Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1648: Lo lắng
Nhưng giờ La Chinh đã cắt đứt sổ trời trong đó, nên đám lửa màu tím rực đều biến mất! Khi con sư tử lửa ấy nhảy
trở về bình phong, nét4 mặt La Chinh lộ ra một chút vui mừng.
“Vạn Pháp Địch Thư” nhìn thì có vẻ khá dễ, nhưng để hiểu được tinh túy trong đó lại là0 việc vô cùng khó khăn.
Có điều, tốc độ lĩnh ngộ Đạo Huyền tiền thiên của La Chinh lại nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của8 La
Tiêu...
Lúc này, La Tiêu khẽ vung tay lên, ánh sáng chói lóa không ngừng lóe lên trên tấm bình phong.
Tia0 Tịch Diệt Lôi và con chim gió kia lại lao về phía La Chinh một lần nữa! Thấy hai phần số trời này, ánh mắt La
Chinh bỗng trở nên sắc8 bén! Thanh kiếm trong tay hắn khẽ vung lên, một luồng sáng bắn về phía trước: “Chém!”
“Vút...” Luồng Đoạn Nhân Thần Quang này đã hoàn toàn trở thành khắc tinh của số trời.
Quầng sáng màu xanh nhạt kia chợt lóe lên rồi lại biến mất.
Con chim gió đang nhào về phía La Chinh bỗng kêu lên thảm thiết.
Phần số trời Tố Phong Linh đã bị La Chinh cắt đứt, bị biến thành một cơn gió lớn quay trở về trên tấm bình phong.
Tia Tịch Diệt Lôi kia cũng bị nhát kiếm của La Chinh chém trúng.
Khi quầng sáng màu xanh nhạt tiếp xúc với tia Tịch Diệt Lôi này liền khiến nó mất đi màu sắc vốn có, trở lại thành
một tia sấm sét bình thường rồi trốn vào trong quầng sáng vàng kim trên tấm bình phong.
Cảnh tượng này khiến La Tiêu liên tục gật đầu: “Mặc dù Vạn Pháp Địch Thư này có công dụng khắc chế luật nhân
quả rất mạnh mẽ, nhưng lần này khi đối phó với đám Thiên Tôn kia sẽ xảy ra những tình huống biến hóa khôn
lường.
Vốn dĩ tình hình hiện tại đã rất phức tạp rồi, đến lúc đó con nhất định không được lơ là!” Những phần sổ trời mà
La Tiểu sử dụng lần này chỉ là những cách vận dụng cơ bản nhất mà thôi.
Sau khi các Thiên Tôn thừa hưởng một phần sổ trời thuộc về mình, bọn họ sẽ phát huy tiềm năng của nó đến tận
cùng.
Thế nên khi các Thiên Tôn đó thi triển những luật nhân quả này ra, chắc chắn uy lực sẽ mạnh đến mức khó mà
tưởng tượng được, chứ không dễ dàng chém đứt “nhân” trong sổ trời như bây giờ.
La Tiêu nói xong lại khẽ phất tay một lần nữa...
Trên tấm bình phong dựng hai bên Thiên Đạo này, từng mảng ánh sáng màu vàng kim nối tiếp nhau lóe lên, từng
phần số trời đều được La Tiêu kích hoạt.
“Vù vù...”
Hơi thở do sổ trời tản ra khiến cả con đường ánh vàng không ngừng rung lên...
Lúc này, đám Thiên Tôn trong vũ trụ Đại Diễn đều cùng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tỏ vẻ nghi hoặc.
Hiện giờ, Thiên Đạo có vẻ bất thường.
Từ lúc La Chinh bắt đầu tu luyện Vạn Pháp Địch Thư, Thiên Đạo đã không ngừng rung chuyển.
Vốn dĩ bọn họ tưởng rằng lại có vị Thiên Tôn nào bỏ mình, nhưng bọn họ hoàn toàn không ngờ sự rung chuyển của
Thiên Đạo lần này lại kéo dài lâu như thế.
Đã hơn nửa ngày rồi, nhưng nó vẫn đang không ngừng rung lên...
Nếu sự rung chuyển này quả thật là do cái chết của các vị Thiên Tôn dẫn tới thì e rằng ngay cả khi một trăm hai
mươi tám vị Thiên Tôn có chết hết cũng không thể khiến nó kéo dài được lâu đến như thế.
“Ắt hẳn trong Thiên Đạo có huyền cơ nào đó!” “Đây không phải là điều mà người và ta có thể đoán được...” “Chỉ
mong không phải do Thánh tộc giở trò!”.
Đám Thiên Tôn này cũng đang đoán già đoán non...
Tiếc rằng, cho dù Thiên Tôn có thể suy đoán về con người và sự việc trong vũ trụ, nhưng bọn họ lại không có tư
cách dò xét huyền cơ trong Thiên Đạo.
Cho đến giờ, ngoại trừ La Chinh và Khương Ngọc Nhi, trong vũ trụ Đại Diễn này vẫn chưa có thêm một ai bước
vào Thiên Đạo.
Đó là nơi mà các sinh linh trong vũ trụ Đại Diễn không thể tưởng tượng ra.
Thế nên bọn họ cũng chẳng biết rằng sự rung chuyển của Thiên Đạo là do La Chinh tu luyện gây ra.
Sổ trời trên bình phong không ngừng xuất hiện rồi lại biến mất.
Hình dạng của các phần sổ trời này đều không giống nhau.
Có một vài phần sổ trời chỉ đại diện cho một năng lực nào đó, chứ không thể biến hóa thành mục tiêu cụ thể.
Nhưng cho dù là hình dáng nào thì những phần số trời này đều liên tiếp lao về phía La Chinh.
“Xoet zoet xoệt...” Thanh kiếm của La Chinh không ngừng bay múa quanh người hắn.
Nơi mũi kiếm lướt qua, từng sợi tóc theo gió bay lên.
Mái tóc bay phấp phới bao lấy cả người hắn.
Chỉ cần những phần số trời kia vừa tới gần La Chinh thì đều sẽ bị hắn chém đứt liên kết nhân quả trong đó, bị biến
thành một luồng sáng vàng kim rồi quay trở về trên bình phong.
“Trảm Nhân” chỉ là một chiêu thức, nhưng khi đã hiểu được nó thì sẽ hoàn toàn lĩnh hội được hết tất cả! Nhân quả
trong những phần số trời này chính là sức mạnh kinh khủng nhất đối với những người khác, nhưng lại trở nên vô
cùng yếu ớt dưới kiếm của La Chinh.
Mặc dù La Chinh đã hoàn toàn nắm vững chiêu thức này, nhưng tâm trạng của La Tiêu vẫn không hề thả lỏng hơn
chút nào...
Thấy dáng vẻ linh hoạt của con trai, trong lòng La Tiêu vốn rất vui mừng.
Nhưng chẳng bao lâu sau, nét cười trên khuôn mặt ông lại nhạt dần, ánh mắt toát lên vẻ sầu lo.
“Xoet!” Sau khi chém đứt phần số trời cuối cùng, thanh kiếm của La Chinh xoay một vòng trên không rồi bị hắn
nhét vào trong nhẫn tu di.
Hắn quay đầu nhìn La Tiêu, thấy biểu cảm của ông thì lập tức ân cần hỏi: “Cha, người sao vậy?” Bình thường, cha
hắn đều rất uy nghiêm.
Lúc này lại có biểu cảm như thế, ắt hẳn là có tâm sự gì đó.
Nghe La Chinh hỏi vậy, La Tiêu không hề né tránh mà chăm chú nhìn hắn rồi cất giọng nhàn nhạt: “Con là Đạo Tử
thứ nhất trong vũ trụ, thế nên có sự che chở của Thiên Vị tộc cùng với sự giúp đỡ của ta.
Mặc dù phải trải qua một phen trắc trở nhưng xét cho cùng thì vẫn là thuận buồm xuôi gió.
Thế nhưng...” La Tiêu chợt ngừng, sau đó nói tiếp: “Nếu vũ trụ Đại Diễn vượt qua khó khăn lần này, mai sau bước
vào Thần Vực, những chuyện con gặp phải sẽ không dễ dàng như thế nữa.”
Những trắc trở mà La Chinh phải trải qua mấy năm nay có thể nói là khá đáng sợ, nhưng không phải thật sự nguy
hiểm.
Thậm chí, rất nhiều nguy hiểm trong số đó đều là do La Tiêu âm thầm sắp đặt.
Nhưng làm phụ thân của La Chinh - La Tiêu vẫn luôn đứng sau che chở cho hắn, chưa từng rời khỏi hẳn nửa bước.
Trong mắt La Tiêu, La Chinh vẫn chỉ là một đứa trẻ đang tập tễnh học đi.
Làm một người cha, ông chỉ có thể luôn đặt tay lên vai con mình, chỉ khi La Chinh sắp ngã xuống mới đỡ hắn đứng
dậy mà thôi.
Sự bảo vệ này chính là tình thương của cha mà La Tiêu luôn âm thầm trao đi.
Nhưng về sau rồi sẽ có một ngày, La Chinh trưởng thành và rời khỏi vũ trụ.
Trong vũ trụ Đại Diễn, La Tiêu chính là chúa tể là đấng toàn trí, toàn năng của Đại Diễn.
Đây cũng giống như là sân nhà của La Chinh, là nhà của hắn...
Nếu La Chinh thực sự bước vào Thần Vực, cho dù có muốn La Tiêu cũng không thể nhúng tay vào nhiều việc trong
đó được, tới khi đó lấy ai tới giúp đỡ La Chinh? Thần Vực mới là một thế giới chân thực hoàn chỉnh.
Cho dù là thánh nhân cũng không thể thay đổi được cả Thần Vực.
Sau khi La Chinh tiến vào Thần Vực, cuộc cạnh tranh tàn khốc mới thực sự bắt đầu, nơi đó mới là điểm khởi đầu
của La Chinh.
Trong Thần Vực, “ngã xuống” chính là thật sự chết đi.
“Cha, là do tên Mục Hải Cực à?” La Chinh hỏi.
Ý của La Tiêu cũng không khác ý của tên Mục Hải Cực là bao.
La Chinh có thể hoành hành không kiêng nể gì trong vũ trụ Đại Diễn, đi từng bước một để đến hiện tại.
Mặc dù là có dựa vào bản thân hắn, nhưng cha hắn cũng góp phần khá lớn.
Sau khi đến Thần Vực sẽ không đơn giản như vậy nữa...
“Không.” La Tiêu lắc đầu nói: “Lời của Mục Hải Cực là thật.
Có khi Thần Vực còn gian nan hơn cả tưởng tượng của con...
Nếu Chinh Nhi tiến vào Thần Vực mà không tìm được cơ hội thì cũng đừng cố gắng gượng...” La Tiêu bồi dưỡng
La Chinh quả thực là để tự cứu mình.
Xuôi gió xuôi nước đến giờ, La Chinh chưa từng khiến ông thất vọng.
Nhưng tới bước này, trong lòng La Tiếu lại dấy lên ý nghĩ muốn lùi bước.
Ông không muốn La Chinh dấn thân vào nguy hiểm lớn như vậy, phải đối đầu với các Thánh Đường chỉ vì ông
nữa.
Ông thà để La Chinh sống yên ổn, bình yên đến hết đời ở một chốn nhỏ nào đó trong Thần Vực còn hơn.
Nghe cha mình nói thể, biểu cảm trên mặt La Chinh cũng trở nên nghiêm túc, hắn nhìn thẳng La Tiêu rồi nói: “Nếu
làm theo lời cha nói, chẳng phải bây giờ Chinh Nhi có thể từ bỏ luôn hay sao?” “Bây giờ từ bỏ ư?” La Tiêu khẽ nhíu
mày.
“Cha dốc lòng bồi dưỡng con, đương nhiên là hy vọng giữ lại được một đường sống.
Con nhất định phải cố gắng hết sức, không phụ sự kỳ vọng của cha mới đúng.
Nếu cha chẳng hề để ý đến sống chết của bản thân nữa thì cần gì phải chia cách La Yên và con, khiến con phải chịu
nhiều đau khổ như vậy? Nếu thế, võ đạo mà con luôn phấn đấu còn có ý nghĩa gì nữa đây?” La Chinh nhìn chằm
chằm La Tiêu nói tiếp.
Thấy ánh mắt nghiêm túc của La Chinh, La Tiêu chợt sững người.
Một lúc lâu sau, ông mới khẽ thở dài.
La Chinh nói không sai.
Hiện giờ, La Tiêu chỉ là xuất phát từ tình thương với La Chinh mà nói vậy thôi, nhưng tình thương này có vẻ hạn
hẹp quá rồi.
Khi đã tu luyện sinh mệnh tới tầng này, thứ để họ theo đuổi không còn là cuộc sống nhàn nhã yên bình, cũng không
phải là vinh hoa phú quý nữa, mà là cái tâm chưa từng thay đổi của mình.
Sự lo lắng này của La Tiêu, vừa có ý không xem trọng con trai mình, vừa hủy diệt lòng tin của La Chinh, quả thực
là không nên.
Huống hồ, khi ông sắp đặt nên cục diện này, tức là đã đâm lao ra rồi, không thể thu lại được nữa.
Last edited:
Bình luận facebook