Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-8
Chương 3.1
Chương 3.1
Hoắc Hi gật đầu đáp lại, đi hai bước sang bên cạnh, nhường chỗ cho Thịnh Kiều. Cô đi vào thang máy, nhìn anh không chớp mắt, giống như nhìn thiếu một giây sẽ chịu thiệt.
Lông mày, đôi mắt, cái mũi, cái miệng, cổ, yết hầu, oa, cái nào cũng đẹp.
Đây là cái nhan sắc hủy thiên diệt địa đúng không? Đây là thần tiên ở đâu hạ phàm, vì sao lại làm trái tim của kẻ phàm nhân này rối loạn! Giá trị nhan sắc hôm nay cao đến bán được!
Mẹ ơi! Chính là người này! Con gái nhất định phải gả cho anh ấy!
Trong lòng Thịnh Kiều như ở trên mây, hoàn toàn không phát hiện dáng vẻ hoa si này khiến Hoắc Hi cảm thấy cực kì khó chịu.
Ánh mắt trần trụi hận không thể lột sạch anh như vậy là thế nào?
Lúc trước Thịnh Kiều bị fan của Hoắc Hi mắng nhiếc, cũng biết rõ đoàn đội của mình đã làm gì với Hoắc Hi, một nửa bởi vì đuối lý, một nửa bởi vì khí thế cấm người sống đến gần của anh, mỗi lần gặp anh đều hận không thể chui xuống đất trốn.
Hôm nay ăn phải gan báo à? Khó trách dám phản kháng Cao Mỹ Linh.
Phương Bạch ở một bên thật sự nhìn không được, kéo cánh tay Thịnh Kiều, gọi cô: "Chị Kiều Kiều, chúng ta nên đi về trước. Hợp đồng đã ký, cho dù chị không muốn diễn, cũng phải thương lượng với chị Cao, làm sao khiến tổn thất đến mức thấp nhất.”
Cuối cùng Thịnh Kiều cũng từ dáng vẻ hoa si phục hồi lại tinh thần.
Đúng vậy, hiện nay quan trọng nhất là làm sao đẩy được bộ phim đam mỹ đó đi. Hoắc Hi tùy thời có thể xem, không chạy được.
Hôm nay đến công ty, cô tính toán muốn nói những cái lợi và hại khi nhận bộ đam mỹ này với Cao Mỹ Linh, xem có khả năng đẩy ra hay không. Ai biết vừa nói ra suy nghĩ của mình đã bị Cao Mỹ Linh mắng một trận, nghiêm khắc quát cô không cần nhúng tay vào kế hoạch làm việc.
Dù gì lúc trước Thịnh Kiều cũng ở trong đám fan, đối với chuyện trong giới giải trí cũng biết chút ít, người đại diện và nghệ sĩ luôn là quan hệ hợp tác cùng có lợi, trước nay cô chưa từng nghe thấy có người đại diện nào ngang ngược như vậy, hoàn toàn xem nghệ sĩ của mình như con rối gỗ tùy ý thao túng.
Cô cũng không phải người có tốt tính, nói chuyện không được liền trực tiếp nổi giận.
Cao Mỹ Linh lập tức nổi điên. Lúc trước con thỏ trắng ngu ngốc này không dám nói với chị ta một chữ, hiện tại lại ngỗ nghịch với chị ta trước mặt trợ lí, nhân viên, quả thực là thiếu thu thập!
Chị ta đem hiệp ước ném lên mặt Thịnh Kiều, vẻ mặt nổi nóng không ai xía vào: "Bộ kịch này em không muốn diễn cũng phải diễn. Em không có tư cách nói điều kiện với chị!"
Vì thế Thịnh Kiều bỏ lại một câu: "Chị đây không diễn, cùng lắm thì rút lui khỏi giới giải trí." Rồi đá cửa bỏ đi.
Cô thật sự không ngờ Cao Mỹ Linh lại cường thế như vậy. Nhớ lại những chuyện xấu trước kia của Thịnh Kiều, cô cũng có chút hiểu được.
Thịnh Kiều nghiêm túc vỗ vai Phương Bạch: "Tiểu Bạch, em quay lại nói với Cao Mỹ Linh, chị rất kiên quyết. Hoặc là không diễn, hoặc là rút lui khỏi giới giải trí, để chị ta chọn."
Hoắc Hi quét mắt liếc cô một cái.
"Chị Kiều Kiều, chị về suy nghĩ kĩ một chút. Có vài lời không thể nói bậy."
Thịnh Kiều còn chưa hoàn toàn thích ứng với thân phận mới, không có khái niệm với danh tiếng của minh tinh, hoàn toàn không thèm để ý: "Không cần, em cứ nói với chị ta như vậy. Diễn bộ phim này bị toàn dân mắng đuổi khỏi giới giải trí với tự mình rời khỏi có gì khác nhau?"
Phương Bạch thấy thái độ của cô kiên quyết cũng không nói thêm gì, chỉ có thể đồng ý. Chờ thang máy đến lầu hai, cô đi theo Hoắc Hi ra ngoài, còn thúc giục cậu ta: "Em đi nhanh lên, yên tâm, chị có suy tính."
Phương Bạch chỉ có thể ấn thang máy lên trên, cửa thang máy đóng rồi mới phản ứng lại. Chị, chị không có xe mà, đi gara làm gì chứ!
Thịnh Kiều đi theo Hoắc Hi một đoạn đường dài mới ý thức được, mình không có xe. Ngày thường đều ngồi xe thương vụ của Phương Bạch, cũng không biết nguyên chủ có tài sản gì không, chờ cô về phải kiểm kê lại.
Hoắc Hi đi đến bên cạnh chiếc xe màu vàng của mình, rốt cuộc quay đầu, hỏi cô: "Cô đi theo tôi làm gì?"
Thịnh Kiều cười: "Hoắc Hi, em không có xe."
Hoắc Hi: "Cho nên?"
Thịnh Kiều vẻ mặt chính đáng: "Xin hỏi em có vinh hạnh được ngồi vào ghế phụ của anh không?"
Hoắc Hi: "Không có."
Anh muốn kéo cửa xe ra, Thịnh Kiều lập tức đè lại.
Hoắc Hi:???
Chương 3.1
Hoắc Hi gật đầu đáp lại, đi hai bước sang bên cạnh, nhường chỗ cho Thịnh Kiều. Cô đi vào thang máy, nhìn anh không chớp mắt, giống như nhìn thiếu một giây sẽ chịu thiệt.
Lông mày, đôi mắt, cái mũi, cái miệng, cổ, yết hầu, oa, cái nào cũng đẹp.
Đây là cái nhan sắc hủy thiên diệt địa đúng không? Đây là thần tiên ở đâu hạ phàm, vì sao lại làm trái tim của kẻ phàm nhân này rối loạn! Giá trị nhan sắc hôm nay cao đến bán được!
Mẹ ơi! Chính là người này! Con gái nhất định phải gả cho anh ấy!
Trong lòng Thịnh Kiều như ở trên mây, hoàn toàn không phát hiện dáng vẻ hoa si này khiến Hoắc Hi cảm thấy cực kì khó chịu.
Ánh mắt trần trụi hận không thể lột sạch anh như vậy là thế nào?
Lúc trước Thịnh Kiều bị fan của Hoắc Hi mắng nhiếc, cũng biết rõ đoàn đội của mình đã làm gì với Hoắc Hi, một nửa bởi vì đuối lý, một nửa bởi vì khí thế cấm người sống đến gần của anh, mỗi lần gặp anh đều hận không thể chui xuống đất trốn.
Hôm nay ăn phải gan báo à? Khó trách dám phản kháng Cao Mỹ Linh.
Phương Bạch ở một bên thật sự nhìn không được, kéo cánh tay Thịnh Kiều, gọi cô: "Chị Kiều Kiều, chúng ta nên đi về trước. Hợp đồng đã ký, cho dù chị không muốn diễn, cũng phải thương lượng với chị Cao, làm sao khiến tổn thất đến mức thấp nhất.”
Cuối cùng Thịnh Kiều cũng từ dáng vẻ hoa si phục hồi lại tinh thần.
Đúng vậy, hiện nay quan trọng nhất là làm sao đẩy được bộ phim đam mỹ đó đi. Hoắc Hi tùy thời có thể xem, không chạy được.
Hôm nay đến công ty, cô tính toán muốn nói những cái lợi và hại khi nhận bộ đam mỹ này với Cao Mỹ Linh, xem có khả năng đẩy ra hay không. Ai biết vừa nói ra suy nghĩ của mình đã bị Cao Mỹ Linh mắng một trận, nghiêm khắc quát cô không cần nhúng tay vào kế hoạch làm việc.
Dù gì lúc trước Thịnh Kiều cũng ở trong đám fan, đối với chuyện trong giới giải trí cũng biết chút ít, người đại diện và nghệ sĩ luôn là quan hệ hợp tác cùng có lợi, trước nay cô chưa từng nghe thấy có người đại diện nào ngang ngược như vậy, hoàn toàn xem nghệ sĩ của mình như con rối gỗ tùy ý thao túng.
Cô cũng không phải người có tốt tính, nói chuyện không được liền trực tiếp nổi giận.
Cao Mỹ Linh lập tức nổi điên. Lúc trước con thỏ trắng ngu ngốc này không dám nói với chị ta một chữ, hiện tại lại ngỗ nghịch với chị ta trước mặt trợ lí, nhân viên, quả thực là thiếu thu thập!
Chị ta đem hiệp ước ném lên mặt Thịnh Kiều, vẻ mặt nổi nóng không ai xía vào: "Bộ kịch này em không muốn diễn cũng phải diễn. Em không có tư cách nói điều kiện với chị!"
Vì thế Thịnh Kiều bỏ lại một câu: "Chị đây không diễn, cùng lắm thì rút lui khỏi giới giải trí." Rồi đá cửa bỏ đi.
Cô thật sự không ngờ Cao Mỹ Linh lại cường thế như vậy. Nhớ lại những chuyện xấu trước kia của Thịnh Kiều, cô cũng có chút hiểu được.
Thịnh Kiều nghiêm túc vỗ vai Phương Bạch: "Tiểu Bạch, em quay lại nói với Cao Mỹ Linh, chị rất kiên quyết. Hoặc là không diễn, hoặc là rút lui khỏi giới giải trí, để chị ta chọn."
Hoắc Hi quét mắt liếc cô một cái.
"Chị Kiều Kiều, chị về suy nghĩ kĩ một chút. Có vài lời không thể nói bậy."
Thịnh Kiều còn chưa hoàn toàn thích ứng với thân phận mới, không có khái niệm với danh tiếng của minh tinh, hoàn toàn không thèm để ý: "Không cần, em cứ nói với chị ta như vậy. Diễn bộ phim này bị toàn dân mắng đuổi khỏi giới giải trí với tự mình rời khỏi có gì khác nhau?"
Phương Bạch thấy thái độ của cô kiên quyết cũng không nói thêm gì, chỉ có thể đồng ý. Chờ thang máy đến lầu hai, cô đi theo Hoắc Hi ra ngoài, còn thúc giục cậu ta: "Em đi nhanh lên, yên tâm, chị có suy tính."
Phương Bạch chỉ có thể ấn thang máy lên trên, cửa thang máy đóng rồi mới phản ứng lại. Chị, chị không có xe mà, đi gara làm gì chứ!
Thịnh Kiều đi theo Hoắc Hi một đoạn đường dài mới ý thức được, mình không có xe. Ngày thường đều ngồi xe thương vụ của Phương Bạch, cũng không biết nguyên chủ có tài sản gì không, chờ cô về phải kiểm kê lại.
Hoắc Hi đi đến bên cạnh chiếc xe màu vàng của mình, rốt cuộc quay đầu, hỏi cô: "Cô đi theo tôi làm gì?"
Thịnh Kiều cười: "Hoắc Hi, em không có xe."
Hoắc Hi: "Cho nên?"
Thịnh Kiều vẻ mặt chính đáng: "Xin hỏi em có vinh hạnh được ngồi vào ghế phụ của anh không?"
Hoắc Hi: "Không có."
Anh muốn kéo cửa xe ra, Thịnh Kiều lập tức đè lại.
Hoắc Hi:???
Bình luận facebook