• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Bà xã trẻ xã hội đen (15 Viewers)

  • Chương 142

Hai người vừa định tìm một chỗ buông lỏng một chút thì Phạm Thanh đã xuất hiện trước mặt bọn họ rồi, hình như người nam sinh ôn tồn nho nhã này đã đợi rất lâu, Tần Ngôn vừa nhìn thấy cậu ta đã có ý nghĩ xoay người rời đi.

Lần trước cô vẫn không cảm giác được cái gì, nhưng lần này cô đã cảm thấy Phạm Thanh không thích hợp ở chỗ nào.

Trên gương mặt thanh tú mang theo chút vui vẻ, vừa thấy hai người Tần Ngôn thì lập tức đi tới đây: "Tiểu Ngôn, lần trước đã nói rồi, chúng ta đi thôi!"

Tần Ngôn trợn mắt nhìn Kim Na Na một cái, đều là từ miệng cô ấy mà ra, mắt thấy Tần Ngôn muốn rời đi, Kim Na Na vội vàng lôi kéo cô: "Đi thôi, dù sao chúng ta cũng phải tìm chỗ ăn cơm."

Cô ấy dùng ánh mắt nói với Tần Ngôn: "Chỉ một lần này, sẽ không có lần sau nữa."

Tần Ngôn liếc mắt: "Vậy đi thôi!"

Bên trong trường học có không ít phòng ăn, giá tiền đều phù hợp với học sinh, thời gian này có rất nhiều học sinh tốp năm tốp ba ngồi chung một chỗ, mấy người Tần Ngôn đi vào quán ăn này, buôn bán rất tốt.

Vận số của bọn họ rất tốt, mới vừa vào thì có một bàn trống, vừa đủ để cho ba người bọn họ ngồi.

Tần Ngôn rất tùy tiện chọn món mình thích ăn, Kim Na Na thì hơi đắn đo một lát, vẫn là lần đầu tiên cô ấy đến quán này ăn, chỉ là thử một chút cũng không tồi.

Trong bữa ăn Phạm Thanh rất ân cần gắp thức ăn cho Tần Ngôn, Tần Ngôn gắng gượng ăn xong, một bữa cơm nuốt không trôi, ánh mắt của Phạm Thanh chất chứa cảm xúc nóng bỏng.

Cái loại cảm xúc đó... Tần Ngôn từng thấy ở trong mắt Phong Thần, đó là có cảm tình với cô, là tình yêu nóng bỏng dành cho cô.

Nhưng bây giờ nhìn thấy loại tâm tình này ở trong mắt Phạm Thanh... Tần Ngôn chỉ cảm thấy da gà cả người cũng rơi đầy đất, dường như cô và cậu ta chưa từng gặp nhau mà!

Cuối cùng cũng ăn xong bữa cơm này, Phạm Thanh tính tiền: "Tiểu Ngôn, tôi nghe nói bên cạnh mở một cửa hàng trang sức mới, chúng ta đi xem một chút đi!"

"Không, tôi hơi mệt, đi về trước!"

Tần Ngôn trực tiếp từ chối lời mời của Phạm Thanh, lôi kéo Kim Na Na đi về ký túc xá, màn đêm buông xuống, để lại trên mặt Phạm Thanh một tia thâm độc.

"Sau này không muốn có quan hệ gì với cậu ta nữa!"

Tần Ngôn rửa mặt xong, vừa lau tóc, vừa nhắc nhở Kim Na Na.

"Ừ, biết rồi."

Kim Na Na nhún nhún vai, dù sao cũng không có quan hệ với cô ấy, cô ấy tiếp tục loay hoay chơi điện thoại di động của mình. Đuôi mắt Tần Ngôn liếc thấy tên tuổi trên điện thoại di động thì âm thầm cau mày, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói ra.

Sau cuộc thi, đám học sinh đã khôi phục lại trạng thái buông lỏng, nhưng cuộc sống khổ cực của Tần Ngôn lại đến.

Tần Ngôn cho là sau bữa cơm đó thì Phạm Thanh sẽ không dây dưa với cô nữa, nhưng cô sai lầm rồi, hoàn toàn sai!

"Tiểu Ngôn, vì sao gần đây cậu lại trốn tránh tôi?"

Sau khi tan lớp cô vội vàng lôi kéo Kim Na Na chạy theo cửa sau nhưng vẫn bị Phạm Thanh bắt quả tang, mọi người hai bên đi qua đi lại đều chú ý tới bọn họ.

"Vốn dĩ chúng ta không có giao tình gì đi! Cho nên mong cậu về sau không cần quấn lấy tôi."

Từ trước đến giờ Tần Ngôn không phải loại người già mồm cãi láo, hiện tại Phạm Thanh vẫn chưa từ bỏ ý định với cô, cô cũng chỉ có thể nói rõ ràng cho cậu ta biết thôi. Nhưng ai ngờ, Phạm Thanh vừa nghe những lời này của cô thì vẻ mặt lập tức kích động.

"Cái gì không có giao tình? Tiểu Ngôn, không phải cậu từng ước hẹn với tôi sao?"

Kim Na Na nghe được những lời này, càng thêm trợn to hai mắt: "Chúng tôi chỉ ăn với cậu một bữa cơm mà thôi, làm sao có thể coi như ước hẹn chứ!"

"Lần đó Tiểu Ngôn đồng ý ăn cơm với tôi thì chính là đồng ý qua lại với tôi rồi!"

Phạm Thanh trả lời như đinh chém sắt làm cho hai người giật giật khóe miệng, Tần Ngôn vuốt trán, quả nhiên là Phạm Thanh này có chút vấn đề! Người bên cạnh đi tới đi lui, cho dù Tần Ngôn lạnh nhạt thêm nữa thì cũng sẽ bởi vì những ánh mắt kia mà phiền não.

Tần Ngôn mặt lạnh nhìn sang Kim Na Na bên cạnh thấy cô ấy có chút chột dạ. Nếu không phải là cô ấy nhanh miệng đồng ý, cái tên Phạm Thanh này cũng sẽ không có lý do quấn lấy Tần Ngôn rồi, nếu bị Phong Thần biết...

Có thể nào anh ta sẽ không để cho Tần Ngôn lui tới với cô, để Tần Ngôn chuyển trường không?

Kim Na Na lắc lắc đầu, cô ấy không muốn như vậy đâu!

"Ăn cơm thì chính là bạn gái cậu á!" Kim Na Na lấy ra dáng vẻ đại tiểu thư, thân thể thẳng tắp: "Ngôn Ngôn đã có chồng chưa cưới, cậu không được quấn lấy cô ấy nữa!"

Phạm Thanh không thể tin nhìn Tần Ngôn: "Cậu... Cậu đã có chồng chưa cưới, tại sao còn muốn trêu chọc tôi?"

Nghe lời của cậu ta, Tần Ngôn chỉ muốn ngửa mặt lên trời hét lớn, lôi kéo Kim Na Na đi qua bên người Phạm Thanh, không phải nói thêm nữa thì cô sẽ bị nói thành bội tình bạc nghĩa chứ?!

Phạm Thanh thấy Tần Ngôn muốn đi, đương nhiên là không cho phép, lập tức cất bước chạy theo bọn họ, đưa tay ra níu vạt áo của Tần Ngôn lại.

Đang lúc tay của cậu ta sắp chạm được Tần Ngôn, Tần Ngôn theo bản năng ra tay với Phạm Thanh, tay vừa đưa ra, Phạm Thanh đã cảm thấy tay mình tê dại.

Cậu ta che tay của mình, Tần Ngôn lạnh lùng nhìn lại cậu ta, giờ khắc này, Phạm Thanh lại rõ ràng cảm thấy trong mắt Tần Ngôn có một tia lạnh lùng không hợp tuổi. Ánh mắt của cô lộ ra vẻ chán ghét, đột nhiên trái tim Phạm Thanh căng lên cũng không dám tiếp tục đi theo nữa.

Tần Ngôn hừ lạnh một tiếng, coi như là cho Phạm Thanh một đòn cảnh cáo, cô đã dễ dàng tha thứ cho cậu ta một tuần rồi! Không phải mua bữa ăn sáng cho cô thì là là lúc lên lớp ra vẻ thân mật, thỉnh thoảng tặng cho cô mấy vật nhỏ...

Vừa về tới ký túc xá, Tần Ngôn lôi những thứ quà tặng còn chưa bỏ đi kia ra ngoài: "Trả lại cho cậu ta giúp tôi!"

Kim Na Na cầm hộp nhỏ lên, bên trong đều là những thứ Tần Ngôn không động tới, hai người bọn họ đã thấy rất nhiều đồ tốt, những thứ này chẳng qua cũng chỉ là một một ít đồ, nhưng hình như Phạm Thanh thật sự động lòng với Tần Ngôn rồi.

"Tôi..."

"Tôi cái gì mà tôi! Nếu không phải cậu bảo tôi ăn cơm với cậu ta, sẽ bị cậu ta quấn lấy khổ cực như vậy sao? Nếu gặp lại, nhất định tôi sẽ giết cậu ta!"

"Bùm" một tiếng, cái ly trong tay Tần Ngôn bị bóp vỡ một cách mạnh mẽ, Kim Na Na hít sâu một hơi, lập tức treo nụ cười lên: "Được, cậu chờ tôi nhé!"

Nói xong, cô ấy lập tức cầm cái hộp đi tới phía dưới tầng dành cho nam sinh, tầng dành cho nam sinh và tầng dành cho nữ sinh cách rất xa nhau, Kim Na Na chạy tới dưới lầu.

"Mục Hải Dạ!"

Ánh mắt của cô ấy sáng lên, nam sinh bị gọi tên xoay đầu lại, vừa thấy là Kim Na Na thì đột nhiên hai mắt sáng lên.

"Na Na? Cậu có chuyện gì không?"

Đối với Kim Na Na đột nhiên xuất hiện, trái tim Mục Hải Dạ trào ra cảm giác mừng rỡ, chỉ là một giây kế tiếp, cậu ta đã che đi.

"Cái này... Cậu giúp tôi đưa cho một nam sinh tên là Phạm Thanh, cậu ta cùng khoa chúng tôi!"

Kim Na Na nhét mấy thứ kia vào trong tay Mục Hải Dạ, Mục Hải Dạ nhíu mày, Phạm Thanh? "Đây là?"

"Cái này là đồ cậu ta đưa cho Ngôn Ngôn, thật là không biết điều, hôm nay còn dám nói Ngôn Ngôn là bạn gái của cậu ta!" Kinh khủng hơn chính là, đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Tần Ngôn, nét mặt kia thật sự làm cho cô ấy cảm thấy sợ hãi.
Còn có cái ly bị bóp vỡ đó...... Lần sau cô ấy cũng không dám nữa tự tiện quyết định nữa, sợ rằng nếu lại có lần sau nữa thì cổ của cô ấy sẽ phải thay thế cho cái ly kia mất.

"Cậu phải tận tay đưa cho cậu ta, sau đó bảo cậu ta đừng mơ mộng hão huyễn nữa!"

Kim Na Na nói những lời này xong lập tức rời đi, nhưng Mục Hải Dạ lại gọi cô ấy lại: "Na Na, cậu không có gì khác muốn nói với tôi sao?"

Cậu ta hơi nhíu mày, khoảng thời gian trước Kim Na Na rất gần gũi với cậu ta, nhưng cậu ta cảm thấy Kim Na Na giống như đại tiểu thư, nếu như dùng sức theo đuổi cô ấy, nhất định sẽ làm cho cô ấy nhàm chán.

Cho nên, cậu ta lựa chọn chiến thuật quanh co, đối với Kim Na Na như gần như xa, vừa mới bắt đầu hiệu quả cũng không tệ lắm, nhưng bây giờ......

"Không có, tôi đi về đây, nhớ phải đưa cho cậu ta đấy!"

Kim Na Na lắc đầu một cái, mặc dù Mục Hải Dạ đẹp trai như ánh mặt trời, cũng không ân cần với cô giống như nam sinh khác, nhưng cô biết, người trong lòng mình là Sở Linh Tầm. Mục Hải Dạ chẳng qua là người trong giây phút hiếu kỳ mà làm quen, người cũng không tệ, nhưng đối với cậu ta, cô ấy chỉ dừng lại ở có ấn tượng tốt mà thôi.

Mục Hải Dạ thấy Kim Na Na chạy đi, trong lòng có chút không vui, cậu ta phí hết tâm tư đến gần Kim Na Na, chính là muốn cô ấy làm bạn gái của mình, bây giờ không những không thành công mà ngược lại còn coi cậu ta như tôi tớ mà sai bảo.

Cậu ta cúi đầu nhìn cái hộp trong tay một cái, thần sắc trong mắt biến hóa không ngừng làm cho người ta không biết cậu ta đang nghĩ cái gì.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom