• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Bạch Thước Thượng Thần [Bạch Nguyệt Phạm Tinh 白月梵星] (2 Viewers)

  • Chương 19

Lừa thất đức không có chút nào ngoài ý muốn, miệng lừa nhếch lên cười, lộ ra hàm răng trắng: “Sao ngươi biết Long Nhị chính là ta?”

“Từ lúc ta rời kinh đến khi vào Mộc Khiếu sơn, duy nhất gặp gỡ, thứ không phải người, chỉ có ngươi.” Bạch Thước thở dài: “Yêu quái các ngươi, có phải đều cảm thấy phàm nhân không có đầu óc hay không?”

“Đừng đánh đồng ta với sát tinh kia.” Long Nhị Lư rùng mình một cái: “Bạch nha đầu, lúc chúng ta chạy ra từ Mộc Khiếu sơn, là ngươi dùng máu của ngươi, đánh thức con heo kia hả?”

Đáy mắt Bạch Thước lộ ra một tia cảnh giác.

“Đừng sợ, ta sẽ không đòi bao nhiêu máu của ngươi, chỉ cần một lọ như này……” Lừa giẫm trên mặt đất một chút, trên mặt đất hóa ra một cái bình sứ nhỏ: “Chỉ cần ngươi cho ta một lọ huyết, ta liền giúp ngươi đi gặp tên ngốc kia.”

“Được.” Bạch Thước nhặt cái bình lên, không chút do dự gật đầu đáp ứng.

Sự giảo hoạt trong mắt lừa chợt lóe qua, nhếch miệng cười, Bạch Thước lại đột nhiên mở miệng.

“Ta rất tò mò, vì sao chủ nhân Hạo Nguyệt điện kia rõ ràng đang tìm ngươi, lại không nhận ra ngươi? Còn có……ngươi rõ ràng là một con lừa, vì sao hắn lại gọi ngươi là Long Nhị?”

“Cái này sao……” Long Nhị Lư kéo dài thanh âm, nháy mắt, hai vó đều khuỵu xuống một nửa: “Trời sắp sáng rồi, ngươi xác định muốn lãng phí thời gian cho chuyện này?”

Bạch Thước sửng sốt, không nói nhiều nữa, bò lên lưng Long Nhị Lư: “Đến thiên lao!”

Đuôi lừa đảo qua, ánh huỳnh quang chợt lóe, một người một lừa biến mất trong từ đường.

Kẽo kẹt vang lên, cửa sổ bị đẩy ra, rồi lại được khép lại nhẹ nhàng.

“Ê, tiểu đầu gỗ, có phải lúc nãy nha đầu kia âm thầm trêu chọc cười nhạo ngươi không?!”

Trong viện, trên cây, hồng y thiếu niên nghiêng nghiêng dựa vào, Long Nhất Trư vẫy vẫy đôi cánh nhỏ, he he hỏi.

Phạn Việt quét mắt liếc Long Nhất Trư một cái, mặt vô biểu tình.

Linh quang chợt lóe, một người một heo xuất hiện trên đường Trường An, không xa không gần đi theo tiếng chân lừa kia. Tuy người khác không nhìn thấy con lừa đần độn nhưng nó lại không thể thoát khỏi mắt Phạn Việt.

“Sao ngươi có thể nhìn ra chân thân của con lừa đần độn đó vậy? Ngay cả ta cũng chưa phát hiện?”

Phạn Việt lười biếng, một chút khí lực cũng không muốn lãng phí trên người đầu heo.

Cách đó không xa, tiếng trống canh đột nhiên gõ vang, con lừa đần độn kinh hãi nhảy dựng, chân lừa mềm nhũn, Bạch Thước thiếu chút nữa ngã từ trên lưng lừa xuống, luống cuống tay chân ôm chặt lấy cổ lừa, sợ mạng nhỏ xong rồi.

Nhìn bộ dạng cực kỳ tham sống của nàng, Phạn Việt đột nhiên cong cong khóe miệng.

“Ngươi có gặp qua người nào sợ chết hơn nữ nhân này chưa?”

Phạn Việt đột nhiên mở miệng, không đầu không đuôi, Long Nhất Trư chớp chớp mắt, ánh mắt ngây thơ.

“Sợ chết tới vậy, vào lúc chạy trốn, nàng ta cũng không quên con lừa kia.” Phạn Việt cười nghiền ngẫm: “Nếu không phải ta đột nhiên đánh nàng hôn mê, nàng lại được đạo sĩ Đại Trạch sơn đưa về kinh thành, phàm nhân Trọng Chiêu kia lại bị nhốt trong tù, ngươi cho rằng này con lừa này có thể bắt chẹt nàng?”

Long Nhất Trư ngẫm lại cũng phải, lão long như nó sống mười mấy vạn năm, đã từng gặp qua tiểu cô nương khó chơi như vậy, đó là Thượng Cổ Chân Thần khi còn nhỏ.

Long Nhất bĩu môi, hừ nhẹ: “Máu nàng tốt như vậy, lão tử còn không nỡ dùng, con lừa đần độn kia thật đúng là dám mơ tưởng! Aiz tiểu đầu gỗ, chúng ta đi theo con lừa đần độn này làm cái gì, đem cái ấm sắc thuốc này và con lừa đần độn kia về cực Bắc đi aiya……”

Long Nhất Trư vẫn đang lải nhải nói liên miên, bỗng đập mặt vào lưng Phạn Việt, chỉ thấy cách chỗ ngoặt không xa là thiên lao, một người một lừa phía trước cũng ngừng lại.

Long Nhị Lư đột nhiên nhìn chỗ này, linh quang chợt lóe, Phạn Việt biến mất tại chỗ, Long Nhị Lư quay đầu lại, cái gì cũng chưa kịp thấy, đáy mắt nó có chút nghi hoặc, cũng không thèm bận tâm.

“Ôm chặt vào!”

Bạch Thước còn chưa lấy lại tinh thần, bốn vó nó nhảy nhảy vào thiên lao, không thấy bóng dáng.

Lối vào thiên lao, Long Nhị Lư thổi ra một hơi hướng sâu vào nhà tù, thị vệ trông coi và tù nhân đều mềm oặt ngã xuống, lăn ra ngủ say.

Đuôi lừa vung lên, một người một lừa hiện hình, Long Nhị Lư khuỵu chân, Bạch Thước nhảy xuống đất.

“Tên ngốc kia đang bị nhốt ở bên trong, đi thôi.”

Thông đạo thật dài, lạnh lẽo thấu xương, Bạch Thước nhịn không được rùng mình một cái, quay lưng chạy vào sâu trong lao tù.

“Bạch nha đầu, ngươi chỉ có thời gian nửa nén hương, đừng quên!”

Tiếng Long Nhị Lư vang lên sau lưng, ngọn đèn dầu u ám, chợt sáng chợt tắt, trong nhà giam, có người gầy trơ xương, hoặc là gãy chân cụt tay, tình trạng thê thảm, Bạch Thước càng đi càng nhanh, bỗng nhiên dừng lại trước một căn nhà tù, đây là nhà tù duy nhất trong thiên lao có cửa bị mở ra, Trọng Chiêu toàn thân đầy máu, tóc tai rơi rụng, té xỉu trên chiếu, chỉ mới nửa tháng quang cảnh, quý công tử tướng phủ sang trọng gọn gàng đã bị tra tấn không ra hình người.

“A Chiêu!” Bạch Thước chưa từng thấy bộ dạng như vậy của Trọng Chiêu, nàng thất thanh kinh hô, vọt thẳng vào lao, nâng Trọng Chiêu từ trên đất dậy: “A Chiêu! Huynh thế nào rồi?”

Trọng Chiêu chậm rãi mở mắt ra, trong đôi mắt nhuộm đầy máu, mơ hồ in ra gương mặt Bạch Thước, hắn cười bi thảm, khụ ra một búng máu tươi: “Ta lại nằm mơ, nằm mơ là có thể thấy A Thước muội.”

“A Chiêu, là ta, muội là A Thước! Huynh đừng làm muội sợ!” Giọng Bạch Thước run rẩy, tim thắt lại.

Trọng Chiêu sốt mơ mơ màng màng, căn bản không nhận ra ai, chỉ nghĩ mình đang nằm mơ.

“Thật tốt, muội không gả cho ta, A Thước, muội...muội phải thật tốt……” Trọng Chiêu ho khan không ngừng, liên tục nôn ra máu, bộ quần áo trắng muốt của Bạch Thước bị nhuộm đỏ, lại không biết làm gì.

Trong hôn mê, đột nhiên Trọng Chiêu giống như bị ma nhập, hắn đột nhiên đẩy Bạch Thước ra, đôi tay đánh đấm vào mặt đất, nhìn hướng hoàng thành: “Không, cha ta trong sạch! Ông ấy cả đời vì nước vì dân, tuyệt đối sẽ không mưu nghịch!”

“A Chiêu……”

“Các ngươi vu oan cho ông ấy! Vu oan cho ông ấy! Ta không nhận tội! Không nhận tội!”

Trọng Chiêu rống to một tiếng, đập đầu vào tường, đầu đầy vết bầm và máu tươi ngã xuống.

“A Chiêu!” Bạch Thước đỡ lấy Trọng Chiêu, cũng không cách nào đánh thức hắn nữa, Bạch Thước nhìn thiếu niên cùng nhau lớn lên trong lòng ngực, sâu trong thiên lao, bất lực mà run rẩy bật khóc nức nở.

“Thời gian tới rồi, chúng ta phải đi thôi!” Tiếng Long Nhị Lư vang lên bên tai, Bạch Thước còn chưa lấy lại tinh thần đã bị một cổ lực lượng cuốn bay ra ngoài nhà tù.

Giây lát, nàng xuất hiện ngoài thiên lao, hai chân lừa thất đức hơi khuỵu xuống, đợi Bạch Thước ngồi lên lưng, nó liền chạy như điên về tướng phủ.

Bạch Thước ôm chặt cổ lừa, lần đầu trong đời, trong đầu nàng quên mất việc tu tiên, chỉ còn lại gương mặt điên cuồng của Trọng Chiêu.

Long Nhị Lư nhẹ nhàng dừng lại ngoài từ đường tướng quân phủ, ánh huỳnh quang còn chưa biến mất, thị vệ trông coi ngoài từ đường không nhìn thấy bọn họ, Long Nhị Lư đang muốn nhảy vào từ đường, bỗng nhiên cách đó không xa, vang lên một đạo thanh âm.

“Lão gia, việc đã đến nước này, dù người tự trách nữa, cũng không cứu được Trọng gia.”

Nương? Bạch Thước đột nhiên nhéo lỗ tai Long Nhị Lư, nhảy xuống từ trên người nó.

Long Nhị Lư sợ tạo ra động tĩnh, đuôi lừa vung về phía Bạch Thước, giúp nàng che giấu hành tung.

Trong viện không xa ngoài từ đường, có một ông lão dưới cây đào, vẻ mặt Bạch Tuân mệt mỏi, Bạch phu nhân đứng sau lưng ông ấy, trong đôi mắt ngấn lệ toàn là ưu buồn.

“Dưới tàng cây này có chôn ba vò rượu, là năm đó lúc sinh ra A Thước và A Hi, ta và Trọng Tương tận tay chôn. Bọn ta ước định chờ lúc hai đứa nhỏ thành thân……” Bạch Tuân thở dài, thanh âm nghẹn ngào: “Sao huynh ấy có thể hồ đồ như thế! Liên lụy cả nhà! Hài tử Trọng Chiêu kia tâm địa lương thiện, nếu không vì Thước Nhi, sao đến nông nỗi này……”

Bạch Thước đang trốn cách đó không xa, đáy lòng run lên, bất giác đến gần hai người dưới tàng cây một chút.

“Lão gia!” Bạch phu nhân cắt lời, giữ chặt tay áo Bạch tướng quân: “Không thể, ngàn vạn không thể để Thước Nhi biết chuyện này!”

Bạch phu nhân nhu nhược cả đời, chưa bao giờ có lúc mạnh mẽ kiên trì như vậy.

Biết cái gì? Rốt cuộc cha mẹ có chuyện gì gạt nàng? Đáy lòng Bạch Thước lạnh lẽo một mảnh, tay vịn trên tường không nhịn được run rẩy.

“Thước Nhi và Trọng Chiêu là thanh mai trúc mã, tình nghĩa càng sâu hơn huynh muội, Trọng Chiêu lại đối xử chân thành với nó. Nếu Thước Nhi biết bởi vì nàng hối hôn, Trọng Chiêu vì tìm nàng mà tự mình điều động tư binh tướng phủ ở Duy thành, lúc này mới bị bệ hạ phát hiện Trọng phủ nuôi dưỡng tư binh, chém cả nhà Trọng gia, nó nhất định không chịu nổi.” Bạch phu nhân nhịn không được khóc nức nở thành tiếng, lặp lại lời dặn dò Bạch Tuân: “Lão gia, chúng ta không thể để Thước Nhi biết, bằng không sau này nó làm sao bây giờ……”

Bạch Tuân ôm Bạch phu nhân vào lòng, thở dài một tiếng, trong tiếng thở dài tràn đầy bất đắc dĩ.

Ngoài viên, sắc mặt Bạch Thước trắng bệch, toàn thân run rẩy, khuôn mặt đầy máu của Trọng Chiêu điên cuồng cùng cực đan xen lặp lại trước mặt nàng, nếu không phải dựa vào tường, chỉ sợ nàng sớm đã không đứng vững.

Một luồng sáng hiện lên, Bạch Thước bị đuôi lừa quấn lấy, đi vào từ đường.

Bình bịch một tiếng, từ đường, đuôi lừa nâng lên hạ xuống, Bạch Thước không đứng vững, té ngã trên mặt đất. Hai mắt nàng dại ra, sắc mặt trắng bệch đáng sợ.

“Quơi! Tiểu Bạch?!” Giọng Long Nhị Lư đột nhiên trở nên thanh thúy non nớt, nó lấy lại tinh thần, lập tức ho khan một tiếng, khôi phục bộ dạng ông cụ non vốn có: “Bạch nha đầu?”

Bạch Thước còn đang dại ra mà ngồi dưới đất, hai mắt vô thần.

Long Nhị Lư quay đầu lại liếc mắt một cái ra ngoài cửa sổ, có chút nôn nóng. Nếu không hoàn toàn sớm đánh thức hồn lực, nó nhất định sẽ bị tảng băng chết tiệt kia tìm được, đến lúc đó nó phải biến thành một khối gỗ chân chính.

Long Nhị Lư có chút gấp gáp, phát ra tiếng phì phì trong mũi, vươn chân đang chuẩn bị dùng võ lực đánh thức Bạch Thước, lại thấy Bạch Thước đột nhiên ngẩng đầu.

“Giúp ta cứu huynh ấy, ta sẽ mang mạng của ta cho ngươi.”

Long Nhị Lư ngẩn ra, trong mắt lừa khó nén ngạc nhiên, theo sau là chột dạ.

Gì chứ! Bị phát hiện? Sao lại vậy?

“Bạch nha đầu, ngươi nói cái gì vậy, chẳng qua ta chỉ lấy một lọ máu của ngươi…… Cái gì mạng với không mạng……”

“Nếu ngươi chỉ cần một lọ máu của ta, hà tất mạo hiểm nhiều như vậy. Chỉ cần làm ta hôn mê, lấy là được. Tính cách Yêu tộc ngang ngược, có thù tất báo, ta ở Mộc Khiếu sơn hại ngươi như vậy, ngươi còn diễn kịch trước mặt ta, đánh cái vòng lớn như vậy, ta vẫn luôn suy nghĩ là vì cái gì?”

Giọng Bạch Thước có chút nhẹ, lại rất chắc chắn: “Ta từng đọc qua một quyển sách, Yêu tộc tu luyện không thể so với Tiên tộc, phương pháp tu luyện thường gặp nhất là lấy nỗi sợ và máu của con người, dù vậy phải tuân thủ quy tắc nhất định. Ta đoán……Máu của ta, ngươi cần dùng, chỉ có ta cam tâm tình nguyện dâng cho ngươi, mới có thể, đúng hay không?”

Vô luận tiên yêu, kỳ thật đều có thể lấy xương máu của con người, trợ mình tu luyện, nếu một khi vi phạm, cưỡng đoạt xương máu tu luyện, liền sẽ trở thành yêu tà, năm đó Cửu Đầu Xà bị Thiên Khải tru sát ở hoàng lăng là như thế.

Long Nhị Lư nằm mơ cũng muốn đánh thức hồn lực của mình, nhưng nó chỉ có thể lừa gạt Bạch Thước cam tâm dâng máu, nếu không từ đây nó cũng chỉ có thể dựa lấy sinh linh chi lực tu luyện yêu tà.

Long Nhị Lư cổ quái nhìn Bạch Thước, một hồi lâu, thật sự nhịn không được hỏi.

“Bạch nha đầu, ngươi thật sự chỉ là một phàm nhân?”

“Cam đoan không giả.”

“Kẻ hèn phàm nhân sao có thể biết được nhiều như vậy?”

Bạch Thước đột nhiên thở dài, đi đến bên cửa sổ, nhìn ánh trăng treo cao trên bầu trời đêm, không ai biết nàng nhìn ánh trăng suy nghĩ cái gì.

“Chí nguyện to lớn nhất đời này của ta chính là làm thần tiên, kể từ tám tuổi, ta liền đọc hết tất cả chí dị thư thần quỷ khắp thế gian, ta biết những cuốn sách đó đều lừa gạt người, nhưng đã có người lưu truyền, bên trong luôn có một hai phần là thật. Ta biết mấy cái này, đều nhờ đọc được từ những quyển sách.”

Bạch Thước thật đúng là không gạt người, Trọng Chiêu mấy năm nay vì nàng bỏ ra một số tiền lớn vơ vét chí dị trong thiên hạ, thật sự có không ít cuốn lấy được từ tay đạo sĩ tu chân, nội dung trong sách đối với người khác mà nói quá mức hoang đường, nhưng Bạch Thước lại biết, rất nhiều chuyện trong đó chưa chắc là giả.

“Làm thần tiên có cái gì tốt.” Long Nhị Lư khịt mũi coi thường: “Nhạt nhẽo, đạo đức giả, làm sao vui sướng bằng yêu!”

“Không quan trọng đâu.” Không biết đáy mắt Bạch Thước là tiếc nuối hay là thoải mái, quay đầu lại: “Không còn thời gian nữa, chỉ cần ngươi giúp ta cứu A Chiêu ra, ta liền cam tâm dâng máu cho ngươi, một mạng đổi một mạng.”

Lời nói dối đã bị vạch trần, nếu Bạch Thước không muốn dâng máu, Long Nhị Lư còn thật sự không có chút biện pháp nào, nếu không thể đánh thức hồn lực, sớm muộn gì nó cũng sẽ bị Phạn Việt tìm được, từ nay làm một khối gỗ chết lặng, còn không bằng cược một ván!

Ánh huỳnh quang chợt lóe, Long Nhị Lư biến mất tại chỗ, một thiếu niên áo xanh xuất hiện trước mặt Bạch Thước. Nói là thiếu niên, kỳ thật chỉ là hài tử choai choai, trên đầu hắn vấn trâm gỗ, áo xanh bao lấy người hắn như cái túi, chắp vá khắp nơi, mắt đen như mực, linh động lại giảo hoạt.

“Được, ta đồng ý với ngươi, thay ngươi đi cứu tên ngốc kia.” Thiếu niên còn chưa vỡ giọng, thậm chí có chút non nớt của trẻ con: “Có điều, ngươi cần phải nói lời giữ lời, không được gạt ta!”

Long Nhị vươn tay với Bạch Thước, Bạch Thước nhìn thiếu niên nho nhỏ trước mặt, vỗ một cái vào lòng bàn tay hắn: “Một lời đã định!”

Tác giả có lời muốn nói:

Long Nhất Trư: Tiểu đầu gỗ, chúng ta còn về Yêu giới nữa không?

Phạn Việt: Ngươi đoán xem.

Góc xàm xí của Kyn:

Thành thật xin lỗi mọi người hôm qua Kyn quên đăng. cứ tưởng hôm nay mới là thứ Hai, riết rồi ngày tháng lẫn lộn hết trơn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom