Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Beta: Minh Nguyệt
1.
[TG2] Chương 43: Họa quốc yêu cơ ( 11 )
........
Nguyệt Trì hiển nhiên cũng đã phát hiện ra Mộ Lãnh, thoáng do dự trong chốc lát, mới buông Quý Lạc ra, Quý Lạc vừa mới xuống đất, Mộ Lãnh bên kia liền trực tiếp xông tới, muốn bắt lấy tay của Quý Lạc.
Vốn dĩ Nguyệt Trì chỉ là vì lễ phép, mới buông Quý Lạc ra, ai biết Mộ Lãnh thế nhưng lại trực tiếp xông tới, nhìn qua giống như muốn làm gì Quý Lạc, Nguyệt Trì thấy thế thì cũng mặc kệ cái gọi là dĩ hạ phạm thượng, liền hất rớt tay của Mộ Lãnh.
Gương mặt của Mộ Lãnh hiện lên vẻ không thể tin được, trong mắt hắn, tuy rằng Nguyệt Trì chưa từng lộ ra vẻ tất cung tất kính, nhưng ít ra vẻ mặt giả bộ khi gặp hắn cũng không tồi, hiện tại, là muốn vứt bỏ lớp mặt nạ mà khiêu chiến với hắn?
"Quý Lạc nàng đừng có quên, là ai để cho nàng có hết thảy những thứ này, nàng nếu không nghĩ muốn, vậy đừng có trách ta."
Mộ Lãnh đã mất hết kiên nhẫn, đành phải nói ra lời tàn nhẫn, nghĩ rằng Quý Lạc chắc cũng sẽ không muốn vứt bỏ ngày lành có được dễ như trở bàn tay này đi.
Quý Lạc cười lạnh: "Thân phận của ta, xác thật là do điện hạ cho, nhưng mà, nếu như điện hạ cảm thấy mệt, hoặc là điện hạ cảm thấy ta nên cảm kích và hồi báo người, tỷ như lấy thân báo đáp, vậy thì ta đây thà rằng không cần."
Nguyệt Trì cũng biết việc Quý Lạc được Tả tướng thu làm nghĩa nữ, nhưng mà hắn không có nghĩ tới, hết thảy mọi chuyện thế nhưng lại là Mộ Lãnh làm, hắn càng không nghĩ tới, Mộ Lãnh thế nhưng lại động tâm tư đối với Quý Lạc.
Không biết vì sao, nghe được câu lấy thân báo đáp, hắn liền vô cùng không thích, hơn nữa hắn đã từng cứu Quý Lạc, nói như vậy, chẳng phải là hắn càng có tư cách để nói cô lấy thân báo đáp sao?
Mộ Lãnh không nghĩ tới Quý Lạc lại là cái xương cứng khó gặm như vậy, khuôn mặt tuấn tú của hắn tức giận đến xanh mét, cao giọng nói: "Cô không cần? Ha ha, được, thật không biết tốt xấu, vậy cũng đừng trách ta."
Hắn bỗng quay đầu, nói với gã sai vặt ở bên cạnh: "Ngươi đi nói với Tả tướng, bắt đầu từ hôm nay, sẽ không còn có cái gì nghĩa nữ vừa nói nữa."
Sau đó, hắn lại nói với Quý Lạc: "Còn cô, cút trở về rồi tiếp tục làm kỹ nữ đi."
Nguyệt Trì muốn mở miệng, nhưng Quý Lạc ở bên cạnh lại giữ chặt lấy hắn, ý bảo hắn không cần nói, Nguyệt Trì nghĩ phỏng chừng Quý Lạc là sợ hắn đắc tội với Mộ Lãnh đi, tuy rằng hắn cũng không sợ Mộ Lãnh, nhưng mà hành động này của Quý Lạc, vẫn là làm trong lòng hắn ấm áp.
Quý Lạc nếu đã xé rách mặt cùng với Mộ Lãnh, thì cũng không cần phải kiêng kị hắn nữa: "Cho dù không có người, thì ta cũng sẽ vì chính mình mà chuộc thân, trước khi ta đi đã đem tất cả tiền bạc kiếm được đều để lại cho thanh lâu mụ mụ, nếu Tam hoàng tử cho rằng quyền lực của chính mình lớn liền có thể làm như vậy, thì Quý Lạc ta nói cho người biết, ta không sợ."
Một phen lời này nói ra, Mộ Lãnh sao có thể lại tiếp tục làm khó dễ Quý Lạc? Nếu bị truyền tới tai của hoàng đế, cũng không biết có thể xảy ra biến cố gì hay không.
Mộ Lãnh cúi đầu, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe rõ nói với Quý Lạc: "Hy vọng cô sẽ không hối hận, chờ đó."
Quý Lạc không nói gì, sau khi chờ Mộ Lãnh đi rồi, mới dùng khẩu hình không tiếng động mà nói một câu "Ta sẽ chờ".
Cũng không biết có phải do Mộ Lãnh cần Nguyệt Trì hay không*, mà từ đầu đến cuối đều không có nói tới Nguyệt Trì, ngay cả khi Nguyệt Trì hất tay hắn ra, hắn cũng đều không có để ý.
*Cần ở đây chắc là cần Nguyệt ca ca chế thuốc cho ML đó~
"A Trì."
"Hả?"
Nguyệt Trì đang nghĩ về quan hệ của Quý Lạc cùng Mộ Lãnh, vì thế khi nghe được Quý Lạc gọi hắn, theo bản năng hắn liền đáp lại, sau đó mới phát hiện chính mình thế nhưng lại không thấy phản cảm chút nào với xưng hô thân mật của Quý Lạc.
Hắn ngẩng đầu nhìn Quý Lạc, nữ tử vừa rồi ở trước mặt hắn còn kiên cường như vậy, hiện giờ lại có chút giống một con thú nhỏ vô tội, vẻ mặt ủy khuất, trong mắt giống như có ngấn lệ lập loè, Nguyệt Trì thấy thế liền mềm lòng, thanh âm ôn hòa, dịu dàng mà hỏi.
"Làm sao vậy?"
"Ta không còn chỗ ở, huynh có nguyện ý thu ta không?"
"......"
Nhìn ánh mắt của Quý Lạc, Nguyệt Trì rốt cuộc cũng thỏa hiệp, trong lòng thầm cảm thán, hắn đã tạo nghiệt gì thế này, có lẽ là vì do đời trước thiếu nợ cô.
2.
[TG2] Chương 44: Họa quốc yêu cơ ( 12 )
........
Vì thế, Quý Lạc cái gì cũng không mang, đã đi gọi Bích Tuyết, hai người đang định một thân thoải mái thanh tân mà đi, đột nhiên phía sau truyền đến thanh âm của Lâm Cẩn Tịch.
"Lạc tỷ tỷ, đợi muội chút."
Quý Lạc quay đầu lại, nhìn thấy chính là Lâm Cẩn Tịch đang thở hổn hển, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, rất là đáng yêu, nàng đầu tiên là có chút không tha mà hỏi: "Lạc tỷ tỷ, tỷ có thể đừng đi không?"
Không đợi Quý Lạc trả lời, trên mặt nàng không tha lập tức tan thành mây khói, nàng liếc mắt nhìn Nguyệt Trì bên người Quý Lạc, vẻ mặt buôn chuyện mà hỏi: "Đó là bạn trai của tỷ?"
Sắc mặt Quý Lạc liền biến đổi, Lâm Cẩn Tịch cho rằng Quý Lạc nghe không hiểu từ bạn trai là có ý tứ gì, vì vậy bèn giải thích: "Huynh ấy là người trong lòng của Lạc tỷ tỷ?"
Quý Lạc không trả lời mà hỏi lại nàng: "Thiên vương cái địa hổ*."
Lâm Cẩn Tịch: "Bảo tháp trấn hà yêu*."
*Thiên vương cái địa hổ ( 天王盖地虎): Ám hiệu giữa đầu lĩnh thổ phỉ Tọa Sơn Điêu và Dương Tử Vinh trong Lâm Hải Tuyết Nguyên. Thổ phỉ hỏi "Thiên vương cái địa hổ", Dương Tử Vinh sẽ đáp "Bảo tháp trấn hà yêu". Thiên vương cái địa hổ có nghĩa là: Nhà ngươi thật to gan, dám chọc đến ông đây.
"Người là người mẹ nó sinh."
"Yêu là yêu mẹ nó sinh."
Quý Lạc đỡ trán, vẻ mặt bất đắc dĩ hỏi: "Cho nên cô làm sao mà lại tới đây?"
Lâm Cẩn Tịch còn đang đắm chìm ở niềm vui khi tìm được đồng loại, nghe được Quý Lạc dò hỏi, liền không thèm để ý mà nói: "Ta từ sông Trường Giang nhảy xuống, tỉnh lại liền ở chỗ này."
Trong lòng Quý Lạc liền buông lỏng, xem ra cô ấy cũng không phải là đến để làm nhiệm vụ, nếu là vậy, thì thật không dễ làm, vạn nhất nhiệm vụ của cô cùng Lâm Cẩn Tịch có xung đột, thì phỏng chừng sẽ không dễ dàng hoàn thành, cho nên, Lâm Cẩn Tịch là người xuyên qua.
Hiện tại Quý Lạc đã không cảm thấy xuyên qua thì có gì hiếm lạ, có điều cô cũng không có hỏi vì sao Lâm Cẩn Tịch lại từ sông Trường Giang nhảy xuống, mà là nói với cô ấy: "Tôi cũng vậy."
Cô cố ý dấu diếm sự thật, Lâm Cẩn Tịch nghe thế liền bắt lấy tay cô, "Thật tốt quá, rốt cuộc cũng có người có thể nói chuyện với tôi."
Tỳ nữ ở một bên trong lòng liền buồn bực, chẳng lẽ ở trong mắt tiểu thư nàng vẫn luôn không phải là người?
"Nếu cô muốn, thì có thể tới tìm tôi."
"Được được." Lâm Cẩn Tịch đáp ứng nói.
Quý Lạc kéo Nguyệt Trì bên cạnh đang mang vẻ mặt mê mang không hiểu, cùng với Bích Tuyết ở phía sau cũng mang theo biểu tình đồng dạng, hướng phía cửa rồi đi đến.
Lâm Cẩn Tịch ở phía sau bỗng nhớ tới vấn đề lúc trước, vì thế liền lớn tiếng ồn ào hỏi: "Rốt cuộc thì hắn có phải là bạn trai của Lạc tỷ tỷ không?"
Vừa vặn Quý Lạc đã ra tới cửa, nghe được câu nói đó, bước chân liền loạng choạng, rồi bị vấp vào ngạch cửa, cũng may Nguyệt Trì phản ứng kịp, liền giữ cô lại.
Trên mặt Nguyệt Trì mang theo khó hiểu, hỏi: "Cô ấy nói gì mà làm cô có phản ứng lớn như vậy?"
Quý Lạc cười, nói: "Muội ấy hỏi là huynh có phải là phu quân của ta không, ta không biết phải trả lời như thế nào, thế nên mới như vậy."
Phu quân? Trong lòng Nguyệt Trì đột nhiên tưởng tượng ra tình cảnh bản thân cùng Quý Lạc thành thân, suy nghĩ chốc lát mới phát hiện chính mình đã suy nghĩ nhiều, liền vội vàng đánh bay điều không thực tế đó đi, rồi nói: "Cô ấy khẳng định là đang hồ ngôn loạn ngữ."
Quý Lạc lại nói: "Kỳ thật muội ấy hỏi ta rằng huynh có phải là người trong lòng ta không, lời này cũng không sai, cho nên không tính là hồ ngôn loạn ngữ."
Nguyệt Trì: "......"
Bích Tuyết đứng ở một bên, trong lòng chỉ cảm thấy kì quái, nếu là ở hiện đại, nàng liền biết, vừa mới rồi nàng đã bị cho ăn một phen cẩu lương.
Trong tình huống bình thường Nguyệt Trì đều ở tại hậu viện của y quán, bởi vì hắn thích an tĩnh, cho nên hậu viện nhìn rất thanh nhã yên tĩnh, trông cũng không tồi.
Vốn dĩ Nguyệt Trì muốn vì Quý Lạc mà chọn một gian phòng tốt hơn, kết quả Quý Lạc lại một hai phải ở tại cách vách phòng hắn, hắn liền bất đắc dĩ, đành phải tự mình thu thập phòng bên cạnh, chỉ là đồ dùng mà cô nương khuê phòng nên có thì ở đây lại không có.
Hắn nghĩ, không bằng ngày mai đi ra ngoài mua một ít? Nhìn nhìn chung quanh, trên danh sách mua sắm lại bỏ thêm một thứ, không bằng lại mua thêm mấy bồn hoa nữa đi.
Cứ như vậy, đêm đầu tiên, Quý Lạc thì ngủ thật ngon, mà Nguyệt Trì ở cách vách sau khi hồi tưởng lại tình cảnh lúc trước, liền mất ngủ.
..........
#Lảm nhảm:
✔Tối ấm nhék các nàng~⛼
..........
#Ấn ngôi sao>< và comment ủng hộ đy nàk~
1.
[TG2] Chương 43: Họa quốc yêu cơ ( 11 )
........
Nguyệt Trì hiển nhiên cũng đã phát hiện ra Mộ Lãnh, thoáng do dự trong chốc lát, mới buông Quý Lạc ra, Quý Lạc vừa mới xuống đất, Mộ Lãnh bên kia liền trực tiếp xông tới, muốn bắt lấy tay của Quý Lạc.
Vốn dĩ Nguyệt Trì chỉ là vì lễ phép, mới buông Quý Lạc ra, ai biết Mộ Lãnh thế nhưng lại trực tiếp xông tới, nhìn qua giống như muốn làm gì Quý Lạc, Nguyệt Trì thấy thế thì cũng mặc kệ cái gọi là dĩ hạ phạm thượng, liền hất rớt tay của Mộ Lãnh.
Gương mặt của Mộ Lãnh hiện lên vẻ không thể tin được, trong mắt hắn, tuy rằng Nguyệt Trì chưa từng lộ ra vẻ tất cung tất kính, nhưng ít ra vẻ mặt giả bộ khi gặp hắn cũng không tồi, hiện tại, là muốn vứt bỏ lớp mặt nạ mà khiêu chiến với hắn?
"Quý Lạc nàng đừng có quên, là ai để cho nàng có hết thảy những thứ này, nàng nếu không nghĩ muốn, vậy đừng có trách ta."
Mộ Lãnh đã mất hết kiên nhẫn, đành phải nói ra lời tàn nhẫn, nghĩ rằng Quý Lạc chắc cũng sẽ không muốn vứt bỏ ngày lành có được dễ như trở bàn tay này đi.
Quý Lạc cười lạnh: "Thân phận của ta, xác thật là do điện hạ cho, nhưng mà, nếu như điện hạ cảm thấy mệt, hoặc là điện hạ cảm thấy ta nên cảm kích và hồi báo người, tỷ như lấy thân báo đáp, vậy thì ta đây thà rằng không cần."
Nguyệt Trì cũng biết việc Quý Lạc được Tả tướng thu làm nghĩa nữ, nhưng mà hắn không có nghĩ tới, hết thảy mọi chuyện thế nhưng lại là Mộ Lãnh làm, hắn càng không nghĩ tới, Mộ Lãnh thế nhưng lại động tâm tư đối với Quý Lạc.
Không biết vì sao, nghe được câu lấy thân báo đáp, hắn liền vô cùng không thích, hơn nữa hắn đã từng cứu Quý Lạc, nói như vậy, chẳng phải là hắn càng có tư cách để nói cô lấy thân báo đáp sao?
Mộ Lãnh không nghĩ tới Quý Lạc lại là cái xương cứng khó gặm như vậy, khuôn mặt tuấn tú của hắn tức giận đến xanh mét, cao giọng nói: "Cô không cần? Ha ha, được, thật không biết tốt xấu, vậy cũng đừng trách ta."
Hắn bỗng quay đầu, nói với gã sai vặt ở bên cạnh: "Ngươi đi nói với Tả tướng, bắt đầu từ hôm nay, sẽ không còn có cái gì nghĩa nữ vừa nói nữa."
Sau đó, hắn lại nói với Quý Lạc: "Còn cô, cút trở về rồi tiếp tục làm kỹ nữ đi."
Nguyệt Trì muốn mở miệng, nhưng Quý Lạc ở bên cạnh lại giữ chặt lấy hắn, ý bảo hắn không cần nói, Nguyệt Trì nghĩ phỏng chừng Quý Lạc là sợ hắn đắc tội với Mộ Lãnh đi, tuy rằng hắn cũng không sợ Mộ Lãnh, nhưng mà hành động này của Quý Lạc, vẫn là làm trong lòng hắn ấm áp.
Quý Lạc nếu đã xé rách mặt cùng với Mộ Lãnh, thì cũng không cần phải kiêng kị hắn nữa: "Cho dù không có người, thì ta cũng sẽ vì chính mình mà chuộc thân, trước khi ta đi đã đem tất cả tiền bạc kiếm được đều để lại cho thanh lâu mụ mụ, nếu Tam hoàng tử cho rằng quyền lực của chính mình lớn liền có thể làm như vậy, thì Quý Lạc ta nói cho người biết, ta không sợ."
Một phen lời này nói ra, Mộ Lãnh sao có thể lại tiếp tục làm khó dễ Quý Lạc? Nếu bị truyền tới tai của hoàng đế, cũng không biết có thể xảy ra biến cố gì hay không.
Mộ Lãnh cúi đầu, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe rõ nói với Quý Lạc: "Hy vọng cô sẽ không hối hận, chờ đó."
Quý Lạc không nói gì, sau khi chờ Mộ Lãnh đi rồi, mới dùng khẩu hình không tiếng động mà nói một câu "Ta sẽ chờ".
Cũng không biết có phải do Mộ Lãnh cần Nguyệt Trì hay không*, mà từ đầu đến cuối đều không có nói tới Nguyệt Trì, ngay cả khi Nguyệt Trì hất tay hắn ra, hắn cũng đều không có để ý.
*Cần ở đây chắc là cần Nguyệt ca ca chế thuốc cho ML đó~
"A Trì."
"Hả?"
Nguyệt Trì đang nghĩ về quan hệ của Quý Lạc cùng Mộ Lãnh, vì thế khi nghe được Quý Lạc gọi hắn, theo bản năng hắn liền đáp lại, sau đó mới phát hiện chính mình thế nhưng lại không thấy phản cảm chút nào với xưng hô thân mật của Quý Lạc.
Hắn ngẩng đầu nhìn Quý Lạc, nữ tử vừa rồi ở trước mặt hắn còn kiên cường như vậy, hiện giờ lại có chút giống một con thú nhỏ vô tội, vẻ mặt ủy khuất, trong mắt giống như có ngấn lệ lập loè, Nguyệt Trì thấy thế liền mềm lòng, thanh âm ôn hòa, dịu dàng mà hỏi.
"Làm sao vậy?"
"Ta không còn chỗ ở, huynh có nguyện ý thu ta không?"
"......"
Nhìn ánh mắt của Quý Lạc, Nguyệt Trì rốt cuộc cũng thỏa hiệp, trong lòng thầm cảm thán, hắn đã tạo nghiệt gì thế này, có lẽ là vì do đời trước thiếu nợ cô.
2.
[TG2] Chương 44: Họa quốc yêu cơ ( 12 )
........
Vì thế, Quý Lạc cái gì cũng không mang, đã đi gọi Bích Tuyết, hai người đang định một thân thoải mái thanh tân mà đi, đột nhiên phía sau truyền đến thanh âm của Lâm Cẩn Tịch.
"Lạc tỷ tỷ, đợi muội chút."
Quý Lạc quay đầu lại, nhìn thấy chính là Lâm Cẩn Tịch đang thở hổn hển, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, rất là đáng yêu, nàng đầu tiên là có chút không tha mà hỏi: "Lạc tỷ tỷ, tỷ có thể đừng đi không?"
Không đợi Quý Lạc trả lời, trên mặt nàng không tha lập tức tan thành mây khói, nàng liếc mắt nhìn Nguyệt Trì bên người Quý Lạc, vẻ mặt buôn chuyện mà hỏi: "Đó là bạn trai của tỷ?"
Sắc mặt Quý Lạc liền biến đổi, Lâm Cẩn Tịch cho rằng Quý Lạc nghe không hiểu từ bạn trai là có ý tứ gì, vì vậy bèn giải thích: "Huynh ấy là người trong lòng của Lạc tỷ tỷ?"
Quý Lạc không trả lời mà hỏi lại nàng: "Thiên vương cái địa hổ*."
Lâm Cẩn Tịch: "Bảo tháp trấn hà yêu*."
*Thiên vương cái địa hổ ( 天王盖地虎): Ám hiệu giữa đầu lĩnh thổ phỉ Tọa Sơn Điêu và Dương Tử Vinh trong Lâm Hải Tuyết Nguyên. Thổ phỉ hỏi "Thiên vương cái địa hổ", Dương Tử Vinh sẽ đáp "Bảo tháp trấn hà yêu". Thiên vương cái địa hổ có nghĩa là: Nhà ngươi thật to gan, dám chọc đến ông đây.
"Người là người mẹ nó sinh."
"Yêu là yêu mẹ nó sinh."
Quý Lạc đỡ trán, vẻ mặt bất đắc dĩ hỏi: "Cho nên cô làm sao mà lại tới đây?"
Lâm Cẩn Tịch còn đang đắm chìm ở niềm vui khi tìm được đồng loại, nghe được Quý Lạc dò hỏi, liền không thèm để ý mà nói: "Ta từ sông Trường Giang nhảy xuống, tỉnh lại liền ở chỗ này."
Trong lòng Quý Lạc liền buông lỏng, xem ra cô ấy cũng không phải là đến để làm nhiệm vụ, nếu là vậy, thì thật không dễ làm, vạn nhất nhiệm vụ của cô cùng Lâm Cẩn Tịch có xung đột, thì phỏng chừng sẽ không dễ dàng hoàn thành, cho nên, Lâm Cẩn Tịch là người xuyên qua.
Hiện tại Quý Lạc đã không cảm thấy xuyên qua thì có gì hiếm lạ, có điều cô cũng không có hỏi vì sao Lâm Cẩn Tịch lại từ sông Trường Giang nhảy xuống, mà là nói với cô ấy: "Tôi cũng vậy."
Cô cố ý dấu diếm sự thật, Lâm Cẩn Tịch nghe thế liền bắt lấy tay cô, "Thật tốt quá, rốt cuộc cũng có người có thể nói chuyện với tôi."
Tỳ nữ ở một bên trong lòng liền buồn bực, chẳng lẽ ở trong mắt tiểu thư nàng vẫn luôn không phải là người?
"Nếu cô muốn, thì có thể tới tìm tôi."
"Được được." Lâm Cẩn Tịch đáp ứng nói.
Quý Lạc kéo Nguyệt Trì bên cạnh đang mang vẻ mặt mê mang không hiểu, cùng với Bích Tuyết ở phía sau cũng mang theo biểu tình đồng dạng, hướng phía cửa rồi đi đến.
Lâm Cẩn Tịch ở phía sau bỗng nhớ tới vấn đề lúc trước, vì thế liền lớn tiếng ồn ào hỏi: "Rốt cuộc thì hắn có phải là bạn trai của Lạc tỷ tỷ không?"
Vừa vặn Quý Lạc đã ra tới cửa, nghe được câu nói đó, bước chân liền loạng choạng, rồi bị vấp vào ngạch cửa, cũng may Nguyệt Trì phản ứng kịp, liền giữ cô lại.
Trên mặt Nguyệt Trì mang theo khó hiểu, hỏi: "Cô ấy nói gì mà làm cô có phản ứng lớn như vậy?"
Quý Lạc cười, nói: "Muội ấy hỏi là huynh có phải là phu quân của ta không, ta không biết phải trả lời như thế nào, thế nên mới như vậy."
Phu quân? Trong lòng Nguyệt Trì đột nhiên tưởng tượng ra tình cảnh bản thân cùng Quý Lạc thành thân, suy nghĩ chốc lát mới phát hiện chính mình đã suy nghĩ nhiều, liền vội vàng đánh bay điều không thực tế đó đi, rồi nói: "Cô ấy khẳng định là đang hồ ngôn loạn ngữ."
Quý Lạc lại nói: "Kỳ thật muội ấy hỏi ta rằng huynh có phải là người trong lòng ta không, lời này cũng không sai, cho nên không tính là hồ ngôn loạn ngữ."
Nguyệt Trì: "......"
Bích Tuyết đứng ở một bên, trong lòng chỉ cảm thấy kì quái, nếu là ở hiện đại, nàng liền biết, vừa mới rồi nàng đã bị cho ăn một phen cẩu lương.
Trong tình huống bình thường Nguyệt Trì đều ở tại hậu viện của y quán, bởi vì hắn thích an tĩnh, cho nên hậu viện nhìn rất thanh nhã yên tĩnh, trông cũng không tồi.
Vốn dĩ Nguyệt Trì muốn vì Quý Lạc mà chọn một gian phòng tốt hơn, kết quả Quý Lạc lại một hai phải ở tại cách vách phòng hắn, hắn liền bất đắc dĩ, đành phải tự mình thu thập phòng bên cạnh, chỉ là đồ dùng mà cô nương khuê phòng nên có thì ở đây lại không có.
Hắn nghĩ, không bằng ngày mai đi ra ngoài mua một ít? Nhìn nhìn chung quanh, trên danh sách mua sắm lại bỏ thêm một thứ, không bằng lại mua thêm mấy bồn hoa nữa đi.
Cứ như vậy, đêm đầu tiên, Quý Lạc thì ngủ thật ngon, mà Nguyệt Trì ở cách vách sau khi hồi tưởng lại tình cảnh lúc trước, liền mất ngủ.
..........
#Lảm nhảm:
✔Tối ấm nhék các nàng~⛼
..........
#Ấn ngôi sao>< và comment ủng hộ đy nàk~
Bình luận facebook