Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
Nàng nhanh chóng hồi phục rồi vội vàng ngoái đầu nhìn Hứa Chí Thuần.
Hứa Chí Thuần ngã trên mặt đất không nhúc nhích, vẻ mặt không dám tin vào mắt mình vẫn còn nguyên trên mặt, không cần kiểm tra cũng biết hắn đã chết.
Nàng giật nảy mình, ngoảnh đầu nhìn Sở Ly.
Sở Ly gật đầu:
- Là ta giết hắn!
- Việc này… Việc này…!
Trần Tư Vũ mặt lập tức biến sắc.
Giết Hứa Chí Thuần sẽ phải đối mặt với sự truy sát của cả Kinh Vân bang, cho dù hắn là phủ vệ của phủ Quốc Công thì cũng không thể chống lại được sự bao vây tấn công của cao thủ Kinh Vân bang.
- Ngươi mau đi đi!
Nàng vội vàng đẩy Sở Ly.
Sở Ly nói:
- Còn ngươi thì sao?
- Ta… Ta…
Trần Tư Vũ nhíu mày.
Sở Ly nhìn nàng:
- Ngươi định ở lại?
Trần Tư Vũ ngẫm nghĩ một lát cuối cùng lắc đầu, nghiến răng nói:
- Vậy thì cùng đi!
- Thực ra thì… cũng không nhất định phải đi.
Sở Ly cười nói:
- Chẳng phải ngươi có tâm phúc ở Kinh Vân bang đó sao?
Trần Tư Vũ ngờ vực nhìn hắn, gật đầu.
Sở Ly nói:
- Ngươi có thấy rằng đây là cơ hội để nắm quyền Kinh Vân bang không?
- A…?
Trần Tư Vũ kinh ngạc tròn mắt.
Sở Ly bật cười:
- Không được sao?
- Hắn ta chết ở đây, sao bọn họ có thể…
Trần Tư Vũ lắc đầu:
- Huống hồ ta chỉ là nữ nhi, hắn ta còn hai nhi tử nữa, dù thế nào cũng không tới lượt ta!
Việc này vượt ngoài sức tưởng tượng của nàng, từ trước tới giờ nàng chưa từng có suy nghĩ này.
Sở Ly nói:
- Hai nhi tử của hắn vẫn còn nhỏ đúng không?
- Đúng vậy, đều được đưa đi học nghệ rồi.
Trần Tư Vũ gật đầu.
- Rồng mất đầu không sống được, quần long mất đi thủ lĩnh không phải kế sách lâu dài. Bọn họ không thể kế thừa vị trí bang chủ, ngươi là phu nhân thiếu bang chủ đương nhiên sẽ kế thừa vị trí bang chủ!
- Không thể nào, ta là nữ nhi!
- Trên đời này không việc gì là không thể, cứ thử đâu có sao đâu!
Trần Tư Vũ nghi hoặc nhìn hắn.
Sở Ly nói:
- Ngươi là nữ nhi, ở đời này muốn sống yên ổn không cần lo nghĩ, tốt nhất phải nắm giữ quyền thế. Ngươi có Kinh Vân bang trong tay, ta cũng yên tâm trở về, Tiêu cô cô cũng yên tâm.
- … Như vậy thực sự ổn chứ?
Trần Tư Vũ do dự.
Nàng không muốn làm bang chủ gì đó, chỉ muốn sống yên ổn tới hết cuộc đời ở một nơi an bình nhưng nghĩ tới thế đạo hiện nay. Làm gì có nơi nào an toàn, yên ổn, kẻ yếu sẽ bị ức hiếp, đặc biệt là dung nhan của mình, từ xưa tới nay hồng nhan bạc phận.
- Thay vì người ngoài được lợi, không bằng nắm giữ Kinh Vân bang trong tay mình!
Sở Ly nói:
- Nếu thực sự không thành, ngươi cùng ta về phủ Quốc Công!
- … Được!
Trần Tư Vũ khẽ gật đầu.
Sở Ly nói:
- Việc cần làm lúc này chính là ứng phó vấn đề này, hãy gọi toàn bộ những người nắm quyền của Kinh Vân bang tới.
- Được!
Trần Tư Vũ gật đầu, gọi Nguyệt Nhi vào.
Nguyệt Nhi vẫn đứng canh ngoài cửa, lắng nghe động tĩnh bên trong. Nghe thấy tiếng gọi lập tức đi vào, nhìn thấy Hứa Chí Thuần nằm trên mặt đất liền giật nảy mình vội vàng nhìn Trần Tư Vũ và Sở Ly.
Trần Tư Vũ nói:
- Nguyệt Nhi, ngươi đi gọi Hồ đường chủ, nói hắn lập tức tới đây!
- Vâng.
Nguyệt Nhi vội vàng chạy đi.
Trần Tư Vũ quay đầu nhìn Sở Ly:
- Đổ tội lên đầu Triệu Luân sao?
Sở Ly đưa mắt nhìn nàng, quả nhiên không phải người thường, trong thời gian ngắn như vậy đã bình tĩnh trở lại, nghĩ ra cách ứng phó.
Trần Tư Vũ nói:
- Hoặc nói hắn phát bệnh?
Sở Ly nói:
- Đưa hắn ta về phòng, giả vờ không biết gì.
Vì thanh danh của Trần Tư Vũ, đương nhiên không thể để Hứa Chí Thuần ở đây, phải lặng lẽ đưa hắn ta về. Cũng may, việc Hứa Chí Thuần làm không để người khác biết, nên đã cho hộ vệ về nghỉ ngơi rồi.
- …
Trần Tư Vũ lòng trĩu nặng gật đầu.
Lôi Đường đường chủ Hồ Hải vừa béo vừa lực lưỡng nhanh chóng tới nơi, vừa vào cửa đã nhìn thấy Hứa Chí Thuần ở trong sắc mặt biến đổi, vội vàng gọi:
- Bang chủ? Bang chủ?!
Hắn ta đặt thử tay lên mũi Hứa Chí Thuần, sắc mặt sầm xuống rồi ngẩng đầu nhìn Trần Tư Vũ.
Trần Tư Vũ thản nhiên chào hỏi:
- Hồ bá!
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Hồ Hải nói rồi đưa mắt nhìn Sở Ly.
Trần Tư Vũ hai mắt đỏ hoe, khóc lóc nói:
- Phụ thân, người…
Hồ Hải nghi hoặc nhìn Sở Ly.
Sở Ly chắp tay:
- Tại hạ Trần Ly, bái kiến Hồ đường chủ!
Trần Tư Vũ thở dài:
- Nếu như lần này không có biểu đệ, e rằng ta sẽ không còn mặt mũi để sống nữa!
Hồ Hải nhìn Hứa Chí Thuần nằm trên mặt đất.
Hắn là nguyên lão lập bang, đương nhiên biết bản chất của Hứa Chí Thuần.
Hứa Chí Thuần cho dù có che giấu thế nào đi nữa nhưng ánh mắt nhìn Trần Tư Vũ vẫn có gì đó không ổn, Hồ Hải rất hiểu Hứa Chí Thuần nên đã phát hiện ra từ rất lâu rồi, chỉ thầm than thở, việc nhà thế này người ngoài khó lòng xen vào.
Hồ Hải thở dài, không biết phải nói sao liền đứng dậy:
- Vậy sao bang chủ lại…?
- Hồ đường chủ, là ta ra tay.
Sở Ly nói.
Hắn bước tới cách ông ta chừng mười mét, sau đó vụt một cái về lại chỗ cũ. Giống như mây khói, nhanh tới mức người khác tưởng rằng hắn không hề di chuyển.
Hồ Hải giật mình, thân pháp này thật đáng sợ!
Hắn quan sát Sở Ly, đây là cao thủ Tiên Thiên, cao thủ Hậu Thiên tuyệt đối không thể có thân pháp này, đồng thời hắn lại rất trẻ tuổi, biểu đệ của thiếu phu nhân không phải là nhân vật tầm thường!
Hắn buột miệng nói:
- Không biết biểu thiếu gia thuộc môn phái nào…
Sở Ly lắc đầu, do dự:
- Việc này…
- Ta hiểu rồi.
Hồ Hải gật đầu, chắc là môn phái ẩn thế, đệ tử những môn phái này thường có kĩ năng hơn người, hành tẩu võ lâm rất thần bí, không mấy nổi bật, không bao giờ nói ra thân thế lai lịch của mình.
Nguồn:- i--read.v-n
Tâm trạng của hắn có phần phức tạp, mặc dù bang chủ hành sự có phần khiến người khác nổi giận nhưng cứ lặng lẽ chết như vậy thì thật uất ức, hơn nữa chết dưới tay của một người trẻ tuổi lại càng nực cười.
Trần Tư Vũ nói:
- Thực ra, Trần công tử không phải biểu đệ của ta.
- Sao…?
Hồ Hải trợn tròn mắt.
Trần Tư Vũ thở dài nói:
- Trước đây ta hành tẩu võ lâm có quen biết với một tỉ muội tốt, là đệ tử đích truyền của Thanh Lộc Nhai, Trần công tử là do nàng phái tới.
- Lẽ nào Trần công tử là đệ tử ngoại truyền của Thanh Lộc Nhai?
Hồ Hải trợn tròn mắt.
Đệ tử đích truyền của Thanh Lộc Nhai chỉ có nữ giới, nam giới chỉ có thể là đệ tử ngoại truyền nhưng không phải đệ tử ngoại truyền thì võ công thấp kém. Ở trong võ lâm cũng rất đáng sợ, dù sao thì đó cũng là một trong tứ đại tông phái.
Tuy nhiên đệ tử ngoại truyền của Thanh Lộc Nhai không được phép hành tẩu võ lâm, chỉ có đệ tử đích truyền có thể xuống núi.
Hổ Hải hiểu tại sao Sở Ly không chịu nói ra môn phái của mình. Một khi bị Thanh Lộc Nhai biết được thì sẽ phải chịu hậu quả nghiêm trọng!
Sở Ly mỉm cười không phủ nhận.
- Chả trách…
Hồ Hải lập tức gật đầu.
Võ công của bang chủ hùng mạnh, cho dù bị lòng háo sắc làm cho mê muội nhưng cũng không thể không có chút sức lực để phản kháng, thì ra là đệ tử của Thanh Lộc Nhai, vậy thì khó trách.
- Thiếu phu nhân, hai người mau đi đi.
Hồ Hải thở dài nói:
- Nhân lúc mọi người còn chưa biết chuyện, mau mau cao chạy xa bay, thành Vân Hải không thể ở lại nữa.
Trần Tư Vũ lắc đầu:
- Ta không muốn đi, Kinh Vân bang là cơ nghiệp của Vân Bằng, ta không thể vứt bỏ được!
- Thiếu phu nhân muốn…?
Hồ Hải kinh ngạc.
Trần Tư Vũ chậm rãi nói:
- Đúng, ta muốn tiếp quản Kinh Vân bang, mong Hồ bá giúp đỡ!
- Thiếu phu nhân, ngươi cũng thật dám nghĩ!
Hồ Hải gượng cười nói:
- Ngươi nên biết rằng đây là việc không thể!
- Mọi việc đều do con người!
Trần Tư Vũ nói:
- Hiện giờ phụ thân đã chết, Kinh Vân bang lẽ nào lại nhường cho người khác?
- Việc này…
Hồ Hải trầm ngâm.
Trần Tư Vũ nói:
- Một khi quần long mất đầu, e rằng sẽ không ai phục ai, Kinh Vân bang tan đàn xẻ nghé là điều khó tránh! … Lẽ nào Hồ bá nhẫn tâm để mất cơ nghiệp vất vả gây dựng này sao?
- Ài…
Hồ Hải thở dài.
Bang chủ thế mạnh, cho dù là những nguyên lão cùng gây dựng cơ nghiệp như mình cũng bị đàn áp dẫn tới trong bang không ai phục ai. Mình thân là nguyên lão, cũng là một trong số bốn đại đường chủ Phong - Vũ - Lôi - Điện, nếu nói làm bang chủ, nhất định sẽ có vô số người phản đối.
Không có ai phục ai, cứ như vậy, ai làm bang chủ cũng đều không phục, chắc chắc sẽ kết bè kéo cánh!
Đệ nhất bang của Vân Châu thành một khi tan tác tách ra sẽ trở thành một miếng thịt béo bở, lập tức bị thôn tính, Kinh Vân bang sẽ lập tức biến mất!
Sắc mặt hắn biến đổi không ngừng.
Nếu như thiếu phu nhân làm bang chủ, ngược lại sẽ không kịch liệt như vậy. Khi xưa thiếu bang chủ khá có uy tín, trong bang cũng không ít người giống mình ủng hộ thiếu bang chủ cho nên chuyển sự ủng hộ đó sang cho thiếu phu nhân cũng không phải là không thể.
Thiếu bang chủ thân thiết với hắn, hắn ngầm giúp đỡ thiếu phu nhân. Một khi thiếu phu nhân làm bang chủ, địa vị của mình cũng sẽ lập tức lên cao, trở thành tâm phúc, không còn bị đè nén nữa, sẽ tốt hơn hiện tại rất nhiều.
Sở Ly không nói gì, không muốn để người khác nghĩ mình xen ngang vào việc của Kinh Vân bang.
- Hồ bá, Kinh Vân bang một khi bị phân tách, mọi người đều không có kết cục tốt đẹp gì!
Trần Tư Vũ nhíu mày nói:
- Tề Thiên bang tuyệt đối không bỏ lỡ cơ hội này!
Hồ Hải gật đầu:
- Thiếu phu nhân nói rất có lý!
Một khi Kinh Vân bang bị phân tách ra, những nguyên lão như hắn sẽ không có kết cục tốt đẹp, cho dù quy thuộc vào Tề Thiên bang, Tề Thiên bang cũng không yên tâm mà ngấm ngầm loại trừ mình để thao túng hoàn toàn Kinh Vân bang.
Trần Tư Vũ nói:
- Ta là một nữ nhi yếu ớt, cho dù có làm bang chủ cũng chỉ trên danh nghĩa, vẫn cần phải dựa vào Hồ bá và các nguyên lão. Nếu như Kinh Vân bang vì ta mà bị tiêu diệt, sau khi ta chết đi cũng không còn mặt mũi nào gặp Vân Bằng nữa!
- Ài…
Hồ Hải thở dài, nghiến răng nói:
- Được, thiếu phu nhân, ta sẽ cố gắng lo liệu!
- Vậy xin nhờ cậy cả vào Hồ bá!
Trần Tư Vũ cúi người cảm tạ.
Hồ Hải vội xua tay:
- Giờ cần xử lý ổn thỏa việc của bang chủ, nếu không sẽ đại loạn.
Trần Tư Vũ nói:
- Ta sẽ đưa phụ thân về phòng của mình, mai sẽ giả vờ như bất ngờ phát hiện.
- … Cũng được.
Hồ Hải gật đầu:
- Thiếu phu nhân hành sự chu đáo, nói không chừng dưới tay thiếu phu nhân, Kinh Vân bang chúng ta sẽ phát triển thêm một bước nữa!
- Ta chỉ là nữ nhi, hiểu gì chứ, chẳng qua chỉ là chút tài khôn vặt. Mọi việc đại sự trong bang vẫn phải nhờ cậy Hồ bá và mọi người.
Trần Tư Vũ lắc đầu.
Hồ Hải chắp tay:
- Vì thanh danh của thiếu phu nhân, mai ta sẽ hành động!
Trần Tư Vũ khẽ gật đầu.
Hai người đã coi như cùng đứng trên một con thuyền.
Đợi Hồ Hải đi khỏi, Sở Ly nhấc thi thể của Hứa Chí Thuần lên, vụt cái biến mất sau đó lại nhanh chóng xuất hiện.
Trần Tư Vũ thở phào, hỏi khẽ:
- Ta xử lý thế nào?
Sở Ly cười nói:
- Biểu tỉ đúng là có tài làm bang chủ!
Trần Tư Vũ liếc nhìn hắn, trải qua chuyện đêm nay, quan hệ giữa hai người lại thêm thân thiết hơn.
Hứa Chí Thuần ngã trên mặt đất không nhúc nhích, vẻ mặt không dám tin vào mắt mình vẫn còn nguyên trên mặt, không cần kiểm tra cũng biết hắn đã chết.
Nàng giật nảy mình, ngoảnh đầu nhìn Sở Ly.
Sở Ly gật đầu:
- Là ta giết hắn!
- Việc này… Việc này…!
Trần Tư Vũ mặt lập tức biến sắc.
Giết Hứa Chí Thuần sẽ phải đối mặt với sự truy sát của cả Kinh Vân bang, cho dù hắn là phủ vệ của phủ Quốc Công thì cũng không thể chống lại được sự bao vây tấn công của cao thủ Kinh Vân bang.
- Ngươi mau đi đi!
Nàng vội vàng đẩy Sở Ly.
Sở Ly nói:
- Còn ngươi thì sao?
- Ta… Ta…
Trần Tư Vũ nhíu mày.
Sở Ly nhìn nàng:
- Ngươi định ở lại?
Trần Tư Vũ ngẫm nghĩ một lát cuối cùng lắc đầu, nghiến răng nói:
- Vậy thì cùng đi!
- Thực ra thì… cũng không nhất định phải đi.
Sở Ly cười nói:
- Chẳng phải ngươi có tâm phúc ở Kinh Vân bang đó sao?
Trần Tư Vũ ngờ vực nhìn hắn, gật đầu.
Sở Ly nói:
- Ngươi có thấy rằng đây là cơ hội để nắm quyền Kinh Vân bang không?
- A…?
Trần Tư Vũ kinh ngạc tròn mắt.
Sở Ly bật cười:
- Không được sao?
- Hắn ta chết ở đây, sao bọn họ có thể…
Trần Tư Vũ lắc đầu:
- Huống hồ ta chỉ là nữ nhi, hắn ta còn hai nhi tử nữa, dù thế nào cũng không tới lượt ta!
Việc này vượt ngoài sức tưởng tượng của nàng, từ trước tới giờ nàng chưa từng có suy nghĩ này.
Sở Ly nói:
- Hai nhi tử của hắn vẫn còn nhỏ đúng không?
- Đúng vậy, đều được đưa đi học nghệ rồi.
Trần Tư Vũ gật đầu.
- Rồng mất đầu không sống được, quần long mất đi thủ lĩnh không phải kế sách lâu dài. Bọn họ không thể kế thừa vị trí bang chủ, ngươi là phu nhân thiếu bang chủ đương nhiên sẽ kế thừa vị trí bang chủ!
- Không thể nào, ta là nữ nhi!
- Trên đời này không việc gì là không thể, cứ thử đâu có sao đâu!
Trần Tư Vũ nghi hoặc nhìn hắn.
Sở Ly nói:
- Ngươi là nữ nhi, ở đời này muốn sống yên ổn không cần lo nghĩ, tốt nhất phải nắm giữ quyền thế. Ngươi có Kinh Vân bang trong tay, ta cũng yên tâm trở về, Tiêu cô cô cũng yên tâm.
- … Như vậy thực sự ổn chứ?
Trần Tư Vũ do dự.
Nàng không muốn làm bang chủ gì đó, chỉ muốn sống yên ổn tới hết cuộc đời ở một nơi an bình nhưng nghĩ tới thế đạo hiện nay. Làm gì có nơi nào an toàn, yên ổn, kẻ yếu sẽ bị ức hiếp, đặc biệt là dung nhan của mình, từ xưa tới nay hồng nhan bạc phận.
- Thay vì người ngoài được lợi, không bằng nắm giữ Kinh Vân bang trong tay mình!
Sở Ly nói:
- Nếu thực sự không thành, ngươi cùng ta về phủ Quốc Công!
- … Được!
Trần Tư Vũ khẽ gật đầu.
Sở Ly nói:
- Việc cần làm lúc này chính là ứng phó vấn đề này, hãy gọi toàn bộ những người nắm quyền của Kinh Vân bang tới.
- Được!
Trần Tư Vũ gật đầu, gọi Nguyệt Nhi vào.
Nguyệt Nhi vẫn đứng canh ngoài cửa, lắng nghe động tĩnh bên trong. Nghe thấy tiếng gọi lập tức đi vào, nhìn thấy Hứa Chí Thuần nằm trên mặt đất liền giật nảy mình vội vàng nhìn Trần Tư Vũ và Sở Ly.
Trần Tư Vũ nói:
- Nguyệt Nhi, ngươi đi gọi Hồ đường chủ, nói hắn lập tức tới đây!
- Vâng.
Nguyệt Nhi vội vàng chạy đi.
Trần Tư Vũ quay đầu nhìn Sở Ly:
- Đổ tội lên đầu Triệu Luân sao?
Sở Ly đưa mắt nhìn nàng, quả nhiên không phải người thường, trong thời gian ngắn như vậy đã bình tĩnh trở lại, nghĩ ra cách ứng phó.
Trần Tư Vũ nói:
- Hoặc nói hắn phát bệnh?
Sở Ly nói:
- Đưa hắn ta về phòng, giả vờ không biết gì.
Vì thanh danh của Trần Tư Vũ, đương nhiên không thể để Hứa Chí Thuần ở đây, phải lặng lẽ đưa hắn ta về. Cũng may, việc Hứa Chí Thuần làm không để người khác biết, nên đã cho hộ vệ về nghỉ ngơi rồi.
- …
Trần Tư Vũ lòng trĩu nặng gật đầu.
Lôi Đường đường chủ Hồ Hải vừa béo vừa lực lưỡng nhanh chóng tới nơi, vừa vào cửa đã nhìn thấy Hứa Chí Thuần ở trong sắc mặt biến đổi, vội vàng gọi:
- Bang chủ? Bang chủ?!
Hắn ta đặt thử tay lên mũi Hứa Chí Thuần, sắc mặt sầm xuống rồi ngẩng đầu nhìn Trần Tư Vũ.
Trần Tư Vũ thản nhiên chào hỏi:
- Hồ bá!
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Hồ Hải nói rồi đưa mắt nhìn Sở Ly.
Trần Tư Vũ hai mắt đỏ hoe, khóc lóc nói:
- Phụ thân, người…
Hồ Hải nghi hoặc nhìn Sở Ly.
Sở Ly chắp tay:
- Tại hạ Trần Ly, bái kiến Hồ đường chủ!
Trần Tư Vũ thở dài:
- Nếu như lần này không có biểu đệ, e rằng ta sẽ không còn mặt mũi để sống nữa!
Hồ Hải nhìn Hứa Chí Thuần nằm trên mặt đất.
Hắn là nguyên lão lập bang, đương nhiên biết bản chất của Hứa Chí Thuần.
Hứa Chí Thuần cho dù có che giấu thế nào đi nữa nhưng ánh mắt nhìn Trần Tư Vũ vẫn có gì đó không ổn, Hồ Hải rất hiểu Hứa Chí Thuần nên đã phát hiện ra từ rất lâu rồi, chỉ thầm than thở, việc nhà thế này người ngoài khó lòng xen vào.
Hồ Hải thở dài, không biết phải nói sao liền đứng dậy:
- Vậy sao bang chủ lại…?
- Hồ đường chủ, là ta ra tay.
Sở Ly nói.
Hắn bước tới cách ông ta chừng mười mét, sau đó vụt một cái về lại chỗ cũ. Giống như mây khói, nhanh tới mức người khác tưởng rằng hắn không hề di chuyển.
Hồ Hải giật mình, thân pháp này thật đáng sợ!
Hắn quan sát Sở Ly, đây là cao thủ Tiên Thiên, cao thủ Hậu Thiên tuyệt đối không thể có thân pháp này, đồng thời hắn lại rất trẻ tuổi, biểu đệ của thiếu phu nhân không phải là nhân vật tầm thường!
Hắn buột miệng nói:
- Không biết biểu thiếu gia thuộc môn phái nào…
Sở Ly lắc đầu, do dự:
- Việc này…
- Ta hiểu rồi.
Hồ Hải gật đầu, chắc là môn phái ẩn thế, đệ tử những môn phái này thường có kĩ năng hơn người, hành tẩu võ lâm rất thần bí, không mấy nổi bật, không bao giờ nói ra thân thế lai lịch của mình.
Nguồn:- i--read.v-n
Tâm trạng của hắn có phần phức tạp, mặc dù bang chủ hành sự có phần khiến người khác nổi giận nhưng cứ lặng lẽ chết như vậy thì thật uất ức, hơn nữa chết dưới tay của một người trẻ tuổi lại càng nực cười.
Trần Tư Vũ nói:
- Thực ra, Trần công tử không phải biểu đệ của ta.
- Sao…?
Hồ Hải trợn tròn mắt.
Trần Tư Vũ thở dài nói:
- Trước đây ta hành tẩu võ lâm có quen biết với một tỉ muội tốt, là đệ tử đích truyền của Thanh Lộc Nhai, Trần công tử là do nàng phái tới.
- Lẽ nào Trần công tử là đệ tử ngoại truyền của Thanh Lộc Nhai?
Hồ Hải trợn tròn mắt.
Đệ tử đích truyền của Thanh Lộc Nhai chỉ có nữ giới, nam giới chỉ có thể là đệ tử ngoại truyền nhưng không phải đệ tử ngoại truyền thì võ công thấp kém. Ở trong võ lâm cũng rất đáng sợ, dù sao thì đó cũng là một trong tứ đại tông phái.
Tuy nhiên đệ tử ngoại truyền của Thanh Lộc Nhai không được phép hành tẩu võ lâm, chỉ có đệ tử đích truyền có thể xuống núi.
Hổ Hải hiểu tại sao Sở Ly không chịu nói ra môn phái của mình. Một khi bị Thanh Lộc Nhai biết được thì sẽ phải chịu hậu quả nghiêm trọng!
Sở Ly mỉm cười không phủ nhận.
- Chả trách…
Hồ Hải lập tức gật đầu.
Võ công của bang chủ hùng mạnh, cho dù bị lòng háo sắc làm cho mê muội nhưng cũng không thể không có chút sức lực để phản kháng, thì ra là đệ tử của Thanh Lộc Nhai, vậy thì khó trách.
- Thiếu phu nhân, hai người mau đi đi.
Hồ Hải thở dài nói:
- Nhân lúc mọi người còn chưa biết chuyện, mau mau cao chạy xa bay, thành Vân Hải không thể ở lại nữa.
Trần Tư Vũ lắc đầu:
- Ta không muốn đi, Kinh Vân bang là cơ nghiệp của Vân Bằng, ta không thể vứt bỏ được!
- Thiếu phu nhân muốn…?
Hồ Hải kinh ngạc.
Trần Tư Vũ chậm rãi nói:
- Đúng, ta muốn tiếp quản Kinh Vân bang, mong Hồ bá giúp đỡ!
- Thiếu phu nhân, ngươi cũng thật dám nghĩ!
Hồ Hải gượng cười nói:
- Ngươi nên biết rằng đây là việc không thể!
- Mọi việc đều do con người!
Trần Tư Vũ nói:
- Hiện giờ phụ thân đã chết, Kinh Vân bang lẽ nào lại nhường cho người khác?
- Việc này…
Hồ Hải trầm ngâm.
Trần Tư Vũ nói:
- Một khi quần long mất đầu, e rằng sẽ không ai phục ai, Kinh Vân bang tan đàn xẻ nghé là điều khó tránh! … Lẽ nào Hồ bá nhẫn tâm để mất cơ nghiệp vất vả gây dựng này sao?
- Ài…
Hồ Hải thở dài.
Bang chủ thế mạnh, cho dù là những nguyên lão cùng gây dựng cơ nghiệp như mình cũng bị đàn áp dẫn tới trong bang không ai phục ai. Mình thân là nguyên lão, cũng là một trong số bốn đại đường chủ Phong - Vũ - Lôi - Điện, nếu nói làm bang chủ, nhất định sẽ có vô số người phản đối.
Không có ai phục ai, cứ như vậy, ai làm bang chủ cũng đều không phục, chắc chắc sẽ kết bè kéo cánh!
Đệ nhất bang của Vân Châu thành một khi tan tác tách ra sẽ trở thành một miếng thịt béo bở, lập tức bị thôn tính, Kinh Vân bang sẽ lập tức biến mất!
Sắc mặt hắn biến đổi không ngừng.
Nếu như thiếu phu nhân làm bang chủ, ngược lại sẽ không kịch liệt như vậy. Khi xưa thiếu bang chủ khá có uy tín, trong bang cũng không ít người giống mình ủng hộ thiếu bang chủ cho nên chuyển sự ủng hộ đó sang cho thiếu phu nhân cũng không phải là không thể.
Thiếu bang chủ thân thiết với hắn, hắn ngầm giúp đỡ thiếu phu nhân. Một khi thiếu phu nhân làm bang chủ, địa vị của mình cũng sẽ lập tức lên cao, trở thành tâm phúc, không còn bị đè nén nữa, sẽ tốt hơn hiện tại rất nhiều.
Sở Ly không nói gì, không muốn để người khác nghĩ mình xen ngang vào việc của Kinh Vân bang.
- Hồ bá, Kinh Vân bang một khi bị phân tách, mọi người đều không có kết cục tốt đẹp gì!
Trần Tư Vũ nhíu mày nói:
- Tề Thiên bang tuyệt đối không bỏ lỡ cơ hội này!
Hồ Hải gật đầu:
- Thiếu phu nhân nói rất có lý!
Một khi Kinh Vân bang bị phân tách ra, những nguyên lão như hắn sẽ không có kết cục tốt đẹp, cho dù quy thuộc vào Tề Thiên bang, Tề Thiên bang cũng không yên tâm mà ngấm ngầm loại trừ mình để thao túng hoàn toàn Kinh Vân bang.
Trần Tư Vũ nói:
- Ta là một nữ nhi yếu ớt, cho dù có làm bang chủ cũng chỉ trên danh nghĩa, vẫn cần phải dựa vào Hồ bá và các nguyên lão. Nếu như Kinh Vân bang vì ta mà bị tiêu diệt, sau khi ta chết đi cũng không còn mặt mũi nào gặp Vân Bằng nữa!
- Ài…
Hồ Hải thở dài, nghiến răng nói:
- Được, thiếu phu nhân, ta sẽ cố gắng lo liệu!
- Vậy xin nhờ cậy cả vào Hồ bá!
Trần Tư Vũ cúi người cảm tạ.
Hồ Hải vội xua tay:
- Giờ cần xử lý ổn thỏa việc của bang chủ, nếu không sẽ đại loạn.
Trần Tư Vũ nói:
- Ta sẽ đưa phụ thân về phòng của mình, mai sẽ giả vờ như bất ngờ phát hiện.
- … Cũng được.
Hồ Hải gật đầu:
- Thiếu phu nhân hành sự chu đáo, nói không chừng dưới tay thiếu phu nhân, Kinh Vân bang chúng ta sẽ phát triển thêm một bước nữa!
- Ta chỉ là nữ nhi, hiểu gì chứ, chẳng qua chỉ là chút tài khôn vặt. Mọi việc đại sự trong bang vẫn phải nhờ cậy Hồ bá và mọi người.
Trần Tư Vũ lắc đầu.
Hồ Hải chắp tay:
- Vì thanh danh của thiếu phu nhân, mai ta sẽ hành động!
Trần Tư Vũ khẽ gật đầu.
Hai người đã coi như cùng đứng trên một con thuyền.
Đợi Hồ Hải đi khỏi, Sở Ly nhấc thi thể của Hứa Chí Thuần lên, vụt cái biến mất sau đó lại nhanh chóng xuất hiện.
Trần Tư Vũ thở phào, hỏi khẽ:
- Ta xử lý thế nào?
Sở Ly cười nói:
- Biểu tỉ đúng là có tài làm bang chủ!
Trần Tư Vũ liếc nhìn hắn, trải qua chuyện đêm nay, quan hệ giữa hai người lại thêm thân thiết hơn.
Bình luận facebook