Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53 – Về nhà
Lăn lộn nghề này bao lâu nay đều là tôi xuống tay với phụ nữ. Đây là lần đầu tiên có phụ nữ bỏ thuốc tôi.
“Chị Thiến đừng xúc động. Cho dù không thể hợp tác nhưng tình nghĩa vẫn còn mà. Chị làm vậy anh Cát dưới lầu biết thì sao?”
Tôi nói vậy vì muốn dọa lui Ngô Thiến. Dù sao Cát Quân cũng ở dưới nhà, nếu tôi hét lên anh ấy nhất định sẽ nghe thấy.
Nhưng Ngô Thiến cười rất vô tư.
“Mục đích của tôi là muốn anh ấy biết, cậu không hiểu sao?”
Được rồi, lần này thì đúng ý chị ấy rồi.
“Chị Thiến, tôi biết chị muốn làm gì. Nhưng nếu chị làm vậy, anh Cát sẽ tổn thương biết bao. Chị nghĩ bản thân làm vậy vì muốn tốt cho anh ấy nhưng là một người đàn ông, biết mình bị vợ cắm sừng, sau này trước mặt hàng xóm láng giềng không ngóc đầu lên được.”
Đầu càng ngày càng choáng váng, tôi nắm chặt thời gian khuyên bảo Ngô Thiến. Chị ấy làm như vậy dù sao tôi cũng không thiệt. Nhưng vợ chồng người ta đang ân ái, chỉ bởi vì tôi mà có khúc mắc thì có lỗi quá.
Quan trọng hơn là Cát Văn. Cát Văn bị tôi tống vào ngục, nếu sau này cậu ta biết tôi ngủ với mẹ cậu ta, mẹ kiếp, thằng nhóc đó nhất định sẽ làm thịt tôi.
Ngô Thiến nghe thấy tôi nói liền do dự dừng bước. Chị ấy đặt mông ngồi xuống giường, cả người tôi tê liệt không cử động nổi, cũng không tránh được chị ấy.
Điện thoại ở sau lưng tôi, tôi dùng vân tay mở khóa, sau đó theo trí nhớ mở ra người liên hệ gần nhất phía bên trái.
Số liên hệ đầu tiên chính là Lý Tuyền.
“Cậu không cần nói nữa. Tôi thà khiến anh ấy tức giận tổn thương còn hơn cùng tôi dây dưa cả đời.”
“Cậu yên tâm, tôi sẽ không thật sự làm gì cậu đâu. Chỉ diễn kịch một chút thôi mà, đợi xong việc tôi sẽ trả tiền cậu.”
Làm gì là làm gì chứ? Chị có biết đợi con trai chị biết chuyện sẽ cho người đến chém tôi không?
Tôi vừa muốn hét lên nhưng mẹ kiếp, thuốc Ngô Thiến hạ đúng là mạnh thật. Khiến tôi không hét lên nổi.
Mẹ nó, sau này chuyện truyền ra ngoài ông đây đúng là mất mặt.
Chỉ mong Lý Tuyền nghe thấy động tĩnh nhanh chóng quay về ngăn cản người đàn bà điên này.
Tôi hoa mắt chóng mặt, chỉ cảm thấy tay Ngô Thiến cởi một chiếc cúc trên áo tôi.
Mẹ nó, ông đây lớn thế này đây là lần đầu tiên bị phụ nữ cưỡng hiếp.
“Đừng làm bậy!” Tôi vỗ lung tung, “bốp” một tiếng vang dội. Hình như tôi vừa vỗ trúng cái gì mềm mềm.
“Ha ha ha, anh Địch, không sao rồi, không có ai muốn làm hại anh đâu, đừng kêu nữa mà.”
Nghe thấy tiếng Bành Uy, tôi mở mắt ra nhìn. Thấy Lý Tuyền, Ngô Thiến còn có Cát Quân ở đây, vẻ mặt buồn cười nhìn tôi.
Nhất là Bành Uy, dáng vẻ vui sướng khi người ta gặp họa rất rõ.
“Anh Địch yên tâm đi. Anh không bị làm gì đâu, không cần sợ. Anh xem mặt em bị anh đánh này.” Bành Uy dán sát vào mặt tôi, cái mặt béo tròn của cậu ấy đúng là hơi đỏ.
Chết tiệt, vẫn còn trêu chọc tôi được.
“Rốt cuộc là sao, mau nói rõ đi.” Tôi ngồi dậy đẩy Bành Uy ra, nhìn Ngô Thiến và Cát Quân nói.
Nếu không giải thích rõ ràng, ông đây sẽ… sẽ… Hình như cũng không thể làm gì họ. Mẹ kiếp!
“Thật xin lỗi người anh em. Tính khí vợ tôi ngang như cua, cô ấy không muốn nói cho tôi biết bệnh tình nhưng thực ra tôi biết từ lâu rồi.”
Vẻ mặt Cát Quân áy náy, nhìn dáng vẻ chắc đã rõ mọi chuyện.
“Vợ tôi muốn làm vậy để tôi bỏ đi. Tính tình cô ấy mạnh mẽ, không muốn sau khi bị liệt tôi phải chăm sóc cô ấy. Cá tính như vậy, không chịu được mất mặt.”
Cát Quân nói, Ngô Thiến thì đứng bên cạnh lau nước mắt.
Cuối cùng tôi cũng nghe rõ. Hay lắm, hai vợ chồng nhà anh ở đây khoe tình cảm, còn tôi thì thành vật hi sinh, mất công uống thuốc.
“Được rồi, chị cho tôi uống thuốc gì thế, có để lại di chứng gì không?”
Tôi không kiên nhẫn phất tay, ngăn cản lời xin lỗi của Cát Quân. Lời nói gió bay, có tác dụng gì chứ.
“Cậu yên tâm, chỉ là thuốc mê bình thường thôi. Đợi thuốc hết tác dụng sẽ bình thường lại thôi.” Ngô Thiến bước qua nói.
Nói xong chị ấy xoay đầu nhìn Cát Quân nói: “Dù thế nào thì em cũng không tiếp tục sống với anh nữa. Em chuẩn bị cả rồi, chúng ta ly hôn đi.”
Được rồi, chuyện này lại quay về vạch xuất phát.
Vẻ mặt Cát Quân đen sì. “Đừng nói đến hai chữ này, anh sẽ không ly hôn với em đâu. Đã biết rõ tính tình của em anh càng không thể để em sống một mình.”
Ngô Thiến bật khóc nói: “Mẹ kiếp, anh ép em phải tìm đàn ông ngủ thật mới đồng ý ly hôn đúng không? Bà đây không muốn sống với anh nữa, anh không hiểu à. Những năm này con trai bị em chiều hư, bỏ nhà ra đi không về, trong lòng em biết anh vẫn luôn trách em.”
Logic của Ngô Thiến cũng mạnh mẽ quá đi, sao đang nói chuyện hẳn hoi lại nhắc đến đứa con rồi.
Dáng vẻ Cát Quân bất đắc dĩ.
“Đừng lôi những chuyện cũ ra cãi nhau nữa được không? Chuyện con trai anh nói rất nhiều lần rồi, anh không trách em.”
Nhưng Ngô Thiến cũng không nghe Cát Quân nói, nhớ đến tất cả những chuyện của Cát Văn.
“Em lấy anh ba năm vẫn không sinh được con. Khó khăn lắm mới sinh được một đứa con trai, sao em có thể không vui, không chiều chuộng nó chứ.”
“Thời gian đó anh lúc nào cũng ở bên ngoài làm ăn không ở nhà. Một mình em đón con tan học, cho nó ăn cho nó mặc, em dễ dàng sao? Một mình em ở nhà chỉ có con là chỗ dựa tinh thần, ai biết sẽ khiến nó trở nên như vậy chứ?”
Ngô Thiến vừa nói vừa gào khóc, trong lòng tôi cũng không biết là mùi vị gì.
Nếu chị ấy biết bây giờ Cát Văn đang ở trong đồn cảnh sát, không biết chị ấy sẽ thế nào.
Kế hoạch Lý Tuyền muốn tìm Cát Văn về nhà cũng hỏng rồi.
Tôi vừa nghĩ đến chuyện này, tôi đã bị tát “bôm bốp” vào mặt.
Cửa phòng mở ra, một người đàn ông tiến vào nói: “Bố, mẹ.”
Là Cát Văn, sắc mặt cậu ta trắng bệch, vừa bước vào phòng đã quỳ xuống chân Ngô Thiến và Cát Quân.
Sao cậu ta có thể ra ngoài chứ? Tôi thấy lạ, lập tức quay đầu nhìn Lý Tuyền, chịa ấy trừng mắt ra hiệu tôi đừng làm bừa.
Xem ra trước đó chị ấy đã sắp hết cả rồi. Tôi hiểu rõ nhưng cũng không vạch trần, xem bọn họ định làm gì.
“Con trai, con về rồi à.” Ngô Thiến không nhịn được, ôm con trai ngồi sụp xuống đất.
Mà Cát Quân cả người run rẩy, ngây ngốc nhìn mọi chuyện, không kịp phản ứng.
Nhân lúc hai người họ đang đắm chìm trong hạnh phúc, Bành Uy ghé sát vào tai kể cho tôi nghe chuyện trước khi tôi hôn mê.
Hoá ra lúc đấy tôi không ấn gọi cho Lý Tuyền. Đầu óc tôi không rõ ràng, ấn bừa vào nhóm chat trên wechat. Vốn dĩ hai người họ thấy tin nhắn thoại mà tôi gửi lúc trước định đến tìm tôi, nhưng còn chưa kịp gọi cho tôi thì đã nghe thấy giọng Ngô Thiến bên cạnh. Kết hợp với tất cả những chuyện lúc trước liền đoán được chuyện gì xảy ra với tôi.
Lý Tuyền liền để Bành Uy về trước tìm Cát Quân ngăn cản, để tôi không bị hãm hại.
Còn chị ấy thì đến gặp Cát Văn nói chuyện. Chị ấy nói cho cậu ta biết tình hình sức khỏe của Ngô Thiến. Đương nhiên chị ấy sẽ thổi phồng bệnh của Ngô Thiến lên. Cứ thế Cát Văn không thể kéo dài tình hình, trực tiếp nhận tội để đổi lấy cơ hội về nhà gặp bố mẹ một lần.
Còn chuyện cậu ta có nói cho bố mẹ chuyện mình ngồi tù hay không phải xem cậu ta nghĩ thế nào.
“Chị Thiến đừng xúc động. Cho dù không thể hợp tác nhưng tình nghĩa vẫn còn mà. Chị làm vậy anh Cát dưới lầu biết thì sao?”
Tôi nói vậy vì muốn dọa lui Ngô Thiến. Dù sao Cát Quân cũng ở dưới nhà, nếu tôi hét lên anh ấy nhất định sẽ nghe thấy.
Nhưng Ngô Thiến cười rất vô tư.
“Mục đích của tôi là muốn anh ấy biết, cậu không hiểu sao?”
Được rồi, lần này thì đúng ý chị ấy rồi.
“Chị Thiến, tôi biết chị muốn làm gì. Nhưng nếu chị làm vậy, anh Cát sẽ tổn thương biết bao. Chị nghĩ bản thân làm vậy vì muốn tốt cho anh ấy nhưng là một người đàn ông, biết mình bị vợ cắm sừng, sau này trước mặt hàng xóm láng giềng không ngóc đầu lên được.”
Đầu càng ngày càng choáng váng, tôi nắm chặt thời gian khuyên bảo Ngô Thiến. Chị ấy làm như vậy dù sao tôi cũng không thiệt. Nhưng vợ chồng người ta đang ân ái, chỉ bởi vì tôi mà có khúc mắc thì có lỗi quá.
Quan trọng hơn là Cát Văn. Cát Văn bị tôi tống vào ngục, nếu sau này cậu ta biết tôi ngủ với mẹ cậu ta, mẹ kiếp, thằng nhóc đó nhất định sẽ làm thịt tôi.
Ngô Thiến nghe thấy tôi nói liền do dự dừng bước. Chị ấy đặt mông ngồi xuống giường, cả người tôi tê liệt không cử động nổi, cũng không tránh được chị ấy.
Điện thoại ở sau lưng tôi, tôi dùng vân tay mở khóa, sau đó theo trí nhớ mở ra người liên hệ gần nhất phía bên trái.
Số liên hệ đầu tiên chính là Lý Tuyền.
“Cậu không cần nói nữa. Tôi thà khiến anh ấy tức giận tổn thương còn hơn cùng tôi dây dưa cả đời.”
“Cậu yên tâm, tôi sẽ không thật sự làm gì cậu đâu. Chỉ diễn kịch một chút thôi mà, đợi xong việc tôi sẽ trả tiền cậu.”
Làm gì là làm gì chứ? Chị có biết đợi con trai chị biết chuyện sẽ cho người đến chém tôi không?
Tôi vừa muốn hét lên nhưng mẹ kiếp, thuốc Ngô Thiến hạ đúng là mạnh thật. Khiến tôi không hét lên nổi.
Mẹ nó, sau này chuyện truyền ra ngoài ông đây đúng là mất mặt.
Chỉ mong Lý Tuyền nghe thấy động tĩnh nhanh chóng quay về ngăn cản người đàn bà điên này.
Tôi hoa mắt chóng mặt, chỉ cảm thấy tay Ngô Thiến cởi một chiếc cúc trên áo tôi.
Mẹ nó, ông đây lớn thế này đây là lần đầu tiên bị phụ nữ cưỡng hiếp.
“Đừng làm bậy!” Tôi vỗ lung tung, “bốp” một tiếng vang dội. Hình như tôi vừa vỗ trúng cái gì mềm mềm.
“Ha ha ha, anh Địch, không sao rồi, không có ai muốn làm hại anh đâu, đừng kêu nữa mà.”
Nghe thấy tiếng Bành Uy, tôi mở mắt ra nhìn. Thấy Lý Tuyền, Ngô Thiến còn có Cát Quân ở đây, vẻ mặt buồn cười nhìn tôi.
Nhất là Bành Uy, dáng vẻ vui sướng khi người ta gặp họa rất rõ.
“Anh Địch yên tâm đi. Anh không bị làm gì đâu, không cần sợ. Anh xem mặt em bị anh đánh này.” Bành Uy dán sát vào mặt tôi, cái mặt béo tròn của cậu ấy đúng là hơi đỏ.
Chết tiệt, vẫn còn trêu chọc tôi được.
“Rốt cuộc là sao, mau nói rõ đi.” Tôi ngồi dậy đẩy Bành Uy ra, nhìn Ngô Thiến và Cát Quân nói.
Nếu không giải thích rõ ràng, ông đây sẽ… sẽ… Hình như cũng không thể làm gì họ. Mẹ kiếp!
“Thật xin lỗi người anh em. Tính khí vợ tôi ngang như cua, cô ấy không muốn nói cho tôi biết bệnh tình nhưng thực ra tôi biết từ lâu rồi.”
Vẻ mặt Cát Quân áy náy, nhìn dáng vẻ chắc đã rõ mọi chuyện.
“Vợ tôi muốn làm vậy để tôi bỏ đi. Tính tình cô ấy mạnh mẽ, không muốn sau khi bị liệt tôi phải chăm sóc cô ấy. Cá tính như vậy, không chịu được mất mặt.”
Cát Quân nói, Ngô Thiến thì đứng bên cạnh lau nước mắt.
Cuối cùng tôi cũng nghe rõ. Hay lắm, hai vợ chồng nhà anh ở đây khoe tình cảm, còn tôi thì thành vật hi sinh, mất công uống thuốc.
“Được rồi, chị cho tôi uống thuốc gì thế, có để lại di chứng gì không?”
Tôi không kiên nhẫn phất tay, ngăn cản lời xin lỗi của Cát Quân. Lời nói gió bay, có tác dụng gì chứ.
“Cậu yên tâm, chỉ là thuốc mê bình thường thôi. Đợi thuốc hết tác dụng sẽ bình thường lại thôi.” Ngô Thiến bước qua nói.
Nói xong chị ấy xoay đầu nhìn Cát Quân nói: “Dù thế nào thì em cũng không tiếp tục sống với anh nữa. Em chuẩn bị cả rồi, chúng ta ly hôn đi.”
Được rồi, chuyện này lại quay về vạch xuất phát.
Vẻ mặt Cát Quân đen sì. “Đừng nói đến hai chữ này, anh sẽ không ly hôn với em đâu. Đã biết rõ tính tình của em anh càng không thể để em sống một mình.”
Ngô Thiến bật khóc nói: “Mẹ kiếp, anh ép em phải tìm đàn ông ngủ thật mới đồng ý ly hôn đúng không? Bà đây không muốn sống với anh nữa, anh không hiểu à. Những năm này con trai bị em chiều hư, bỏ nhà ra đi không về, trong lòng em biết anh vẫn luôn trách em.”
Logic của Ngô Thiến cũng mạnh mẽ quá đi, sao đang nói chuyện hẳn hoi lại nhắc đến đứa con rồi.
Dáng vẻ Cát Quân bất đắc dĩ.
“Đừng lôi những chuyện cũ ra cãi nhau nữa được không? Chuyện con trai anh nói rất nhiều lần rồi, anh không trách em.”
Nhưng Ngô Thiến cũng không nghe Cát Quân nói, nhớ đến tất cả những chuyện của Cát Văn.
“Em lấy anh ba năm vẫn không sinh được con. Khó khăn lắm mới sinh được một đứa con trai, sao em có thể không vui, không chiều chuộng nó chứ.”
“Thời gian đó anh lúc nào cũng ở bên ngoài làm ăn không ở nhà. Một mình em đón con tan học, cho nó ăn cho nó mặc, em dễ dàng sao? Một mình em ở nhà chỉ có con là chỗ dựa tinh thần, ai biết sẽ khiến nó trở nên như vậy chứ?”
Ngô Thiến vừa nói vừa gào khóc, trong lòng tôi cũng không biết là mùi vị gì.
Nếu chị ấy biết bây giờ Cát Văn đang ở trong đồn cảnh sát, không biết chị ấy sẽ thế nào.
Kế hoạch Lý Tuyền muốn tìm Cát Văn về nhà cũng hỏng rồi.
Tôi vừa nghĩ đến chuyện này, tôi đã bị tát “bôm bốp” vào mặt.
Cửa phòng mở ra, một người đàn ông tiến vào nói: “Bố, mẹ.”
Là Cát Văn, sắc mặt cậu ta trắng bệch, vừa bước vào phòng đã quỳ xuống chân Ngô Thiến và Cát Quân.
Sao cậu ta có thể ra ngoài chứ? Tôi thấy lạ, lập tức quay đầu nhìn Lý Tuyền, chịa ấy trừng mắt ra hiệu tôi đừng làm bừa.
Xem ra trước đó chị ấy đã sắp hết cả rồi. Tôi hiểu rõ nhưng cũng không vạch trần, xem bọn họ định làm gì.
“Con trai, con về rồi à.” Ngô Thiến không nhịn được, ôm con trai ngồi sụp xuống đất.
Mà Cát Quân cả người run rẩy, ngây ngốc nhìn mọi chuyện, không kịp phản ứng.
Nhân lúc hai người họ đang đắm chìm trong hạnh phúc, Bành Uy ghé sát vào tai kể cho tôi nghe chuyện trước khi tôi hôn mê.
Hoá ra lúc đấy tôi không ấn gọi cho Lý Tuyền. Đầu óc tôi không rõ ràng, ấn bừa vào nhóm chat trên wechat. Vốn dĩ hai người họ thấy tin nhắn thoại mà tôi gửi lúc trước định đến tìm tôi, nhưng còn chưa kịp gọi cho tôi thì đã nghe thấy giọng Ngô Thiến bên cạnh. Kết hợp với tất cả những chuyện lúc trước liền đoán được chuyện gì xảy ra với tôi.
Lý Tuyền liền để Bành Uy về trước tìm Cát Quân ngăn cản, để tôi không bị hãm hại.
Còn chị ấy thì đến gặp Cát Văn nói chuyện. Chị ấy nói cho cậu ta biết tình hình sức khỏe của Ngô Thiến. Đương nhiên chị ấy sẽ thổi phồng bệnh của Ngô Thiến lên. Cứ thế Cát Văn không thể kéo dài tình hình, trực tiếp nhận tội để đổi lấy cơ hội về nhà gặp bố mẹ một lần.
Còn chuyện cậu ta có nói cho bố mẹ chuyện mình ngồi tù hay không phải xem cậu ta nghĩ thế nào.
Bình luận facebook