• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Bậc thầy chia tay full (5 Viewers)

  • Chương 36 – Đánh cược một lần

Tình thế cấp bách, dư luận trên mạng đang nghiêng về phía Nhiếp Huy.
Bọn họ thuê người lên mạng minh oan, thậm chí thuê người trong nhà máy khai man khiến cho mọi nỗ lực của chúng tôi trước đó trở thành hành động tuyên truyền miễn phí cho bất động sản Nhiếp Huy.
“Bành Uy, nghe tôi nói đây. Bây giờ mấu chốt để khống chế dư luận là ở chỗ ông lão và cháu gái ông ấy, chúng ta phải đi tìm hai người họ.”
Bành Uy nghe tôi nói liền muốn ra ngoài, tôi giữ cậu ấy lại.
“Bọn chúng có người, có súng, đừng làm bậy.”
“Vậy phải làm sao đây? Mấy ngày nay em đã tìm ra nơi ở của tên khốn Nhiếp Huy, một mình em đi qua sẽ không bị phát hiện đâu.”
Tôi biết Bành Uy nói đúng, một mình cậu ấy đi có thể tìm được ông lão và cháu gái ông ấy nhưng có cứu được bọn họ hay không lại là chuyện khác. Có lẽ Nhiếp Huy đang chờ chúng tôi đến cứu hai người họ, giăng sẵn lưới chỉ chờ chúng tôi nhảy vào thôi.
“Chuyện này giao cho tôi đi.” Đột nhiên tôi nghe thấy giọng nói một người phụ nữ từ phía sau.
Tôi quay đầu nhìn, thấy Ân Cầm rất lâu chưa gặp đứng ngay cửa.
Từ sau chuyện ở nhà máy lần trước, tôi chỉ gặp được tên đàn em làm bác sĩ của cô ta, giúp Lý Tuyền và Bành Uy kiểm tra vết thương, ngoài chuyện đó ra thì không có tin tức gì của Ân Cầm.
Bây giờ cô ta đột nhiên xuất hiện làm tôi khá bất ngờ.
“Chị Ân, ý chị là sao?”
Ân Cầm cười, sắc mặt lộ vẻ mệt mỏi, ngồi xuống bên cạnh Bành Uy, Bành Uykinh ngạc ngồi dịch sang một bên.
“Người của tôi tuy không nhiều bằng Nhiếp Huy nhưng cứu hai người họ thì vẫn là việc trong tầm tay, các cậu cứ lo chuyện trên mạng đi.”
Chúng tôi cũng chẳng khách sáo nữa, giờ người có thể dựa vào cũng có chỉ có Ân Cầm, cô ta đồng ý giúp một tay đương nhiên là tốt nhất.
Nhưng trên đời này không có bữa trưa nào là miễn phí, Ân Cầm giúp chúng tôi hết lần này đến lần khác, rốt cuộc cô ta có mục đích gì?
“Thế nào, không tin tôi à?” Thấy tôi không nói gì, Ân Cầm quay đầu nhìn tôi.
Tôi vội lắc đầu nói: “Chị Ân, nói thẳng ra chị là ân nhân cứu mạng của chúng tôi, chúng tôi cũng chẳng có gì để giấu diếm chị, chị có thể giúp đỡ thì chúng tôi cảm kích còn chẳng kịp nữa là.”
Ân Cầm thản nhiên gật đầu: “Tóm lại các cậu cứ lo việc trên mạng đi, sáng sớm mai người của tôi sẽ cố gắng đem người trở về.”
“Chị Ân, làm vậy liệu có liên lụy đến chị không?”
Nghĩ thì nghĩ chứ tôi không dám hỏi, tôi biết Ân Cầm rất có bản lĩnh, thực lực của cô ta còn mạnh hơn tôi tưởng. Nhưng người ta đã giúp tôi như vậy thì tôi đương nhiên cũng nên hỏi han một chút.
Ân Cầm cũng chẳng nhìn tôi, ngược lại quay đầu nhìn về phía khác, bên đó là phòng của Lý Tuyền.
“Cậu yên tâm, chưa có được thứ tôi muốn, tôi sẽ không để bản thân xảy ra chuyện.”
Nghe Ân Cầm nói thế tôi cũng yên tâm, còn thứ cô ta muốn, dù sao bây giờ tôi cũng chẳng thể cho cô ta thứ gì, cũng không cần hỏi.
“Alo, các cậu có mấy người, đến chỗ Nhiếp Huy dẫn người về, làm không được thì không cần cố.”
Ân Cầm gọi điện thoại xong liền vội vã đứng lên, tôi cho rằng cô ta muốn rời đi nhưng cô ta lại bước về phía phòng Lý Tuyền.
“Này, anh Địch, anh nói xem tổng giám đốc Ân thường đến phòng chị Tuyền làm gì? Không
lẽ…”
Ân Cầm vừa đi, Bành Uy liền dựa sát vào tôi.
Tôi sửng sốt: “Không lẽ cái gì?”
“Lý Tuyền của chúng ta xinh đẹp như vậy, tổng giám đốc Ân lại là người đồng tính, hai người họ có khi nào…”
“Anh Địch này, anh đánh em làm gì, em nói sai ở đâu…”
Thằng nhóc này lá gan thật lớn, bây giờ ba người chúng tôi đang ở địa bàn của người khác, còn nói xấu sau lưng người ta, bị phát hiện thì chết thế nào cũng không biết.”
Chuyện của ông lão đều giao cho Ân Cầm rồi, nhân lúc này tôi viết một bài báo, lần này trọng điểm là “ông lão bị ép, cháu gái bị khống chế”. Mặc dù chiều hướng của dư luân đang nghiêng về phía Nhiếp Huy, nhưng hiện tại đây là bước đệm cho những bước tiếp theo.
Nếu thật sự đàn em của Ân Cầm ngày mai có thể đưa ông lão và cô cháu gái trở về thì chúng tôi có thể dựa vào chuyện đó để tăng thêm sức thuyết phục cho bài báo, phủ định tất cả lời nói của Nhiếp Huy.
Nếu đàn em của Ân Cầm thất bại thì…
Một đêm không ngủ, tôi ôm máy tính theo dõi tin tức trên các trang web, ánh mắt càng ngày càng mệt mỏi. Vừa mở ra một trang web mới, một bàn tay đột nhiên gập máy tính lại.
“Bành Uy, làm gì vậy.” Tôi quay đầu nhìn thằng nhóc kia lại thấy Lý Tuyền ngồi trên tay vịn sofa cạnh tôi.
“Chị sao lại ra đây, bác sĩ nói chị không được xuống giường mà.”
Tôi quýnh lên định đỡ chị ấy ngồi xuống sofa, nhưng Lý Tuyền lại đẩy tay tôi ra.
“Không sao, mấy ngày nay cậu đủ mệt rồi, mau đi nghỉ ngơi đi.”
Tôi lắc đầu, mở máy tính nói: “Không ngủ được, đợi tin tức của Ân Cầm nữa.”
“Cô ta sẽ mang được người về thôi.”
Vừa mở máy tính ra “bịch” một tính lại bị Lý Tuyền khép lại.
Tôi kì quái nhìn chị ấy, Lý Tuyền yếu ớt dựa lưng vào ghế sofa phía sau, nhưng bởi vì tôi ngồi ở giữa ghế sofa, nên giống như chị ấy đang dựa vào vai tôi vậy.
“Sao chị chắc chắn như vậy.”
“Dựa vào việc cô ta dùng chúng ta đi thăm dò nhà máy thép. Chứng tỏ cô ta có đủ năng lực để đấu với Nhiếp Huy.”
Trong lòng tôi lạnh lẽo, trước kia không phải tôi chưa từng nghi ngờ Ân Cầm. Nhưng Lý Tuyền lại nói chắc chắn như vậy.
“Ý chị là Ân Cầm vẫn luôn lợi dụng chúng ta.”
Lý Tuyền lắc đầu nói: “Thực ra cô ta làm vậy rất mạo hiểm. Cô ta chỉ đang cược một ván.”
“Cược một ván?”
“Đúng vậy, thực ra thành phố này chỉ có thế lực của Nhiếp Huy và Ân Cầm là lớn nhất. Một người ngoài mặt làm bất động sản nhưng lại âm thầm buôn bán ma túy. Mà người còn lại kinh doanh thời trang nhưng đằng sau chắc chắn có người chống lưng.”
Lý Tuyền nói vậy tôi liền hiểu, nói thẳng ra Ân Cầm không chỉ muốn giúp chúng tôi, còn muốn mở rộng thế lực nữa. Cô ta giúp chúng tôi có một chút là lợi dụng, một chút là thật lòng.
“Cho nên cậu yên tâm đi, Ân Cầm nhất định có thể mang người trở về. Nghỉ ngơi chút đi, chuẩn bị gặp mặt ông lão và cháu gái ông ấy. Đấy mới là một trận đánh ác liệt.”
Lý Tuyền ngả đầu sang một bên, vẻ mặt có chút mệt mỏi.
Tôi không nhịn được đỡ lấy đầy chị ấy nói: “Chị cứ về phòng đi, nghỉ ngơi cho khỏe rồi ra.”
“Đúng rồi, Ân Cầm đối với chúng ta có lợi cũng có hại, tên bác sĩ kia liệu có vấn đề không?”
Tôi đỡ Lý Tuyền nhỏ giọng nói, chị ấy sửng sốt, đang muốn gạt bàn tay tôi đặt trên hông chị ấy ra liền dừng lại.
Lý Tuyền vừa nói thế, tôi không khỏi cảm thấy Ân Cầm đã động tay động chân khắp nơi trong căn phòng này. Mà điều đầy tiên tôi nghĩ đến là tên bác sĩ chăm sóc Lý Tuyền.
“Cậu không cần lo lắng, trong lòng tôi tự có tính toán. Ân Cầm sẽ không làm gì chúng ta đâu.”
Lý Tuyền xoay đầu nhìn tôi cười, đây là lần đầu tiên chị ấy cười với tôi sau khi trúng đạn.
Trong lòng tôi ấm áp, cảm thấy mọi vất vả trong tuần này đều đáng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom