Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1604: Du lịch
Về phần lão tộc trưởng, ông sai người sắp xếp chỗ ở cho đám người La Chinh và Vân Điện...
“Mỗi Đại Thế Giới là một ô vuông!” “Một nghìn ô vuông là một Đại Giới!” “Đại Giới này thật là rộng lớn vô9 cùng!” La Niệm ngồi trên vai La Chinh, giọng nói non nớt phát ra tiếng ngạc nhiên thú vị.
Nhìn qua một cái liền khiến người ta 8sinh ra hào khí trong lòng.
“Trong sách nói!” La Niệm cười trả lời.
“Vâng!” Ngay sau đó La Niệm tiếp tục mở miệng nói: “Lấy một triệu Đại Thế Giới làm mốc dừng chân, một trăm nghìn Đại Giới là mốc dừng tay, những ngôi sao trên trời đều hóa thành lục phủ ngũ tạng, các ngôi sao cũng dịch chuyển, như nhịp thở của sinh linh, tự tạo thành một thể...” “Quyển sách này tên gì?” Mặc dù giọng nói của La Niệm còn non nớt, nhưng nội dung lại vô cùng siêu phàm, khi La Chinh lắng nghe dường như cũng lĩnh ngộ được gì đó.
Nghe tên sách thì cũng không khó hiểu lắm.
Xây dựng ra một vũ trụ, ổn định nó ở biên giới Thần Vực vốn đã là một quá trình cực kỳ phức tạp.
Tàng Thư Các kia thật sự là một kho tàng, chỉ tiếc La Chinh chưa từng đọc được toàn bộ sách cổ trong đó.
Tàng Thư Các ấy để lại cho La Chinh cũng hơi lãng phí.
La Niệm bé nhỏ chìm đắm trong đó cũng thu hoạch được kha khá.
“Chàng làm cha, vậy mà trước mặt con kiến thức cũng hạn hẹp như vậy.” Ninh Vũ Điệp ở bên cạnh lộ ra nụ cười dịu dàng.
Giọng điệu của La Niệm giống như một đại nhân khiến lòng nàng sinh ra chút tự hào.
Thằng nhóc kia từng có khoảng thời gian khiến cho người ta đau đầu, vậy mà nay đã bắt đầu thể hiện thiên phú của mình.
La Chinh cười “khà khà”, thua con trai cũng không có gì to tát, hắn làm cho ngược lại còn cảm thấy được an ủi bội phần.
Sau nửa ngày, vượt qua những dãy núi trùng điệp này, trước mặt là thành Hùng giàu có như kinh đô phồn hoa...
La Chinh vốn muốn đưa La Niệm đi đường vòng để ngắm phong cảnh hùng vĩ hơn nữa, nhưng La Niệm lại nắm tóc La Chinh, chỉ vào thành Hùng kia rồi nói: “Cha, con muốn vào trong thành!” “Được.” Yêu cầu nho nhỏ này, đương nhiên La Chinh sẽ đáp ứng.
Hai vợ chồng liền dẫn La Niệm vào trong thành Hùng này...
Trong thành Hùng có hàng chục nghìn người phàm.
Cho dù Thánh tộc đều hô to gọi nhỏ, đánh giết mỗi ngày thì phần lớn những người dân thường vẫn trải lặng lẽ qua cuộc sống của mình như trước.
Bọn họ cũng không cảm thấy hứng thú với những tiếng Thét Lệnh truyền đến bên tai, điều họ quan tâm là cơm ăn áo mặc cho cuộc sống của mình.
Thậm chí trong đó còn có một số lượng người đáng kể cũng không biết đến sự tồn tại của Thiên Vị tộc, họ chỉ biết rằng nơi mình sống tên là thành Hùng, ở ngoài thành Hùng chính là chân trời, muốn đi tới chân trời thì phải vào lối đi truyền tống.
Mà trong số mười người phàm thì phải có tới chín người cả đời cũng chưa bao giờ tiến vào lối đi truyền tống ấy.
Cho nên đối với bọn họ, một tòa thành chính là toàn bộ thiên hạ.
Bởi vì nhỏ bé, cho nên dễ hạnh phúc hơn.
Sau khi La Chinh và Ninh Vũ Điệp che giấu tu vi liền bế La Niệm đi chậm rãi trên đường phố này.
Bên tại truyền đến tiếng rao của các tiểu thương, mùi thơm cứ thể xông vào mũi.
Nào là bánh ngọt hoa quế, nào là sủi cảo trăm hoa, nào là hoành thánh thơm vàng...
tất cả được xếp thành một hàng.
La Niệm thấy những hàng quà bánh này thì khuôn mặt nhỏ nhắn kia cũng hết sức hưng phấn.
Thuở nhỏ, bữa ăn hàng ngày của cậu đều là do Ninh Vũ Điệp tự tay làm ra, lại thêm sự chăm sóc của Ngọc bà bà nên các món ăn đều được tạo ra từ các loại báu vật mà Vân Điện dùng sức mạnh của mình để thu gom được.
Những báu vật này dĩ nhiên giúp La Niệm có thể chất vượt xa người cùng tuổi, nhưng về mùi vị thì lại chẳng dám nhận lời khen.
Nhìn thấy những hàng quà bánh này, đương nhiên La Niệm cho rằng đó là mỹ vị nhân gian.
“Cha, con muốn ăn cái này, cái này, với cái này nữa...” Ngón tay La Niệm không ngừng chỉ vào những hàng quà bánh đó, hai má đỏ bừng.
Trong mắt cậu, những thứ này đều là món ăn ngon, quý và lạ.
La Chinh khẽ gật đầu: “Đều mua hết cho con...”.
“Ăn nhiều mấy món linh tinh này không tốt cho cơ thể.” Ninh Vũ Điệp không muốn để mặc La Niệm.
Võ giả khi tu luyện luôn coi trọng thân thể thuần khiết.
Cho nên, sau khi vào Tiên Thiên Cảnh, các võ giả luôn có yêu cầu rất cao đối với đồ ăn.
Tạp chất trong đồ ăn quá nhiều, sau khi nuốt sẽ đọng lại trong thân xác.
Đối với Ninh Vũ Điệp và La Chinh thì đương nhiên sẽ không sao, nhưng La Niệm tu vi còn thấp, chưa thể ngừng ăn ngũ cốc được, nếu cứ ăn nhiều sẽ không tốt cho cậu.
Mắt thấy cái miệng nhỏ nhắn của La Niệm chu lên, La Chinh khoát tay cười nói: “Chút tạp chất này không làm khó được người làm cha này đâu.
Tiểu Điệp, đừng lo, hôm nay Niệm Nhi có thể ăn thỏa thích...” “Không được.” Ở Vân Điện, có lẽ Ninh Vũ Điệp rất kiêu ngạo về La Niệm, nhưng ở phương diện này nàng lại vô cùng nghiêm khắc.
La Chinh lại ngăn ở trước người Ninh Vũ Điệp, vỗ vỗ mông La Niệm.
Lúc này La Niệm mới làm một cái mặt quỷ với nàng, sau đó vọt đi như một cơn gió.
Nhìn thấy sự nuông chiều của La Chinh, Ninh Vũ Điệp cũng không biết làm sao, chỉ có thể u oán trừng mắt nhìn phu quân nhà mình một cái.
Đến khi những người bán hàng rong kia tính tiền, bọn họ cứ ùn ùn đưa tay về phía La Chinh: “Quan khách, tám đông!” “Quan khách, bánh hoa hạnh này hết tổng cộng bốn đồng...”
Thấy những người bán hàng rong kia đưa tay ra, La Chinh hơi sững sờ, trên mặt lộ ra vẻ lúng túng.
Hắn đi đâu để tìm bạc? Không chỉ không bạc, mà ngay cả vàng cũng không có.
Vàng và bạc trắng là tiền tệ được lưu truyền rộng nhất trong tay người phàm.
Còn tiền tệ giữa các võ giả là đá chân nguyên và ngọc chân nguyên.
Những người bán hàng rong kia thấy vẻ mặt của La Chinh thì cũng cảm thấy kỳ quái.
Nhìn hai người La Chinh và Ninh Vũ Điệp, một người có phong thái hiên ngang, khí chất phi phàm, người kia thì quốc sắc thiên hương, người phàm bình thường liếc mắt một cái cũng biết hai người tuyệt đối không phải là người thường.
Chẳng lẽ người như vậy mà lại đến mức mấy lượng bạc cũng không có? Những người bán hàng rong ngược lại không dám nói gì, chỉ chờ La Chinh tính tiền.
Nhưng La Chinh thật sự không biết dùng cái gì để tính tiền, chẳng lẽ lại lấy ra một viên ngọc chân nguyên? Một viên ngọc chân nguyên này sợ rằng có thể mua được cả một trăm con phố trong thành này ấy chứ.
La Niệm bên cạnh đâu thèm để ý tới những việc này, nó cứ thế vùi đầu vào mà ăn.
“Tiểu Điệp...” Ánh mắt của La Chinh chỉ có thể quay về Ninh Vũ Điệp xin giúp đỡ.
Ninh Vũ Điệp cũng nghiêng đầu sang chỗ khác, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ, không lên tiếng trả lời.
“Tiểu Điệp.” La Chinh kéo vạt áo của nàng.
Bây giờ, dù sao hắn cũng là cường giả Giới Chủ, không đến mức phải chạy trốn vì mấy lượng bạc như vậy chứ? Thế thì mất mặt quá...
Thấy phu quân lúng túng như vậy, Ninh Vũ Điệp hơi mềm lòng, kiêu ngạo liếc La Chinh một ánh mắt chứa đầy tình ý.
Lúc này mới tìm trong nhẫn tu di của mình.
Thật ra Ninh Vũ Điệp cũng không mang bên mình mấy thứ tầm thường như vàng bạc này, nhưng trên người phụ nữ luôn có không ít đồ trang sức nhỏ, có một vài món đồ trang sức cũng được làm bằng vàng.
Trong nháy mắt, nàng lấy ra một cái trâm cài, sau đó làm tan trâm cài kia thành hạt vàng nho nhỏ, đưa cho La Chinh.
La Chinh thấy một năm hạt vàng này thì thở phào nhẹ nhõm.
Xem như được giải vây rồi.
Nhưng hắn không ngờ mình vừa đưa nắm hạt vàng này qua đã dọa sợ những người bán hàng rong kia.
“Vị quan khách này, không cần nhiều như vậy...“.
“Đây là hạt vàng vô cùng tinh khiết, đủ để mua cả cửa hàng này của ta rồi, hơn nữa ta cũng không có tiền lẻ...” “Tám đồng bạc cũng được, tám đồng bạc.
Quan khách, ngươi không có bạc sao?”
Nghe thấy lời nói của những người bán hàng rong kia, La Chinh liền cảm thấy nhức đầu, bàn tay khẽ run lên, sức mạnh nằm trong tầm kiểm soát vừa phải, tất cả đều rơi vào trong túi tiền của những người bán hàng rong kia.
La Chinh ôm lấy La Niệm, nói thẳng một câu “Không cần trả lại”, sau đó rời đi như bay.
Từ đầu đến cuối, La Niệm luôn cầm chặt đống quà vặt trong tay mình, hoàn toàn không để ý tới động tĩnh xung quanh.
Năng lực lớn nhất của đứa nhỏ này là chuyên chú...
Ninh Vũ Điệp đi chầm chậm ở phía sau, thầy phu quân hành động như vậy thì cũng chỉ cảm thấy vui mà thôi.
Còn những tiểu thương kia thì mặt mày đều hoa hết cả lên.
Trong túi tiền mỗi người đều có bốn năm hạt vàng.
Chỉ từng này thôi đã bằng mấy năm kinh doanh của bọn họ rồi.
Mãi sau khi vợ chồng tiền nhân kia đi xa, lúc này bọn họ mới như tỉnh mộng, ý thức được bản thân đã phát tài, trong lòng mới vô cùng kích động.
Bọn họ vốn đoán đôi vợ chồng kia không phải là người phàm, vậy mà giờ lại thành thật.
Dù sao thành trì này cũng thuộc về Thượng Giới, thi thoảng cũng gặp những võ giả ra tay hào phóng như vậy.
Last edited:
Bình luận facebook