Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56 – Em gái Ngô Lợi
“Chị Ân, chị có bận không?” Đang tìm người giúp đỡ, lại là người hoàn toàn không phải nể mặt tôi, nên giọng điệu của tôi tự nhiên cũng lịch sự hơn.
“Sao, tôi bận thì cậu sẽ không tìm tôi sao?” Giọng của Ân Cầm có chút kỳ lạ, nhưng tôi cũng không quan tâm lắm, chuyện chính quan trọng hơn.
“Không, tôi không có ý đó. Tôi đến Hải Nam không phải để chơi. Tôi đã đụng độ một người anh em và cậu ta bị cho vào tròng, nên muốn nhờ chị hỗ trợ bố mẹ của cậu ta.”
Tôi đi thẳng vào vấn đề, không nên vòng vo với người thông minh như Ân Cầm.
Nhưng bên phía Ân Cầm chỉ có vài tiếng rên rỉ mà không nói gì cả.
“Chị Ân, tôi cũng không muốn làm phiền chị, chỉ là, ý của người anh em này là chỉ cần chị ra lệnh, thì không ai ở đây dám động đến bố mẹ cậu ta.”
Tưởng là Ân Cầm không vui nên tôi nhanh chóng tâng bốc cô ta mấy câu.
Nào ngờ, có tiếng một người phụ nữ truyền đến từ trong điện thoại.
“Xin lỗi, bây giờ cô ấy không rảnh. Tiểu Ngô Địch, có việc gì thì quay về, ba người chúng ta nói chuyện trực tiếp. Tiểu Cầm nói buổi trình diễn nội y lần trước cô ấy vẫn chưa chơi đã.”
Giọng nói này rất quen thuộc, tôi còn chưa nghĩ ra, thì một tiếng hét của Ân Cầm trực tiếp vang lên từ đầu dây bên kia.
“Đừng có cho cái đó vào, một chiếc là được rồi, Lâm Hải! Đừng! Á!”
Chết tiệt, phần thân dưới chợt căng lên, mẹ nó chứ ban ngày ban mặt mà Ân Cầm lại chơi với Lâm Hải sao?
Trong đầu tôi chợt hiện ra cảnh tượng hai người đàn bà cùng sờ soạng đối phương, phát ra những tiếng kêu rên giòn giã.
Thân thể vừa mới trút được hơi nóng hừng hực dường như lại bắt đầu nóng lên: “Không sao, không sao, vậy không làm phiền hai người làm việc nữa, quay về rồi nói, quay về rồi nói.”
Tôi vội cúp máy, dựa vào tường hồi lâu mới bình tĩnh lại được.
Thật đúng là yêu nghiệt, buổi trình diễn nội y lần trước, không phải là cái lần mà chơi mình quay mòng mòng đó sao.
Ba người gặp mặt nói chuyện trực tiếp, nói cái gì, làm tư thế nào thì càng thích hợp hơn à?
Tôi lắc lắc đầu để bản thân bình tĩnh lại, xem ra có lẽ bên chỗ Ân Cầm khó nói chuyện, Lâm Hải này đối với tôi mà nói, nghe thế nào cũng cảm giác có ý thù địch.
Được rồi, Cát Văn cũng đi rồi, mình trở về khách sạn trước xem tình hình thế nào.
Khi bước vào cửa lớn, Cát Quân và Ngô Thiến đều không ở đó nữa. Tôi lên tầng hai, Uy Tử và Lý Tuyền đều đang ở trong phòng, đầu tóc Lý Tuyền ướt sũng, trên người đã thay lại bộ đồ đen trước đó, che đậy lại tất cả thân thể của mình.
Chị ấy liếc nhìn tôi và nhanh chóng quay ngoắt đi.
Tôi cũng hơi xấu hổ, mặc dù tôi đã ngủ với rất nhiều phụ nữ, nhưng với Lý Tuyền, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc thực sự ra tay với chị ấy.
Mặc dù, tôi không hoàn toàn ‘lau súng lỡ để đạn lạc’, nhưng đối với chuyện này ấy mà, có vẻ như nó không khác nhiều so với việc thực sự làm chuyện đó.
“Anh Địch, anh đến mà xem, cái người Ngô Thiến này thì không có vấn đề gì cả, nhưng mà em gái chị ta lại có chút thú vị đó.”
Tôi luôn biết về kỹ thuật máy tính của Uy Tử, việc bôi nhọ thông tin cá nhân là điều hoàn toàn bình thường.
Đang nghiêng người trước máy tính, trên màn hình xuất hiện một khuôn mặt phụ nữ.
Thế quái nào mà nhìn quen thế này, Tề Lưu Hải Nhi, kính gọng đen, mắt to, trông giống như một Loli vị thành niên.
“Sao thế, anh Địch, không có ấn tượng gì à?” Uy Tử đứng một bên nhìn tôi cười nham hiểm.
Tôi chắc chắn đã từng nhìn thấy, nhưng tôi không thể nào nhớ ra. Chết tiệt, ngắm gái ngắm nhiều quá nên giờ bị mù rồi hay sao.
“Nhắc cho anh nhớ nhé, khi phỏng vấn ở trụ sở công ty Hải Cầm, người phụ nữ lúc vẽ bản thảo thiết kế, đã vẽ hai bức cùng một lúc?”
Khi Uy Tử nói điều đó, tôi chợt nhớ ra.
“Chính là cô gái nhỏ mà tôi đã đụng phải lần đầu tiên vào công ty Ân Cầm?!”
“Hey, thật không ngờ đúng không, em gái của Ngô Thiến chính là cô ta, Ngô Lợi.”
Không thể có chuyện trùng hợp ngẫu nhiên như vậy, tôi gặp cô ta khi tôi mới vào công ty, và lại gặp chị gái của cô ta ở Hải Nam. Gặp phải thì cũng đành, nhưng còn bị chị gái cô ta đánh thuốc mê.
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, không nhớ nổi mình đã đắc tội với cô gái nhỏ này từ khi nào.
Còn Ngô Thiến này, chắc chắn không phải là liên kết với cô em gái của chị ta để chơi tôi. Nếu như hai người họ liên kết với nhau thì không đời nào Ngô Thiến nói cho tôi biết, rằng chị ta tìm đến tôi thông qua sự giới thiệu của em gái mình.
Vì vậy, chuyện này chỉ có thể là do Ngô Lợi gây ra. Nhưng câu hỏi là tại sao cô ta lại muốn chơi tôi như vậy?
Có vẻ như tôi phải nhanh chóng quay trở lại.
“Uy Tử, mua vé máy bay chuyến bay đầu tiên vào sáng mai, tôi phải nhanh chóng quay về để đến gặp cô gái nhỏ lừa đảo này. Ngoài ra, cậu cố gắng tra được càng nhiều thông tin về cô ta càng tốt.” Uy Tử gật đầu, rồi lập tức như nhớ ra điều gì đó.
“Anh Địch, chuyện này, anh phải ghi nợ cho em đó!”
Tôi dùng hết sức vỗ mạnh vào vai cậu ta: “Tôi biết rồi, mau làm việc cho anh mày đi!”
Uy Tử vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra với việc mình bị đánh thuốc, có lẽ cậu ấy chỉ cảm thấy quá trùng hợp, trong lòng không có cảm giác khủng hoảng giống như tôi.
Còn Lý Tuyền, chị ấy hoàn toàn không biết là trước đây khi tôi vào công ty Ân Cầm đã gặp cô em này, nên đương nhiên cũng không có phản ứng gì lớn lắm.
Hơn nữa, bây giờ chị ấy đang xấu hổ, thậm chí không muốn gặp tôi.
Chao ôi, lòng ta mỏi mệt, đây đâu có phải là tôi muốn bắt nạt chị ấy đâu.
Tôi buồn bực lắc lắc đầu: “Sau khi thu dọn đồ đạc xong, tôi đi hỏi lại Ngô Thiến việc liên quan đến vụ đánh thuốc tôi.”
Nói xong, tôi đi xuống tầng dưới, cuối cùng thì Ngô Thiến cũng đi ra, coi bộ chị ta cũng đang chuẩn bị lên trên tầng.
Hai chúng tôi nhìn nhau, Ngô Thiến quay đầu lại với vẻ không được thoải mái lắm, còn tôi cứ nhìn chị ta chằm chằm và lên tiếng trước.
“Chị Ngô, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện nhé?”
Ngô Thiến gật đầu và dẫn tôi đến một cái lán ở sân sau. Đây là một cái khung dựng bằng thân cây, có bày bàn ghế ở dưới.
Ngô Thiến cũng không vội lên tiếng, trước tiên chị ta rót một tách trà cho tôi, sau đó hơi cúi đầu nhìn tôi.
“Em trai Ngô, xin lỗi, vụ thuốc kia là tôi đã giấu cậu.”
Hay lắm, tôi còn chưa hỏi gì, chị ta đã thú nhận trước rồi.
“Ồ, chị nói ra xem, giấu diếm như thế nào?” Bị chơi từ đầu đến cuối, trong lòng tôi như có ngọn lửa đốt, bây giờ Ngô Thiến chủ động lên tiếng, đương nhiên tôi không muốn nhịn.
Ngô Thiến cau mày, vừa lên tiếng thì nước mắt đã rơi lã chã.
“Tôi không ngờ con trai tôi sẽ quay lại. Thật ra thuốc đó tôi bỏ cho cậu là do em gái tôi đưa. Nó đưa ra chủ ý đó cho tôi, nói là cứ bám lấy cậu sẽ có tiền chữa bệnh.”
Điều này thật thú vị, hóa ra Ngô Thiến nói rằng chị ta không muốn điều trị bệnh, muốn thuận theo tự nhiên, đều là nói dối cả, chết tiệt?
“Ý chị là chị vốn không muốn chết, nhưng nhà không có tiền chữa bệnh, nên nghe em gái mình bảo tôi rất giàu, chỉ cần chị bỏ thuốc tôi, ngủ với tôi, thì tôi tất phải nuôi chị có phải không?”
Ngô Thiến không lắc đầu, cũng không gật đầu, chỉ nhắm mắt lại, nước mắt cứ thế chảy xuống.
Tôi không chịu nổi khi thấy phụ nữ khóc, ngoại trừ việc lên giường bị dần cho sung sướng đến phát khóc ra.
Tôi buồn bực nghiêng đầu lại, “Chị chỉ khóc thôi là có ý gì, tôi nói cho chị biết, bây giờ tôi hỏi chị mấy vấn đề, chị phải thành thật trả lời. Tôi sẽ không truy cứu những chuyện trước đây chị đã làm. Còn nếu như chị vẫn giở trò với tôi, thì xin lỗi nhé, chị Ngô này, cho dù chị với tôi có phải cùng một họ hay không, sau này chúng ta sẽ chỉ là những người xa lạ, ai với ai đều không quan trọng nữa. “
Tôi đã nói rõ ràng rồi, sau khi nói xong, tôi vừa muốn đưa tay lấy tách trà, lại nghĩ đến những gì Ngô Thiến đã làm trước đó, liền rút phắt tay về.
Không ngờ, Ngô Thiến đã nhìn thấy.
“Cậu yên tâm, trước đây tôi cũng là bị cô em gái đó của mình nói làm cho mụ mị đầu óc. Chuyện như thế, tôi sẽ không bao giờ làm lần thứ hai.”
“Về việc cậu muốn hỏi cái gì thì cậu cứ hỏi đi.”
“Sao, tôi bận thì cậu sẽ không tìm tôi sao?” Giọng của Ân Cầm có chút kỳ lạ, nhưng tôi cũng không quan tâm lắm, chuyện chính quan trọng hơn.
“Không, tôi không có ý đó. Tôi đến Hải Nam không phải để chơi. Tôi đã đụng độ một người anh em và cậu ta bị cho vào tròng, nên muốn nhờ chị hỗ trợ bố mẹ của cậu ta.”
Tôi đi thẳng vào vấn đề, không nên vòng vo với người thông minh như Ân Cầm.
Nhưng bên phía Ân Cầm chỉ có vài tiếng rên rỉ mà không nói gì cả.
“Chị Ân, tôi cũng không muốn làm phiền chị, chỉ là, ý của người anh em này là chỉ cần chị ra lệnh, thì không ai ở đây dám động đến bố mẹ cậu ta.”
Tưởng là Ân Cầm không vui nên tôi nhanh chóng tâng bốc cô ta mấy câu.
Nào ngờ, có tiếng một người phụ nữ truyền đến từ trong điện thoại.
“Xin lỗi, bây giờ cô ấy không rảnh. Tiểu Ngô Địch, có việc gì thì quay về, ba người chúng ta nói chuyện trực tiếp. Tiểu Cầm nói buổi trình diễn nội y lần trước cô ấy vẫn chưa chơi đã.”
Giọng nói này rất quen thuộc, tôi còn chưa nghĩ ra, thì một tiếng hét của Ân Cầm trực tiếp vang lên từ đầu dây bên kia.
“Đừng có cho cái đó vào, một chiếc là được rồi, Lâm Hải! Đừng! Á!”
Chết tiệt, phần thân dưới chợt căng lên, mẹ nó chứ ban ngày ban mặt mà Ân Cầm lại chơi với Lâm Hải sao?
Trong đầu tôi chợt hiện ra cảnh tượng hai người đàn bà cùng sờ soạng đối phương, phát ra những tiếng kêu rên giòn giã.
Thân thể vừa mới trút được hơi nóng hừng hực dường như lại bắt đầu nóng lên: “Không sao, không sao, vậy không làm phiền hai người làm việc nữa, quay về rồi nói, quay về rồi nói.”
Tôi vội cúp máy, dựa vào tường hồi lâu mới bình tĩnh lại được.
Thật đúng là yêu nghiệt, buổi trình diễn nội y lần trước, không phải là cái lần mà chơi mình quay mòng mòng đó sao.
Ba người gặp mặt nói chuyện trực tiếp, nói cái gì, làm tư thế nào thì càng thích hợp hơn à?
Tôi lắc lắc đầu để bản thân bình tĩnh lại, xem ra có lẽ bên chỗ Ân Cầm khó nói chuyện, Lâm Hải này đối với tôi mà nói, nghe thế nào cũng cảm giác có ý thù địch.
Được rồi, Cát Văn cũng đi rồi, mình trở về khách sạn trước xem tình hình thế nào.
Khi bước vào cửa lớn, Cát Quân và Ngô Thiến đều không ở đó nữa. Tôi lên tầng hai, Uy Tử và Lý Tuyền đều đang ở trong phòng, đầu tóc Lý Tuyền ướt sũng, trên người đã thay lại bộ đồ đen trước đó, che đậy lại tất cả thân thể của mình.
Chị ấy liếc nhìn tôi và nhanh chóng quay ngoắt đi.
Tôi cũng hơi xấu hổ, mặc dù tôi đã ngủ với rất nhiều phụ nữ, nhưng với Lý Tuyền, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc thực sự ra tay với chị ấy.
Mặc dù, tôi không hoàn toàn ‘lau súng lỡ để đạn lạc’, nhưng đối với chuyện này ấy mà, có vẻ như nó không khác nhiều so với việc thực sự làm chuyện đó.
“Anh Địch, anh đến mà xem, cái người Ngô Thiến này thì không có vấn đề gì cả, nhưng mà em gái chị ta lại có chút thú vị đó.”
Tôi luôn biết về kỹ thuật máy tính của Uy Tử, việc bôi nhọ thông tin cá nhân là điều hoàn toàn bình thường.
Đang nghiêng người trước máy tính, trên màn hình xuất hiện một khuôn mặt phụ nữ.
Thế quái nào mà nhìn quen thế này, Tề Lưu Hải Nhi, kính gọng đen, mắt to, trông giống như một Loli vị thành niên.
“Sao thế, anh Địch, không có ấn tượng gì à?” Uy Tử đứng một bên nhìn tôi cười nham hiểm.
Tôi chắc chắn đã từng nhìn thấy, nhưng tôi không thể nào nhớ ra. Chết tiệt, ngắm gái ngắm nhiều quá nên giờ bị mù rồi hay sao.
“Nhắc cho anh nhớ nhé, khi phỏng vấn ở trụ sở công ty Hải Cầm, người phụ nữ lúc vẽ bản thảo thiết kế, đã vẽ hai bức cùng một lúc?”
Khi Uy Tử nói điều đó, tôi chợt nhớ ra.
“Chính là cô gái nhỏ mà tôi đã đụng phải lần đầu tiên vào công ty Ân Cầm?!”
“Hey, thật không ngờ đúng không, em gái của Ngô Thiến chính là cô ta, Ngô Lợi.”
Không thể có chuyện trùng hợp ngẫu nhiên như vậy, tôi gặp cô ta khi tôi mới vào công ty, và lại gặp chị gái của cô ta ở Hải Nam. Gặp phải thì cũng đành, nhưng còn bị chị gái cô ta đánh thuốc mê.
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, không nhớ nổi mình đã đắc tội với cô gái nhỏ này từ khi nào.
Còn Ngô Thiến này, chắc chắn không phải là liên kết với cô em gái của chị ta để chơi tôi. Nếu như hai người họ liên kết với nhau thì không đời nào Ngô Thiến nói cho tôi biết, rằng chị ta tìm đến tôi thông qua sự giới thiệu của em gái mình.
Vì vậy, chuyện này chỉ có thể là do Ngô Lợi gây ra. Nhưng câu hỏi là tại sao cô ta lại muốn chơi tôi như vậy?
Có vẻ như tôi phải nhanh chóng quay trở lại.
“Uy Tử, mua vé máy bay chuyến bay đầu tiên vào sáng mai, tôi phải nhanh chóng quay về để đến gặp cô gái nhỏ lừa đảo này. Ngoài ra, cậu cố gắng tra được càng nhiều thông tin về cô ta càng tốt.” Uy Tử gật đầu, rồi lập tức như nhớ ra điều gì đó.
“Anh Địch, chuyện này, anh phải ghi nợ cho em đó!”
Tôi dùng hết sức vỗ mạnh vào vai cậu ta: “Tôi biết rồi, mau làm việc cho anh mày đi!”
Uy Tử vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra với việc mình bị đánh thuốc, có lẽ cậu ấy chỉ cảm thấy quá trùng hợp, trong lòng không có cảm giác khủng hoảng giống như tôi.
Còn Lý Tuyền, chị ấy hoàn toàn không biết là trước đây khi tôi vào công ty Ân Cầm đã gặp cô em này, nên đương nhiên cũng không có phản ứng gì lớn lắm.
Hơn nữa, bây giờ chị ấy đang xấu hổ, thậm chí không muốn gặp tôi.
Chao ôi, lòng ta mỏi mệt, đây đâu có phải là tôi muốn bắt nạt chị ấy đâu.
Tôi buồn bực lắc lắc đầu: “Sau khi thu dọn đồ đạc xong, tôi đi hỏi lại Ngô Thiến việc liên quan đến vụ đánh thuốc tôi.”
Nói xong, tôi đi xuống tầng dưới, cuối cùng thì Ngô Thiến cũng đi ra, coi bộ chị ta cũng đang chuẩn bị lên trên tầng.
Hai chúng tôi nhìn nhau, Ngô Thiến quay đầu lại với vẻ không được thoải mái lắm, còn tôi cứ nhìn chị ta chằm chằm và lên tiếng trước.
“Chị Ngô, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện nhé?”
Ngô Thiến gật đầu và dẫn tôi đến một cái lán ở sân sau. Đây là một cái khung dựng bằng thân cây, có bày bàn ghế ở dưới.
Ngô Thiến cũng không vội lên tiếng, trước tiên chị ta rót một tách trà cho tôi, sau đó hơi cúi đầu nhìn tôi.
“Em trai Ngô, xin lỗi, vụ thuốc kia là tôi đã giấu cậu.”
Hay lắm, tôi còn chưa hỏi gì, chị ta đã thú nhận trước rồi.
“Ồ, chị nói ra xem, giấu diếm như thế nào?” Bị chơi từ đầu đến cuối, trong lòng tôi như có ngọn lửa đốt, bây giờ Ngô Thiến chủ động lên tiếng, đương nhiên tôi không muốn nhịn.
Ngô Thiến cau mày, vừa lên tiếng thì nước mắt đã rơi lã chã.
“Tôi không ngờ con trai tôi sẽ quay lại. Thật ra thuốc đó tôi bỏ cho cậu là do em gái tôi đưa. Nó đưa ra chủ ý đó cho tôi, nói là cứ bám lấy cậu sẽ có tiền chữa bệnh.”
Điều này thật thú vị, hóa ra Ngô Thiến nói rằng chị ta không muốn điều trị bệnh, muốn thuận theo tự nhiên, đều là nói dối cả, chết tiệt?
“Ý chị là chị vốn không muốn chết, nhưng nhà không có tiền chữa bệnh, nên nghe em gái mình bảo tôi rất giàu, chỉ cần chị bỏ thuốc tôi, ngủ với tôi, thì tôi tất phải nuôi chị có phải không?”
Ngô Thiến không lắc đầu, cũng không gật đầu, chỉ nhắm mắt lại, nước mắt cứ thế chảy xuống.
Tôi không chịu nổi khi thấy phụ nữ khóc, ngoại trừ việc lên giường bị dần cho sung sướng đến phát khóc ra.
Tôi buồn bực nghiêng đầu lại, “Chị chỉ khóc thôi là có ý gì, tôi nói cho chị biết, bây giờ tôi hỏi chị mấy vấn đề, chị phải thành thật trả lời. Tôi sẽ không truy cứu những chuyện trước đây chị đã làm. Còn nếu như chị vẫn giở trò với tôi, thì xin lỗi nhé, chị Ngô này, cho dù chị với tôi có phải cùng một họ hay không, sau này chúng ta sẽ chỉ là những người xa lạ, ai với ai đều không quan trọng nữa. “
Tôi đã nói rõ ràng rồi, sau khi nói xong, tôi vừa muốn đưa tay lấy tách trà, lại nghĩ đến những gì Ngô Thiến đã làm trước đó, liền rút phắt tay về.
Không ngờ, Ngô Thiến đã nhìn thấy.
“Cậu yên tâm, trước đây tôi cũng là bị cô em gái đó của mình nói làm cho mụ mị đầu óc. Chuyện như thế, tôi sẽ không bao giờ làm lần thứ hai.”
“Về việc cậu muốn hỏi cái gì thì cậu cứ hỏi đi.”
Bình luận facebook