Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 148
Chương 148: Điều tra
Vào thời điểm lúc hai người Giang
Bắc Minh và Thầm Thanh Lan đi tới
bên nhà xưởng, lúc này đám người Mã
Quốc Chính cũng đã đi tới bên nhà
xưởng đấy.
Trên đường tới đây, Thầm Thanh
Lan đã gọi điện thoại cho người phụ
trách của nhà xưởng này, bảo người
phụ trách tập trung tất cả các công
nhân và nhân viên quản lý bên trong
nhà xưởng lại một chỗ, tiếp nhận điều tra.
Copy từ web VietWriter
Nhưng mà, chuyện đã qua vài
ngày rồi, lúc này mới tới điều tra,
không chắc chắn là có thể điều tra ra
điều gì.
“Tổng giám đốc Lan, cô đã tới
rồi!” Giang Bắc Minh và Thầm Thanh
Lan xuống xe, một vị có tuổi tác
khoảng chừng trên dưới 50 tuồi, người
đàn ông đầu hói, bụng phệ, vẻ mặt
tươi cười đi ra đón, vươn tay ra bắt tay
với Thầm Thanh Lan, nhưng mà không
hề bắt tay với Giang Bắc Minh. Bởi vì
ông ta chẳng biết Giang Bắc Minh là
ai, nhìn thấy Giang Bắc Minh bước
xuống từ vị trí ghế lái, ông ta còn cho
rằng Giang Bắc Minh chỉ là tài xế của
Thẩm Thanh Lan mà thôi.
“Xưởng trưởng Bình, chào ông.”
Thầm Thanh Lan mỉm cười, bắt tay với
vị Xưởng trường Bình này.
“Cục trường Chính, tôi giới thiệu
cho chú một chút.” Thầm Thanh Lan
vừa cười vừa nói với Mã Quốc Chính:
“Vị này chính là người phụ trách chính
của nhà xưởng sản xuất đồ uống Băng
Tuyết này, Xường trường, Lục Văn
Bình. Xưởng trường Bình, vị này chính
là Cục trường Cục cảnh sát của Thành
phố Lâm Hải chúng ta, Mã Quốc
Chính, Cục trường Chính.”
“Cục trường Chính, chào ông,
chào ông.” Lục Văn Bình lập tức tiến
lên, bắt tay với Mã Quốc Chính.
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
“Xưởng trường Bình, chào ông.”
Mã Quốc Chính cũng cười cười, sau
đó liền hỏi: “Xin hỏi Xường trường
Bình, về việc sắp xếp toàn bộ, tất cả
đều đã được sắp xếp tốt hết chưa?
Mọi người dù là tầng lớp công nhân
hay quản lý, toàn bộ cũng đều ồn định
cả chưa? Có ai vắng mặt hay không?”
Mã Quốc Chính là Cục trường
Cục cảnh sát, trước đây ông ta làm
công tác điều tra tội phạm hình sự,
cho nên đối với phương diện điều tra
này, vô cùng thành thạo. Hơn nữa, ông
ta là một người theo phái hành động,
làm bất cứ chuyện gì, cũng không
thích lề mề, chỉ cần là bắt đầu rồi, như
vậy thì sẽ dốc hết sức mình vào
chuyện đó.
“Tất cả đều đã được sắp xếp
xong xuôi rồi, tất cả mọi người đều có
mặt đầy đủ, không có ai vắng cả.”
Xưởng trường Bình cười nói.
“Vậy thì tốt!”
Mã Quốc Chính gật đầu, sau đó
nhìn về phía Thầm Thanh Lan, nói:
“Tổng giám đốc Lan, vậy chúng ta lập
tức vào trong bắt đầu điều tra thôi.”
“Được! ”
Điều tra là việc của Cảnh sát, hai
người Thầm Thanh Lan và Giang Bắc
Minh cũng không tới giúp đỡ hay
nhúng tay vào, chỉ là, trước tiên Thầm
Thanh Lan đi tới gần một nhóm công
nhân và quản lý cấp cao hơn, sau đó
tổ chức một cuộc họp nhỏ với bọn họ.
“Mọi người, gần đây nhà xưởng
của chúng ta đã xảy ra chuyện, tôi tin
là mọi người chắc chắn cũng đã biết
rồi. Trên thế giới này, không có bức
tường nào mà không lọt gió, tôi tin mọi
người rất nóng lòng, chắc chắn là
hoặc ít hoặc nhiều gì mọi người cũng
đều biết đây là chuyện gì. Cho nên, tôi
hy vọng mọi người, nếu người nào biết
chuyện đã xảy ra như thế nào, có thề
chủ động đứng lên khai báo những gì
mình biết cho tôi biết.
Nếu như lời khai báo của mọi
người là thật, tôi sẽ thường cho người
tố cáo ba tỷ rưỡi. Hơn nữa, tôi nhất
định sẽ bảo đảm quyền riêng tư của
người tố cáo đó.” Thầm Thanh Lan lớn
tiếng nói với mọi người có mặt ở tại
đây: “Tiếp theo, tôi sẽ nói cho mọi
người biết số điện thoại di động của
tôi, nếu ai muốn tố cáo, cứ trực tiếp
gọi điện thoại tới hoặc gửi tin nhắn
cho tôi.”
Những người ở đây, bất kề là tầng
lớp công nhân hay là quản lý, đều là
người làm công, tiền lương một tháng
cao nhất cũng chỉ hơn bảy mươi triệu,
mà công nhân bình thường, một tháng
cũng chỉ có mười lắm hay mười sáu
triệu. Cho nên, ba tỷ rưỡi đối với bọn
họ mà nói, tuyệt đối là một sự hấp dẫn
vô cùng lớn!
Nếu như có người nào thật sự
biết một chút chuyện gì, chắc chắn là
sẽ chủ động tố cáo!
Huống chỉ, Thầm Thanh Lan cũng
nói, nhất định sẽ bảo đảm quyền riêng
tư và bảo mật cho người tố cáo. Cô
không hề bảo người ta đi tìm cô đề tố
cáo, mà là công bố số điện thoại di
động của mình, bảo mọi người chọn
cách gửi tin nhắn hoặc gọi tới tố cáo!
Cứ như vậy, đối với quyền riêng tư
và bảo mật của người tố cáo, đã là sự
bảo đảm rất lớn rồi!
Sau khi cuộc họp kết thúc, lập tức
tan họp, để mọi người tự do hoạt
động. Thế nhưng, có quy định, là
không cho phép mọi người đi vào
trong nhà xường, chỉ có thề tới bãi cỏ
ð nhà xường, hoặc là căn tin hay là vào
trong ký túc xá nghỉ ngơi thế thôi.
Ước chừng khoảng một tiếng sau,
Mã Quốc Chính đi vào trong phòng
làm việc của Xưởng trường nhà xưởng.
“Cục trường Chính, chú có điều
tra ra manh mối gì hay không?” Thầm
Thanh Lan nhìn về phía Mã Quốc
Chính, hỏi.
“Không có.” Mã Quốc Chính lắc
đầu: “Chúng tôi đã qua nhà xưởng đề
tiến hành điều tra, đồng thời tiến hành
kiểm tra và đo lường trực tiếp tại chỗ,
cũng không phát hiện ra bất kỳ manh
mối gì đáng nghỉ cả. Còn cháu? Bên
đó của cháu, có ai tố cáo hay không?”
“Cũng không có ạ.” Thầm Thanh
Lan lắc đầu, nói: “Từ lúc cháu công bố
số điện thoại xong, đến bây giờ cũng
đã hơn một giờ đồng hồ rồi, không hề
có người nào gửi tin nhắn hay gọi điện
tới cả.”
“Vậy thì kỳ quái thật.” Mã Quốc
Chính lắc đầu: “Chuyện đầu độc này,
nhất định sẽ có người biết rõ tình hình,
không có khả năng đầu độc trong yên
lặng không ai biết như vậy được. Mà
tiền thường ba tỷ rưỡi của cháu, đối
với những người làm công trong nhà
xưởng mà nói, sức hấp dẫn của cái
giải thường được treo này cũng đã đủ
lớn, sao có thề đến bây giờ vẫn chưa
có ai tới tố cáo chứ?”
Thầm Thanh Lan không nói gì, rất
dễ nhận thấy, cô cũng rất muốn biết,
rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Không hề điều tra ra được manh
mối gì, tâm trạng của Thầm Thanh
Lan và Mã Quốc Chính đều tương đối
suy sụp, nhưng mà cũng không có
biện pháp gì khác, chỉ có thề tạm thời
rời đi trước mà thôi.
Giang Bắc Minh lái xe đưa Thầm
Thanh Lan tới công ty, sau đó, bản
thân anh thì lái xe tới cửa hàng trang
sức.
“Anh Bắc Minh.” Tới cửa hàn
trang sức, lúc này Dương Hoàng Việt
đã đợi ở bên cạnh.
“Có tin tức gì không?” Sau khi
xuống xe, Giang Bắc Minh dò hỏi.
“Không có.” Dương Hoàng Việt
nói: “Em vẫn luôn cho rằng, sáng nay
người phụ nữ trung niên đó sẽ tới, cho
nên em cứ luôn đợi ở bên này, thế
nhưng, thời gian cả một buồi sáng trôi
qua rồi, bà ta vẫn còn chưa tới nữa!”
Vào thời điểm lúc hai người Giang
Bắc Minh và Thầm Thanh Lan đi tới
bên nhà xưởng, lúc này đám người Mã
Quốc Chính cũng đã đi tới bên nhà
xưởng đấy.
Trên đường tới đây, Thầm Thanh
Lan đã gọi điện thoại cho người phụ
trách của nhà xưởng này, bảo người
phụ trách tập trung tất cả các công
nhân và nhân viên quản lý bên trong
nhà xưởng lại một chỗ, tiếp nhận điều tra.
Copy từ web VietWriter
Nhưng mà, chuyện đã qua vài
ngày rồi, lúc này mới tới điều tra,
không chắc chắn là có thể điều tra ra
điều gì.
“Tổng giám đốc Lan, cô đã tới
rồi!” Giang Bắc Minh và Thầm Thanh
Lan xuống xe, một vị có tuổi tác
khoảng chừng trên dưới 50 tuồi, người
đàn ông đầu hói, bụng phệ, vẻ mặt
tươi cười đi ra đón, vươn tay ra bắt tay
với Thầm Thanh Lan, nhưng mà không
hề bắt tay với Giang Bắc Minh. Bởi vì
ông ta chẳng biết Giang Bắc Minh là
ai, nhìn thấy Giang Bắc Minh bước
xuống từ vị trí ghế lái, ông ta còn cho
rằng Giang Bắc Minh chỉ là tài xế của
Thẩm Thanh Lan mà thôi.
“Xưởng trưởng Bình, chào ông.”
Thầm Thanh Lan mỉm cười, bắt tay với
vị Xưởng trường Bình này.
“Cục trường Chính, tôi giới thiệu
cho chú một chút.” Thầm Thanh Lan
vừa cười vừa nói với Mã Quốc Chính:
“Vị này chính là người phụ trách chính
của nhà xưởng sản xuất đồ uống Băng
Tuyết này, Xường trường, Lục Văn
Bình. Xưởng trường Bình, vị này chính
là Cục trường Cục cảnh sát của Thành
phố Lâm Hải chúng ta, Mã Quốc
Chính, Cục trường Chính.”
“Cục trường Chính, chào ông,
chào ông.” Lục Văn Bình lập tức tiến
lên, bắt tay với Mã Quốc Chính.
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
“Xưởng trường Bình, chào ông.”
Mã Quốc Chính cũng cười cười, sau
đó liền hỏi: “Xin hỏi Xường trường
Bình, về việc sắp xếp toàn bộ, tất cả
đều đã được sắp xếp tốt hết chưa?
Mọi người dù là tầng lớp công nhân
hay quản lý, toàn bộ cũng đều ồn định
cả chưa? Có ai vắng mặt hay không?”
Mã Quốc Chính là Cục trường
Cục cảnh sát, trước đây ông ta làm
công tác điều tra tội phạm hình sự,
cho nên đối với phương diện điều tra
này, vô cùng thành thạo. Hơn nữa, ông
ta là một người theo phái hành động,
làm bất cứ chuyện gì, cũng không
thích lề mề, chỉ cần là bắt đầu rồi, như
vậy thì sẽ dốc hết sức mình vào
chuyện đó.
“Tất cả đều đã được sắp xếp
xong xuôi rồi, tất cả mọi người đều có
mặt đầy đủ, không có ai vắng cả.”
Xưởng trường Bình cười nói.
“Vậy thì tốt!”
Mã Quốc Chính gật đầu, sau đó
nhìn về phía Thầm Thanh Lan, nói:
“Tổng giám đốc Lan, vậy chúng ta lập
tức vào trong bắt đầu điều tra thôi.”
“Được! ”
Điều tra là việc của Cảnh sát, hai
người Thầm Thanh Lan và Giang Bắc
Minh cũng không tới giúp đỡ hay
nhúng tay vào, chỉ là, trước tiên Thầm
Thanh Lan đi tới gần một nhóm công
nhân và quản lý cấp cao hơn, sau đó
tổ chức một cuộc họp nhỏ với bọn họ.
“Mọi người, gần đây nhà xưởng
của chúng ta đã xảy ra chuyện, tôi tin
là mọi người chắc chắn cũng đã biết
rồi. Trên thế giới này, không có bức
tường nào mà không lọt gió, tôi tin mọi
người rất nóng lòng, chắc chắn là
hoặc ít hoặc nhiều gì mọi người cũng
đều biết đây là chuyện gì. Cho nên, tôi
hy vọng mọi người, nếu người nào biết
chuyện đã xảy ra như thế nào, có thề
chủ động đứng lên khai báo những gì
mình biết cho tôi biết.
Nếu như lời khai báo của mọi
người là thật, tôi sẽ thường cho người
tố cáo ba tỷ rưỡi. Hơn nữa, tôi nhất
định sẽ bảo đảm quyền riêng tư của
người tố cáo đó.” Thầm Thanh Lan lớn
tiếng nói với mọi người có mặt ở tại
đây: “Tiếp theo, tôi sẽ nói cho mọi
người biết số điện thoại di động của
tôi, nếu ai muốn tố cáo, cứ trực tiếp
gọi điện thoại tới hoặc gửi tin nhắn
cho tôi.”
Những người ở đây, bất kề là tầng
lớp công nhân hay là quản lý, đều là
người làm công, tiền lương một tháng
cao nhất cũng chỉ hơn bảy mươi triệu,
mà công nhân bình thường, một tháng
cũng chỉ có mười lắm hay mười sáu
triệu. Cho nên, ba tỷ rưỡi đối với bọn
họ mà nói, tuyệt đối là một sự hấp dẫn
vô cùng lớn!
Nếu như có người nào thật sự
biết một chút chuyện gì, chắc chắn là
sẽ chủ động tố cáo!
Huống chỉ, Thầm Thanh Lan cũng
nói, nhất định sẽ bảo đảm quyền riêng
tư và bảo mật cho người tố cáo. Cô
không hề bảo người ta đi tìm cô đề tố
cáo, mà là công bố số điện thoại di
động của mình, bảo mọi người chọn
cách gửi tin nhắn hoặc gọi tới tố cáo!
Cứ như vậy, đối với quyền riêng tư
và bảo mật của người tố cáo, đã là sự
bảo đảm rất lớn rồi!
Sau khi cuộc họp kết thúc, lập tức
tan họp, để mọi người tự do hoạt
động. Thế nhưng, có quy định, là
không cho phép mọi người đi vào
trong nhà xường, chỉ có thề tới bãi cỏ
ð nhà xường, hoặc là căn tin hay là vào
trong ký túc xá nghỉ ngơi thế thôi.
Ước chừng khoảng một tiếng sau,
Mã Quốc Chính đi vào trong phòng
làm việc của Xưởng trường nhà xưởng.
“Cục trường Chính, chú có điều
tra ra manh mối gì hay không?” Thầm
Thanh Lan nhìn về phía Mã Quốc
Chính, hỏi.
“Không có.” Mã Quốc Chính lắc
đầu: “Chúng tôi đã qua nhà xưởng đề
tiến hành điều tra, đồng thời tiến hành
kiểm tra và đo lường trực tiếp tại chỗ,
cũng không phát hiện ra bất kỳ manh
mối gì đáng nghỉ cả. Còn cháu? Bên
đó của cháu, có ai tố cáo hay không?”
“Cũng không có ạ.” Thầm Thanh
Lan lắc đầu, nói: “Từ lúc cháu công bố
số điện thoại xong, đến bây giờ cũng
đã hơn một giờ đồng hồ rồi, không hề
có người nào gửi tin nhắn hay gọi điện
tới cả.”
“Vậy thì kỳ quái thật.” Mã Quốc
Chính lắc đầu: “Chuyện đầu độc này,
nhất định sẽ có người biết rõ tình hình,
không có khả năng đầu độc trong yên
lặng không ai biết như vậy được. Mà
tiền thường ba tỷ rưỡi của cháu, đối
với những người làm công trong nhà
xưởng mà nói, sức hấp dẫn của cái
giải thường được treo này cũng đã đủ
lớn, sao có thề đến bây giờ vẫn chưa
có ai tới tố cáo chứ?”
Thầm Thanh Lan không nói gì, rất
dễ nhận thấy, cô cũng rất muốn biết,
rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Không hề điều tra ra được manh
mối gì, tâm trạng của Thầm Thanh
Lan và Mã Quốc Chính đều tương đối
suy sụp, nhưng mà cũng không có
biện pháp gì khác, chỉ có thề tạm thời
rời đi trước mà thôi.
Giang Bắc Minh lái xe đưa Thầm
Thanh Lan tới công ty, sau đó, bản
thân anh thì lái xe tới cửa hàng trang
sức.
“Anh Bắc Minh.” Tới cửa hàn
trang sức, lúc này Dương Hoàng Việt
đã đợi ở bên cạnh.
“Có tin tức gì không?” Sau khi
xuống xe, Giang Bắc Minh dò hỏi.
“Không có.” Dương Hoàng Việt
nói: “Em vẫn luôn cho rằng, sáng nay
người phụ nữ trung niên đó sẽ tới, cho
nên em cứ luôn đợi ở bên này, thế
nhưng, thời gian cả một buồi sáng trôi
qua rồi, bà ta vẫn còn chưa tới nữa!”
Bình luận facebook