Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-6
Chương 2.3
Chương 2.3
Phương Bạch trả lời: "Đến công ty sau đó tạp chí sẽ phỏng vấn, buổi chiều thì xuất phát đến đoàn làm phim."
Thịnh Kiều đang uống sữa đậu nành, suýt chút nữa phun ngụm sữa trong miệng ra, "Đến đoàn làm phim? Sao chị không biết Thịnh.....Chị không biết mình có phim mới?"
Phương Bạch trợn mắt há mồm.
Tính chuyên nghiệp tùy tiện như vậy sao?
"Chị Kiều Kiều, chị không nhớ 《Phong Ngữ》à?"
Thịnh Kiều suy nghĩ nửa ngày, "Cậu nói là cái bộ đam mỹ kia sao, chị nhớ rõ." Tốt xấu gì thì cô cũng từng là người truy phim, đối với bộ tiểu thuyết đam mỹ đang nổi 《Phong Ngữ》này cũng có hiểu biết một chút, "Nhưng không phải đã công bố hai nam chính rồi sao? Có quan hệ gì với chị?"
Phương Bạch không còn gì để nói: "Chị là nữ chính đấy. Chiều nay vào đoàn làm phim, sau đó chụp ảnh tạo hình rồi công bố tuyên truyền."
Thịnh Kiều đập đầu vào lưng ghế phía sau, Phương Bạch còn đang giải thích: "Lúc trước chưa xét duyệt xong kịch bản, đạo diễn nhân lúc đó quyết định thêm vào vai nữ chính. Công ty chúng ta đầu tư《Phong Ngữ》, lúc mở họp thảo luận, chị Cao liền lấy cho chị nhân vật này."
Cao Mỹ Linh muốn cô chết sao?
Cô diễn nữ chính trong phim đam mỹ? Diễn gì? Cùng nam 1 đoạt nam 2 sao?
Cô hoài nghi Cao Mỹ Linh mới là người hắc Thịnh Kiều cao cấp nhất.
Xe rất nhanh đã chạy đến gara của công ty. Trụ sở công ty truyền thông Tinh Diệu ở trung tâm thành phố, cao lớn đại khí, rất phù hợp với thủ đoạn nó hay làm. Thịnh Kiều đi theo Phương Bạch vào thang máy, vừa đi vào đã gặp hai người đang đi tới.
Đi đầu là một nam trung niên rất gầy, nhìn qua yếu đuối mong manh, nhưng lại có một đôi mắt ưng, nhìn vào đã cảm thấy uy nghiêm. Đằng sau là một thiếu niên trẻ trung mặt tròn, vai đeo balo, vừa đi vừa nói chuyện với người kia.
Thịnh Kiều vừa nhìn thấy hai người bọn họ đã kích động đến không nói được.
Anh Bảo và Tiểu Đản, người đại diện và trợ lý của Hoắc Hi!
Trước kia có hoạt động truy tinh, không thiếu lúc giap vớilưu đoàn đội của Hoắc Tinh, người ở tuyến đầu sẽ làm người khác chú ý, huống chi dáng vẻ của Kiều Tiều tươi sáng, dáng người cao gầy, vác một khẩu đại bác (máy ảnh), đúng là cảnh lạ hiếm thấy.
Rất nhiều lần chờ lấy hành lí ở sân bay, Tiểu Đản còn nói đùa với cô, hỏi cô máy ảnh có nặng không. Phòng làm việc cũng thường liên hệ với cô, dùng ảnh cô chụp để tuyên truyền. Dù sao thiết bị của Kiều Tiều đều là thiết bị đắt tiền ở nước ngoài, kĩ thuật quay chụp sửa ảnh đều rất tốt, là trạm tỷ hoàn mỹ nhất của Hoắc Hi.
Anh Bảo tên thật là Lôi Bảo, nghe thấy tên sẽ cảm thấy vừa thô vừa quê, nhưng anh Bảo lại là người đại diện thâm niên nổi danh trong vòng giải trí, chỉ cần nghệ sĩ bị anh ta nhìn trúng, không quá ba năm, chắc chắn sẽ nổi tiếng. Anh ta đang quản lí vài ảnh đế ảnh hậu, hiện nay người nổi nhất Hoắc Hi là do một tay anh ta khai quật, mang về nước bồi dưỡng.
Fans Hoắc Hi đều nói, trừ bỏ chuyện của Thịnh Kiều thì năng lực nghiệp vụ của anh Bảo không thể bắt bẻ.
Phương Bạch cũng không biết vì sao nghệ sĩ nhà mình đột nhiên phát run. Đương nhiên cậu ta cũng biết đoàn đội của Hoắc Hi, sau khi lên tiếng chào hỏi, im lặng che Thịnh Kiều ởphía sau.
Hai người kia cũng nhìn thấy bọn họ, anh Bảo còn tốt, dù sao cũng có thân phận, đáp lại lời chào của Phương Bạch. Tiểu Đản tuổi trẻ khí thịnh, lại là fan của Hoắc Hi, xem thường đến mức mắt cũng hướng lên trời.
Thang máy đến tầng chín, Phương Bạch nhanh chân kéo Thịnh Kiều ra ngoài, cô nghĩ một lát, vẫn là lễ phép nói tạm biệt với hai người họ.
Khi cửa thang máy khép lại, Tiểu Đản nói: "Chúng ta quen thuộc với cô ta lắm sao?"
Tầng hai mươi bảy, Hoắc Hi ở trong phòng làm việc chơi Vương Giả Vinh Quang.
Lúc anh Bảo vào anh vừa lấy được tam sát, nghe thấy cửa phòng mởthèm ngẩng đầu lên. Anh Bảo đến gần, ném túi văn kiện lên bàn trà trước mặt anh, lấy một điếu thuốc châm lửa: "Bắt lấy đi."
Chương 2.3
Phương Bạch trả lời: "Đến công ty sau đó tạp chí sẽ phỏng vấn, buổi chiều thì xuất phát đến đoàn làm phim."
Thịnh Kiều đang uống sữa đậu nành, suýt chút nữa phun ngụm sữa trong miệng ra, "Đến đoàn làm phim? Sao chị không biết Thịnh.....Chị không biết mình có phim mới?"
Phương Bạch trợn mắt há mồm.
Tính chuyên nghiệp tùy tiện như vậy sao?
"Chị Kiều Kiều, chị không nhớ 《Phong Ngữ》à?"
Thịnh Kiều suy nghĩ nửa ngày, "Cậu nói là cái bộ đam mỹ kia sao, chị nhớ rõ." Tốt xấu gì thì cô cũng từng là người truy phim, đối với bộ tiểu thuyết đam mỹ đang nổi 《Phong Ngữ》này cũng có hiểu biết một chút, "Nhưng không phải đã công bố hai nam chính rồi sao? Có quan hệ gì với chị?"
Phương Bạch không còn gì để nói: "Chị là nữ chính đấy. Chiều nay vào đoàn làm phim, sau đó chụp ảnh tạo hình rồi công bố tuyên truyền."
Thịnh Kiều đập đầu vào lưng ghế phía sau, Phương Bạch còn đang giải thích: "Lúc trước chưa xét duyệt xong kịch bản, đạo diễn nhân lúc đó quyết định thêm vào vai nữ chính. Công ty chúng ta đầu tư《Phong Ngữ》, lúc mở họp thảo luận, chị Cao liền lấy cho chị nhân vật này."
Cao Mỹ Linh muốn cô chết sao?
Cô diễn nữ chính trong phim đam mỹ? Diễn gì? Cùng nam 1 đoạt nam 2 sao?
Cô hoài nghi Cao Mỹ Linh mới là người hắc Thịnh Kiều cao cấp nhất.
Xe rất nhanh đã chạy đến gara của công ty. Trụ sở công ty truyền thông Tinh Diệu ở trung tâm thành phố, cao lớn đại khí, rất phù hợp với thủ đoạn nó hay làm. Thịnh Kiều đi theo Phương Bạch vào thang máy, vừa đi vào đã gặp hai người đang đi tới.
Đi đầu là một nam trung niên rất gầy, nhìn qua yếu đuối mong manh, nhưng lại có một đôi mắt ưng, nhìn vào đã cảm thấy uy nghiêm. Đằng sau là một thiếu niên trẻ trung mặt tròn, vai đeo balo, vừa đi vừa nói chuyện với người kia.
Thịnh Kiều vừa nhìn thấy hai người bọn họ đã kích động đến không nói được.
Anh Bảo và Tiểu Đản, người đại diện và trợ lý của Hoắc Hi!
Trước kia có hoạt động truy tinh, không thiếu lúc giap vớilưu đoàn đội của Hoắc Tinh, người ở tuyến đầu sẽ làm người khác chú ý, huống chi dáng vẻ của Kiều Tiều tươi sáng, dáng người cao gầy, vác một khẩu đại bác (máy ảnh), đúng là cảnh lạ hiếm thấy.
Rất nhiều lần chờ lấy hành lí ở sân bay, Tiểu Đản còn nói đùa với cô, hỏi cô máy ảnh có nặng không. Phòng làm việc cũng thường liên hệ với cô, dùng ảnh cô chụp để tuyên truyền. Dù sao thiết bị của Kiều Tiều đều là thiết bị đắt tiền ở nước ngoài, kĩ thuật quay chụp sửa ảnh đều rất tốt, là trạm tỷ hoàn mỹ nhất của Hoắc Hi.
Anh Bảo tên thật là Lôi Bảo, nghe thấy tên sẽ cảm thấy vừa thô vừa quê, nhưng anh Bảo lại là người đại diện thâm niên nổi danh trong vòng giải trí, chỉ cần nghệ sĩ bị anh ta nhìn trúng, không quá ba năm, chắc chắn sẽ nổi tiếng. Anh ta đang quản lí vài ảnh đế ảnh hậu, hiện nay người nổi nhất Hoắc Hi là do một tay anh ta khai quật, mang về nước bồi dưỡng.
Fans Hoắc Hi đều nói, trừ bỏ chuyện của Thịnh Kiều thì năng lực nghiệp vụ của anh Bảo không thể bắt bẻ.
Phương Bạch cũng không biết vì sao nghệ sĩ nhà mình đột nhiên phát run. Đương nhiên cậu ta cũng biết đoàn đội của Hoắc Hi, sau khi lên tiếng chào hỏi, im lặng che Thịnh Kiều ởphía sau.
Hai người kia cũng nhìn thấy bọn họ, anh Bảo còn tốt, dù sao cũng có thân phận, đáp lại lời chào của Phương Bạch. Tiểu Đản tuổi trẻ khí thịnh, lại là fan của Hoắc Hi, xem thường đến mức mắt cũng hướng lên trời.
Thang máy đến tầng chín, Phương Bạch nhanh chân kéo Thịnh Kiều ra ngoài, cô nghĩ một lát, vẫn là lễ phép nói tạm biệt với hai người họ.
Khi cửa thang máy khép lại, Tiểu Đản nói: "Chúng ta quen thuộc với cô ta lắm sao?"
Tầng hai mươi bảy, Hoắc Hi ở trong phòng làm việc chơi Vương Giả Vinh Quang.
Lúc anh Bảo vào anh vừa lấy được tam sát, nghe thấy cửa phòng mởthèm ngẩng đầu lên. Anh Bảo đến gần, ném túi văn kiện lên bàn trà trước mặt anh, lấy một điếu thuốc châm lửa: "Bắt lấy đi."
Bình luận facebook