• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Bà Xã Anh Chỉ Thương Em (1 Viewer)

  • Chương 245

Thứ hai, Lương Chân Chân đi làm như thường, buổi chiều hôm trước một mình cô múa gần ba giờ đồng hồ ở phòng vũ đạo, cho đến khi cả người không còn sức, té ở trên sàn nhà sáng bóng, cô cứ nằm trên mặt đất chừng nửa giờ đồng hồ mới đứng dậy thay quần áo, dường như rất lâu rồi cô chưa từng thoải mái như vậy, vẫn còn nhớ lần múa đợt trước đã cách bây giờ hơn một năm, trong quá trình múa cô dùng ngôn ngữ của thân thể để phóng thích toàn bộ cảm xúc của bản thân, không biết bao nhiêu lần, cho đến khi mình mệt mỏi không cử động được nữa, cũng không suy nghĩ được nữa, chuyện này sẽ thành quá khứ.
Đây cũng chính là cách giải toả đặc biệt của cô, bởi vậy khi còn nhỏ cô không có thời gian để buồn khổ, sau khi học xong mỗi một phút mỗi một giây cô đều dành cho việc học nhảy múa, cho nên mỗi lần bị người khác ức hiếp, tâm trạng không tốt thì cô sẽ thúc giục bản thân tập múa hết lần này đến lần khác, lâu ngày, đã hình thành thói quen này, vẫn bầu bạn với cô vài chục năm.
Dù chỉ múa đơn, cô cũng có thể làm được rất tốt.
Mở lịch làm việc, cô nhìn công việc hôm nay của mình, phải ra ngoài với một vị tiền bối, sau đó trở về viết bản thảo phỏng vấn, một tuần mới đã đến, bắt đầu bận rộn rồi đây.
Lương Chân Chân, cố gắng lên! Không thể bị bất kỳ khó khăn nào đánh ngã! Trong lòng cô tự nhủ.
Cầm cốc đi lấy nước, làm cho mình ly trà hoa cúc, nhìn mấy đóa hoa cúc nhỏ trôi bồng bềnh trong cốc nước trong suốt, khóe miệng cô hiện ra ý cười nhàn nhạt, thời gian ngâm càng lâu, nó liền lộ ra vẻ mộc mạc trong veo, trên mặt nước giống như được tô điểm bằng cánh hoa nhỏ màu vàng nhạt, trong lành dễ thương.
Khi Tống Tử Quân đi tới vừa đúng lúc nhìn thấy Lương Chân Chân cười nhìn hoa cúc nhỏ bên trong cốc nước, trong mắt anh dần dần hiện lên ý cười nhè nhẹ, thật là một cô gái ngốc nghếch đáng yêu, trà hoa cúc đó có gì mà nhìn? Còn nhìn đến say sưa như vậy?
"Khụ" Anh không nhịn được ho khan một tiếng, Lương Chân Chân giật mình thiếu chút nữa làm rơi cái cốc trong tay, khi thấy người tới thì tức giận trừng mắt liếc anh một cái, chuẩn bị đi ra ngoài.
"Đúng rồi, buổi tối thứ sáu tuần trước, cô ở đâu?" Đột nhiên Tống Tử Quân hỏi.
"Ở. . . . . . Tại sao tôi phải nói cho anh biết?" Trong lòng Lương Chân Chân rét lạnh, anh ta hỏi câu này là có ý gì? Chẳng lẽ đêm hôm đó anh ta thật sự nhìn thấy mình? Thật may là cô phản ứng nhanh, không có thuận miệng nói ra.
Tống Tử Quân nheo đôi mắt đào hoa lại, mặt cười không có ý tốt, "Hình như tôi nhìn thấy cô ở trước cửa nhà hát lớn."
"Chắc anh nhận lầm người rồi? Tối thứ sáu tôi đi ăn cơm dạo phố với bạn, sao có thể xuất hiện ở cửa nhà hát lớn được, mặc dù tôi cũng rất thích ca kịch, đáng tiếc không có vé." Lương Chân Chân ra vẻ anh đang nói chuyện hoang đường.
"Thật sao? Chẳng lẽ cô có chị em nào khác?" Tống tử Quân chưa từ bỏ ý định hỏi.
Lương Chân Chân nhìn anh một cái, khóe môi hơi nhếch lên, "Có. . . . . . Cũng không nói cho anh biết." Sau đó quay đầu lại rời đi, để lại người đàn ông với vẻ mặt kinh ngạc, đợi đến khi bóng lưng của cô hoàn toàn biến mất, Tống Tử Quân mới bắt đầu rót coffee, trong lòng thầm nghĩ: Lương Chân Chân, quả nhiên rất thú vị!
*
Bận bịu ở ngoài cả ngày, Lương Chân Chân mệt mỏi, cánh tay đau nhức, thừa dịp lúc chưa có chuyện gì làm cô tìm băng ghế đá ngồi xuống, duỗi chân, duỗi lưng một cái, trong đầu suy nghĩ toàn bộ quy trình hôm nay, suy nghĩ rõ ràng, chờ lát trở về mới có thể viết bài trôi chảy.
Đinh linh linh - tiếng chuông điện thoại kéo cô từ trong suy nghĩ ra ngoài, lấy ra nhìn: Bà nội Đằng? Lúc này bà gọi điện thoại cho mình làm gì? Mặc dù trong lòng đầy nghi vấn, nhưng cô vẫn bắt máy.
"Bà nội Đằng."
【 Cái con bé này, mấy năm không gặp, xa lạ với bà nội rồi, đã nói bao nhiêu lần rồi, trước kia gọi bà là cái gì thì bây giờ vẫn gọi vậy. 】Giọng điệu oán trách của Đằng lão phu nhân giống như đứa con nít.Diẽnnndànlêquýđônnn
Trong lòng Lương Chân Chân cảm thấy ấm áp, đúng là bà nội hoà ái dễ gần, nhưng hiện tại cô thật sự không kêu ra hai chữ "Bà nội" được, dù sao đã chia tay với người nào đó rồi, không còn quan hệ kia, đương nhiên thân phận cũng cách xa một chút, không thể nào giống như trước đây không chút cố kỵ nào.
"Gần đây bà khoẻ không? Mấy chuyện nhổ cỏ xới đất bà hãy để cho người làm vườn làm đi, đừng quá mệt nhọc." Cô cố ý nói sang chuyện khác.
Sao Đằng lão phu nhân lại không hiểu tâm tư của cô, rõ ràng đứa nhỏ này đang trốn tránh vấn đề của bà, bà cũng lười vạch trần cô, dứt khoát tiếp tục theo lời của cô, 【 người lớn tuổi, chắc chắn là năm này không bằng năm trước, mỗi ngày đều bị quản lý nghiêm khắc, không thể làm cái này, không thể làm cái kia, haizzz. . . . . . Già rồi, sống không còn ý nghĩa. 】
"Bà nội Đằng, sao bà có thể nói như vậy? Bà sống. . . . . . rất có ý nghĩa với anh ấy, người già, giữ gìn sức khoẻ là quan trọng nhất..., đối với con cháu mà nói, cũng là một loại may mắn!" Lương Chân Chân thật lòng nói, ba năm trước khi bà bị bệnh, cô còn nhớ vô cùng rõ ràng, cũng từ lúc đó trở đi cô mới biết được hoàn cảnh sống của anh, biết được tuổi thơ của anh còn thê thảm hơn mình, không được cha mẹ yêu thương, thậm chí bị vứt bỏ. . . . . . Còn bị những người đàn bà lớn tuổi hơn quấy nhiễu. . . . . .
【 đừng nói nữa, A Tư thằng nhóc thúi kia ngày ngày chỉ biết đến công việc, không biết về thăm bà già này, đàn ông không phải là tri kỉ của phụ nữ, chỉ khổ cho bà già này, ngày nào cũng ở nhà một mình, sắp buồn chán tới bệnh rồi. 】Giọng điệu của Đằng lão phu nhân buồn bã thê lương, Lương Chân Chân nghe đến đau lòng.
( Đằng Cận Tư uất ức nói: bà nội, mỗi tuần cháu đều về nhà năm ngày, đánh cờ, nói chuyện phiếm với bà, như vậy mà bà còn nói cả ngày cháu chỉ biết công việc.., cháu thật sự còn oan hơn cả Đậu Nga. )
( Đằng lão phu nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt liếc cháu trai: thằng nhóc thúi! Cháu thì biết cái gì! Cái này gọi là mưu kế, cháu cho rằng đoạt bà xã về dễ dàng như vậy, không sử dụng chút mưu kế sao được? )
"Bà cũng có thể ra ngoài hoạt động một chút mà! Cả ngày ở nhà buồn chán rất khó chịu." Cô cũng không biết nên an ủi cái gì cho tốt, nói thế nào cũng thấy không thích hợp.
【 Haizzz. . . . . . Không ai đi cùng, cũng không ai muốn đi chung với bà già 80 tuổi này. 】 Đằng lão phu nhân cố ý ra vẻ đáng thương.
Trong lòng Lương Chân Chân vẫn rất thích bà nội hiền lành này, nghe bà nói đến đáng thương như vậy, không khỏi nói: "Vậy cuối mỗi tuần cháu qua thăm bà một chút."
Thứ Đằng lão phu nhân muốn chính là những lời này của cô, trong lòng cười hả hê, nhưng mà ngoài mặt vẫn bình tĩnh, 【 Chân Chân, cháu không thể lừa gạt bà già này, đã nói thì phải làm! Trước đây cháu cũng đồng ý tới thăm bà, nhưng chưa tới lần nào, hơn nữa vừa đi chính là ba năm, làm bà nội giận đến cầm roi mây ra đánh tên nhóc A Tư khốn khiếp! Dám để đánh mất cô dâu của mình. 】
O(╯□╰)o Đầu của Lương Chân Chân đầy vạch đen, đồng thời trong lòng cũng cảm khái trong ba năm mình rời đi rất thiếu tình nghĩa, trừ liên lạc với Giai Ny và Cát gia, người biết được hoàn cảnh của cô chỉ có Quý Phạm Tây và Thẩm Bác Sinh.
"Bà nội Đằng, thật xin lỗi, trong ba năm ở nước ngoài, cháu chỉ muốn bắt đầu cuộc sống của mình lần nữa, cho nên. . . . . ." Cô muốn nói lại thôi.
【 Ừ, bà nội hiểu, trở về là tốt rồi, ba năm này bà nội cũng rất lo lắng cho cháu, bây giờ có một cơ hội đền bù cho cháu, cháu không đồng ý chính là không cho bà nội mặt mũi, bà nội sẽ đau lòng . 】 Giọng điệu của Đằng lão phu nhân càng ngày càng bi thương.
Lương Chân Chân chợt có cảm giác tự chui đầu vào lưới, nhưng tình thế bây giờ làm mình không thể từ chối, chỉ có thể bất đắc dĩ, dù bất cứ giá nào.
"Cơ hội gì?" Cô hỏi cẩn thận, chỉ sợ bà nội Đằng muốn cô đồng ý cho Đằng Cận Tư theo đuổi, vậy thì thật là làm khó cô.
【 Thứ sáu tuần này là sinh nhật tám mưới tuổi của bà nội, cháu sang dự sinh nhật của bà nội có được hay không? Chỉ có một nguyện vọng đơn giản như vậy, cháu nhất định phải đồng ý, nếu không bà nội sẽ rất đau lòng. 】Rõ ràng Đằng lão phu nhân đang giở trò.
--_--||| Trong lòng Lương Chân Chân đang đấu tranh, sinh nhật của bà nội Đằng, lẽ ra cô nên đến dự để tỏ lòng thành, có điều sẽ khó tránh khỏi gặp người nào đó, đến lúc đó không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
"Cháu. . . . . ." Thật ra thì, cô cảm thấy mình không nên đi, nhưng dù thế nào cũng không nói ra miệng lời từ chối được, chỉ đành phải đồng ý, "Ừ, cháu sẽ đi, ở nhà họ Đằng sao?"
【 Vẫn chưa xác định địa điểm cụ thể, chờ quyết định rồi bà nội sẽ gọi điện thoại cho cháu. 】
"Dạ." Cúp điện thoại xong, Lương Chân Chân mới phát hiện có cái gì không ổn, nhưng rốt cuộc là chỗ nào không ổn, tóm lại cô có cảm giác rơi vào bẫy, lắc đầu, có khả năng là do mình suy nghĩ nhiều, mặc kệ nói như thế nào, bà nội Đằng đối xử thật lòng với cô, cho dù có mục đích gì, thì đó cũng là muốn thúc đẩy cô và Đằng Cận Tư.
Chỉ cần mình bền lòng, người khác nói gì cũng vậy, huống chi mọi người sống chung ở một thành phố, muốn sau này không gặp là điều không thể làm được, gặp nhiều hơn một lần hay gặp ít đi một lần cũng không khác nhau mấy, nghĩ thông suốt điều này cô cảm thấy không sao, đi thì đi chứ, cũng không phải là lên núi đao xuống biển lửa.
Nghe thấy cô đồng ý, rõ ràng Đằng lão phu nhân ở bên kia điện thoại rất vui vẻ, trước tiên gọi điện thoại cho cháu trai, nói cho nó biết tin vui, sau đó hai bà cháu mới bắt đầu lên kế hoạch một cách bí mật, chờ đợi đến thứ sáu.
*
Tuần này đối với Lương Chân Chân mà nói, rất bận rộn và phong phú, đi theo tiền bối ra ngoài thu thập tin tức đã học được không ít thứ, ngày ngày trải qua cuộc sống sáng chín chiều năm, sau khi tan việc thì hẹn ăn cơm, đi dạo phố với Giai Ny và Cát Xuyến, thời gian trôi qua rất nhanh.
Sáng thứ tư khi cô vừa đến đài, cô liền thấy đồng nghiệp tụ tập với nhau lại một chỗ đang thảo luận chuyện gì đó, đến gần mới nghe rõ mấy câu.
"Này, các cô có nghe nói không, gần đây Đằng lão phu nhân chưa bao giờ lộ mặt lại muốn tổ chức đại thọ tám mươi tuổi! Chẳng lẽ là vì muốn cho mình sống lâu trăm tuổi nên mới mạo hiểm như vậy? Thật quá khó tin?"
"Thôi đi! Đoán mò cái gì? Người ta cũng sống đến 80 tuổi, còn không cho phép bà ta phách lối một lần như vậy sao! Thật ra tôi hi vọng bữa tiệc không hạn chế người tham gia, như vậy tôi mới có phúc phận đi vào ngó xem."
"Đi vào làm gì? Chẳng lẽ cô còn muốn xảy ra chuyện tình một đêm với Đằng thiếu gia sao? Nhưng anh ta chỉ thủ thân như ngọc ( giữ mình ) vì một người, nghĩ cũng đừng hòng nghĩ, hoàn toàn không cho ai cơ hội."
Mấy người các cô đang trò chuyện rôm rả, nhìn thấy Lương Chân Chân đi tới liền tự giác ngậm miệng lại, chỉ cần người sống ở thành phố C hơn ba năm, hầu như đều biết Đằng thiếu gia đã từng có xì căng đan với bạn gái tên Lương Chân Chân, mặc dù tin tức gièm pha kia đã được loại bỏ sạch sẽ, nhưng dù sao nó đã từng xuất hiện qua, để lại ấn tượng cho rất nhiều người, chỉ cần châm ngòi, chuyện cũ ẩn giấu ba năm nay sẽ lặng lẻ nổi lại trên mặt nước.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều suy đoán sao đột nhiên Lương Chân Chân biến mất ba năm đã trở về, sau khi trở về có nối lại duyên phận với Đằng thiếu gia hay không, đây đã trở thành một trong những chủ đề được mọi người chú ý nhất.
Lương Chân Chân chỉ có thể thầm than một tiếng ở trong lòng: người sợ nổi tiếng, heo sợ mập, mỗi ngày đều có một đống phiền phức tìm đến cô, Hoắc Đình Hương cái loa trong đài đi tới, mặt cười mờ ám ngồi ở trên bàn làm việc của cô, "Chân Chân, thì ra cô có quá khứ vang dội như vậy! Đúng là làm cho người khác nhìn với cặp mắt khác xưa, nghe nói Đằng thiếu gia là một người máu lạnh vô tình, cảm giác khi yêu đương với anh ấy ra sao? Có phải cả ngày đều nơm nớp lo sợ trong lòng hay không?"
"Vấn đề của cô quá nhiều, hơn nữa không có chút ý nghĩa nào, lo làm việc đi, chuyện nhiều năm trước nhắc lại làm gì?" Trong nụ cười của Lương Chân Chân mang theo mấy phần xa cách, điều này cho thấy rõ cô không muốn tiếp tục đề tài vừa rồi.
Máu lạnh vô tình? Cô tự thấy lời này miêu tả không đúng, rõ ràng anh có hai mặt, tốt, xấu đều là anh, cũng từng có thái độ tồi tệ, cũng từng rất thương yêu mình. . . . . .
Hoắc Đình Hương làm bộ như không nghe thấy lời của cô, vẫn ngồi tại chỗ không chịu đi như cũ, năm ngoái cô mới từ vùng khác chuyển đến đây, dĩ nhiên không biết chuyện cũ của Lương Chân Chân và Đằng Cận Tư, hơn nữa những bài báo liên quan đến chuyện đó đều bị tiêu huỷ, căn bản không thể kiểm chứng, hai ngày nay cô nghe được vài tiền bối nói tới, không khỏi gợi lên hứng thú của cô.CHIMY
"Chân Chân, trước đó vài ngày, sáng sớm ngày nào trên bàn của cô cũng xuất hiện những loại hoa quý, chẳng lẽ là. . . . . ." Cô kinh ngạc há to mồm.
"Haha. . . . . . Không trách được cô không thích sư huynh Tống như vậy, thì ra là trong lòng đã có đối tượng!" Lâm Tịnh cũng phụ hoạ theo.
"Có thể tạm ngừng đề tài này không? Chuyện đã qua tôi không muốn nhắc lại." Lương Chân Chân cố nén kích động muốn nổi giận, giọng điệu kiên định, cầm bài viết lên đứng dậy đi tìm tiền bối thỉnh giáo.
Hoắc Đình Hương và Lâm Tịnh liếc nhau một cái, đồng thời nhún vai một cái, xem ra lời nói vừa rồi đã chạm trúng điểm mấu chốt rồi.
**
Bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc trên tầng 68 tập đoàn Đế Hào Tư.
Đằng Cận Tư bắt chéo hai chân ngồi trên ghế sa lon, nghe Nam Cung Thần liệt kê một chuỗi danh sách dài, "Vậy thì những người này đi, hôm nay anh hãy xác định rõ thời gian, phát thiệp mời đến trong tay mỗi vị khách quý. Còn nữa, cả nhà anh Thư ở Luân Đôn, hai anh em Niệm Châu và Tuyết Hồ ở Manhattan, Nhĩ Hoàng và Hợp Hợp ở Hồng Kông, vợ chồng Thiên Tập Vũ và Quế Noãn Yên ở thành phố W, đều đến vào tối mai, anh gọi điện thoại kêu nhân viên sắp xếp, đưa tất cả bọn họ đến khách sạn, cung cấp phục vụ tốt nhất."
"Vâng, tôi hiểu." Nam Cung Thần gật đầu một cái, anh biết những người này đều là bạn của cậu chủ.
"Còn có ba người bọn Dịch Tiêu, họ có nói khi nào đến không?" Ngón tay anh vân vê chân mày, mặc dù bốn người bọn họ là anh em kết nghĩa, nhưng trên tay mỗi người đều mang gánh nặng gia nghiệp, giống như anh, không thể nào vứt bỏ những thứ này để theo đuổi thứ mình thích, đây chính là thực tế.
"Nhị thiếu nói là chờ sau khi Tiểu Tiểu Tả tan học sẽ tới đây, còn Tam thiếu và Tứ thiếu chắc mấy ngày nữa mới tới." Nam Cung Thần đáp lại.
"Khụ. . . . . . Cũng làm khó Dịch Tiêu rồi, bản thân anh ta chính là người thích ăn chơi, nhưng kể từ sau khi có con gái, rõ ràng đã bị trói buộc, cố tình đứa con gái đó còn là đóa hoa tuyệt thế, không chỉ khó hầu hạ còn đặc biệt ỷ lại vào anh ta, hahaha, quan hệ rất mập mờ mà!" Quan Hạo Lê ngồi ở bên kia ghế sô pha thở dài nói.
Đằng Cận Tư liếc anh một cái, "Cậu có thể nói nghiêm túc hay không? Bọn họ là cha con."
Quan Hạo Lê lơ đễnh bắt chéo hai chân, cười đến nhộn nhạo, "Cũng không phải là cha con ruột, có quan hệ gì đâu?"
"Phốc!" Nam Cung Thần không nhịn được che miệng, "Bác sĩ Quan, anh đã giải quyết xong vấn đề cá nhân rồi sao? Có thời gian rãnh rỗi nói nhảm còn không bằng suy nghĩ biện pháp đối phí, không thể bỏ lỡ cơ hội."
"Ai mượn anh nhiều chuyện!" Quan Hạo Lê cắn răng nghiến lợi trừng mắt liếc anh một cái.
"Tôi cảm thấy Nam Cung nói rất có đạo lý, có vấn đề nhất định phải giải quyết, thích người ta nhất định phải phụ trách tới cùng, Tiết Giai Ny không giống những người phụ nữ trước kia cậu chơi đùa, hơn nữa, cô ấy là bạn tốt của nai con, cậu có chừng mực cho tôi." Đằng Cận Tư đốt một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi phun ra.
Quan Hạo Lê lấy bật lửa trong tay anh, cũng đốt một điếu, hút mạnh một hơi, "Chơi cái P *! Tôi cũng đã đưa bản thân mình vào chơi, xem ra ngày mai phải ra tay ngoan độc."
(*) Cái P: Là cái mông đó các tình yêu
Đằng Cận Tư không nói lời nào, trong con ngươi lóe ra sự u ám làm cho người khác nhìn không hiểu, từng vòng từng vòng khói bay ra từ trong miệng và trong lỗ mũi, quanh quẩn trước mắt anh, làm mờ tầm mắt của anh.
Tiệc sinh nhật lần này của bà nội, anh cũng nên xuống tay ngoan độc?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom