Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-4
Chương 2.1
Chương 2.1
Hoắc Hi dẫn Kiều Tiều về nhà, rót cho cô li nước ấm, sau đó ngồi xuống đối diện.
Cô còn khóc, bả vai hơi run, vừa khóc vừa nhìn xung quanh, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Hoắc Hi đối diện, dùng sức nhắm mắt, dường như không tin được khẽ gọi: "Hoắc Hi..."
Một tay anh chống trán, giọng nói không nghe ra cảm xúc gì: "Thịnh Kiều, cô lại muốn làm gì?"
Nghe thấy anh gọi Thịnh Kiều, nước mắt của cô lại rơi xuống như mưa.
Hoắc Hi: "...."
Cô khóc một lúc lâu, chợt nhớ đến cái gì đó, ngẩng đầu hỏi: "Hoắc Hi, anh kéo rèm chưa? Đừng để bị chụp."
Hoắc Hi: "...."
Hơn nửa ngày, rốt cuộc cô đã khóc xong, nghẹn ngào nói: "Hoắc Hi, nhìn thấy anh em thật sự rất vui. Nhưng hôm nay em gặp phải một số việc không thể tưởng tượng được, em không thể vui được.”
Idol ngay trước mắt, nhưng cô không còn là cô nữa. Một tháng trước nghe nói Hoắc Hi dọn đến nhà mới, không ngờ lại dọn đến tiểu khu nhà cô. Nếu cô vẫn là Kiều Tiều thì tốt biết bao.
Hoắc Hi cũng không hứng thú với việc không thể tưởng tượng được mà cô gặp, anh nhìn thời gian, đứng dậy nhàn nhạt nói: "Giúp cô gọi xe, đi thôi."
Đầu của Kiều Tiều vô cùng loại, vô lực đi theo anh.
Thang máy nối thẳng với gara, xe đang chờ bên ngoài. Hoắc Hi là minh tinh, được bảo vệ vô cùng nghiêm mật, không cần lo lắng có phóng viên lẻn vào.
Hoắc Hi kéo cửa xe cho cô, lạnh nhạt nói: "Nghỉ ngơi thật tốt."
Cô gật đầu, cúi người lên xe. Cửa xe đóng lại, Hoắc Hi đang muốn trở về, cô đột nhiên hạ cửa kính xuống gọi anh: "Hoắc Hi."
Hoắc Hi quay đầu.
Đôi mắt của cô còn đỏ bừng, giọng nói cũng khàn khàn, nhưng ánh mắt nhìn anh lại rất chân thành: "Đêm mai thương diễn thuận lợi."
Anh gật đầu: "Cảm ơn."
Kiều Tiều ngồi trở lại, nói địa chỉ nhà Thịnh Kiều cho tài xế.
Về đến nhà đã khuya, lần thứ hai trở về căn nhà xa lạ, lạnh như băng này, cô nhìn chung quanh, lại không kìm được mà khóc lên.
Cô cho rằng một ngày nào đó sẽ trở lại, nhưng bây giờ cô biết không còn khả năng nữa.
Thông tin liên lạc về Kiều Tiều đều không có hiệu quả, cho dù là Weibo của bạn thân, danh sách bạn học đại học hay ảnh chụp chung, đều không có cô.
Kiều Tiề, cứ như vậy không một tiếng động biến mất.
Nhưng trái đất vẫn xoay, thế giới vẫn vận hành, sinh hoạt của mọi người cũng không vì thiếu cô mà thay đổi. Tất cả đều bình thường, cô không quan trọng.
Kiều Tiều trùm chăn, nằm trên giường không ăn không uống hai ngày.
Hai ngày sau, người đại diện Cao Mỹ Linh gọi điện đến, kéo cô về hiện thực cô không muốn đối mặt: "Phương Bạch đã xuất phát đến đón em, nhanh chóng sửa soạn một chút."
Điện thoại cắt đứt, một lúc lâu sau, cô mới chậm chạp ngồi dậy, đi đến phòng trang điểm, nhìn người trong gương rất lâu.
Kiều Tiều đã biến mất.
Cô chỉ có thể sống dưới thân phận Thịnh Kiều.
****
Chương 2.1
Hoắc Hi dẫn Kiều Tiều về nhà, rót cho cô li nước ấm, sau đó ngồi xuống đối diện.
Cô còn khóc, bả vai hơi run, vừa khóc vừa nhìn xung quanh, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Hoắc Hi đối diện, dùng sức nhắm mắt, dường như không tin được khẽ gọi: "Hoắc Hi..."
Một tay anh chống trán, giọng nói không nghe ra cảm xúc gì: "Thịnh Kiều, cô lại muốn làm gì?"
Nghe thấy anh gọi Thịnh Kiều, nước mắt của cô lại rơi xuống như mưa.
Hoắc Hi: "...."
Cô khóc một lúc lâu, chợt nhớ đến cái gì đó, ngẩng đầu hỏi: "Hoắc Hi, anh kéo rèm chưa? Đừng để bị chụp."
Hoắc Hi: "...."
Hơn nửa ngày, rốt cuộc cô đã khóc xong, nghẹn ngào nói: "Hoắc Hi, nhìn thấy anh em thật sự rất vui. Nhưng hôm nay em gặp phải một số việc không thể tưởng tượng được, em không thể vui được.”
Idol ngay trước mắt, nhưng cô không còn là cô nữa. Một tháng trước nghe nói Hoắc Hi dọn đến nhà mới, không ngờ lại dọn đến tiểu khu nhà cô. Nếu cô vẫn là Kiều Tiều thì tốt biết bao.
Hoắc Hi cũng không hứng thú với việc không thể tưởng tượng được mà cô gặp, anh nhìn thời gian, đứng dậy nhàn nhạt nói: "Giúp cô gọi xe, đi thôi."
Đầu của Kiều Tiều vô cùng loại, vô lực đi theo anh.
Thang máy nối thẳng với gara, xe đang chờ bên ngoài. Hoắc Hi là minh tinh, được bảo vệ vô cùng nghiêm mật, không cần lo lắng có phóng viên lẻn vào.
Hoắc Hi kéo cửa xe cho cô, lạnh nhạt nói: "Nghỉ ngơi thật tốt."
Cô gật đầu, cúi người lên xe. Cửa xe đóng lại, Hoắc Hi đang muốn trở về, cô đột nhiên hạ cửa kính xuống gọi anh: "Hoắc Hi."
Hoắc Hi quay đầu.
Đôi mắt của cô còn đỏ bừng, giọng nói cũng khàn khàn, nhưng ánh mắt nhìn anh lại rất chân thành: "Đêm mai thương diễn thuận lợi."
Anh gật đầu: "Cảm ơn."
Kiều Tiều ngồi trở lại, nói địa chỉ nhà Thịnh Kiều cho tài xế.
Về đến nhà đã khuya, lần thứ hai trở về căn nhà xa lạ, lạnh như băng này, cô nhìn chung quanh, lại không kìm được mà khóc lên.
Cô cho rằng một ngày nào đó sẽ trở lại, nhưng bây giờ cô biết không còn khả năng nữa.
Thông tin liên lạc về Kiều Tiều đều không có hiệu quả, cho dù là Weibo của bạn thân, danh sách bạn học đại học hay ảnh chụp chung, đều không có cô.
Kiều Tiề, cứ như vậy không một tiếng động biến mất.
Nhưng trái đất vẫn xoay, thế giới vẫn vận hành, sinh hoạt của mọi người cũng không vì thiếu cô mà thay đổi. Tất cả đều bình thường, cô không quan trọng.
Kiều Tiều trùm chăn, nằm trên giường không ăn không uống hai ngày.
Hai ngày sau, người đại diện Cao Mỹ Linh gọi điện đến, kéo cô về hiện thực cô không muốn đối mặt: "Phương Bạch đã xuất phát đến đón em, nhanh chóng sửa soạn một chút."
Điện thoại cắt đứt, một lúc lâu sau, cô mới chậm chạp ngồi dậy, đi đến phòng trang điểm, nhìn người trong gương rất lâu.
Kiều Tiều đã biến mất.
Cô chỉ có thể sống dưới thân phận Thịnh Kiều.
****
Bình luận facebook