tuy rằng không tính là “nhà xuất bản nhỏ” nhưng tháng ngày trôi qua cũng không dễ chịu. So sánh với các mảng khác bên dưới tập đoàn là trò chơi và truyền hình, càng thêm bi thảm vô cùng.
Tiền Trí Bằng vẫn luôn nơm nớp lo sợ, chỉ sợ một ngày nào nhà xuất bản đột nhiên giải tán, mọi người thất nghiệp.
Trong tình cảnh như vậy, nếu ký được một quyển sách có thể đột nhiên nổi tiếng, bán chạy trong cả nước, chuyện này quả thật chính là cứu tinh của nhà xuất bản, một bộ sách nuôi sống cả một công ty là chuyện không khoa trương ở trong cái ngành công nghiệp này.
Gần một năm trước đó, nhà xuất bản Khởi Văn dựa vào, tính ra cũng có thể sống thoải mái. Nhưng câu chuyện kết thúc, sức nóng cũng giảm xuống, sau đó chuyện<xích ngọc=”” lục=””>bị phơi bày, Ngọc Ly thân bại danh liệt, việc tuyên truyền liên quan tớicũng không tốt, lượng tiêu thụ cứ thế trượt dài.
Cho nên<tố phong=”” nguyệt=””>này…
Tuy rằng số lượng xuất bản đầu tiên là ba vạn thật sự có chút cao, cho dù hắn vốn cũng lén tính toán cũng không tính tới nhiều như vậy. Nhưng sau này có tuyên truyền, có Văn hóa Thành Thư dốc tài lực cùng làm, cũng có thể nói là không tồi.
Huống hồ, tuy rằng chỉ giao vào tay Khởi Văn chuyện xuất bản nhưng hạng mục này ở Văn hóa Thành Thư e rằng là một hạng mục lớn.
Một khi chuyển thể thành phim, bán đi ba vạn sách cũng không quá khó khăn.
“Được!” Tiền Trí Bằng cắn răng vỗ bàn một cái, lấy bút từ chỗ trợ lý, ký hợp đồng.
Tất cả đều vui vẻ, hợp tác vui vẻ, mọi người bắt đầu dùng bữa uống rượu.
Bữa tiệc này là Khởi Văn mời, chủ yếu là muốn thăm dò Lục Thành, xem có thể chia một chén canh từ hạng mục bản quyền Tố Phong Nguyệt hay không. Lục Thành khoa tay múa chân, mở miệng nói “Để nói sau”, “Tôi còn chưa tính tới”, “Cái này tôi nói không tính.”
Tiền Trí Bằng tức giận tới nỗi thầm nghiến răng nhưng chuyện này ở trên bàn rượu không hiếm lạ, cho nên không khí bữa tiệc vẫn rất tốt.
Qua ba tuần rượu, ngoại trừ Ngô Mẫn không uống rượu, mọi người đều có chút say.
Tiền Trí Bằng lại rót rượu đỏ cho Lục Thành, vỗ bả vai hắn: “Lục tổng, hôm nay anh có chút keo kiệt nha. Anh nói phim không được, anh là người định đoạt, cho chúng tôi một chân vào sản xuất trò chơi có cái gì không tốt?”
Lục Thành cười nhạt, cầm chén rượu lên nhưng không uống, ghé vào mũi ngửi hương rượu: “Tôi nói thật với anh rồi…” Giọng của hắn vì hơi mem mà có vẻ hơi mơ hồ, “Thật sự không phải tôi keo kiệt, cũng không phải tôi không nể mặt anh. Phía bên tôi cũng khó làm lắm.”
“Hừ…” Tiền Trí Bằng đẩy hắn một cái, khịt mũi coi thường đối với lời này của hắn, “Anh muốn từ chối thì cứ nói đi, có ai không biết anh ở Văn hóa Thành Thư hô mưa gọi gió.”
“Đó cũng là vẻ bề ngoài thôi.” Lục Thành chán nản lắc đầu, “Tiền trong sổ sách căn bản không giữ được.”
Uống một ngụm rượu, hắn nhìn Tiền Trí Bằng: “Nói tới cái này, tôi lại muốn thỉnh giáo Tiền tổng biên một chút.”
Tiền Trí Bằng không rõ: “Cái gì?”
“Mọi người đồn đại…” Lục Thành híp mắt, “Mọi người đồn đại, riêng bộanh đủ tiền mua căn hộ ở Hàng Châu? Trích phần trăm từ một bộ sách sao có thể cao như vậy?”
Tiền Trí Bằng không trả lời ngay, cười sâu xa.
Hơi men trong người Lục Thành nhất thời nhạt đi hai phần, kinh ngạc nói: “Anh sẽ không… quỵt tiền bản quyền đấy chứ?”
Bầu không khí trên bàn cứng đờ, Tiền Trí Bằng thiếu chút nữa đạp cho hắn một cước.
“Anh đừng có nói mò!” Hắn cau mày, “Đó là phạm tội, sao tôi có thể làm? Nếu tôi thật sự làm như vậy, tôi cũng sẽ không thể gióng trống khua chiêng mua nhà đâu.”
Lục Thành nói: “Bằng không thì thế nào?”
“Hầy… Được rồi, có thể cùng kiếm tiền, tôi nói với anh.” Tiền Trí Bằng vừa nói vừa bẻ khớp tay, “Anh xem, xuất bản, phim truyền hình, phim điện ảnh, phim mạng, trò chơi, kịch truyền thanh,… Mấy hạng mục này củagộp lại có giá trị bao nhiêu?”
“Phí bản quyền sao?” Lục Thành hiền lành hỏi một câu, Tiền Trí Bằng gật đầu, trong lòng Lục Thành tính toán một chút, “Hơn ba mươi triệu? Bán từng phần thì có khả năng cao hơn một chút nhưng bây giờ phim truyền hình thường theo gói.”
“Đúng.” Tiền Trí Bằng bỗng nhiên có chút đắc ý, vỗ ngực, “Trên thực tế cũng bán hơn ba ngàn, còn không tới bốn ngàn. Anh nói xem, Khởi Văn kiếm được số tiền này đều dựa vào tôi, chia cho tôi hai trên mười phần là không nên sao?”
“Anh nói như vậy cũng đúng…” Lục Thành chần chờ gật đầu nhưng trên mặt hiện ra nghi ngờ, “Còn phải chia tiền cho tác giả. Cho anh hai phần, vậy cho tác giả bao nhiêu?”
“Hầy, anh…” Tiền Trí Bằng vui vẻ, vỗ vai hắn, cho hắn hai chữ, “Cực, ít!”
Lục Thành bất mãn nhíu mày, không lên tiếng.
Tiền Trí Bằng chậm rãi nói: “Tôi nói cho anh biết, tất cả tiền bản quyền củagộp lại, tôi cho tác giả 6 vạn.”
“Hả?!” Lục Thành trợn mắt há mồm, “Tác giả không tìm anh tính sổ sao?”
“Ai da…” Tiền Trí Bằng dùng một nụ cười đa mưu túc trí nhìn hắn, “Cô ta sao có thể tìm tôi tính sổ? Là cô ta tự ký hợp đồng.”
“Không phải…” Lục Thành lắc đầu, “Nhưng tôi nghe nói tác phẩm này trước khi ký hợp đồng với Khởi Văn, có thành tích không tệ ở trên tạp chí. Anh cho cô ta cái giá này, cô ta làm sao chịu ký hợp đồng với anh?”
Tiền Trí Bằng nhìn Lục Thành, gần như coi hắn thành một kẻ có bộ dạng ngu si: “Cô ta không ký, anh phải nghĩ cách cho cô ta ký chứ!”
Lục Thành truy hỏi: “Cách gì?”
“Hầy, tôi lắng cho anh quá!” Tiền Trí Bằng dựa vào ghế gõ bàn mấy cái, “Anh chưa từng tiếp xúc với tác giả mới sao? Họ vô cùng muốn ra sách. Anh đi tìm một biên tập nói vài lời êm tai, nói cho cô ta biết, hiện tại kinh tế ngành xuất bản trì trệ, giá cả đều như vậy, hợp đồng đều ký như thế. Cô ta có thể làm sao? Có mấy người sẽ nghĩ tới chuyện đi hỏi thăm giá cả? Sau đó — chú ý — trọng điểm –”
Tiền Trí Bằng lại gõ bàn: “Trong hợp đồng nhất định phải viết là bán đứt bản quyền, cho phép bán trao tay. Như vậy nếu anh bán bản quyền đi, cũng không cần cho cô ta một phân tiền.”
Lục Thành trì trệ: “Vậy tác giả cũ thì sao?”
“Tác giả cũ dĩ nhiên không thể làm như vậy!” Tiền Trí Bằng nói năng có khí phách, “Tác giả cũ không chỉ khôn ngoan, còn có mối quan hệ, nếu làm không tử tế họ sẽ gây xôn xao dư luận, như vậy ai chịu nổi.”
Lục Thành trầm mặc, thật giống như đang tiêu hóa “chương trình học” này, thật lâu mới nói: “Anh làm như vậy không phải cố ý lừa người ta sao?”
“Chậc.” Tiền Trí Bằng vui vẻ, “Không cần sợ, cô ta muốn tố cáo cho cô ta tố cáo đi. Tôi đã nói với anh, 100 tác giả thì có 95 người không muốn lãng phí tinh lực với anh, còn 5 người còn lại thì có 4 người không tìm ra luật sư tốt, còn một người kia, cũng chưa chắc có thể thắng kiện!”
Lục Thành: “Tại sao vậy?”
“Anh thấy quan tòa có thể nhìn ra bất công giỏi như vậy sao?” Tiền Trí Bằng nói tới hưng phấn, tự rót tự uống, “Đây không phải mua nhà, mua nhà có giá cả rõ ràng, anh hãm hại ai tòa án tra là biết. Còn chuyện tranh chấp quyền sở hữu trí tuệ là một khoản nợ dai dẳng đó.”
Lục Thành bật cười: “Vậy lương tâm, không có trở ngại gì sao?”
Tiền Trì Bằng bật cười một tiếng, suýt nữa sặc rượu.
Sau đó, hắn lại dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu si nhìn Lục Thành, lời nói ý vị sâu xa: “Huynh đệ, một bộ sách một căn hộ đấy!”
“Vậy<xích ngọc=”” lục=””>kia…” Lục Thành giống như tùy tiện kéo dài đề tài.
Nhưng Tiền Trí Bằng đột nhiên ngừng lại, chỉ cười khan một tiếng, nói qua loa: “Cũng là một chuyện thôi, chúng ta nói chuyện khác đi.”
Ánh mắt Lục Thành hơi trầm xuống, không hỏi lại, cụng ly với hắn: “Nghe quân nói một buổi hơn đọc sách mười năm, hợp tác vui vẻ.”
Chín giờ tối, tiệc rượu cũng kết thúc. Mấy người của Khởi Văn đều uống quá nhiều, phải gọi taxi. Lục Thành tuy rằng tự mình lái xe tới nhưng Ngô Mẫn không uống rượu nên cô ấy có thể lái xe.
Ngô Mẫn ngồi vào vị trí ghế lái, Lục Thành ngồi ở phía sau, hai người trầm mặc chờ đợi, nhìn một đám người say khướt lần lượt lên xe rời đi.
Lục Thành nặng nề thở ra, hắn cảm thấy buồn bực, trực tiếp nghe chuyện Tạ Thanh bị lừa như thế nào, hắn cảm thấy không khỏe nổi.
Chuyện này không liên quan tới tình cảm cá nhân, bất luận là người tài hoa nào hay tác giả chuyên tâm sáng tác, đều không nên chịu đãi ngộ không công bằng như vậy.
Sao Tiền Trí Bằng có thể làm ra chuyện như vậy?
Đó chính là tác phẩm chấn động giới văn học –đó.
Vậy mà hắn có thể kiêu ngạo như vậy, dùng giọng điệu không thèm để ý nói ra những câu nói kia sao?
Vô sỉ mà không tự biết.
Thần sắc Ngô Mẫn phức tạp mà cười nói: “Tôi được mở mang hiểu biết.”
Thường có câu nói thời gian không phụ lòng người có công nhưng loại “có lòng” này thật sự đáng sợ.
Đừng nói lúc trước Tạ Thanh ngay cả Weibo cũng không dùng, cho dù có lên mạng xã giao với các tác giả quen thuộc, vào lúc nôn nóng muốn ra sách, đối mặt với tính toán cố ý như vậy cũng chưa chắc có thể tránh được một kiếp.
Lục Thành nhìn cảnh thành phố rất lâu, nói với Ngô Mẫn: “Bật cho tôi nghe.”
Ngô Mẫn “À” một tiếng, lấy máy ghi âm từ trong túi ra, trở tay đưa ra đằng sau.
Tiếng Tiền Trí Bằng vô cùng hưng phấn.
Qua một đoạn tiếp, hắn phát lại một đoạn.
“Anh thấy quan tòa có thể nhìn ra bất công giỏi như vậy sao?”
“Anh làm như vậy không phải cố ý lừa người ta sao?”
“Không cần sợ, cô ta muốn tố cáo thì cứ cho cô ta tố cáo đi.”
“Trong hợp đồng nhất định phải viết là bán đứt bản quyền, cho phép bán trao tay. Như vậy nếu anh bán bản quyền đi, cũng không cần cho cô ta một phân tiền.”
“Tất cả tiền bản quyền của Thanh Châu Lục gộp lại, ta cho tác giả 6 vạn.”
Mặt Lục Thành lạnh đi, dùng sức tắt bút ghi âm: “Trước mắt không cần nói cho Tạ Thanh.”
Ngô Mẫn: “Vâng.”
Suy nghĩ chốc lát, hắn còn nói: “Mua vé tới Tế Nam và sáng sớm thứ ba, mua nhiều hơn một vé.”
“Nhiều hơn một vé?” Ngô Mẫn nghi hoặc nhìn hắn từ kính chiếu hậu, đang muốn hỏi là cho ai, hắn nói: “Cho Tạ Thanh cùng đi.”
Thứ ba, Tế Nam, khách sạn Châu Tế.
Phòng 412.
Bút ghi âm được đặt trên bàn trà, yên lặng phát ra âm thanh. Tiếng hàn huyên, tiếng mời rượu, tiếng chạm cốc, rất nhiều tiếng lọt vào tai.
Đương nhiên, còn có tiếng trầm bổng của Tiền Trí Bằng.
Bởi vì dậy sớm và một đường đều mệt rã rời, Tạ Thanh ngây người sau khi nghe và tinh thần cũng phấn chấn lên, trợn mắt há mồm nhìn Lục Thành, vẻ mặt là: Ở đâu ra vậy? Lén ghi âm sao? Lục tổng anh đúng là không thể nhìn mặt bắt hình dong nha.
Lục Thành cũng cảm nhận được ánh mắt của cô từ sớm, cứng rắn không nhìn lại, cười hờ hững thổi trà.
Ngô Mẫn bận rộn xử lý email trên trên điện thoại, tạm thời không nói gì. Trương Mịch Nhã dựa vào sô pha, tư thái thanh thản nhưng lông mày thanh tú cũng bất giác nhíu lại.
Hóa ra mấy người trong giới văn học cũng loạn như vậy – Lục Thành mơ hồ đọc được câu nói này trên mặt cô ấy.
Mấy phút trôi qua, ghi âm phát xong, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Tạ Thanh còn chưa hết kinh sợ, trong lúc nhất thời trong đầu trống rỗng, chỉ nhìn chằm chằm Lục Thành.
Lục Thành ngẩng đầu, nhìn Trương Mịch Nhã: “Học tỷ cảm thấy thế nào?”
“Hừm…” Nữ tiến sĩ học khoa luật trường đại học B hơi trầm ngâm một chút, nhìn Tạ Thanh: “Thẳng thắn mà nói, theo lời trong máy ghi âm, chuyện liên quan tới tranh chấp quyền sở hữu trí tuệ quan tòa rất khó nhìn ra công bằng hay không. “Muốn mua thấp bán cao” phù hợp với logic thương mại cơ bản, cô không thể vì bản thân bán với giá thấp, sau đó cảm giác mình thiệt thòi, cho rằng hợp đồng ký không được công bằng.”
Cô ấy mở bàn tay ra: “Đều là người trưởng thành rồi, phải có trách nhiệm với chữ ký bản thân ký xuống.”
Sắc mặt Tạ Thanh hơi tái đi: “Nhưng hợp đồng mà Khởi Văn đưa cho tôi…”
Trương Mịch Nhã giơ tay, ra hiệu cô im lặng: “Vậy cũng không thể chứng minh cái gì. Giá cả của rất nhiều thứ không nhất thiết phải bất biến, về sau tác phẩm có giá cao cũng không có nghĩa lúc trước tác phẩm có giá bán cao như vậy. Nhiều họa sĩ sau khi qua đời, tác phẩm mới tăng giá cao, cũng không thể bởi vì thế nên thu hồi những thứ trước đó bán ra rồi bán lại.”
Theo lời của cô ấy, sắc mặt Lục Thành cũng hơi tái. Lông mày nhíu lại, đặt chén trà xuống, chần chừ nói: “Ý của chị là… Không có cách nào thể hiện hợp đồng này bất công để hủy bỏ sao?”
“Đúng vậy.” Trương Mịch Nhã gật đầu.
Ba người – bao gồm cả Ngô Mẫn chuyên tâm xử lý email đều cứng đờ.
Một giây sau, cô ấy chậm rãi cầm lấy bút ghi âm: “Nhưng có bản ghi âm Lục tổng ban tặng, chúng ta có thể tố cáo hắn lừa gạt.”</xích></tố></xích>
“… Lừa gạt?” Lục Thành cũng cảm thấy bất ngờ.
Bữa tiệc ngày đó hắn có có ý định nói lời khách sáo nhưng khi nói khách sáo, mục đích của hắn là muốn Tiền Trí Bằng nói ra cái giá này là bất công.
Suy nghĩ của hắn một mực hướng về lộ ra sự bất công nhưng Trương Mịch Nhã lại mở miệng nói là “lừa gạt”.
Hai chữ này nghe ra so với “lộ ra sự bất công” nghiêm trọng hơn nhiều, chí ít mức độ ác ý lớn hơn.
“Chuyện này có thể sao?” Lông máy Lục Thành nhíu lại, Tạ Thanh và Ngô Mẫn ngơ ngác nhưng trong lòng cũng nghĩ như vậy.
Trương Mịch Nhã thích tư thế dựa lưng, ánh mắt buồn cười lướt trên mặt bọn họ một vòng, hỏi ngược Lục Thành: “Cậu học khoa luật hay tôi học khoa luật?”
Lục Thành bị nghẹn họng, xấu hổ ho nhẹ: “Nghe học tỷ.”
“Lấy tất cả những thứ có thể làm chứng cứ cung cấp cho tôi.” Giọng điệu Trương Mịch Nhã lạnh nhạt, thả bút ghi âm lên bàn trà, “Chỉ bằng ghi âm là không đủ, ghi âm chỉ có thể hỗ trợ chứng cứ, hình thành dây xích chứng cứ hoàn chỉnh mới có tác dụng. Những thứ giấy trắng mực đen quan trọng hơn… Hợp đồng, thỏa thuận đối chiếu với chữ ký và dấu tay mới có thể chứng minh, chức thực qua lịch sử trò chuyện, những thứ này đều tính.”
Còn thiếu rất nhiều thứ nhưng cứ như vậy để mọi người thoải mái một hồi trước đã.
“Chúng tôi sẽ nhanh chóng thu thập chứng cứ.” Lục Thành gật đầu.
Trương Mịch Nhã nhấn mạnh: “Càng nhanh càng tốt.” Một hồi, rồi nói tiếp, “Trước tiên thu thập những chứng cứ giúp tòa án có thể thụ lý vụ án, từ khi thụ lý tới lúc mở phiên tòa có thể mất mấy tháng, trong mấy tháng này có thể từ từ bổ sung số chứng cứ còn lại, lúc mở phiên tòa có thể đưa ra.”
Thần sắc Lục Thành cứng lại, suy nghĩ một chút: “Phần chứng cứ ghi âm này, có thể chờ tới lúc mở phiên tòa bổ sung?”
Trương Mịch Nhã có chút nghi hoặc: “Có thể nhưng vì sao?”
Lục Thành cười: “Trước mắt tôi muốn cô ấy kiếm được tiền xuất bản đã.”
Xuất bản sách thông thường là hai mươi vạn chữ một quyển, Tạ Thanh hiện tại đã viết mười vạn, mấy tháng sau, chí ít có thể xuất bản một quyển trong thành phố, nếu quá trình thuận lợi có thể ra tới hai bản.
Mỗi quyển giá ít nhất 32 đồng, nhuận bút 10%, số lượng in đầu là 3 vạn quyển. Chia cho Văn hóa Thành Thư 30%, số tiền mỗi quyển sách tới tay cô cũng tới hơn sáu vạn.
Cô khởi tố Khởi Văn, cho dù Khởi Văn biết cô và “người bí ẩn của Văn hóa Thành Thư” là một, ngại sức ảnh hưởng trong giới của Văn hóa Thành Thư, có lẽ cũng sẽ không dễ dàng bội ước, quá trình xuất bản có thể tiếp tục.
Nhưng nếu như ngay cả bản ghi âm cũng đưa ra, sẽ không giống vậy nữa.
Dựa theo quá trình tố tụng, sau khi tòa thụ lý sẽ thông báo cho bị cáo, sẽ lấy tất cả một phần bản sao chứng cứ cho bị cáo xem. Nếu Khởi Văn nghe được bản ghi âm tự nhiên sẽ biết hắn có nhúng tay vào chuyện này, chắc chắn sẽ trở mặt, nhất định sẽ quấy nhiễu dự án xuất bản.
Quả thật, nếu như hai bên giải ước, hắn cũng có thể tìm bên hợp tác khác, cũng có thể trực tiếp giao cho mảng xuất bản của Văn hóa Thành Thư.
Nhưng cái giá Khởi Văn bỏ ra rất tốt, tại sao trước tiên hắn không kiếm một khoản?
Trương Mịch Nhã nghe vậy vặn lông mày, lại không nén được muốn bật cười, biểu hiện có vẻ hết sức phức tạp: “Vị này… Học đệ, cậu học chuyên ngành nào?”
Lục Thành gật đầu: “Văn học.”
“Người làm văn các người sao cũng nhạn quá bạt mao [1] như vậy.” Trương Mịch Nhã cười nhạo, ngẫm lại gật đầu, “Nếu như các người tìm đủ chứng cứ khác, vậy cũng có thể.”
[1] Thành ngữ Trung Quốc, ẩn dụ những người thích tận dụng cơ hội, thấy cơ hội tốt sẽ nắm bắt.
Bàn bạc vui vẻ, Lục Thành vốn muốn mời Trương Mịch Nhã một bữa cơm, nhưng lịch trình của cô ấy quá bận, khéo léo từ chối.
Ba người rời khách sạn, Lục Thành không yên lòng suy nghĩ xem còn có thể tìm chứng cứ gì, lúc cửa thang máy mở ra mới ngước mắt, nhìn thấy bước chân Tạ Thanh đi ở phía trước có chút tung tăng.
Hắn ngớ ra, nở nụ cười.
Bản thân cô hiển nhiên cũng không phát hiện điều này, không phát hiện cành cây nhỏ cũng lộ ra niềm vui vẻ.
Ngay cả khí chất cũng đã có chút thay đổi vi diệu, sự lạnh lùng hắn quen thuộc đột nhiên được bao phủ bởi một lớp cảm xúc ấm áp sung sướng. Giống như bông tuyết sớm mai, ánh sáng mặt trời đỏ cam nhảy nhót trên lớp tuyết thật dày trên rìa đường, thoạt nhìn, cảm thấy mát mẻ, nhưng cũng cảm thấy ấm áp.
Lục Thành không nói lời nào, yên tĩnh thưởng thức một hồi. Cô đột nhiên quay đầu, hắn vội vàng chuyển tầm mắt đi.
Tạ Thanh hiếu kỳ nhìn hắn: “Sao Lục tổng lại ghi âm vậy? Là cố ý hay là tiện tay ghi lại?”
“… Khụ.” Lục Thành ho nhẹ. Bị người ta hỏi ngọn nguồn “âm mưu” khiến hắn có chút lúng túng, không có đáp lại, trực tiếp đi lướt qua cô.
Tạ Thanh ngẩn người, càng truy hỏi lợi hại hơn: “Làm sao vậy?” Sau đó có chút lo lắng, “Có hợp pháp không…” Nói xong cô đuổi theo hắn nhưng hắn chân dài lại đi nhanh, cô muốn đi bằng hắn thì phải chạy chậm.
Cô vừa chạy vừa ngẩng đầu đánh giá vẻ mặt hắn, lo lắng nói: “Lục tổng? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Anh có chuyện gì không nói với tôi và luật sư sao?”
Cô thật giống như vô cùng hiếu kỳ, làm cho Lục Thành không đáp ứng nổi.
Lục Thành ổn định bước chân, quét mắt nhìn Ngô Mẫn.
Ngô Mẫn phản ứng rất nhanh, nhìn cửa lớn gần trong gang tấc: “Tôi đi trước gọi xe.” Lời còn chưa dứt đã bước vào cửa xoay.
Lục Thành hạ thấp ánh mắt, nhìn vào mặt Tạ Thanh.
Mặt trái xoan mộc mạc, một đôi mắt sáng.
Đối diện trong chốc lát, hắn cười khẽ: “Rất ít khi nghe cô nhiều lời như vậy.”
Lời của cô chưa bao giờ nhiều, nếu như nói “thao thao bất tuyệt”, vậy chắc chắn là lúc nói chính sự, mỗi lời đều có giá trị.
Khi nói chuyện phiếm, cô giống như là nghe nhiều hơn nói. Những lời truy hỏi liên tiếp nói ra từ miệng cô, Lục Thành cảm giác rất ngạc nhiên.
Tạ Thanh bị hắn nói vậy, cô hơi dừng lại, môi mỏng mấp máy, lại nói: “Tôi không có ý tứ gì khác.”
Chỉ sợ càng ngày càng rắc rối.
Cô không hiểu luật pháp lắm, phần lớn mọi người cũng như thế, mặc dù không thể nói là “người thiếu kiến thức về pháp luật”, nhưng đối với các loại quy định của luật pháp về chuyện lớn chuyện nhỏ như thế nào cũng không rõ ràng.
Ví dụ như việc ghi âm này, khái niệm chung trong đầu cô là việc ghi âm làm bằng chứng này phải có được bằng thủ đoạn hợp pháp.
Có thể tính là thủ đoạn hợp pháp không? Ở trong tình huống đối phương không biết có tình hay không? Nói lời khách sáo nhưng có ý định xấu có tính hay không? Cô cũng không rõ ràng.
Nếu thủ đoạn không hợp pháp thì sẽ bị thế nào? Có tính là phạm tội làm trái pháp luật hay không? Cô cũng không rõ lắm.
Cho nên đương nhiên cô lo lắng. Cô muốn giành lại bản quyềnnhưng nếu như vì muốn vậy mà phải làm chuyện nguy hiểm tới nỗi ngồi tù thì thôi.
Lục Thành buồn cười: “Sẽ không khiến cô phải ngồi tù.” Nếu không phải cố ý kiềm chế, hắn sẽ nhịn không được giơ tay búng trán cô.
Tạ Thanh thở phào, sau đó nhíu mày: “Anh ngồi tù cũng không được nha.”
Cô lo lắng cho tôi à?
Trong đầu của hắn hiện lên câu nói này, trong nháy mắt tâm tình trở nên cuồn cuộn nhưng hắn cũng bình tĩnh lại rất nhanh.
Cuối cùng hắn ngả ngớn cười nhạo một tiếng: “Tác giả các người, não hoạt động hơi quá rồi đó.”
“Để tôi phổ biến về pháp luật cho cô.” Khẩu khí của hắn tùy ý nhưng tim lại đập loạn xạ, cố tỏ ra tỉnh táo bằng cách đưa mắt nhìn quầy lễ tân cách đó không xa, “”Thủ đoạn phi pháp” là cô lén lút có hành vi cài đặt thiết bị nghe lén trong nhà người khác. Trường hợp công khai ghi âm dưới tình huống đối phương không biết, nói lời khách sáo, luật pháp đều công nhận.”
“Như vậy à…” Cô gật gật đầu.
Hắn thu ánh mắt lại: “Cô cảm thấy tôi là kẻ ngu si sao?”
Cô sợ sệt: “Tôi không có.”
“Tôi đều hỏi qua bên pháp vụ hết rồi.” Hắn thu lại nụ cười, có vẻ nghiêm túc, “Tuy rằng bên pháp vụ của Văn hóa Thành Thư không thể ra mặt thay cô trong vụ án này nhưng trình độ của họ thì có thể, cô yên tâm.”
Nói xong, khóe mắt nhìn thấy một chiếc xe riêng ở ngoài cửa, Ngô Mẫn vừa đi ra đã quay lại, Lục Thành hướng cửa xoay thủ thế “xin mời” nói: “Xe tới rồi.”
Tạ Thanh liếc nhìn cũng đi ra ngoài. Giống như lúc cùng đi nhờ xe tới, Lục Thành, Ngô Mẫn và Tạ Thanh ngồi chỗ phía sau. Khi các cô lên xe, hắn theo thói quen đưa tay vịn cửa xe, phòng có người đập đầu.
Ba người không ở lại Tế Nam lâu, trong đêm đó mua vé trở về Bắc Kinh.
Chủ yếu vì Lục Thành quá bận. Hắn hỏi Tạ Thanh, có muốn ở lại Tế Nam một buổi chiều, Ngô Mẫn có thể ở lại cùng cô một ngày, Tạ Thanh ngẫm lại, cảm thấy cũng không cần thiết.
Lúc tới Bắc Kinh, trời đã tối hắn, Lục Thành cho Ngô Mẫn đi trước. Xuất phát từ sự cân nhắc an toàn, hắn gọi xe, đưa Tạ Thanh về nơi ở sau đó mới tự mình về nhà.
Tòa nhà thương mại và dân cư Tạ Thanh sống cách đường lớn một đoạn, ở giữa có một khu đất trống, cho người dân tiện lắp các thiết bị tập thể hình.
Từ ven đường đi vào cầu thang không tới ba phút, nhưng khi cô xoay người đóng cửa lại, mới nhìn thấy xe khởi động, tốc độ chậm rãi.
Là chờ cô an toàn vào nhà sao?
Cô sửng sốt một chút, đáy lòng dâng lên một cỗ cảm xúc vi diệu.
Lục Thành ở khu thương mại quốc tế, không xa trung tâm lắm, buổi tối không kẹt xe thì đi mười phút là đến.
Đi vào phòng khách mở đèn, Lục Thành đi tới tủ rượu, tiện tay chọn một bình rượu đỏ.
Nhân viên vệ sinh mỗi buổi sáng đúng giờ tới quét dọn nên trong phòng rất sạch sẽ, chỉ là khi đêm xuống, có lúc sẽ có vẻ quá mức yên tĩnh.
Hắn ở trong sự yên tĩnh tự rót tự uống một chén, chất cồn nhàn nhạt giải tỏa mệt mỏi cũng không khiến hắn suy nghĩ phiền loạn.
Cầm điện thoại lên, Lục Thành gọi điện cho Ngô Mẫn.
Điện thoại rất nhanh kết nối: “Vâng, Lục tổng?”
Lục Thành hỏi trước: “Cô còn chưa ngủ sao?”
“Chưa ạ, tôi còn chưa có về nhà.” Ngô Mẫn trả lời xong, lúc này Lục Thành mới nói: “Còn có chuyện này tôi quên nói.”
Ngô Mẫn: “Chuyện gì vậy?”
Lục Thành: “Bình luận trên Zhihu, cô điều tra thêm đi.”
Như Tạ Thanh nói, đưa ra yêu cầu xin lỗi là chuyện của cô ấy nhưng hắn cũng ở trong chuyện này, hắn có quyền dùng cách của mình giải quyết vấn đề.
Ngô Mẫn không hổ là vị thư ký tài giỏi, lập tức nói: “Ồ, kỳ thực tôi đã tra xong rồi.”
Lục Thành: “Là ai?”
“Người của ban biên tập – Diệp Linh.” Cô nói, “Camera giám sát của khách sạn rất rõ ràng, trong hành lang Tạ tiểu thư chỉ gặp mình cô ấy, nhìn qua là hỏi đường. Sau đó tôi hỏi Tạ tiểu thư, cô ấy nói, Diệp Linh đã xin lỗi cô ấy.”
Lục Thành day thái dương: “Bảo cô ta nghỉ việc đi.”
“Được.” Ngô Mẫn đáp lại, “Chẳng qua còn chút chuyện khác. Tạ tiểu thư nói Diệp Linh nói với cô ấy, nói những lời đồn liên quan tới cô ấy và anh là do Đào Diệp nói cho cô ấy biết.”
Khi nghe cái tên này Lục Thành nghi hoặc giống hệt lần trước: “Ai?”
“Tên thật là Đào Nhiên, chính là tác giả ký hợp đồng với chúng ta từ phòng làm việc Linh Mặc.” Ngô Mẫn giải thích, “Diệp Linh nói bởi vì cô ta và Tạ tiểu thư cùng là người từ phòng làm việc Linh Mặc đi ra, cho nên cô ấy mới tin tưởng không hoài nghi.”
Đào Nhiên.
Lục Thành đắn đo.
Không biết Đào Nhiên có mâu thuẫn gì với Tạ Thanh, nhưng rõ ràng, người có thể bịa đặt ra lời ác ý này, bất luận hắn làm cái gì, cô ta cũng oán hận Tạ Thanh.
Nhưng vạch trần cô ta cũng có chút không nói đạo lý.
Rất lâu, hắn mở miệng: “Nói chuyện Diệp Linh phải nghỉ việc cho Đào Nhiên, cô tự mình gọi điện thoại, nói ngay hôm nay.”
Ngô Mẫn sẽ biết phải nói thế nào, sẽ không liên quan tới Tạ Thanh.
Ngô Mẫn suy nghĩ một chút: “Vậy tôi nói cho cô ta biết Ngụy tổng nhìn thấy bài đăng kia rồi nói cho anh, anh đã cho người kiểm tra camera giám sát. Tạ tiểu thư cũng biết chuyện này, cô ấy nói không muốn lời đồn đại trở nên quá lớn nên để Diệp Linh xin lỗi. Hiện tại chuyện lớn đã hóa nhỏ, cô ta cũng đừng quá căng thẳng, chuyện này chấm dứt ở đây hay tôi chỉ báo một tiếng thôi?”
Rất phù hợp, Tạ Thanh ở trong đó có tác dụng rất trực tiếp. Hơn nữa việc Diệp Linh phải nói xin lỗi, nhân viên Văn hóa Thành Thư cũng có thể làm chứng, về phần hắn có kiểm tra camera giám sát trước đó hay không, Đào Nhiên cũng không chứng thực được.
Lục Thành gật đầu: “Như thế đi, cảm ơn.”
Cúp điện thoại, hắn đi rửa mặt, cho tới khi tắm xong thay áo ngủ nằm dài lên giường, hắn mới cầm cầm điện thoại lên.
Không ngoài dự đoán, Ngô Mẫn gửi tiến triển qua tin nhắn trên WeChat.
“Ngô Mẫn”: Tôi nói cho Đào Nhiên rồi, cô ta không phủ nhận. Cô ấy muốn tới công ty gặp anh, mời anh một bữa cơm, xin lỗi trực tiếp.
“Ngô Mẫn”: Tôi không trực tiếp trả lời cô ta, hiện tại cô ta đang nhắn tin hỏi tôi anh có ngày nào rảnh rỗi không.
Lục Thành trả lời ba chữ: “Tôi không rảnh.”
Bản thân Ngô Mẫn cũng đoán được, nói cho hắn kết quả này chỉ là theo phép. Thấy hắn nói như vậy cũng không khuyên thêm, trả lời bằng icon OK.
Ngành xuất bản dù sao cũng là ngành công nghiệp đang xuống dốc, không chỉ doanh số tiêu thụ giảm, mã số sách cũng trở này càng ngày càng khó nắm bắt, đề tài cũng càng ngày càng ít.
Mấy năm gần đây, rất nhiều nhà xuất bản nhỏ phải đóng cửa. Nhà xuất bản Khởi Văn là một phần của Truyền thông Khởi Văn, tuy rằng không tính là “nhà xuất bản nhỏ” nhưng tháng ngày trôi qua cũng không dễ chịu. So sánh với các mảng khác bên dưới tập đoàn là trò chơi và truyền hình, càng thêm bi thảm vô cùng.
Tiền Trí Bằng vẫn luôn nơm nớp lo sợ, chỉ sợ một ngày nào nhà xuất bản đột nhiên giải tán, mọi người thất nghiệp.
Trong tình cảnh như vậy, nếu ký được một quyển sách có thể đột nhiên nổi tiếng, bán chạy trong cả nước, chuyện này quả thật chính là cứu tinh của nhà xuất bản, một bộ sách nuôi sống cả một công ty là chuyện không khoa trương ở trong cái ngành công nghiệp này.
Gần một năm trước đó, nhà xuất bản Khởi Văn dựa vào, tính ra cũng có thể sống thoải mái. Nhưng câu chuyện kết thúc, sức nóng cũng giảm xuống, sau đó chuyện<xích ngọc=”” lục=””>bị phơi bày, Ngọc Ly thân bại danh liệt, việc tuyên truyền liên quan tớicũng không tốt, lượng tiêu thụ cứ thế trượt dài.
Cho nên<tố phong=”” nguyệt=””>này…
Tuy rằng số lượng xuất bản đầu tiên là ba vạn thật sự có chút cao, cho dù hắn vốn cũng lén tính toán cũng không tính tới nhiều như vậy. Nhưng sau này có tuyên truyền, có Văn hóa Thành Thư dốc tài lực cùng làm, cũng có thể nói là không tồi.
Huống hồ, tuy rằng chỉ giao vào tay Khởi Văn chuyện xuất bản nhưng hạng mục này ở Văn hóa Thành Thư e rằng là một hạng mục lớn.
Một khi chuyển thể thành phim, bán đi ba vạn sách cũng không quá khó khăn.
“Được!” Tiền Trí Bằng cắn răng vỗ bàn một cái, lấy bút từ chỗ trợ lý, ký hợp đồng.
Tất cả đều vui vẻ, hợp tác vui vẻ, mọi người bắt đầu dùng bữa uống rượu.
Bữa tiệc này là Khởi Văn mời, chủ yếu là muốn thăm dò Lục Thành, xem có thể chia một chén canh từ hạng mục bản quyền Tố Phong Nguyệt hay không. Lục Thành khoa tay múa chân, mở miệng nói “Để nói sau”, “Tôi còn chưa tính tới”, “Cái này tôi nói không tính.”
Tiền Trí Bằng tức giận tới nỗi thầm nghiến răng nhưng chuyện này ở trên bàn rượu không hiếm lạ, cho nên không khí bữa tiệc vẫn rất tốt.
Qua ba tuần rượu, ngoại trừ Ngô Mẫn không uống rượu, mọi người đều có chút say.
Tiền Trí Bằng lại rót rượu đỏ cho Lục Thành, vỗ bả vai hắn: “Lục tổng, hôm nay anh có chút keo kiệt nha. Anh nói phim không được, anh là người định đoạt, cho chúng tôi một chân vào sản xuất trò chơi có cái gì không tốt?”
Lục Thành cười nhạt, cầm chén rượu lên nhưng không uống, ghé vào mũi ngửi hương rượu: “Tôi nói thật với anh rồi…” Giọng của hắn vì hơi mem mà có vẻ hơi mơ hồ, “Thật sự không phải tôi keo kiệt, cũng không phải tôi không nể mặt anh. Phía bên tôi cũng khó làm lắm.”
“Hừ…” Tiền Trí Bằng đẩy hắn một cái, khịt mũi coi thường đối với lời này của hắn, “Anh muốn từ chối thì cứ nói đi, có ai không biết anh ở Văn hóa Thành Thư hô mưa gọi gió.”
“Đó cũng là vẻ bề ngoài thôi.” Lục Thành chán nản lắc đầu, “Tiền trong sổ sách căn bản không giữ được.”
Uống một ngụm rượu, hắn nhìn Tiền Trí Bằng: “Nói tới cái này, tôi lại muốn thỉnh giáo Tiền tổng biên một chút.”
Tiền Trí Bằng không rõ: “Cái gì?”
“Mọi người đồn đại…” Lục Thành híp mắt, “Mọi người đồn đại, riêng bộanh đủ tiền mua căn hộ ở Hàng Châu? Trích phần trăm từ một bộ sách sao có thể cao như vậy?”
Tiền Trí Bằng không trả lời ngay, cười sâu xa.
Hơi men trong người Lục Thành nhất thời nhạt đi hai phần, kinh ngạc nói: “Anh sẽ không… quỵt tiền bản quyền đấy chứ?”
Bầu không khí trên bàn cứng đờ, Tiền Trí Bằng thiếu chút nữa đạp cho hắn một cước.
“Anh đừng có nói mò!” Hắn cau mày, “Đó là phạm tội, sao tôi có thể làm? Nếu tôi thật sự làm như vậy, tôi cũng sẽ không thể gióng trống khua chiêng mua nhà đâu.”
Lục Thành nói: “Bằng không thì thế nào?”
“Hầy… Được rồi, có thể cùng kiếm tiền, tôi nói với anh.” Tiền Trí Bằng vừa nói vừa bẻ khớp tay, “Anh xem, xuất bản, phim truyền hình, phim điện ảnh, phim mạng, trò chơi, kịch truyền thanh,… Mấy hạng mục này củagộp lại có giá trị bao nhiêu?”
“Phí bản quyền sao?” Lục Thành hiền lành hỏi một câu, Tiền Trí Bằng gật đầu, trong lòng Lục Thành tính toán một chút, “Hơn ba mươi triệu? Bán từng phần thì có khả năng cao hơn một chút nhưng bây giờ phim truyền hình thường theo gói.”
“Đúng.” Tiền Trí Bằng bỗng nhiên có chút đắc ý, vỗ ngực, “Trên thực tế cũng bán hơn ba ngàn, còn không tới bốn ngàn. Anh nói xem, Khởi Văn kiếm được số tiền này đều dựa vào tôi, chia cho tôi hai trên mười phần là không nên sao?”
“Anh nói như vậy cũng đúng…” Lục Thành chần chờ gật đầu nhưng trên mặt hiện ra nghi ngờ, “Còn phải chia tiền cho tác giả. Cho anh hai phần, vậy cho tác giả bao nhiêu?”
“Hầy, anh…” Tiền Trí Bằng vui vẻ, vỗ vai hắn, cho hắn hai chữ, “Cực, ít!”
Lục Thành bất mãn nhíu mày, không lên tiếng.
Tiền Trí Bằng chậm rãi nói: “Tôi nói cho anh biết, tất cả tiền bản quyền củagộp lại, tôi cho tác giả 6 vạn.”
“Hả?!” Lục Thành trợn mắt há mồm, “Tác giả không tìm anh tính sổ sao?”
“Ai da…” Tiền Trí Bằng dùng một nụ cười đa mưu túc trí nhìn hắn, “Cô ta sao có thể tìm tôi tính sổ? Là cô ta tự ký hợp đồng.”
“Không phải…” Lục Thành lắc đầu, “Nhưng tôi nghe nói tác phẩm này trước khi ký hợp đồng với Khởi Văn, có thành tích không tệ ở trên tạp chí. Anh cho cô ta cái giá này, cô ta làm sao chịu ký hợp đồng với anh?”
Tiền Trí Bằng nhìn Lục Thành, gần như coi hắn thành một kẻ có bộ dạng ngu si: “Cô ta không ký, anh phải nghĩ cách cho cô ta ký chứ!”
Lục Thành truy hỏi: “Cách gì?”
“Hầy, tôi lắng cho anh quá!” Tiền Trí Bằng dựa vào ghế gõ bàn mấy cái, “Anh chưa từng tiếp xúc với tác giả mới sao? Họ vô cùng muốn ra sách. Anh đi tìm một biên tập nói vài lời êm tai, nói cho cô ta biết, hiện tại kinh tế ngành xuất bản trì trệ, giá cả đều như vậy, hợp đồng đều ký như thế. Cô ta có thể làm sao? Có mấy người sẽ nghĩ tới chuyện đi hỏi thăm giá cả? Sau đó — chú ý — trọng điểm –”
Tiền Trí Bằng lại gõ bàn: “Trong hợp đồng nhất định phải viết là bán đứt bản quyền, cho phép bán trao tay. Như vậy nếu anh bán bản quyền đi, cũng không cần cho cô ta một phân tiền.”
Lục Thành trì trệ: “Vậy tác giả cũ thì sao?”
“Tác giả cũ dĩ nhiên không thể làm như vậy!” Tiền Trí Bằng nói năng có khí phách, “Tác giả cũ không chỉ khôn ngoan, còn có mối quan hệ, nếu làm không tử tế họ sẽ gây xôn xao dư luận, như vậy ai chịu nổi.”
Lục Thành trầm mặc, thật giống như đang tiêu hóa “chương trình học” này, thật lâu mới nói: “Anh làm như vậy không phải cố ý lừa người ta sao?”
“Chậc.” Tiền Trí Bằng vui vẻ, “Không cần sợ, cô ta muốn tố cáo cho cô ta tố cáo đi. Tôi đã nói với anh, 100 tác giả thì có 95 người không muốn lãng phí tinh lực với anh, còn 5 người còn lại thì có 4 người không tìm ra luật sư tốt, còn một người kia, cũng chưa chắc có thể thắng kiện!”
Lục Thành: “Tại sao vậy?”
“Anh thấy quan tòa có thể nhìn ra bất công giỏi như vậy sao?” Tiền Trí Bằng nói tới hưng phấn, tự rót tự uống, “Đây không phải mua nhà, mua nhà có giá cả rõ ràng, anh hãm hại ai tòa án tra là biết. Còn chuyện tranh chấp quyền sở hữu trí tuệ là một khoản nợ dai dẳng đó.”
Lục Thành bật cười: “Vậy lương tâm, không có trở ngại gì sao?”
Tiền Trì Bằng bật cười một tiếng, suýt nữa sặc rượu.
Sau đó, hắn lại dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu si nhìn Lục Thành, lời nói ý vị sâu xa: “Huynh đệ, một bộ sách một căn hộ đấy!”
“Vậy<xích ngọc=”” lục=””>kia…” Lục Thành giống như tùy tiện kéo dài đề tài.
Nhưng Tiền Trí Bằng đột nhiên ngừng lại, chỉ cười khan một tiếng, nói qua loa: “Cũng là một chuyện thôi, chúng ta nói chuyện khác đi.”
Ánh mắt Lục Thành hơi trầm xuống, không hỏi lại, cụng ly với hắn: “Nghe quân nói một buổi hơn đọc sách mười năm, hợp tác vui vẻ.”
Chín giờ tối, tiệc rượu cũng kết thúc. Mấy người của Khởi Văn đều uống quá nhiều, phải gọi taxi. Lục Thành tuy rằng tự mình lái xe tới nhưng Ngô Mẫn không uống rượu nên cô ấy có thể lái xe.
Ngô Mẫn ngồi vào vị trí ghế lái, Lục Thành ngồi ở phía sau, hai người trầm mặc chờ đợi, nhìn một đám người say khướt lần lượt lên xe rời đi.
Lục Thành nặng nề thở ra, hắn cảm thấy buồn bực, trực tiếp nghe chuyện Tạ Thanh bị lừa như thế nào, hắn cảm thấy không khỏe nổi.
Chuyện này không liên quan tới tình cảm cá nhân, bất luận là người tài hoa nào hay tác giả chuyên tâm sáng tác, đều không nên chịu đãi ngộ không công bằng như vậy.
Sao Tiền Trí Bằng có thể làm ra chuyện như vậy?
Đó chính là tác phẩm chấn động giới văn học –đó.
Vậy mà hắn có thể kiêu ngạo như vậy, dùng giọng điệu không thèm để ý nói ra những câu nói kia sao?
Vô sỉ mà không tự biết.
Thần sắc Ngô Mẫn phức tạp mà cười nói: “Tôi được mở mang hiểu biết.”
Thường có câu nói thời gian không phụ lòng người có công nhưng loại “có lòng” này thật sự đáng sợ.
Đừng nói lúc trước Tạ Thanh ngay cả Weibo cũng không dùng, cho dù có lên mạng xã giao với các tác giả quen thuộc, vào lúc nôn nóng muốn ra sách, đối mặt với tính toán cố ý như vậy cũng chưa chắc có thể tránh được một kiếp.
Lục Thành nhìn cảnh thành phố rất lâu, nói với Ngô Mẫn: “Bật cho tôi nghe.”
Ngô Mẫn “À” một tiếng, lấy máy ghi âm từ trong túi ra, trở tay đưa ra đằng sau.
Tiếng Tiền Trí Bằng vô cùng hưng phấn.
Qua một đoạn tiếp, hắn phát lại một đoạn.
“Anh thấy quan tòa có thể nhìn ra bất công giỏi như vậy sao?”
“Anh làm như vậy không phải cố ý lừa người ta sao?”
“Không cần sợ, cô ta muốn tố cáo thì cứ cho cô ta tố cáo đi.”
“Trong hợp đồng nhất định phải viết là bán đứt bản quyền, cho phép bán trao tay. Như vậy nếu anh bán bản quyền đi, cũng không cần cho cô ta một phân tiền.”
“Tất cả tiền bản quyền của Thanh Châu Lục gộp lại, ta cho tác giả 6 vạn.”
Mặt Lục Thành lạnh đi, dùng sức tắt bút ghi âm: “Trước mắt không cần nói cho Tạ Thanh.”
Ngô Mẫn: “Vâng.”
Suy nghĩ chốc lát, hắn còn nói: “Mua vé tới Tế Nam và sáng sớm thứ ba, mua nhiều hơn một vé.”
“Nhiều hơn một vé?” Ngô Mẫn nghi hoặc nhìn hắn từ kính chiếu hậu, đang muốn hỏi là cho ai, hắn nói: “Cho Tạ Thanh cùng đi.”
Thứ ba, Tế Nam, khách sạn Châu Tế.
Phòng 412.
Bút ghi âm được đặt trên bàn trà, yên lặng phát ra âm thanh. Tiếng hàn huyên, tiếng mời rượu, tiếng chạm cốc, rất nhiều tiếng lọt vào tai.
Đương nhiên, còn có tiếng trầm bổng của Tiền Trí Bằng.
Bởi vì dậy sớm và một đường đều mệt rã rời, Tạ Thanh ngây người sau khi nghe và tinh thần cũng phấn chấn lên, trợn mắt há mồm nhìn Lục Thành, vẻ mặt là: Ở đâu ra vậy? Lén ghi âm sao? Lục tổng anh đúng là không thể nhìn mặt bắt hình dong nha.
Lục Thành cũng cảm nhận được ánh mắt của cô từ sớm, cứng rắn không nhìn lại, cười hờ hững thổi trà.
Ngô Mẫn bận rộn xử lý email trên trên điện thoại, tạm thời không nói gì. Trương Mịch Nhã dựa vào sô pha, tư thái thanh thản nhưng lông mày thanh tú cũng bất giác nhíu lại.
Hóa ra mấy người trong giới văn học cũng loạn như vậy – Lục Thành mơ hồ đọc được câu nói này trên mặt cô ấy.
Mấy phút trôi qua, ghi âm phát xong, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Tạ Thanh còn chưa hết kinh sợ, trong lúc nhất thời trong đầu trống rỗng, chỉ nhìn chằm chằm Lục Thành.
Lục Thành ngẩng đầu, nhìn Trương Mịch Nhã: “Học tỷ cảm thấy thế nào?”
“Hừm…” Nữ tiến sĩ học khoa luật trường đại học B hơi trầm ngâm một chút, nhìn Tạ Thanh: “Thẳng thắn mà nói, theo lời trong máy ghi âm, chuyện liên quan tới tranh chấp quyền sở hữu trí tuệ quan tòa rất khó nhìn ra công bằng hay không. “Muốn mua thấp bán cao” phù hợp với logic thương mại cơ bản, cô không thể vì bản thân bán với giá thấp, sau đó cảm giác mình thiệt thòi, cho rằng hợp đồng ký không được công bằng.”
Cô ấy mở bàn tay ra: “Đều là người trưởng thành rồi, phải có trách nhiệm với chữ ký bản thân ký xuống.”
Sắc mặt Tạ Thanh hơi tái đi: “Nhưng hợp đồng mà Khởi Văn đưa cho tôi…”
Trương Mịch Nhã giơ tay, ra hiệu cô im lặng: “Vậy cũng không thể chứng minh cái gì. Giá cả của rất nhiều thứ không nhất thiết phải bất biến, về sau tác phẩm có giá cao cũng không có nghĩa lúc trước tác phẩm có giá bán cao như vậy. Nhiều họa sĩ sau khi qua đời, tác phẩm mới tăng giá cao, cũng không thể bởi vì thế nên thu hồi những thứ trước đó bán ra rồi bán lại.”
Theo lời của cô ấy, sắc mặt Lục Thành cũng hơi tái. Lông mày nhíu lại, đặt chén trà xuống, chần chừ nói: “Ý của chị là… Không có cách nào thể hiện hợp đồng này bất công để hủy bỏ sao?”
“Đúng vậy.” Trương Mịch Nhã gật đầu.
Ba người – bao gồm cả Ngô Mẫn chuyên tâm xử lý email đều cứng đờ.
Một giây sau, cô ấy chậm rãi cầm lấy bút ghi âm: “Nhưng có bản ghi âm Lục tổng ban tặng, chúng ta có thể tố cáo hắn lừa gạt.”</xích></tố></xích>
“… Lừa gạt?” Lục Thành cũng cảm thấy bất ngờ.
Bữa tiệc ngày đó hắn có có ý định nói lời khách sáo nhưng khi nói khách sáo, mục đích của hắn là muốn Tiền Trí Bằng nói ra cái giá này là bất công.
Suy nghĩ của hắn một mực hướng về lộ ra sự bất công nhưng Trương Mịch Nhã lại mở miệng nói là “lừa gạt”.
Hai chữ này nghe ra so với “lộ ra sự bất công” nghiêm trọng hơn nhiều, chí ít mức độ ác ý lớn hơn.
“Chuyện này có thể sao?” Lông máy Lục Thành nhíu lại, Tạ Thanh và Ngô Mẫn ngơ ngác nhưng trong lòng cũng nghĩ như vậy.
Trương Mịch Nhã thích tư thế dựa lưng, ánh mắt buồn cười lướt trên mặt bọn họ một vòng, hỏi ngược Lục Thành: “Cậu học khoa luật hay tôi học khoa luật?”
Lục Thành bị nghẹn họng, xấu hổ ho nhẹ: “Nghe học tỷ.”
“Lấy tất cả những thứ có thể làm chứng cứ cung cấp cho tôi.” Giọng điệu Trương Mịch Nhã lạnh nhạt, thả bút ghi âm lên bàn trà, “Chỉ bằng ghi âm là không đủ, ghi âm chỉ có thể hỗ trợ chứng cứ, hình thành dây xích chứng cứ hoàn chỉnh mới có tác dụng. Những thứ giấy trắng mực đen quan trọng hơn… Hợp đồng, thỏa thuận đối chiếu với chữ ký và dấu tay mới có thể chứng minh, chức thực qua lịch sử trò chuyện, những thứ này đều tính.”
Còn thiếu rất nhiều thứ nhưng cứ như vậy để mọi người thoải mái một hồi trước đã.
“Chúng tôi sẽ nhanh chóng thu thập chứng cứ.” Lục Thành gật đầu.
Trương Mịch Nhã nhấn mạnh: “Càng nhanh càng tốt.” Một hồi, rồi nói tiếp, “Trước tiên thu thập những chứng cứ giúp tòa án có thể thụ lý vụ án, từ khi thụ lý tới lúc mở phiên tòa có thể mất mấy tháng, trong mấy tháng này có thể từ từ bổ sung số chứng cứ còn lại, lúc mở phiên tòa có thể đưa ra.”
Thần sắc Lục Thành cứng lại, suy nghĩ một chút: “Phần chứng cứ ghi âm này, có thể chờ tới lúc mở phiên tòa bổ sung?”
Trương Mịch Nhã có chút nghi hoặc: “Có thể nhưng vì sao?”
Lục Thành cười: “Trước mắt tôi muốn cô ấy kiếm được tiền xuất bản đã.”
Xuất bản sách thông thường là hai mươi vạn chữ một quyển, Tạ Thanh hiện tại đã viết mười vạn, mấy tháng sau, chí ít có thể xuất bản một quyển trong thành phố, nếu quá trình thuận lợi có thể ra tới hai bản.
Mỗi quyển giá ít nhất 32 đồng, nhuận bút 10%, số lượng in đầu là 3 vạn quyển. Chia cho Văn hóa Thành Thư 30%, số tiền mỗi quyển sách tới tay cô cũng tới hơn sáu vạn.
Cô khởi tố Khởi Văn, cho dù Khởi Văn biết cô và “người bí ẩn của Văn hóa Thành Thư” là một, ngại sức ảnh hưởng trong giới của Văn hóa Thành Thư, có lẽ cũng sẽ không dễ dàng bội ước, quá trình xuất bản có thể tiếp tục.
Nhưng nếu như ngay cả bản ghi âm cũng đưa ra, sẽ không giống vậy nữa.
Dựa theo quá trình tố tụng, sau khi tòa thụ lý sẽ thông báo cho bị cáo, sẽ lấy tất cả một phần bản sao chứng cứ cho bị cáo xem. Nếu Khởi Văn nghe được bản ghi âm tự nhiên sẽ biết hắn có nhúng tay vào chuyện này, chắc chắn sẽ trở mặt, nhất định sẽ quấy nhiễu dự án xuất bản.
Quả thật, nếu như hai bên giải ước, hắn cũng có thể tìm bên hợp tác khác, cũng có thể trực tiếp giao cho mảng xuất bản của Văn hóa Thành Thư.
Nhưng cái giá Khởi Văn bỏ ra rất tốt, tại sao trước tiên hắn không kiếm một khoản?
Trương Mịch Nhã nghe vậy vặn lông mày, lại không nén được muốn bật cười, biểu hiện có vẻ hết sức phức tạp: “Vị này… Học đệ, cậu học chuyên ngành nào?”
Lục Thành gật đầu: “Văn học.”
“Người làm văn các người sao cũng nhạn quá bạt mao [1] như vậy.” Trương Mịch Nhã cười nhạo, ngẫm lại gật đầu, “Nếu như các người tìm đủ chứng cứ khác, vậy cũng có thể.”
[1] Thành ngữ Trung Quốc, ẩn dụ những người thích tận dụng cơ hội, thấy cơ hội tốt sẽ nắm bắt.
Bàn bạc vui vẻ, Lục Thành vốn muốn mời Trương Mịch Nhã một bữa cơm, nhưng lịch trình của cô ấy quá bận, khéo léo từ chối.
Ba người rời khách sạn, Lục Thành không yên lòng suy nghĩ xem còn có thể tìm chứng cứ gì, lúc cửa thang máy mở ra mới ngước mắt, nhìn thấy bước chân Tạ Thanh đi ở phía trước có chút tung tăng.
Hắn ngớ ra, nở nụ cười.
Bản thân cô hiển nhiên cũng không phát hiện điều này, không phát hiện cành cây nhỏ cũng lộ ra niềm vui vẻ.
Ngay cả khí chất cũng đã có chút thay đổi vi diệu, sự lạnh lùng hắn quen thuộc đột nhiên được bao phủ bởi một lớp cảm xúc ấm áp sung sướng. Giống như bông tuyết sớm mai, ánh sáng mặt trời đỏ cam nhảy nhót trên lớp tuyết thật dày trên rìa đường, thoạt nhìn, cảm thấy mát mẻ, nhưng cũng cảm thấy ấm áp.
Lục Thành không nói lời nào, yên tĩnh thưởng thức một hồi. Cô đột nhiên quay đầu, hắn vội vàng chuyển tầm mắt đi.
Tạ Thanh hiếu kỳ nhìn hắn: “Sao Lục tổng lại ghi âm vậy? Là cố ý hay là tiện tay ghi lại?”
“… Khụ.” Lục Thành ho nhẹ. Bị người ta hỏi ngọn nguồn “âm mưu” khiến hắn có chút lúng túng, không có đáp lại, trực tiếp đi lướt qua cô.
Tạ Thanh ngẩn người, càng truy hỏi lợi hại hơn: “Làm sao vậy?” Sau đó có chút lo lắng, “Có hợp pháp không…” Nói xong cô đuổi theo hắn nhưng hắn chân dài lại đi nhanh, cô muốn đi bằng hắn thì phải chạy chậm.
Cô vừa chạy vừa ngẩng đầu đánh giá vẻ mặt hắn, lo lắng nói: “Lục tổng? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Anh có chuyện gì không nói với tôi và luật sư sao?”
Cô thật giống như vô cùng hiếu kỳ, làm cho Lục Thành không đáp ứng nổi.
Lục Thành ổn định bước chân, quét mắt nhìn Ngô Mẫn.
Ngô Mẫn phản ứng rất nhanh, nhìn cửa lớn gần trong gang tấc: “Tôi đi trước gọi xe.” Lời còn chưa dứt đã bước vào cửa xoay.
Lục Thành hạ thấp ánh mắt, nhìn vào mặt Tạ Thanh.
Mặt trái xoan mộc mạc, một đôi mắt sáng.
Đối diện trong chốc lát, hắn cười khẽ: “Rất ít khi nghe cô nhiều lời như vậy.”
Lời của cô chưa bao giờ nhiều, nếu như nói “thao thao bất tuyệt”, vậy chắc chắn là lúc nói chính sự, mỗi lời đều có giá trị.
Khi nói chuyện phiếm, cô giống như là nghe nhiều hơn nói. Những lời truy hỏi liên tiếp nói ra từ miệng cô, Lục Thành cảm giác rất ngạc nhiên.
Tạ Thanh bị hắn nói vậy, cô hơi dừng lại, môi mỏng mấp máy, lại nói: “Tôi không có ý tứ gì khác.”
Chỉ sợ càng ngày càng rắc rối.
Cô không hiểu luật pháp lắm, phần lớn mọi người cũng như thế, mặc dù không thể nói là “người thiếu kiến thức về pháp luật”, nhưng đối với các loại quy định của luật pháp về chuyện lớn chuyện nhỏ như thế nào cũng không rõ ràng.
Ví dụ như việc ghi âm này, khái niệm chung trong đầu cô là việc ghi âm làm bằng chứng này phải có được bằng thủ đoạn hợp pháp.
Có thể tính là thủ đoạn hợp pháp không? Ở trong tình huống đối phương không biết có tình hay không? Nói lời khách sáo nhưng có ý định xấu có tính hay không? Cô cũng không rõ ràng.
Nếu thủ đoạn không hợp pháp thì sẽ bị thế nào? Có tính là phạm tội làm trái pháp luật hay không? Cô cũng không rõ lắm.
Cho nên đương nhiên cô lo lắng. Cô muốn giành lại bản quyềnnhưng nếu như vì muốn vậy mà phải làm chuyện nguy hiểm tới nỗi ngồi tù thì thôi.
Lục Thành buồn cười: “Sẽ không khiến cô phải ngồi tù.” Nếu không phải cố ý kiềm chế, hắn sẽ nhịn không được giơ tay búng trán cô.
Tạ Thanh thở phào, sau đó nhíu mày: “Anh ngồi tù cũng không được nha.”
Cô lo lắng cho tôi à?
Trong đầu của hắn hiện lên câu nói này, trong nháy mắt tâm tình trở nên cuồn cuộn nhưng hắn cũng bình tĩnh lại rất nhanh.
Cuối cùng hắn ngả ngớn cười nhạo một tiếng: “Tác giả các người, não hoạt động hơi quá rồi đó.”
“Để tôi phổ biến về pháp luật cho cô.” Khẩu khí của hắn tùy ý nhưng tim lại đập loạn xạ, cố tỏ ra tỉnh táo bằng cách đưa mắt nhìn quầy lễ tân cách đó không xa, “”Thủ đoạn phi pháp” là cô lén lút có hành vi cài đặt thiết bị nghe lén trong nhà người khác. Trường hợp công khai ghi âm dưới tình huống đối phương không biết, nói lời khách sáo, luật pháp đều công nhận.”
“Như vậy à…” Cô gật gật đầu.
Hắn thu ánh mắt lại: “Cô cảm thấy tôi là kẻ ngu si sao?”
Cô sợ sệt: “Tôi không có.”
“Tôi đều hỏi qua bên pháp vụ hết rồi.” Hắn thu lại nụ cười, có vẻ nghiêm túc, “Tuy rằng bên pháp vụ của Văn hóa Thành Thư không thể ra mặt thay cô trong vụ án này nhưng trình độ của họ thì có thể, cô yên tâm.”
Nói xong, khóe mắt nhìn thấy một chiếc xe riêng ở ngoài cửa, Ngô Mẫn vừa đi ra đã quay lại, Lục Thành hướng cửa xoay thủ thế “xin mời” nói: “Xe tới rồi.”
Tạ Thanh liếc nhìn cũng đi ra ngoài. Giống như lúc cùng đi nhờ xe tới, Lục Thành, Ngô Mẫn và Tạ Thanh ngồi chỗ phía sau. Khi các cô lên xe, hắn theo thói quen đưa tay vịn cửa xe, phòng có người đập đầu.
Ba người không ở lại Tế Nam lâu, trong đêm đó mua vé trở về Bắc Kinh.
Chủ yếu vì Lục Thành quá bận. Hắn hỏi Tạ Thanh, có muốn ở lại Tế Nam một buổi chiều, Ngô Mẫn có thể ở lại cùng cô một ngày, Tạ Thanh ngẫm lại, cảm thấy cũng không cần thiết.
Lúc tới Bắc Kinh, trời đã tối hắn, Lục Thành cho Ngô Mẫn đi trước. Xuất phát từ sự cân nhắc an toàn, hắn gọi xe, đưa Tạ Thanh về nơi ở sau đó mới tự mình về nhà.
Tòa nhà thương mại và dân cư Tạ Thanh sống cách đường lớn một đoạn, ở giữa có một khu đất trống, cho người dân tiện lắp các thiết bị tập thể hình.
Từ ven đường đi vào cầu thang không tới ba phút, nhưng khi cô xoay người đóng cửa lại, mới nhìn thấy xe khởi động, tốc độ chậm rãi.
Là chờ cô an toàn vào nhà sao?
Cô sửng sốt một chút, đáy lòng dâng lên một cỗ cảm xúc vi diệu.
Lục Thành ở khu thương mại quốc tế, không xa trung tâm lắm, buổi tối không kẹt xe thì đi mười phút là đến.
Đi vào phòng khách mở đèn, Lục Thành đi tới tủ rượu, tiện tay chọn một bình rượu đỏ.
Nhân viên vệ sinh mỗi buổi sáng đúng giờ tới quét dọn nên trong phòng rất sạch sẽ, chỉ là khi đêm xuống, có lúc sẽ có vẻ quá mức yên tĩnh.
Hắn ở trong sự yên tĩnh tự rót tự uống một chén, chất cồn nhàn nhạt giải tỏa mệt mỏi cũng không khiến hắn suy nghĩ phiền loạn.
Cầm điện thoại lên, Lục Thành gọi điện cho Ngô Mẫn.
Điện thoại rất nhanh kết nối: “Vâng, Lục tổng?”
Lục Thành hỏi trước: “Cô còn chưa ngủ sao?”
“Chưa ạ, tôi còn chưa có về nhà.” Ngô Mẫn trả lời xong, lúc này Lục Thành mới nói: “Còn có chuyện này tôi quên nói.”
Ngô Mẫn: “Chuyện gì vậy?”
Lục Thành: “Bình luận trên Zhihu, cô điều tra thêm đi.”
Như Tạ Thanh nói, đưa ra yêu cầu xin lỗi là chuyện của cô ấy nhưng hắn cũng ở trong chuyện này, hắn có quyền dùng cách của mình giải quyết vấn đề.
Ngô Mẫn không hổ là vị thư ký tài giỏi, lập tức nói: “Ồ, kỳ thực tôi đã tra xong rồi.”
Lục Thành: “Là ai?”
“Người của ban biên tập – Diệp Linh.” Cô nói, “Camera giám sát của khách sạn rất rõ ràng, trong hành lang Tạ tiểu thư chỉ gặp mình cô ấy, nhìn qua là hỏi đường. Sau đó tôi hỏi Tạ tiểu thư, cô ấy nói, Diệp Linh đã xin lỗi cô ấy.”
Lục Thành day thái dương: “Bảo cô ta nghỉ việc đi.”
“Được.” Ngô Mẫn đáp lại, “Chẳng qua còn chút chuyện khác. Tạ tiểu thư nói Diệp Linh nói với cô ấy, nói những lời đồn liên quan tới cô ấy và anh là do Đào Diệp nói cho cô ấy biết.”
Khi nghe cái tên này Lục Thành nghi hoặc giống hệt lần trước: “Ai?”
“Tên thật là Đào Nhiên, chính là tác giả ký hợp đồng với chúng ta từ phòng làm việc Linh Mặc.” Ngô Mẫn giải thích, “Diệp Linh nói bởi vì cô ta và Tạ tiểu thư cùng là người từ phòng làm việc Linh Mặc đi ra, cho nên cô ấy mới tin tưởng không hoài nghi.”
Đào Nhiên.
Lục Thành đắn đo.
Không biết Đào Nhiên có mâu thuẫn gì với Tạ Thanh, nhưng rõ ràng, người có thể bịa đặt ra lời ác ý này, bất luận hắn làm cái gì, cô ta cũng oán hận Tạ Thanh.
Nhưng vạch trần cô ta cũng có chút không nói đạo lý.
Rất lâu, hắn mở miệng: “Nói chuyện Diệp Linh phải nghỉ việc cho Đào Nhiên, cô tự mình gọi điện thoại, nói ngay hôm nay.”
Ngô Mẫn sẽ biết phải nói thế nào, sẽ không liên quan tới Tạ Thanh.
Ngô Mẫn suy nghĩ một chút: “Vậy tôi nói cho cô ta biết Ngụy tổng nhìn thấy bài đăng kia rồi nói cho anh, anh đã cho người kiểm tra camera giám sát. Tạ tiểu thư cũng biết chuyện này, cô ấy nói không muốn lời đồn đại trở nên quá lớn nên để Diệp Linh xin lỗi. Hiện tại chuyện lớn đã hóa nhỏ, cô ta cũng đừng quá căng thẳng, chuyện này chấm dứt ở đây hay tôi chỉ báo một tiếng thôi?”
Rất phù hợp, Tạ Thanh ở trong đó có tác dụng rất trực tiếp. Hơn nữa việc Diệp Linh phải nói xin lỗi, nhân viên Văn hóa Thành Thư cũng có thể làm chứng, về phần hắn có kiểm tra camera giám sát trước đó hay không, Đào Nhiên cũng không chứng thực được.
Lục Thành gật đầu: “Như thế đi, cảm ơn.”
Cúp điện thoại, hắn đi rửa mặt, cho tới khi tắm xong thay áo ngủ nằm dài lên giường, hắn mới cầm cầm điện thoại lên.
Không ngoài dự đoán, Ngô Mẫn gửi tiến triển qua tin nhắn trên WeChat.
“Ngô Mẫn”: Tôi nói cho Đào Nhiên rồi, cô ta không phủ nhận. Cô ấy muốn tới công ty gặp anh, mời anh một bữa cơm, xin lỗi trực tiếp.
“Ngô Mẫn”: Tôi không trực tiếp trả lời cô ta, hiện tại cô ta đang nhắn tin hỏi tôi anh có ngày nào rảnh rỗi không.
Lục Thành trả lời ba chữ: “Tôi không rảnh.”
Bản thân Ngô Mẫn cũng đoán được, nói cho hắn kết quả này chỉ là theo phép. Thấy hắn nói như vậy cũng không khuyên thêm, trả lời bằng icon OK.
Bình luận facebook