Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 144
Hiếm có một ngày đẹp trời, hơn nữa còn là ngày đẹp trời không gợn bóng mây, Phong Thần làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, không cùng Tần Ngôn ra ngoài hẹn hò một lần đây.
Dường như từ trước đến nay hai người bọn họ chưa từng chính thức hẹn hò. Bây giờ Tần Ngôn là sinh viên, thời gian rất rảnh rỗi, anh lại không cần phải xử lý chuyện khó giải quyết, thật là khoảng thời gian tốt hiếm có.
Nhưng mà hôm nay nhìn thấy tình trạng thê thảm của Tần Ngôn như vậy, anh nghĩ, anh nên ở nhà nghỉ ngơi với cô một chút. Nhưng Tần Ngôn nói không sao, khăng khăng muốn ra ngoài hẹn hò với anh một lần.
"Anh chưa theo đuổi em!"
Tần Ngôn bỗng thốt lên một câu, Phong Thần sửng sốt một hồi, mới bình thường trở lại. Dường như họ... bên nhau rất tự nhiên, căn bản không thể nói rõ là ai theo đuổi ai.
"Xem ra cuộc sống đại học khiến em càng trở nên giống con gái hơn."
Phong Thần đưa ra kết luận này, bị Tần Ngôn hung hăng trợn mắt nhìn, nhưng mà cô cũng biết. Trước đây quả thật cô không có sự mềm mại mà các cô gái nên có, bây giờ mọi thứ đều ổn định như vậy, muốn cô trở nên yểu điệu... Bản thân Tần Ngôn rùng mình một cái, chuyện đó tuyệt đối không thể nào.
Đang lái xe, Tần Ngôn tận hưởng cảm giác gió mát thổi vào mặt, chỉ cảm thấy tất cả những gì trải qua trước đó, đều giống như một giấc mơ, dường như đã qua một kiếp, cuối cùng kiếp này đã có thể yên ổn rồi.
"Trong trường có gặp phiền phức gì không?"
Trong lòng Tần Ngôn "lộp bộp" một cái, nhưng ngoài mặt cô cũng không có biểu hiện gì: "Làm gì có chứ!"
Phong Thần nhìn cô một cái, sau khi trải qua chuyện Tần Ngôn bị bắt cóc lần trước, Phong Thần rất chú trọng đến sự an toàn của Tần Ngôn. Lúc ở trường, anh cũng phái người âm thầm bảo vệ cô.
Vì vậy, nhất cử nhất động của Tần Ngôn anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay, nhưng mà, anh lại không muốn Tần Ngôn biết.
"Có chuyện thì đừng giấu anh, có biết không?"
Đôi mắt Phong Thần thoáng lóe lên tia khác thường, nếu bây giờ cô không muốn nói, vậy thì thôi, chuyện mà Tần Ngôn có thể tự mình giải quyết, anh cũng sẽ không chủ động nhúng tay vào.
Tần Ngôn cảm thấy dường như Phong Thần biết một chút gì đó, nhưng anh không nói rõ, cô liền giả bộ hồ đồ tới cùng.
Cô không biết người khác có gặp phải người như Phạm Thanh hay không. Nhưng nếu cô đã gặp phải, thì chỉ có thể cam chịu số phận thôi! Nhưng cô tuyệt đối sẽ không vì vậy mà thỏa hiệp, cô đã suy nghĩ rất kỹ. Nếu như Phạm Thanh còn dám bám lấy cô không buông, dứt khoát dùng bạo lực để giải quyết thôi.
Hai người dạo phố xem phim. Sau khi ăn tối thì đi dạo chợ đêm, hai người trông như một đôi tình nhân bình thường, nhưng mà thời gian vui vẻ kết thúc rất nhanh. Đột nhiên tiếng chuông điện thoại trong ngực Phong Thần vang lên, anh nhận cuộc gọi, bỗng sắc mặt của anh tối đen.
"Anh đưa em về trước!"
Tần Ngôn thấy sắc mặt Phong Thần thoáng cái trở nên khó coi, trong lòng không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ gặp phải chuyện khó khăn gì sao?
Phong Thần đưa Tân Ngôn về tới nhà rồi, liền chuyển hướng chạy tới một nơi khác. Đó chính là chỗ mà Sở Linh Tề vẫn hay lui tới. Trong đó đầu người lắc lư, âm nhạc huyên náo khiến cho Phong Thần khẽ nhíu mày, vừa vào cửa đã có người phục vụ dẫn đường cho anh. Sở Linh Tề là khách quen ở đây, đãi ngộ đương nhiên cũng là đẳng cấp hơn chu đáo hơn. Trong phòng bao này ngăn cách tiếng huyên náo bên ngoài, yên lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình. Anh ấy chỉnh ánh sáng trong phòng sáng lên, bưng rượu vang đợi Phong Thần.
"Có chuyện gì vậy?"
Phong Thần vừa vào liền thấy một người đàn ông xa lạ, gã bị hai tên thuộc hạ của Sở Linh Tề coi chừng, run lấy bẩy núp ở trong góc.
Sở Linh Tề nhún nhún vai, ánh mắt liếc về phía người đàn ông kia, Phong Thần ra hiệu cho hai tên thuộc hạ rời khỏi, anh từ trên cao nhìn xuống người đang núp ở trong góc. Cơ thể cao lớn che khuất cả người gã kia, cảm giác áp bức khiếp người bức bách gã: "Nói!"
"Tôi... tôi... tôi là một thám tử tư, tôi chỉ là nhận tiền thay người làm việc..."
Gã kia không dám ngẩng đầu, chỉ dám nhìn đôi giày da sáng bóng ở trước mắt, gã cũng không ngờ sẽ bị người ta bắt tại trận, nơi này là nơi quan lại quyền quý hay lui tới, đột nhiên gã cảm thấy tình hình rất tệ.
Người bắt gã, còn người bây giờ đang chất vấn gã, đều là những nhân vật không dễ trêu chọc.
"Thần, bị người khác theo dõi cả ngày, chẳng lẽ cậu không phát hiện ra sao?"
Giọng nói dễ nghe của Sở Linh Tề, nhưng giờ phút này lại khiến gã thám tử cảm thấy như âm thanh của ma quỷ giết người không thấy máu, rốt cuộc gã đã trêu chọc nhân vật lớn cỡ nào đây?
Phong Thần nghe vậy, sắc mặt càng thêm xanh mét, hôm nay anh và Tần Ngôn hẹn hò với nhau, khó có được thế giới hai người tuyệt vời, lại không phát hiện bị người khác theo dõi chụp lén! Nếu như là phóng viên thì cũng thôi đi, nhưng đây lại là một tên thám tử của viện thám tử tư?!
"Nói! Là ai sai khiến ngươi!"
"Tôi... không thể nói... Đây là quy tắc nghề nghiệp, hơn nữa tôi cũng không biết người đó là ai, chúng tôi đều biết giữ bí mật."
Tên thám tử nói một cách uyển chuyển oan ức, làm một thám tử tư, gã cũng có tác phong nghề nghiệp, làm nghề gì cũng có quy tắc, gã không thể phá hỏng.
Gã cúi đầu đáng thương nói: "Tôi có thể lấy hình chụp được cho các anh, các anh cũng đừng làm khó tôi nữa, nếu không tôi sẽ mất chén cơm đó..."
Gã lấy cuộn phim trong máy ảnh trước ngực ra. Phong Thần nắm cuộn phim, trong mắt không nhìn ra cảm xúc gì, nhưng trên người lại tỏa ra lửa giận, lại làm cho gã thám tử càng sợ hơn.
"Người đó kêu ngươi điều tra cái gì?"
"Tôi... cái đó... đối phương kêu tôi đi theo người gọi là Tần Ngôn kia, xem cô ấy qua lại mật thiết với người nào, hoàn cảnh gia đình ra sao..." Tên thám tử vốn không muốn nói, nhưng ánh mắt giết người đó của Phong Thần lại khiến gã không dám không nói.
Gã không nghi ngờ chút nào, người đàn ông này thật sự sẽ tiêu diệt gã, hơn nữa cũng sẽ không lưu lại một chút dấu vết nào.
Cái điều hòa trong phòng đang làm cho nhiệt độ ấm áp hơn, nhưng trên người tên thám tử đã đổ mồ hôi đầm đìa, gã làm hỏng đơn hàng này, không biết ông chủ có trừ tiền lương của gã hay không?
"Đi đi!"
Tên thám tử vừa nghe, một giây cũng chờ không kịp, lập tức tông cửa xông ra ngoài, người đàn ông đáng sợ ở trong kia, gã cũng không muốn gặp lại nữa!
"Những chuyện cậu và cô nhóc kia trải qua, cũng có thể viết thành sách rồi đấy, bảo đảm bán chạy."
Sở Linh Tề đã xem kịch xong quay ra thưởng thức ly rượu ngon, đôi mắt sắc bén mang theo vẻ hài hước. Phong Thần sa sầm mặt, anh đã có thể đoán được là ai rồi!
"Cám ơn nha!"
Anh nói tiếng cám ơn, Sở Linh Tề lắc đầu: "Tớ cũng chỉ ngang qua trông thấy mà thôi, cô nhóc kia vẫn còn rất được ưa thích đấy, cậu cần phải trông chừng cẩn thận chút!"
Phong Thần hừ lạnh một tiếng: "Cậu cảm thấy tớ thua kém những tên nhóc kia sao?"
"Thủ đoạn tán gái của những tên nhóc kia một tên sao với một tên cao hơn. Huống hồ, điều kiện của vợ cậu cũng không tệ, khó bảo đảm không có ai mơ tưởng. Cậu lại không thể ở bên cạnh cô ấy từng phút từng giây. Những tên nhóc kia tốn nhiều tâm tư thời gian, cậu đề phòng chút, chuẩn không sai đâu."
Sở Linh Tề nói xong, dường như nhớ tới điều gì đó, nói với Phong Thần: "Đúng rồi, cô nhóc nhà họ Kim kia có phải hay đi chung với cô nhóc nhà cậu không? Tớ nghe nói cô nhóc nhà họ Kim kia rất thân thiết với một chàng trai, Linh Tầm lại không ở đây, cậu kêu bảo bối nhà cậu xem chừng chút?"
Thế lực của nhà họ Sở ở chỗ này lớn bao nhiêu, mỗi phút mỗi giây đều sẽ có tin tức mới nhất truyền tới tai bọn họ, ngươi nói thế lực nhà bọn họ lớn bao nhiêu?
Con đường làm quan của Sở Linh Tề rất thuận buồm xuôi gió. Tương lai Sở Linh Tầm nhất định cũng đi con đường này, nếu như nói có thể liên hôn cùng nhà họ Kim, tương lai nhất định sẽ càng vững chắc.
Anh ta không hy vọng gây ra thêm rắc rối nào, mặc dù có một phần lợi ích trong suy nghĩ của anh ta, nhưng Sở Linh Tầm đối với Kim Na Na cũng là thật lòng. Em dâu tương lai của anh em nhà mình, đương nhiên anh ta phải canh kỹ rồi.
"Có cơ hội sẽ nói với cô ấy."
Phong Thần lơ đãng không tập trung, cuộn phim trong tay bị đốt cháy, ngọn lửa phản chiếu trong đôi mắt của anh, càng cháy càng lớn.
Dường như từ trước đến nay hai người bọn họ chưa từng chính thức hẹn hò. Bây giờ Tần Ngôn là sinh viên, thời gian rất rảnh rỗi, anh lại không cần phải xử lý chuyện khó giải quyết, thật là khoảng thời gian tốt hiếm có.
Nhưng mà hôm nay nhìn thấy tình trạng thê thảm của Tần Ngôn như vậy, anh nghĩ, anh nên ở nhà nghỉ ngơi với cô một chút. Nhưng Tần Ngôn nói không sao, khăng khăng muốn ra ngoài hẹn hò với anh một lần.
"Anh chưa theo đuổi em!"
Tần Ngôn bỗng thốt lên một câu, Phong Thần sửng sốt một hồi, mới bình thường trở lại. Dường như họ... bên nhau rất tự nhiên, căn bản không thể nói rõ là ai theo đuổi ai.
"Xem ra cuộc sống đại học khiến em càng trở nên giống con gái hơn."
Phong Thần đưa ra kết luận này, bị Tần Ngôn hung hăng trợn mắt nhìn, nhưng mà cô cũng biết. Trước đây quả thật cô không có sự mềm mại mà các cô gái nên có, bây giờ mọi thứ đều ổn định như vậy, muốn cô trở nên yểu điệu... Bản thân Tần Ngôn rùng mình một cái, chuyện đó tuyệt đối không thể nào.
Đang lái xe, Tần Ngôn tận hưởng cảm giác gió mát thổi vào mặt, chỉ cảm thấy tất cả những gì trải qua trước đó, đều giống như một giấc mơ, dường như đã qua một kiếp, cuối cùng kiếp này đã có thể yên ổn rồi.
"Trong trường có gặp phiền phức gì không?"
Trong lòng Tần Ngôn "lộp bộp" một cái, nhưng ngoài mặt cô cũng không có biểu hiện gì: "Làm gì có chứ!"
Phong Thần nhìn cô một cái, sau khi trải qua chuyện Tần Ngôn bị bắt cóc lần trước, Phong Thần rất chú trọng đến sự an toàn của Tần Ngôn. Lúc ở trường, anh cũng phái người âm thầm bảo vệ cô.
Vì vậy, nhất cử nhất động của Tần Ngôn anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay, nhưng mà, anh lại không muốn Tần Ngôn biết.
"Có chuyện thì đừng giấu anh, có biết không?"
Đôi mắt Phong Thần thoáng lóe lên tia khác thường, nếu bây giờ cô không muốn nói, vậy thì thôi, chuyện mà Tần Ngôn có thể tự mình giải quyết, anh cũng sẽ không chủ động nhúng tay vào.
Tần Ngôn cảm thấy dường như Phong Thần biết một chút gì đó, nhưng anh không nói rõ, cô liền giả bộ hồ đồ tới cùng.
Cô không biết người khác có gặp phải người như Phạm Thanh hay không. Nhưng nếu cô đã gặp phải, thì chỉ có thể cam chịu số phận thôi! Nhưng cô tuyệt đối sẽ không vì vậy mà thỏa hiệp, cô đã suy nghĩ rất kỹ. Nếu như Phạm Thanh còn dám bám lấy cô không buông, dứt khoát dùng bạo lực để giải quyết thôi.
Hai người dạo phố xem phim. Sau khi ăn tối thì đi dạo chợ đêm, hai người trông như một đôi tình nhân bình thường, nhưng mà thời gian vui vẻ kết thúc rất nhanh. Đột nhiên tiếng chuông điện thoại trong ngực Phong Thần vang lên, anh nhận cuộc gọi, bỗng sắc mặt của anh tối đen.
"Anh đưa em về trước!"
Tần Ngôn thấy sắc mặt Phong Thần thoáng cái trở nên khó coi, trong lòng không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ gặp phải chuyện khó khăn gì sao?
Phong Thần đưa Tân Ngôn về tới nhà rồi, liền chuyển hướng chạy tới một nơi khác. Đó chính là chỗ mà Sở Linh Tề vẫn hay lui tới. Trong đó đầu người lắc lư, âm nhạc huyên náo khiến cho Phong Thần khẽ nhíu mày, vừa vào cửa đã có người phục vụ dẫn đường cho anh. Sở Linh Tề là khách quen ở đây, đãi ngộ đương nhiên cũng là đẳng cấp hơn chu đáo hơn. Trong phòng bao này ngăn cách tiếng huyên náo bên ngoài, yên lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình. Anh ấy chỉnh ánh sáng trong phòng sáng lên, bưng rượu vang đợi Phong Thần.
"Có chuyện gì vậy?"
Phong Thần vừa vào liền thấy một người đàn ông xa lạ, gã bị hai tên thuộc hạ của Sở Linh Tề coi chừng, run lấy bẩy núp ở trong góc.
Sở Linh Tề nhún nhún vai, ánh mắt liếc về phía người đàn ông kia, Phong Thần ra hiệu cho hai tên thuộc hạ rời khỏi, anh từ trên cao nhìn xuống người đang núp ở trong góc. Cơ thể cao lớn che khuất cả người gã kia, cảm giác áp bức khiếp người bức bách gã: "Nói!"
"Tôi... tôi... tôi là một thám tử tư, tôi chỉ là nhận tiền thay người làm việc..."
Gã kia không dám ngẩng đầu, chỉ dám nhìn đôi giày da sáng bóng ở trước mắt, gã cũng không ngờ sẽ bị người ta bắt tại trận, nơi này là nơi quan lại quyền quý hay lui tới, đột nhiên gã cảm thấy tình hình rất tệ.
Người bắt gã, còn người bây giờ đang chất vấn gã, đều là những nhân vật không dễ trêu chọc.
"Thần, bị người khác theo dõi cả ngày, chẳng lẽ cậu không phát hiện ra sao?"
Giọng nói dễ nghe của Sở Linh Tề, nhưng giờ phút này lại khiến gã thám tử cảm thấy như âm thanh của ma quỷ giết người không thấy máu, rốt cuộc gã đã trêu chọc nhân vật lớn cỡ nào đây?
Phong Thần nghe vậy, sắc mặt càng thêm xanh mét, hôm nay anh và Tần Ngôn hẹn hò với nhau, khó có được thế giới hai người tuyệt vời, lại không phát hiện bị người khác theo dõi chụp lén! Nếu như là phóng viên thì cũng thôi đi, nhưng đây lại là một tên thám tử của viện thám tử tư?!
"Nói! Là ai sai khiến ngươi!"
"Tôi... không thể nói... Đây là quy tắc nghề nghiệp, hơn nữa tôi cũng không biết người đó là ai, chúng tôi đều biết giữ bí mật."
Tên thám tử nói một cách uyển chuyển oan ức, làm một thám tử tư, gã cũng có tác phong nghề nghiệp, làm nghề gì cũng có quy tắc, gã không thể phá hỏng.
Gã cúi đầu đáng thương nói: "Tôi có thể lấy hình chụp được cho các anh, các anh cũng đừng làm khó tôi nữa, nếu không tôi sẽ mất chén cơm đó..."
Gã lấy cuộn phim trong máy ảnh trước ngực ra. Phong Thần nắm cuộn phim, trong mắt không nhìn ra cảm xúc gì, nhưng trên người lại tỏa ra lửa giận, lại làm cho gã thám tử càng sợ hơn.
"Người đó kêu ngươi điều tra cái gì?"
"Tôi... cái đó... đối phương kêu tôi đi theo người gọi là Tần Ngôn kia, xem cô ấy qua lại mật thiết với người nào, hoàn cảnh gia đình ra sao..." Tên thám tử vốn không muốn nói, nhưng ánh mắt giết người đó của Phong Thần lại khiến gã không dám không nói.
Gã không nghi ngờ chút nào, người đàn ông này thật sự sẽ tiêu diệt gã, hơn nữa cũng sẽ không lưu lại một chút dấu vết nào.
Cái điều hòa trong phòng đang làm cho nhiệt độ ấm áp hơn, nhưng trên người tên thám tử đã đổ mồ hôi đầm đìa, gã làm hỏng đơn hàng này, không biết ông chủ có trừ tiền lương của gã hay không?
"Đi đi!"
Tên thám tử vừa nghe, một giây cũng chờ không kịp, lập tức tông cửa xông ra ngoài, người đàn ông đáng sợ ở trong kia, gã cũng không muốn gặp lại nữa!
"Những chuyện cậu và cô nhóc kia trải qua, cũng có thể viết thành sách rồi đấy, bảo đảm bán chạy."
Sở Linh Tề đã xem kịch xong quay ra thưởng thức ly rượu ngon, đôi mắt sắc bén mang theo vẻ hài hước. Phong Thần sa sầm mặt, anh đã có thể đoán được là ai rồi!
"Cám ơn nha!"
Anh nói tiếng cám ơn, Sở Linh Tề lắc đầu: "Tớ cũng chỉ ngang qua trông thấy mà thôi, cô nhóc kia vẫn còn rất được ưa thích đấy, cậu cần phải trông chừng cẩn thận chút!"
Phong Thần hừ lạnh một tiếng: "Cậu cảm thấy tớ thua kém những tên nhóc kia sao?"
"Thủ đoạn tán gái của những tên nhóc kia một tên sao với một tên cao hơn. Huống hồ, điều kiện của vợ cậu cũng không tệ, khó bảo đảm không có ai mơ tưởng. Cậu lại không thể ở bên cạnh cô ấy từng phút từng giây. Những tên nhóc kia tốn nhiều tâm tư thời gian, cậu đề phòng chút, chuẩn không sai đâu."
Sở Linh Tề nói xong, dường như nhớ tới điều gì đó, nói với Phong Thần: "Đúng rồi, cô nhóc nhà họ Kim kia có phải hay đi chung với cô nhóc nhà cậu không? Tớ nghe nói cô nhóc nhà họ Kim kia rất thân thiết với một chàng trai, Linh Tầm lại không ở đây, cậu kêu bảo bối nhà cậu xem chừng chút?"
Thế lực của nhà họ Sở ở chỗ này lớn bao nhiêu, mỗi phút mỗi giây đều sẽ có tin tức mới nhất truyền tới tai bọn họ, ngươi nói thế lực nhà bọn họ lớn bao nhiêu?
Con đường làm quan của Sở Linh Tề rất thuận buồm xuôi gió. Tương lai Sở Linh Tầm nhất định cũng đi con đường này, nếu như nói có thể liên hôn cùng nhà họ Kim, tương lai nhất định sẽ càng vững chắc.
Anh ta không hy vọng gây ra thêm rắc rối nào, mặc dù có một phần lợi ích trong suy nghĩ của anh ta, nhưng Sở Linh Tầm đối với Kim Na Na cũng là thật lòng. Em dâu tương lai của anh em nhà mình, đương nhiên anh ta phải canh kỹ rồi.
"Có cơ hội sẽ nói với cô ấy."
Phong Thần lơ đãng không tập trung, cuộn phim trong tay bị đốt cháy, ngọn lửa phản chiếu trong đôi mắt của anh, càng cháy càng lớn.
Bình luận facebook