Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 265 “Cô Diệp, lại gặp nhau rồi”.
Vậy là anh ấy là người ế duy nhất sao?
Nhìn bóng lưng hai người, anh ấy có cảm giác chuyện này chưa nói xong.
Anh ấy suy tư một lúc lâu mới cất lời: “Này, đàn em, có người tên Tạ Đằng hình như có..”
Bốn chữ tình cảm với em anh ấy còn chưa nói ra thì đã không thấy hai người nữa.
Anh ấy còn đang chìm trong khiếp sợ.
Nếu như không có đàn anh, anh ấy cảm thấy nếu đàn em chưa kết hôn thì ở bên Tạ Đằng cũng không tồi.
VietWriter.vn
Nhưng bây giờ chồng của đàn em chính là đàn anh... Tạ Đằng là cái quái gì chứ? Chẳng qua chỉ làm khai thác nguyên tố Californium, giá trị ròng chỉ đáng hơn trăm tỉ đô la thôi sao?
Khai thác nguyên tố toàn cầu đều do đàn anh nắm trong tay, nếu không phải đàn anh ngại quá nhiều tiền thì tuyệt đối sẽ không chia cho tên Tạ Đằng đó một miếng nào...
Muốn tranh cái gì với đàn anh thì Tạ Đằng cũng phải thua thôi.
Dù sao thì anh ta đã định sẵn là không giành được đàn em.
Diệp Mộc Châu vừa đi vừa giãy dụa: “Kiếp trước anh là trâu hay sao mà mạnh quá vậy. Buông tay ra, buông tay ra!”
Hoắc Việt Bách dẫn cô đến hầm đỗ xe rồi mới từ từ buông lỏng tay: “Bà chủ Hoắc, anh là người em yêu nhất mà em lại nỡ nói lời như thế với người mình yêu nhất sao?”
Cô bị sự vô liêm sỉ của anh làm cho sự ngây người: “..”
Cô tức giận đẩy anh lên cửa xe: “Anh còn biết xấu hổ không, ai nói em yêu anh nhất chứ!”
Anh nương theo lực của cô lập tức đập người vào cửa xe, khẽ của một tiếng, lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua môi cô, tê rần: “Bà chủ Hoắc đối xử với anh cũng thật nhẫn tâm”
Khuôn mặt của Diệp Mộc Châu đỏ bừng.
Vốn dĩ là một câu nói đơn giản nhưng không biết tại sao lại bị anh nói đến mập mờ như vậy, giọng của cô bắt đầu lắp bắp.
“Em em em không có ra sức, là anh cố tình đụng vào cửa xe, anh đừng đừng đừng có ăn vạ chứ?”
Đầu ngón tay của người đàn ông vẫn đang ở trên khuôn mặt của cô, cứ hướng xuống và nhẹ nhàng nhếch môi: “Anh đã nghe thấy lời tỏ tình của em cho anh rồi”
Diệp Mộc Châu bây giờ chỉ muốn chết, tại sao cô lúc đó lại nói ra những lời mập mờ như vậy để kích động Hoắc Việt Bách chứ!
“Cô Diệp, lại gặp nhau rồi”.
Đột nhiên có một giọng nam vang lên, Diệp Mộc Châu vô thức quay đầu lại chợt giật mình!
Nhìn bóng lưng hai người, anh ấy có cảm giác chuyện này chưa nói xong.
Anh ấy suy tư một lúc lâu mới cất lời: “Này, đàn em, có người tên Tạ Đằng hình như có..”
Bốn chữ tình cảm với em anh ấy còn chưa nói ra thì đã không thấy hai người nữa.
Anh ấy còn đang chìm trong khiếp sợ.
Nếu như không có đàn anh, anh ấy cảm thấy nếu đàn em chưa kết hôn thì ở bên Tạ Đằng cũng không tồi.
VietWriter.vn
Nhưng bây giờ chồng của đàn em chính là đàn anh... Tạ Đằng là cái quái gì chứ? Chẳng qua chỉ làm khai thác nguyên tố Californium, giá trị ròng chỉ đáng hơn trăm tỉ đô la thôi sao?
Khai thác nguyên tố toàn cầu đều do đàn anh nắm trong tay, nếu không phải đàn anh ngại quá nhiều tiền thì tuyệt đối sẽ không chia cho tên Tạ Đằng đó một miếng nào...
Muốn tranh cái gì với đàn anh thì Tạ Đằng cũng phải thua thôi.
Dù sao thì anh ta đã định sẵn là không giành được đàn em.
Diệp Mộc Châu vừa đi vừa giãy dụa: “Kiếp trước anh là trâu hay sao mà mạnh quá vậy. Buông tay ra, buông tay ra!”
Hoắc Việt Bách dẫn cô đến hầm đỗ xe rồi mới từ từ buông lỏng tay: “Bà chủ Hoắc, anh là người em yêu nhất mà em lại nỡ nói lời như thế với người mình yêu nhất sao?”
Cô bị sự vô liêm sỉ của anh làm cho sự ngây người: “..”
Cô tức giận đẩy anh lên cửa xe: “Anh còn biết xấu hổ không, ai nói em yêu anh nhất chứ!”
Anh nương theo lực của cô lập tức đập người vào cửa xe, khẽ của một tiếng, lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua môi cô, tê rần: “Bà chủ Hoắc đối xử với anh cũng thật nhẫn tâm”
Khuôn mặt của Diệp Mộc Châu đỏ bừng.
Vốn dĩ là một câu nói đơn giản nhưng không biết tại sao lại bị anh nói đến mập mờ như vậy, giọng của cô bắt đầu lắp bắp.
“Em em em không có ra sức, là anh cố tình đụng vào cửa xe, anh đừng đừng đừng có ăn vạ chứ?”
Đầu ngón tay của người đàn ông vẫn đang ở trên khuôn mặt của cô, cứ hướng xuống và nhẹ nhàng nhếch môi: “Anh đã nghe thấy lời tỏ tình của em cho anh rồi”
Diệp Mộc Châu bây giờ chỉ muốn chết, tại sao cô lúc đó lại nói ra những lời mập mờ như vậy để kích động Hoắc Việt Bách chứ!
“Cô Diệp, lại gặp nhau rồi”.
Đột nhiên có một giọng nam vang lên, Diệp Mộc Châu vô thức quay đầu lại chợt giật mình!
Bình luận facebook