Bà nội lại có thể giấu anh đến nơi này gặp nai con, khụ... Còn nói chuyện cùng cô thời gian dài như vậy, cũng không biết trong lòng bà nội nghĩ như thế nào nữa? Mấy ngày nay đều nói chuyện điện thoại cùng bà, vậy mà một chữ bà cũng không nói, bà nội thật đúng là nhịn được.
Nắm tay nai con càng chặt hơn, dịu dàng hỏi: "Còn muốn nhìn thấy bà lão kia nữa không?"
Lương Chân Chân gật đầu một cái, cô chỉ là muốn biết hiện tại bà lão kia có khỏe hay không thôi, một mình bà cụ lẻ loi cô đơn, người thân con cái cũng không có ở bên cạnh, suy nghĩ một chút cũng thật đáng thương a!
Đằng Cận Tư có thâm ý (ý nghĩ sâu xa) khác nhìn cô một cái, "Sẽ có cơ hội."
"Ừm..." Lương Chân Chân chỉ coi như là anh đang an mình, anh cũng không phải là thần tiên, làm sao có thể đoán trước được tương lai? Nhưng mà ngày nào đó cô lại một lần nữa nhìn thấy vị lão bà tính tình cổ quái kia thì thân phận cô có sự chuyển biến lớn thật đúng là làm cho cô có chút thích ứng không nổi, kinh ngạc đến mức miệng cũng không khép lại được nữa, cũng hiểu ác ma nói "Sẽ có cơ hội" là ý gì, không khỏi sinh ra sự oán trách đối với anh: Sao lại không nói sớm cho cô biết chứ! Một chút chuẩn bị tâm lý cũng không có, cứ phải thấp thỏm...
Trở lại phòng ăn, mấy người hầu đã chuẩn bị xong bữa ăn tối phong phú, Lương Chân Chân bận rộn làm việc nên cái bụng kia đã kêu ùng ục từ sớm rồi, mùi vị cực kỳ thơm ngon.
"Chuyện trường học, đã xử lý gần xong, kẻ chủ mưu đứng sau là người khác, Nam Cung Thần vẫn đang trong quá trình điều tra, chờ đến khi đã điều tra xong hoàn toàn xử lý sạch sẽ sau đó em hãy quay lại." Lúc ăn cơm, Đằng Cận Tư đột nhiên nhắc đến.
Đang nghiêm túc ăn cơm Lương Chân Chân chợt ngẩn người, ngay sau đó gật đầu một cái, mặc dù vừa rồi Giai Ny đã nói qua với cô, nhưng nghe điều này từ chính miệng anh nói ra, cảm giác lại không giống nhau.
Trong lòng cảm thấy ấm áp, thì ra là anh vẫn nhớ rõ chuyện của mình, nhưng vì sao, mỗi lần dòng nước ấm đi qua đáy lòng đều sinh ra một chút đau đớn mơ hồ như vậy, giống như là đâm vào một bụi gai, thời khắc cô đau đớn, nhắc nhở cô phải lý trí.
"Ừ." Trong miệng cô chứa đầy cơm, mơ hồ đáp một tiếng không rõ lắm.
Hai phút sau, giọng nói của người nào đó lại vang lên lần nữa, "Nếu như ban ngày ở đây nhàm chán, cũng có thể trở về, nhưng buổi tối nhất định phải quay trở lại."
Lương Chân Chân lại lần nữa ngây ngẩn cả người, trước kia mỗi lần mình đều phải năn nỉ anh để được về gặp mẹ Diệp, anh đều không cho đi, thế nào cũng phải nói những lời nói thật hay mới bằng lòng đáp ứng, lần này cư nhiên chủ động đề nghị để cô trở về, khiến cô ảm thấy thụ sủng nhược kinh.
Miệng ngạc nhiên khẽ nhếch, đôi mắt trong suốt như nước suối nhìn chằm chằm người đàn ông ở trước mặt, không chú ý chút nào đến khóe miệng đang dính một hạt cơm.
"Đừng động." Giọng nói của anh hơi khàn trầm, mang theo tia mê hoặc, thân thể càng chậm rãi lại gần.
Két... Trong nháy mắt nhịp tim của Lương Chân Chân tăng nhanh, anh... anh muốn làm gì? Miệng cô dính rất nhiều dầu ăn, hơn nữa mới vừa rồi còn ăn tỏi.O(╯□╰)o
Anh thật là đói khát, rõ ràng là ở trong vườn hoa đã được hôn rồi, lần này ngay cả miệng cũng chưa lau, lại muốn——
"Khóe miệng dính một hạt cơm." Một người đàn ông dường như nhìn thấu sự ngượng ngùng của cô, giọng nói bình tĩnh tự nhiên, ngón tay thô ráp chậm rãi lướt qua một bên mép mềm mại của cô, lấy xuống một hạt cơm tẻ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lương Chân Chân "ầm" một cái đỏ ửng, thật xấu hổ, cô cư nhiên cho là anh muốn hôn mình sao? Quả nhiên là mình nghĩ hơi nhiều rồi, không trong trắng, luôn dễ dàng suy nghĩ theo phương diện đó. ~(@_@)
~"Cám ơn." Cô cúi đầu bộ dạng giống như con muỗi hừ một tiếng, chợt uống một ngụm nước, nhưng không ngờ uống nhanh quá, bị sặc, ho đến nỗi phổi cũng muốn phi ra ngoài, máu trên mặt lập tức dâng lên, đỏ bừng.
Đằng Cận Tư vội vàng vỗ nhẹ lưng của cô, mang một ít giọng trách cứ nói: "Uống nước thôi mà cũng có thể sặc thành như vậy sao?"
"Ghét! Đều là anh... làm hại!" Lương Chân Chân tức giận đánh anh một cái, trong giọng nói chứa đựng ý tứ hờn dỗi.
"Anh làm hại?" Đằng Cận Tư cau mày khó hiểu, cũng không phải là anh bắt ép nai con uống nước, có liên quan gì đến anh chứ?
Trong đạo lý này chỉ có Lương Chân Chân mới hiểu được, mà cô chỉ biết đem bí mật này nghiền nát trong bụng, sẽ không nói ra để cho anh cười nhạo đâu! Nói cho cùng, anh vẫn là một con ngan ngu ngốc không hiểu chuyện tình cảm! ╭(╯╰)╮
"Tôi đi lên phòng trước đây." Lương Chân Chân "cọ" một cái đứng lên, chuẩn bị đi lên tầng, lại bị Đằng Cận Tư kéo tay lại, xoay một vòng, ngồi lên trên đùi anh.
"Ăn no chưa?" Đằng Cận Tư rất tự nhiên vuốt bụng của cô, muốn tự mình kiểm chứng một phen rốt cuộc là xẹp lép hay đã căng tròn.
Lương Chân Chân vội vàng ngăn cản động tác của anh, cái người này! Thời điểm nào cũng không quên giở trò lưu manh! Thật là quá đáng, rất thích động chạm chân tay với cô.
~(>_<
"Ông chủ, đã tra ra được kẻ chủ mưu đứng đằng sau, chứng cứ xác thực nhằm vào Phương Y Nhu, hơn nữa, sự kiện tạp chí lần trước, cô ta cũng không thoát khỏi có liên quan."
Bởi vì khoảng cách gần, nên Lương Chân Chân nghe được rất rõ ràng nội dung cuộc điện thoại, chỉ là cô không hiểu lắm: Phương Y Nhu là ai? Rốt cuộc mình đã đắc tội với cô ấy lúc nào? Cô ấy tại sao phải hãm hại mình?
Liên tiếp các câu hỏi vây quanh quấy nhiễu cô, chỉ đành nghi ngờ, nhờ đến sự giúp đỡ của người đàn ông trước mặt.
"Ừ, tôi biết rồi, bây giờ cậu đang ở đâu?" Đằng Cận Tư sắc mặt bình tĩnh, trong con ngươi đen thoáng qua một tia lạnh lùng, Phương Y Nhu là chính cô tự tìm đến cái chết! Đừng trách tôi đối với cô không khách khí!
"Tôi ở "Hoàng triều thịnh yến", thật may là hình ảnh được ghi lại rất trọn vẹn, không cần tốn nhiều sức đã tìm được dựa theo bức ảnh chụp Phương Y Nhu đêm hôm đó."
Phương Y Nhu nằm mơ cũng không nghĩ tới Nam Cung Thần sẽ tra ra bức ảnh đêm hôm đó, phải biết "Hoàng triều thịnh yến" cũng không phải người bình thường nói tra là có thể tra được, nếu không phải có quan hệ vô cùng thân thiết với ông chủ ở đây, thì sẽ không thể nào nhìn thấy máy ghi hình, công tác bảo mật trong nghề này ở đây luôn đứng đầu, chính vì như vậy, Phương Y Nhu mới tự tin sẽ không bị phát hiện, đồng thời, cũng chính vì sự tự tin lần này của cô ta, đem chính mình mắc bẫy chết thảm!
"Được, tôi lập tức tới ngay." Nói xong Đằng Cận Tư liền cúp điện thoại, dáng vẻ tàn bạo trên mặt còn chưa tiêu tan, mây đen giăng đầy.
Đột nhiên, anh cảm giác được vạt áo trước ngực bị một đôi tay mềm mại kéo một cái, không khỏi cúi đầu nhìn sang, chỉ nhìn một cái như vậy, con ngươi đen tàn ác trong mắt anh lập tức tan thành mây khói.
Nai con chớp đôi đồng tử ngập nước rụt dè nhìn anh, lông mi vừa dài lại tinh tế tựa như hai hàng quạt nhỏ dường như đang chớp chớp mắt, trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn mềm yếu tràn ngập nghi vấn.
"Phương Y Nhu là ai?" Cô nhỏ giọng hỏi, dáng vẻ ác ma thật là đáng sợ! Mặc dù anh là vì chuyện của mình mà nổi giận, nhưng cô vẫn cảm thấy sợ hãi, bởi vì nhìn thấy anh bày ra vẻ mặt tối đen u ám kia, dù sao vẫn nhớ tới một chuyện đã xảy ra trước kia.
Đằng Cận Tư dịu dàng sờ sờ gò má cô, "Ngoan, cô ta không quan trọng, tối nay nghỉ ngơi thật tốt, anh đi ra ngoài xử lý chút chuyện."
Lương Chân trên căn bản đoán được anh đi xử lý chuyện gì, giữ vạt áo của anh không buông tay, nhìn anh âm u sâu thẳm tựa như con ngươi đen nhánh, cắn môi nhỏ giọng nói: "Anh... không được giết người, sẽ phải ngồi tù."
--_--|||
Lần này đến lượt Đằng Cận Tư không nói gì, trên trán đầy vạch đen, không nhìn ra, nai con của anh so với anh còn rất lương thiện, quả nhiên là anh nhìn trúng người phụ nữ này a! Rất hợp với khẩu vị của anh.
Bàn tay vỗ nhẹ lên mái tóc mềm mại đen bóng của cô, ngón tay chậm rãi trêu chọc, "Nai con, em là đang lo lắng cho anh sao?"
"Không có." Tâm tình Lương Chân Chân rối loạn lắc lắc đầu ngón tay, thật ra thì cô nói ra lời nói kia là có nguyên nhân, trước kia ác ma luôn uy hiếp không cho phép cô tiếp xúc với bất kỳ người đàn ông nào, còn nói bộ phận nào của bọn họ chạm vào cô, liền chặt nơi đó của bọn họ, chỉ tưởng tượng một chút đến cảnh đẫm máu kia thôi đã khiến người ta phải khiếp sợ, mà hơn nữa lần này lại khi dễ thân thể cô, sắc mặt ác ma cũng đủ đáng sợ để hù chết người, cho nên cô rất sợ anh làm ra chuyện gì quá khích.
Mặc dù anh có quyền thế, không quan tâm những thứ kia, nhưng tóm lại giết người là không đúng, a di đà Phật!
"Tên tiểu lừa gạt." Tâm tình Đằng Cận Tư rất tốt, ngón tay thô ráp nhéo đôi má mềm mại của cô, kết quả ngay lập tức bị cô nhìn chằm chằm, đôi môi đỏ mọng vểnh lên thật cao, rất không hài lòng với hành động này của anh.
"Tên lừa gạt." Lương Chân Chân thuận miệng nhại lại câu nói.
Đằng Cận Tư nghi ngờ, "Anh lừa gạt em cái gì đây?"
⊙﹏⊙ Cô nhại lại anh cũng không được sao? Ghét!
"Dù sao, anh đừng... làm quá tuyệt tình là được." Mặc dù cô không biết tại sao Phương Y Nhu đó muốn hại cô, nhưng cô cũng không muốn nguyên nhân bởi vì mình mà đem người khác đẩy vào đường cùng, dù sao vẫn cảm thấy đó là gây nghiệp chướng.
"Ngoan, chuyện này giao cho anh là được." Đằng Cận Tư vô cùng thân mật hôn cái miệng nhỏ nhắn mềm mại của cô một cái, sau đó đặt cô ở trên ghế kế bên, còn mình thì đứng dậy đi ra ngoài.
Người phụ nữ của Đằng Cận Tư anh có thể để cho những thứ ngổn ngang kia tùy tiện khi dễ sao?
Khi dễ nhất định phải trả giá đắt! Lời của nai con anh hiểu, nhưng anh chưa bao giờ là một người nhân từ nương tay. Nếu không, đó không phải là anh- Đằng Cận Tư!
Giết cô ta! Vậy thì lợi cho cô ta quá! Mà anh cũng không đáng làm như vậy!
Anh sẽ đem kiêu ngạo của cô ta, cùng với tất cả những gì cô ta cho là có tư cách khinh người, tất cả hủy diệt từng cái một, cũng nói rõ ọi người biết được, để cho tất cả mọi người lấy đó mà dè chừng!
Chỉ cần ai chịu đựng nổi, thì cứ việc.
Bình luận facebook