Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 266 trị giá hàng chục tỷ.
Người đàn ông này không phải là nhân vật nổi tiếng có hôn ước với mình mà anh Ba nhắc đến sao?
Tạ Lâm vẻ mặt tự nhiên, như thể hoàn toàn không để ý đến Hoắc Việt Bách vậy, đưa một hộp trang sức nhỏ đến trước mặt Diệp Mộc Châu: “Chúc mừng cô Diệp đã chiến thắng Chu Chính Hà, đây là quà chúc mừng”
Bản thân Diệp Mộc Châu chính là một nhà thiết kế đồ trang sức, tất nhiên cô sẽ biết hộp trang sức này là đồ độc nhất vô nhị của hãng G, trị
giá hàng chục tỷ.
VietWriter.vn
Bầu không khí lập tức khá ngượng ngùng, Diệp Mộc Châu nuốt nước bọt, phía bên trái là người chồng chưa cưới cũ, phía bên phải là người chồng hiện tại, cô lùi về sau một bước: “Anh Tạ, chúng ta không thân không thích, tôi không thể nhận món quà quá đắt tiền này được”
Tạ Lâm cũng không thuyết phục thêm, cất chiếc hộp trang sức lại, vẫn nhẹ nhàng lịch sự: “Được thôi, sợi dây chuyền này sẽ mãi chờ đợi cô Diệp, cũng sẽ không có người chủ nào khác?
Hoắc Việt Bách nheo mắt lại và đang nghịch lọn tóc của Diệp Mộc Châu, từ đầu đến cuối đều phớt lờ Tạ Lâm: “Lên xe”
Diệp Mộc Châu vội vã ngồi lên xe.
Tạ Lâm cũng không tức giọng, anh ta dịu dàng nói: “Cô Diệp, tôi đang theo đuổi cô, hy vọng một ngày nào đó cô có thể chấp nhận sự theo đuổi của tôi.”
Không đợi Diệp Mộc Châu trả lời thì chiếc xe đã tức tốc rời đi.
Phía sau Tạ Lâm có một người trợ lý: “Sếp, Diệp Mộc Châu đó cũng không có gì đặc biệt, ngài đã có địa vị như vậy rồi thì phụ nữ gì mà không có, cớ sao lại muốn một người phụ nữ đã có gia đình chứ? Hơn nữa, người phụ nữ này lại còn là người phụ nữ này của đứa con trai riêng nhà họ Hoắc”
Tạ Lâm bình thản liếc nhìn lại và cất hết mọi cảm xúc: “Nếu như tôi cướp đoạt hết tất cả mọi thứ của Hoắc Việt Bách thì không phải sẽ rất thú vị sao?”
Trợ lý nhắc nhở: “Đáng lẽ ra là cướp đoạt rồi vứt bỏ, ngài nói thiếu vài từ rồi”
Tạ Lâm nhẹ nhàng xuỳ một tiếng, vứt bỏ sao?
Thật đáng tiếc biết bao khi vứt bỏ một người phụ nữ thú vị như Diệp Mộc Châu.
“Theo tôi đến Diệp Thị? Tạ Lâm sải bước về phía chiếc xe của mình: “Vì đã muốn theo đuổi cô Diệp rồi thì cũng phải nên có chút hành động thiết thực”
Ở trong xe.
Giọng điệu của Hoắc Việt Bách toát lên ba phần nửa vời không để ý và bảy phần sát khí: “Sao vậy, bà chủ Hoắc quen biết với Tạ Lâm à?”
Diệp Mộc Châu lập tức ngồi ngay ngắn giống như một học sinh tiểu học vậy, chỉ suýt chút phải giơ tay thề thốt: “Không có, em không có, em chỉ gặp anh ta có một lần à!”
Tạ Lâm vẻ mặt tự nhiên, như thể hoàn toàn không để ý đến Hoắc Việt Bách vậy, đưa một hộp trang sức nhỏ đến trước mặt Diệp Mộc Châu: “Chúc mừng cô Diệp đã chiến thắng Chu Chính Hà, đây là quà chúc mừng”
Bản thân Diệp Mộc Châu chính là một nhà thiết kế đồ trang sức, tất nhiên cô sẽ biết hộp trang sức này là đồ độc nhất vô nhị của hãng G, trị
giá hàng chục tỷ.
VietWriter.vn
Bầu không khí lập tức khá ngượng ngùng, Diệp Mộc Châu nuốt nước bọt, phía bên trái là người chồng chưa cưới cũ, phía bên phải là người chồng hiện tại, cô lùi về sau một bước: “Anh Tạ, chúng ta không thân không thích, tôi không thể nhận món quà quá đắt tiền này được”
Tạ Lâm cũng không thuyết phục thêm, cất chiếc hộp trang sức lại, vẫn nhẹ nhàng lịch sự: “Được thôi, sợi dây chuyền này sẽ mãi chờ đợi cô Diệp, cũng sẽ không có người chủ nào khác?
Hoắc Việt Bách nheo mắt lại và đang nghịch lọn tóc của Diệp Mộc Châu, từ đầu đến cuối đều phớt lờ Tạ Lâm: “Lên xe”
Diệp Mộc Châu vội vã ngồi lên xe.
Tạ Lâm cũng không tức giọng, anh ta dịu dàng nói: “Cô Diệp, tôi đang theo đuổi cô, hy vọng một ngày nào đó cô có thể chấp nhận sự theo đuổi của tôi.”
Không đợi Diệp Mộc Châu trả lời thì chiếc xe đã tức tốc rời đi.
Phía sau Tạ Lâm có một người trợ lý: “Sếp, Diệp Mộc Châu đó cũng không có gì đặc biệt, ngài đã có địa vị như vậy rồi thì phụ nữ gì mà không có, cớ sao lại muốn một người phụ nữ đã có gia đình chứ? Hơn nữa, người phụ nữ này lại còn là người phụ nữ này của đứa con trai riêng nhà họ Hoắc”
Tạ Lâm bình thản liếc nhìn lại và cất hết mọi cảm xúc: “Nếu như tôi cướp đoạt hết tất cả mọi thứ của Hoắc Việt Bách thì không phải sẽ rất thú vị sao?”
Trợ lý nhắc nhở: “Đáng lẽ ra là cướp đoạt rồi vứt bỏ, ngài nói thiếu vài từ rồi”
Tạ Lâm nhẹ nhàng xuỳ một tiếng, vứt bỏ sao?
Thật đáng tiếc biết bao khi vứt bỏ một người phụ nữ thú vị như Diệp Mộc Châu.
“Theo tôi đến Diệp Thị? Tạ Lâm sải bước về phía chiếc xe của mình: “Vì đã muốn theo đuổi cô Diệp rồi thì cũng phải nên có chút hành động thiết thực”
Ở trong xe.
Giọng điệu của Hoắc Việt Bách toát lên ba phần nửa vời không để ý và bảy phần sát khí: “Sao vậy, bà chủ Hoắc quen biết với Tạ Lâm à?”
Diệp Mộc Châu lập tức ngồi ngay ngắn giống như một học sinh tiểu học vậy, chỉ suýt chút phải giơ tay thề thốt: “Không có, em không có, em chỉ gặp anh ta có một lần à!”
Bình luận facebook