Hắn không hỏi lại ta vì sao xuất hiện ở Lộc Lăng, cũng không hề nhắc đến chuyện ở thanh lâu hôm ấy.
"Tay ngươi sao rồi?"
"Vết thương đã đóng vảy, nhưng mà vẫn chưa hoạt động mạnh được ạ."
Hắn nhìn ta mang ý dò xét và hoài nghi. Để xóa bỏ nghi ngờ trong lòng hắn, ta nói: "Hồi nhỏ nô tỳ từng giúp cha đúc rèn, tay chân bị thương cũng là chuyện bình thường. Nô tỳ đã quen rồi, vết thương cỏn con này không vấn đề gì."
Bất luận hắn có tin hay không thì chuyện ta cứu hắn là thật.
Khi bị truy sát, Triệu Dần Chi và Tiêu Cảnh Can phân ra mỗi người một ngả, đến nay vẫn chưa có tin tức về Triệu Dần Chi.
Tiêu Cảnh Can đến Lộc Lăng đã được năm ngày nhưng chưa điều tra ra manh mối nào.
"Vì sao bệ hạ không đến những vùng khác ở Lộc Lăng xem thử? Tuy là hạn hán, nhưng nội thành Lộc Lăng chưa bị thiệt hại còn những thôn xóm xung quanh lại khát nước đói ăn."
Hắn nhìn ta như người bỗng nhiên tỉnh ngộ. Nhưng ngay sau đó ánh mắt lại trở nên nghi hoặc: "Sao ngươi nghĩ ra được những chuyện này?"
"Không phải nô tỳ có thể nghĩ ra, mà là khi nô tỳ đến đây mắt trông thấy vậy. Có lẽ bệ hạ vì đi lại quá khẩn trương, gấp gáp, nên không kịp thấy."
Hắn tiến gần đến chỗ ta, nhìn một hồi lâu, nói: "Trẫm không thích người quá thông minh."
Đúng là đánh giá cao ta quá rồi, mấy mánh lới vặt vãnh này mà tính là thông minh gì.
"Nô tỳ ngu dốt, không hiểu ý bệ hạ."
Ta đi với hắn đến một thôn xóm bên sườn núi đá..
Dân cư thưa thớt, cảnh tượng hoang liêu.
Chính vào lúc ấy, ta trông thấy một nam nhân gầy trơ xương. Y vừa ăn thịt người, vừa sợ sệt ngó liếc xung quanh. Mắt y đỏ đục, hai tay không ngừng run rẩy.
Tiêu Cảnh Can quay mặt đi chỗ khác, cau mày, nói một câu “tàn nhẫn tột độ”.
"Nhân tính chỉ vậy, vì muốn sống tiếp chuyện gì cũng có thể làm."
Hắn tức giận: "Ăn thịt người, phi nhân tính."
Chuyện phi nhân tính, ta cũng từng trải qua.
Núi đá có nhiều sơn tặc, mà ngân khố cứu trợ thiên tai lại biến mất ở đây?!
Được Tiêu Cảnh Can ban phát chút ân huệ, người đàn ông ăn thịt người kia đội ân hắn lắm. Y cũng cung cấp được vài thông tin có ích.
Quan tặc cấu kết, tàn sát cướp bóc.
Tiêu Cảnh Can nghe vậy thì đi về phía núi đá, ta đuổi theo sau. Hắn hiểu chuyện quốc gia đại sự, nhưng không biết lòng người hiểm ác đến mức nào. Nếu như không may hắn bỏ mạng ở đây, vậy thì tất cả những nỗ lực của ta há chẳng phải trở thành công cốc hết sao.
Hắn có thể chết, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ.
Khi biết Triệu Dần Chi đến Lộc Lăng, biểu hiện của Hàn quý phi rất kỳ lạ, rất khác thường. Chuyện cướp ngân khố có lẽ là có liên quan đến Hàn gia, nhưng ta không biết phải nói thế nào cho Tiêu Cảnh Can biết.
Nếu hắn điều tra ra chân tướng, địa vị của Hàn quý phi khó mà bảo toàn, ắt là chuyện tốt. Nếu hắn không điều tra ra, Triệu Dần Chi sẽ rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng, Hàn quý phi sớm muộn cũng sẽ lấy mạng y.
Đợi đến khi trăng lên, Tiêu Cảnh Can lẻn vào trong trại của bọn sơn tặc. Nhưng đã tới gà gáy vẫn chưa thấy người đâu.
Quả nhiên ra khỏi hoàng cung, đế vương cũng không bằng thổ phỉ.
Ta đang cân nhắc xem vào đó bằng cách nào thì có một bóng người phóng qua rào vào bên trong.
Triệu Dần Chi! Hắn đã tìm được đến đây.
Đúng là Triệu Công Công nhanh nhẹn mạnh mẽ tốt hơn Tiêu Cảnh Can kia nhiều.
Hắn lại giúp ta giải quyết được một vấn đề lớn.
Triệu Dần Chi đánh ngất thủ vệ, ta đường hoàng đi vào, tiện thể gõ luôn vào cái thanh la.
Triệu Dần Chi bị bắt.
Hắn nhìn ta vô cùng kinh ngạc. Ta lắc lắc đầu ra hiệu với hắn, hắn hiểu ý, không nói gì nữa.
"Đám phế vật này, có người lẻn vào cũng không biết, đồ của đại nhân mà bị mất các ngươi có gánh được trách nhiệm không?"
Áp trại là một tên râu quai nón, hắn vẫn chưa tỉnh ngủ, đang cố dụi mắt cho tỉnh. Sau khi nhìn rõ mặt ta, hắn nghi ngờ hỏi: "Thứ tạp chủng này ở đâu ra đây, dám đến địa bàn của lão tử gây sự?"
Sau khi nghe người bên cạnh nói về lai lịch của ta, thoắt cái mặt hắn biến sắc.
Xem ra ta thắng vụ cược này rồi.
"Ngươi là ai?" Hắn hỏi.
Ta lạnh lùng đáp: "Tên của tạp gia ngươi cũng đáng được biết sao?"
"Rốt cuộc ngươi là ai, đến trại bọn ta làm gì?"
Tên râu quai nón không dễ bị lừa.
"Phế vật, bên trên đã tra ra đến đây, nếu không phải là tạp gia đến kịp, e là vị Triệu công công này đã biết hết mọi chuyện rồi."
Tên râu quai nón hoảng sợ. Hắn ra lệnh cho thủ hạ đi xem thử người bị bắt kia có phải là hoạn quan không, sau khi biết đúng là sự thật, hắn sợ mất mật.
Triệu Dần Chi phối hợp với ta, nói: "Đám tặc tử các ngươi, bệ hạ đã biết hết tất cả mọi chuyện. Ta khuyên các ngươi nên ngoan ngoãn thả ta ra, nếu không muốn thấy cảnh đầu rơi máu chảy."
Tên râu quai nón đá vào người Triệu Dần Chi, rồi y nói với ta: "Đại nhân, tiểu nhân mạo phạm rồi. Mong đại nhân chỉ lối cho đám tiểu nhân biết nên làm gì."
Ta quay lưng lại, nói: "Nương nương phái ta không quản đường xa đến đây là để báo cho các ngươi biết mà trốn đi. Hoàng thượng đã điều động Triệu công công đến truy tìm manh mối, người ngựa triều đình không chừng đang ở phía sau. Bây giờ mọi người đều chung một thuyền, không ai được phép tự ý làm càn. Các ngươi mau rời khỏi đây, tốt nhất là đốt rụi cái trại này đi để tránh hậu họa về sau."
Tên râu quai nón có vẻ không đồng tình, nói: "Nơi đây là nhà của các huynh đệ, đốt rồi bọn tiểu nhân biết đi đâu?"
"Nương nương tự có sắp xếp. Các ngươi phân nhau ra trốn vào nội thành Lộc Lăng trước, sau khi sóng lặng gió ngừng, nương nương sẽ có thưởng hậu hĩnh. Các ngươi sẽ không còn phải sống những ngày đi cướp bóc chém giết nữa."
Bọn chúng nửa tin nửa ngờ, nhưng đa số đều đã bắt đầu lung lay.
"Nhưng còn tiểu công tử, bọn tiểu nhân biết ăn nói với tiểu công tử ra sao?"
Không ngờ còn có thu hoạch ngoài dự liệu.
Tiểu công tử mà hắn nhắc đến có lẽ là tiểu thiếu gia Hàn gia.
"Bên tiểu công tử nương nương cũng tự có sắp xếp, các ngươi không cần hỏi nhiều."
Bọn họ gật đầu, quay ra định giơ đao giết chết Triệu Dần Chi.
"Dừng tay. Nếu như ngươi giết hắn, không phải là đang thừa nhận chuyện các ngươi cướp ngân khố cứu nạn sao?"
Hắn vò đầu, hỏi: "Vậy phải làm sao?"
Ta cười nói: "Họa này ắt phải có người mang, Triệu công công vừa hay là một lựa chọn tốt."
Triệu Dần Chi không nén nổi tức giận trừng mắt nhìn ta. Thực lòng ta vô cùng khâm phục hắn. Triệu công công quả là người thông minh.
"Chiêu này của đại nhân thật khéo."
Bọn họ còn chưa thu dọn đồ đạc xong đã bỏ chạy, chỉ còn lại cái trại vắng vẻ.
Triệu Dần Chi thở phào, vẻ mặt khâm phục, hỏi: "Sao ngươi không hỏi ngân khố cứu nạn được giấu ở đâu?"
"Hỏi nhiều sẽ dễ bị lộ."
Ta cởi dây trói cho hắn, nhưng trong thoáng chốc mặt hắn vô cùng hung ác. Hắn bóp cổ ta.
"Triệu công công...khụ khụ...ngài...làm gì thế?"
"Rốt cuộc mục đích của ngươi là gì?" Y hỏi.
"Ta chỉ muốn...khụ khụ...giúp ngài."
Giọng hắn lạnh lùng: "Nói xằng nói bậy."
Một giọt nước mắt rơi xuống, thấm vào tay hắn.
"Ngài rất giống ca ca ta, ta không muốn ngài bị thương."
Tay Triệu Dần Chi khẽ run, hắn nới lỏng tay, đáy mắt như ẩn hiện nỗi bi thương.
"...Ngươi có ca ca?" Hắn hỏi ta.
Ta ngồi thụp xuống đất, không còn sức, gắng nói: "Có, tiếc là không gặp được nữa."
"Vì sao?"
"Huynh ấy chết rồi."
Hình như Triệu Dần Chi nhớ lại điều gì, hắn chỉ trầm mặc, trong mắt là sự tiếc thương và niềm đau khổ.
Đúng là ta có ca ca, nhưng huynh ấy còn sống hay đã chết ta cũng không rõ. Năm ấy, sau khi bị bán cho bọn buôn người, ta không gặp lại huynh ấy nữa.
Bình luận facebook