Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1410: Triệu tập
Võ giả là sinh linh, loại trừ hết tình cảm là hoàn toàn không thực tế.
Trừ khi La Chinh là một tảng đá cứng rắn, khi đó h3ắn mới chân chính vô tình.
Thần đạo Đoạn Tình gần như không tồn tại.
Cho dù thiên phú của La Chinh rất cao, chỉ 5dựa vào cảm giác của mình mà dần dần tiếp cận thần đạo Đoạn Tình, nhưng cuối cùng cũng vẫn còn thiếu sót.
Dù sao những người kia cũng không dễ chọc, không đến nỗi xảy ra chuyện.
Chỉ là giai đoạn bây giờ, La Chinh vẫn chưa khống chế thành thạo phương pháp sát khí Đoạn Tình.
Khi nóng lên, tất nhiên hắn có thể đoạn tình, nhưng lại không khống chế được cơ thể.
Dưới sự cuồng bạo, ý thức của hắn bắt đầu độc lập.
Ví dụ như, ban đầu, hắn giống như một con dã thú nguyên thủy nhất.
Trần Hoàng Dịc6h Kiểm đã dùng một loại phương thức vô cùng đặc biệt.
Sát khí đặc biệt đó hẳn là Trần Hoàng Dịch Kiểm tự làm ra cho mình8, lợi dụng sát khí tràn ngập toàn thân, biến mình thành một kẻ chỉ biết giết chóc.
Dưới trạng thái này, La Chinh đã hoàn5 toàn che giấu được tình cảm của bản thân.
Cảm giác của hắn đối với ngoại vật đã giảm xuống mức thấp nhất.
Lúc này, thậm chí hắn còn không rõ hắn là người, là quỷ hay là thứ gì nữa.
Cho nên bởi vì kích động, hắn mới ra tay với tất cả mọi người.
Mặc kệ là Hoa Thiên Mệnh hay là Cơ Lạc Tuyết hay là Liệt Thiên Hàn mà hắn chán ghét vô cùng, hắn đều đối xử như nhau, công kích chẳng khác gì nhau.
Khi cảm xúc không còn tồn tại, tức là đoạn tình, nói trắng ra La Chinh đã biến thành một tảng đá chỉ biết giết chóc.
Hắn không biết ý nghĩa của việc mình giết chóc, cũng không hiểu ý nghĩa của đối tượng mình giết.
Chắc là Phong lão đầu đã dự đoán được hắn sẽ có phản ứng này, cho nên mới ném hắn ở đây, mặc cho hắn bị giày vò.
Sau khi mất đi ý thức, hắn chỉ dựa vào bản năng mà vọt đến chỗ đám người Hoa Thiên Mệnh.
Nhưng về sau, mặc dù hai mắt đỏ bừng, hắn vẫn có thể khống chế được hành vi của mình.
Đợi đến khi hắn có thể khống chế bản thân một cách thuần thục, vậy xem như hắn đã bước vào thần đạo Đoạn Tình rồi.
Bây giờ La Chinh đã học được cách rút kiếm.
Đương nhiên, hắn còn chưa thi triển được Dịch Thần Nhất Kiếm.
Đám người Hoa Thiên Mệnh đã tập thành thói quen, xem như rèn luyện cho mình.
Khi thấy tình huống không ổn, tất cả đều thi triển thủ đoạn của mình, trói chặt La Chinh.
Nhưng hôm nay lại có biến cố phát sinh.
Khê Ấu Cầm không thích suy nghĩ.
Rất nhiều suy nghĩ trong đầu nàng thường không thay đổi, nhất là khi đối mặt với La Chinh.
Khê Ấu Cầm cho rằng đám người kia ỷ vào đông người bắt nạt một mình La Chinh.
Làm sao nàng trơ mắt nhìn cảnh này được chứ? Nàng di chuyển, cố nén tác dụng phụ của việc thay máu, ống tay áo màu hồng nhạt vung lên, bốn thanh kiếm xông ra.
Vèo vèo vèo vèo! Thực lực của Khê Ấu Cầm vẫn chưa được thể hiện triệt để trong chiến trường mộng ảo.
Trong tình thế cấp bách, nàng ra tay không biết nặng nhẹ.
Trong nháy mắt, bốn thanh kiếm rơi xuống bốn phía quanh La Chinh, xoay thành vòng tròn, hóa thành kiểm trận phòng ngự, ngăn đám người Hoa Thiên Mệnh ở ngoài.
Kiểm trận sắc bén, ngay cả đám người Hoa Thiên Mệnh cũng phải kiêng dè, chỉ có thể lui lại.
Ngay lập tức, Khê Ấu Cầm đã đứng trước mặt La Chinh, đối mặt với đám người, giận dữ nói: “Các người nhiều người như vậy lại đi bắt nạt một mình La Chinh.
Muốn chết sao?” Nàng nói năng không hề khách sáo, cũng chưa từng để đám Đạo Tử này vào mặt.
Cơ Lạc Tuyết bĩu môi, gương mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười hoạt bát lẫn trào phúng.
Khổ Đăng và Giang Chính Nghĩa không lên tiếng.
Hoa Thiên Mệnh hiểu tính cách của Khê Ấu Cầm, ánh mắt lóe lên, bất đắc dĩ nhắc nhở: “Cẩn thận phía sau...” “Cái gì?” Khê Ấu Cầm sững người, lập tức cảm nhận được sát khí mãnh liệt sau lưng.
Nàng quay đầu lại, liền nhìn thấy một mũi kiếm màu xanh đang đâm thẳng đến mặt mình.
Cho dù thế nào, Khê Ấu Cầm cũng không nghĩ tới La Chinh sẽ đâm một kiếm về phía nàng.
Trên thực tế, bốn thanh kiểm đã bay ra.
Chỉ cần phất tay, nàng đã có thể ngăn được một kiểm này của La Chinh.
Dù sao La Chinh còn đang ở trong trạng thái chưa hoàn toàn khống chế được mình thì không mấy lợi hại cho lắm.
Nhưng Khê Ấu Cầm lại có suy nghĩ khác với người bình thường, hoặc có thể nói nàng rất dễ chìm vào cảm xúc, đặc biệt là khi đối mặt với La Chinh.
Không né tránh hoặc ngăn cản, nàng đang bận suy nghĩ tại sao La Chinh lại muốn giết nàng.
Không biết trước khi chết, nàng có thể biết được chân tướng hay không.
Lúc này trong đầu nàng chỉ có bấy nhiêu suy nghĩ thôi.
Tốc độ của lưỡi kiếm kia không chậm.
Khi còn cách Khê Ấu Cầm chỉ hơn một tấc, không thấy Khê Ấu Cầm phản ứng, La Chinh bỗng nhiên gào thét, tay trái hóa quyền đánh vào tay phải cầm kiếm.
Sức mạnh quá lớn, Lôi Phong U Thần Kiếm rơi khỏi tay.
Mũi kiếm cũng dịch khỏi mặt Khê Ấu Cầm, nhưng khi trường kiểm bay ra, lưỡi kiếm xoay quanh, cắt đứt một lọn tóc bên tai Khê Ấu Cầm.
Sợi tóc bay lên, nguy hiểm khôn cùng.
Keng.
Trường kiểm rơi xuống đất.
La Chinh nghiến răng, thở hổn hển, tức giận mắng: “Nàng bị ngớ ngẩn sao?” Khê Ấu Cầm ngơ ngác nhìn La Chinh, ánh mắt tỏ vẻ khó hiểu, đồng thời cũng vô cùng ấm ức.
Vừa rồi, suýt chút nữa nàng đã bị La Chinh giết chết, bây giờ còn mắng nàng ngớ ngẩn nữa.
Trong chiến trường mộng ảo, nàng không có quá nhiều cơ hội tiếp xúc với La Chinh.
Có lẽ trong lòng người đàn ông này, nàng đã không còn quan trọng nữa.
“Chàng...
có ý gì vậy?” Ánh mắt Khê Ấu Cầm không khỏi đỏ lên.
Nàng và sư phụ từ ngàn dặm xa xôi chạy đến, còn chịu đựng nỗi đau đớn khi thay máu, cuối cùng lại nhận được phản ứng như vậy của La Chinh.
Sát khí có độc tố bùng nổ, thời gian cách nhau tương đối dài.
La Chinh cũng có thể khống chế được mình một chút.
Nhưng liều mạng áp chế sát khí, hắn không hôn mê cũng đã cố hết sức rồi.
Dù sao, La Chinh cần phải thích ứng với sát khí, từ đó khống chế bản thân để mong lĩnh ngộ được thần đạo Đoạn Tình.
Bây giờ, vì sự an toàn của Khê Ấu Cầm, hắn đã phải áp chế sát khí.
Đây chính là đi ngược.
La Chinh khoát tay, cổ nên sự kích động trong lòng, cắn răng nói: “Phiền ai đưa nàng ấy đi trước.”
Vèo.
Bóng dáng Cơ Lạc Tuyết lóe lên, làm tư thế “mời”.
Nàng cũng xem như được mở rộng tầm mắt.
Nàng chưa từng nhìn thấy cô gái nào ngốc như vậy, hoàn toàn không nhìn thấy sát khí đang quấn quanh người La Chinh.
Thậm chí nàng còn lười mở miệng giải thích với Khê Ấu Cầm.
Lúc này, Khê Ấu Cầm có ngốc cũng nhận ra được điều gì đó, sắc mặt trắng đỏ đan xen, nhìn rất đáng yêu.
Một lát sau, sát khí bên trong cơ thể La Chinh đã ổn định trở lại, khôi phục bình thường.
Hắn tức giận, bước đến chỗ Khê Ấu Cầm: “Nàng có biết hành động vừa rồi của nàng rất nguy hiểm hay không?” Một kiếm vừa rồi suýt chút nữa đã giết chết Khê Ấu Cầm, La Chinh cũng bị bản thân hắn hù dọa.
Khê Ấu Cầm tỏ vẻ ấm ức, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện.
Nàng cũng đã biết lỗi của mình, không dám mạnh miệng trước mặt hắn: “Ta không thấy rõ..” Nhìn sắc mặt trắng bệch của Khê Ấu Cầm, La Chinh cũng biết nàng vừa mới trải qua quá trình thay máu, trong mắt hắn hiện vẻ không đành lòng.
Dù gì nàng cũng là vì lòng tốt.
Chỉ là thế giới này có quá nhiều người tốt làm chuyện xấu, thậm chí kéo cả mình vào rắc rối.
Vốn dĩ muốn răn dạy Khê Ấu Cầm một phen, nhưng La Chinh đành nuốt xuống, đưa tay vuốt tóc nàng: “Lần sau đừng như vậy nữa.” “Ừm.” Khê Ấu Cầm bĩu môi gật đầu, sau đó mỉm cười thật tươi, đi cà nhắc xông lên ôm lấy eo La Chinh, nhẹ nhàng ngửi mùi trên người hắn.
La Chinh biết Khê Ấu Cầm không đáng tin.
Đối với chuyện răn dạy, nàng đều không nhớ lâu.
La Chinh đành bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Về phần Hiên Viên Thần Phong và Liệt Thiên Hàn đứng cách đó không xa, hai người đồng thời hừ lạnh.
Mười vị trí đầu của chiến trường mộng ảo, ngoại trừ Khinh Ngữ thì chín người khác đều đã đến đông đủ.
Nhưng Thiên Vị tộc vẫn không có động tĩnh.
Khê Ấu Cầm ước gì đừng có ai quấy rầy mình.
Nàng cảm thấy phương thức tu luyện thần đạo Đoạn Tình của La Chinh quá mức kỳ quái.
Ngày hôm sau, nàng cũng gia nhập cuộc chiến, nhưng khi nàng ra tay lại thường không không chế được chừng mực, nên nhanh chóng bị đuổi ra ngoài đứng nhìn.
Mức độ khống chế của La Chinh đối với việc này càng lúc càng tăng, càng ngày càng thành thạo, việc trở thành Đạo Tử chỉ còn là vấn đề thời gian.
Đúng lúc này, rốt cuộc Thiên Vị tộc cũng phải người đến, Phong lão đầu gọi chín người đến để bàn chuyện.
Mấy ngày qua, chắc hẳn Thiên Vị tộc đang bày ra kế hoạch gì đó.
Bây giờ đã đến lúc gặp mặt rồi.
Last edited: