Editor: Junior Junior
Màn đêm buông xuống Las Vegas, rải rác bên đường đèn ngũ sắc rực rỡ, đèn nê-ông tạo thành một bức ảnh phồn hoa thịnh vượng, lấp lánh phát sáng như cầu vồng rất đẹp, rất chói mắt.
Đường phố cực kì náo nhiệt, một chiếc Maybach dừng lại. Thiết kế màu đen dài cực kì sang trọng, cửa xe mở ra, bốn người đàn ông khôi ngô tuấn tú lần lượt bước ra, người đàn ông đi ở giữa mặc một bộ tây trang màu đen, có một đôi mắt lạnh buốt đủ để xoay chuyển cả thế giới, cánh môi mỏng mím chặt, lộ ra khí phách vô cùng cứng rắn.
Bọn họ chính là Đằng Cận Tư, Nông Dịch Tiêu, Nam Hoa Cẩn và Mạc Đông Lăng, bốn người vừa bước xuống xe đã thu hút vô số tiếng hét chói tai.
Nếu là thường ngày, Mạc tứ thiếu gia nhất định sẽ cười híp mắt và tặng những cái hôn gió cho những người phụ nữ nhiệt tình này, thuận tiện chọn một cơ thể nóng bỏng mây mưa một đêm, nhưng tối nay___
Anh thật không có tâm trạng.
Bởi vì anh lại thua cuộc!
Ngựa của anh cũng bị mang đến chợ đêm làm vật đấu giá!
Vì vậy giờ phút này tâm tình anh rất hổ thẹn với tổ tiên nhà mình, trong lòng thầm nguyền rủa lão tam tà ác, lại còn lão nhị lén lút đá anh một cú, ngựa của anh vốn không thua, kết quả không cẩn thận lại ngã chổng vó, đánh bay mất quả cầu.
Thù này không trả thề không làm quân tử! Lão nhị, đồ giặc già! Quá đáng cái tờ…rim!*
*Nguyên văn, ta để yên nhé
“Khụ. . . . Anh nói lão tứ này, đừng có ủ rũ cúi mặt như vậy, đợi lát nữa buổi đấu giá bắt đầu, anh sẽ giúp cậu để ý, tuyệt đối không để cậu rơi vào tay kẻ xấu đâu.” Nông Dịch Tiêu giở giọng chính nghĩa khoác móng vuốt lên bả vai anh.
“Lão giấy cút! Đây chính là cái chủ ý ngu ngốc của anh đấy!” Mạc Đông Lăng hầm hừ hất móng vuốt của anh ra, vẻ mặt vô cùng uất ức.
Nông Dịch Tiêu mất tự nhiên sờ sờ mũi, thật lòng mà nói anh rất cảm tạ việc tới chùa Pháp Nguyên cầu bình an, nếu không hôm nay người phải lên sàn đấu giá chính là anh, haizz. . . . Lão tứ yêu quý, anh thật sự sẽ giúp cậu, anh thầm nói trong lòng.
“Ừ, tối nay chợ đêm rất náo nhiệt đó, có đủ mọi loại người, gương mặt cực kì xinh đẹp như lão tứ nhà ta đây, các anh đoán xem, có được người ta cướp đoạt như điên không?” Đôi mắt Nam Hoa Cẩn long lanh, khóe miệng nở nụ cười như một đóa hoa anh túc, đẹp mê người.
“Lão tam cậu đúng là đồ hồ ly, lão giấy có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho cậu!” Vẻ mặt Mạc Đông Lăng như đưa đám lớn tiếng quát, xã hội bây giờ đồng tính luyến ái quá nhiều, đừng bán anh cho người ta mà~!
“Tốt lắm, nếu như quả thật có chuyện như vậy, anh sẽ giúp cậu.” Đằng Cận Tư đưa tay vỗ vỗ bả vai Mạc Đông Lăng, giọng nói rất chắc chắn, chỉ cần anh mở miệng thì chưa chuyện gì là không làm được.
Nói thật, anh rất may mắn khi quen biết được ba người này, thổi vào cuộc sống tẻ nhạt lạnh lẽo của anh một luồng sinh khí mới, mỗi lần nghe ba người bọn họ cãi vã, những nỗi bực tức trong lòng đều tan thành mây khói, tình anh em hơn mười năm còn hơn cả người thân của anh.
Nhìn lão nhị và lão tam cùng nhau ức hiếp lão tứ, khó tránh khỏi có chút không đành lòng, mặc dù lão tứ là đại thiếu gia cao quý, tính tình thẳng thắn, mà lại bị lôi ra làm vật hi sinh, rất là bất hạnh!
“Đại ca, chỉ có anh là tốt nhất.” Mạc Đông Lăng mím môi ra vẻ tội nghiệp nói, bộ dạng xót xa kia thật khiến người ta đau lòng!
Trong đầu Đằng Cận Tư bất ngờ hiện ra bóng dáng của cô bé đó, nếu như cô ấy cũng nũng nịu nói như vậy với anh, thì dáng vẻ sẽ ra sao nhỉ?
Bình luận facebook