• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Bạch Thước Thượng Thần [Bạch Nguyệt Phạm Tinh 白月梵星] (3 Viewers)

  • Chương 62

Mọi người kinh ngạc quay đầu lại, Vô Chiếu vẫn luôn hôn mê trên mặt đất không biết từ khi nào đã đứng sau Dị nhân vương, bàn tay cắm vào ngực Dị nhân vương, móc ra viên nội đan máu chảy đầm đìa, thế mà trong nội đan có một con rồng con vàng kim đang ngủ say.

Ánh mắt mọi người tụ lại.

“Kim long?” Mộ Cửu buột miệng thốt ra: “Sao thân thể kim long của Mộ Quang lại ở chỗ này?”

“Đó không phải bản thể của Mộ Quang, ngàn năm trước Mộ Quang lấy hai mảnh long lân bày ra Cấm Linh trận, một mảnh hóa thành long hồn thủ cửa thành, một mảnh hóa thành long thân ở mắt trận.” Phạn Việt cất lời.

“Không hổ là Hạo Nguyệt điện chủ, quả nhiên kiến thức rộng rãi.” Mộ Cửu dựng thẳng ngón cái.

Thiếu niên sửng sốt, nhíu mày, hắn mơ hồ cảm thấy đây cũng không phải ký ức của Hạo Nguyệt điện chủ gì đó.



Nhưng mọi người không rảnh quan tâm việc nhỏ này làm gì, nội đan Dị nhân vương vừa rời khỏi cơ thể thì linh phách dị nhân im lặng trong huyết trì tru lên, lần thứ hai hóa thành từng đạo oán khí màu đen.



Bên ngoài Dị thành, long ảnh khổng lồ vốn đã dần dần tiêu tán thét dài một tiếng, một lần nữa ngưng tụ thành hình.



“Không tốt, long hồn Tru Thần đã bị đánh thức lần nữa!”



Sắc mặt Kim Diệu đột biến.



Trong thạch điện, Dị nhân vương bị móc nội đan phun ra một búng máu, ngã rầm xuống đất.



“Không!” Hoa Hồng nhảy lên, đỡ lấy Dị nhân vương đã ngã xuống.



Vương miện Dị nhân vương rớt ra, sắc mặt xám trắng, vươn tay về phía Hoa Hồng: “Hồng...Hồng Nhi……”



Hoa Hồng mờ mịt nhìn Dị thành vương.



Từng ngụm từng ngụm máu trào ra từ trong miệng Dị nhân vương, nhìn thật ghê người.




“Phụ...phụ vương sai rồi, là ta hại dị tộc. Đ...đừng hận Dung Nhi, phải sống thật tốt.”



Dị nhân vương dùng hết toàn lực đặt tay lên linh đài Hoa Hồng, một tia hồn quang mỏng manh giữa trán Hoa Hồng biến mất không vết tích.



Khoảnh khắc hồn quang tản đi, Dị nhân vương vô lực nhắm mắt.



Cũng không biết đã nhìn thấy gì trong sợi hồn quang, Hoa Hồng ngơ ngẩn liếc mắt nhìn Hoa Dung đang ngủ say cách đó không xa, chợt đứng dậy, nàng giơ tay lên, côn sắt một lần nữa rơi vào tay, nàng nhìn người đang cầm nội đan Dị nhân vương, hai mắt đỏ như máu.



“Vì sao?!”



“Con không nên trở về.” Bên cạnh huyết trì, Vô Chiếu lạnh lùng nhìn thoáng qua thi thể Dị nhân vương, tránh ánh mắt Hoa Hồng.



“Là ông âm thầm dùng tà pháp cướp đi tất cả linh phách dị nhân?” Đột nhiên Bạch Thước mở miệng.




Cho đến khi Vô Chiếu móc nội đan Dị nhân vương, Bạch Thước rốt cuộc cũng hiểu là ai lặng yên không một tiếng động cướp đi toàn bộ linh phách dị tộc, lại là ai hạ yêu độc lên người Hoa Dung.



Vô Chiếu có được sự tín nhiệm của Dị nhân vương, cả Dị thành này chỉ có ông mới có thể làm được.



“Không sai, là ta. Yêu độc của Hoa Dung là ta hạ, linh phách dị tộc cũng do ta đoạt.” Vô Chiếu mặt vô biểu tình.



“Vì sao ông lại phản bội dị tộc?!” Giọng Hoa Hồng run rẩy.



“Vì sao? Bởi vì bọn họ đáng chết, Dị nhân vương đáng chết, Hoa Dung đáng chết, bọn họ hại chết mẫu phi của con, bọn họ nên đền mạng!”



Là bởi vì Mai Vương phi? Nhìn hận ý trong đáy mắt Vô Chiếu, Bạch Thước sửng sốt, chẳng lẽ Vô Chiếu……



“Tộc nhân vô tội, chỉ vì một mình mẫu phi mà ông muốn khiến con dân cả thành chôn cùng?!” Hoa Hồng rống giận.

“Có gì không thể!” Vô Chiếu chỉ vào đám linh phách kêu gào trong huyết trì: “Chính là vì một đám đáng thương bị trời đất ruồng bỏ đó mà nghĩa phụ đem toàn bộ linh lực hiến tế cho tên lòng lang dạ sói kia, còn hại chết mẫu phi con! Mai gia thủ thành ngàn năm thì như thế nào, kết quả chẳng phải là cửa nát nhà tan hay sao!”



Vô Chiếu là nghĩa tử của Mai lão tướng quân, khó trách Hoa Hồng trở lại Dị thành đối với tất cả mọi người đều không quan tâm, duy chỉ đối với Vô Chiếu còn vài phần niệm tình xưa.



“Không, phụ vương không có……”



“Câm mồm, hắn không xứng làm phụ vương con!” Vô Chiếu tức giận ngắt lời Hoa Hồng, cầm Dị vương kiếm phi thân nhảy lên không huyết trì, vô số tà khí dũng mãnh chui vào nội đan Dị nhân vương, kim sắc tiểu long ngủ say bên trong nháy mắt bị tà khí xâm nhập, mở long nhãn.

Trong cặp long nhãn kia không có chút linh trí nào mà tràn ngập sát ý thô bạo.



Khoảnh khắc long nhãn mở mắt, sát ý bạo ngược kia hóa thành tà khí lập tức nhằm về phía Phạn Việt, gắt gao cuốn lấy thiếu niên.



Nó là thí thần long thân bị tà khí cưỡng ép đánh thức, người nào có được thần lực thì người đó chính là mục tiêu của nó.



Kim long mang sát ý cường đại, linh đài Phạn Việt nháy mắt giống như lửa đốt, thần sắc thống khổ.



“Mộc Mộc!” Bạch Thước biến sắc, chạy về phía Phạn Việt.



“Đừng lại đây!” Thiếu niên kinh hãi hô to.



Quả nhiên, kim long đột nhiên nhìn qua Bạch Thước, vô số tà khí bắn ra từ trong mắt nó, bay thẳng vào Bạch Thước.



Long uy nhiếp người, há là thứ bán tiên có thể kháng cự, nàng bị tà khí đánh trúng, đánh bay ra ngoài.



“Sư phụ!”



“A Thước!”

Trong điện đồng thời vang lên hai tiếng kinh hô, Phạn Việt muốn đi cứu Bạch Thước nhưng lại bị tà khí vây khốn quá chặt.



Thiếu niên nổi giận gầm lên một tiếng, xích bạc trong tay chém tà khí quanh thân, tà khí rung động, bị xích bạc chặt đứt vài sợi.



Kim long giận dữ, càng gia tăng sát ý với Phạn Việt, sát ý lần này chỉ thẳng vào mi gian Phạn Việt.



Thiếu niên phun máu, xích bạc rơi xuống đất, phát ra vẻ than khóc không một tiếng động.



Trọng Chiêu phi thân tiến lên, đỡ lấy Bạch Thước rơi xuống từ giữa không trung.



Cùng lúc đó, một tiếng rồng ngâm truyền đến từ phía chân trời, thạch điện rung rinh, mọi người chỉ cảm thấy một cổ năng lượng khổng lồ đang vọt tới Dị vương cung.



Bắc Thần biến sắc: “Một mảnh long lân khác biến thành long hồn đã bị đánh thức!”

Một khi long hồn và bản thể kim long dung hợp thì sẽ trở thành sát khí tru thần chân chính!



Toàn bộ đại điện đều đang lay động, mắt thấy Phạn Việt sắp bị sát ý của kim long đốt cháy, Bạch Thước thoát khỏi lồng ngực Trọng Chiêu hét vào mặt Vô Chiếu.



“Vô Chiếu, nếu long hồn dung hợp với long thân, tất cả mọi người sẽ chết, bao gồm Hoa Hồng! Tỷ ấy là đứa con duy nhất của Mai Vương phi! Dị nhân vương đã chết, ông còn có thù hận gì mà không bỏ xuống được!”



Bóng người trên không huyết trì cứng đờ, đáy mắt hiện ra một tràng giãy giụa, nhưng giây lát sau, giãy giụa biến mất, chỉ còn lại hận ý khắc cốt.



“Không đủ, chỉ một cái mạng của hắn không đủ!”



Vô Chiếu điên cuồng hô to, ném nội đan đang điên cuồng hút linh phách dị nhân vào huyết trì, tốc độ biến lớn của kim sắc tiểu long kia có thể thấy được bằng mắt thường, kim thân cũng dần dần hóa thành màu đen.

Phạn Việt bị tà khí bao phủ, giữa trán đỏ như lửa, nửa quỳ trên mặt đất, long hồn chi lực phảng phất như thanh kiếm sắc bén đâm vào linh đài hắn.



“Mộc Mộc!”



“A Thước! Kim long quá mạnh, muội không thể tới gần hắn!”



Bạch Thước còn muốn lao về phía Phạn Việt nhưng lại bị Trọng Chiêu giữ chặt.



“Nói nhiều cũng vô dụng, thần trí Vô Chiếu đã bị tà vật dùng thù hận khống chế.” Ánh mắt Bắc Thần lạnh lẽo: “Cần phải ngăn cản long hồn dung hợp với long thân, một khi kim long bị tà vật khống chế, toàn bộ vùng đất hoang dã này đều sẽ thành tro bụi!”



“Huỷ hoại nội đan! Chỉ cần hủy nội đan trong thân thể kim long, long hồn cũng sẽ tiêu tán!” Bạch Thước đột nhiên nhìn vào hắc long trong huyết trì hô to.



Năm đó Mộ Quang để lại Cấm Linh trận bảo hộ dị nhân, phân long lân từ một thành hai, chỉ sợ cũng là vì lo lắng có ngày thần trận bị người ta lợi dụng.

Ánh mắt Vô Chiếu vô hồn, vung tay lên, kiếm Dị vương trên mặt đất nháy mắt bay lên huyết trì, lần thứ hai hóa thành bốn mảnh tạo thành kiếm trận bảo vệ thân thể kim long.



“Côn Luân kiếm tu, Phiêu Diểu, lên đi!”



Ngoại trừ Bạch Thước, Mộ Cửu là tên quý mạng nhất, hắn sợ long hồn bị đánh thức, tiểu Tịch Diệt luân nháy mắt chém ra, mở đầu trận chiến.



Bắc Thần Trọng Chiêu nhảy lên, ba người cực kỳ ăn ý ba mặt giáp công Vô Chiếu.



Đáy mắt Vô Chiếu lóe lên u quang, tung chưởng, ba người bị cấm linh ngay cả một chiêu cũng chưa kịp tung đã bị Vô Chiếu đánh bay.



Hoa Hồng phi thân lên, một côn đỡ lấy ba người.



Hiếm thấy hồ ly ồn ào dũng mãnh, thế mà Hoa Hồng lại đỡ Mộ Cửu, tiện tay truyền một luồng linh khí vào ngực hắn.



Mộ Cửu bị đánh đến hoa mắt chóng mặt, đang huyết khí cuồn cuộn, chợt linh đài ấm áp, vừa quay đầu thì đụng phải đôi mắt thanh lãnh.

Hắn đứng hình vài giây, còn chưa mở miệng nói lời cảm tạ, Hoa Hồng đã phi thân nhảy lên, một côn đánh vào Vô Chiếu trong huyết trì.



Đòn này của Hoa Hồng chẳng chút lưu tình.



Khoảnh khắc côn sắt trảm lên trường đao, chiếc côn bốc lửa cao ngất trời, hỏa lực mạnh đến nỗi có thể đốt núi cạn biển, toàn bộ thạch điện đều bị nó chấn động run lên.



Trường đao trong tay Vô Chiếu nháy mắt bị ngọn lửa trảm thành hai nửa, côn sắt cắm thẳng vào ngực Vô Chiếu, đánh bay cả người hắn, ghim lên cột đá.



Mộ Cửu nhìn Hoa Hồng tựa như sát thần, quả thực ngây người.



Oimeoi, Vô Chiếu tốt xấu gì cũng là Thượng quân, rốt cuộc tu vi của Dị nhân vương nữ này cao bao nhiêu vậy?!



Đến lúc này mọi người mới biết, qua mấy trận sinh tử, thế mà căn bản Hoa Hồng còn chưa dùng hết toàn lực.

“Phẫn Thiên Côn, ngươi là Thiên Hỏa Yêu quân.” Bắc Thần nhìn về phía Hoa Hồng, biểu tình động dung.



Thiên Hỏa Tàng Sơn, hai đại sát thần dưới tòa Hạo Nguyệt điện, hung danh trăm năm vang vọng tam giới.



Ai cũng không ngờ đến, Dị nhân vương nữ Hoa Hồng năm đó chính là Thiên Hỏa Yêu quân của Hạo Nguyệt điện!



“Thiên Hỏa? Nhất côn sát vạn dặm, Yêu quân đỉnh phong đệ nhất Thiên Hỏa?!”



Mộ Cửu nuốt nước miếng, Thượng yêu đỉnh phong, một kích quyết liệt, quả nhiên đáng sợ!



Hoa Hồng phảng phất giống như không nghe thấy, chỉ lẳng lặng nhìn Vô Chiếu trên cột đá, sâu trong đôi mắt cất giấu bi ai cùng cực không ai thấy.



Nàng đã tự tay gϊếŧ chết người cuối cùng của Mai gia.



Trên cột đá, Vô Chiếu thoi thóp, không biết có phải bởi vì vẻ bi ai cùng cực của nàng hay không mà lúc này thần trí điên cuồng của hắn khôi phục một chút tỉnh táo mong manh, cười hiền từ, vươn tay về phía Hoa Hồng.

“Điện hạ, chớ khóc, ta...ta……”



Vô Chiếu còn chưa nói xong nhưng ánh sáng cuối cùng nơi đáy mắt ông đã tan đi, tay vô lực rũ xuống, nhắm mắt lại.



Không ai biết ông muốn nói gì với Hoa Hồng.



Có lẽ ông không nói, Hoa Hồng cũng hiểu.



Ông làm tất cả chuyện này, có chết cũng không hối tiếc.



“Mau, Đại Thiết, huỷ nội đan kia đi!”



Trong điện bởi vì cái chết của Vô Chiếu đột nhiên lặng im, chỉ có Bạch Thước luôn để tâm đến Phạn Việt, một khắc đều không thể chậm trễ.



Hoa Hồng hoàn hồn, xoay người bay vào huyết trì, ngay lúc côn của nàng sắp chém về phía nội đan kia thì một tiếng rồng ngâm vang lên, long hồn khổng lồ nhảy vào đại điện, hất đuôi quất Hoa Hồng.



Phẫn Thiên Côn và long hồn đối đầu trực diện, miệng rồng há to cắn đứt Phẫn Thiên Côn, long hồn hướng vào long thân trong huyết trì, đuôi rồng quất về phía Hoa Hồng.

Cho dù là Yêu quân đỉnh phong, cũng chỉ là tiên, Long Thần chi lực há có thể chống đỡ.



Mắt thấy long đuôi đánh tới, đồng tử Hoa Hồng co rụt lại, đúng lúc này một luồng Yêu lực yếu ớt đỡ một kích của đuôi rồng, một cái đuôi rực lửa từ trên mặt đất lướt qua, chớp mắt cuốn lấy eo Hoa Hồng, kéo nàng xuống từ giữa không trung.



Hoa Hồng nhìn tiểu Tịch Diệt luân giữa không trung bị đánh thành hai nửa, còn chưa kịp hoàn hồn, bên tai đã vang lên thanh âm chế nhạo.



“Thiên Hỏa Yêu quân, huề nhau nha.”



Hoa Hồng quay đầu, tiểu hồ ly chớp chớp mắt, cười xảo quyệt, hắn vừa nói hồ đuôi vừa cọ cọ trong lòng bàn tay Hoa Hồng.



Hoa Hồng nháy mắt nổi da gà muốn rụng lông, đang định một quyền đập chết con hồ ly ngu ngốc này thì lại nghe Bạch Thước hô to.



“Không tốt, long hồn đã hợp thể với long thân!”

Đúng lúc này, rồng ngâm thét dài, kim quang cường đại thổi qua đại điện, nháy mắt thạch điện rung động kịch liệt, tất cả mọi người đều bị đánh bay ra ngoài.



Thiết kiếm Côn Luân tế ra, bảo vệ Hoa Hồng Mộ Cửu, Trọng Chiêu cũng ôm chặt Bạch Thước vào lòng, vô số đá vụn rơi xuống, nện lên lưng Trọng Chiêu, Trọng Chiêu kêu lên một tiếng nhưng chẳng mảy may quan tâm.



Kim quang tiêu tán, thạch điện ngừng rung. Mọi người mở mắt ra đều sửng sốt.



Hắc long như núi cao từ huyết trì bay lên trời, long uy không gì sánh kịp tràn ngập đại điện, ép tới mọi người không cách nào đứng dậy.



Đây mới là Long Thần chi lực chân chính.



Đáy lòng mọi người dâng lên hàn ý.



Trên bầu trời ngoài Dị thành, rồng ngâm phóng lên cao, tà khí hóa thành long ảnh phá tan kết giới, phàm là nơi nó đi qua, vạn vật đều bị thiêu đốt.

Chúng tiên hoảng sợ, Kim Diệu phi thân tiến lên, hóa ra Bạch Trạch chân thân gầm lên giận dữ, dùng linh lực bán thần ngăn cản long hồn hoành hành.



Trong thạch điện, long nhãn thô bạo lạnh lùng nhìn chằm chằm thiếu niên mặt đầy máu nửa quỳ trên mặt đất giữa đại điện.



Hắc long thét dài một tiếng, móng vuốt chụp tới chỗ Phạn Việt.



“Mộc Mộc!” Bạch Thước đẩy Trọng Chiêu ra, không chút do dự chạy về phía Phạn Việt.



“A Thước!” Sắc mặt Trọng Chiêu đột biến.



“Nha đầu, ngươi tìm chết à, đó chính là Long Thần!”



Mộ Cửu hét thật lớn, Bạch Thước giống như không nghe thấy, túi Càn Khôn trên eo bị nàng ném ra, bên trong bay ra vô số người giấy, người giấy oa oa hò hét, tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa nhằm về phía long trảo.



Một đạo tiên quang bay ra từ trong tay Bạch Thước, hai mảnh mai rùa đâm vào tà khí quanh thân Phạn Việt.

Trong tình cảnh binh hoang mã loạn chớp đổ ầm ầm, Bạch Thước một bước cũng chẳng ngừng, lao về phía thiếu niên nửa quỳ trên mặt đất.



Trọng Chiêu ôm không khí trống rỗng, hắn nhìn Bạch Thước tan hết pháp bảo, tâm tư chưa từng dao động từ sau khi tu tiên vỡ vụn trong nháy mắt.



Trong lốc xoáy tà khí, ý thức thiếu niên đã mơ hồ, hắn gian nan ngẩng đầu, một gương mặt quen thuộc chạy về phía hắn.



“Sư phụ, ngươi đang tìm người ngươi thích sao?”



“Không phải, sư phụ đang tìm ân nhân đó.”



“Ta đây bồi ngươi.”



“Bồi ta cái gì?”



“Bồi ngươi cùng nhau tìm hắn.”



Rốt cuộc mai rùa cũng cạy ra được tà khí bên cạnh Phạn Việt, Bạch Thước phá tan khe hở duy nhất kia, vươn tay.



Ôm lấy.



Thân hình gầy ốm nằm trong lòng ngực, khóe mắt Bạch Thước nóng lên.



Nàng sợ chết, nhưng trong nháy mắt kia, nàng càng sợ Mộc Mộc chết ở trước mặt nàng.

Người giấy ở không trung không ngừng nổ tung, như tro tàn dưới long trảo, khoảnh khắc Bạch Thước ôm lấy Phạn Việt, long trảo dừng trên đỉnh đầu hai người.



Thiếu niên dùng hết toàn lực đem Bạch Thước hộ dưới thân, dùng máu thịt của mình đỡ lấy long trảo.



Bạch Thước nhắm chặt mắt, cả người đều run rẩy sợ hãi.



Má ơi, mình thật sự sắp chết rồi!



Lúc long trảo chụp được, một tia sáng hiện lên, nhưng lại không có cảm giác đau đớn khi bị chụp thành thịt nát như trong tưởng tượng.



Bạch Thước ngơ ngác ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt tiểu đồ đệ.



Trong đôi mắt tràn đầy máu tươi kia là cảm xúc nàng nhìn không thấu.



“Ê, hai người các ngươi! Hỗ trợ nè!”



Tiếng rên hữu khí vô lực truyền đến từ một bên, Bạch Thước quay đầu, chỉ thấy Hoa Hồng Trọng Chiêu Bắc Thần Mộ Cửu chắn phía trước hai người, kiên cường đỡ long trảo giữa không trung.

Đúng là huynh đệ tốt mà, Bạch Thước quả thực rưng rưng nước mắt, nhặt về cái mạng nhỏ mừng như điên làm nàng quên sạch sẽ một chút rung động dưới đáy lòng vừa rồi.



Một đòn thất bại, hắc long trong huyết trì phẫn nộ rống to, long thân bay lên, vọt tới chỗ mọi người.



Tuy nó không có thần trí nhưng cũng giận dữ, mọi người trong điện cùng lắm chỉ là con kiến thế mà có thể bức nó dùng hết toàn lực.



Khoảnh khắc long trảo xông tới chỗ mọi người, một đạo yêu quang từ trên người Trọng Chiêu nổ tung làm long thân cứng lại, ngoại trừ Trọng Chiêu, không ai thấy trong yêu quang vỡ vụn kia là một mảnh Huyết Vụ yêu hoa.



Trên không Dị thành, khoảnh khắc Huyết Vụ hoa vỡ ra, Phục Linh biến sắc, nửa quỳ trên mặt đất.



Trấn Vũ hờ hững liếc nàng một cái, biểu tình không gợn sóng.

Trong điện, long thân đã ép đến đỉnh đầu mọi người, nhờ vào yêu quang ngăn cản long thân, Mộ Cửu quay đầu hét với Bạch Thước.



“Nha đầu chết tiệt kia, tà long muốn tru thần?! Thần ở đâuuuuuuu!”



Bạch Thước nhìn tiểu đồ đệ, âm thanh Mộ Cửu rống giận vang lên bên tai.



Lúc long trảo sắp tóm được, nàng không do dự nữa, một kiếm cắt qua lòng bàn tay, đặt tay lên trán thiếu niên.



Màu mắt thiếu niên đột biến, muốn tránh thoát.



“Sư phụ……Đừng……”



“Hạo Nguyệt điện chủ! Tỉnh lại!”



Giọng Bạch Thước run rẩy, bàn tay nắm chặt lấy thiếu niên, không dám nhìn vào mắt tiểu đồ đệ.



Khoảnh khắc máu Bạch Thước trào ra, long nhãn hắc long giữa không trung cứng đờ, phảng phất cảm ứng được một sợi huyết mạch đặc thù, thế mà một tia thần quang mỏng manh hiện lên giữa đồng tử tràn đầy tà khí của nó.

Đó là……



Cũng trong chớp mắt, máu tươi rơi vào linh đài ở mi gian thiếu niên, thần lực màu đỏ chói mắt phảng phất như ngọn lửa bốc cháy trong thạch điện, một bóng người nhảy ra từ ngọn lửa, xích bạc trên mặt đất phát ra tiếng vui thích leng keng bay vào lòng bàn tay hắn.



Giữa không trung, người nọ chém xuống một xích, thần quang mênh mông đánh thẳng vào long thân, hắc long kêu rên một tiếng, long thân vỡ nát, vô số tà khí màu đen tỏa ra từ long thân, hóa thành từng đạo linh phách dị nhân bay khỏi thạch điện.



Trong thần quang, người nọ mặc áo đỏ, chậm rãi cúi người nhìn Bạch Thước, khóe miệng khẽ cong lên.



“Hóa ra...ngươi vẫn luôn biết làm sao đánh thức bản tôn.”



___________________________________________________________________________________



Chương 63



Nàng ta chỉ là một tên bán tiên, ai lại nhớ được nàng ta chứ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom