Editor: Puck
“Anh không nằm ở trên giường, định đi đâu đây?” Cô tràn đầy kinh ngạc nhìn về phía Đằng Cận Tư, sắc mặt anh thoạt nhìn rất tái nhợt, quả nhiên là bảo mẫu nam không lừa cô, nhưng tình cảnh trước mắt là xảy ra chuyện gì? Anh đang muốn rời khỏi bệnh viện sao?
Vốn cô không định dễ dàng tha thứ cho anh như thế, nhưng vừa nhìn thấy anh để cho bản thân tiều tụy không chịu nổi như vậy, trong con mắt thâm thúy tối tăm hiện đầy tia máu đỏ ửng, phía dưới mắt hiện lên từng vết xanh đen, râu dài hơn trước, bây giờ trông anh như một ông chú chán chường, nhìn thấy khiến lòng cô ê ẩm, căn bản không có cách nào tức giận với anh.
Người phụ nữ khi yêu sẽ trở nên mềm lòng, nhất là trước mặt người đàn ông mình yêu, nghe nói anh đổ bệnh, bản năng của người mẹ ẩn giấu sâu trong đáy lòng cô liền phát ra, không có cách nào ức chế.
Trong lòng Quan Hạo Lê len lén thở phào nhẹ nhõm, A di đà Phật, vị cứu tinh tới quá đúng lúc rồi!
Sắc mặt Đằng Cận Tư lúng túng, sao đột nhiên nai con lại xuất hiện ở đây? Nhất định là Nam Cung hoặc cái miệng rộng trước mắt này nói, ánh mắt không khỏi liếc qua Quan Hạo Lê.
“Khụ… A Tư, đừng giở tính con nít ra đây! Người này mệt nhọc quá nhiều cộng thêm ăn uống không theo quy luật cùng uống rượu không kiểm soát dẫn tới bệnh bao tử tái phát, nếu không kịp thời chữa trị, chỉ sợ sẽ càng thêm nghiêm trọng, về sau khả năng tái phát sẽ thường xuyên hơn, cứ như vậy mãi, chắc chắn thân thể sẽ không chịu nổi.” Quan Hạo Lê trịnh trọng nói, thật ra anh cố ý nói cho Lương Chân Chân nghe.
“Chữa trị sẽ tốt hơn sao?” Lương Chân Chân chau mày hỏi lại, vừa nghe giống như rất nghiêm trọng, mặc dù bản thân cô không bị bệnh bao tử, nhưng bên người có quá nhiều người, hơn nữa trong tiểu thuyết cũng nói có nhiều BOSS lớn bị bệnh bao tử, bởi vì bình thường bọn họ cực kỳ bận rộn, cứ bận rộn một chút sẽ quên ăn cơm, thời gian lâu dài, sẽ dễ dàng bị bệnh bao tử.
“Dĩ nhiên không thể chữa hết, bệnh bao tử cần cẩn thận điều dưỡng, không có cách nào trị tận gốc.” Quan Hạo Lê trả lời.
⊙﹏⊙Cô quả nhiên là Tiểu Bạch *, bệnh bao tử dĩ nhiên là không có cách nào chữa trị tận gốc.
(*) Tiểu Bạch: ngây thơ, trong trắng
“Không nghiêm trọng như vậy.” Đằng Cận Tư không vui nhíu mày, Lê tử nói quá cường điệu.
Quan Hạo Lê sắp bị anh làm tức chết, người này có đầu óc không vậy! EQ * gần như bằng không, đến lúc nào rồi mà còn cậy mạnh, thỉnh thoảng người đàn ông tỏ ra yếu thế một chút cũng là cần thiết! Như vậy mới có thể xúc tiến tình cảm giữa hai người có hiểu hay không?
(*) EQ: viết tắt của Emotional Quotient – chỉ số cảm xúc, là một thuật ngữ dùng trong đo nghiệm tinh thần nhằm xác định trí thông minh cảm xúc.
“Anh nhanh chóng về giường nằm xuống đi! Lớn như vậy rồi mà còn không biết chăm sóc bản thân thật tốt, công việc quan trọng cũng không thể so sánh được với thân thể!” Lương Chân Chân lập tức tiến lên kéo anh đi tới bên cạnh giường bệnh, vào lúc này cũng chỉ có cô có can đảm đó, nếu là người khác, chỉ sợ đã sớm bị vứt ra ngoài ngũ mã phanh thây *.
(*) ngũ mã phanh thây: hay ngũ mã phân thây, là một hình phạt tàn bạo thời xưa, buộc đầu và tay chân vào năm con ngựa khác nhau, đánh ngựa chạy xé tan xác người bị tội.
Vẻ mặt Đằng Cận Tư có chút không tự nhiên, mặt đen xì, nhưng vẫn mặc cho nai con kéo mình đi tới bên cạnh giường, thật ra thì việc anh bị bệnh có liên quan rất lớn đến nai con, ngày đó sau khi tức giận rời nhà anh liền mượn công việc bận rộn để ngăn nỗi nhớ nhung cô trong đầu óc, nhưng dù làm cách nào, cũng không thể áp chế nỗi nhớ nhung cô trong lòng mình.
Quan Hạo Lê ở một bên che miệng chậc chậc cảm thán: Quả nhiên là một vật khắc một vật!
“Đi ra ngoài cả đi.” Đằng Cận Tư muốn ở một mình cùng nai con, không muốn bị quấy rầy, nhất là Lê tử người đàn ông om sòm này, nghe anh ta lải nhải lâu như vậy, đầu anh cũng phình to.
“Bác sỹ Quan, sắc mặt anh ấy dường như không được tốt lắm, có cần tiêm không?” Lương Chân Chân vểnh môi trợn mắt liếc anh một cái, sau đó nhìn về phía Quan Hạo Lê.
Quan Hạo Lê không nhìn vào ánh mắt cảnh cáo của bạn tốt đang quăng tới, gật đầu nhiệt tình sắp xếp mọi chuyện, “Đương nhiên là cần, vào bệnh viện nào mà không cần tiêm với uống thuốc, chỉ có điều…” Anh có chút khó xử cau mày.
“Chỉ có cái gì?” Lương Chân Chân vội vàng nói tiếp.
“Ôi… có người không chịu phối hợp đó!” Quan Hạo Lê cảm thán một tiếng.
Đằng Cận Tư vừa định nói, lại bị một đôi tay nhỏ bé mềm mại nắm lấy, đôi mắt to ngập nước nhìn anh chằm chằm, không cho anh nói chuyện, còn bản thân cô thì cười híp mắt nói với Lê tử: “Anh ấy nhất định sẽ phối hợp.”
“Vậy thì tốt quá, nước thuốc đã chuẩn bị đầy đủ hết, chỉ đợi ra lệnh một tiếng.” Quan Hạo Lê tươi cười rạng rỡ nói, ánh mắt bảo hai y tá đang sợ đến mức run lẩy bẩy đứng ở trong góc có thể làm việc.
“Các cô đừng sợ, thật ra thì A Tư là người tốt.” Lương Chân Chân ôn tồn tỏ sắc mặt vui vẻ nói với hai y tá xinh đẹp bị hù dọa không ít.
Không ngờ những lời này của cô khiến cho toàn thân Quan Hạo Lê nổi da gà, thầm nghĩ do cô chưa thấy vẻ mặt không có nhân tính của A Tư, thủ đoạn đẫm máu của anh người bình thường không thể so sánh, có thể so với Atula đó!
So sánh với phản ứng mãnh liệt của anh ta, Đằng Cận Tư vẫn bình tĩnh hơn nhiều, vẻ mặt cũng dần hiền hòa, rất phối hợp nằm trên giường.
Lúc này cô y tá xinh đẹp mới run run rẩy rẩy đi đến, bắt đầu pha chế thuốc theo ghi chú tiêu chuẩn, có lẽ vừa rồi sợ quá mức, cho tới bây giờ tay vẫn còn run, trong lòng than thở: Người đàn ông này hình như là lão đại xã hội đen! Tính tình quá kinh khủng!
“Các cô đi ra ngoài, để tôi.” Quan Hạo Lê thật sự nhịn không nổi rồi, hai cô y tá này rèn luyện còn thiếu sót, trường hợp lớn vẫn chưa thấy nhiều, chỉ có chút bệnh nhỏ như vậy mà cũng run rẩy không ngừng, nếu thấy vết thương do đạn bắn chắc ngất xỉu?
Hai cô y tá xinh đẹp nghe được câu này, nhanh chóng buông nước thuốc trong tay xuống rồi chạy thật nhanh, mặc dù rất khó thấy được trai đẹp như vậy, nhưng mạng nhỏ vẫn quan trọng nhất!
Lương Chân Chân nhìn hai y tá nhỏ chạy trối chết, trong lòng suy nghĩ: chẳng lẽ lúc đầu mình nhìn thấy A Tư cũng như vậy? Không! Tuyệt đối không sợ đến mức như vậy, tố chất tâm lý của cô tốt hơn so với các cô ấy.
Sau khi tiêm xong, Đằng Cận Tư buồn ngủ rồi, mấy ngày nay thời gian ngủ của anh tổng cộng chưa tới sáu giờ, gần như thức trắng đêm không ngủ, toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc, tự coi mình thành người sắt dũng mãnh rồi.
Khi thấy nai con xuất hiện tại phòng bệnh, trong lòng anh rất vui vẻ, cũng rất hưởng thụ sự quan tâm của cô, so với lời nói của người khác còn có tác dụng hơn, ngay cả lúc ngủ thiếp đi vẫn còn nắm chặt tay cô không chịu buông.
“Chúng ta ra bên ngoài nói chuyện một chút?” Quan Hạo Lê dùng khẩu hình miệng nói.
“Ừ.” Lương Chân Chân gật gật đầu, mặc dù có điểm không thích mồm mép của bác sỹ Quan, nhưng thật ra là người tốt, quan hệ vô cùng thân thiết với A Tư, giống như quan hệ giữa cô cùng Giai Ny và Cát gia vậy.
Bình luận facebook