Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
C6.txt
Tông Chính Vô Ưu nhìn nữ tử đang từ từ tiến lại phía mình, hai hàng lông mày nhíu chặt, rõ ràng biểu đạt hắn không vui.
Khi nàng đã đến gần sát giường, ánh mắt hắn đột nhiên âm lãnh khác thường, bắn ra một tia sát khí.
Mạn Yêu bất giác dừng lại, xem ra lời đồn Ly vương không thích nữ tử lại gần mình là có thật.
Nàng yên lặng nhìn đôi mắt tà mị của hắn, đôi môi hé mở, thanh âm trong vắt uyển chuyển nói:
"Nghe nói Ly vương thân tại triều đình, dùng một kế đẩy lui quân địch, quyết định thắng lợi ở xa ngàn dặm, tài trí cao minh, đương thời hiếm thấy, Dung Nhạc từ lâu sinh lòng mến mộ, hôm nay được gặp điện hạ tư chất cao quý, càng hết lòng cảm mến, Dung Nhạc tự biết dung nhan tài mạo không xứng kết đôi cùng điện hạ, nhưng vì hòa bình hai nước, hi vọng điện hạ có thể cho Dung Nhạc một cơ hội thấu hiểu lẫn nhau, nếu như nửa năm sau, Ly vương điện hạ người... vẫn như trước không hề có hứng thú với ta, vậy ta cam tâm tình nguyện lấy người khác, tuyệt đối không oán giận."
Tông Chính Vô Ưu híp mắt nhìn nàng, ánh mắt nữ nhân nhìn hắn, hắn đã gặp qua nhiều rồi, nhưng nữ tử trước mặt trong miệng nói yêu mến, trong mắt lại có tính toán, có trông đợi, chỉ duy nhất không có chút say mê hay ái mộ nào.
Nếu vốn đã không thích, vậy những lời này là có mục đích gì? Nàng muốn định ước nửa năm là vì nguyên do nào? Bất kể là nguyên nhân nào đi nữa, chuyện này có liên quan gì tới hắn?
Tông Chính Vô Ưu vén vạt áo một cái đã đứng ở trước mặt nàng, động tác đứng lên của hắn như nước chảy mây trôi, tự nhiên lưu loát lại tiêu sái mê người.
Tròng mắt hắn nhìn nàng, tư thế từ trên cao nhìn xuống khiến nàng có cảm giác bị áp bức mãnh liệt.
Thân thể của nàng nháy mắt cứng đờ, mỗi sợi thần kinh đều căng lên, nhưng đôi mắt nàng vẫn nhìn hắn không nhúc nhích, chỉ thấy hắn cong môi cười giễu cợt:
"Ngươi muốn khiến bổn vương trong vòng nửa năm, chấp nhận cưới ngươi làm thê? Đúng là kẻ ngốc nói mê."
Mạn Yêu khẽ nâng chân mày, cười nói:
"Nếu như Ly vương điện hạ đã tự tin như thế, vậy chúng ta sao không ở đây đánh cược một phen. Không biết điện hạ... có dám hay không?"
Tông Chính Vô Ưu hừ một cái, cười nói:
"Phép khích tướng? Chỉ dựa vào trò vặt này của ngươi mà cũng dám khoe khoang trước mặt bổn vương?"
Ánh mặt trời bên ngoài bỗng nhiên tối lại, tia sáng ban đầu chiếu trên người hắn lúc này biến thành có chút âm lãnh, tăng thêm vẻ tà ác trong con ngươi hắn, tựa như một hang động tối tăm ẩm thấp, lạnh lẽo không có ánh mặt trời, tản ra khí tức âm u, bất tri bất giác thẩm thấu vào trong xương tủy người khác.
Mạn Yêu áp chế sự khó chịu trong lòng, vào thời khắc này, tuyệt đối không thể chùn bước. Nàng phải đạt được hiệp ước này.
Nếu đã không thể thoát khỏi một cuộc hôn nhân chính trị, vậy nàng ít nhất cũng phải tranh thủ nửa năm tự do, lợi dụng thời gian này chọn lựa cho mình một trượng phu phù hợp.
Cho dù không yêu, cũng có thể đưa ra thỏa thuận, sau khi thành thân không ai can thiệp chuyện của nhau.
Nghĩ đến đây nàng khẽ ngước mặt lên, chăm chú nhìn thẳng nói:
"Coi như là đã đồng ý đi! Trừ phi Ly vương không dám chấp nhận việc cá cược này? Thì ra... Ly vương điện hạ danh chấn cửu châu, vậy mà lại không có lòng tin với chính mình."
Chưa từng có nữ tử nào có thể ở trước mặt hắn bình tĩnh thản nhiên, không hề sợ hãi như vậy.
Trong mắt Tông Chính Vô Ưu nổi lên một tia hứng thú, ý cười từ từ hiện lên trên môi, hời hợt nhưng lại mang theo một tia cuồng nịnh âm hiểm.
Lâm Thiên hoàng đế cảm thấy đây cũng là một cách giải quyết tốt, liền nói:
"Chuyện này cứ theo như Dung Nhạc trưởng công chúa nói mà làm, lấy nửa năm làm kỳ hạn. Vô Ưu, nếu như nửa năm sau, con vẫn không muốn cưới công chúa, trẫm tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng con!"
Tông Chính Vô Ưu chợt quay đầu nhìn hoàng đế, sắc mặt lạnh lẽo nói:
"Chuyện của ta, người dựa vào cái gì mà thay ta quyết định? Cho dù bây giờ ta không đồng ý, người cũng không miễn cưỡng nổi ta!"
Những lời này cực kỳ táo bạo, sắc mặt quần thần đều biến đổi, thầm nghĩ:
"Có công chúa Khải Vân Quốc ở đây, Ly vương lại hết lần này đến lần khác không vâng lời bệ hạ, thật là tổn hại quốc thể."
Lâm Thiên hoàng đế nghe vậy giận tím mặt, chỉ vào hắn lớn tiếng quát:
"Tông Chính Vô Ưu, con,... quá láo xược! Trẫm ngoại trừ là phụ thân của con, còn là vua một nước, con đừng nghĩ trẫm sẽ không trị tội con!"
"Phụ thân? ...Người sao?"
Khóe mắt Tông Chính Vô Ưu hất lên, lạnh lùng hỏi lại, trong ngữ khí đầy ý vị châm biếm.
Mạn Yêu khẽ run, dường như nàng nhìn thấy trong đáy mắt hắn có một tia hận ý khó phát giác, vừa ẩn nhẫn vừa kín đáo.
Lại thấy sắc mặt Lâm Thiên hoàng đế chợt biến đổi, ánh mắt vô cùng phức tạp, nàng không khỏi âm thầm cảm thấy kỳ quái.
Rốt cuộc vì sao, cho dù Tông Chính Vô Ưu ở trước mặt hoàng đế có phách lối cỡ nào cũng không bị giáng tội?
Tông Chính Vô Ưu cười ha ha, lại nói:
"Trị tội ta? Được thôi! Chỉ là không biết hoàng đế bệ hạ muốn trị tội gì của ta? Trong mắt không có hoàng thượng, kháng chỉ bất tuân, coi khinh hoàng quyền, đại nghịch bất đạo... Tùy tiện chọn một cái, cũng là đại tội tru di cửu tộc! Hoàng đế bệ hạ nếu không muốn bị liên lụy, vậy xin mời nhanh chóng trục xuất ta khỏi hoàng tộc, rồi hãy buộc tội!"
"Con, con..." Lâm Thiên hoàng đế vô cùng tức giận, ngực phập phồng dữ dội, nhìn chằm chằm hắn nói không nên lời, hồi lâu mới nói:
"Được, được, được... Con năm lần bảy lượt thách thức tính nhẫn nại của trẫm, vậy thì vĩnh viễn cũng đừng vào hoàng cung này nữa, trẫm, trẫm hôm nay thành toàn cho con. Người đâu!"
Chúng thần kinh hãi, xem ra lần này làm thật rồi!
Cửu hoàng tử vội vàng tiến lên nói:
"Phụ hoàng bớt giận! Thất ca chỉ là nhất thời xúc động, miệng không lựa lời, mong phụ hoàng xem lại Thất ca có công hiến kế đẩy lui địch, tạm tha cho Thất ca lần này đi!"
Có một đại thần phụ họa theo:
"Đúng vậy bệ hạ, lần này đánh bại man di phương Bắc, không thể thiếu công lao của Ly vương, xin bệ hạ khai ân, tha cho Ly vương tội bất kính."
"Xin bệ hạ khai ân!" Chúng thần đồng loạt cúi đầu, ngay cả thái tử vẫn luôn thờ ơ cũng thuận theo xin tha giúp hắn.
Mạn Yêu quét mắt nhìn Tông Chính Vô Ưu, thấy thần sắc trên mặt hắn từ đầu đến cuối đều chẳng mảy may biến đổi, tựa hồ trước nay chưa từng lo lắng sinh tử an nguy của bản thân, hoặc là hắn đã nắm chắc Lâm Thiên hoàng đế sẽ không thật sự định tội hắn?
Nhưng khi Lâm Thiên hoàng đế ngẩn ngơ nhìn khuân mặt hoàn mỹ của Tông Chính Vô Ưu, trong đôi mắt đầy căm giận lại lộ ra phần tình cảm phức tạp không thể nói rõ, cuối cùng lửa giận từ từ tiêu tán, chỉ còn lại một chút bi ai và bất đắc dĩ nhàn nhạt.
Hoàng đế xoay người, đối với nhi tử mình thương yêu nhất, nhẹ nhàng phất tay nói:
"Con, lui xuống đi."
Tông Chính Vô Ưu mặt không biểu tình nói:
"Sau này, không có chuyện gì đừng triệu ta vào cung, bằng không, ta không dám đảm bảo lần sau sẽ còn quá đáng thế nào đâu!"
Dứt lời vung tay áo, quay đầu nhìn về phía Mạn Yêu, ngữ khí vô cùng khinh miệt nói:
"Còn ngươi nữa... Một nữ nhân vừa già vừa xấu mà cũng muốn bước vào đại môn Ly vương phủ của ta? Hay là chờ kiếp sau đầu thai lại đi."
Cho dù là người tu dưỡng tốt hơn nữa cũng không thể làm thinh trước những lời chế nhạo xem thường năm lần bảy lượt này, huống chi nàng còn là công chúa đến hòa thân, địa vị ngang bằng hắn.
Nhịn một lần là bình tĩnh, nhịn hai lần là người có tu dưỡng, nhưng nhịn nhiều lần sẽ khiến người ta cho là nàng yếu đuối dễ lấn lướt.
Mạn Yêu không khỏi cười lạnh nói:
"Ta còn tưởng Ly vương điện hạ là người tài trí thiên hạ vô song, không ngờ cũng là hạng người nông cạn như vậy. Nếu như Ly vương điện hạ thích mỹ nhân, chi bằng về nhà... tự soi gương, chẳng phải càng hay hơn sao?"
Nàng không thể cứ như vậy để hắn đi, vì tự do, nàng phải đánh cược một lần.
Lời còn chưa dứt, thân hình nam tử phía trước quay lại, chỉ nghe thấy một âm thanh chói tai, trước mặt một đạo hàn quang lóe lên, kiếm khí lạnh lẽo ập xuống, chớp mắt bao phủ toàn thân.
Một khắc đó, nàng dường như đã thấy mùi vị chết chóc.
Sát khí ngập tràn. Mọi người sửng sốt, ngay cả Lâm Thiên hoàng đế cũng biến đổi sắc mặt, nhưng Tiêu Sát còn chưa kịp cử động, thanh kiếm trong tay Tông Chính Vô Ưu đã tra vào vỏ.
Cấm vệ quân Hướng thống lĩnh khiếp sợ đứng im tại chỗ, kiếm trong tay hắn từ lúc ra khỏi vỏ đến lúc vào vỏ, chỉ trong nháy mắt, hắn thậm chí không nhìn rõ Ly vương tiếp cận mình lúc nào, lại rút kiếm trong tay hắn ra làm sao?
Nhanh, quá nhanh rồi! Nhanh đến nỗi Mạn Yêu chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, cả người như ngã vào kẽ nứt địa ngục. Cảm giác sợ hãi từ đáy lòng liên tiếp dâng lên, chảy theo huyết mạch, dọc theo xương cốt tứ chi, giống như con rắn linh hoạt luồn lách trong cơ thể nàng, kích thích từng trận run rẩy trong lòng.
Cả đại điện yên tĩnh như tờ. Mọi người mở to hai mắt, thở cũng không dám thở mạnh.
Lụa đỏ bị cắt vụn từ từ rơi xuống trước mặt nàng, mang theo khí tức điên cuồng quét qua chóp mũi nàng.
Màu đỏ như máu, bay lượn giữa không gian đại điện, tựa như tuyết lớn rơi lả tả ngày đông bị nhuộm máu tươi.
Mà trên người nàng chỉ còn lại trung y mỏng manh, cứ đứng thẳng ở đó như pho tượng, cả người lạnh cóng, cơ thể căng thẳng muốn nứt ra.
'Tí tách... tí tách...'
Chợt vang lên tiếng giọt nước đập xuống nền gạch, một giọt, hai giọt, ba giọt...
Mọi người kinh hãi nhìn nhau, giọt nước trong không trung hiện lên ánh sáng huyết sắc đỏ thẫm, từ trong ống tay áo màu trắng của nữ tử rơi xuống.
Đau đớn kịch liệt từ mười đầu ngón tay truyền tới, mặt nàng trắng bệch, nhưng vẫn cố tự trấn định, con ngươi như cũ không né không tránh, xuyên qua vô số mảnh lụa đang bay lượn, nhìn thẳng vào đôi mắt tà ác khiến người sợ hãi kia.
Nếu như nàng không phải công chúa đến hòa thân của Khải Vân Quốc, chắc hẳn đã sớm mất mạng.
Edit: Tuyết Ly
Khi nàng đã đến gần sát giường, ánh mắt hắn đột nhiên âm lãnh khác thường, bắn ra một tia sát khí.
Mạn Yêu bất giác dừng lại, xem ra lời đồn Ly vương không thích nữ tử lại gần mình là có thật.
Nàng yên lặng nhìn đôi mắt tà mị của hắn, đôi môi hé mở, thanh âm trong vắt uyển chuyển nói:
"Nghe nói Ly vương thân tại triều đình, dùng một kế đẩy lui quân địch, quyết định thắng lợi ở xa ngàn dặm, tài trí cao minh, đương thời hiếm thấy, Dung Nhạc từ lâu sinh lòng mến mộ, hôm nay được gặp điện hạ tư chất cao quý, càng hết lòng cảm mến, Dung Nhạc tự biết dung nhan tài mạo không xứng kết đôi cùng điện hạ, nhưng vì hòa bình hai nước, hi vọng điện hạ có thể cho Dung Nhạc một cơ hội thấu hiểu lẫn nhau, nếu như nửa năm sau, Ly vương điện hạ người... vẫn như trước không hề có hứng thú với ta, vậy ta cam tâm tình nguyện lấy người khác, tuyệt đối không oán giận."
Tông Chính Vô Ưu híp mắt nhìn nàng, ánh mắt nữ nhân nhìn hắn, hắn đã gặp qua nhiều rồi, nhưng nữ tử trước mặt trong miệng nói yêu mến, trong mắt lại có tính toán, có trông đợi, chỉ duy nhất không có chút say mê hay ái mộ nào.
Nếu vốn đã không thích, vậy những lời này là có mục đích gì? Nàng muốn định ước nửa năm là vì nguyên do nào? Bất kể là nguyên nhân nào đi nữa, chuyện này có liên quan gì tới hắn?
Tông Chính Vô Ưu vén vạt áo một cái đã đứng ở trước mặt nàng, động tác đứng lên của hắn như nước chảy mây trôi, tự nhiên lưu loát lại tiêu sái mê người.
Tròng mắt hắn nhìn nàng, tư thế từ trên cao nhìn xuống khiến nàng có cảm giác bị áp bức mãnh liệt.
Thân thể của nàng nháy mắt cứng đờ, mỗi sợi thần kinh đều căng lên, nhưng đôi mắt nàng vẫn nhìn hắn không nhúc nhích, chỉ thấy hắn cong môi cười giễu cợt:
"Ngươi muốn khiến bổn vương trong vòng nửa năm, chấp nhận cưới ngươi làm thê? Đúng là kẻ ngốc nói mê."
Mạn Yêu khẽ nâng chân mày, cười nói:
"Nếu như Ly vương điện hạ đã tự tin như thế, vậy chúng ta sao không ở đây đánh cược một phen. Không biết điện hạ... có dám hay không?"
Tông Chính Vô Ưu hừ một cái, cười nói:
"Phép khích tướng? Chỉ dựa vào trò vặt này của ngươi mà cũng dám khoe khoang trước mặt bổn vương?"
Ánh mặt trời bên ngoài bỗng nhiên tối lại, tia sáng ban đầu chiếu trên người hắn lúc này biến thành có chút âm lãnh, tăng thêm vẻ tà ác trong con ngươi hắn, tựa như một hang động tối tăm ẩm thấp, lạnh lẽo không có ánh mặt trời, tản ra khí tức âm u, bất tri bất giác thẩm thấu vào trong xương tủy người khác.
Mạn Yêu áp chế sự khó chịu trong lòng, vào thời khắc này, tuyệt đối không thể chùn bước. Nàng phải đạt được hiệp ước này.
Nếu đã không thể thoát khỏi một cuộc hôn nhân chính trị, vậy nàng ít nhất cũng phải tranh thủ nửa năm tự do, lợi dụng thời gian này chọn lựa cho mình một trượng phu phù hợp.
Cho dù không yêu, cũng có thể đưa ra thỏa thuận, sau khi thành thân không ai can thiệp chuyện của nhau.
Nghĩ đến đây nàng khẽ ngước mặt lên, chăm chú nhìn thẳng nói:
"Coi như là đã đồng ý đi! Trừ phi Ly vương không dám chấp nhận việc cá cược này? Thì ra... Ly vương điện hạ danh chấn cửu châu, vậy mà lại không có lòng tin với chính mình."
Chưa từng có nữ tử nào có thể ở trước mặt hắn bình tĩnh thản nhiên, không hề sợ hãi như vậy.
Trong mắt Tông Chính Vô Ưu nổi lên một tia hứng thú, ý cười từ từ hiện lên trên môi, hời hợt nhưng lại mang theo một tia cuồng nịnh âm hiểm.
Lâm Thiên hoàng đế cảm thấy đây cũng là một cách giải quyết tốt, liền nói:
"Chuyện này cứ theo như Dung Nhạc trưởng công chúa nói mà làm, lấy nửa năm làm kỳ hạn. Vô Ưu, nếu như nửa năm sau, con vẫn không muốn cưới công chúa, trẫm tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng con!"
Tông Chính Vô Ưu chợt quay đầu nhìn hoàng đế, sắc mặt lạnh lẽo nói:
"Chuyện của ta, người dựa vào cái gì mà thay ta quyết định? Cho dù bây giờ ta không đồng ý, người cũng không miễn cưỡng nổi ta!"
Những lời này cực kỳ táo bạo, sắc mặt quần thần đều biến đổi, thầm nghĩ:
"Có công chúa Khải Vân Quốc ở đây, Ly vương lại hết lần này đến lần khác không vâng lời bệ hạ, thật là tổn hại quốc thể."
Lâm Thiên hoàng đế nghe vậy giận tím mặt, chỉ vào hắn lớn tiếng quát:
"Tông Chính Vô Ưu, con,... quá láo xược! Trẫm ngoại trừ là phụ thân của con, còn là vua một nước, con đừng nghĩ trẫm sẽ không trị tội con!"
"Phụ thân? ...Người sao?"
Khóe mắt Tông Chính Vô Ưu hất lên, lạnh lùng hỏi lại, trong ngữ khí đầy ý vị châm biếm.
Mạn Yêu khẽ run, dường như nàng nhìn thấy trong đáy mắt hắn có một tia hận ý khó phát giác, vừa ẩn nhẫn vừa kín đáo.
Lại thấy sắc mặt Lâm Thiên hoàng đế chợt biến đổi, ánh mắt vô cùng phức tạp, nàng không khỏi âm thầm cảm thấy kỳ quái.
Rốt cuộc vì sao, cho dù Tông Chính Vô Ưu ở trước mặt hoàng đế có phách lối cỡ nào cũng không bị giáng tội?
Tông Chính Vô Ưu cười ha ha, lại nói:
"Trị tội ta? Được thôi! Chỉ là không biết hoàng đế bệ hạ muốn trị tội gì của ta? Trong mắt không có hoàng thượng, kháng chỉ bất tuân, coi khinh hoàng quyền, đại nghịch bất đạo... Tùy tiện chọn một cái, cũng là đại tội tru di cửu tộc! Hoàng đế bệ hạ nếu không muốn bị liên lụy, vậy xin mời nhanh chóng trục xuất ta khỏi hoàng tộc, rồi hãy buộc tội!"
"Con, con..." Lâm Thiên hoàng đế vô cùng tức giận, ngực phập phồng dữ dội, nhìn chằm chằm hắn nói không nên lời, hồi lâu mới nói:
"Được, được, được... Con năm lần bảy lượt thách thức tính nhẫn nại của trẫm, vậy thì vĩnh viễn cũng đừng vào hoàng cung này nữa, trẫm, trẫm hôm nay thành toàn cho con. Người đâu!"
Chúng thần kinh hãi, xem ra lần này làm thật rồi!
Cửu hoàng tử vội vàng tiến lên nói:
"Phụ hoàng bớt giận! Thất ca chỉ là nhất thời xúc động, miệng không lựa lời, mong phụ hoàng xem lại Thất ca có công hiến kế đẩy lui địch, tạm tha cho Thất ca lần này đi!"
Có một đại thần phụ họa theo:
"Đúng vậy bệ hạ, lần này đánh bại man di phương Bắc, không thể thiếu công lao của Ly vương, xin bệ hạ khai ân, tha cho Ly vương tội bất kính."
"Xin bệ hạ khai ân!" Chúng thần đồng loạt cúi đầu, ngay cả thái tử vẫn luôn thờ ơ cũng thuận theo xin tha giúp hắn.
Mạn Yêu quét mắt nhìn Tông Chính Vô Ưu, thấy thần sắc trên mặt hắn từ đầu đến cuối đều chẳng mảy may biến đổi, tựa hồ trước nay chưa từng lo lắng sinh tử an nguy của bản thân, hoặc là hắn đã nắm chắc Lâm Thiên hoàng đế sẽ không thật sự định tội hắn?
Nhưng khi Lâm Thiên hoàng đế ngẩn ngơ nhìn khuân mặt hoàn mỹ của Tông Chính Vô Ưu, trong đôi mắt đầy căm giận lại lộ ra phần tình cảm phức tạp không thể nói rõ, cuối cùng lửa giận từ từ tiêu tán, chỉ còn lại một chút bi ai và bất đắc dĩ nhàn nhạt.
Hoàng đế xoay người, đối với nhi tử mình thương yêu nhất, nhẹ nhàng phất tay nói:
"Con, lui xuống đi."
Tông Chính Vô Ưu mặt không biểu tình nói:
"Sau này, không có chuyện gì đừng triệu ta vào cung, bằng không, ta không dám đảm bảo lần sau sẽ còn quá đáng thế nào đâu!"
Dứt lời vung tay áo, quay đầu nhìn về phía Mạn Yêu, ngữ khí vô cùng khinh miệt nói:
"Còn ngươi nữa... Một nữ nhân vừa già vừa xấu mà cũng muốn bước vào đại môn Ly vương phủ của ta? Hay là chờ kiếp sau đầu thai lại đi."
Cho dù là người tu dưỡng tốt hơn nữa cũng không thể làm thinh trước những lời chế nhạo xem thường năm lần bảy lượt này, huống chi nàng còn là công chúa đến hòa thân, địa vị ngang bằng hắn.
Nhịn một lần là bình tĩnh, nhịn hai lần là người có tu dưỡng, nhưng nhịn nhiều lần sẽ khiến người ta cho là nàng yếu đuối dễ lấn lướt.
Mạn Yêu không khỏi cười lạnh nói:
"Ta còn tưởng Ly vương điện hạ là người tài trí thiên hạ vô song, không ngờ cũng là hạng người nông cạn như vậy. Nếu như Ly vương điện hạ thích mỹ nhân, chi bằng về nhà... tự soi gương, chẳng phải càng hay hơn sao?"
Nàng không thể cứ như vậy để hắn đi, vì tự do, nàng phải đánh cược một lần.
Lời còn chưa dứt, thân hình nam tử phía trước quay lại, chỉ nghe thấy một âm thanh chói tai, trước mặt một đạo hàn quang lóe lên, kiếm khí lạnh lẽo ập xuống, chớp mắt bao phủ toàn thân.
Một khắc đó, nàng dường như đã thấy mùi vị chết chóc.
Sát khí ngập tràn. Mọi người sửng sốt, ngay cả Lâm Thiên hoàng đế cũng biến đổi sắc mặt, nhưng Tiêu Sát còn chưa kịp cử động, thanh kiếm trong tay Tông Chính Vô Ưu đã tra vào vỏ.
Cấm vệ quân Hướng thống lĩnh khiếp sợ đứng im tại chỗ, kiếm trong tay hắn từ lúc ra khỏi vỏ đến lúc vào vỏ, chỉ trong nháy mắt, hắn thậm chí không nhìn rõ Ly vương tiếp cận mình lúc nào, lại rút kiếm trong tay hắn ra làm sao?
Nhanh, quá nhanh rồi! Nhanh đến nỗi Mạn Yêu chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, cả người như ngã vào kẽ nứt địa ngục. Cảm giác sợ hãi từ đáy lòng liên tiếp dâng lên, chảy theo huyết mạch, dọc theo xương cốt tứ chi, giống như con rắn linh hoạt luồn lách trong cơ thể nàng, kích thích từng trận run rẩy trong lòng.
Cả đại điện yên tĩnh như tờ. Mọi người mở to hai mắt, thở cũng không dám thở mạnh.
Lụa đỏ bị cắt vụn từ từ rơi xuống trước mặt nàng, mang theo khí tức điên cuồng quét qua chóp mũi nàng.
Màu đỏ như máu, bay lượn giữa không gian đại điện, tựa như tuyết lớn rơi lả tả ngày đông bị nhuộm máu tươi.
Mà trên người nàng chỉ còn lại trung y mỏng manh, cứ đứng thẳng ở đó như pho tượng, cả người lạnh cóng, cơ thể căng thẳng muốn nứt ra.
'Tí tách... tí tách...'
Chợt vang lên tiếng giọt nước đập xuống nền gạch, một giọt, hai giọt, ba giọt...
Mọi người kinh hãi nhìn nhau, giọt nước trong không trung hiện lên ánh sáng huyết sắc đỏ thẫm, từ trong ống tay áo màu trắng của nữ tử rơi xuống.
Đau đớn kịch liệt từ mười đầu ngón tay truyền tới, mặt nàng trắng bệch, nhưng vẫn cố tự trấn định, con ngươi như cũ không né không tránh, xuyên qua vô số mảnh lụa đang bay lượn, nhìn thẳng vào đôi mắt tà ác khiến người sợ hãi kia.
Nếu như nàng không phải công chúa đến hòa thân của Khải Vân Quốc, chắc hẳn đã sớm mất mạng.
Edit: Tuyết Ly
Bình luận facebook