Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 150
Chương 150: Lại là Trần Nhất Luân!
Điều khiến Giang Bắc Minh không
ngờ tới chính là, lần này Lục Văn Bình
đi xe taxi, đi chưa bao lâu đã xuống
xe, sau khi xuống xe thì ghé vào quán
trà sữa gần đó mua một ly trà sữa, sau
đó đi ra ngoài, lại lên một chiếc taxi
nữa rồi đi mất.
Lúc này, quãng đường xe taxi
chạy tương đối dài, tầm khoảng hai
mươi ki-lô-mét, lúc này xe taxi đã đã
đi ra khỏi nội thành thành phố, đi tới
Copy từ web VietWriter
một huyện nhỏ ở ngoại ô thành phố
Lâm Hải.
Nơi này là một nhà vườn, Lục Văn
Bình xuống xe rồi mờ cửa nhà vườn,
nhìn xung quanh một chút, sau đó liền
đi vào phía trong ngôi nhà vườn.
Rất hiền nhiên, đến nhà vườn này
mới là mục đích thật sự của Lục Văn
Bình trong hôm nay!
Lúc này Giang Bắc Minh cũng
xuống xe, sau đó đi theo Lục Văn
Bình, đi thằng vào bên trong nhà
vườn, lúc đi đến trước cồng, Giang
Bắc Minh nhìn thấy ờở cửa bãi đỗ xe
của nhà vườn có một chiếc xe con,
khiến anh cảm thấy vô cùng quen
thuộc, nhưng trong khoảng thời gian
ngắn lại không kịp nghĩ ra rốt cuộc
chủ chiếc xe kia là ai.
“Xin chào quý khách, xin hỏi anh
đi mấy người ạ?” Vừa mới bước vào
nhà vườn liền có một phục vụ chạy ra
đón chào, vẻ mặt tươi cười hỏi.
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
Giang Bắc Minh không có trả lời
người phục vụ, mà là nhìn đông nhìn
tây một chút, nhưng lại không phát
hiện ra Lục Văn Bình ở đâu, bèn nhìn
về phía phục vụ viên, hỏi: “Người đàn
ông vừa mới vào đây ấy, khoảng hơn
năm mươi tuổi, để đầu trọc, đi đâu
rồi?”
“À, người đàn ông đó đi vào
phòng VIP rồi.” Phục vụ trả lời: “Sao
vậy, anh đi cùng người đó à? Vậy tôi
đưa anh qua đó nhé.”
“Không cần.” Giang Bắc Minh
phầy tay, nói:
“Anh giúp tôi đặt một phòng VỊP
bên cạnh phòng VIP của anh ta là
được. À đúng rồi, bên tôi cũng khoảng
có tám người, sắp đến rồi đấy.”
“Vâng!” Phục vụ gật đầu, không
nghỉ ngờ gì cả, trước đây có người vì
muốn nịnh nọt cấp trên của mình,
cũng cố ý làm như vậy, đợi đến lúc đó
thì giả vờ như là vô tình gặp được cấp
trên rồi nhân cơ hội uống rượu cùng
với sếp, đề sếp nhớ mặt, vân vân.
Chuyện như vậy đã từng xảy ra
rồi nên phục vụ cũng chỉ cười nhẹ, sau
đó liền dẫn Giang Bắc Minh đi đặt một
phòng VIP bên cạnh phòng VIP của
Lục Văn Bình.
Loại nhà vườn này hầu hết là
được dựng lên bằng ván gỗ, cho nên
hiệu quà cách âm không quá tốt, hơn
nữa Giang Bắc Minh đã được tầm bồ
bằng linh khí, tai cũng vô cùng thính,
mặc dù là bọn họ ngồi ở phòng VỊP
bên cạnh nói chuyện nhỏ nhưng anh
cũng có thề nghe được rất rõ ràng!
“Tôi nói này Lục Văn Bình, tôi hẹn
ông một giờ tới dùng cơm, tự ông xem
xem, bây giờ đã là mấy giờ rồi? Ông cứ
không có khái niệm thời gian như vậy
sao?” Trong phòng VIP, một người đàn
ông thấp giọng quát Lục Văn Bình.
Lúc nghe thấy giọng nói này, lông
mày Giang Bắc Minh lại nhíu lần nữa,
anh cũng thấy giọng nói này vô cùng
quen thuộc.
“Ôi trời, cậu Luân, thật sự tôi
cũng không muốn thế đâu, không
phải tôi đây đang cần thận sao, cho
nên mới phải đi trễ như vậy.” Lục Văn
Bình nói: “Sáng hôm nay ở chỗ chúng
tôi có nhiều cảnh sát như vậy, ở trong
đó đề điều tra cả một buồi sáng. Cho
nên lúc tôi tới tìm cậu, vì đảm bảo an
toàn nên đến xe tôi cũng không lái, dù
là đi taxi, tôi cũng đi vòng vo vài
chuyến mới đi đến bên này, cho nên
sẽ hơi trễ nải chút.”
“Ông chết nhát như vậy cơ à?”
“Đây không phải là vấn đề nhát
hay không nhát, cậu Luân, cậu cũng
biết mà, nếu chuyện này thật sự bại lộ,
mặc dù mấy người kia không chết,
nhưng với tôi mà thì đây cũng không
phải là một tội nhỏ gì, cũng đủ nặng
đề tôi ngồi tù rồi, cho nên tôi không
thể không cần thận một chút…” Lục
Văn Bình nói.
“Rồi rồi, đừng có lắm lời nữa.
Chuyện lần này ông làm không tệ, hay
là vậy đi, đồng ý đưa cho ông 17 tỷ
rưỡi, tôi đã mang đến, biết rõ ông là
tên nhát gan nên tôi lấy 17 tỷ rưỡi tiền
mặt rồi, đều đã đặt ð bên trong cái vali
này, có muốn kiểm tra lại không?”
“Không cần không cần!” Lục Văn
Bình lập tức xua tay cười, nói: “Cậu
Luân, cậu có nhiều tiền như vậy, làm
sao có thề sẽ đề tôi chịu thiệt được,
đúng không? Nhưng mà, cậu Luân,
cậu lợi hại thật đó, đống tiền mặt này
đúng là xịn xò hơn chuyển khoản
nhiều, há há…”
“Được, tôi đã gọi chút đồ ngon
rồi, nhưng mà tôi sẽ không ăn, ông cứ
từ từ thưởng thức, tôi còn có việc, đi
trước nhé. Nhưng mà Lục Văn Bình,
ông nhớ cho kỹ, ông đã nhận tiền rồi,
điều này đồng nghĩa với chuyện ông
cũng là đồng phạm, cho nên, không
cần biết sau này xảy ra chuyện gì đi
chăng nữa thì ông cũng phải chịu, nếu
không, người xui xẻo cũng không phải
một mình tôi mà còn có ông nữa, hiều
chưa?”
“Hiểu, hiểu!” Lục Văn Bình gật
đầu, nói: “Cậu Luân, cậu yên tâm đi,
tôi nhất định sẽ giữ kín cái miệng. Cậu
Luân, cậu có biết không, sáng hôm
nay lúc bọn họ vào nhà xưởng của tôi
đề điều tra thì sửng sốt vì không điều
tra ra được gì cả, cái vẻ mặt thất vọng
kia mới đáng yêu làm sao!”
“Tốt rồi, về sau không nên nói
trắng ra như vậy, kẻo tai vách mạch
rừng! Tôi đi trước, ông cứ từ từ ăn đi!”
Nói xong, Giang Bắc Minh chợt
nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng mờ
cửa.
Giang Bắc Minh cũng nhanh
chóng đứng dậy, mờ cửa, thò đầu ra
nhìn người đàn ông hẹn với Lục Văn
Bình, đồng thời khiến anh cảm thấy
giọng nói rất quen thuộc xem rốt cuộc
đó là ai.
Hơn nữa, với tư cách là xưởng
trường, ông ta muốn bỏ độc vào trong
đồ uống là chuyện quá dễ dàng, hoàn
toàn có thề đi bỏ độc vào mà không ai
hay biết, hơn nữa còn có thể chắc
chắn rằng tất cả mọi người đều không biết!
“Có nhiều tiền như vậy rồi, mình
còn ăn cơm làm gì nữa!” Lục Văn Bình
ð trong phòng VIP lấy mật mã va li ra
nhìn, sau đó cười hì hì nói.
“Sau khi ra ngoài, muốn ăn cái gì
mà không đươc chứ! Ha ha ha…”
Điều khiến Giang Bắc Minh không
ngờ tới chính là, lần này Lục Văn Bình
đi xe taxi, đi chưa bao lâu đã xuống
xe, sau khi xuống xe thì ghé vào quán
trà sữa gần đó mua một ly trà sữa, sau
đó đi ra ngoài, lại lên một chiếc taxi
nữa rồi đi mất.
Lúc này, quãng đường xe taxi
chạy tương đối dài, tầm khoảng hai
mươi ki-lô-mét, lúc này xe taxi đã đã
đi ra khỏi nội thành thành phố, đi tới
Copy từ web VietWriter
một huyện nhỏ ở ngoại ô thành phố
Lâm Hải.
Nơi này là một nhà vườn, Lục Văn
Bình xuống xe rồi mờ cửa nhà vườn,
nhìn xung quanh một chút, sau đó liền
đi vào phía trong ngôi nhà vườn.
Rất hiền nhiên, đến nhà vườn này
mới là mục đích thật sự của Lục Văn
Bình trong hôm nay!
Lúc này Giang Bắc Minh cũng
xuống xe, sau đó đi theo Lục Văn
Bình, đi thằng vào bên trong nhà
vườn, lúc đi đến trước cồng, Giang
Bắc Minh nhìn thấy ờở cửa bãi đỗ xe
của nhà vườn có một chiếc xe con,
khiến anh cảm thấy vô cùng quen
thuộc, nhưng trong khoảng thời gian
ngắn lại không kịp nghĩ ra rốt cuộc
chủ chiếc xe kia là ai.
“Xin chào quý khách, xin hỏi anh
đi mấy người ạ?” Vừa mới bước vào
nhà vườn liền có một phục vụ chạy ra
đón chào, vẻ mặt tươi cười hỏi.
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
Giang Bắc Minh không có trả lời
người phục vụ, mà là nhìn đông nhìn
tây một chút, nhưng lại không phát
hiện ra Lục Văn Bình ở đâu, bèn nhìn
về phía phục vụ viên, hỏi: “Người đàn
ông vừa mới vào đây ấy, khoảng hơn
năm mươi tuổi, để đầu trọc, đi đâu
rồi?”
“À, người đàn ông đó đi vào
phòng VIP rồi.” Phục vụ trả lời: “Sao
vậy, anh đi cùng người đó à? Vậy tôi
đưa anh qua đó nhé.”
“Không cần.” Giang Bắc Minh
phầy tay, nói:
“Anh giúp tôi đặt một phòng VỊP
bên cạnh phòng VIP của anh ta là
được. À đúng rồi, bên tôi cũng khoảng
có tám người, sắp đến rồi đấy.”
“Vâng!” Phục vụ gật đầu, không
nghỉ ngờ gì cả, trước đây có người vì
muốn nịnh nọt cấp trên của mình,
cũng cố ý làm như vậy, đợi đến lúc đó
thì giả vờ như là vô tình gặp được cấp
trên rồi nhân cơ hội uống rượu cùng
với sếp, đề sếp nhớ mặt, vân vân.
Chuyện như vậy đã từng xảy ra
rồi nên phục vụ cũng chỉ cười nhẹ, sau
đó liền dẫn Giang Bắc Minh đi đặt một
phòng VIP bên cạnh phòng VIP của
Lục Văn Bình.
Loại nhà vườn này hầu hết là
được dựng lên bằng ván gỗ, cho nên
hiệu quà cách âm không quá tốt, hơn
nữa Giang Bắc Minh đã được tầm bồ
bằng linh khí, tai cũng vô cùng thính,
mặc dù là bọn họ ngồi ở phòng VỊP
bên cạnh nói chuyện nhỏ nhưng anh
cũng có thề nghe được rất rõ ràng!
“Tôi nói này Lục Văn Bình, tôi hẹn
ông một giờ tới dùng cơm, tự ông xem
xem, bây giờ đã là mấy giờ rồi? Ông cứ
không có khái niệm thời gian như vậy
sao?” Trong phòng VIP, một người đàn
ông thấp giọng quát Lục Văn Bình.
Lúc nghe thấy giọng nói này, lông
mày Giang Bắc Minh lại nhíu lần nữa,
anh cũng thấy giọng nói này vô cùng
quen thuộc.
“Ôi trời, cậu Luân, thật sự tôi
cũng không muốn thế đâu, không
phải tôi đây đang cần thận sao, cho
nên mới phải đi trễ như vậy.” Lục Văn
Bình nói: “Sáng hôm nay ở chỗ chúng
tôi có nhiều cảnh sát như vậy, ở trong
đó đề điều tra cả một buồi sáng. Cho
nên lúc tôi tới tìm cậu, vì đảm bảo an
toàn nên đến xe tôi cũng không lái, dù
là đi taxi, tôi cũng đi vòng vo vài
chuyến mới đi đến bên này, cho nên
sẽ hơi trễ nải chút.”
“Ông chết nhát như vậy cơ à?”
“Đây không phải là vấn đề nhát
hay không nhát, cậu Luân, cậu cũng
biết mà, nếu chuyện này thật sự bại lộ,
mặc dù mấy người kia không chết,
nhưng với tôi mà thì đây cũng không
phải là một tội nhỏ gì, cũng đủ nặng
đề tôi ngồi tù rồi, cho nên tôi không
thể không cần thận một chút…” Lục
Văn Bình nói.
“Rồi rồi, đừng có lắm lời nữa.
Chuyện lần này ông làm không tệ, hay
là vậy đi, đồng ý đưa cho ông 17 tỷ
rưỡi, tôi đã mang đến, biết rõ ông là
tên nhát gan nên tôi lấy 17 tỷ rưỡi tiền
mặt rồi, đều đã đặt ð bên trong cái vali
này, có muốn kiểm tra lại không?”
“Không cần không cần!” Lục Văn
Bình lập tức xua tay cười, nói: “Cậu
Luân, cậu có nhiều tiền như vậy, làm
sao có thề sẽ đề tôi chịu thiệt được,
đúng không? Nhưng mà, cậu Luân,
cậu lợi hại thật đó, đống tiền mặt này
đúng là xịn xò hơn chuyển khoản
nhiều, há há…”
“Được, tôi đã gọi chút đồ ngon
rồi, nhưng mà tôi sẽ không ăn, ông cứ
từ từ thưởng thức, tôi còn có việc, đi
trước nhé. Nhưng mà Lục Văn Bình,
ông nhớ cho kỹ, ông đã nhận tiền rồi,
điều này đồng nghĩa với chuyện ông
cũng là đồng phạm, cho nên, không
cần biết sau này xảy ra chuyện gì đi
chăng nữa thì ông cũng phải chịu, nếu
không, người xui xẻo cũng không phải
một mình tôi mà còn có ông nữa, hiều
chưa?”
“Hiểu, hiểu!” Lục Văn Bình gật
đầu, nói: “Cậu Luân, cậu yên tâm đi,
tôi nhất định sẽ giữ kín cái miệng. Cậu
Luân, cậu có biết không, sáng hôm
nay lúc bọn họ vào nhà xưởng của tôi
đề điều tra thì sửng sốt vì không điều
tra ra được gì cả, cái vẻ mặt thất vọng
kia mới đáng yêu làm sao!”
“Tốt rồi, về sau không nên nói
trắng ra như vậy, kẻo tai vách mạch
rừng! Tôi đi trước, ông cứ từ từ ăn đi!”
Nói xong, Giang Bắc Minh chợt
nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng mờ
cửa.
Giang Bắc Minh cũng nhanh
chóng đứng dậy, mờ cửa, thò đầu ra
nhìn người đàn ông hẹn với Lục Văn
Bình, đồng thời khiến anh cảm thấy
giọng nói rất quen thuộc xem rốt cuộc
đó là ai.
Hơn nữa, với tư cách là xưởng
trường, ông ta muốn bỏ độc vào trong
đồ uống là chuyện quá dễ dàng, hoàn
toàn có thề đi bỏ độc vào mà không ai
hay biết, hơn nữa còn có thể chắc
chắn rằng tất cả mọi người đều không biết!
“Có nhiều tiền như vậy rồi, mình
còn ăn cơm làm gì nữa!” Lục Văn Bình
ð trong phòng VIP lấy mật mã va li ra
nhìn, sau đó cười hì hì nói.
“Sau khi ra ngoài, muốn ăn cái gì
mà không đươc chứ! Ha ha ha…”
Bình luận facebook