Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26 – Chỉ có một đường sống
Tôi nhìn Lý Tuyền và Bành Uy cười nói: “Chuyện đến bước này, chúng ta không thể lùi bước. Cho dù chết cũng phải chết một cách rõ ràng, phải không?”
Hai người họ sững sờ nhìn tôi sau đó gật đầu.
Tôi cũng không do dự nữa, bây giờ chúng tôi không thoát khỏi liên quan với chuyện này. Nếu hiểu rõ mọi chuyện may ra còn một đường sống.
“Cảm ơn chị Ân, cũng xin lỗi vì kéo chị vào chuyện này.”
Mặc dù Ân Cầm tự nguyện nhưng khó khăn lần này quá lớn. Hôm nay cô ta cứu chúng tôi, còn giúp chúng tôi mở USB, có lẽ sau này những người đó cũng đến tìm cô ta gây phiền phức.
Ân Cầm chỉ gật đầu không nói gì. Tôi bấm phím cách, bí mật che giấu đã lâu trong USB cuối cùng cũng hiện ra trước mắt chúng tôi.
Bên trong có một video.
Lý Tuyền và Bành Uy cũng ngồi xuống, tôi liếc mắt nhìn họ, mở video xem thử.
Video chỉ dài năm phút, có hai người đàn ông ngồi bên bàn uống rượu nói chuyện. Nhìn kiểu bàn có lẽ là đang ở trong phòng.
“Nhiếp Huy!” Lý Tuyền đột nhiên nói, giơ tay chỉ vào người đàn ông bên trái màn hình.
Nghe thấy Lý Tuyền nói thế Ân Cầm nhíu mi nhưng không nói gì, chắc đã từng nghe nói qua.
Nhiếp Huy ném ra một ổ USB, bên trong có ông ta tôi cũng không thấy lạ gì nhưng người đàn ông còn lại là ai?
Nhìn dáng vẻ người đàn ông đó đã có tuổi, hai bên thái dương thấp thoáng một tóc bạc.
Ông ta nói với Nhiếp Huy: “Lần này cậu định đầu tư vào đâu?”
Đầu tư? Tôi hiểu rồi, đây là một cuộc đấu thầu đất đai.
Góc quay quay được khuôn mặt của cả hai người, tôi thấy Nhiếp Huy nở nụ cười.
“Là mảnh đất phía nam thành phố, gần khu đô thị, có giá trị phát triển lớn”.
Người đàn ông kia sửng sốt, khẽ nói nhỏ: “Cậu biết mấy cái nhà xưởng phía nam thành phố chứ.”
“Đất đai cả thành phố này có gì mà tôi không biết chứ?” Nhiếp Huy cười lạnh đẩy gọng kính.
“Ông không nói thì ai biết chứ. Khi nhà vừa xây xong tôi hạ xuống năm trăm một mét vuông, những người đó muốn tranh cũng không tranh nổi.”
Người đối diện không nói chuyện, ánh mắt âm thầm sáng lên.
“Vậy lần này cậu cho tôi bao nhiêu?” Ông ta xoa xoa hai đầu ngón tay hỏi.
Nhiếp Huy không nói chuyện, giơ thẳng một bàn tay lên.
“Năm mươi vạn, cậu cũng quá…” Ông ta rõ ràng không vui vẻ lắm.
“Năm trăm vạn!” Nhiếp Huy đánh gãy lời nói của người đàn ông đó, trước máy tính bọn tôi cũng sững người, vừa mở miệng đã là năm trăm vạn, Nhiếp Huy này ra tay cũng quá hào phóng rồi.
Nhưng mà nếu thật sự lấy được mảnh đất ở thành nam thì số tiền kiếm được cũng không chỉ là năm trăm vạn đâu.
Cho dù thế nào thì tên Nhiếp Huy này nhất định sẽ ổn định kiếm tiền mà không thua lỗ.
Sau đó bọn họ thảo luận chi tiết về mảnh đất kia, nói thẳng ra tên Nhiếp Huy kia đang hối lộ mua đất. Hơn nữa mảnh đất phía nam thành phố rõ ràng có vấn đề nhưng gã vẫn định xây thành nhà để bán. Lòng dạ đen tối gan cũng đủ lớn.
Video dài năm phút ngắn ngủi rất nhanh là xem xong, mấy người chúng tôi hiểu rõ, đây là bằng chứng tham nhũng nhận hối lộ, cũng là bằng chứng khu đất ở phía nam thành phố có vấn đề.
Chỉ cần đoạn video này bị đưa ra ngoài ánh sáng hai người bọn chúng không chết cũng bị lột một tầng da.
“Vẫn biết các cậu chọc phải phiền phức nhưng không ngờ lần này các cậu đá phải tấm sắt rồi.”
Lời Ân Cầm nói làm tôi sửng sốt, xem ra cô ta biết bọn chúng.
“Người bên trái là Nhiếp Huy, ông trùm bất động sản. Gã mua khu đất ở phía bắc thành phố, trước khi khởi công xây dựng đã âm thầm cho người đến đánh đập, uy hiếp sau đó đuổi những người thuê ở đó đi mà không bồi thường cho họ một đồng.”
“Còn người bên phải cậu đoán là ai?” Ân Cầm xoay đầu nhìn tôi hỏi.
“Chẳng lẽ là thị trưởng?” Có thể âm thầm thao túng chuyện mua bán đất đai của thành phố, vậy chắc chắn sẽ là quan chức lớn. Ở thành phố này chức vụ cao nhất cũng chỉ là thị trưởng thôi.
An Cầm bật cười: “Cậu đúng là dám nói.”
“Tôi nhớ ra rồi, ông ta là bí thư thành ủy Lưu Trường Xuân.” Lý Tuyền đột nhiên lạnh lùng nói.
Bí thư thành ủy? Hình như tôi thường xuyên nghe thấy TV nhắc đến từ này.
“Ừ, đúng vậy. Mới nghe thì sẽ cảm thấy thị trưởng lớn nhất nhưng trên thực tế quyền lực của bí thư thành ủy còn lớn hơn nhiều.
“Việc ông ta có thể thao túng còn nhiều hơn cả thị trưởng.”
Ân Cầm nhìn Lưu Trường Xuân trong video, sắc mặt khó coi.
Ông ta biết rõ khu phía nam bị ô nhiễm công nghiệp nặng nhưng vẫn bán đất để Nhiếp Huy xây nhà ở. Rõ ràng vì kiếm tiền mà không để ý đến an toàn tính mạng của người dân.
“Được rồi, mọi người ở đây nói nhiều thế thì có tác dụng gì. Bây giờ chúng ta vừa bị xã hội đen vừa bị người của Lưu Trường Xuân đuổi giết. Đường nào của chúng ta cũng bị chặn, còn sống kiểu gì chứ.”
Bành Uy không chịu được chúng tôi cứ nói mãi, một mình cậu ấy đi lại trong phòng khách.
“Không phải không có cách nào khác, nhưng mọi người phải phối hợp với tôi.”
Ân Cầm cười tự tin.
“Chị Ân, giờ là lúc nào rồi, chị đừng thừa nước đục thả câu nữa.” Tôi giơ tay lên với Ân Cầm, biểu thị cô ta muốn làm gì thì cứ nói thẳng.
“Hai người này bắt tay với nhau, cho dù mọi người đi báo cảnh sát chắc chắn cũng sẽ bị chặn lại. Mọi người phải giao USB ra, thấy ổ khóa của USB đã mở, bọn họ cũng sẽ không tin mọi người có thể giữ kín bí mật.”
Nội dung Ân Cầm phân tích là là điều mà mấy tiếng vừa rồi tôi nghĩ đến, trong lòng có chút nóng vội nhưng tôi chỉ có thể nghe cô ta nói tiếp.
“Nhưng may là chúng ta có video trong USB.”
Là sao, có video thì sao?
“Nếu bọn họ nói video là chúng ta làm giả thì sao?” Lý Tuyền im lặng đã lâu chợt lên tiếng, nhìn dáng vẻ chị ấy như đã biết Ân Cầm muốn nói gì.
“Thật hay giả sẽ để cho quần chúng tự suy đoán. Chúng ta chỉ cần tạo ra dư luận, như vậy khu nhà phía nam thành phố sẽ khó bán, Nhiếp Huy cũng bị tổn thất lớn. Còn chức vị của Lưu Trường Xuân cũng khó mà giữ được.”
Nói đến đây tôi liền hiểu ý của Ân Cầm.
Người phụ nữu này quả nhiên thông minh, lập tức nghĩ đến việc phát tán đoạn video lên mạng để thu hút dư luận, khiến cho quần chúng chú ý.
Nếu thế mọi người sẽ đến phía nam thành phố để chứng thực. Đến khi thấy những khu xưởng bị ô nhiễm nghiêm trọng ở đây sẽ biết ai đúng ai sai.
“Chị Ân, tôi cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ. Nếu đã lợi dụng dư luận, chi bằng lợi dụng đến cùng, khơi dậy sự tức giận của quần chúng.”
Ân Cầm nhíu mày, hứng thú nhìn tôi.
“Khơi dậy thế nào?”
“Tôi và Bành Uy đến phía nam thành phố chụp ảnh những hộ dân cư đã sống ở đó lâu năm, thăm hỏi họ một chút sau đó làm một bản phóng sự thật giả lẫn lộn. Còn về nội dung đương nhiên là xoay quanh việc ô nhiễm ở đó rồi.”
“Đúng rồi, còn có thể chụp một vài bức ảnh về chất thải của nhà máy. Nếu như không có thì chúng ta làm giả một chút. Ngày nay giả nói nhiều cũng thành thật rồi.”
Suy nghĩ vừa thông tôi liền nghĩ ra rất nhiều điểm quan trọng.
Thấy vẻ mặt của Bành Uy và Lý Tuyền dần vui mừng, trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy bản thân vừa sống lại một lần nữa.
Hai người họ sững sờ nhìn tôi sau đó gật đầu.
Tôi cũng không do dự nữa, bây giờ chúng tôi không thoát khỏi liên quan với chuyện này. Nếu hiểu rõ mọi chuyện may ra còn một đường sống.
“Cảm ơn chị Ân, cũng xin lỗi vì kéo chị vào chuyện này.”
Mặc dù Ân Cầm tự nguyện nhưng khó khăn lần này quá lớn. Hôm nay cô ta cứu chúng tôi, còn giúp chúng tôi mở USB, có lẽ sau này những người đó cũng đến tìm cô ta gây phiền phức.
Ân Cầm chỉ gật đầu không nói gì. Tôi bấm phím cách, bí mật che giấu đã lâu trong USB cuối cùng cũng hiện ra trước mắt chúng tôi.
Bên trong có một video.
Lý Tuyền và Bành Uy cũng ngồi xuống, tôi liếc mắt nhìn họ, mở video xem thử.
Video chỉ dài năm phút, có hai người đàn ông ngồi bên bàn uống rượu nói chuyện. Nhìn kiểu bàn có lẽ là đang ở trong phòng.
“Nhiếp Huy!” Lý Tuyền đột nhiên nói, giơ tay chỉ vào người đàn ông bên trái màn hình.
Nghe thấy Lý Tuyền nói thế Ân Cầm nhíu mi nhưng không nói gì, chắc đã từng nghe nói qua.
Nhiếp Huy ném ra một ổ USB, bên trong có ông ta tôi cũng không thấy lạ gì nhưng người đàn ông còn lại là ai?
Nhìn dáng vẻ người đàn ông đó đã có tuổi, hai bên thái dương thấp thoáng một tóc bạc.
Ông ta nói với Nhiếp Huy: “Lần này cậu định đầu tư vào đâu?”
Đầu tư? Tôi hiểu rồi, đây là một cuộc đấu thầu đất đai.
Góc quay quay được khuôn mặt của cả hai người, tôi thấy Nhiếp Huy nở nụ cười.
“Là mảnh đất phía nam thành phố, gần khu đô thị, có giá trị phát triển lớn”.
Người đàn ông kia sửng sốt, khẽ nói nhỏ: “Cậu biết mấy cái nhà xưởng phía nam thành phố chứ.”
“Đất đai cả thành phố này có gì mà tôi không biết chứ?” Nhiếp Huy cười lạnh đẩy gọng kính.
“Ông không nói thì ai biết chứ. Khi nhà vừa xây xong tôi hạ xuống năm trăm một mét vuông, những người đó muốn tranh cũng không tranh nổi.”
Người đối diện không nói chuyện, ánh mắt âm thầm sáng lên.
“Vậy lần này cậu cho tôi bao nhiêu?” Ông ta xoa xoa hai đầu ngón tay hỏi.
Nhiếp Huy không nói chuyện, giơ thẳng một bàn tay lên.
“Năm mươi vạn, cậu cũng quá…” Ông ta rõ ràng không vui vẻ lắm.
“Năm trăm vạn!” Nhiếp Huy đánh gãy lời nói của người đàn ông đó, trước máy tính bọn tôi cũng sững người, vừa mở miệng đã là năm trăm vạn, Nhiếp Huy này ra tay cũng quá hào phóng rồi.
Nhưng mà nếu thật sự lấy được mảnh đất ở thành nam thì số tiền kiếm được cũng không chỉ là năm trăm vạn đâu.
Cho dù thế nào thì tên Nhiếp Huy này nhất định sẽ ổn định kiếm tiền mà không thua lỗ.
Sau đó bọn họ thảo luận chi tiết về mảnh đất kia, nói thẳng ra tên Nhiếp Huy kia đang hối lộ mua đất. Hơn nữa mảnh đất phía nam thành phố rõ ràng có vấn đề nhưng gã vẫn định xây thành nhà để bán. Lòng dạ đen tối gan cũng đủ lớn.
Video dài năm phút ngắn ngủi rất nhanh là xem xong, mấy người chúng tôi hiểu rõ, đây là bằng chứng tham nhũng nhận hối lộ, cũng là bằng chứng khu đất ở phía nam thành phố có vấn đề.
Chỉ cần đoạn video này bị đưa ra ngoài ánh sáng hai người bọn chúng không chết cũng bị lột một tầng da.
“Vẫn biết các cậu chọc phải phiền phức nhưng không ngờ lần này các cậu đá phải tấm sắt rồi.”
Lời Ân Cầm nói làm tôi sửng sốt, xem ra cô ta biết bọn chúng.
“Người bên trái là Nhiếp Huy, ông trùm bất động sản. Gã mua khu đất ở phía bắc thành phố, trước khi khởi công xây dựng đã âm thầm cho người đến đánh đập, uy hiếp sau đó đuổi những người thuê ở đó đi mà không bồi thường cho họ một đồng.”
“Còn người bên phải cậu đoán là ai?” Ân Cầm xoay đầu nhìn tôi hỏi.
“Chẳng lẽ là thị trưởng?” Có thể âm thầm thao túng chuyện mua bán đất đai của thành phố, vậy chắc chắn sẽ là quan chức lớn. Ở thành phố này chức vụ cao nhất cũng chỉ là thị trưởng thôi.
An Cầm bật cười: “Cậu đúng là dám nói.”
“Tôi nhớ ra rồi, ông ta là bí thư thành ủy Lưu Trường Xuân.” Lý Tuyền đột nhiên lạnh lùng nói.
Bí thư thành ủy? Hình như tôi thường xuyên nghe thấy TV nhắc đến từ này.
“Ừ, đúng vậy. Mới nghe thì sẽ cảm thấy thị trưởng lớn nhất nhưng trên thực tế quyền lực của bí thư thành ủy còn lớn hơn nhiều.
“Việc ông ta có thể thao túng còn nhiều hơn cả thị trưởng.”
Ân Cầm nhìn Lưu Trường Xuân trong video, sắc mặt khó coi.
Ông ta biết rõ khu phía nam bị ô nhiễm công nghiệp nặng nhưng vẫn bán đất để Nhiếp Huy xây nhà ở. Rõ ràng vì kiếm tiền mà không để ý đến an toàn tính mạng của người dân.
“Được rồi, mọi người ở đây nói nhiều thế thì có tác dụng gì. Bây giờ chúng ta vừa bị xã hội đen vừa bị người của Lưu Trường Xuân đuổi giết. Đường nào của chúng ta cũng bị chặn, còn sống kiểu gì chứ.”
Bành Uy không chịu được chúng tôi cứ nói mãi, một mình cậu ấy đi lại trong phòng khách.
“Không phải không có cách nào khác, nhưng mọi người phải phối hợp với tôi.”
Ân Cầm cười tự tin.
“Chị Ân, giờ là lúc nào rồi, chị đừng thừa nước đục thả câu nữa.” Tôi giơ tay lên với Ân Cầm, biểu thị cô ta muốn làm gì thì cứ nói thẳng.
“Hai người này bắt tay với nhau, cho dù mọi người đi báo cảnh sát chắc chắn cũng sẽ bị chặn lại. Mọi người phải giao USB ra, thấy ổ khóa của USB đã mở, bọn họ cũng sẽ không tin mọi người có thể giữ kín bí mật.”
Nội dung Ân Cầm phân tích là là điều mà mấy tiếng vừa rồi tôi nghĩ đến, trong lòng có chút nóng vội nhưng tôi chỉ có thể nghe cô ta nói tiếp.
“Nhưng may là chúng ta có video trong USB.”
Là sao, có video thì sao?
“Nếu bọn họ nói video là chúng ta làm giả thì sao?” Lý Tuyền im lặng đã lâu chợt lên tiếng, nhìn dáng vẻ chị ấy như đã biết Ân Cầm muốn nói gì.
“Thật hay giả sẽ để cho quần chúng tự suy đoán. Chúng ta chỉ cần tạo ra dư luận, như vậy khu nhà phía nam thành phố sẽ khó bán, Nhiếp Huy cũng bị tổn thất lớn. Còn chức vị của Lưu Trường Xuân cũng khó mà giữ được.”
Nói đến đây tôi liền hiểu ý của Ân Cầm.
Người phụ nữu này quả nhiên thông minh, lập tức nghĩ đến việc phát tán đoạn video lên mạng để thu hút dư luận, khiến cho quần chúng chú ý.
Nếu thế mọi người sẽ đến phía nam thành phố để chứng thực. Đến khi thấy những khu xưởng bị ô nhiễm nghiêm trọng ở đây sẽ biết ai đúng ai sai.
“Chị Ân, tôi cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ. Nếu đã lợi dụng dư luận, chi bằng lợi dụng đến cùng, khơi dậy sự tức giận của quần chúng.”
Ân Cầm nhíu mày, hứng thú nhìn tôi.
“Khơi dậy thế nào?”
“Tôi và Bành Uy đến phía nam thành phố chụp ảnh những hộ dân cư đã sống ở đó lâu năm, thăm hỏi họ một chút sau đó làm một bản phóng sự thật giả lẫn lộn. Còn về nội dung đương nhiên là xoay quanh việc ô nhiễm ở đó rồi.”
“Đúng rồi, còn có thể chụp một vài bức ảnh về chất thải của nhà máy. Nếu như không có thì chúng ta làm giả một chút. Ngày nay giả nói nhiều cũng thành thật rồi.”
Suy nghĩ vừa thông tôi liền nghĩ ra rất nhiều điểm quan trọng.
Thấy vẻ mặt của Bành Uy và Lý Tuyền dần vui mừng, trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy bản thân vừa sống lại một lần nữa.
Bình luận facebook