Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
C4.txt
Lâm Thiên hoàng đế vỗ một chưởng lên ngự án, đột ngột đứng lên, nổi giận nói:
"Hỗn xược! Thượng triều như vậy, còn ra thể thống gì? Trong mắt các ngươi, rốt cuộc còn có trẫm hay không?"
Trong lòng Cửu hoàng tử chấn động, vội vàng quỳ xuống, trộm liếc nhìn Lâm Thiên hoàng đế đang giận dữ, cau mày, thấp giọng nói:
"Phụ hoàng, chính miệng người nói, bất kể dùng cách gì, chỉ cần có thể khiến Thất ca lên điện..."
"Con câm miệng cho ta!" Trên trán Lâm Thiên hoàng đế nổi đầy gân xanh, không đợi hắn nói xong liền quát ngừng lại, dùng tay chỉ vào hắn, bộ dạng đó giống như hận không thể một cước đá hắn ra khỏi hoàng cung cho hả giận.
Cửu hoàng tử bị hoàng đế mắng đến mức thân thể run lên, cúi đầu thật thấp, không dám lên tiếng. Các đại thần cả kinh rùng mình, vội vã cúi đầu, cũng không dám thở mạnh.
Toàn bộ đại điện, dưới cơn thịnh nộ của đế vương, người người đều biến thành chim sợ cành cong, chỉ có Mạn Yêu bình thản ung dung.
Nàng nhìn tám tên cấm vệ đang khiêng một chiếc giường gỗ đen, trên giường một người che đầu đang say ngủ, dưới tiếng hét phẫn nộ của Lâm Thiên hoàng đế cũng hoàn toàn không có dấu hiệu muốn tỉnh.
Nàng không khỏi lẳng lặng bật cười, thầm than người này công phu ngủ bậc nhất.
Ly vương Tông Chính Vô Ưu, quả nhiên là hành sự quái đản, kiêu ngạo cuồng vọng. Thử hỏi nếu không được hắn cho phép, ai có thể đường hoàng như vậy khiêng hắn từ Ly vương phủ ra?
Lâm Thiên hoàng đế sải bước xuống khỏi long tọa, nhìn người trên giường không có phản ứng gì, giận không kìm được:
"Vô Ưu, lên triều rồi, con lại dám làm càn như vậy? Còn không mau cút dậy cho trẫm!"
Nói xong liền xốc lên áo ngủ bằng gấm trên người của hắn, hất tay một cái, áo ngủ gấm màu đỏ sậm như cánh bướm, bay thẳng ra ngoài điện, nháy mắt không thấy tung tích.
Thế nhưng trong một khắc đó, hoàng đế nhìn thấy tình cảnh trên giường, cả người cứng đờ như hóa đá.
Áo gấm vén lên, người trên giường hiện lên trước mắt mọi người, bách quan ló đầu ra nhìn, âm thanh kinh thán dừng lại trong cổ họng, không ai dám phát ra một tiếng vang. Nhưng bọn họ đều đã nhìn thấy, thế nào là đẹp như họa!
Mạn Yêu ngẩn ra, thời gian như bất động tại thời khắc đó.
Chỉ thấy một nam tử yên tĩnh nằm trên giường gỗ đen, lông mày như kiếm, sống mũi anh tuấn, hai mắt hẹp dài nhắm nghiền, mi dài dày như lông vũ, đôi môi đỏ thẫm như cánh hoa anh đào chớm nở ngày xuân, lộ ra một loại mê hoặc thanh khiết đẹp đẽ cực hạn.
Nàng hai kiếp làm người, cách nhau ngàn năm, gặp qua vô số mỹ nam, cho dù là nam tử kinh diễm hơn nữa cũng chưa từng khiến cho nàng trải qua cảm giác không thể dời tầm mắt như lúc này.
Không nghĩ tới, trên đời này lại sinh ra một nam tử có khuân mặt thuần khiết như thế, chẳng vướng một tia khói lửa hồng trần, nhưng lại không khiến người khác nhầm hắn là nữ tử.
Ở trước mặt hắn, tất cả những từ để hình dung sự hoàn mỹ của nàng đều trở nên yếu ớt vô lực.
Lâm Thiên hoàng đế nhìn thấy gương mặt đó, có hơi hoảng hốt, trong hai con mắt thâm trầm hiện lên thần sắc phức tạp, tốc độ biến ảo cực nhanh, khiến người khác không thể nắm bắt.
Nộ khí ngập trời quanh thân hoàng đế cũng từ từ tiêu tán, đến khi không còn chút vết tích.
Nam tử trên giường mặc một bộ áo gấm tơ lụa hoa văn chìm, bên hông là một dây lưng dài nhỏ buộc lỏng lẻo, tựa như chỉ gạt nhẹ một cái, sẽ mở ra tán loạn.
Mái tóc đen dài trên đầu không có gì trói buộc, đổ dài xuống, nhẹ nhàng tản ra ánh sáng màu đen ôn nhu, gió nhẹ thổi, nâng lên những sợi tóc đen bên trán, khẽ phẩy qua khuôn mặt hắn, rất nhẹ, rất nhẹ. Tựa như sợ làm kinh động đến vẻ mặt đang ngủ bình thản kia.
Nhưng lại làm cho người khác nhịn không được muốn chạm vào khuôn mặt hoàn mỹ ấy.
Tông Chính Vô Ưu, hắn cứ như vậy bị người ta khiêng lên đại điện, ngủ say như chết. Khuân mặt ngọt ngào thuần khiết giống như đang ngon giấc trong lòng mẹ, không chút phòng bị.
Mạn Yêu không khỏi nghĩ ngợi, chẳng biết đôi mắt thế nào mới xứng với dung mạo tuyệt thế bậc này?
Là tập hợp ánh sáng thuần khiết đẹp đẽ chói mắt của trời đất? Hay là trong suốt như tiên, mê hoặc thế nhân? Hoặc là thần minh cơ trí, khiến cả thế gian ở trước mặt hắn cũng không có chỗ che dấu?
Nàng không tự chủ được vẫn còn suy đoán, nhưng mà, sai rồi, đều sai rồi, hơn nữa sai hoàn toàn!
Sau khi đôi mắt đóng chặt kia chậm rãi mở ra, mọi người từ trong đáy lòng rùng mình một cái, cặp mắt kia, cặp mắt kia... tà vọng tựa như Diêm La bước ra từ mười tám tầng địa ngục.
Nếu không phải chính mắt nhìn thấy, sẽ không ai tin trên đời này lại có một người như vậy.
Có thể đem hai loại khí chất tà ác và thuần khiết hoàn toàn khác nhau dung hợp đến cực hạn như vậy.
Tông Chính Vô Ưu hơi nhổm dậy, khuỷu tay chống xuống giường, cánh tay còn lại tùy ý đặt trên đầu gối, rõ ràng là bộ dáng lười biếng, nhưng khi hắn làm lại toát ra một loại ưu nhã cực độ.
Hắn quét mắt bốn phía, không nhìn hoàng đế, cũng phớt lờ chúng thần hoàng tử, tầm mắt chỉ rơi vào nữ tử một thân giá y đỏ thẫm. Ánh mắt hắn như tích tụ hàn băng ngàn năm, tỏa ra khí lạnh sâu thẳm.
Dưới cái nhìn chăm chú không biểu tình gì của hắn, Mạn yêu cảm thấy huyết dịch của mình nhanh chóng đông lại, nhưng con ngươi của nàng vẫn không có một tia né tránh, mà là xuyên qua rèm châu trực tiếp nhìn lại, nhìn thẳng vào đáy mắt Tông Chính Vô Ưu.
Nắng sớm xuyên qua song cửa sổ giấy màu trắng nhạt, từng chút chiếu nghiêng vào thân thể mảnh mai thon dài của hắn, như dòng nước bạc chảy dài, vẽ ra đường cong rắn chắc hoàn mỹ.
Quầng sáng nhẹ nhàng bao phủ toàn thân hắn cũng không che lấp được sự băng lãnh và tà mị lưu chuyển trong mắt.
Thì ra một người, giữa mở mắt và nhắm mắt lại khiến người ta có cảm giác khác biệt lớn như vậy, lớn đến nỗi dường như là hai người hoàn toàn khác nhau!
Bên trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh không tiếng động, không khí cũng như ngưng trệ.
Tông Chính Vô Ưu bỗng nhiên cong môi cười, nét mặt mang theo vài phần châm biếm.
Hắn nhìn nữ tử đối diện sau bức rèm châu, mơ hồ có thể thấy được con ngươi trong sáng không có nửa phân sợ hãi, mi mắt hơi rủ xuống. Lười nhác mở miệng:
"Khẩu vị của hoàng đế bệ hạ càng ngày càng đặc biệt nha, mấy lần trước ban cho ta mỹ nữ, ta còn chẳng có hứng thú, lần này lại tìm tới một lão bà 20 tuổi chưa xuất giá, vô đức vô mạo* bắt ta lấy về! Người gấp gáp như vậy nhét cho ta một nữ nhân?"
*vô đức vô mạo: không có tài đức, không có dung mạo
Giọng nói ngạo mạn của hắn hết sức giễu cợt, Tiêu Sát nghe vậy ánh mắt nghiêm khắc, hắn trước giờ không phải người dễ kích động, nhưng chủ tử của hắn, công chúa tôn quý nhất của Khải Vân Quốc há lại để cho người nước khác làm nhục hết lần này đến lần khác!
Tay nắm thành quyền, đang muốn cất bước tiến lên, thế nhưng nữ tử trước mặt dường như cảm nhận được ý đồ của hắn, đột nhiên giơ một tay lên.
Bàn tay ấy trắng noãn như ngọc, tinh tế khéo léo, mỗi một ngón tay thon dài như lộ ra sức mạnh kiên định, khiến hắn không tự chủ được dừng lại, nhíu chặt mày, đè nén lửa giận trong lòng, chậm rãi lui về sau.
Edit: Tuyết Ly
"Hỗn xược! Thượng triều như vậy, còn ra thể thống gì? Trong mắt các ngươi, rốt cuộc còn có trẫm hay không?"
Trong lòng Cửu hoàng tử chấn động, vội vàng quỳ xuống, trộm liếc nhìn Lâm Thiên hoàng đế đang giận dữ, cau mày, thấp giọng nói:
"Phụ hoàng, chính miệng người nói, bất kể dùng cách gì, chỉ cần có thể khiến Thất ca lên điện..."
"Con câm miệng cho ta!" Trên trán Lâm Thiên hoàng đế nổi đầy gân xanh, không đợi hắn nói xong liền quát ngừng lại, dùng tay chỉ vào hắn, bộ dạng đó giống như hận không thể một cước đá hắn ra khỏi hoàng cung cho hả giận.
Cửu hoàng tử bị hoàng đế mắng đến mức thân thể run lên, cúi đầu thật thấp, không dám lên tiếng. Các đại thần cả kinh rùng mình, vội vã cúi đầu, cũng không dám thở mạnh.
Toàn bộ đại điện, dưới cơn thịnh nộ của đế vương, người người đều biến thành chim sợ cành cong, chỉ có Mạn Yêu bình thản ung dung.
Nàng nhìn tám tên cấm vệ đang khiêng một chiếc giường gỗ đen, trên giường một người che đầu đang say ngủ, dưới tiếng hét phẫn nộ của Lâm Thiên hoàng đế cũng hoàn toàn không có dấu hiệu muốn tỉnh.
Nàng không khỏi lẳng lặng bật cười, thầm than người này công phu ngủ bậc nhất.
Ly vương Tông Chính Vô Ưu, quả nhiên là hành sự quái đản, kiêu ngạo cuồng vọng. Thử hỏi nếu không được hắn cho phép, ai có thể đường hoàng như vậy khiêng hắn từ Ly vương phủ ra?
Lâm Thiên hoàng đế sải bước xuống khỏi long tọa, nhìn người trên giường không có phản ứng gì, giận không kìm được:
"Vô Ưu, lên triều rồi, con lại dám làm càn như vậy? Còn không mau cút dậy cho trẫm!"
Nói xong liền xốc lên áo ngủ bằng gấm trên người của hắn, hất tay một cái, áo ngủ gấm màu đỏ sậm như cánh bướm, bay thẳng ra ngoài điện, nháy mắt không thấy tung tích.
Thế nhưng trong một khắc đó, hoàng đế nhìn thấy tình cảnh trên giường, cả người cứng đờ như hóa đá.
Áo gấm vén lên, người trên giường hiện lên trước mắt mọi người, bách quan ló đầu ra nhìn, âm thanh kinh thán dừng lại trong cổ họng, không ai dám phát ra một tiếng vang. Nhưng bọn họ đều đã nhìn thấy, thế nào là đẹp như họa!
Mạn Yêu ngẩn ra, thời gian như bất động tại thời khắc đó.
Chỉ thấy một nam tử yên tĩnh nằm trên giường gỗ đen, lông mày như kiếm, sống mũi anh tuấn, hai mắt hẹp dài nhắm nghiền, mi dài dày như lông vũ, đôi môi đỏ thẫm như cánh hoa anh đào chớm nở ngày xuân, lộ ra một loại mê hoặc thanh khiết đẹp đẽ cực hạn.
Nàng hai kiếp làm người, cách nhau ngàn năm, gặp qua vô số mỹ nam, cho dù là nam tử kinh diễm hơn nữa cũng chưa từng khiến cho nàng trải qua cảm giác không thể dời tầm mắt như lúc này.
Không nghĩ tới, trên đời này lại sinh ra một nam tử có khuân mặt thuần khiết như thế, chẳng vướng một tia khói lửa hồng trần, nhưng lại không khiến người khác nhầm hắn là nữ tử.
Ở trước mặt hắn, tất cả những từ để hình dung sự hoàn mỹ của nàng đều trở nên yếu ớt vô lực.
Lâm Thiên hoàng đế nhìn thấy gương mặt đó, có hơi hoảng hốt, trong hai con mắt thâm trầm hiện lên thần sắc phức tạp, tốc độ biến ảo cực nhanh, khiến người khác không thể nắm bắt.
Nộ khí ngập trời quanh thân hoàng đế cũng từ từ tiêu tán, đến khi không còn chút vết tích.
Nam tử trên giường mặc một bộ áo gấm tơ lụa hoa văn chìm, bên hông là một dây lưng dài nhỏ buộc lỏng lẻo, tựa như chỉ gạt nhẹ một cái, sẽ mở ra tán loạn.
Mái tóc đen dài trên đầu không có gì trói buộc, đổ dài xuống, nhẹ nhàng tản ra ánh sáng màu đen ôn nhu, gió nhẹ thổi, nâng lên những sợi tóc đen bên trán, khẽ phẩy qua khuôn mặt hắn, rất nhẹ, rất nhẹ. Tựa như sợ làm kinh động đến vẻ mặt đang ngủ bình thản kia.
Nhưng lại làm cho người khác nhịn không được muốn chạm vào khuôn mặt hoàn mỹ ấy.
Tông Chính Vô Ưu, hắn cứ như vậy bị người ta khiêng lên đại điện, ngủ say như chết. Khuân mặt ngọt ngào thuần khiết giống như đang ngon giấc trong lòng mẹ, không chút phòng bị.
Mạn Yêu không khỏi nghĩ ngợi, chẳng biết đôi mắt thế nào mới xứng với dung mạo tuyệt thế bậc này?
Là tập hợp ánh sáng thuần khiết đẹp đẽ chói mắt của trời đất? Hay là trong suốt như tiên, mê hoặc thế nhân? Hoặc là thần minh cơ trí, khiến cả thế gian ở trước mặt hắn cũng không có chỗ che dấu?
Nàng không tự chủ được vẫn còn suy đoán, nhưng mà, sai rồi, đều sai rồi, hơn nữa sai hoàn toàn!
Sau khi đôi mắt đóng chặt kia chậm rãi mở ra, mọi người từ trong đáy lòng rùng mình một cái, cặp mắt kia, cặp mắt kia... tà vọng tựa như Diêm La bước ra từ mười tám tầng địa ngục.
Nếu không phải chính mắt nhìn thấy, sẽ không ai tin trên đời này lại có một người như vậy.
Có thể đem hai loại khí chất tà ác và thuần khiết hoàn toàn khác nhau dung hợp đến cực hạn như vậy.
Tông Chính Vô Ưu hơi nhổm dậy, khuỷu tay chống xuống giường, cánh tay còn lại tùy ý đặt trên đầu gối, rõ ràng là bộ dáng lười biếng, nhưng khi hắn làm lại toát ra một loại ưu nhã cực độ.
Hắn quét mắt bốn phía, không nhìn hoàng đế, cũng phớt lờ chúng thần hoàng tử, tầm mắt chỉ rơi vào nữ tử một thân giá y đỏ thẫm. Ánh mắt hắn như tích tụ hàn băng ngàn năm, tỏa ra khí lạnh sâu thẳm.
Dưới cái nhìn chăm chú không biểu tình gì của hắn, Mạn yêu cảm thấy huyết dịch của mình nhanh chóng đông lại, nhưng con ngươi của nàng vẫn không có một tia né tránh, mà là xuyên qua rèm châu trực tiếp nhìn lại, nhìn thẳng vào đáy mắt Tông Chính Vô Ưu.
Nắng sớm xuyên qua song cửa sổ giấy màu trắng nhạt, từng chút chiếu nghiêng vào thân thể mảnh mai thon dài của hắn, như dòng nước bạc chảy dài, vẽ ra đường cong rắn chắc hoàn mỹ.
Quầng sáng nhẹ nhàng bao phủ toàn thân hắn cũng không che lấp được sự băng lãnh và tà mị lưu chuyển trong mắt.
Thì ra một người, giữa mở mắt và nhắm mắt lại khiến người ta có cảm giác khác biệt lớn như vậy, lớn đến nỗi dường như là hai người hoàn toàn khác nhau!
Bên trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh không tiếng động, không khí cũng như ngưng trệ.
Tông Chính Vô Ưu bỗng nhiên cong môi cười, nét mặt mang theo vài phần châm biếm.
Hắn nhìn nữ tử đối diện sau bức rèm châu, mơ hồ có thể thấy được con ngươi trong sáng không có nửa phân sợ hãi, mi mắt hơi rủ xuống. Lười nhác mở miệng:
"Khẩu vị của hoàng đế bệ hạ càng ngày càng đặc biệt nha, mấy lần trước ban cho ta mỹ nữ, ta còn chẳng có hứng thú, lần này lại tìm tới một lão bà 20 tuổi chưa xuất giá, vô đức vô mạo* bắt ta lấy về! Người gấp gáp như vậy nhét cho ta một nữ nhân?"
*vô đức vô mạo: không có tài đức, không có dung mạo
Giọng nói ngạo mạn của hắn hết sức giễu cợt, Tiêu Sát nghe vậy ánh mắt nghiêm khắc, hắn trước giờ không phải người dễ kích động, nhưng chủ tử của hắn, công chúa tôn quý nhất của Khải Vân Quốc há lại để cho người nước khác làm nhục hết lần này đến lần khác!
Tay nắm thành quyền, đang muốn cất bước tiến lên, thế nhưng nữ tử trước mặt dường như cảm nhận được ý đồ của hắn, đột nhiên giơ một tay lên.
Bàn tay ấy trắng noãn như ngọc, tinh tế khéo léo, mỗi một ngón tay thon dài như lộ ra sức mạnh kiên định, khiến hắn không tự chủ được dừng lại, nhíu chặt mày, đè nén lửa giận trong lòng, chậm rãi lui về sau.
Edit: Tuyết Ly
Bình luận facebook