Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3: Cha của Bạch Thước
Nửa đêm Thượng Nguyên khuya khoắt, phủ tướng quân trong kinh thành đèn đuốc sáng trưng.
Trong chính đường, tiếng bước chân nặng nề đi qua đi lại, Bạch Tuân tướng quân xưa nay ôn hòa hào sảng, nhíu đôi mày rậm nhăn thành chữ “Xuyên” (川), cái roi trong tay chắp sau lưng bị hắn siết đến run bần bật.
Bạch phu nhân mắt ngấn lệ dựa vào lão ma ma, lúc nào cũng nhìn ngoài đường chờ đợi và cầu nguyện, sắc mặt tái nhợt.
Bạch tướng quân vừa quay đầu thì thấy bóng dáng Bạch phu nhân tiều tụy, vừa tức vừa đau lòng, roi trong tay quất lên mặt đất, nhất thời cả chính đường vang lên một tiếng rung trời.
“Đợi cái thứ hỗn trướng kia trở về, lão tử nhất định phải quất nó vài roi! Tới lúc đó đừng ai cản ta!” Bạch Tuân nghiến răng nghiến lợi, chỉ trời phát thề.
Bạch phu nhân nghe vậy hốc mắt lại đỏ thêm vài phần: “Lão gia, giờ là lúc nào rồi mà chàng còn nói mấy lời này, nếu Hi Nhi và Thước Nhi xảy ra chuyện, thiếp cũng không muốn sống nữa……”
Bạch tướng quân cả đời yêu quý nhất là Bạch phu nhân, vừa nghe lời này, tức giận đều tan hết, vội vàng ném roi đỡ Bạch phu nhân: “Phu nhân, nàng nói sảng cái gì vậy, ta đã kêu thân binh phủ tướng quân đi tìm, còn thỉnh ý chỉ bệ hạ lệnh cho đội thị vệ Đại Lý Tự và Ngũ Thành Binh Mã Tư tìm khắp thành, Hi Nhi và tên nhãi ranh kia nhất định không có chuyện gì đâu!” Bạch Tuân rũ mắt, toàn bộ phong thái lăn lộn đầu đường xó chợ, tranh đấu tàn nhẫn, sa trường đẫm máu, liều lĩnh ngang ngược năm đó đều phát tiết ra hết: “Nếu ai dám đụng vào con gái của Bạch Tuân ta, lão tử gϊếŧ cả nhà hắn!”
Bạch phu nhân nghe lời này đáy lòng yên ổn vài phần, nhưng nước mắt vẫn rơi lã chã không dứt, nhìn ra ngoài đường không hề chớp mắt.
Khi Tống Lâm của Đại Lý Tự từ ngoài đường tiến vào bẩm báo tin tức nghe được Bạch Tuân kia rống giận đùng đùng trong nội đường, đáy lòng không khỏi run rẩy, liên tục thở dài.
Đây là chuyện gì a, ai cũng ở nhà ăn tết Thượng Nguyên, mà hắn lại không được an bình. Aizz, hai vị đích tiểu thư của phủ tướng quân đi lạc trong hội đèn lồng, đến bây giờ vẫn chưa tìm được, nếu thật sự xảy ra chuyện, chức quan Đại Lý Tự này của hắn sợ là không làm được nữa. Có thể làm Ngũ Thành Binh Mã Tư và Đại Lý Tự đồng thời bôn ba, ngoại trừ hoàng tử công chúa, cũng chỉ có một cặp nữ nhi bảo bối của tướng quân Bạch Tuân mà thôi.
Con cái nhà quyền quý tầm thường cũng thôi đi, lại cứ khăng khăng là con gái ông ấy!
Tướng quân Bạch Tuân từ nhỏ đã lăn lộn đầu đường xó chợ lại làm tới võ tướng cao nhất triều Đại Tĩnh, cuộc đời ông ấy kể ra như truyện truyền kỳ vậy. Ông quê ở Thái Sơn, lúc còn trẻ khí phách hiên ngang, năng lực trời sinh chỉ biết dựa vào việc dốc sức khuân vác kiếm sống. Một lần nọ ở Thái Sơn, tình cờ cứu được đích tiểu thư Hàn Uyển Nhu của hầu phủ Vĩnh An không cẩn thận bị té xuống nước, nhất kiến chung tình. Bạch Tuân không sợ trời không sợ đất, quen sống ở nơi dân dã, không coi trọng lễ giáo thế tục, quan niệm về cấp bậc, vì vậy năm đó mới quải một cái tay nải đi lên kinh thành vào hầu phủ Vĩnh An cầu hôn.
Hầu phủ Vĩnh An là nhà nào chứ, cho dù suy tàn cũng còn có Đan Thư Thiết Khoán chứng minh công lao lập quốc Đại Tĩnh, với thân phận của Bạch Tuân, ngay cả cửa lớn nhà hầu phủ Vĩnh An cũng chưa vào, lão hầu gia chỉ có một đứa con duy nhất là Hàn tiểu thư, nếu không phải xem xét Bạch Tuân có ơn cứu con gái mình thì tuyệt đối sẽ không chỉ đơn giản là ngăn loạn côn đánh Bạch Tuân và đuổi khỏi kinh thành như vậy.
*Đan Thư Thiết Khoán: kim bài miễn tử được vua ban cho những anh hùng và đại thần có công lao to lớn.
Chuyện này làm dậy lên một trận phong ba nhỏ trong kinh thành, nhưng đồng thời lúc tên khuân vác không biết trời cao đất dày kia bị trục xuất, các quý nhân trong kinh thành đã sớm quên sạch sẽ chuyện này, ngay cả kẻ khuân vác kia tên họ là gì cũng chả thèm hỏi tới. Hàn Uyển Nhu từ nhỏ là quý nữ danh tiếng cực tốt trong kinh thành, tri thư đạt lễ, dung nhan lại tú mỹ (thanh tú, mỹ lệ), vốn là con gái của một nhà được trăm nhà ao ước, đáng tiếc sau khi nàng rơi xuống nước ở Thái Sơn vẫn luôn bệnh liệt giường, nhà nào cũng không muốn cưới về một chủ mẫu ốm yếu, hôn sự của đại tiểu thư hầu phủ Vĩnh An cứ vậy mà trì hoãn. Trì hoãn một cái, ước chừng bảy năm.
Bảy năm sau, một tên giáo úy Bạch Tuân ở Tây Bắc hoành không xuất thế*, ba lần thống lĩnh đội kỵ binh nhỏ đánh thắng Nhung tộc bên ngoài Đồng Quan, đảo ngược tình thế suy tàn lụn bại của Đại Tĩnh sau mười năm tái chiến. Cảnh Khang Đế nghe tin chiến thắng, vui mừng khôn xiết, bèn thân chinh ra trận, thăng Bạch Tuân làm tam phẩm An Tây tướng quân, trọng dụng hắn. Bạch Tuân dùng binh sắc sảo, trong trận chiến cuối cùng tung hoành ngang dọc khiến cho Bắc Nhung Vương đại bại. Trận này Bạch Tuân đỡ một mũi tên cho thiên tử, trở thành ân nhân cứu mạng của Cảnh Khang Đế. Thiên tử ưu ái kỳ tài, cảm kích ân tình, phá lệ hạ chỉ ngay chiến trường thăng Bạch Tuân chỉ mới hai mươi tám tuổi làm nhất phẩm Trấn Quốc tướng quân.
Hoành không xuất thế*: đột ngột xuất hiện, tung hoành ngang dọc, uy phong lẫm liệt.
Bạch Tuân được tấn phong vẫn chưa hồi kinh lĩnh thưởng, ngược lại thỉnh chỉ đi Nam Hải bình định hải tặc. Đại Tĩnh hiếm khi có được chiến tướng, lại không lưu luyến quyền vị như vậy, Cảnh Khang Đế tất nhiên vui vẻ chấp thuận. Lại qua ba năm, hải tặc Nam Hải bị diệt sạch bách, bá tánh ven bờ Nam Hải đội ơn triều đình, ca tụng mỹ danh thiên tử, Bạch Tuân mang theo những lời ngợi ca của bá tánh vinh quang trở về kinh thành.
Đây là lần đầu tiên sau khi Bạch Tuân nhất chiến thành danh ở Tây Bắc bước vào kinh thành Đại Tĩnh lĩnh phong thưởng.
Trong Kim Loan Điện, thiên tử vô cùng hài lòng, kể ra công lao mười năm, nói Bạch Tuân có công với bá tánh xã tắc, có cầu mong gì không ?
Cuối cùng Bạch Tuân chắp tay, chỉ một câu làm cả Kim Loan Điện khiếp sợ.
“Thần nguyện lấy mười năm quân công, phú quý đầy nhà, đổi lấy một lời cầu thân đại tiểu thư hầu phủ Vĩnh An.”
Bạch Tuân dùng mười năm quân công chỉ cầu một chuyện, thiên tử có lý nào không đáp ứng. Thánh chỉ tứ hôn ngày đó được đưa đến hầu phủ Vĩnh An, chỉ có người làm tuổi tác đã cao ở Vĩnh An hầu gia mới biết nhất phẩm Trấn Quốc tướng quân Bạch Tuân thanh danh hiển hách mấy năm qua chính là tên khuân vác vô danh năm đó bị hắn trục xuất khỏi kinh thành. Lão hầu gia kinh ngạc hổ thẹn vô cùng, cũng biết người mà đứa con gái duy nhất này chờ đợi mười năm đã trở về, trong lòng cảm thấy an ủi đưa ái nữ xuất giá.
Chuyện năm đó ở kinh thành nhanh chóng lan truyền khắp nơi, Bạch Tuân trọng tình trọng nghĩa mười năm, sinh tử nơi sa trường chỉ vì một giai nhân tức khắc được tán dương ca tụng khắp kinh thành. Bạch Tuân là quý nhân quyền cao chức trọng, tay nắm trọng binh, ngoại trừ thượng triều và đúng hạn vào cung thỉnh an Cảnh Khang Đế, cũng không giao hảo tới lui với bất kỳ thế gia giàu có nào, càng xem như không thấy lời mời gọi của mấy vị hoàng tử, bởi vậy đã đắc tội một vài thế gia trọng thần. Nhưng càng như vậy, Cảnh Khang Đế càng coi trọng hắn, năm thứ hai hắn hồi kinh, thiên tử liền giao quyền quản lý đội hộ vệ kinh đô và vùng lân cận cho hắn đảm nhiệm.
Cứ như thế, Bạch Tuân trở thành đại thần bị cô lập nắm giữ quyền lực tối cao nhất kinh thành. Ngoại trừ thiên tử, ngày thường ngay cả một bằng hữu uống rượu luận trà cũng không có, nhưng Bạch Tuân không để ý việc này chút nào, mỗi ngày chỉ lo cùng Bạch phu nhân ở phủ tướng quân làm một đôi phu thê tình thâm, Bạch phu nhân thân thể suy nhược, thành hôn bảy năm mới sinh được một đôi nữ song sinh.
Trưởng nữ của đôi song sinh tên Bạch Hi, thứ nữ tên Bạch Thước. Ngày đôi song sinh giáng thế, Bạch Tuân được Cảnh Khang Đế phong làm Trụ Quốc tướng quân, trưởng nữ Bạch Hi lại được thiên tử chọn làm Đông Cung Thái Tử Phi. Nhất thời Bạch gia đắc sủng thánh ân, có một không hai trong kinh thành.
Năm thứ nữ Bạch Thước ba tuổi, Bạch Tuân đã định hôn sự cho ấu nữ. Việc hôn nhân này nói ra cũng có chút hàm ý muốn báo ân, năm đó lúc Bạch Tuân bị loạn côn của lão hầu gia Vĩnh An đánh đuổi khỏi kinh thành, ngay lúc đó được Lễ Bộ Thị Lang Trọng Thái cứu. Trọng Thái cảm động trước phần tình thâm ý trọng và vận mệnh éo le của Bạch Tuân nên đã chiếu cố hắn đi Tây Bắc tòng quân, còn cho hắn năm mươi lượng bạc, cho nên mới có nhất phẩm tướng quân Bạch Tuân mười mấy năm về sau.
Hiện giờ Trọng Thái làm đến chức Hữu tướng, năm năm trước Trọng Thái đến phủ tướng quân cầu thân cho ấu tử Trọng Chiêu, Bạch Tuân suy nghĩ cẩn thận mấy ngày, vào cung thuật rõ chuyện cũ năm đó cho Cảnh Khang Đế nghe, khẩn cầu thiên tử phê chuẩn hôn sự. Bạch Tuân hồi kinh bảy năm, cũng không kết giao với bất kỳ phủ nào, chỉ vào lễ Trừ Tịch hàng năm tặng ba bình rượu Hoa Quế cho Trọng Phủ, Cảnh Khang Đế mới biết có đoạn nhân duyên như vậy, rất là cảm động nên đã phê chuẩn chuyện hôn sự này.
Đôi song sinh nữ của Bạch gia tuy mới tám tuổi nhưng thân phận đều tôn quý, tuyệt đối không thể so sánh với bất kỳ đích nữ nhà giàu nào. Nếu không phải vậy, làm sao hai đứa con nít đi lạc lại có thể khiến đường đường quan viên Đại Lý Tự là hắn như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, đêm hôm khuya khoắt còn làm chân chạy vặt cả trong lẫn ngoài thành.
Sự tình liên quan đến danh dự của hai vị tiểu thư, chuyện tìm người này vừa muốn bí ẩn vừa muốn ráo riết, thật sự khó càng thêm khó.
Tống Lâm thở dài, bước vào chính đường phủ tướng quân.
Bóng người vừa hiện, đôi mắt Bạch phu nhân liền sáng lên, không đợi Bạch phu nhân mở miệng, Bạch tướng quân đã một bước tiến lên trước mặt Tống Lâm.
“Tống đại nhân, hai đứa nhãi ranh nhà ta có tin tức gì không ?”
Nào có ai gọi khuê nữ nhà mình như vậy ? Huống chi có một đứa lại là Đông Cung Thái Tử Phi do thiên tử tuyển chọn!
Tống Lâm vốn là văn nhân nghiêm túc, tức đến độ râu rung rung. Nhưng hắn biết Bạch Tuân luôn luôn ăn nói tùy tiện như thế, cũng không tiện nói nhiều, chỉ khó xử mà lắc đầu: “Bạch tướng quân, hạ quan vô năng vẫn chưa tìm được hai vị tiểu thư.”
Thấy Bạch Tuân và Bạch phu nhân biến sắc, Tống Lâm vội vàng nói thêm: “Ti chức đã tra được có người nhìn thấy hai vị tiểu thư vào giờ Thìn ở chợ phía nam, hạ quan đã lệnh cho toàn bộ sai dịch đến thành Nam tìm kiếm.”
Vừa nghe xong, sắc mặt Bạch Tuân không những không tốt lên, ngược lại càng thêm nghiêm trọng.
Các quan lớn và quý nhân trong kinh thành đều ở phía bắc, người buôn bán nhỏ ở phía nam, mặc dù là dưới chân thiên tử cũng có những chỗ đen tối bất trị. Chợ nam hỗn loạn, ăn trộm ăn xin, dân cư phức tạp, Hi Nhi và Thước Nhi rõ ràng ở chợ bắc xem hoa đăng, sao lại đi chợ nam?
Bạch Tuân từng lăn lộn đầu đường xó chợ, biết hai đứa con gái bảo bối của mình tuyệt đối không chỉ đơn thuần là đi lạc như vậy, lập tức trấn an thê tử, cau mày lãnh một đội thân vệ đến thành Nam tìm.
Gót sắt vang lên trên quan đạo nửa đêm khuya khoắt đã đánh thức bá tánh nửa thành. Tống đại nhân một thân văn cốt, run rẩy đi theo sau tuấn mã của Bạch tướng quân, khóc không ra nước mắt mà thở dài một hơi.
Ngay dưới chân thiên tử mà dám phá vỡ lệnh cấm đi lại ban đêm thúc ngựa chạy gấp, nếu ngày mai lúc lâm triều bị Ngự Sử đâm thọc chuyến đi hôm nay của Bạch tướng quân, chắc chắn sẽ bị hỏi tội!
Hai vị Bạch tiểu thư nha, hai vị rốt cuộc ở đâu? Nếu vẫn không tìm ra hai người, bầu trời kinh thành cũng sắp bị lật rồi.
Ngay một khắc trước khi sai nha của Đại Lý Tự đuổi tới cổng thành Nam, một chiếc xe bò hôi thối ngất trời đi qua cổng phụ như thường lệ, thuận lợi ra khỏi thành. Hai người đánh xe là một đôi huynh đệ nhà họ Tiền ở thành Nam tên Tông và Lâm, làm nghề đổ nước và đồ ăn thừa, cứ cách mấy ngày hai huynh đệ đều phải vận chuyển nước và đồ ăn thừa ra khỏi thành, vì sợ mùi hôi ảnh hưởng tới người khác, tất cả những thùng đồ ăn cặn đều bị bịt kín mít bằng một đống cỏ khô dày dặn để che đi mùi thúi.
Đều là hàng xóm láng giềng cũ, hai người làm nghề vận chuyển nước và đồ ăn thừa năm sáu năm, thủ vệ ở cửa thành đã sớm quen mặt, các lão binh gia cũng không nghi ngờ mấy thùng đồ ăn cặn thừa thãi kia, hôm nay hai người đánh xe bò ra khỏi thành, thủ vệ cũng như ngày thường, mí mắt vừa nhấc chào hỏi một cái liền để xe bò đi qua.
Không ai nhìn thấy huynh đệ nhà họ Tiền ốm yếu gầy mòn tuy giống ngày thường nở nụ cười hèn mọn xu nịnh, nhưng đôi tay giữ dây cương xe bò kia lại hơi nổi gân xanh, một đám hắc khí lượn lờ.
Xe bò đi xa, lão binh mài kiếm đứng ở dưới thành lẩm bẩm.
Xe bò kia vừa rồi hình như phát ra tiếng lộc cộc gì đó? Hắn lau kiếm, lại nhìn xe bò thêm vài lần, thấy xe bò kia sóng êm biển lặng, quay đầu không nhìn nữa.
Toàn là chút nước, đồ ăn thừa và cỏ khô, cũng đã vận chuyển mấy năm nay rồi, còn có thể xảy ra vấn đề gì chứ.
Xe bò cách cổng thành Nam càng ngày càng xa, tiếng người trên đường phố cũng không còn nghe thấy nữa, hai vị Bạch tiểu thư bị nhốt trong thùng đồ ăn cặn hôi thối ngút trời, miệng mỗi người ngậm một cục giẻ lau bị trói thành hai cái bánh chưng, mắt to trừng mắt nhỏ, một người tức giận, một người điềm tĩnh. Diện mạo, điệu bộ, biểu cảm hai người không giống nhau, duy độc một đôi mắt là giống, đều cực kỳ có hồn.
Tác giả có lời muốn nói:
Phù hộ ta lại kiên trì thêm một ngày.
Cảm ơn mọi người bình luận, nhắn nhủ.
Quả thật hổ thẹn, cảm ơn moah moah.
Góc xàm xí của Kyn;
Chương này ngắn nên dịch nhanh. Hình như chương nào tác giả cũng cầu nguyện và cảm ơn như vậy hết nên Kyn không nói nữa, chỉ chúc các bạn độc giả đọc truyện vui vẻ. Have a nice day
____________________________________________________________________________________________________
Chương 4
Thần quân? Tỷ muội Bạch Hi đối mặt nhìn nhau, chưa chắc Yêu vật này là thần tiên đâu?
...
“Đều tại ngươi, nếu không phải ngươi muốn đến thành Nam, sao ta lại bị trói đến nơi quỷ quái này chứ! Bạch Thước, ngươi là yêu tinh hại người, ta ghét ngươi nhất!”
Chủ Nhật gặp lại
Trong chính đường, tiếng bước chân nặng nề đi qua đi lại, Bạch Tuân tướng quân xưa nay ôn hòa hào sảng, nhíu đôi mày rậm nhăn thành chữ “Xuyên” (川), cái roi trong tay chắp sau lưng bị hắn siết đến run bần bật.
Bạch phu nhân mắt ngấn lệ dựa vào lão ma ma, lúc nào cũng nhìn ngoài đường chờ đợi và cầu nguyện, sắc mặt tái nhợt.
Bạch tướng quân vừa quay đầu thì thấy bóng dáng Bạch phu nhân tiều tụy, vừa tức vừa đau lòng, roi trong tay quất lên mặt đất, nhất thời cả chính đường vang lên một tiếng rung trời.
“Đợi cái thứ hỗn trướng kia trở về, lão tử nhất định phải quất nó vài roi! Tới lúc đó đừng ai cản ta!” Bạch Tuân nghiến răng nghiến lợi, chỉ trời phát thề.
Bạch phu nhân nghe vậy hốc mắt lại đỏ thêm vài phần: “Lão gia, giờ là lúc nào rồi mà chàng còn nói mấy lời này, nếu Hi Nhi và Thước Nhi xảy ra chuyện, thiếp cũng không muốn sống nữa……”
Bạch tướng quân cả đời yêu quý nhất là Bạch phu nhân, vừa nghe lời này, tức giận đều tan hết, vội vàng ném roi đỡ Bạch phu nhân: “Phu nhân, nàng nói sảng cái gì vậy, ta đã kêu thân binh phủ tướng quân đi tìm, còn thỉnh ý chỉ bệ hạ lệnh cho đội thị vệ Đại Lý Tự và Ngũ Thành Binh Mã Tư tìm khắp thành, Hi Nhi và tên nhãi ranh kia nhất định không có chuyện gì đâu!” Bạch Tuân rũ mắt, toàn bộ phong thái lăn lộn đầu đường xó chợ, tranh đấu tàn nhẫn, sa trường đẫm máu, liều lĩnh ngang ngược năm đó đều phát tiết ra hết: “Nếu ai dám đụng vào con gái của Bạch Tuân ta, lão tử gϊếŧ cả nhà hắn!”
Bạch phu nhân nghe lời này đáy lòng yên ổn vài phần, nhưng nước mắt vẫn rơi lã chã không dứt, nhìn ra ngoài đường không hề chớp mắt.
Khi Tống Lâm của Đại Lý Tự từ ngoài đường tiến vào bẩm báo tin tức nghe được Bạch Tuân kia rống giận đùng đùng trong nội đường, đáy lòng không khỏi run rẩy, liên tục thở dài.
Đây là chuyện gì a, ai cũng ở nhà ăn tết Thượng Nguyên, mà hắn lại không được an bình. Aizz, hai vị đích tiểu thư của phủ tướng quân đi lạc trong hội đèn lồng, đến bây giờ vẫn chưa tìm được, nếu thật sự xảy ra chuyện, chức quan Đại Lý Tự này của hắn sợ là không làm được nữa. Có thể làm Ngũ Thành Binh Mã Tư và Đại Lý Tự đồng thời bôn ba, ngoại trừ hoàng tử công chúa, cũng chỉ có một cặp nữ nhi bảo bối của tướng quân Bạch Tuân mà thôi.
Con cái nhà quyền quý tầm thường cũng thôi đi, lại cứ khăng khăng là con gái ông ấy!
Tướng quân Bạch Tuân từ nhỏ đã lăn lộn đầu đường xó chợ lại làm tới võ tướng cao nhất triều Đại Tĩnh, cuộc đời ông ấy kể ra như truyện truyền kỳ vậy. Ông quê ở Thái Sơn, lúc còn trẻ khí phách hiên ngang, năng lực trời sinh chỉ biết dựa vào việc dốc sức khuân vác kiếm sống. Một lần nọ ở Thái Sơn, tình cờ cứu được đích tiểu thư Hàn Uyển Nhu của hầu phủ Vĩnh An không cẩn thận bị té xuống nước, nhất kiến chung tình. Bạch Tuân không sợ trời không sợ đất, quen sống ở nơi dân dã, không coi trọng lễ giáo thế tục, quan niệm về cấp bậc, vì vậy năm đó mới quải một cái tay nải đi lên kinh thành vào hầu phủ Vĩnh An cầu hôn.
Hầu phủ Vĩnh An là nhà nào chứ, cho dù suy tàn cũng còn có Đan Thư Thiết Khoán chứng minh công lao lập quốc Đại Tĩnh, với thân phận của Bạch Tuân, ngay cả cửa lớn nhà hầu phủ Vĩnh An cũng chưa vào, lão hầu gia chỉ có một đứa con duy nhất là Hàn tiểu thư, nếu không phải xem xét Bạch Tuân có ơn cứu con gái mình thì tuyệt đối sẽ không chỉ đơn giản là ngăn loạn côn đánh Bạch Tuân và đuổi khỏi kinh thành như vậy.
*Đan Thư Thiết Khoán: kim bài miễn tử được vua ban cho những anh hùng và đại thần có công lao to lớn.
Chuyện này làm dậy lên một trận phong ba nhỏ trong kinh thành, nhưng đồng thời lúc tên khuân vác không biết trời cao đất dày kia bị trục xuất, các quý nhân trong kinh thành đã sớm quên sạch sẽ chuyện này, ngay cả kẻ khuân vác kia tên họ là gì cũng chả thèm hỏi tới. Hàn Uyển Nhu từ nhỏ là quý nữ danh tiếng cực tốt trong kinh thành, tri thư đạt lễ, dung nhan lại tú mỹ (thanh tú, mỹ lệ), vốn là con gái của một nhà được trăm nhà ao ước, đáng tiếc sau khi nàng rơi xuống nước ở Thái Sơn vẫn luôn bệnh liệt giường, nhà nào cũng không muốn cưới về một chủ mẫu ốm yếu, hôn sự của đại tiểu thư hầu phủ Vĩnh An cứ vậy mà trì hoãn. Trì hoãn một cái, ước chừng bảy năm.
Bảy năm sau, một tên giáo úy Bạch Tuân ở Tây Bắc hoành không xuất thế*, ba lần thống lĩnh đội kỵ binh nhỏ đánh thắng Nhung tộc bên ngoài Đồng Quan, đảo ngược tình thế suy tàn lụn bại của Đại Tĩnh sau mười năm tái chiến. Cảnh Khang Đế nghe tin chiến thắng, vui mừng khôn xiết, bèn thân chinh ra trận, thăng Bạch Tuân làm tam phẩm An Tây tướng quân, trọng dụng hắn. Bạch Tuân dùng binh sắc sảo, trong trận chiến cuối cùng tung hoành ngang dọc khiến cho Bắc Nhung Vương đại bại. Trận này Bạch Tuân đỡ một mũi tên cho thiên tử, trở thành ân nhân cứu mạng của Cảnh Khang Đế. Thiên tử ưu ái kỳ tài, cảm kích ân tình, phá lệ hạ chỉ ngay chiến trường thăng Bạch Tuân chỉ mới hai mươi tám tuổi làm nhất phẩm Trấn Quốc tướng quân.
Hoành không xuất thế*: đột ngột xuất hiện, tung hoành ngang dọc, uy phong lẫm liệt.
Bạch Tuân được tấn phong vẫn chưa hồi kinh lĩnh thưởng, ngược lại thỉnh chỉ đi Nam Hải bình định hải tặc. Đại Tĩnh hiếm khi có được chiến tướng, lại không lưu luyến quyền vị như vậy, Cảnh Khang Đế tất nhiên vui vẻ chấp thuận. Lại qua ba năm, hải tặc Nam Hải bị diệt sạch bách, bá tánh ven bờ Nam Hải đội ơn triều đình, ca tụng mỹ danh thiên tử, Bạch Tuân mang theo những lời ngợi ca của bá tánh vinh quang trở về kinh thành.
Đây là lần đầu tiên sau khi Bạch Tuân nhất chiến thành danh ở Tây Bắc bước vào kinh thành Đại Tĩnh lĩnh phong thưởng.
Trong Kim Loan Điện, thiên tử vô cùng hài lòng, kể ra công lao mười năm, nói Bạch Tuân có công với bá tánh xã tắc, có cầu mong gì không ?
Cuối cùng Bạch Tuân chắp tay, chỉ một câu làm cả Kim Loan Điện khiếp sợ.
“Thần nguyện lấy mười năm quân công, phú quý đầy nhà, đổi lấy một lời cầu thân đại tiểu thư hầu phủ Vĩnh An.”
Bạch Tuân dùng mười năm quân công chỉ cầu một chuyện, thiên tử có lý nào không đáp ứng. Thánh chỉ tứ hôn ngày đó được đưa đến hầu phủ Vĩnh An, chỉ có người làm tuổi tác đã cao ở Vĩnh An hầu gia mới biết nhất phẩm Trấn Quốc tướng quân Bạch Tuân thanh danh hiển hách mấy năm qua chính là tên khuân vác vô danh năm đó bị hắn trục xuất khỏi kinh thành. Lão hầu gia kinh ngạc hổ thẹn vô cùng, cũng biết người mà đứa con gái duy nhất này chờ đợi mười năm đã trở về, trong lòng cảm thấy an ủi đưa ái nữ xuất giá.
Chuyện năm đó ở kinh thành nhanh chóng lan truyền khắp nơi, Bạch Tuân trọng tình trọng nghĩa mười năm, sinh tử nơi sa trường chỉ vì một giai nhân tức khắc được tán dương ca tụng khắp kinh thành. Bạch Tuân là quý nhân quyền cao chức trọng, tay nắm trọng binh, ngoại trừ thượng triều và đúng hạn vào cung thỉnh an Cảnh Khang Đế, cũng không giao hảo tới lui với bất kỳ thế gia giàu có nào, càng xem như không thấy lời mời gọi của mấy vị hoàng tử, bởi vậy đã đắc tội một vài thế gia trọng thần. Nhưng càng như vậy, Cảnh Khang Đế càng coi trọng hắn, năm thứ hai hắn hồi kinh, thiên tử liền giao quyền quản lý đội hộ vệ kinh đô và vùng lân cận cho hắn đảm nhiệm.
Cứ như thế, Bạch Tuân trở thành đại thần bị cô lập nắm giữ quyền lực tối cao nhất kinh thành. Ngoại trừ thiên tử, ngày thường ngay cả một bằng hữu uống rượu luận trà cũng không có, nhưng Bạch Tuân không để ý việc này chút nào, mỗi ngày chỉ lo cùng Bạch phu nhân ở phủ tướng quân làm một đôi phu thê tình thâm, Bạch phu nhân thân thể suy nhược, thành hôn bảy năm mới sinh được một đôi nữ song sinh.
Trưởng nữ của đôi song sinh tên Bạch Hi, thứ nữ tên Bạch Thước. Ngày đôi song sinh giáng thế, Bạch Tuân được Cảnh Khang Đế phong làm Trụ Quốc tướng quân, trưởng nữ Bạch Hi lại được thiên tử chọn làm Đông Cung Thái Tử Phi. Nhất thời Bạch gia đắc sủng thánh ân, có một không hai trong kinh thành.
Năm thứ nữ Bạch Thước ba tuổi, Bạch Tuân đã định hôn sự cho ấu nữ. Việc hôn nhân này nói ra cũng có chút hàm ý muốn báo ân, năm đó lúc Bạch Tuân bị loạn côn của lão hầu gia Vĩnh An đánh đuổi khỏi kinh thành, ngay lúc đó được Lễ Bộ Thị Lang Trọng Thái cứu. Trọng Thái cảm động trước phần tình thâm ý trọng và vận mệnh éo le của Bạch Tuân nên đã chiếu cố hắn đi Tây Bắc tòng quân, còn cho hắn năm mươi lượng bạc, cho nên mới có nhất phẩm tướng quân Bạch Tuân mười mấy năm về sau.
Hiện giờ Trọng Thái làm đến chức Hữu tướng, năm năm trước Trọng Thái đến phủ tướng quân cầu thân cho ấu tử Trọng Chiêu, Bạch Tuân suy nghĩ cẩn thận mấy ngày, vào cung thuật rõ chuyện cũ năm đó cho Cảnh Khang Đế nghe, khẩn cầu thiên tử phê chuẩn hôn sự. Bạch Tuân hồi kinh bảy năm, cũng không kết giao với bất kỳ phủ nào, chỉ vào lễ Trừ Tịch hàng năm tặng ba bình rượu Hoa Quế cho Trọng Phủ, Cảnh Khang Đế mới biết có đoạn nhân duyên như vậy, rất là cảm động nên đã phê chuẩn chuyện hôn sự này.
Đôi song sinh nữ của Bạch gia tuy mới tám tuổi nhưng thân phận đều tôn quý, tuyệt đối không thể so sánh với bất kỳ đích nữ nhà giàu nào. Nếu không phải vậy, làm sao hai đứa con nít đi lạc lại có thể khiến đường đường quan viên Đại Lý Tự là hắn như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, đêm hôm khuya khoắt còn làm chân chạy vặt cả trong lẫn ngoài thành.
Sự tình liên quan đến danh dự của hai vị tiểu thư, chuyện tìm người này vừa muốn bí ẩn vừa muốn ráo riết, thật sự khó càng thêm khó.
Tống Lâm thở dài, bước vào chính đường phủ tướng quân.
Bóng người vừa hiện, đôi mắt Bạch phu nhân liền sáng lên, không đợi Bạch phu nhân mở miệng, Bạch tướng quân đã một bước tiến lên trước mặt Tống Lâm.
“Tống đại nhân, hai đứa nhãi ranh nhà ta có tin tức gì không ?”
Nào có ai gọi khuê nữ nhà mình như vậy ? Huống chi có một đứa lại là Đông Cung Thái Tử Phi do thiên tử tuyển chọn!
Tống Lâm vốn là văn nhân nghiêm túc, tức đến độ râu rung rung. Nhưng hắn biết Bạch Tuân luôn luôn ăn nói tùy tiện như thế, cũng không tiện nói nhiều, chỉ khó xử mà lắc đầu: “Bạch tướng quân, hạ quan vô năng vẫn chưa tìm được hai vị tiểu thư.”
Thấy Bạch Tuân và Bạch phu nhân biến sắc, Tống Lâm vội vàng nói thêm: “Ti chức đã tra được có người nhìn thấy hai vị tiểu thư vào giờ Thìn ở chợ phía nam, hạ quan đã lệnh cho toàn bộ sai dịch đến thành Nam tìm kiếm.”
Vừa nghe xong, sắc mặt Bạch Tuân không những không tốt lên, ngược lại càng thêm nghiêm trọng.
Các quan lớn và quý nhân trong kinh thành đều ở phía bắc, người buôn bán nhỏ ở phía nam, mặc dù là dưới chân thiên tử cũng có những chỗ đen tối bất trị. Chợ nam hỗn loạn, ăn trộm ăn xin, dân cư phức tạp, Hi Nhi và Thước Nhi rõ ràng ở chợ bắc xem hoa đăng, sao lại đi chợ nam?
Bạch Tuân từng lăn lộn đầu đường xó chợ, biết hai đứa con gái bảo bối của mình tuyệt đối không chỉ đơn thuần là đi lạc như vậy, lập tức trấn an thê tử, cau mày lãnh một đội thân vệ đến thành Nam tìm.
Gót sắt vang lên trên quan đạo nửa đêm khuya khoắt đã đánh thức bá tánh nửa thành. Tống đại nhân một thân văn cốt, run rẩy đi theo sau tuấn mã của Bạch tướng quân, khóc không ra nước mắt mà thở dài một hơi.
Ngay dưới chân thiên tử mà dám phá vỡ lệnh cấm đi lại ban đêm thúc ngựa chạy gấp, nếu ngày mai lúc lâm triều bị Ngự Sử đâm thọc chuyến đi hôm nay của Bạch tướng quân, chắc chắn sẽ bị hỏi tội!
Hai vị Bạch tiểu thư nha, hai vị rốt cuộc ở đâu? Nếu vẫn không tìm ra hai người, bầu trời kinh thành cũng sắp bị lật rồi.
Ngay một khắc trước khi sai nha của Đại Lý Tự đuổi tới cổng thành Nam, một chiếc xe bò hôi thối ngất trời đi qua cổng phụ như thường lệ, thuận lợi ra khỏi thành. Hai người đánh xe là một đôi huynh đệ nhà họ Tiền ở thành Nam tên Tông và Lâm, làm nghề đổ nước và đồ ăn thừa, cứ cách mấy ngày hai huynh đệ đều phải vận chuyển nước và đồ ăn thừa ra khỏi thành, vì sợ mùi hôi ảnh hưởng tới người khác, tất cả những thùng đồ ăn cặn đều bị bịt kín mít bằng một đống cỏ khô dày dặn để che đi mùi thúi.
Đều là hàng xóm láng giềng cũ, hai người làm nghề vận chuyển nước và đồ ăn thừa năm sáu năm, thủ vệ ở cửa thành đã sớm quen mặt, các lão binh gia cũng không nghi ngờ mấy thùng đồ ăn cặn thừa thãi kia, hôm nay hai người đánh xe bò ra khỏi thành, thủ vệ cũng như ngày thường, mí mắt vừa nhấc chào hỏi một cái liền để xe bò đi qua.
Không ai nhìn thấy huynh đệ nhà họ Tiền ốm yếu gầy mòn tuy giống ngày thường nở nụ cười hèn mọn xu nịnh, nhưng đôi tay giữ dây cương xe bò kia lại hơi nổi gân xanh, một đám hắc khí lượn lờ.
Xe bò đi xa, lão binh mài kiếm đứng ở dưới thành lẩm bẩm.
Xe bò kia vừa rồi hình như phát ra tiếng lộc cộc gì đó? Hắn lau kiếm, lại nhìn xe bò thêm vài lần, thấy xe bò kia sóng êm biển lặng, quay đầu không nhìn nữa.
Toàn là chút nước, đồ ăn thừa và cỏ khô, cũng đã vận chuyển mấy năm nay rồi, còn có thể xảy ra vấn đề gì chứ.
Xe bò cách cổng thành Nam càng ngày càng xa, tiếng người trên đường phố cũng không còn nghe thấy nữa, hai vị Bạch tiểu thư bị nhốt trong thùng đồ ăn cặn hôi thối ngút trời, miệng mỗi người ngậm một cục giẻ lau bị trói thành hai cái bánh chưng, mắt to trừng mắt nhỏ, một người tức giận, một người điềm tĩnh. Diện mạo, điệu bộ, biểu cảm hai người không giống nhau, duy độc một đôi mắt là giống, đều cực kỳ có hồn.
Tác giả có lời muốn nói:
Phù hộ ta lại kiên trì thêm một ngày.
Cảm ơn mọi người bình luận, nhắn nhủ.
Quả thật hổ thẹn, cảm ơn moah moah.
Góc xàm xí của Kyn;
Chương này ngắn nên dịch nhanh. Hình như chương nào tác giả cũng cầu nguyện và cảm ơn như vậy hết nên Kyn không nói nữa, chỉ chúc các bạn độc giả đọc truyện vui vẻ. Have a nice day
____________________________________________________________________________________________________
Chương 4
Thần quân? Tỷ muội Bạch Hi đối mặt nhìn nhau, chưa chắc Yêu vật này là thần tiên đâu?
...
“Đều tại ngươi, nếu không phải ngươi muốn đến thành Nam, sao ta lại bị trói đến nơi quỷ quái này chứ! Bạch Thước, ngươi là yêu tinh hại người, ta ghét ngươi nhất!”
Chủ Nhật gặp lại
Bình luận facebook