• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Bậc thầy chia tay full (16 Viewers)

  • Chương 17 – Phòng tổng thống

Uy Tử ăn hải sản, cay đến mức chảy nước mắt, cuối cùng cũng phải nôn ra.

“Được rồi, được rồi, đừng khó chịu nữa, sau này cậu cũng sâu sắc một chút, đừng có nhìn thấy gái là chỉ biết dán mắt vào mông con nhà người ta như thế.”

Tôi nôn nóng gắp thịt cho Uy Tử.

“Hic hic, Anh Địch, anh tốt với em quá, sau này không cưới được vợ, em sẽ sống với anh cả đời, hic hic……”

Một nam tử hán to cao, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, mồm ngậm thịt mà lại ngồi khóc trước mặt tôi, đúng là nhìn cũng thấy đau đầu mà.

“Cậu đang trù ẻo tôi không lấy được vợ đấy à. . . . . .”

“Hu hu hu, anh Địch, em không có ý đó, nhưng thái độ anh thế này, nếu có vợ rồi chắc cũng không cần em nữa, anh Địch, anh đừng bỏ rơi em. . . . . .”

Khuyên Uy Tử bình tĩnh lại, nhìn thấy cậu ta ổn hơn, tôi mới nói đến những chuyện cần làm vào ngày mai.

“Uy Tử, hãy hóa đau thương thành sức mạnh, đen tinh đỏ bạc, ngày mai cá cắn câu rồi, cậu giúp tôi chuẩn bị một bộ đồ nghề.”

Uy Tử sửng sốt, nhìn tôi rồi nhồm nhoàm nhai miếng thịt trong miệng.

“Anh Địch, anh đừng nói với em những cái chuyên ngành đấy, em nghe không hiểu, dù sao thì ý anh là……”

Uy Tử nhỏ giọng xuống ”một triệu sắp về tay chúng ta rồi, đúng không?”

Tôi gật gật đầu, mắt Uy Tử lập tức phát sáng.

“Anh Địch, anh nói muốn thiết bị gì, em lập tức sắp xếp.”

Ha, vừa nói đến tiền đã trở nên thông minh rồi, trong lòng tôi cười thầm “có thể ngày mai phải đi với con mồi cả ngày, chuẩn bị tốt ống kính với thân máy nhẹ một chút, hơn nữa ảnh trong máy phải truyền đi luôn, tránh để bị phát hiện, không có cơ hội lấy tiền.

Uy Tử nhìn tôi không ngừng gật gật đầu, mỡ hai bên má cũng núng nính theo.

“Được, anh Địch, em lập tức đi chuẩn bị, đợi làm xong vụ này, em nhất định chứng minh cho người phụ nữ đó thấy, em có phải biến thái không!”

Được, vẫn đang nghĩ về người bạn nữ trên mạng đó.

Uy Tử vội vàng chạy ra ngoài, có một số thiết bị phải mất chút thời gian mới lấy được, nếu không phải trước kia Uy Tử có quan hệ khi còn đi lính thì e là chúng tôi không dễ dàng có được nó.

Đúng lúc này, chuông di động kêu lên .

Giờ này còn có ai tìm tôi? Không lẽ Ân Cầm đã quay về công ty tìm tôi rồi?

“Alo?”

“Anh mau quay về đi, Ân tổng tìm anh có việc, hình như tìm được khách hàng lớn, chuyện ngày mai anh xin nghỉ e là không được rồi.”

Na Na nói nhỏ giọng, nghe vẻ cô ta cũng có chút căng thẳng.

“Được, tôi về ngay.” Nói xong tôi liền cúp điện thoại, nhanh chóng chạy ra cửa gọi Uy Tử vừa đi ra.

“Uy Tử, con mồi chắc phải để đấy đã, cậu về trước đi, có tin gì tôi sẽ báo cho cậu sau.”

Uy Tử nghe thấy một triệu có thể rơi mất, vẻ mặt liền chán nản.

“Được rồi, được rồi, vẫn còn cơ hội mà, cậu về trước nghỉ ngơi đi, đừng có mua rượu uống, say rồi tôi gọi điện thoại đều không nghe.”

“Vâng vâng vâng” , Uy Tử lắc đầu, vẫy tay rồi đi luôn.

Tôi nhanh chóng chặn xe quay lại công ty, thật sự là có khách hàng hay Ân Cầm đã phát hiện ra chuyện gì rồi.

Trên đường đi tôi vô cùng lo lắng, tính toán đủ các tình huống đột xuất xảy ra, cho dù bị đuổi khỏi công ty thì cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý.

Nhưng tôi không ngờ là vừa bước vào văn phòng của Ân Cầm thì cô ta đã ném cho tôi một tập tài liệu.

“Có đơn hàng lớn, ngày mai cùng tôi đi gặp khách hàng, đây là danh mục sản phẩm mà chúng ta cần giới thiệu, phải hiểu rõ thì khách hàng hỏi gì mới biết mà trả lời.”

Tôi gật đầu nhận lấy tài liệu, ngày mai mà muốn làm xong nhiệm vụ chắc chắn là không được rồi, thời khắc mấu chốt mà lại gặp chuyện này đúng là đen đủi.

“Được rồi, cậu về đi, à đúng rồi, ảnh cậu với Na Na chụp tôi xem rồi, cũng được lắm, làm việc cùng cô ấy tốt chứ?”

Ân Cầm lạnh nhạt nói, khiến tôi có phần ngạc nhiên, chị ta đang nghi ngờ tôi sao?

“Vâng, con người chị Na Na rất tốt.”

“Thế à?” Ân Cầm đột nhiên cười cười, khoát tay bảo tôi đi ra.

Đoán không ra ý cười của Ân Cầm, tôi ra khỏi phòng làm việc, nghĩ vẫn có chút không yên tâm nên đi tới trước mặt Na Na đang ngồi sơn móng.

“Na Na, chị Ân chưa phát hiện ra chuyện gì đấy chứ?”

Không ngờ là Na Na phớt lờ tôi, lặng lẽ ngồi sơn lại móng.

“Na Na?” Tôi thấy lạ nên hỏi lại một câu, cuối cùng cô ta lại lười nhác ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn tôi.

“Xin lỗi, tôi không hiểu anh đang nói gì, mong anh đừng quấy rối tôi nữa?”

Tôi sửng sốt, hoàn toàn không ngờ Na Na lại lật mặt nhanh thế, nguời phụ nữ ngồi trên người tôi lúc sáng, thế nào cũng không đủ là cô ta sao?

“Quấy rầy?” Tôi không nhịn được hỏi một câu, không ngờ vẻ mặt Na Na càng tỏ ra khó chịu.

“Ngô Địch, tôi nói cho anh biết, anh đừng cho rằng anh có chống lưng là trợ lý của tổng giám đốc mà có thể quấy rối tôi, nếu anh còn như vậy nữa tôi sẽ tố giác anh trước mặt mọi người!”

Na Na đột nhiên ra vẻ là người con gái trong sáng, thuần khiết lắm, làm như tôi cưỡng ép cô ta không bằng.

Mẹ nó, sao mới có mấy tiếng mà đã lật mặt nhanh thế rồi.

Có khi nào cô ta cảm thấy bị Ân Cầm nghi ngờ, nên muốn tẩy sạch quan hệ với tôi.

Dù sao người phụ nữ này bây giờ cũng không có tác dụng gì nữa, tôi cười cười, ghé đầu vào sát tai cô ta.

“Chưa gì đã quên dáng vẻ của mình khi ở dưới người tôi rồi à? Rẻ rách còn gỉa bộ cái gì chứ ?”

Nói xong tôi quay đi, cũng không nhìn đến vẻ mặt trắng bệnh của cô ta nữa.

Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, đúng là không còn gì để nói.

Quay lại phòng làm việc, vừa mở cửa ra, nồng nặc mùi rượu, cái tên này vẫn không nghe lời khuyên của tôi mà mua rượu về.

Lần nào trở về cũng vậy, Uy Tử là người si tình và chăm chỉ, người phụ nữ được gả cho cậu ta đúng là có phúc, nhưng mỗi khi có cô gái nào nhìn thấy khuôn mặt béo, thân hình núc ních của cậu ta thì đều bỏ đi.

Thế giới này, sự thật vẫn là quan trọng ngoại hình.

Tôi thở dài, ném cho Uy Tử cái chăn, tôi cầm tài liệu mà Ân Cầm đưa cho bắt đầu nghiên cứu.

Hiện tại vẫn chưa có chứng cứ, vai nhân viên ở công ty này vẫn cứ phải diễn thôi.

Sợ ngủ quên, cả đêm cứ trằn trọc, sáng sớm ngày hôm sau tôi nhanh chóng đến công ty, Ân Cầm đã thu dọn xong đồ đạc đứng trước cửa công ty rồi.

“Cậu lái xe đi, trên xe có chỉ đường.” Ân Cầm đưa chìa khóa cho tôi, sau đó ngồi vào ghế phụ.

Tôi nhanh chóng đón lấy rồi lên xe, lúc này mới phát hiện ra, lần này đi công tác chỉ có hai chúng tôi, trong lòng có thắc mắc nhưng cũng không dám hỏi nhiều.

Trên đường đi, Ân Cầm nhắm mắt nghỉ ngơi, không nói chuyện, tôi cũng chuyên tâm làm lái xe, sau mấy giờ đồng hồ cuối cùng cũng đến địa điểm trên hướng dẫn chỉ đường, nhưng lại là một khách sạn.

Gặp khách hàng ở khách sạn?

“Khách hàng từ nước ngoài bay tới, chắc mai mới đến nơi, chúng ta nghỉ ở đây một đêm.” Ân Cầm nói xong rồi cởi bỏ dây an toàn xuống xe.

Trên đường, từ kính chiếu hậu nhìn thấy ngực cô ta bị thắt chặt bởi dây an toàn khiến tôi khí huyết chảy ngược mấy lần.

“Xin chào, tôi đã đặt một phòng tổng thống.” Tôi đi theo Ân Cầm đến quầy lễ tân, cô ta đưa chứng minh thư cho lễ tân nói.

Một phòng? Ân Cầm chỉ đặt một phòng?

————————-
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom