Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65
Sở Ly ngồi xuống bên cạnh Trần Tư Vũ cố tỏ vẻ chín chắn.
Hứa Chí Thuần hỏi, hắn trả lời, đơn giản rõ ràng, không nói thêm câu nào. Hứa Chí Thuần không hỏi hắn sẽ im thin thít mà cúi đầu ăn cơm.
Hứa Chí Thuần hỏi mấy lần sau đó cũng mặc kệ hắn.
Hắn thăm dò thì phát hiện ra Sở Ly đích thực không biết võ công, cũng yên tâm hơn, đối với tên vô dụng thế này hắn không xem ra gì.
Hiện nay việc hắn cần lo lắng là Đoạn Nhạc Chưởng Triệu Luân, sợ Triệu Luân sẽ tập kích.
Nhi tử của hắn mới chết chưa tới một năm, không thể để Trần Tư Vũ xảy ra chuyện được. Huống hồ Trần Tư Vũ lại xinh đẹp thế này, hắn cũng có tâm sự không thể nói ra.
Sở Ly ngồi ở giữa, thầm than thở.
Tên Hứa Chí Thuần này cũng thật trắng trợn, không kiêng dè gì. Con dâu mà cũng dám tơ tưởng, nhi tử ông ta trên trời có linh thiêng chắc có làm ác quỷ cũng về lấy mạng hắn ta.
Sở Ly đưa mắt nhìn Trần Tư Vũ, chả trách nàng không nể mặt Hứa Chí Thuần. Nàng cũng là một người số khổ, cho dù có võ công cũng không thể đối phó được với Hứa Chí Thuần.
Tiêu Nguyệt Linh sai hắn tới bảo vệ nàng ta một tháng, rốt cuộc là vì ai? Triệu Luân hay Hứa Chí Thuần?
Hắn cảm nhận được sự đau khổ của Trần Tư Vũ. Trên thế gian này, nàng là một cô gái xinh đẹp, ra khỏi Vân Châu thành, nàng không có ai nương tựa cũng sẽ bị giày vò tới chết, huống hồ muốn đi cũng không đi được.
Sở Ly đến khiến nàng yên tâm hơn, cần phải suy nghĩ kĩ càng xem nên làm gì.
Sau khi ăn xong, Sở Ly tới hoa viên, ngồi bên bàn đá ngắm hoa.
Hoa viên đèn đuốc sáng trưng.
Hoa ở đây tuy không bằng Đông Hoa viên nhưng cũng có thể hun đúc linh khí.
Trần Tư Vũ xuất hiện, Nguyệt Nhi đi theo sau thì thấy Sở Ly ngồi bên bàn đá. Trần Tư Vũ xua tay, Nguyệt Nhi quay lưng bước đi chỉ để lại hai người ở đó.
Trần Tư Vũ ngồi xuống đối diện Sở Ly lặng lẽ nhìn hắn.
Sở Ly ngẩng đầu nhìn Trần Tư Vũ.
Nàng là sự kết hợp hoàn hảo giữa trong sáng và gợi cảm, nếu nói về dung mạo, nàng không bằng Tiêu Kỳ, Tô Như nhưng khí chất đặc biệt rất hút hồn.
Trần Tư Vũ không quen với ánh mắt của Sở Ly, quay đầu ngắm hoa hỏi:
- Nguyệt Linh vẫn khỏe chứ?
- Vẫn vậy.
Sở Ly mỉm cười.
- Đã mười năm không trao đổi thư từ, không ngờ nàng ấy vẫn còn nhớ tới ta!
Sở Ly sững sờ, không thư từ qua lại, Tiêu Nguyệt Linh lại biết Trần Tư Vũ có rắc rối, sai mình tới bảo vệ, xem ra nàng ta quả nhiên có thần thông tiên tri.
Hắn kìm nén suy nghĩ trong lòng, trầm ngâm nói:
- Ngươi sợ Triệu Luân?
Trần Tư Vũ khẽ gật đầu;
- Hắn võ công cao cường, Kinh Vân bang không có ai là đối thủ của hắn!
- Triệu Luân…
Sở Ly khẽ gật đầu:
- Hắn sống ở đâu?
- Ngươi muốn tới tìm hắn?
Triệu Tư Vũ nhíu mày lắc đầu: Không có tác dụng đâu, không ai biết hắn sống ở đâu, kẻ thù của hắn rất nhiều!
Nghĩ tới đây nàng lại lắc đầu, có chút buồn bã.
Ai có thể ngờ rằng, giết một tên dâm tặc lại là con trai của Triệu Luân!
Sở Ly trầm ngâm, không phải không thể chủ động ra đòn.
Trần Tư Vũ hiếu kì nhìn hắn:
- Không biết công tử tên thật là gì?
- Sở Ly, thị vệ ngũ phẩm của phủ Quốc Công.
Sở Ly nói.
Trần Tư Vũ ngạc nhiên, chả trách hắn không muốn xuất đầu lộ diện. Nàng cứ tưởng rằng hắn là đệ tử Thanh Lộc Nhai, không ngờ lại là người của phủ Quốc Công!
- Ta cũng có kẻ thù, vì thế không thể xuất đầu lộ diện.
Sở Ly nói.
- Kẻ thù của công tử là ai?
Sở Ly mỉm cười, lái sang chuyện khác:
- Gọi ta là biểu đệ là được, đừng để lộ sơ hở, phiền phức lắm.
Trần Tư Vũ khẽ gật đầu.
Sở Ly lặng lẽ ngồi uống trà, không nói gì nữa.
Hoa viên sáng như ban ngày bỗng trở nên yên tĩnh.
Trần Tư Vũ suy nghĩ một lát, Sở Ly ngồi tỉ mẩn ngắm hoa. Có bông e ấp, có bông nở rộ đón chào ánh trăng, mặc dù không phải giống quý hiếm nhưng đều rất đẹp.
Một lát sau, Trần Tư Vũ thở dài:
- Biểu đệ…
Sở Ly ngẩng đầu nói:
- Biểu tỉ, Hứa bang chủ có ý đồ không chính đáng sao?
Trần Tư Vũ sững người, gương mặt trắng ngần khẽ ửng hồng, không dám nhìn hắn. Đây đúng là một điều sỉ nhục, nói ra nhất định sẽ bị người khác đàm tiếu, sỉ vả.
Sở Ly nói:
- Biểu tỉ, hãy để Tiêu cô cô gửi Hứa bang chủ một bức thư, như vậy cũng đủ uy hiếp ông ta rồi!
Trần Tư Vũ thở dài, lắc dầu:
- Hắn sẽ được nước lấn tới, lợi dụng danh tiếng của Nguyệt Linh để hoành hành, tác oai tác quái!... Ta không muốn gây rắc rối cho Nguyệt Linh!
Sở Ly nói:
- Nếu hắn thông minh thì sẽ không làm vậy.
- Lợi ích làm mờ mắt, hắn là kẻ bỉ ổi, vô sỉ, chuyện gì cũng có thể làm được.
- Xem ra phải cảnh cáo hắn mới được!
Sở Ly trầm ngâm nói:
- Vậy đi, trước khi ta đi sẽ nói rõ thân phận, chấn nhiếp hắn.
Trần Tư Vũ lắc đầu.
Kẻ háo sắc to gan lớn mật, tới thanh danh cũng không cần. Hứa Chí Thuần còn gì phải kiêng dè chứ!
Sở Ly mỉm cười, không nói gì nữa.
…
Những ngày sau đó, Sở Ly ở lại trong Hứa phủ.
Hứa Chí Thuần võ công cao cường, hành động dứt khoát, quyết đoán bá đạo. Thủ hạ của hắn có không ít cao thủ, chỉ trong ba mươi năm, Kinh Vân bang đã từ một bang phái nhỏ không mấy tiếng tăm trở thành đệ nhất bang của Vân Châu thành.
Sở Ly đa số thời gian đều cầm sách ngồi trong sân, thi thoảng lại liếc nhìn một cái sau đó ngồi thơ thẩn.
Hắn đang tu luyện Chỉ Xích Thiên Nhai, tìm kiếm huyệt trong huyệt.
Mỗi sáng Trần Tư Vũ đều tới cùng hắn ăn cơm. Hai bữa còn lại đều do Nguyệt Nhi đưa tới tiểu viện, trong tiểu viện không có người tới, Sở Ly có thể an tâm tu luyện. Thời gian cứ thế trôi đi.
Đoạn Nhạc Chưởng vẫn không xuất hiện, giống như thể chỉ tung tin để đùa giỡn với Kinh Vân bang.
Nửa tháng chớp mắt đã qua đi.
Mỗi sáng Sở Ly đều cùng Trần Tư Vũ ăn sáng, nói chuyện về võ lâm hiện thời. Trần Tư Vũ tin tức nhanh nhạy, dù sao nàng cũng là phu nhân thiếu bang chủ của Kinh Vân bang.
Phu quân đã qua đời của nàng vốn là thiếu bang chủ, có rất nhiều tâm phúc trong bang.
Sau khi thiếu bang chủ qua đời, những tâm phúc này cũng nản lòng thoái chí. Có người chuyển sang môn phái khác, có người trung thành với thiếu phu nhân, một nửa là vì nhan sắc xinh đẹp của thiếu phu nhân, một nửa là vì lòng trung thành với thiếu bang chủ.
Trần Tư Vũ ngồi trong nhà nhưng tin tức vẫn rất nhanh nhạy, mọi việc trong bang nàng đều biết hết.
Hứa Chí Thuần còn có hai người con riêng. Một người sáu tuổi, một người tám tuổi, bọn họ đều được Hứa Chí Thuần đưa đi nơi khác học nghệ, không ai biết rốt cuộc là đi đâu.
Sở Ly ăn xong cơm liền đi dạo trong hoa viên.
Trải qua nhiều ngày tiếp xúc, Sở Ly rất có thiện cảm với Trần Tư Vũ.
Nàng không chỉ xinh đẹp mà còn có đầu óc thông minh, thật sự hiếm có. Đáng tiếc số phận không được tốt cho lắm, vốn dĩ nàng có cuộc hôn nhân tốt đẹp nhưng phu quân lại đoản thọ khiến nàng rơi vào cục diện như hiện nay.
Trần Tư Vũ tỏ ý muốn rời đi, Sở Ly không phủ định mà có suy nghĩ khác.
Tối hôm nay, hắn ngồi thiền, cảm nhận hư không của huyệt dũng tuyền. Trong hư không bao la, không trung bao la, bóng tối bao la dường như thấp thoáng xuất hiện một điểm đen. Sở Ly giật mình, điểm đen lập tức biến mất.
Sở Ly mở mắt, khẽ mỉm cười.
Hứa Chí Thuần hỏi, hắn trả lời, đơn giản rõ ràng, không nói thêm câu nào. Hứa Chí Thuần không hỏi hắn sẽ im thin thít mà cúi đầu ăn cơm.
Hứa Chí Thuần hỏi mấy lần sau đó cũng mặc kệ hắn.
Hắn thăm dò thì phát hiện ra Sở Ly đích thực không biết võ công, cũng yên tâm hơn, đối với tên vô dụng thế này hắn không xem ra gì.
Hiện nay việc hắn cần lo lắng là Đoạn Nhạc Chưởng Triệu Luân, sợ Triệu Luân sẽ tập kích.
Nhi tử của hắn mới chết chưa tới một năm, không thể để Trần Tư Vũ xảy ra chuyện được. Huống hồ Trần Tư Vũ lại xinh đẹp thế này, hắn cũng có tâm sự không thể nói ra.
Sở Ly ngồi ở giữa, thầm than thở.
Tên Hứa Chí Thuần này cũng thật trắng trợn, không kiêng dè gì. Con dâu mà cũng dám tơ tưởng, nhi tử ông ta trên trời có linh thiêng chắc có làm ác quỷ cũng về lấy mạng hắn ta.
Sở Ly đưa mắt nhìn Trần Tư Vũ, chả trách nàng không nể mặt Hứa Chí Thuần. Nàng cũng là một người số khổ, cho dù có võ công cũng không thể đối phó được với Hứa Chí Thuần.
Tiêu Nguyệt Linh sai hắn tới bảo vệ nàng ta một tháng, rốt cuộc là vì ai? Triệu Luân hay Hứa Chí Thuần?
Hắn cảm nhận được sự đau khổ của Trần Tư Vũ. Trên thế gian này, nàng là một cô gái xinh đẹp, ra khỏi Vân Châu thành, nàng không có ai nương tựa cũng sẽ bị giày vò tới chết, huống hồ muốn đi cũng không đi được.
Sở Ly đến khiến nàng yên tâm hơn, cần phải suy nghĩ kĩ càng xem nên làm gì.
Sau khi ăn xong, Sở Ly tới hoa viên, ngồi bên bàn đá ngắm hoa.
Hoa viên đèn đuốc sáng trưng.
Hoa ở đây tuy không bằng Đông Hoa viên nhưng cũng có thể hun đúc linh khí.
Trần Tư Vũ xuất hiện, Nguyệt Nhi đi theo sau thì thấy Sở Ly ngồi bên bàn đá. Trần Tư Vũ xua tay, Nguyệt Nhi quay lưng bước đi chỉ để lại hai người ở đó.
Trần Tư Vũ ngồi xuống đối diện Sở Ly lặng lẽ nhìn hắn.
Sở Ly ngẩng đầu nhìn Trần Tư Vũ.
Nàng là sự kết hợp hoàn hảo giữa trong sáng và gợi cảm, nếu nói về dung mạo, nàng không bằng Tiêu Kỳ, Tô Như nhưng khí chất đặc biệt rất hút hồn.
Trần Tư Vũ không quen với ánh mắt của Sở Ly, quay đầu ngắm hoa hỏi:
- Nguyệt Linh vẫn khỏe chứ?
- Vẫn vậy.
Sở Ly mỉm cười.
- Đã mười năm không trao đổi thư từ, không ngờ nàng ấy vẫn còn nhớ tới ta!
Sở Ly sững sờ, không thư từ qua lại, Tiêu Nguyệt Linh lại biết Trần Tư Vũ có rắc rối, sai mình tới bảo vệ, xem ra nàng ta quả nhiên có thần thông tiên tri.
Hắn kìm nén suy nghĩ trong lòng, trầm ngâm nói:
- Ngươi sợ Triệu Luân?
Trần Tư Vũ khẽ gật đầu;
- Hắn võ công cao cường, Kinh Vân bang không có ai là đối thủ của hắn!
- Triệu Luân…
Sở Ly khẽ gật đầu:
- Hắn sống ở đâu?
- Ngươi muốn tới tìm hắn?
Triệu Tư Vũ nhíu mày lắc đầu: Không có tác dụng đâu, không ai biết hắn sống ở đâu, kẻ thù của hắn rất nhiều!
Nghĩ tới đây nàng lại lắc đầu, có chút buồn bã.
Ai có thể ngờ rằng, giết một tên dâm tặc lại là con trai của Triệu Luân!
Sở Ly trầm ngâm, không phải không thể chủ động ra đòn.
Trần Tư Vũ hiếu kì nhìn hắn:
- Không biết công tử tên thật là gì?
- Sở Ly, thị vệ ngũ phẩm của phủ Quốc Công.
Sở Ly nói.
Trần Tư Vũ ngạc nhiên, chả trách hắn không muốn xuất đầu lộ diện. Nàng cứ tưởng rằng hắn là đệ tử Thanh Lộc Nhai, không ngờ lại là người của phủ Quốc Công!
- Ta cũng có kẻ thù, vì thế không thể xuất đầu lộ diện.
Sở Ly nói.
- Kẻ thù của công tử là ai?
Sở Ly mỉm cười, lái sang chuyện khác:
- Gọi ta là biểu đệ là được, đừng để lộ sơ hở, phiền phức lắm.
Trần Tư Vũ khẽ gật đầu.
Sở Ly lặng lẽ ngồi uống trà, không nói gì nữa.
Hoa viên sáng như ban ngày bỗng trở nên yên tĩnh.
Trần Tư Vũ suy nghĩ một lát, Sở Ly ngồi tỉ mẩn ngắm hoa. Có bông e ấp, có bông nở rộ đón chào ánh trăng, mặc dù không phải giống quý hiếm nhưng đều rất đẹp.
Một lát sau, Trần Tư Vũ thở dài:
- Biểu đệ…
Sở Ly ngẩng đầu nói:
- Biểu tỉ, Hứa bang chủ có ý đồ không chính đáng sao?
Trần Tư Vũ sững người, gương mặt trắng ngần khẽ ửng hồng, không dám nhìn hắn. Đây đúng là một điều sỉ nhục, nói ra nhất định sẽ bị người khác đàm tiếu, sỉ vả.
Sở Ly nói:
- Biểu tỉ, hãy để Tiêu cô cô gửi Hứa bang chủ một bức thư, như vậy cũng đủ uy hiếp ông ta rồi!
Trần Tư Vũ thở dài, lắc dầu:
- Hắn sẽ được nước lấn tới, lợi dụng danh tiếng của Nguyệt Linh để hoành hành, tác oai tác quái!... Ta không muốn gây rắc rối cho Nguyệt Linh!
Sở Ly nói:
- Nếu hắn thông minh thì sẽ không làm vậy.
- Lợi ích làm mờ mắt, hắn là kẻ bỉ ổi, vô sỉ, chuyện gì cũng có thể làm được.
- Xem ra phải cảnh cáo hắn mới được!
Sở Ly trầm ngâm nói:
- Vậy đi, trước khi ta đi sẽ nói rõ thân phận, chấn nhiếp hắn.
Trần Tư Vũ lắc đầu.
Kẻ háo sắc to gan lớn mật, tới thanh danh cũng không cần. Hứa Chí Thuần còn gì phải kiêng dè chứ!
Sở Ly mỉm cười, không nói gì nữa.
…
Những ngày sau đó, Sở Ly ở lại trong Hứa phủ.
Hứa Chí Thuần võ công cao cường, hành động dứt khoát, quyết đoán bá đạo. Thủ hạ của hắn có không ít cao thủ, chỉ trong ba mươi năm, Kinh Vân bang đã từ một bang phái nhỏ không mấy tiếng tăm trở thành đệ nhất bang của Vân Châu thành.
Sở Ly đa số thời gian đều cầm sách ngồi trong sân, thi thoảng lại liếc nhìn một cái sau đó ngồi thơ thẩn.
Hắn đang tu luyện Chỉ Xích Thiên Nhai, tìm kiếm huyệt trong huyệt.
Mỗi sáng Trần Tư Vũ đều tới cùng hắn ăn cơm. Hai bữa còn lại đều do Nguyệt Nhi đưa tới tiểu viện, trong tiểu viện không có người tới, Sở Ly có thể an tâm tu luyện. Thời gian cứ thế trôi đi.
Đoạn Nhạc Chưởng vẫn không xuất hiện, giống như thể chỉ tung tin để đùa giỡn với Kinh Vân bang.
Nửa tháng chớp mắt đã qua đi.
Mỗi sáng Sở Ly đều cùng Trần Tư Vũ ăn sáng, nói chuyện về võ lâm hiện thời. Trần Tư Vũ tin tức nhanh nhạy, dù sao nàng cũng là phu nhân thiếu bang chủ của Kinh Vân bang.
Phu quân đã qua đời của nàng vốn là thiếu bang chủ, có rất nhiều tâm phúc trong bang.
Sau khi thiếu bang chủ qua đời, những tâm phúc này cũng nản lòng thoái chí. Có người chuyển sang môn phái khác, có người trung thành với thiếu phu nhân, một nửa là vì nhan sắc xinh đẹp của thiếu phu nhân, một nửa là vì lòng trung thành với thiếu bang chủ.
Trần Tư Vũ ngồi trong nhà nhưng tin tức vẫn rất nhanh nhạy, mọi việc trong bang nàng đều biết hết.
Hứa Chí Thuần còn có hai người con riêng. Một người sáu tuổi, một người tám tuổi, bọn họ đều được Hứa Chí Thuần đưa đi nơi khác học nghệ, không ai biết rốt cuộc là đi đâu.
Sở Ly ăn xong cơm liền đi dạo trong hoa viên.
Trải qua nhiều ngày tiếp xúc, Sở Ly rất có thiện cảm với Trần Tư Vũ.
Nàng không chỉ xinh đẹp mà còn có đầu óc thông minh, thật sự hiếm có. Đáng tiếc số phận không được tốt cho lắm, vốn dĩ nàng có cuộc hôn nhân tốt đẹp nhưng phu quân lại đoản thọ khiến nàng rơi vào cục diện như hiện nay.
Trần Tư Vũ tỏ ý muốn rời đi, Sở Ly không phủ định mà có suy nghĩ khác.
Tối hôm nay, hắn ngồi thiền, cảm nhận hư không của huyệt dũng tuyền. Trong hư không bao la, không trung bao la, bóng tối bao la dường như thấp thoáng xuất hiện một điểm đen. Sở Ly giật mình, điểm đen lập tức biến mất.
Sở Ly mở mắt, khẽ mỉm cười.
Bình luận facebook