Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-985
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Chương 985: Ngọc chân nguyên
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Không ngờ giáp sĩ vừa dứt lời thì người phi thăng kia đã tháo chiếc nhẫn tu di ở tay ra, sau đó đảo nhẹ một cái, một ngọn núi đá chân nguyên nhỏ bất ngờ xuất hiện trước mặt mọi người.
Đá chân nguyên trong suốt, tinh thuần, nguyên khí trời đất trong đó cũng vô cùng nhiều, đều là đá chân nguyên cực phẩm!
Mặc dù rất nhiều người phi thăng ở đây đã quen với những tình cảnh lớn một chút, nhưng đá chân nguyên cực phẩm mà được xếp thành ngọn núi nhỏ như vậy cũng khiến tim người ta đập thình thịch.
“Ở đây có một triệu viên đá chân nguyên cực phẩm, có thể cho ta đi chưa?”3Người phi thăng kia hỏi tiếp.
Giáp sĩ gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu ngay: “Nếu ngươi gia nhập thánh địa Linh Vũ thì một triệu viên đá chân nguyên cực phẩm dĩ nhiên là đủ rồi. Nhưng nếu ngươi muốn trở thành võ giả độc lập, rời khỏi thánh địa Linh Vũ, thậm chí là rời khỏi Thông Linh giới thì phải hai triệu viên!”
Người kia khẽ nhíu mày, sau đó lại lấy thêm một chiếc nhẫn tu di ra, nhẹ nhàng đưa lên. Trước mặt mọi người lại xuất hiện thêm một ngọn núi đá chân nguyên cực phẩm nhỏ!
“Con mẹ nó, người này... giàu thế!”
“Vừa ra tay đã là hai triệu viên đá chân nguyên cực phẩm.0Có cần khoa trương vậy không!”
“Có mấy Đại Thế Giới quả thực giàu có. Nghe nói Đại Thế Giới bên cạnh Đại Thế Giới của ta có một cái mỏ đá chân nguyên trải dài khắp Đại Thế Giới. Đá chân nguyên ở đó không thể trở thành tiền tệ, bởi vì có quá nhiều nên không còn đáng giá nữa!”
Ở đây có nhiều đá chân nguyên cực phẩm như vậy rồi nên giáp sĩ kia cũng không nói gì nữa. Nhưng không ngờ người kia lại đổ thêm hai ngọn núi nhỏ đá chân nguyên nữa ra, rồi chỉ vào người phi thăng phía sau hắn: “Ngoài ra còn có đệ đệ của ta, hắn cũng phải đi cùng ta.”
Thấy5bốn ngọn núi đá chân nguyên cực phẩm nhỏ, giáp sĩ liền cầm lên một viên rồi cười: “Đương nhiên không thành vấn đề! Đại Giới này trời cao đất rộng, các ngươi muốn đi đâu thì đi!”
Hai người phi thăng nọ gật đầu, sau đó theo sự chỉ dẫn của một giáp sĩ khác rời đi.
Nhìn bóng lưng hai người họ rời đi, những người còn lại ngoài hâm mộ thì cũng chỉ đành than thở trong lòng. Có vài người phi thăng có giá trị con người không kém, nhưng phi thăng lên Thượng Giới thì làm gì có ai ăn no rửng mỡ mang nhiều đá chân nguyên như vậy làm gì?
La Chinh cũng khẽ lắc đầu. Ban4đầu khi ở tứ đại thần quốc hắn cũng thu thập được không ít đá chân nguyên cực phẩm, nhưng mà hắn đã để lại Vân Điện gần hết mất rồi. Lần này phi thăng, hắn chỉ mang gần hai trăm nghìn viên đá chân nguyên cực phẩm mà thôi. Bây giờ xem ra còn thiếu rất lớn.
Nhưng bù lại, trên người La Chinh có không ít vật đáng giá. Ví dụ như cuốc đào quặng Hắc Tinh - thần khí chí tôn có giá trị xa xỉ. Đừng nói tới triệu viên, chỉ sợ có trả hơn trăm triệu viên đá chân nguyên cực phẩm cũng không có ai bán.
Đương nhiên La Chinh cũng không bán. Nếu như đá chân9nguyên không đủ, vậy thì đành đi đào thôi...
Vừa rồi, khi giáp sĩ nhắc đến ngọc chân nguyên thì La Chinh đã thấy có hứng thú, mà lại chỉ cần một trăm viên ngọc chân nguyên là đủ rồi. Trước mắt là một dãy núi đen cao lớn, chẳng lẽ lại không đào được ngọc chân nguyên?
Những người còn lại được giáp sĩ dẫn đến một khu dân cư, xung quanh có mấy vị cường giả Thần Cực Cảnh đang canh giữ.
Phía trước khu dân cư cũng có không ít võ giả đeo cuốc đào mỏ quặng đang bay trở lại, nộp đá chân nguyên đào được lên, ghi lại số lượng rồi lại chạy đi. Cứ chạy đi chạy lại đào quặng mỏ như vậy...
Nhóm người phi thăng tiến vào khu dân cư, sau đó lần lượt nhận lấy cuốc đào mỏ quặng và minh bài.
Mặc dù bất đắc dĩ, nhưng trong lòng vẫn có ảo tưởng nhất định. Bọn họ và La Chinh đều tưởng tượng giống nhau, rằng nếu chỉ cần một trăm viên ngọc chân nguyên thì đào một trăm miếng ngọc chân nguyên là được rồi...
Đúng lúc này, bên ngoài có hơn một trăm người trở lại khu dân cư, những người này vội vã móc đá chân nguyên ra.
Nhưng mà lúc La Chinh nhìn thấy những viên đá chân nguyên kia thì lại nhíu mày. Mặc dù có rất nhiều đá chân nguyên, nhưng chất lượng của chúng lại không cao, chỉ có một ít là loại thượng phẩm và cực phẩm, còn lại đa phần đều là trung phẩm, làm gì có ngọc chân nguyên?
La Chinh tiến lên phía trước hỏi: “Anh bạn này, không biết vì sao ngươi lại phải đào đá chân nguyên thượng phẩm và trung phẩm? Chẳng phải đào viên đá chân nguyên cấp thấp thế này quá phí sức sao?”
Mục tiêu của mọi người là một trăm viên ngọc chân nguyên, quy đổi ra là được một triệu viên đá chân nguyên cực phẩm. Nếu đổi thành đá chân nguyên thượng phẩm thì chính là một con số khổng lồ. Dù sao, một viên đá chân nguyên cực phẩm đã có thể đổi được một trăm viên đá chân nguyên thượng phẩm rồi. Nói cách khác, phải đào một trăm triệu viên đá chân nguyên thượng phẩm mới đủ, mà đào như thế thật tốn công vô ích...
Không chỉ La Chinh mà những người phi thăng đi cùng cũng quan tâm tới vấn đề này, vậy nên đều rối rít nhìn qua.
Không ngờ vị võ giả kia lắc đầu, cười khổ: “Không đào những thứ này thì đào cái gì?” Hắn vừa nói vừa quan sát La Chinh: “Các ngươi là người phi thăng mới tới sao?”
La Chinh và những người phía sau không hẹn mà cùng gật đầu.
Võ giả kia thở dài, sau đó nói: “Chắc các ngươi muốn đào ngọc chân nguyên đúng không? Ha ha...”
“Sao vậy? Không thể sao?” La Chinh cảm thấy kỳ quái.
“Có thể.” Võ giả kia cười, “Lúc vừa mới phi thăng, ta cũng muốn đào ngọc chân nguyên, rồi sớm rời khỏi nơi này. Nhưng nếu muốn đào ngọc chân nguyên thì phải sẵn sàng bỏ cái mạng này đi.”
“Lời này có ý gì?” La Chinh vội vàng hỏi tiếp.
Võ giả kia liền chỉ về ngọn núi phía xa: “Muốn đào ngọc chân nguyên thì phải vào sâu trong quặng mỏ, nơi đó đầy thú dữ từ cấp mười một đến cấp mười hai, người bình thường nào có ai dám xuống đào ngọc chân nguyên? Võ giả Thần Hải Cảnh do thánh địa Linh Vũ bồi dưỡng không muốn mạo hiểm tính mạng để đi đào ngọc chân nguyên, còn võ giả có thực lực quá yếu thì lại không đào nổi. Vậy nên tất nhiên phải trông cậy vào những người phi thăng bán mạng ở đây... Nhưng mạng người đâu thể đùa được. Ông đây tình nguyện đào đá chân nguyên thông thường, tốn thời gian hơn một chút chứ còn lâu mới đi đào ngọc chân nguyên!”
Nghe võ giả này nói xong, rất nhiều người phi thăng mới hiểu ra.
Thì ra đào ngọc chân nguyên không phải việc tốt lành gì.
Võ giả Thần Hải Cảnh khi phi thăng lên có thể chẳng đáng nhắc tới ở Đại Giới, nhưng dù gì cũng có chút thực lực.
Chuyện đào mỏ này, ban đầu đều do những võ giả thực lực thấp đi làm. Ở Hạ Giới cũng như vậy, đều là để một vài Tiên Thiên Cảnh và võ giả Chiếu Thần Cảnh đi đào. Nhưng vấn đề là đào ngọc chân nguyên thì những võ giả tu vi thấp không làm được, mà những võ giả Thần Hải Cảnh lại không muốn làm, vì vậy liền tận dụng những người phi thăng.
Đa số những người phi thăng đều rất quý trọng tính mạng của mình, làm gì có ai chịu mạo hiểm tính mạng đi đào ngọc chân nguyên?
Dù sao võ giả Thần Hải Cảnh cũng có tuổi thọ khá dài, cùng lắm thì dùng năm ba chục năm, thậm chí một trăm năm đi đào, kiểu gì cũng kiếm đủ số lượng.
La Chinh và nhóm người đi cùng trước đây cũng định đi đào ngọc chân nguyên, nhưng nghe được lời giải thích này thì đều đã từ bỏ ý định, vẫn nên đào đá chân nguyên cho an toàn.
Những người phi thăng kia cũng nhanh chóng rời đi, đào xong sớm ngày nào thì rời khỏi đây sớm ngày đó, đâu ai thích ở lại chỗ này...
Về phần cô gái mặc đồ trắng kia, trong tay nàng ta cầm cuốc đào mỏ quặng, sắc mặc hơi khó coi. Nàng ta muốn chờ thúc thúc của mình đến đón, nhưng không ngờ bây giờ bên đó vẫn chưa có động tĩnh gì, thế nên nàng ta cũng đành phải đi đào mỏ như những người khác, trong lòng tất nhiên vô cùng buồn bực.
La Chinh quan sát dãy núi kia, sau khi cất cuốc đào mỏ quặng và minh bài thì bay về phía đó.
Cho dù võ giả kia nói đào ngọc chân nguyên hết sức khó khăn, hơn nữa còn rất nguy hiểm, nhưng La Chinh vẫn không định từ bỏ, bởi trong tay hắn còn có một thần khí chí tôn chuyên dùng để đào mỏ cơ mà.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn
Chương 985: Ngọc chân nguyên
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Đá chân nguyên trong suốt, tinh thuần, nguyên khí trời đất trong đó cũng vô cùng nhiều, đều là đá chân nguyên cực phẩm!
Mặc dù rất nhiều người phi thăng ở đây đã quen với những tình cảnh lớn một chút, nhưng đá chân nguyên cực phẩm mà được xếp thành ngọn núi nhỏ như vậy cũng khiến tim người ta đập thình thịch.
“Ở đây có một triệu viên đá chân nguyên cực phẩm, có thể cho ta đi chưa?”3Người phi thăng kia hỏi tiếp.
Giáp sĩ gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu ngay: “Nếu ngươi gia nhập thánh địa Linh Vũ thì một triệu viên đá chân nguyên cực phẩm dĩ nhiên là đủ rồi. Nhưng nếu ngươi muốn trở thành võ giả độc lập, rời khỏi thánh địa Linh Vũ, thậm chí là rời khỏi Thông Linh giới thì phải hai triệu viên!”
Người kia khẽ nhíu mày, sau đó lại lấy thêm một chiếc nhẫn tu di ra, nhẹ nhàng đưa lên. Trước mặt mọi người lại xuất hiện thêm một ngọn núi đá chân nguyên cực phẩm nhỏ!
“Con mẹ nó, người này... giàu thế!”
“Vừa ra tay đã là hai triệu viên đá chân nguyên cực phẩm.0Có cần khoa trương vậy không!”
“Có mấy Đại Thế Giới quả thực giàu có. Nghe nói Đại Thế Giới bên cạnh Đại Thế Giới của ta có một cái mỏ đá chân nguyên trải dài khắp Đại Thế Giới. Đá chân nguyên ở đó không thể trở thành tiền tệ, bởi vì có quá nhiều nên không còn đáng giá nữa!”
Ở đây có nhiều đá chân nguyên cực phẩm như vậy rồi nên giáp sĩ kia cũng không nói gì nữa. Nhưng không ngờ người kia lại đổ thêm hai ngọn núi nhỏ đá chân nguyên nữa ra, rồi chỉ vào người phi thăng phía sau hắn: “Ngoài ra còn có đệ đệ của ta, hắn cũng phải đi cùng ta.”
Thấy5bốn ngọn núi đá chân nguyên cực phẩm nhỏ, giáp sĩ liền cầm lên một viên rồi cười: “Đương nhiên không thành vấn đề! Đại Giới này trời cao đất rộng, các ngươi muốn đi đâu thì đi!”
Hai người phi thăng nọ gật đầu, sau đó theo sự chỉ dẫn của một giáp sĩ khác rời đi.
Nhìn bóng lưng hai người họ rời đi, những người còn lại ngoài hâm mộ thì cũng chỉ đành than thở trong lòng. Có vài người phi thăng có giá trị con người không kém, nhưng phi thăng lên Thượng Giới thì làm gì có ai ăn no rửng mỡ mang nhiều đá chân nguyên như vậy làm gì?
La Chinh cũng khẽ lắc đầu. Ban4đầu khi ở tứ đại thần quốc hắn cũng thu thập được không ít đá chân nguyên cực phẩm, nhưng mà hắn đã để lại Vân Điện gần hết mất rồi. Lần này phi thăng, hắn chỉ mang gần hai trăm nghìn viên đá chân nguyên cực phẩm mà thôi. Bây giờ xem ra còn thiếu rất lớn.
Nhưng bù lại, trên người La Chinh có không ít vật đáng giá. Ví dụ như cuốc đào quặng Hắc Tinh - thần khí chí tôn có giá trị xa xỉ. Đừng nói tới triệu viên, chỉ sợ có trả hơn trăm triệu viên đá chân nguyên cực phẩm cũng không có ai bán.
Đương nhiên La Chinh cũng không bán. Nếu như đá chân9nguyên không đủ, vậy thì đành đi đào thôi...
Vừa rồi, khi giáp sĩ nhắc đến ngọc chân nguyên thì La Chinh đã thấy có hứng thú, mà lại chỉ cần một trăm viên ngọc chân nguyên là đủ rồi. Trước mắt là một dãy núi đen cao lớn, chẳng lẽ lại không đào được ngọc chân nguyên?
Những người còn lại được giáp sĩ dẫn đến một khu dân cư, xung quanh có mấy vị cường giả Thần Cực Cảnh đang canh giữ.
Phía trước khu dân cư cũng có không ít võ giả đeo cuốc đào mỏ quặng đang bay trở lại, nộp đá chân nguyên đào được lên, ghi lại số lượng rồi lại chạy đi. Cứ chạy đi chạy lại đào quặng mỏ như vậy...
Nhóm người phi thăng tiến vào khu dân cư, sau đó lần lượt nhận lấy cuốc đào mỏ quặng và minh bài.
Mặc dù bất đắc dĩ, nhưng trong lòng vẫn có ảo tưởng nhất định. Bọn họ và La Chinh đều tưởng tượng giống nhau, rằng nếu chỉ cần một trăm viên ngọc chân nguyên thì đào một trăm miếng ngọc chân nguyên là được rồi...
Đúng lúc này, bên ngoài có hơn một trăm người trở lại khu dân cư, những người này vội vã móc đá chân nguyên ra.
Nhưng mà lúc La Chinh nhìn thấy những viên đá chân nguyên kia thì lại nhíu mày. Mặc dù có rất nhiều đá chân nguyên, nhưng chất lượng của chúng lại không cao, chỉ có một ít là loại thượng phẩm và cực phẩm, còn lại đa phần đều là trung phẩm, làm gì có ngọc chân nguyên?
La Chinh tiến lên phía trước hỏi: “Anh bạn này, không biết vì sao ngươi lại phải đào đá chân nguyên thượng phẩm và trung phẩm? Chẳng phải đào viên đá chân nguyên cấp thấp thế này quá phí sức sao?”
Mục tiêu của mọi người là một trăm viên ngọc chân nguyên, quy đổi ra là được một triệu viên đá chân nguyên cực phẩm. Nếu đổi thành đá chân nguyên thượng phẩm thì chính là một con số khổng lồ. Dù sao, một viên đá chân nguyên cực phẩm đã có thể đổi được một trăm viên đá chân nguyên thượng phẩm rồi. Nói cách khác, phải đào một trăm triệu viên đá chân nguyên thượng phẩm mới đủ, mà đào như thế thật tốn công vô ích...
Không chỉ La Chinh mà những người phi thăng đi cùng cũng quan tâm tới vấn đề này, vậy nên đều rối rít nhìn qua.
Không ngờ vị võ giả kia lắc đầu, cười khổ: “Không đào những thứ này thì đào cái gì?” Hắn vừa nói vừa quan sát La Chinh: “Các ngươi là người phi thăng mới tới sao?”
La Chinh và những người phía sau không hẹn mà cùng gật đầu.
Võ giả kia thở dài, sau đó nói: “Chắc các ngươi muốn đào ngọc chân nguyên đúng không? Ha ha...”
“Sao vậy? Không thể sao?” La Chinh cảm thấy kỳ quái.
“Có thể.” Võ giả kia cười, “Lúc vừa mới phi thăng, ta cũng muốn đào ngọc chân nguyên, rồi sớm rời khỏi nơi này. Nhưng nếu muốn đào ngọc chân nguyên thì phải sẵn sàng bỏ cái mạng này đi.”
“Lời này có ý gì?” La Chinh vội vàng hỏi tiếp.
Võ giả kia liền chỉ về ngọn núi phía xa: “Muốn đào ngọc chân nguyên thì phải vào sâu trong quặng mỏ, nơi đó đầy thú dữ từ cấp mười một đến cấp mười hai, người bình thường nào có ai dám xuống đào ngọc chân nguyên? Võ giả Thần Hải Cảnh do thánh địa Linh Vũ bồi dưỡng không muốn mạo hiểm tính mạng để đi đào ngọc chân nguyên, còn võ giả có thực lực quá yếu thì lại không đào nổi. Vậy nên tất nhiên phải trông cậy vào những người phi thăng bán mạng ở đây... Nhưng mạng người đâu thể đùa được. Ông đây tình nguyện đào đá chân nguyên thông thường, tốn thời gian hơn một chút chứ còn lâu mới đi đào ngọc chân nguyên!”
Nghe võ giả này nói xong, rất nhiều người phi thăng mới hiểu ra.
Thì ra đào ngọc chân nguyên không phải việc tốt lành gì.
Võ giả Thần Hải Cảnh khi phi thăng lên có thể chẳng đáng nhắc tới ở Đại Giới, nhưng dù gì cũng có chút thực lực.
Chuyện đào mỏ này, ban đầu đều do những võ giả thực lực thấp đi làm. Ở Hạ Giới cũng như vậy, đều là để một vài Tiên Thiên Cảnh và võ giả Chiếu Thần Cảnh đi đào. Nhưng vấn đề là đào ngọc chân nguyên thì những võ giả tu vi thấp không làm được, mà những võ giả Thần Hải Cảnh lại không muốn làm, vì vậy liền tận dụng những người phi thăng.
Đa số những người phi thăng đều rất quý trọng tính mạng của mình, làm gì có ai chịu mạo hiểm tính mạng đi đào ngọc chân nguyên?
Dù sao võ giả Thần Hải Cảnh cũng có tuổi thọ khá dài, cùng lắm thì dùng năm ba chục năm, thậm chí một trăm năm đi đào, kiểu gì cũng kiếm đủ số lượng.
La Chinh và nhóm người đi cùng trước đây cũng định đi đào ngọc chân nguyên, nhưng nghe được lời giải thích này thì đều đã từ bỏ ý định, vẫn nên đào đá chân nguyên cho an toàn.
Những người phi thăng kia cũng nhanh chóng rời đi, đào xong sớm ngày nào thì rời khỏi đây sớm ngày đó, đâu ai thích ở lại chỗ này...
Về phần cô gái mặc đồ trắng kia, trong tay nàng ta cầm cuốc đào mỏ quặng, sắc mặc hơi khó coi. Nàng ta muốn chờ thúc thúc của mình đến đón, nhưng không ngờ bây giờ bên đó vẫn chưa có động tĩnh gì, thế nên nàng ta cũng đành phải đi đào mỏ như những người khác, trong lòng tất nhiên vô cùng buồn bực.
La Chinh quan sát dãy núi kia, sau khi cất cuốc đào mỏ quặng và minh bài thì bay về phía đó.
Cho dù võ giả kia nói đào ngọc chân nguyên hết sức khó khăn, hơn nữa còn rất nguy hiểm, nhưng La Chinh vẫn không định từ bỏ, bởi trong tay hắn còn có một thần khí chí tôn chuyên dùng để đào mỏ cơ mà.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn