Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4: Thời khắc tuyệt đẹp
Reng... reng... reng...
Sau 5 tiết học vật vã cuối cùng cũng có thể về nhà, tôi hào hứng dắt chiếc xe đạp ra khỏi cổng trường. Từ phía đằng sau nghe thấy tiếng gọi:
" Thiên Ái, đợi tớ!!! "
Tôi quay lưng nhìn lại phía sau, thì ra là Doãn Lạc Lạc bạn thân nhất của tôi từ khi vào cấp 3.
Lạc Lạc chạy thật nhanh về phía tôi đang đứng ngẩn ngơ, thở hổn hển hỏi:
" Thiên Ái tớ nghe nói hôm nay cậu bị Trần An Hảo bắt nạt à? Cậu có sao không? "
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Lạc Lạc tôi lập tức trấn an:
" Yên tâm, tớ không sao đâu "
Lạc Lạc thở phào vỗ nhẹ vào vai của tôi
" Thiên Ái, sau này Trần An Hảo đó lại bắt nạt cậu nữa thì cứ nói với tớ, tớ nhất định sẽ lột da cậu ta ra cho cậu "
Lạc Lạc vẫn như vậy, từ khi vào học cấp 3 và trở thành bạn của nó, nó vẫn luôn giúp đỡ tôi khi gặp khó khăn, Lạc Lạc chính là người bạn tuyệt vời nhất trong cuộc đời của tôi.
Sau cuộc trò chuyện vui vẻ tôi và Lạc Lạc cùng nhau đạp xe về nhà, trên đường về tôi và nó không ngừng tán gẫu với nhau về đủ thứ chuyện trên đời.
Chợt... phát hiện phía trước hình như có xảy ra tai nạn tôi và Lạc Lạc liền nhanh chóng chạy đến giúp đỡ. Nhìn thấy xe của Vương Hạo Thiên va vào một chiếc xe máy và bị hư hỏng nặng, còn Hạo Thiên thì bị chảy máu khá nhiều ở vùng đùi.
Tôi nhờ Lạc Lạc gọi cảnh sát đến xử lý hiện trường và tôi một mình chở Vương Hạo Thiên đến bệnh viện.
_ _ _
Sau khi đưa Hạo Thiên đến bệnh viện và được bác sĩ băng bó lúc này tôi mới yên tâm đi về nhà.
Lạc Lạc thì sau khi gọi cảnh sát đến thì đã về nhà trước rồi. Tôi bèn phải tự về một mình...
Trên đường về nhìn thấy một bóng dáng cao cao quen thuộc đang đi phía trước, trong đầu không có suy nghĩ gì tôi chỉ biết chạy thật nhanh lên trước để nhìn xem có phải là Hàn Vũ không.
Đúng như ý tôi muốn đó chính là " nam thần " Hàn Vũ của tôi, " nhưng tại sao cậu ấy lại đi bộ một mình?" "chẳng phải cậu ấy nói là đi học bằng xe hơi hay sao? " trong đầu tôi xuất hiện 1001 câu hỏi vì sao nhưng không tài nào dám hỏi Hàn Vũ. Tôi cứ mãi đạp xe theo phía sau cậu ấy.
" Ờ... ừm..." tôi không thể nào mở miệng được.
" Cho tôi đi nhờ đến bến xe bus " Hàn Vũ nhìn tôi và chủ động nói chuyện với tôi.
Tim tôi đập loạn xạ như đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực và tất nhiên tôi không thể nào từ chối lời yêu cầu của " nam thần " trong lòng tôi được.
" Ừm..m " tôi cười như một con ngốc.
" Xuống xe " Hàn Vũ lạnh lùng nói.
Tôi ngơ ngác một lúc không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hàn Vũ nhìn tôi với ánh mắt lạnh buốt xuyên thấu trái tim thiếu nữ nhỏ bé của tôi. Hàn Vũ tiếp tục nói, giọng điệu thiếu kiên nhẫn:
" Xuống xe tôi chở cậu "
Hết ngạc nhiên này lại đến ngạc nhiên khác tôi rõ ràng là không phản ứng kịp nhưng khi nhìn vào ánh mắt hình viên đạn của Hàn Vũ đang nhìn tôi tôi không thể nào không ngoan ngoãn nghe theo.
Tôi ngồi phía sau Hàn Vũ, cậu ấy phóng xe như bay len qua những con phố, len qua những dòng người hối hả, tôi cố nắm chặt vạt áo của Hàn Vũ vì sợ bị té khỏi chiếc xe, Hương thơm của nắng tỏa ra trên người của Hàn Vũ thật dễ chịu, nhẹ nhàng, ngồi phía sau được nhìn ngắm tấm lưng rộng lớn của cậu ấy cảm giác thật an toàn, tôi muốn mãi mãi được đắm chìm trong thời khắc tuyệt đẹp ấy....
Sau 5 tiết học vật vã cuối cùng cũng có thể về nhà, tôi hào hứng dắt chiếc xe đạp ra khỏi cổng trường. Từ phía đằng sau nghe thấy tiếng gọi:
" Thiên Ái, đợi tớ!!! "
Tôi quay lưng nhìn lại phía sau, thì ra là Doãn Lạc Lạc bạn thân nhất của tôi từ khi vào cấp 3.
Lạc Lạc chạy thật nhanh về phía tôi đang đứng ngẩn ngơ, thở hổn hển hỏi:
" Thiên Ái tớ nghe nói hôm nay cậu bị Trần An Hảo bắt nạt à? Cậu có sao không? "
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Lạc Lạc tôi lập tức trấn an:
" Yên tâm, tớ không sao đâu "
Lạc Lạc thở phào vỗ nhẹ vào vai của tôi
" Thiên Ái, sau này Trần An Hảo đó lại bắt nạt cậu nữa thì cứ nói với tớ, tớ nhất định sẽ lột da cậu ta ra cho cậu "
Lạc Lạc vẫn như vậy, từ khi vào học cấp 3 và trở thành bạn của nó, nó vẫn luôn giúp đỡ tôi khi gặp khó khăn, Lạc Lạc chính là người bạn tuyệt vời nhất trong cuộc đời của tôi.
Sau cuộc trò chuyện vui vẻ tôi và Lạc Lạc cùng nhau đạp xe về nhà, trên đường về tôi và nó không ngừng tán gẫu với nhau về đủ thứ chuyện trên đời.
Chợt... phát hiện phía trước hình như có xảy ra tai nạn tôi và Lạc Lạc liền nhanh chóng chạy đến giúp đỡ. Nhìn thấy xe của Vương Hạo Thiên va vào một chiếc xe máy và bị hư hỏng nặng, còn Hạo Thiên thì bị chảy máu khá nhiều ở vùng đùi.
Tôi nhờ Lạc Lạc gọi cảnh sát đến xử lý hiện trường và tôi một mình chở Vương Hạo Thiên đến bệnh viện.
_ _ _
Sau khi đưa Hạo Thiên đến bệnh viện và được bác sĩ băng bó lúc này tôi mới yên tâm đi về nhà.
Lạc Lạc thì sau khi gọi cảnh sát đến thì đã về nhà trước rồi. Tôi bèn phải tự về một mình...
Trên đường về nhìn thấy một bóng dáng cao cao quen thuộc đang đi phía trước, trong đầu không có suy nghĩ gì tôi chỉ biết chạy thật nhanh lên trước để nhìn xem có phải là Hàn Vũ không.
Đúng như ý tôi muốn đó chính là " nam thần " Hàn Vũ của tôi, " nhưng tại sao cậu ấy lại đi bộ một mình?" "chẳng phải cậu ấy nói là đi học bằng xe hơi hay sao? " trong đầu tôi xuất hiện 1001 câu hỏi vì sao nhưng không tài nào dám hỏi Hàn Vũ. Tôi cứ mãi đạp xe theo phía sau cậu ấy.
" Ờ... ừm..." tôi không thể nào mở miệng được.
" Cho tôi đi nhờ đến bến xe bus " Hàn Vũ nhìn tôi và chủ động nói chuyện với tôi.
Tim tôi đập loạn xạ như đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực và tất nhiên tôi không thể nào từ chối lời yêu cầu của " nam thần " trong lòng tôi được.
" Ừm..m " tôi cười như một con ngốc.
" Xuống xe " Hàn Vũ lạnh lùng nói.
Tôi ngơ ngác một lúc không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hàn Vũ nhìn tôi với ánh mắt lạnh buốt xuyên thấu trái tim thiếu nữ nhỏ bé của tôi. Hàn Vũ tiếp tục nói, giọng điệu thiếu kiên nhẫn:
" Xuống xe tôi chở cậu "
Hết ngạc nhiên này lại đến ngạc nhiên khác tôi rõ ràng là không phản ứng kịp nhưng khi nhìn vào ánh mắt hình viên đạn của Hàn Vũ đang nhìn tôi tôi không thể nào không ngoan ngoãn nghe theo.
Tôi ngồi phía sau Hàn Vũ, cậu ấy phóng xe như bay len qua những con phố, len qua những dòng người hối hả, tôi cố nắm chặt vạt áo của Hàn Vũ vì sợ bị té khỏi chiếc xe, Hương thơm của nắng tỏa ra trên người của Hàn Vũ thật dễ chịu, nhẹ nhàng, ngồi phía sau được nhìn ngắm tấm lưng rộng lớn của cậu ấy cảm giác thật an toàn, tôi muốn mãi mãi được đắm chìm trong thời khắc tuyệt đẹp ấy....
Bình luận facebook