Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Trong điện chủ tại Phiêu Diểu đảo, Trọng Chiêu mặc một bộ y phục màu lam của nội môn đệ tử, đứng dưới điện, bên hông hắn thêu ba đường lưu vân, là đặc trưng của thủ tịch đệ tử Phiêu Diểu đảo. Nhĩ Quân một thân váy trắng, thanh lệ động lòng người, mi gian khó nén ngạo khí, mà bên hông nàng cũng chỉ thêu hai đường lưu vân.
Chưởng môn Tùng Phong đạo trưởng chòm râu bạc trắng, người mặc đạo bào, mặt mày hiền hoà, vừa thấy liền biết là trưởng bối lương thiện ôn hoà hiền hậu. Lúc này, hắn nhìn đệ tử tâm đắc nhất, đi xuống điện khó nén kích động.
“Không thể ngờ được mới nửa năm, Chiêu Nhi đã tấn vị Tiên quân, giỏi lắm!” Tùng Phong tiến đến trước mặt Trọng Chiêu, vẻ mặt cảm khái: “Nếu đại ca biết con thành công như vậy, tiên hồn mà biết, cũng có thể nhắm mắt.”
Nghe thấy lời này, Trọng Chiêu hơi hơi động dung, đôi mắt Nhĩ Quân cũng đỏ lên.
“Trọng Chiêu có thể có ngày hôm nay, toàn nhờ sư phụ cùng chưởng môn sư thúc dốc hết sức nâng đỡ.” Trọng Chiêu quỳ thật mạnh xuống: “Ân tình Phiêu Diểu ban cho Trọng Chiêu, Trọng Chiêu khắc ghi trong tim!”
“Chiêu Nhi! Con làm gì vậy! Mau đứng lên!” Tùng Phong vội vàng đỡ Trọng Chiêu dậy, vừa cảm khái vừa tự hào: “Chiêu Nhi, con là người trẻ tuổi duy nhất của Phiêu Diểu đảo tấn vị Tiên quân trong vòng trăm năm qua, “Ngô Đồng võ yến” năm nay của Ngô Đồng Phượng đảo, Tiên Yêu hai tộc, Phiêu Diểu đảo chúng ta cuối cùng cũng có tư cách tham gia rồi.” Tùng Phong mặt lộ vẻ kích động: “Ta lập tức đem việc này bẩm báo Thiên cung, cho con thay mặt ta vào Phượng đảo.”
“Nhị thúc, “Ngô Đồng võ yến” là cái gì? Sao ta chưa từng nghe qua?” Nhĩ Quân tò mò.
Tùng Phong nghe xong thở dài: “Phái ta sa sút, đã rất lâu rồi chưa có đệ tử nào tấn vị Tiên quân, con chưa từng nghe qua cũng là hiển nhiên. Việc này phải nói từ hai trăm năm trước, lúc hai tộc Tiên Yêu đại chiến với Ma tộc, năm đó Nguyên Khải Thần quân lấy thân diệt ma, một lần nữa phong ấn Ma tộc trong Cửu U luyện ngục, hai tộc Tiên Yêu từ nay tạm dừng tranh đấu, Phượng Nhiễm bệ hạ tộc ta phi thăng Thần giới, giao Tiên tộc cho Kim Diệu tiên tọa chưởng quản, Phượng Hoàng và Yêu Hoàng Hồng Dịch đương thời quen biết từ thuở hàn vi, thậm chí kết giao hảo hữu, hai người bọn họ lo lắng sau khi phi thăng, hòa bình hiếm có giữa hai tộc Tiên Yêu khó giữ, cho nên vì hai tộc mà định ra “Ngô Đồng võ yến” mười năm một lần.”
Tùng Phong nói, nhìn về phía Trọng Chiêu: “Mỗi mười năm, hai tộc đều sẽ ở Ngô Đồng Phượng đảo cử hành cuộc thi đấu linh lực một lần, phàm là Tiên quân và Yêu quân trẻ tuổi của hai tộc đều có thể tham gia, thắng lợi thuộc về tộc nào thì tộc đó liền có thể nắm được quyền khống chế động thiên phúc địa chỗ giao giới hai tộc, như vậy có thể tránh việc hai tộc tranh đấu lần nữa, sinh linh đồ thán. Nếu Tiên tộc thắng lợi, đệ tử đứng nhất không chỉ có thể nhận được một thanh kiếm Ngô Đồng do Phượng Hoàng đích thân đúc ra, còn có thể vào Thiên cung, làm người dưới trướng bốn vị Thượng quân, trở thành tiên tọa đệ tử của các vị đó.”
Tùng Phong vỗ một cái thật mạnh lên vai Trọng Chiêu: “Mỗi mười năm một lần, “Ngô Đồng võ yến” là việc trọng đại giữ hai tộc Tiên Yêu……Đã trăm năm rồi phái ta không có cơ hội tham gia. Chiêu Nhi, nếu con có thể đứng nhất, giúp Tiên tộc ta vẻ vang, Phiêu Diểu đảo chúng ta tất có thể vào hàng ‘ Tam Sơn Lục Phủ ’ của Tiên tộc lần nữa!”
“Chưởng môn sư thúc yên tâm, Trọng Chiêu nhất định tu luyện thật tốt, ở “Ngô Đồng võ yến” giúp phái ta vẻ vang!” Trọng Chiêu trầm giọng mở miệng.
“Tốt tốt!” Gương mặt Tùng Phong lộ vẻ vui mừng, phất phất tay: “Chuyến này đi tru sát Bạch Tuộc quái, con một đường bôn ba, cũng vất vả rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.”
Trọng Chiêu thi lễ lần nữa, xoay người lui ra, Nhĩ Quân vội vàng đuổi theo, lại bị Tùng Phong gọi lại.
“Nhĩ Quân, con ở lại đây.”
Nhĩ Quân sửng sốt, thấy Trọng Chiêu đã ra cửa điện, làm nũng nói: “Nhị thúc, sư đệ tấn vị Tiên quân, ta còn chưa chúc mừng đệ ấy nữa, người có chuyện gì a, mau nói đi.”
Tùng Phong nghiêm mặt: “Nhĩ Quân, Chiêu Nhi là hy vọng của Phiêu Diểu đảo ta, năm đó ta đã đồng ý với cha con phải bồi dưỡng nó thật tốt, làm rạng danh Phiêu Diểu ta, con chớ có sa vào nhi nữ tư tình, làm phiền nó tu luyện.”
“Nhị thúc người nói bậy gì đó!” Nhĩ Quân đỏ mặt, vội vàng biện bạch: “Ta có tư tình gì với sư đệ đâu chứ! Ngày đệ ấy vào Tiên giới không còn xa nữa, ta muốn cùng ở cạnh đệ ấy trong tất cả mọi chuyện, bất quá là làm trọn tình đồng môn mà thôi.”
“Không có thì tốt.” Sắc mặt Tùng Phong hơi giãn ra, nói thêm: “Đệ tử ngoại môn ở dược lư kia, rốt cuộc cũng là người cũ của Chiêu Nhi ở Nhân gian, mấy năm nay nàng cũng rất an phận, tận tâm chiếu cố dược viên, chưa bao giờ vượt qua nửa bước, coi như nể mặt Chiêu Nhi, về sau chớ lại làm khó nàng.”
“Ta nào có……” Biểu cảm Nhĩ Quân cứng đờ, vừa định phản bác, Tùng Phong đã khoát tay: “Không có thì tốt, được rồi, lui xuống đi.”
“Vâng, nhị thúc.” Nhĩ Quân mếu máo, rốt cuộc trong lòng vẫn nhớ mong Trọng Chiêu, vội vàng đuổi theo.
“Sư đệ! A Chiêu sư đệ!” Nhĩ Quân một mạch đuổi ra ngoài chính điện, đã có không ít nữ đệ tử vây quanh Trọng Chiêu, còn có không ít nữ đệ tử mặt đầy kích động mà nhìn Trọng Chiêu.
“Các ngươi vây quanh A Chiêu sư đệ làm cái gì?” Nhĩ Quân nhăn mày.
Thấy Nhĩ Quân xuất hiện, đám người Nhĩ Lê Nhĩ Lam vội vã tránh ra, Nhĩ Lê vội vàng tiến lên lấy lòng nói: “Sư tỷ, chúng ta nghe nói A Chiêu sư huynh và sư tỷ đã xử được Bạch Tuộc quái kia, sư huynh lại tấn vị Tiên quân, muốn đêm nay ăn mừng cùng sư huynh sư tỷ, cho nên bây giờ mới cùng các sư đệ chờ ở đây.”
“Đúng vậy sư tỷ! Tỷ và sư huynh một đường vất vả, sư huynh lại tấn vị Tiên quân, đây chính là việc đại hỉ, chúng ta đến để ăn mừng a!” Cả đám đệ tử cao giọng ồn ào.
Thấy sư huynh đệ đều đặt mình và Trọng Chiêu cùng một chỗ, Nhĩ Quân lộ vẻ tươi cười: “Mọi người thật có lòng, cũng được, nếu như vậy, A Chiêu sư đệ, chi bằng đêm nay……”
“Sư tỷ.” Trọng Chiêu ôn thanh mở miệng, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ: “Vừa rồi chưởng môn sư thúc đã dặn dò, kêu ta dốc lòng tu luyện, chuẩn bị thật tốt cho “Ngô Đồng võ yến”, tiệc tối này không cần đi.”
“Chính là các chư vị sư huynh đệ……” Nhĩ Quân chần chừ, nhìn về phía đám đệ tử chờ mong không thôi, ánh mắt lại dừng ở trên đôi mày nhíu chặt của Trọng Chiêu, biết hắn thích thanh tĩnh, lập tức nhẹ giọng nói: “Vừa rồi chưởng môn mới dặn sư đệ phải bế quan tu luyện, ai cũng không thể quấy nhiễu sư đệ thanh tu. Ít ngày nữa A Chiêu sư đệ phải đến Ngô Đồng đảo tham gia “Ngô Đồng võ yến”, chờ sư đệ đứng nhất, chúng ta lại chúc mừng đệ ấy cũng không muộn!”
Trọng Chiêu khựng lại, hắn không phải người thích phô trương, nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì, chỉ nói lời cảm tạ Nhĩ Quân rồi quay đầu rời đi.
Tính tình Trọng Chiêu từ trước đến nay luôn lạnh như băng, mọi người tập mãi thành quen, ngược lại vây quanh Nhĩ Quân tò mò truy hỏi: “ Ngô Đồng võ yến ra làm sao”……
Nhĩ Quân bị mọi người vây quanh, chỉ phải trơ mắt nhìn Trọng Chiêu một mình rời đi.
Trọng Chiêu ra khỏi điện chủ, lập tức hóa thành một đạo lam quang, bay tới đảo nam, đến khi hắn đứng ở ngoài dược lư, đúng lúc nhìn thấy Bạch Thước thở hổn ha hổn hển xách thùng tưới nước trong vườn.
Bạch Thước mặc trang phục của dược đồng, búi tóc nhỏ có chút xệ xuống, mồ hôi mỏng thấm đẫm trán, nàng vừa tưới nước vừa vén mấy sợi tóc tán loạn trên mặt, nhìn đám dược thảo cười vô tâm không phế.
“Ta ngày ngày tận tâm nuôi dưỡng các ngươi, các ngươi phải tốt với ta, mau chóng trưởng thành, tốt nhất có thể sinh ra vài miếng nhất phẩm tiên thảo, biết chưa?” Bạch Thước ngồi xổm trước dược thảo, sáo trúc treo trước ngực đong đưa, nàng đẩy đẩy cây này, giật nhẹ cây kia, thấp giọng lẩm bẩm.
Trọng Chiêu trông thấy cây sáo trúc kia, trên mặt lộ ra ý cười, đang muốn bước vào dược lư, bỗng nhiên nhớ tới việc mình sắp đi làm, lại lui trở về.
Thôi, lâu như vậy cũng đã đợi được, hà tất nóng vội nhất thời, chỉ cần tối nay hắn làm xong chuyện nên làm, về sau sẽ không còn chuyện gì để bận tâm, có thể quang minh chính đại mà bảo hộ bên cạnh A Thước, không bao giờ bỏ rơi nàng nữa.
“A Thước, chờ ta trở lại.”
Trọng Chiêu nhẹ giọng mở miệng, lưu luyến mà thu hồi ánh mắt, theo sau hóa thành một đạo lưu quang, bay khỏi Phiêu Diểu đảo.
Bạch Thước ở trong dược lư dường như có linh cảm gì đó, bỗng nhiên nàng quay đầu lại, nhìn về phía Trọng Chiêu vừa đứng, không nhìn thấy gì.
Trong lòng Bạch Thước có chút mất mát, sờ sờ dược thảo: “Đừng nôn nóng đừng nôn nóng, chờ huynh ấy gặp chưởng môn xong thì sẽ tới thăm ta đúng không.”
Bạch Thước nhìn về phía điện chủ, sờ sờ sáo trúc treo trước ngực mình, trong lòng tràn đầy chờ mong.
Trăng tròn lơ lửng giữa không trung, mặc dù là hoàng thành ở Nhân gian, khuya khoắt thế này cũng trở nên an tĩnh.
Trọng Chiêu đứng ngoài hoàng cung, nặng nề nhìn một chỗ đèn đuốc sáng trưng trong cung, trong mắt là thù hận thấu xương.
Hiện giờ, hắn đã là tiên, chỉ một đế vương nhân gian, hắn còn có gì phải sợ?!
Hồi lâu, Trọng Chiêu rốt cuộc cũng động, lòng bàn tay hắn hóa ra tiên kiếm, bay về phía trung tâm hoàng cung, khoảnh khắc hắn tới gần cung điện kia, một đạo Tiên quang cực mạnh ở phía trên toàn bộ hoàng cung đột nhiên sáng lên, Tiên quang kia hóa thành một tòa Bàn Long đại trận, bảo vệ hoàng cung gay gắt. Ảo ảnh Bàn Long ở giữa đại trận trầm thấp rít gào, không ngừng cảnh cáo Trọng Chiêu.
Trọng Chiêu biến sắc, nhưng vẫn chưa lui nửa phần, Tiên lực trong tay không ngừng trào ra, thấy hắn không chịu thối lui, Bàn Long trong trận rốt cuộc cũng mất kiên nhẫn, long thân từ trong trận nhảy lên, rống to một tiếng bay tới chỗ Trọng Chiêu.
Đuôi rồng hất lên, siết chặt tiên kiếm, nện thật mạnh lên ngực Trọng Chiêu, Trọng Chiêu phun ra một búng máu, trong khoảnh khắc sắp bị miệng rồng nuốt chửng, đột nhiên một yêu tiễn lửa từ nơi xa phóng tới, bức lui cự long, một đạo thân ảnh xẹt qua, tiếp được Trọng Chiêu bị thương rơi xuống, biến mất dưới ánh trăng.
Cự long hướng về phía chân trời gầm lên giận dữ, mấy đạo Tiên quang trào ra từ Thiên cung, bay tới Nhân gian.
Dược viên tại Phiêu Diểu đảo, kể từ lúc chạng vạng, Bạch Thước liền ngồi ở cạnh cửa, vừa nương theo ánh đèn trong nhà cỏ xem dược thư, vừa lặng lẽ nhìn ra cửa viện.
Trong một gian miếu đổ ngoài hoàng thành, sắc mặt Trọng Chiêu tái nhợt, Phục Linh đúc cho hắn thêm một viên đan dược nữa, lấy linh lực rót vào thân thể hắn, một lát sau, sắc mặt Trọng Chiêu khôi phục hồng nhuận, tỉnh táo lại.
Yêu khí?!
Phút chốc thanh tỉnh, Trọng Chiêu biến sắc, lòng bàn tay hóa ra tiên kiếm vung lên từ phía sau, nhưng một kiếm này lại bị người ngăn cản dễ như trở bàn tay, một tiếng cười thanh lãnh vang lên.
“Nhiều năm không gặp, Trọng công tử đối đãi ân nhân cứu mạng như thế sao?”
Trọng Chiêu chậm rãi xoay người, thấy Phục Linh, trong trí nhớ mơ hồ hiện ra một gương mặt thanh tú đáng thương, mặt lộ vẻ do dự: “Ngươi là…… Phục Linh?” Hắn chợt biến sắc, tiên kiếm tụ lại trong lòng bàn tay, chỉ hướng Phục Linh: “Ngươi là yêu?!”
Phục Linh vẫn không tức giận, hơi hơi đẩy mũi kiếm ra, quơ quơ Vân Hỏa tiễn tinh xảo trong tay, nhướng mày: “Yêu thì sao, nếu không phải nhờ Yêu quân ta đây, ngươi sớm đã thành một sợi u hồn dưới móng Hộ Hoàng Bàn Long rồi!”
Trọng Chiêu cứng đờ, tay nắm tiên kiếm gân xanh đan xen, Phục Linh cười cười: “Vốn dĩ hôm nay ta đến thế gian, là có chuyện quan trọng khác, không ngờ trên đường đến hoàng thành, thế mà gặp được lão bằng hữu. Trọng công tử, không thể ngờ được chỉ mới ba năm, phàm nhân như ngươi vậy mà có thể tu thành Tiên quân, cũng coi như là tạo hóa ngàn năm hiếm có của Tiên giới. Nhưng ngươi thân là tiên nhân, chẳng lẽ không biết đế hoàng nhân gian có thần long tương hộ, đừng nói là một Tiên quân hạ đẳng, cho dù là Thượng quân Tiên tộc, cũng không dám xâm nhập hoàng cung.”
Phục Linh đến gần Trọng Chiêu hơn một chút, đáy mắt mỹ diễm lộ ra một chút nghiền ngẫm, thấp giọng nói: “Nếu lúc nãy ta không nhìn lầm, ngươi đang muốn gϊếŧ hoàng đế nhân gian sao? Ngươi là Tiên tộc, nếu bị Thiên cung phát hiện, chính là muốn bị trời tru?”
“Yêu nữ! Cút ngay!” Trọng Chiêu biến sắc, chém ra một chưởng, nặng nề mở miệng: “Hắn là đế hoàng nhân gian thì sao, hắn táng tận thiên lương, tàn sát sạch sẽ cả nhà ta, vì sao ta không thể gϊếŧ! Ngươi không cần uy hiếp ta, ta đã dám xông vào hoàng cung, hết thảy hậu quả ta tự có thể gánh vác!”
Phục Linh nhìn chằm chằm Trọng Chiêu, bỗng nhiên cười: “Đây là chuyện Tiên tộc của các ngươi, liên quan gì tới Yêu tộc của ta?”
Phục Linh xoay người định đi, lại bị Trọng Chiêu giữ lại: “Khoan đã! Yêu nữ! Năm đó trong Mộc Khiếu sơn rốt cuộc đã xảy ra cái gì? Có phải ngươi……cố ý dẫn ta đến Mộc Khiếu sơn hay không?”
Ký ức của hắn và Bạch Thước đều bị xóa sạch, chuyện cuối cùng hắn nhớ, đó là đã cứu Phục Linh ở Mộc Khiếu sơn, sau đó dẫn tư binh Trọng phủ vào Mộc Khiếu sơn cứu Bạch Thước, lúc tỉnh lại là đã ở trong thiên lao.
“Ngươi không nhớ rõ?” Phục Linh kinh ngạc, sau đó ánh mắt chợt thâm sâu, nhíu mày: “Năm đó là ngươi cầu xin ta nói cho ngươi Bạch Thước cô nương ở nơi nào? Ta chỉ là đáp ứng yêu cầu của ngươi, lòng tốt không cần báo đáp.”
Trọng Chiêu nhíu mày, bán tín bán nghi, Phục Linh giận dữ: “Tùy ngươi tin hay không, nếu ta muốn hại ngươi, năm đó ngươi còn có thể sống sót? Hôm nay ta cần gì phải cứu ngươi?!”
“Ta……” Trọng Chiêu cứng họng, không cách nào phản bác. Năm đó Phục Linh nếu có tâm hại hắn, với Yêu lực của Phục Linh, một phàm nhân như hắn, xác thật đã sớm chết.
“Vì sao ngươi phải cứu ta?” Sắc mặt Trọng Chiêu hơi dãn ra, trầm giọng hỏi.
Phục Linh quay đầu, đáy mắt hiếm khi có một chút ôn nhu: “Năm đó ở Mộc Khiếu sơn, ngươi đã cứu ta, hôm nay ta cứu ngươi, coi như trả lại ngươi một lần, chuyện hôm nay ta không thấy gì.”
Trọng Chiêu ngẩn ra, gật đầu: “Được, nếu đã như thế, giữa ngươi và ta không còn ân nghĩa gì nữa, Tiên Yêu khác biệt, lần sau gặp lại, ngươi cũng không cần lại khoan dung với ta!”
Trọng Chiêu xoay người rời đi, hóa thành một đạo Tiên quang bay về phương Đông.
Cùng lúc hắn biến mất, người áo tím đeo mặt nạ xuất hiện ở phía sau Phục Linh, khó hiểu nói: “Nhị cung chủ, người này chỉ cần ba năm là có thể tu luyện thành Tiên quân, quả thực là thiên tài ngàn năm khó gặp của Tiên tộc, hôm nay người cứu hắn, tương lai hắn tất thành họa lớn của Yêu tộc ta a!”
Phục Linh nhìn hướng Trọng Chiêu biến mất, cong môi cười: “Ngươi gấp cái gì, chuyện của tương lai không nói chắc được đâu.”
Vài sợi Tiên quang dừng ở ngoài hoàng thành, dẫn đầu lại là bốn vị Thượng quân Thiên cung, đứng đầu là Ngự Phong Thượng quân.
Hắn đứng ở phía trên hoàng thành, tùy tay vung lên, Bàn Long đại trận như ẩn như hiện, trung tâm đại trận bị bắn phá một góc, Bàn Long nằm ở trên trận, hữu khí vô lực.
Lòng bàn tay Ngự Phong khẽ nhúc nhích, Tiên lực dũng mãnh tuôn vào trong trận, Bàn Long khôi phục sức sống, nhảy vào trong trận ngủ say.
“Quân thượng, rốt cuộc là người phương nào dám can đảm xâm nhập Bàn Long đại trận, ám sát đế vương nhân gian?” Một tiên tướng hỏi.
Mi gian Ngự Phong nhíu chặt, vẫn chưa nhiều lời: “Lưu lại mười người, bảo hộ đại trận, quay về thiên cung.”
“Rõ.”
Mấy đạo Tiên quang khôi phục lại bay lên Thiên cung.
Cửu Trọng Thiên cung, tiên vân lượn lờ, một vòng minh nguyệt khó khăn lắm mới đứng cùng ngân hà.
Trong điện Cửu Tiêu, Kim Diệu nhìn Vân Hỏa tiễn bị gãy thành hai khúc trong lòng bàn tay Ngự Phong, khó nén tức giận.
“Đứa nghịch nữ này, nó xâm nhập Bàn Long đại trận, chẳng lẽ là muốn phá khí vận của Nhân gian?”
“Tiên tọa bớt giận.” Ngự Phong trầm giọng nói: “Việc này chỉ sợ không đơn giản như vậy.”
“Ý gì?”
“Ở Bàn Long đại trận, ta không chỉ phát hiện khí tức Vân Hỏa tiễn, còn có một sợi tiên khí quấn lấy.”
Kim Diệu đột nhiên đứng dậy: “Ý ngươi là Tiên tộc cấu kết với nó?”
“Việc này còn không thể kết luận, nhưng lại có Tiên tộc liên lụy trong đó.”
“Năm đó Khổng Tước nhất tộc phản loạn, cứ thế Tiên tộc nguyên khí đại thương, việc này chỉ mới hai trăm năm, Tiên tộc ta tuyệt đối không thể giẫm lên vết xe đổ đó. Hai tộc Tiên Yêu tuy an bình đã lâu, nhưng Lãnh Tuyền cung hành sự bất thường, đi theo phản đạo, nếu Trấn Vũ làm Yêu Hoàng, chỉ sợ hai tộc khó có thể gắn bó hoà bình nữa.” Kim Diệu trầm giọng phân phó: “Ngự Phong, ngươi bí mật điều tra việc này, cần phải tìm được người đang âm thầm cấu kết với Lãnh Tuyền cung!”
“Vâng, tiên tọa!”
Tác giả có lời muốn nói:
Tân niên vui vẻ *2!
Góc xàm xí của Kyn:
Thèm bánh Trung thu *2!
_________________________________________________________________________________________________
Chương 23
Hắn nhịn không được duỗi tay khều mái tóc tán loạn của nàng: “A Thước, ta chỉ hy vọng muội có thể bình an.”
Chủ Nhật gặp lại, ngược nhẹ nhàng tiếp nha.
Chưởng môn Tùng Phong đạo trưởng chòm râu bạc trắng, người mặc đạo bào, mặt mày hiền hoà, vừa thấy liền biết là trưởng bối lương thiện ôn hoà hiền hậu. Lúc này, hắn nhìn đệ tử tâm đắc nhất, đi xuống điện khó nén kích động.
“Không thể ngờ được mới nửa năm, Chiêu Nhi đã tấn vị Tiên quân, giỏi lắm!” Tùng Phong tiến đến trước mặt Trọng Chiêu, vẻ mặt cảm khái: “Nếu đại ca biết con thành công như vậy, tiên hồn mà biết, cũng có thể nhắm mắt.”
Nghe thấy lời này, Trọng Chiêu hơi hơi động dung, đôi mắt Nhĩ Quân cũng đỏ lên.
“Trọng Chiêu có thể có ngày hôm nay, toàn nhờ sư phụ cùng chưởng môn sư thúc dốc hết sức nâng đỡ.” Trọng Chiêu quỳ thật mạnh xuống: “Ân tình Phiêu Diểu ban cho Trọng Chiêu, Trọng Chiêu khắc ghi trong tim!”
“Chiêu Nhi! Con làm gì vậy! Mau đứng lên!” Tùng Phong vội vàng đỡ Trọng Chiêu dậy, vừa cảm khái vừa tự hào: “Chiêu Nhi, con là người trẻ tuổi duy nhất của Phiêu Diểu đảo tấn vị Tiên quân trong vòng trăm năm qua, “Ngô Đồng võ yến” năm nay của Ngô Đồng Phượng đảo, Tiên Yêu hai tộc, Phiêu Diểu đảo chúng ta cuối cùng cũng có tư cách tham gia rồi.” Tùng Phong mặt lộ vẻ kích động: “Ta lập tức đem việc này bẩm báo Thiên cung, cho con thay mặt ta vào Phượng đảo.”
“Nhị thúc, “Ngô Đồng võ yến” là cái gì? Sao ta chưa từng nghe qua?” Nhĩ Quân tò mò.
Tùng Phong nghe xong thở dài: “Phái ta sa sút, đã rất lâu rồi chưa có đệ tử nào tấn vị Tiên quân, con chưa từng nghe qua cũng là hiển nhiên. Việc này phải nói từ hai trăm năm trước, lúc hai tộc Tiên Yêu đại chiến với Ma tộc, năm đó Nguyên Khải Thần quân lấy thân diệt ma, một lần nữa phong ấn Ma tộc trong Cửu U luyện ngục, hai tộc Tiên Yêu từ nay tạm dừng tranh đấu, Phượng Nhiễm bệ hạ tộc ta phi thăng Thần giới, giao Tiên tộc cho Kim Diệu tiên tọa chưởng quản, Phượng Hoàng và Yêu Hoàng Hồng Dịch đương thời quen biết từ thuở hàn vi, thậm chí kết giao hảo hữu, hai người bọn họ lo lắng sau khi phi thăng, hòa bình hiếm có giữa hai tộc Tiên Yêu khó giữ, cho nên vì hai tộc mà định ra “Ngô Đồng võ yến” mười năm một lần.”
Tùng Phong nói, nhìn về phía Trọng Chiêu: “Mỗi mười năm, hai tộc đều sẽ ở Ngô Đồng Phượng đảo cử hành cuộc thi đấu linh lực một lần, phàm là Tiên quân và Yêu quân trẻ tuổi của hai tộc đều có thể tham gia, thắng lợi thuộc về tộc nào thì tộc đó liền có thể nắm được quyền khống chế động thiên phúc địa chỗ giao giới hai tộc, như vậy có thể tránh việc hai tộc tranh đấu lần nữa, sinh linh đồ thán. Nếu Tiên tộc thắng lợi, đệ tử đứng nhất không chỉ có thể nhận được một thanh kiếm Ngô Đồng do Phượng Hoàng đích thân đúc ra, còn có thể vào Thiên cung, làm người dưới trướng bốn vị Thượng quân, trở thành tiên tọa đệ tử của các vị đó.”
Tùng Phong vỗ một cái thật mạnh lên vai Trọng Chiêu: “Mỗi mười năm một lần, “Ngô Đồng võ yến” là việc trọng đại giữ hai tộc Tiên Yêu……Đã trăm năm rồi phái ta không có cơ hội tham gia. Chiêu Nhi, nếu con có thể đứng nhất, giúp Tiên tộc ta vẻ vang, Phiêu Diểu đảo chúng ta tất có thể vào hàng ‘ Tam Sơn Lục Phủ ’ của Tiên tộc lần nữa!”
“Chưởng môn sư thúc yên tâm, Trọng Chiêu nhất định tu luyện thật tốt, ở “Ngô Đồng võ yến” giúp phái ta vẻ vang!” Trọng Chiêu trầm giọng mở miệng.
“Tốt tốt!” Gương mặt Tùng Phong lộ vẻ vui mừng, phất phất tay: “Chuyến này đi tru sát Bạch Tuộc quái, con một đường bôn ba, cũng vất vả rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.”
Trọng Chiêu thi lễ lần nữa, xoay người lui ra, Nhĩ Quân vội vàng đuổi theo, lại bị Tùng Phong gọi lại.
“Nhĩ Quân, con ở lại đây.”
Nhĩ Quân sửng sốt, thấy Trọng Chiêu đã ra cửa điện, làm nũng nói: “Nhị thúc, sư đệ tấn vị Tiên quân, ta còn chưa chúc mừng đệ ấy nữa, người có chuyện gì a, mau nói đi.”
Tùng Phong nghiêm mặt: “Nhĩ Quân, Chiêu Nhi là hy vọng của Phiêu Diểu đảo ta, năm đó ta đã đồng ý với cha con phải bồi dưỡng nó thật tốt, làm rạng danh Phiêu Diểu ta, con chớ có sa vào nhi nữ tư tình, làm phiền nó tu luyện.”
“Nhị thúc người nói bậy gì đó!” Nhĩ Quân đỏ mặt, vội vàng biện bạch: “Ta có tư tình gì với sư đệ đâu chứ! Ngày đệ ấy vào Tiên giới không còn xa nữa, ta muốn cùng ở cạnh đệ ấy trong tất cả mọi chuyện, bất quá là làm trọn tình đồng môn mà thôi.”
“Không có thì tốt.” Sắc mặt Tùng Phong hơi giãn ra, nói thêm: “Đệ tử ngoại môn ở dược lư kia, rốt cuộc cũng là người cũ của Chiêu Nhi ở Nhân gian, mấy năm nay nàng cũng rất an phận, tận tâm chiếu cố dược viên, chưa bao giờ vượt qua nửa bước, coi như nể mặt Chiêu Nhi, về sau chớ lại làm khó nàng.”
“Ta nào có……” Biểu cảm Nhĩ Quân cứng đờ, vừa định phản bác, Tùng Phong đã khoát tay: “Không có thì tốt, được rồi, lui xuống đi.”
“Vâng, nhị thúc.” Nhĩ Quân mếu máo, rốt cuộc trong lòng vẫn nhớ mong Trọng Chiêu, vội vàng đuổi theo.
“Sư đệ! A Chiêu sư đệ!” Nhĩ Quân một mạch đuổi ra ngoài chính điện, đã có không ít nữ đệ tử vây quanh Trọng Chiêu, còn có không ít nữ đệ tử mặt đầy kích động mà nhìn Trọng Chiêu.
“Các ngươi vây quanh A Chiêu sư đệ làm cái gì?” Nhĩ Quân nhăn mày.
Thấy Nhĩ Quân xuất hiện, đám người Nhĩ Lê Nhĩ Lam vội vã tránh ra, Nhĩ Lê vội vàng tiến lên lấy lòng nói: “Sư tỷ, chúng ta nghe nói A Chiêu sư huynh và sư tỷ đã xử được Bạch Tuộc quái kia, sư huynh lại tấn vị Tiên quân, muốn đêm nay ăn mừng cùng sư huynh sư tỷ, cho nên bây giờ mới cùng các sư đệ chờ ở đây.”
“Đúng vậy sư tỷ! Tỷ và sư huynh một đường vất vả, sư huynh lại tấn vị Tiên quân, đây chính là việc đại hỉ, chúng ta đến để ăn mừng a!” Cả đám đệ tử cao giọng ồn ào.
Thấy sư huynh đệ đều đặt mình và Trọng Chiêu cùng một chỗ, Nhĩ Quân lộ vẻ tươi cười: “Mọi người thật có lòng, cũng được, nếu như vậy, A Chiêu sư đệ, chi bằng đêm nay……”
“Sư tỷ.” Trọng Chiêu ôn thanh mở miệng, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ: “Vừa rồi chưởng môn sư thúc đã dặn dò, kêu ta dốc lòng tu luyện, chuẩn bị thật tốt cho “Ngô Đồng võ yến”, tiệc tối này không cần đi.”
“Chính là các chư vị sư huynh đệ……” Nhĩ Quân chần chừ, nhìn về phía đám đệ tử chờ mong không thôi, ánh mắt lại dừng ở trên đôi mày nhíu chặt của Trọng Chiêu, biết hắn thích thanh tĩnh, lập tức nhẹ giọng nói: “Vừa rồi chưởng môn mới dặn sư đệ phải bế quan tu luyện, ai cũng không thể quấy nhiễu sư đệ thanh tu. Ít ngày nữa A Chiêu sư đệ phải đến Ngô Đồng đảo tham gia “Ngô Đồng võ yến”, chờ sư đệ đứng nhất, chúng ta lại chúc mừng đệ ấy cũng không muộn!”
Trọng Chiêu khựng lại, hắn không phải người thích phô trương, nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì, chỉ nói lời cảm tạ Nhĩ Quân rồi quay đầu rời đi.
Tính tình Trọng Chiêu từ trước đến nay luôn lạnh như băng, mọi người tập mãi thành quen, ngược lại vây quanh Nhĩ Quân tò mò truy hỏi: “ Ngô Đồng võ yến ra làm sao”……
Nhĩ Quân bị mọi người vây quanh, chỉ phải trơ mắt nhìn Trọng Chiêu một mình rời đi.
Trọng Chiêu ra khỏi điện chủ, lập tức hóa thành một đạo lam quang, bay tới đảo nam, đến khi hắn đứng ở ngoài dược lư, đúng lúc nhìn thấy Bạch Thước thở hổn ha hổn hển xách thùng tưới nước trong vườn.
Bạch Thước mặc trang phục của dược đồng, búi tóc nhỏ có chút xệ xuống, mồ hôi mỏng thấm đẫm trán, nàng vừa tưới nước vừa vén mấy sợi tóc tán loạn trên mặt, nhìn đám dược thảo cười vô tâm không phế.
“Ta ngày ngày tận tâm nuôi dưỡng các ngươi, các ngươi phải tốt với ta, mau chóng trưởng thành, tốt nhất có thể sinh ra vài miếng nhất phẩm tiên thảo, biết chưa?” Bạch Thước ngồi xổm trước dược thảo, sáo trúc treo trước ngực đong đưa, nàng đẩy đẩy cây này, giật nhẹ cây kia, thấp giọng lẩm bẩm.
Trọng Chiêu trông thấy cây sáo trúc kia, trên mặt lộ ra ý cười, đang muốn bước vào dược lư, bỗng nhiên nhớ tới việc mình sắp đi làm, lại lui trở về.
Thôi, lâu như vậy cũng đã đợi được, hà tất nóng vội nhất thời, chỉ cần tối nay hắn làm xong chuyện nên làm, về sau sẽ không còn chuyện gì để bận tâm, có thể quang minh chính đại mà bảo hộ bên cạnh A Thước, không bao giờ bỏ rơi nàng nữa.
“A Thước, chờ ta trở lại.”
Trọng Chiêu nhẹ giọng mở miệng, lưu luyến mà thu hồi ánh mắt, theo sau hóa thành một đạo lưu quang, bay khỏi Phiêu Diểu đảo.
Bạch Thước ở trong dược lư dường như có linh cảm gì đó, bỗng nhiên nàng quay đầu lại, nhìn về phía Trọng Chiêu vừa đứng, không nhìn thấy gì.
Trong lòng Bạch Thước có chút mất mát, sờ sờ dược thảo: “Đừng nôn nóng đừng nôn nóng, chờ huynh ấy gặp chưởng môn xong thì sẽ tới thăm ta đúng không.”
Bạch Thước nhìn về phía điện chủ, sờ sờ sáo trúc treo trước ngực mình, trong lòng tràn đầy chờ mong.
Trăng tròn lơ lửng giữa không trung, mặc dù là hoàng thành ở Nhân gian, khuya khoắt thế này cũng trở nên an tĩnh.
Trọng Chiêu đứng ngoài hoàng cung, nặng nề nhìn một chỗ đèn đuốc sáng trưng trong cung, trong mắt là thù hận thấu xương.
Hiện giờ, hắn đã là tiên, chỉ một đế vương nhân gian, hắn còn có gì phải sợ?!
Hồi lâu, Trọng Chiêu rốt cuộc cũng động, lòng bàn tay hắn hóa ra tiên kiếm, bay về phía trung tâm hoàng cung, khoảnh khắc hắn tới gần cung điện kia, một đạo Tiên quang cực mạnh ở phía trên toàn bộ hoàng cung đột nhiên sáng lên, Tiên quang kia hóa thành một tòa Bàn Long đại trận, bảo vệ hoàng cung gay gắt. Ảo ảnh Bàn Long ở giữa đại trận trầm thấp rít gào, không ngừng cảnh cáo Trọng Chiêu.
Trọng Chiêu biến sắc, nhưng vẫn chưa lui nửa phần, Tiên lực trong tay không ngừng trào ra, thấy hắn không chịu thối lui, Bàn Long trong trận rốt cuộc cũng mất kiên nhẫn, long thân từ trong trận nhảy lên, rống to một tiếng bay tới chỗ Trọng Chiêu.
Đuôi rồng hất lên, siết chặt tiên kiếm, nện thật mạnh lên ngực Trọng Chiêu, Trọng Chiêu phun ra một búng máu, trong khoảnh khắc sắp bị miệng rồng nuốt chửng, đột nhiên một yêu tiễn lửa từ nơi xa phóng tới, bức lui cự long, một đạo thân ảnh xẹt qua, tiếp được Trọng Chiêu bị thương rơi xuống, biến mất dưới ánh trăng.
Cự long hướng về phía chân trời gầm lên giận dữ, mấy đạo Tiên quang trào ra từ Thiên cung, bay tới Nhân gian.
Dược viên tại Phiêu Diểu đảo, kể từ lúc chạng vạng, Bạch Thước liền ngồi ở cạnh cửa, vừa nương theo ánh đèn trong nhà cỏ xem dược thư, vừa lặng lẽ nhìn ra cửa viện.
Trong một gian miếu đổ ngoài hoàng thành, sắc mặt Trọng Chiêu tái nhợt, Phục Linh đúc cho hắn thêm một viên đan dược nữa, lấy linh lực rót vào thân thể hắn, một lát sau, sắc mặt Trọng Chiêu khôi phục hồng nhuận, tỉnh táo lại.
Yêu khí?!
Phút chốc thanh tỉnh, Trọng Chiêu biến sắc, lòng bàn tay hóa ra tiên kiếm vung lên từ phía sau, nhưng một kiếm này lại bị người ngăn cản dễ như trở bàn tay, một tiếng cười thanh lãnh vang lên.
“Nhiều năm không gặp, Trọng công tử đối đãi ân nhân cứu mạng như thế sao?”
Trọng Chiêu chậm rãi xoay người, thấy Phục Linh, trong trí nhớ mơ hồ hiện ra một gương mặt thanh tú đáng thương, mặt lộ vẻ do dự: “Ngươi là…… Phục Linh?” Hắn chợt biến sắc, tiên kiếm tụ lại trong lòng bàn tay, chỉ hướng Phục Linh: “Ngươi là yêu?!”
Phục Linh vẫn không tức giận, hơi hơi đẩy mũi kiếm ra, quơ quơ Vân Hỏa tiễn tinh xảo trong tay, nhướng mày: “Yêu thì sao, nếu không phải nhờ Yêu quân ta đây, ngươi sớm đã thành một sợi u hồn dưới móng Hộ Hoàng Bàn Long rồi!”
Trọng Chiêu cứng đờ, tay nắm tiên kiếm gân xanh đan xen, Phục Linh cười cười: “Vốn dĩ hôm nay ta đến thế gian, là có chuyện quan trọng khác, không ngờ trên đường đến hoàng thành, thế mà gặp được lão bằng hữu. Trọng công tử, không thể ngờ được chỉ mới ba năm, phàm nhân như ngươi vậy mà có thể tu thành Tiên quân, cũng coi như là tạo hóa ngàn năm hiếm có của Tiên giới. Nhưng ngươi thân là tiên nhân, chẳng lẽ không biết đế hoàng nhân gian có thần long tương hộ, đừng nói là một Tiên quân hạ đẳng, cho dù là Thượng quân Tiên tộc, cũng không dám xâm nhập hoàng cung.”
Phục Linh đến gần Trọng Chiêu hơn một chút, đáy mắt mỹ diễm lộ ra một chút nghiền ngẫm, thấp giọng nói: “Nếu lúc nãy ta không nhìn lầm, ngươi đang muốn gϊếŧ hoàng đế nhân gian sao? Ngươi là Tiên tộc, nếu bị Thiên cung phát hiện, chính là muốn bị trời tru?”
“Yêu nữ! Cút ngay!” Trọng Chiêu biến sắc, chém ra một chưởng, nặng nề mở miệng: “Hắn là đế hoàng nhân gian thì sao, hắn táng tận thiên lương, tàn sát sạch sẽ cả nhà ta, vì sao ta không thể gϊếŧ! Ngươi không cần uy hiếp ta, ta đã dám xông vào hoàng cung, hết thảy hậu quả ta tự có thể gánh vác!”
Phục Linh nhìn chằm chằm Trọng Chiêu, bỗng nhiên cười: “Đây là chuyện Tiên tộc của các ngươi, liên quan gì tới Yêu tộc của ta?”
Phục Linh xoay người định đi, lại bị Trọng Chiêu giữ lại: “Khoan đã! Yêu nữ! Năm đó trong Mộc Khiếu sơn rốt cuộc đã xảy ra cái gì? Có phải ngươi……cố ý dẫn ta đến Mộc Khiếu sơn hay không?”
Ký ức của hắn và Bạch Thước đều bị xóa sạch, chuyện cuối cùng hắn nhớ, đó là đã cứu Phục Linh ở Mộc Khiếu sơn, sau đó dẫn tư binh Trọng phủ vào Mộc Khiếu sơn cứu Bạch Thước, lúc tỉnh lại là đã ở trong thiên lao.
“Ngươi không nhớ rõ?” Phục Linh kinh ngạc, sau đó ánh mắt chợt thâm sâu, nhíu mày: “Năm đó là ngươi cầu xin ta nói cho ngươi Bạch Thước cô nương ở nơi nào? Ta chỉ là đáp ứng yêu cầu của ngươi, lòng tốt không cần báo đáp.”
Trọng Chiêu nhíu mày, bán tín bán nghi, Phục Linh giận dữ: “Tùy ngươi tin hay không, nếu ta muốn hại ngươi, năm đó ngươi còn có thể sống sót? Hôm nay ta cần gì phải cứu ngươi?!”
“Ta……” Trọng Chiêu cứng họng, không cách nào phản bác. Năm đó Phục Linh nếu có tâm hại hắn, với Yêu lực của Phục Linh, một phàm nhân như hắn, xác thật đã sớm chết.
“Vì sao ngươi phải cứu ta?” Sắc mặt Trọng Chiêu hơi dãn ra, trầm giọng hỏi.
Phục Linh quay đầu, đáy mắt hiếm khi có một chút ôn nhu: “Năm đó ở Mộc Khiếu sơn, ngươi đã cứu ta, hôm nay ta cứu ngươi, coi như trả lại ngươi một lần, chuyện hôm nay ta không thấy gì.”
Trọng Chiêu ngẩn ra, gật đầu: “Được, nếu đã như thế, giữa ngươi và ta không còn ân nghĩa gì nữa, Tiên Yêu khác biệt, lần sau gặp lại, ngươi cũng không cần lại khoan dung với ta!”
Trọng Chiêu xoay người rời đi, hóa thành một đạo Tiên quang bay về phương Đông.
Cùng lúc hắn biến mất, người áo tím đeo mặt nạ xuất hiện ở phía sau Phục Linh, khó hiểu nói: “Nhị cung chủ, người này chỉ cần ba năm là có thể tu luyện thành Tiên quân, quả thực là thiên tài ngàn năm khó gặp của Tiên tộc, hôm nay người cứu hắn, tương lai hắn tất thành họa lớn của Yêu tộc ta a!”
Phục Linh nhìn hướng Trọng Chiêu biến mất, cong môi cười: “Ngươi gấp cái gì, chuyện của tương lai không nói chắc được đâu.”
Vài sợi Tiên quang dừng ở ngoài hoàng thành, dẫn đầu lại là bốn vị Thượng quân Thiên cung, đứng đầu là Ngự Phong Thượng quân.
Hắn đứng ở phía trên hoàng thành, tùy tay vung lên, Bàn Long đại trận như ẩn như hiện, trung tâm đại trận bị bắn phá một góc, Bàn Long nằm ở trên trận, hữu khí vô lực.
Lòng bàn tay Ngự Phong khẽ nhúc nhích, Tiên lực dũng mãnh tuôn vào trong trận, Bàn Long khôi phục sức sống, nhảy vào trong trận ngủ say.
“Quân thượng, rốt cuộc là người phương nào dám can đảm xâm nhập Bàn Long đại trận, ám sát đế vương nhân gian?” Một tiên tướng hỏi.
Mi gian Ngự Phong nhíu chặt, vẫn chưa nhiều lời: “Lưu lại mười người, bảo hộ đại trận, quay về thiên cung.”
“Rõ.”
Mấy đạo Tiên quang khôi phục lại bay lên Thiên cung.
Cửu Trọng Thiên cung, tiên vân lượn lờ, một vòng minh nguyệt khó khăn lắm mới đứng cùng ngân hà.
Trong điện Cửu Tiêu, Kim Diệu nhìn Vân Hỏa tiễn bị gãy thành hai khúc trong lòng bàn tay Ngự Phong, khó nén tức giận.
“Đứa nghịch nữ này, nó xâm nhập Bàn Long đại trận, chẳng lẽ là muốn phá khí vận của Nhân gian?”
“Tiên tọa bớt giận.” Ngự Phong trầm giọng nói: “Việc này chỉ sợ không đơn giản như vậy.”
“Ý gì?”
“Ở Bàn Long đại trận, ta không chỉ phát hiện khí tức Vân Hỏa tiễn, còn có một sợi tiên khí quấn lấy.”
Kim Diệu đột nhiên đứng dậy: “Ý ngươi là Tiên tộc cấu kết với nó?”
“Việc này còn không thể kết luận, nhưng lại có Tiên tộc liên lụy trong đó.”
“Năm đó Khổng Tước nhất tộc phản loạn, cứ thế Tiên tộc nguyên khí đại thương, việc này chỉ mới hai trăm năm, Tiên tộc ta tuyệt đối không thể giẫm lên vết xe đổ đó. Hai tộc Tiên Yêu tuy an bình đã lâu, nhưng Lãnh Tuyền cung hành sự bất thường, đi theo phản đạo, nếu Trấn Vũ làm Yêu Hoàng, chỉ sợ hai tộc khó có thể gắn bó hoà bình nữa.” Kim Diệu trầm giọng phân phó: “Ngự Phong, ngươi bí mật điều tra việc này, cần phải tìm được người đang âm thầm cấu kết với Lãnh Tuyền cung!”
“Vâng, tiên tọa!”
Tác giả có lời muốn nói:
Tân niên vui vẻ *2!
Góc xàm xí của Kyn:
Thèm bánh Trung thu *2!
_________________________________________________________________________________________________
Chương 23
Hắn nhịn không được duỗi tay khều mái tóc tán loạn của nàng: “A Thước, ta chỉ hy vọng muội có thể bình an.”
Chủ Nhật gặp lại, ngược nhẹ nhàng tiếp nha.
Bình luận facebook