Editor: ChiMy
Đằng lão phu nhân nhìn ánh mắt của cô không mê mang giống như lần trước ở sau vườn vậy, mà có một loại kiên định và chân thành, trong lòng bà liền hiểu mấy phần, chắc hẳn mấy ngày nay tình cảm giữa hai người đã tăng lên không ít.
"Chân Chân, A Tư là một đứa bé đáng thương, bà già này không thể chăm sóc cho nó cả đời, cái gánh nặng này đành phải giao cho cháu, nhất định phải đối xử với nó thật tốt biết không?" Trong lúc bất chợt Đằng lão phu nhân bỗng trở nên thương cảm.
Trong lòng Lương Chân Chân có chút nghi vấn đối với câu nói"A Tư là một đứa bé đáng thương", nhưng lại không tiện hỏi, chỉ có thể gật đầu một cái, rất trịnh trọng lên tiếng: "Dạ, cháu hiểu rồi."
"Về sau cháu hãy giống A Tư gọi bà là bà nội."
"Vâng, bà nội." Lương Chân Chân rất ngoan ngoãn kêu một tiếng, giọng nói mềm dẻo trong veo.
"Ngoan, bên cạnh A Tư chỉ thiếu một người con gái đơn thuần lương thiện giống như cháu vậy, đừng nhìn nó đã 30 rồi, thật ra thì cuộc sống rất đơn giản, trước khi biết cháu thì nó rất chán ghét phụ nữ, ngày ngày cũng chỉ biết tới công việc, một chút xíu giải trí cũng không có, không biết bà đã cho người đưa bao nhiêu thiếu nữ vào trong phòng nó, nhưng lần nào cũng bị nó đuổi ra ngoài, còn nói với quản gia vừa nhìn những người phụ nữ này đã thấy ghê tởm, cháu nói xem có phải là nó muốn làm bà tức chết không?" Đằng lão phu nhân cứ nói về chuyện cũ mãi không ngừng.
"Nhìn những người phụ nữ này đã thấy ghê tởm? Tại sao vậy?" Vẻ mặt của Lương Chân Chân kinh ngạc, cô nghe nói qua Đằng Cận Tư ghét phụ nữ, hơn nữa cũng nghe Hợp Hợp nói Đằng lão phu nhân đã từng thắp hương bái Phật phù hộ cháu trai bà không phải cá GAY, xem ra lời đồn đãi quả nhiên là thật, có điều, tại sao lại như vậy chứ?
Ai tới nói cho cô biết? Cô thật sự rất muốn hiểu rõ.
Đằng lão phu nhân từ từ thở dài một cái, "Cháu muốn nghe chuyện hồi nhỏ của A Tư không?"
"Muốn." Lương Chân Chân gật đầu một cái, tròng mắt đen trong sáng thuần khiết, giống như ôm lấy hứng thú rất lớn, cô muốn biết tất cả về anh, rất muốn hiểu rõ tuổi thơ và cuộc sống của anh như thế nào.
"Năm ấy A Tư mới ba tuổi đã bị mẹ ruột vứt bỏ, bất kể nó khóc cầu xin người đàn bà kia thế nào thì người đàn bà đó cũng không chịu nhìn nó một cái, lấy một tư thế quyết tuyệt rời khỏi nhà họ Đằng, dĩ nhiên những thứ này cũng có liên quan rất lớn đến đứa con trai lăng nhăng của bà, hai người kết hôn hai năm cũng xem như ngọt ngào, hòa thuận, đến năm thứ ba thì bắt đầu cãi lộn không ngừng, không dứt. Càng làm cho bà tức giận là thằng con chết tiệt của bà ngày ngày mang một đám phụ nữ về nhà, tương đương với việc gián tiếp dung túng đám phụ nữ này giở trò đồi bại với A Tư, chuyện này đã khiến cho tâm hồn trẻ thơ của nó bị tổn thương, làm cho nó từ đó vừa thấy phụ nữ đã chán ghét, không khỏi sinh ra mâu thuẫn trong lòng, bà đã mời tới nhiều bác sĩ tâm lý, tất cả họ đều nói tình trạng này không khả quan lắm, có thể cả đời này sẽ không có cách nào thích phụ nữ; cũng có khả năng đột nhiên gặp được một cô gái đặc biệt, sau đó bệnh sẽ tốt hơn."
"Mắt thấy tuổi của A Tư càng lúc càng lớn, vẫn còn vừa nhìn thấy phụ nữ đã ghê tởm, bà già này gấp đến độ tóc bạc, ngày ngày tụng kinh bái Phật cũng không có tác dụng, may mà năm nay nó gặp được cháu, mới gỡ được mối lo lớn nhất của bà già này đây!" Đằng lão phu nhân cảm khái không thôi.
Lương Chân Chân đã hoàn toàn sợ ngây người, cô chưa bao giờ nghĩ tới tuổi thơ của anh lại như vậy, cô vẫn cho rằng nhứng đứa trẻ nhà giàu có cuộc sống rất tốt, tựa như cá tiểu hoàng đế quần áo đưa tới tay cơm dâng tới miệng, không ngờ. . . . . . Đáy lòng của cô chợt dâng lên một sự đau lòng, ba tuổi bị mẹ ruột vứt bỏ, sau đó bị những người phụ nữ ba mình mang về nhà giở trò đồi bại, lúc đó anh sẽ có bao nhiêu tuyệt vọng đây! Nhỏ như vậy, lại không được hưởng thụ tình thương của mẹ cũng không được hưởng thụ tình thương của cha, có cha mẹ còn đáng thảm hơn không có, thật đáng thương đó!
"Hoá ra là như vậy . . . . . ." Cô tự lẩm bẩm, trong lòng dâng lên một loại cảm giác phức tạp.
Đằng lão phu nhân nói tiếp: "Lúc xảy ra những chuyện đó, đúng vào lúc bà ở ẩn, bởi vì thời gian đó bà vẫn còn đắm chìm trong nỗi đau mất chồng, chỉ cảm thấy cuộc sống không có chút ý nghĩa nào, không còn hy vọng, chỉ ước gì có thể đi cùng ông ấy. Trước khi rời khỏi nhà họ Đằng, cuộc sống của gia đình con trai bà vẫn hạnh phúc, bà cũng yên tâm dọn về biệt thự ở nông thôn dốc lòng hướng Phật, chỉ muốn ở nơi thế ngoại đào nguyên, an hưởng tuổi già, thậm chí ngăn tất cả liên lạc với thế giới bên ngoài, không muốn để ý đến những chuyện phàm tục. Như thế qua mấy năm, tâm linh của bà cũng mở rộng không ít, đối với Phật học cũng lĩnh ngộ được càng ngày càng sâu sắc, nghĩ tới không thể vẫn cứ trốn tránh thực tế mãi được, chuyện cũ đã qua, người sống nên cố gắng sống thật tốt mới đúng, cho dù thời gian còn sót lại không nhiều lắm, nhưng cũng nên lạc quan mà sống, vì suy nghĩ này mà bà quyết định lên xe, chuẩn bị trở về nhà họ Đằng, thăm cháu trai bảo bối của bà, còn có con trai con dâu."
"Ai ngờ, trong nhà đã xảy ra biến cố lớn như vậy, những năm bà không có ở đây, trên mặt A Tư không bao giờ xuất hiện nụ cười ngây thơ chất phác và vui vẻ nữa, trở nên lạnh lùng cô đơn, không thích nói chuyện, haizz. . . . . . Giống như những đứa trẻ mắc chứng tự kỉ."
"Vậy sau đó thì sao?" Lương Chân Chân hoàn toàn nghe đến mê mẫn rồi, trong tròng mắt đen như ngọc thạch đầy nước mắt, thì ra thân thế của anh là như vậy, trong lòng như bị ai nhéo đau.
"Sau đó thế nào hả, bà liền ở với A Tư, hai bà cháu sống nương tựa lẫn nhau hơn hai mươi năm, có một số việc đã xảy ra, hoàn toàn không có cách nào trừ tận gốc, chỉ có thể thông qua thời gian mà lặng xuống, cho tới nay nguyện vọng lớn nhất của bà chính là A Tư có thể hạnh phúc, nếu không bà sẽ không có mặt mũi gặp ông nội của nó." Khuôn mặt của Đằng lão phu nhân đầy thương cảm.
Lương Chân Chân đột nhiên nghĩ đến một đoạn ở trên máy bay, đối với anh mà nói bà nội phải là một người cực kỳ quan trọng, cho nên mới vừa nghe thấy bà ngã bệnh nằm viện, anh mới trở nên thất thường như vậy, mà mình còn tưởng rằng. . . . . .
O(╯□╰)o thì ra là hai ngày qua mình lo lắng không đâu, anh một lòng nhớ đến bà nội, khẳng định không ngờ tới mình sẽ suy nghĩ tới phương diện kia, trong nháy mắt chân tướng bị vạch trần, thật xấu hổ mà!
"Bà nội, vậy ba mẹ anh ấy đâu?" Cô thủy chung không thể giải thích vì sao cha mẹ ruột có thể quyết tuyệt đối xử với con cái của mình như thế?
"Chỉ sợ người phụ nữ kia đã sớm kết hôn với người đàn ông khác, tốt nhất là cô ta vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt của bà! Về phần ba của A Tư, mười lăm năm trước bị tai nạn giao thông, nhà họ Đằng, chỉ còn lại hai bà cháu thôi."
"Hả! Bà nội, thật xin lỗi, cháu không phải cố ý muốn nhắc tới chuyện cũ đau lòng của bà." Lương Chân Chân vội vàng nói, cô chưa từng nghĩ tới nhà anh chỉ có hai nguời anh và bà nội, quá. . . . . . quá ngoài dự đoán của cô rồi.
"Không có việc gì, đã sớm trôi qua rồi, hiện tại bà nội chỉ chờ cháu sinh cho nhà họ Đằng mấy đứa chắt bảo bối nữa thôi, mặc kệ là con trai hay con gái, bà nội cũng thích." Đằng lão phu nhân cầm tay của Lương Chân Chân.
Lương Chân Chân mắc cỡ đỏ mặt, vốn cô rằng muốn vào hào môn thế gia ( gia đình quyền thế giàu có ) rất khó, ít nhất cũng phải điều tra thân phận, thậm chí sẽ khi dễ thân thế của cô, nhân cơ hội nhục nhã cô, để cho cô biết khó mà lui, lại không có ngờ tới tình huống nhà anh lại khác với những nhà khác như vậy, làm cho cô ngạc nhiên, trong lòng càng thêm vui mừng, chỉ hận hiện tại không thể lập tức nhào vào trong ngực anh, nói cho anh biết mình vui vẻ bao nhiêu.
"Vâng. . . . . ." Cô đỏ mặt đáp một tiếng.
Một ngày này, Lương Chân Chân đều ở trong bệnh viện, hầu hạ Đằng lão phu nhân ăn cơm, nói chuyện phiếm giải buồn với bà, phần lớn thời gian đều lấy Đằng Cận Tư làm đề tài, trò chuyện vui vẻ, vui vẻ hòa thuận.
Gần sáu giờ tối, Đằng Cận Tư tan làm tới bệnh viện, nhìn thấy bà nội và nai con cùng tán gẫu rất vui, trong lòng cực kỳ vui vẻ, tựa như hòa tan sau một ngày làm việc mệt mỏi, buổi tối, anh và Lương Chân Chân kiên trì muốn ở lại bệnh viện với bà nội, kêu y tá đặt một cái giường bên ngoài phòng khách.
Đằng lão phu nhân không còn cách nào, chỉ đành phải mặc kệ bọn họ, miệng của cô nhóc này thật đúng là ngọt ngào, làm cho bà nhớ lại lúc mình còn trẻ, haizz. . . . . . Thoáng một cái đã nhiều năm như vậy, năm tháng không buông tha người nào cả!
*
Trên giường bệnh nhỏ hẹp, hai người Đằng Cận Tư và Lương Chân Chân ôm nhau ngủ, tứ chi tựa như dây leo quấn quanh thật chặt, như muốn khảm đối phương vào sâu trong cơ thể của mình.
"Thật xin lỗi. . . . . ." Gương mặt của Lương Chân Chân dính vào trên ngực của anh, ngón trỏ vô ý thức vẽ thành vòng tròn.
"Ngoan, anh cũng có lỗi." Đằng Cận Tư ôm cô gái vào trong ngực thật chặt, trong lòng biết khẳng định bà nội đã nói hết với cô rồi, cũng tốt, để cho cô hiểu rõ toàn bộ về mình.
"A Tư." Đột nhiên Lương Chân Chân ngẩng đầu, kêu một tiếng thật nhỏ.
Đằng Cận Tư cau mày, vuốt ve gương mặt mềm mại của nai con, "Ngoan, anh thích nghe em gọi anh là -- Tư."
"Không muốn, người ta cảm thấy gọi A Tư thân mật hơn." Cô nũng nịu cong môi.
Đằng Cận Tư nhìn cô một cái thật sâu, sau đó ghé vào bên tai cô nói một câu, lập tức mặt của Lương Chân Chân mắc cỡ đỏ bừng, há mồm cắn một cái trên ngực anh, "Bại hoại!"
"Nai con, em học xấu." Một người đàn ông cười đến tà ác, cúi đầu bắt lấy môi của cô.
"Ưmh. . . . . . Đừng lộn xộn, bà nội đang ngủ ở phòng bên cạnh đấy." Lương Chân Chân lầu bầu nói.
"Không, là em đốt lửa trước." Nói xong, liền mạnh mẽ hôn xuống, thẳng đến khi người trong ngực yêu kiều thở hổn hển mới buông cô ra, ôm lấy cô thật chặt, nơi này quả thật không thích hợp làm chuyện đó, khụ. . . . . .
Yên lặng mấy phút sau, Lương Chân Chân lẩm bẩm nói: "A Tư, hai ngày nữa, anh có thể theo em đi gặp một người không?"
Bình luận facebook