Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Beta:Minh Nguyệt
1.
[TG2] Chương 37: Họa quốc yêu cơ ( 5 )
.........
"Từ từ đã."
Nam tử trung niên không biết vì sao Quý Lạc lại gọi hắn, nhưng mà hắn vẫn quay đầu, thấy Quý Lạc mặt mang tươi cười, ba hồn liền bay đi mất hai hồn.
"Lời ông nói, nhưng thật ra lại không đúng, thứ nhất, hiện tại ta đã là nghĩa nữ của Thừa tướng, theo lý mà nói, cũng coi như là danh môn quý nữ, thứ hai, ta cũng không phải là kỹ nữ, toàn bộ kinh thành này, ai mà không biết Quý Lạc ta từ trước đến nay chỉ bán nghệ chứ không bán thân, vậy không được gọi là kỹ nữ, phải gọi là con hát."
Nam tử trung niên vốn đang muốn cãi lại, nhưng nghĩ đến Quý Lạc xác thật đã là nghĩa nữ của Thừa tướng, lại sợ lúc sau Quý Lạc sẽ sát thần động thủ, vì thế liền khẩn trương ngậm miệng rồi chạy.
"Hừ, lần này là ngươi chạy nhanh, lần sau còn để Bích Tuyết ta nhìn thấy ngươi, nhất định sẽ đánh đến cha mẹ ngươi đều nhận không ra."
Bích Tuyết cũng khó thở, đôi mắt trừng đến tròn trịa, trong miệng nhìn phương hướng người kia chạy mà mắng, chờ đến thời điểm thấy tầm mắt của Quý Lạc rơi xuống trên người nàng, lập tức liền câm miệng, làm trạng thái của một con chim cút nhỏ.
Quý Lạc quay đầu lại, tận lực làm biểu tình sao cho thực hoàn mỹ để đối mặt với Nguyệt Trì, lúc hắn nhìn thấy bộ dáng của cô, cảm xúc cũng không có dao động gì nhiều, ngược lại nhíu nhíu mày, "Cô nương nếu như không muốn lần sau lại phát sinh loại chuyện này, thì vẫn là nên mang theo một hai tên tùy tùng cho thỏa đáng."
Cũng không biết Nguyệt Trì có phải thật sự không hiểu phong tình hay không, trong lời nói của hắn lộ ra một loại cảm giác cho rằng Quý Lạc là xứng đáng, Quý Lạc cũng không giận, ngược lại ngẩng đầu đem vài sợi tóc nghịch ngợm bỏ ra phía sau, giơ tay nhấc chân toàn bộ đều lộ ra phong tình.
Một lát sau, cô mới tính tình tốt mà nói: "Đa tạ công tử, lời nói của công tử Quý Lạc nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng, có điều công tử chính là ân nhân của ta, không biết có thể mời công tử ăn một bữa cơm không?"
Nhưng mà đối với Nguyệt Trì mà nói, loại chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, cho nên hắn liền từ chối: "Không cần, ta còn có chuyện phải làm."
"Nếu công tử có việc, vậy Quý Lạc liền không quấy rầy."
Nói xong, liền nhấp môi cười với Nguyệt Trì, thời điểm xoay người, "Lơ đãng" mà từ trong tay áo rớt xuống một cây trâm hoa mai, Quý Lạc giống như là không phát hiện, bước nhanh rồi biến mất ở trong tầm nhìn của Nguyệt Trì.
Nguyệt Trì cũng chuẩn bị đi, đột nhiên bỗng nhìn thấy một cây trâm hoa mai ở trên mặt đất, hắn sửng sốt trong chốc lát, trong lòng nghĩ chẳng lẽ là của vị cô nương kia? Do dự một lúc, hắn vẫn là đem cái trâm kia nhặt lên.
Chờ thời điểm trở lại trong phủ, nha đầu Bích Tuyết đột nhiên gào to lên, "Nha, cây trâm hoa mai ở trên đầu người đâu rồi?"
Đâu rồi? Đương nhiên là đã bị cô rút ra ném vào trong tay áo, sau đó......
"Có lẽ là rớt rồi, giờ chắc đã bị con mèo nào nhặt được rồi."
Con mèo sao có thể nhặt đồ vật, Bích Tuyết vừa nghe liền biết là Quý Lạc đang trêu ghẹo nàng, vội dỗi nói, "Tiểu thư lại chọc ghẹo nô tỳ rồi."
Quý Lạc đi ở đằng trước bỗng quay đầu lại, ánh mặt trời chiếu vào nửa bên mặt cô, tựa như tiên như yêu, làm cô đẹp đến nỗi không giống người, cô cười khẽ: "Ta không có trêu ngươi, là thật đó."
Đó là một con mèo cũng không giảo hoạt, nhưng lại bị một lão tử giảo hoạt là cô nhìn trúng.
Làm Quý Lạc cảm thấy kinh ngạc chính là, mãi cho đến thời khắc cơm chiều, Mộ Lãnh đều không có ý tứ muốn đi, ngược lại bị Tả tướng mời vào bàn, ăn ngon uống tốt mà chờ.
Thời điểm ăn cơm, Quý Lạc chỉ toàn tâm toàn ý mà ăn, mặc kệ mọi chuyện, liền ánh mắt của Mộ Lãnh liên tiếp dừng ở trên người, cô đều làm như không thấy.
Ngồi ở bên cạnh cô chính là tiểu nữ nhi của Tả tướng, Lâm Cẩn Tịch.
Tả tướng tuy rằng có rất nhiều thị thiếp, nhưng chỉ có phu nhân chính phòng vì hắn mà sinh hạ một đôi nam nữ, đại công tử của tướng phủ Lâm Phong hiện tại đang ra ngoài du ngoạn, mà Lâm Cẩn Tịch lại là người ngây thơ hồn nhiên, trong nguyên tác nhưng thật ra giúp nguyên chủ không ít chuyện, cũng không có bởi vì nguyên chủ là người ngoại lai mà nơi nơi làm khó xử.
Đang lúc xuất thần, Quý Lạc cảm giác được Lâm Cẩn Tịch bên cạnh đang dùng cánh tay mà đụng nhẹ cô một cái.
2.
[TG2] Chương 38: Họa quốc yêu cơ ( 6 )
..........
Quý Lạc nghi hoặc quay đầu lại, thì thấy Lâm Cẩn Tịch mang một đôi mắt to hướng cô chớp chớp, thật là hoạt bát, Quý Lạc cũng bị bộ dáng này của nàng chọc cho cười, dùng ánh mắt dò hỏi có chuyện gì.
Nàng vẫy tay, ý bảo Quý Lạc xích đầu lại gần chút, Quý Lạc làm theo, liền nghe thấy nàng ở bên tai cô nhỏ giọng hỏi: "Lạc tỷ tỷ, tỷ có phát hiện Tam hoàng tử nãy giờ vẫn luôn nhìn chằm chằm tỷ không?"
Quý Lạc hơi chau mày lại, Mộ Lãnh kia quả nhiên không phải là thứ tốt, đến cả người trì độn như Lâm Cẩn Tịch đều đã nhìn ra, một chút cũng không biết thu liễm.
Cô ngẩng đầu, hướng phương hướng của Mộ Lãnh mà nhìn lại.
Mộ Lãnh cơ hồ nhìn chằm chằm Quý Lạc khoảng mười lăm phút, nhưng mà Quý Lạc ngay cả một ánh mắt cũng không có cho hắn, lúc này thấy Quý Lạc nhìn lại, trong lòng hắn rất vui vẻ, nhưng mà còn chưa có chờ hắn lộ ra tươi cười, đã phát hiện ánh mắt của Quý Lạc rất không thích hợp, đó là một loại biểu tình chán ghét.
Vì cái gì cô lại chán ghét hắn? Hắn muốn hỏi, nhưng mà Quý Lạc đã xoay đầu lại, vì thế Mộ Lãnh có khí rải không ra, chỉ có thể nghẹn ở trong lòng.
Quý Lạc cúi đầu, nói với Lâm Cẩn Tịch: "Muội nhìn lầm rồi, Tam hoàng tử đâu có nhìn tỷ, không lẽ là vì muội thích Tam hoàng tử nên nói bậy?"
Vốn cô chỉ nghĩ muốn giễu cợt Lâm Cẩn Tịch một chút, ai ngờ sau khi Lâm Cẩn Tịch nghe được lời cô nói, hai má liền đỏ ửng, cùng cái tình khiếu sơ khai cô nương dường như.
Cái này thì không dễ làm, nàng ấy thích ai không tốt, như thế nào cố tình lại đi thích Mộ Lãnh? Có điều hẳn là nàng ấy chỉ có hảo cảm mà thôi, hiện tại vẫn là nên làm độ hảo cảm của nàng ấy mất đi hết.
"Nghe nói Tam hoàng tử có một trắc phi, người này rất hay ghen tuông, nếu như thật sự Tam hoàng tử mà coi trọng tỷ, tỷ cũng không dám gả a."
Cô làm bộ như vô tình mà nói, lại giả vờ không phát hiện ra Lâm Cẩn Tịch bỗng khác thường, sau khi Lâm Cẩn Tịch nghe xong lời này của cô, sắc mặt quả nhiên thay đổi, không còn nói chuyện nữa.
Quý Lạc cũng không biết trong lòng nàng ấy đang nghĩ gì, trong cốt truyện cũng không có chuyện này, hy vọng không cần phát sinh chuyện gì thì mới tốt.
Cơm nước xong, Quý Lạc liền cho Bích Tuyết đi trước, còn cô thì đi tản bộ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì lát nữa Mộ Lãnh tuyệt đối cũng sẽ tới.
Chờ lúc Quý Lạc đi ngang qua bên một cái hồ, mới nghe được phía sau có thanh âm giày ma xát nhẹ, không cần quay đầu lại, cô cũng đoán được chính là Mộ Lãnh.
Quý Lạc trầm ổn, cũng không có lên tiếng, nhưng người ở phía sau thì lại thiếu kiên nhẫn, "Lạc Nhi, sao hôm nay nàng lại lãnh đạm với ta thế?"
Quý Lạc quay đầu lại, nhìn đến bộ dáng vội vàng của Mộ Lãnh, một lúc lâu mới khẽ cười nói: "Tam hoàng tử......"
Lời còn chưa nói xong, đã bị Mộ Lãnh vội vàng cắt ngang: "Không được kêu ta là Tam hoàng tử, kêu ta là Lãnh."
Lãnh, quả thực rất lãnh, Quý Lạc không tự chủ được mà rùng mình một cái, thật vất vả mới áp xuống được phản cảm trong lòng, rồi mở miệng: "Tam hoàng tử, xác thật ta rất cảm kích huynh vì ta mà làm nhiều chuyện như vậy."
"Thật sao?" Mộ Lãnh một bộ dáng kinh hỉ, tiến lên hai bước, một phen cầm lấy tay của Quý Lạc, nhưng lại bị Quý Lạc nhẹ nhàng tránh ra, cô nói thêm một câu: "Có điều Tam hoàng tử chẳng lẽ là tự mình đa tình? Cảm kích là một chuyện, nhưng mà Quý Lạc cũng không có thích Tam hoàng tử, còn thỉnh Tam hoàng tử không cần hiểu lầm."
Lời này vừa nói ra, nháy mắt liền dập tắt ngọn lửa nhiệt tình trong lòng Mộ Lãnh, giờ phút này hắn chỉ cảm thấy phi thường xấu hổ, lại nghĩ tới hành động lúc trước của mình, cảm thấy thân là một hoàng tử nhưng tôn nghiêm đều ném, kiêu ngạo cũng ném.
Quý Lạc còn chưa cảm thấy đã ghiền, trong miệng lại nói thêm một câu vô tình nữa: "Cho nên, Tam hoàng tử thân là hoàng tử cao quý, vẫn là nên chú ý ngôn hành cử chỉ của mình sao cho thỏa đáng."
"Cô......" Làm tốt lắm.
"Ta? Ta tản bộ đến không sai biệt lắm, Tam hoàng tử nếu thích cảnh đẹp này, Quý Lạc liền không quấy rầy nữa."
"Đáng chết!"
Mộ Lãnh trong lòng hỏa khí bạo trướng, hắn lớn như vậy, còn chưa có bị nữ tử nào cự tuyệt, Quý Lạc, cô thực không tồi.
Mộ Lãnh tức giận Quý Lạc nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường, càng tức giận chính mình rõ ràng biết tất cả, nhưng vẫn là không tự chủ được mà nhớ tới từng động tác của cô, ngay cả chỉ là một ánh mắt, cũng có thể làm hắn nhớ đi nhớ lại không ngừng.
Xem ra, hắn cần đổi kế hoạch của bản thân, bất quá Quý Lạc, hắn nhất định phải có được!
.........
#Lảm nhảm:
✔Hứa vs các nàng hôm qua đăng mà bận quá nên ko đăng kịp~Thế nên hôm nay trẫm sẽ free cho các nàng thêm 1 chương nữa nhé~
.........
#Ấn ngôi sao>< và comment ủng hộ đy nàk~
1.
[TG2] Chương 37: Họa quốc yêu cơ ( 5 )
.........
"Từ từ đã."
Nam tử trung niên không biết vì sao Quý Lạc lại gọi hắn, nhưng mà hắn vẫn quay đầu, thấy Quý Lạc mặt mang tươi cười, ba hồn liền bay đi mất hai hồn.
"Lời ông nói, nhưng thật ra lại không đúng, thứ nhất, hiện tại ta đã là nghĩa nữ của Thừa tướng, theo lý mà nói, cũng coi như là danh môn quý nữ, thứ hai, ta cũng không phải là kỹ nữ, toàn bộ kinh thành này, ai mà không biết Quý Lạc ta từ trước đến nay chỉ bán nghệ chứ không bán thân, vậy không được gọi là kỹ nữ, phải gọi là con hát."
Nam tử trung niên vốn đang muốn cãi lại, nhưng nghĩ đến Quý Lạc xác thật đã là nghĩa nữ của Thừa tướng, lại sợ lúc sau Quý Lạc sẽ sát thần động thủ, vì thế liền khẩn trương ngậm miệng rồi chạy.
"Hừ, lần này là ngươi chạy nhanh, lần sau còn để Bích Tuyết ta nhìn thấy ngươi, nhất định sẽ đánh đến cha mẹ ngươi đều nhận không ra."
Bích Tuyết cũng khó thở, đôi mắt trừng đến tròn trịa, trong miệng nhìn phương hướng người kia chạy mà mắng, chờ đến thời điểm thấy tầm mắt của Quý Lạc rơi xuống trên người nàng, lập tức liền câm miệng, làm trạng thái của một con chim cút nhỏ.
Quý Lạc quay đầu lại, tận lực làm biểu tình sao cho thực hoàn mỹ để đối mặt với Nguyệt Trì, lúc hắn nhìn thấy bộ dáng của cô, cảm xúc cũng không có dao động gì nhiều, ngược lại nhíu nhíu mày, "Cô nương nếu như không muốn lần sau lại phát sinh loại chuyện này, thì vẫn là nên mang theo một hai tên tùy tùng cho thỏa đáng."
Cũng không biết Nguyệt Trì có phải thật sự không hiểu phong tình hay không, trong lời nói của hắn lộ ra một loại cảm giác cho rằng Quý Lạc là xứng đáng, Quý Lạc cũng không giận, ngược lại ngẩng đầu đem vài sợi tóc nghịch ngợm bỏ ra phía sau, giơ tay nhấc chân toàn bộ đều lộ ra phong tình.
Một lát sau, cô mới tính tình tốt mà nói: "Đa tạ công tử, lời nói của công tử Quý Lạc nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng, có điều công tử chính là ân nhân của ta, không biết có thể mời công tử ăn một bữa cơm không?"
Nhưng mà đối với Nguyệt Trì mà nói, loại chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, cho nên hắn liền từ chối: "Không cần, ta còn có chuyện phải làm."
"Nếu công tử có việc, vậy Quý Lạc liền không quấy rầy."
Nói xong, liền nhấp môi cười với Nguyệt Trì, thời điểm xoay người, "Lơ đãng" mà từ trong tay áo rớt xuống một cây trâm hoa mai, Quý Lạc giống như là không phát hiện, bước nhanh rồi biến mất ở trong tầm nhìn của Nguyệt Trì.
Nguyệt Trì cũng chuẩn bị đi, đột nhiên bỗng nhìn thấy một cây trâm hoa mai ở trên mặt đất, hắn sửng sốt trong chốc lát, trong lòng nghĩ chẳng lẽ là của vị cô nương kia? Do dự một lúc, hắn vẫn là đem cái trâm kia nhặt lên.
Chờ thời điểm trở lại trong phủ, nha đầu Bích Tuyết đột nhiên gào to lên, "Nha, cây trâm hoa mai ở trên đầu người đâu rồi?"
Đâu rồi? Đương nhiên là đã bị cô rút ra ném vào trong tay áo, sau đó......
"Có lẽ là rớt rồi, giờ chắc đã bị con mèo nào nhặt được rồi."
Con mèo sao có thể nhặt đồ vật, Bích Tuyết vừa nghe liền biết là Quý Lạc đang trêu ghẹo nàng, vội dỗi nói, "Tiểu thư lại chọc ghẹo nô tỳ rồi."
Quý Lạc đi ở đằng trước bỗng quay đầu lại, ánh mặt trời chiếu vào nửa bên mặt cô, tựa như tiên như yêu, làm cô đẹp đến nỗi không giống người, cô cười khẽ: "Ta không có trêu ngươi, là thật đó."
Đó là một con mèo cũng không giảo hoạt, nhưng lại bị một lão tử giảo hoạt là cô nhìn trúng.
Làm Quý Lạc cảm thấy kinh ngạc chính là, mãi cho đến thời khắc cơm chiều, Mộ Lãnh đều không có ý tứ muốn đi, ngược lại bị Tả tướng mời vào bàn, ăn ngon uống tốt mà chờ.
Thời điểm ăn cơm, Quý Lạc chỉ toàn tâm toàn ý mà ăn, mặc kệ mọi chuyện, liền ánh mắt của Mộ Lãnh liên tiếp dừng ở trên người, cô đều làm như không thấy.
Ngồi ở bên cạnh cô chính là tiểu nữ nhi của Tả tướng, Lâm Cẩn Tịch.
Tả tướng tuy rằng có rất nhiều thị thiếp, nhưng chỉ có phu nhân chính phòng vì hắn mà sinh hạ một đôi nam nữ, đại công tử của tướng phủ Lâm Phong hiện tại đang ra ngoài du ngoạn, mà Lâm Cẩn Tịch lại là người ngây thơ hồn nhiên, trong nguyên tác nhưng thật ra giúp nguyên chủ không ít chuyện, cũng không có bởi vì nguyên chủ là người ngoại lai mà nơi nơi làm khó xử.
Đang lúc xuất thần, Quý Lạc cảm giác được Lâm Cẩn Tịch bên cạnh đang dùng cánh tay mà đụng nhẹ cô một cái.
2.
[TG2] Chương 38: Họa quốc yêu cơ ( 6 )
..........
Quý Lạc nghi hoặc quay đầu lại, thì thấy Lâm Cẩn Tịch mang một đôi mắt to hướng cô chớp chớp, thật là hoạt bát, Quý Lạc cũng bị bộ dáng này của nàng chọc cho cười, dùng ánh mắt dò hỏi có chuyện gì.
Nàng vẫy tay, ý bảo Quý Lạc xích đầu lại gần chút, Quý Lạc làm theo, liền nghe thấy nàng ở bên tai cô nhỏ giọng hỏi: "Lạc tỷ tỷ, tỷ có phát hiện Tam hoàng tử nãy giờ vẫn luôn nhìn chằm chằm tỷ không?"
Quý Lạc hơi chau mày lại, Mộ Lãnh kia quả nhiên không phải là thứ tốt, đến cả người trì độn như Lâm Cẩn Tịch đều đã nhìn ra, một chút cũng không biết thu liễm.
Cô ngẩng đầu, hướng phương hướng của Mộ Lãnh mà nhìn lại.
Mộ Lãnh cơ hồ nhìn chằm chằm Quý Lạc khoảng mười lăm phút, nhưng mà Quý Lạc ngay cả một ánh mắt cũng không có cho hắn, lúc này thấy Quý Lạc nhìn lại, trong lòng hắn rất vui vẻ, nhưng mà còn chưa có chờ hắn lộ ra tươi cười, đã phát hiện ánh mắt của Quý Lạc rất không thích hợp, đó là một loại biểu tình chán ghét.
Vì cái gì cô lại chán ghét hắn? Hắn muốn hỏi, nhưng mà Quý Lạc đã xoay đầu lại, vì thế Mộ Lãnh có khí rải không ra, chỉ có thể nghẹn ở trong lòng.
Quý Lạc cúi đầu, nói với Lâm Cẩn Tịch: "Muội nhìn lầm rồi, Tam hoàng tử đâu có nhìn tỷ, không lẽ là vì muội thích Tam hoàng tử nên nói bậy?"
Vốn cô chỉ nghĩ muốn giễu cợt Lâm Cẩn Tịch một chút, ai ngờ sau khi Lâm Cẩn Tịch nghe được lời cô nói, hai má liền đỏ ửng, cùng cái tình khiếu sơ khai cô nương dường như.
Cái này thì không dễ làm, nàng ấy thích ai không tốt, như thế nào cố tình lại đi thích Mộ Lãnh? Có điều hẳn là nàng ấy chỉ có hảo cảm mà thôi, hiện tại vẫn là nên làm độ hảo cảm của nàng ấy mất đi hết.
"Nghe nói Tam hoàng tử có một trắc phi, người này rất hay ghen tuông, nếu như thật sự Tam hoàng tử mà coi trọng tỷ, tỷ cũng không dám gả a."
Cô làm bộ như vô tình mà nói, lại giả vờ không phát hiện ra Lâm Cẩn Tịch bỗng khác thường, sau khi Lâm Cẩn Tịch nghe xong lời này của cô, sắc mặt quả nhiên thay đổi, không còn nói chuyện nữa.
Quý Lạc cũng không biết trong lòng nàng ấy đang nghĩ gì, trong cốt truyện cũng không có chuyện này, hy vọng không cần phát sinh chuyện gì thì mới tốt.
Cơm nước xong, Quý Lạc liền cho Bích Tuyết đi trước, còn cô thì đi tản bộ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì lát nữa Mộ Lãnh tuyệt đối cũng sẽ tới.
Chờ lúc Quý Lạc đi ngang qua bên một cái hồ, mới nghe được phía sau có thanh âm giày ma xát nhẹ, không cần quay đầu lại, cô cũng đoán được chính là Mộ Lãnh.
Quý Lạc trầm ổn, cũng không có lên tiếng, nhưng người ở phía sau thì lại thiếu kiên nhẫn, "Lạc Nhi, sao hôm nay nàng lại lãnh đạm với ta thế?"
Quý Lạc quay đầu lại, nhìn đến bộ dáng vội vàng của Mộ Lãnh, một lúc lâu mới khẽ cười nói: "Tam hoàng tử......"
Lời còn chưa nói xong, đã bị Mộ Lãnh vội vàng cắt ngang: "Không được kêu ta là Tam hoàng tử, kêu ta là Lãnh."
Lãnh, quả thực rất lãnh, Quý Lạc không tự chủ được mà rùng mình một cái, thật vất vả mới áp xuống được phản cảm trong lòng, rồi mở miệng: "Tam hoàng tử, xác thật ta rất cảm kích huynh vì ta mà làm nhiều chuyện như vậy."
"Thật sao?" Mộ Lãnh một bộ dáng kinh hỉ, tiến lên hai bước, một phen cầm lấy tay của Quý Lạc, nhưng lại bị Quý Lạc nhẹ nhàng tránh ra, cô nói thêm một câu: "Có điều Tam hoàng tử chẳng lẽ là tự mình đa tình? Cảm kích là một chuyện, nhưng mà Quý Lạc cũng không có thích Tam hoàng tử, còn thỉnh Tam hoàng tử không cần hiểu lầm."
Lời này vừa nói ra, nháy mắt liền dập tắt ngọn lửa nhiệt tình trong lòng Mộ Lãnh, giờ phút này hắn chỉ cảm thấy phi thường xấu hổ, lại nghĩ tới hành động lúc trước của mình, cảm thấy thân là một hoàng tử nhưng tôn nghiêm đều ném, kiêu ngạo cũng ném.
Quý Lạc còn chưa cảm thấy đã ghiền, trong miệng lại nói thêm một câu vô tình nữa: "Cho nên, Tam hoàng tử thân là hoàng tử cao quý, vẫn là nên chú ý ngôn hành cử chỉ của mình sao cho thỏa đáng."
"Cô......" Làm tốt lắm.
"Ta? Ta tản bộ đến không sai biệt lắm, Tam hoàng tử nếu thích cảnh đẹp này, Quý Lạc liền không quấy rầy nữa."
"Đáng chết!"
Mộ Lãnh trong lòng hỏa khí bạo trướng, hắn lớn như vậy, còn chưa có bị nữ tử nào cự tuyệt, Quý Lạc, cô thực không tồi.
Mộ Lãnh tức giận Quý Lạc nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường, càng tức giận chính mình rõ ràng biết tất cả, nhưng vẫn là không tự chủ được mà nhớ tới từng động tác của cô, ngay cả chỉ là một ánh mắt, cũng có thể làm hắn nhớ đi nhớ lại không ngừng.
Xem ra, hắn cần đổi kế hoạch của bản thân, bất quá Quý Lạc, hắn nhất định phải có được!
.........
#Lảm nhảm:
✔Hứa vs các nàng hôm qua đăng mà bận quá nên ko đăng kịp~Thế nên hôm nay trẫm sẽ free cho các nàng thêm 1 chương nữa nhé~
.........
#Ấn ngôi sao>< và comment ủng hộ đy nàk~
Bình luận facebook