Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42
Edit: Hoa Tuyết Beta: Ajinomoto
Từ Vọng là kiểu người trong ngoài bất nhất điển hình, ngoài miệng thì lời ngon tiếng ngọt, nhưng
hành động luôn ngược lại với lời nói của cô.
Ngoại trừ lúc giả ngây giả dại ra, thường ngày cô rất
ít nói lời yêu thương nhung nhớ, cũng rất ít khi đau buồn, càng hiếm khi im lặng khóc thế này.
Anh ôm ghì lấy cô, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô như dỗ dành Từ Nhất, cũng không nói gì, chỉ ôm cô càng
chặt hơn.
Cái ôm rộng lớn và ấm áp, khiến nỗi ấm ức trỗi dậy.
Cô bật khóc, như trút hết mọi đau buồn đi, sau
đó cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn, dần dần không còn khó chịu và đau đớn nữa.
“Ai bắt nạt em?” Anh cúi đầu hỏi cô.
“Không có.” Cô khịt khịt mũi, mạnh miệng theo thói quen: “Em không bắt nạt người khác thì thôi, ai
dám bắt nạt em.”
“Xem ra em vẫn rất hiểu mình nhỉ.” Anh buông tay ra, cúi đầu thấy cái mũi và đôi mắt đều đã đỏ ửng
của cô, trong khóe mắt còn long lanh lệ, hoàn toàn là dáng vẻ của cô dâu nhỏ chịu ấm ức, tim anh
mềm nhũn.
Anh thở dài, rút khăn giấy trên bàn, lau mũi cho bé con kia xong còn phải lau cho mẹ bé.
Mũi Từ
Vọng bị lau đau đến mức kêu lên: “Anh nhẹ một chút, đây là mũi em chứ có phải mũi heo đâu.”
Chờ anh lau xong, cô lại lầm bầm: “May mà mũi em là hàng thật, chứ nếu mũi giả thì đã bị anh ngắt
xuống rồi.”
Tưởng tượng đến hình ảnh kinh khủng kia, cô không khỏi rùng mình.
Tâm trạng khó chịu hoàn toàn bị
quét sạch, lúc này cô mới nhớ tới con trai cưng của mình, đi lướt qua Lục Bá An đến cạnh cục cưng
béo trên giường.
Từ Nhất bị cảm nên không được tràn trề sức sống như mọi ngày, ngoan ngoãn nằm trên gối, mắt hơi cụp
xuống, trông có chút mệt mỏi.
“Cục cưng, có nhớ mẹ không.”
Chị thấy Từ Nhất thở dài, vẫn không nhúc nhích, không biết có phải Từ Vọng nghĩ nhiều quá không,
sao lại có cảm giác con trai cô… hơi u buồn vậy.
Mùa đông rất mau tối, ăn cơm xong, trời đã đã tối hẳn.
Trịnh Thuyên đã đến đón Tô Minh Nhược về,
căn nhà cổ chỉ còn mấy người bọn họ.
Người già có thói quen ngủ sớm, giáo sư Tô và Lục Bá An chơi
với nhau vài ván cờ, sau đó xem tivi rồi trở về phòng nghỉ ngơi.
Mà Từ Nhất u sầu sắp phải đối mặt với một kiếp nạn lớn đầu tiên trong đời.
Thấy Từ Vọng cầm thuốc
đi tới, bé mẫn cảm cảm nhận được sự nguy hiểm đang tới gần, giãy giụa trong lòng cha mình.
Thế nhưng bé còn quá nhỏ, không thể chống lại Lục Bá An, còn chưa kịp gào khóc thì đã bị Từ Vọng
rót thuốc vào miệng, gương mặt nhỏ bé tức khắc nhăn nhúm, đến khi nuốt hết thuốc mới có thể khóc
to.
“Oa…” Bé khóc thê thảm không gì sánh bằng.
Từ Vọng đau lòng ôm con trai dỗ dành: “Cục cưng không
khóc nhé, uống thuốc mới hết bệnh, khỏe rồi mẹ sẽ dẫn con ra ngoài chơi, có được không?”
Cục cưng Từ Nhất đáng thương nào hiểu được lời mẹ, chỉ cảm thấy nhân sinh đầy đau khổ và bi thương,
khóc không dừng được.
Dỗ dành cả buổi, Từ Nhất mới thôi khóc thê thảm, nhưng nước mắt vẫn còn lưng tròng, bàn tay bụ bẫm
nắm lấy áo mẹ, thỉnh thoảng lại thút thít mấy tiếng, dáng vẻ đáng thương khiến Từ Vọng vừa đau lòng
lại vừa buồn cười.
“Từ Nhất Nhất, con là con trai, mà nước mắt con trai không dễ rơi, chỉ là thuốc
thôi mà, uống vào là hết đắng thôi.”
Từ Nhất nhìn mẹ, nước mắt rất phối hợp mà rơi xuống, như đang ngầm phản đối: Bé vẫn là một bé cưng
mà, có lệ thì phải rơi.
“Ôi ôi, lại rơi nước mắt rồi, thôi không khóc nữa nhé.”
Cô lau nước mắt cho con trai, thì thấy Lục Bá An bưng một ly nước nóng đi tới, đang định nói chuyện
với anh, lại thấy tay còn lại của anh cầm mấy viên thuốc, mặt mày cô lập tức nhăn nhúm.
Cô sắp phải thê thảm hơn cả cục cưng Từ Nhất rồi, kể từ sau khi mất trí, cô cứ phải liên tục uống
thuốc không gián đoạn ngày nào, cũng không biết đến khi nào mới kết thúc nữa.
Nghĩ đến đây, mặt mày
cô lại ngập tràn đau khổ: “Lục Bá An, thật ra em cảm thấy không cần phải nhớ ra chuyện trước kia
cũng được, những chuyện quan trọng mọi người đều đã kể lại cho em biết, cho nên em khỏi cần uống
thuốc nữa nhé?”
Anh lườm cô: “Em có nhớ ra hay không cũng không quan trọng, nhưng em cứ muốn tiếp tục sống với khối
máu tụ trong đầu à?”
Cũng không biết cả ngày cô suy nghĩ chuyện gì, mà sức khỏe của mình thì không hề quan tâm, vốn đầu
óc đã không thông minh mà còn chẳng chịu để ý một chút, để té nhiều lần như vậy.
Anh nhét thuốc vào miệng cô, Từ Vọng không cam tâm tình nguyện nuốt xuống, sau đó được Lục Bá An
đút nước ấm.
Uống thuốc xong, cô nhìn thật sâu vào anh, rồi không kiềm lòng được dò hỏi: “Em cứ nghĩ anh không
muốn em phục hồi trí nhớ chứ.”
Câu nói của cô không hề khiến Lục Bá An dao động tí nào, anh đặt ly nước xuống, chậm rãi nói: “Em
có phục hồi trí nhớ hay không thì đối với anh cũng không có gì khác biệt cả.”
“Ồ, thế à?” Âm cuối của cô hơi nâng lên, giọng nói đầy vẻ đắc ý: “Nếu như em nhớ ra rồi phát hiện
anh lừa em thì sao?”
“Lừa, thì em có thể làm gì anh?”
Vốn cho rằng anh sẽ chột dạ mà hoảng hốt, kết quả phát hiện anh chẳng hề tránh né mà vẫn bình tĩnh
như không, cô có hơi tức giận: “Vậy em sẽ không hòa thuận với anh nữa, em chẳng thèm sống với kẻ
lừa gạt.”
Nghe cô nói thế, Lục Bá An chẳng những không nổi giận mà còn vui vẻ nói: “Em không sống với anh thì
sống với ai, hửm? Bà Lục.” Trong mắt anh chứa ý cười, khóe môi cong nhẹ khiến người ta vừa thích
vừa giận.
Cô cố khống chế biểu cảm, nhưng nhất thời không biết phản bác thế nào.
Anh xác định sẽ thắng cô,
biết cô không làm gì được anh, cũng đã kết hôn, con cũng đã có, muốn chạy cũng không được.
Cô hừ
một tiếng, quay đi không nhìn đến anh nữa.
Tâm trạng của Lục Bá An vô cùng tốt, nhéo nhéo gương mặt giận dữ của cô rồi đi tắm.
Nhìn bóng lưng của anh, một lúc lâu sau Từ Vọng mới nguôi giận.
Sau khi hết giận, cô quyết định chờ
khi nào anh rảnh rỗi cô sẽ ngã bài, nói cho anh biết cô đã nhớ ra tất cả rồi.
Người đàn ông lòng dạ
nham hiểm độc ác này lại đi lừa gạt một bệnh nhân yếu ớt, lừa cô rằng bọn họ vẫn luôn hạnh phúc,
trong khi thực tế trước đó anh không hề tốt với cô tẹo nào.
Cô còn định bỏ nhà đi mấy hôm, để khiến anh nóng lòng một trận, tiện thể trả mối thù vì trước kia
anh đã cướp cục cưng của cô.
Con thỏ tức giận cũng sẽ biết cắn người, huống chi cô còn không phải
là thỏ.
Từ Vọng lên kế hoạch xong thì trong lòng thoải mái hơn nhiều, bèn dỗ Từ Nhất ngủ, mà không hề hay
biết rằng mình sắp phải đối mặt với một thử thách gian khổ không gì sánh bằng.
Vì Từ Nhất bị bệnh, Từ Vọng lo con ngủ trong nôi lỡ nửa đêm nóng sốt sẽ không ai biết, mà cứ xuống
giường kiểm tra cũng bất tiện, nên lấy một cái gối nhỏ đặt ở giữa giường lớn.
Lúc Lục Bá An tắm ra
thì thấy hai mẹ con đang thân thiết nằm trên giường, anh không nói gì mà vén chăn lên nằm ngoài
cùng.
Từ Nhất buồn ngủ, cảm nhận được động tĩnh bèn nhấc mí mắt lên nhìn cha một cái sau đó chậm rãi khép
lại.
Từ Vọng nhẹ nhàng vuốt ve bụng nhỏ của
con trai, kiên nhẫn dỗ dành, sau khi bé ngủ say mới thì thầm với Lục Bá An: “Anh cẩn thận nhé, tối
ngủ đừng đụng đến con.”
“Ừ.” Anh đáp khẽ rồi tắt đèn bàn.
Đây là lần đầu tiên cả nhà ba người bọn họ ngủ chung, bất kể hôm nay tâm trạng có lên xuống thế
nào, nhưng khi nghe tiếng hít thở đều đều của Từ Nhất, trái tim cô cũng bình lặng lại.
“Ngủ ngon, Lục Bá An.”
“Ngủ ngon.” Anh áp tới hôn lên trán cô.
Cả thành phố chìm ngập trong sự vui vẻ khi xuân về Tết đến, cái lạnh cũng không thể làm giảm độ
nóng của bầu không khí này.
Hôm nay rất khác với mọi hôm, giao thừa đã đến.
Trước hiên nhà treo đèn lồng đỏ, trên cửa chính dán câu đối xuân.
Sáng sớm Tô Minh Nhược và Trịnh
Thuyên đã đến, bận rộn nấu cơm tất niên.
Đầu bếp chính ngày hôm nay là Trịnh Thuyên, ngay cả Tô
Minh Nhược cũng phải lui về tuyến hai, không được đến gần nhà bếp.
Từ Nhất đón nhận muôn vàn yêu thương sủng ái, được tất cả mọi người lì xì cho, ngay cả Từ Vọng cũng
lì xì, có điều sau đó lại gom hết các bao lì xì khác cho vào túi mình.
Nhận thấy ánh mắt của Lục Bá
An, cô trả lời một cách hiển nhiên: “Em giữ tạm cho con.” Nhóc con bé xíu, có biết tiền là gì đâu.
Nói xong, cô cười hì hì đi lên lầu, không biết giấu tiền lì xì ở chỗ nào.
Từ Nhất bệnh chưa tới hai ngày đã khỏe, cậu bé khỏe mạnh sung sức đón Tết.
Từ Vọng cố ý mặc cho bé
một bộ đồ đỏ tươi, Lục Bá An thấy con trai hệt như tiên đồng trong tranh ngày Tết treo ngoài phố,
thì không khỏi lắc đầu.
Còn Từ Vọng lại cảm thấy rất đẹp, lấy điện thoại chụp đủ kiểu cho con trai, Từ Nhất bé nhỏ ngây thơ
rất phối hợp cười khúc khích, tạo vô số kiểu mà
sau này lớn lên bé sẽ không đành lòng nhìn thẳng.
“Lục Bá An, mau xem Nhất Nhất đáng yêu biết bao! Anh thấy em nên dùng tấm nào làm hình đại diện?
Tấm này nhé?” Cô đưa điện thoại đến trước mặt anh, lướt xem mấy tấm ảnh vừa chụp, vẻ mặt bối rối.
Không hề có vẻ muốn anh chọn thật, mà lại tự nhiên nói: “Hay tấm này đi? Tấm này đáng yêu nhất phải
không?”
Anh gật đầu, cô liền vui vẻ hớn hở đổi hình đại diện, sau đó trong vòng bạn bè của cô lập tức dậy
sóng.
Từ trước đến nay cô chưa từng đăng ảnh Từ Nhất lên mạng, chỉ lưu trong điện thoại tự mình
xem, hôm nay nhân ngày Tết mới chia sẻ niềm vui, vừa đăng ảnh lên không bao lâu thì đã bùng nổ bình
luận.
Hầu hết là bình luận từ bạn bè cũ và đồng nghiệp, đều là những lời khen như thật đáng yêu, thật dễ
thương, trong đó có vài câu kỳ lạ.
– Tiểu Đào: Thật lớn, con của cậu đã lớn thế này rồi sao!
– Thường Phong: Chị dâu, tôi có một chuyện làm ăn muốn bàn với chị.
Cháu trai của tôi đáng yêu như
vậy, hay là cho tôi dùng ảnh để làm quảng cáo nhé?
– Tống Sơ Minh: Bé cưng đáng yêu quá *icon mỉm cười*.
Có đều hình như mặt thằng bé có một nốt đỏ,
chuyện này không thể xem thường được, có thể gửi cho tôi một tấm ảnh gần hơn được không.
Lướt đến đây, Từ Vọng bỏ qua mấy bình luận khác, lập tức nhìn sang Từ Nhất, thấy gương mặt nhỏ bé
của con trai có một nốt đỏ hồng, cô không hỏi bội phục ánh mắt sắc bén của bác sĩ Tống, vội chụp
một tấm gửi cho Tống Sơn Minh.
Bác sĩ Tống trả lời lại rất mau: Không sao cả, có thể là do bị côn trùng cắn, sau này nhớ cẩn thận
hơn nhé.
Lúc này Từ Vọng mới yên tâm, vội vàng cảm ơn.
Từ Vọng để điện thoại xuống, thấy Lục Bá An cũng cầm điện thoại, không biết đang làm gì, bèn đi tới
xem, thì ra anh đang bình luận tấm ảnh cô vừa đăng, nói là bình luận cũng không đúng, anh chỉ trả
lời bình luận của Thường Phong, ba chữ rất đơn giản: Không thể nào!
Cô mím môi cười, lấy điện thoại của mình để xem Thường Phong trả lời thế nào, nhưng không thấy anh
ấy đáp, mà lại thấy một bình luận của Triệu Huyên Huyên – bạn cùng lớp thời cao trung: Chờ đã, con
của Từ Vọng sao trông quen mắt thế nhỉ?
Phía dưới có một bạn học khác trả lời: Hình như giống Lục Bá An.
Sau đó điện thoại của Từ Vọng vang lên liên tục, bạn học cũ không ngừng tag cô, hỏi cha của con cô
là ai.
Từ Vọng trả lời từng người một, lúc sau mới dùng chân đá đá đôi chân dài của Lục Bá An: “Lục Bá An,
bọn họ không tin em kết hôn với anh rồi kìa, nói em tìm một người giống anh lấy làm chồng, nên sinh
con ra giống anh.” Cô cứ tưởng suy nghĩ của cô đã khác người lắm rồi, ai ngờ núi này cao còn có núi
khác cao hơn.
“Không được, ngày mai họp lớp anh phải đi với em, phải chứng minh rằng đám người kia có mắt không
thấy Thái Sơn.”
Sợ Lục Bá An từ chối mình, cô vội ngồi sát bên anh, nháy nháy mắt: “Anh sẽ đồng ý với em mà nhỉ?
Ông xã.”.
Từ Vọng là kiểu người trong ngoài bất nhất điển hình, ngoài miệng thì lời ngon tiếng ngọt, nhưng
hành động luôn ngược lại với lời nói của cô.
Ngoại trừ lúc giả ngây giả dại ra, thường ngày cô rất
ít nói lời yêu thương nhung nhớ, cũng rất ít khi đau buồn, càng hiếm khi im lặng khóc thế này.
Anh ôm ghì lấy cô, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô như dỗ dành Từ Nhất, cũng không nói gì, chỉ ôm cô càng
chặt hơn.
Cái ôm rộng lớn và ấm áp, khiến nỗi ấm ức trỗi dậy.
Cô bật khóc, như trút hết mọi đau buồn đi, sau
đó cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn, dần dần không còn khó chịu và đau đớn nữa.
“Ai bắt nạt em?” Anh cúi đầu hỏi cô.
“Không có.” Cô khịt khịt mũi, mạnh miệng theo thói quen: “Em không bắt nạt người khác thì thôi, ai
dám bắt nạt em.”
“Xem ra em vẫn rất hiểu mình nhỉ.” Anh buông tay ra, cúi đầu thấy cái mũi và đôi mắt đều đã đỏ ửng
của cô, trong khóe mắt còn long lanh lệ, hoàn toàn là dáng vẻ của cô dâu nhỏ chịu ấm ức, tim anh
mềm nhũn.
Anh thở dài, rút khăn giấy trên bàn, lau mũi cho bé con kia xong còn phải lau cho mẹ bé.
Mũi Từ
Vọng bị lau đau đến mức kêu lên: “Anh nhẹ một chút, đây là mũi em chứ có phải mũi heo đâu.”
Chờ anh lau xong, cô lại lầm bầm: “May mà mũi em là hàng thật, chứ nếu mũi giả thì đã bị anh ngắt
xuống rồi.”
Tưởng tượng đến hình ảnh kinh khủng kia, cô không khỏi rùng mình.
Tâm trạng khó chịu hoàn toàn bị
quét sạch, lúc này cô mới nhớ tới con trai cưng của mình, đi lướt qua Lục Bá An đến cạnh cục cưng
béo trên giường.
Từ Nhất bị cảm nên không được tràn trề sức sống như mọi ngày, ngoan ngoãn nằm trên gối, mắt hơi cụp
xuống, trông có chút mệt mỏi.
“Cục cưng, có nhớ mẹ không.”
Chị thấy Từ Nhất thở dài, vẫn không nhúc nhích, không biết có phải Từ Vọng nghĩ nhiều quá không,
sao lại có cảm giác con trai cô… hơi u buồn vậy.
Mùa đông rất mau tối, ăn cơm xong, trời đã đã tối hẳn.
Trịnh Thuyên đã đến đón Tô Minh Nhược về,
căn nhà cổ chỉ còn mấy người bọn họ.
Người già có thói quen ngủ sớm, giáo sư Tô và Lục Bá An chơi
với nhau vài ván cờ, sau đó xem tivi rồi trở về phòng nghỉ ngơi.
Mà Từ Nhất u sầu sắp phải đối mặt với một kiếp nạn lớn đầu tiên trong đời.
Thấy Từ Vọng cầm thuốc
đi tới, bé mẫn cảm cảm nhận được sự nguy hiểm đang tới gần, giãy giụa trong lòng cha mình.
Thế nhưng bé còn quá nhỏ, không thể chống lại Lục Bá An, còn chưa kịp gào khóc thì đã bị Từ Vọng
rót thuốc vào miệng, gương mặt nhỏ bé tức khắc nhăn nhúm, đến khi nuốt hết thuốc mới có thể khóc
to.
“Oa…” Bé khóc thê thảm không gì sánh bằng.
Từ Vọng đau lòng ôm con trai dỗ dành: “Cục cưng không
khóc nhé, uống thuốc mới hết bệnh, khỏe rồi mẹ sẽ dẫn con ra ngoài chơi, có được không?”
Cục cưng Từ Nhất đáng thương nào hiểu được lời mẹ, chỉ cảm thấy nhân sinh đầy đau khổ và bi thương,
khóc không dừng được.
Dỗ dành cả buổi, Từ Nhất mới thôi khóc thê thảm, nhưng nước mắt vẫn còn lưng tròng, bàn tay bụ bẫm
nắm lấy áo mẹ, thỉnh thoảng lại thút thít mấy tiếng, dáng vẻ đáng thương khiến Từ Vọng vừa đau lòng
lại vừa buồn cười.
“Từ Nhất Nhất, con là con trai, mà nước mắt con trai không dễ rơi, chỉ là thuốc
thôi mà, uống vào là hết đắng thôi.”
Từ Nhất nhìn mẹ, nước mắt rất phối hợp mà rơi xuống, như đang ngầm phản đối: Bé vẫn là một bé cưng
mà, có lệ thì phải rơi.
“Ôi ôi, lại rơi nước mắt rồi, thôi không khóc nữa nhé.”
Cô lau nước mắt cho con trai, thì thấy Lục Bá An bưng một ly nước nóng đi tới, đang định nói chuyện
với anh, lại thấy tay còn lại của anh cầm mấy viên thuốc, mặt mày cô lập tức nhăn nhúm.
Cô sắp phải thê thảm hơn cả cục cưng Từ Nhất rồi, kể từ sau khi mất trí, cô cứ phải liên tục uống
thuốc không gián đoạn ngày nào, cũng không biết đến khi nào mới kết thúc nữa.
Nghĩ đến đây, mặt mày
cô lại ngập tràn đau khổ: “Lục Bá An, thật ra em cảm thấy không cần phải nhớ ra chuyện trước kia
cũng được, những chuyện quan trọng mọi người đều đã kể lại cho em biết, cho nên em khỏi cần uống
thuốc nữa nhé?”
Anh lườm cô: “Em có nhớ ra hay không cũng không quan trọng, nhưng em cứ muốn tiếp tục sống với khối
máu tụ trong đầu à?”
Cũng không biết cả ngày cô suy nghĩ chuyện gì, mà sức khỏe của mình thì không hề quan tâm, vốn đầu
óc đã không thông minh mà còn chẳng chịu để ý một chút, để té nhiều lần như vậy.
Anh nhét thuốc vào miệng cô, Từ Vọng không cam tâm tình nguyện nuốt xuống, sau đó được Lục Bá An
đút nước ấm.
Uống thuốc xong, cô nhìn thật sâu vào anh, rồi không kiềm lòng được dò hỏi: “Em cứ nghĩ anh không
muốn em phục hồi trí nhớ chứ.”
Câu nói của cô không hề khiến Lục Bá An dao động tí nào, anh đặt ly nước xuống, chậm rãi nói: “Em
có phục hồi trí nhớ hay không thì đối với anh cũng không có gì khác biệt cả.”
“Ồ, thế à?” Âm cuối của cô hơi nâng lên, giọng nói đầy vẻ đắc ý: “Nếu như em nhớ ra rồi phát hiện
anh lừa em thì sao?”
“Lừa, thì em có thể làm gì anh?”
Vốn cho rằng anh sẽ chột dạ mà hoảng hốt, kết quả phát hiện anh chẳng hề tránh né mà vẫn bình tĩnh
như không, cô có hơi tức giận: “Vậy em sẽ không hòa thuận với anh nữa, em chẳng thèm sống với kẻ
lừa gạt.”
Nghe cô nói thế, Lục Bá An chẳng những không nổi giận mà còn vui vẻ nói: “Em không sống với anh thì
sống với ai, hửm? Bà Lục.” Trong mắt anh chứa ý cười, khóe môi cong nhẹ khiến người ta vừa thích
vừa giận.
Cô cố khống chế biểu cảm, nhưng nhất thời không biết phản bác thế nào.
Anh xác định sẽ thắng cô,
biết cô không làm gì được anh, cũng đã kết hôn, con cũng đã có, muốn chạy cũng không được.
Cô hừ
một tiếng, quay đi không nhìn đến anh nữa.
Tâm trạng của Lục Bá An vô cùng tốt, nhéo nhéo gương mặt giận dữ của cô rồi đi tắm.
Nhìn bóng lưng của anh, một lúc lâu sau Từ Vọng mới nguôi giận.
Sau khi hết giận, cô quyết định chờ
khi nào anh rảnh rỗi cô sẽ ngã bài, nói cho anh biết cô đã nhớ ra tất cả rồi.
Người đàn ông lòng dạ
nham hiểm độc ác này lại đi lừa gạt một bệnh nhân yếu ớt, lừa cô rằng bọn họ vẫn luôn hạnh phúc,
trong khi thực tế trước đó anh không hề tốt với cô tẹo nào.
Cô còn định bỏ nhà đi mấy hôm, để khiến anh nóng lòng một trận, tiện thể trả mối thù vì trước kia
anh đã cướp cục cưng của cô.
Con thỏ tức giận cũng sẽ biết cắn người, huống chi cô còn không phải
là thỏ.
Từ Vọng lên kế hoạch xong thì trong lòng thoải mái hơn nhiều, bèn dỗ Từ Nhất ngủ, mà không hề hay
biết rằng mình sắp phải đối mặt với một thử thách gian khổ không gì sánh bằng.
Vì Từ Nhất bị bệnh, Từ Vọng lo con ngủ trong nôi lỡ nửa đêm nóng sốt sẽ không ai biết, mà cứ xuống
giường kiểm tra cũng bất tiện, nên lấy một cái gối nhỏ đặt ở giữa giường lớn.
Lúc Lục Bá An tắm ra
thì thấy hai mẹ con đang thân thiết nằm trên giường, anh không nói gì mà vén chăn lên nằm ngoài
cùng.
Từ Nhất buồn ngủ, cảm nhận được động tĩnh bèn nhấc mí mắt lên nhìn cha một cái sau đó chậm rãi khép
lại.
Từ Vọng nhẹ nhàng vuốt ve bụng nhỏ của
con trai, kiên nhẫn dỗ dành, sau khi bé ngủ say mới thì thầm với Lục Bá An: “Anh cẩn thận nhé, tối
ngủ đừng đụng đến con.”
“Ừ.” Anh đáp khẽ rồi tắt đèn bàn.
Đây là lần đầu tiên cả nhà ba người bọn họ ngủ chung, bất kể hôm nay tâm trạng có lên xuống thế
nào, nhưng khi nghe tiếng hít thở đều đều của Từ Nhất, trái tim cô cũng bình lặng lại.
“Ngủ ngon, Lục Bá An.”
“Ngủ ngon.” Anh áp tới hôn lên trán cô.
Cả thành phố chìm ngập trong sự vui vẻ khi xuân về Tết đến, cái lạnh cũng không thể làm giảm độ
nóng của bầu không khí này.
Hôm nay rất khác với mọi hôm, giao thừa đã đến.
Trước hiên nhà treo đèn lồng đỏ, trên cửa chính dán câu đối xuân.
Sáng sớm Tô Minh Nhược và Trịnh
Thuyên đã đến, bận rộn nấu cơm tất niên.
Đầu bếp chính ngày hôm nay là Trịnh Thuyên, ngay cả Tô
Minh Nhược cũng phải lui về tuyến hai, không được đến gần nhà bếp.
Từ Nhất đón nhận muôn vàn yêu thương sủng ái, được tất cả mọi người lì xì cho, ngay cả Từ Vọng cũng
lì xì, có điều sau đó lại gom hết các bao lì xì khác cho vào túi mình.
Nhận thấy ánh mắt của Lục Bá
An, cô trả lời một cách hiển nhiên: “Em giữ tạm cho con.” Nhóc con bé xíu, có biết tiền là gì đâu.
Nói xong, cô cười hì hì đi lên lầu, không biết giấu tiền lì xì ở chỗ nào.
Từ Nhất bệnh chưa tới hai ngày đã khỏe, cậu bé khỏe mạnh sung sức đón Tết.
Từ Vọng cố ý mặc cho bé
một bộ đồ đỏ tươi, Lục Bá An thấy con trai hệt như tiên đồng trong tranh ngày Tết treo ngoài phố,
thì không khỏi lắc đầu.
Còn Từ Vọng lại cảm thấy rất đẹp, lấy điện thoại chụp đủ kiểu cho con trai, Từ Nhất bé nhỏ ngây thơ
rất phối hợp cười khúc khích, tạo vô số kiểu mà
sau này lớn lên bé sẽ không đành lòng nhìn thẳng.
“Lục Bá An, mau xem Nhất Nhất đáng yêu biết bao! Anh thấy em nên dùng tấm nào làm hình đại diện?
Tấm này nhé?” Cô đưa điện thoại đến trước mặt anh, lướt xem mấy tấm ảnh vừa chụp, vẻ mặt bối rối.
Không hề có vẻ muốn anh chọn thật, mà lại tự nhiên nói: “Hay tấm này đi? Tấm này đáng yêu nhất phải
không?”
Anh gật đầu, cô liền vui vẻ hớn hở đổi hình đại diện, sau đó trong vòng bạn bè của cô lập tức dậy
sóng.
Từ trước đến nay cô chưa từng đăng ảnh Từ Nhất lên mạng, chỉ lưu trong điện thoại tự mình
xem, hôm nay nhân ngày Tết mới chia sẻ niềm vui, vừa đăng ảnh lên không bao lâu thì đã bùng nổ bình
luận.
Hầu hết là bình luận từ bạn bè cũ và đồng nghiệp, đều là những lời khen như thật đáng yêu, thật dễ
thương, trong đó có vài câu kỳ lạ.
– Tiểu Đào: Thật lớn, con của cậu đã lớn thế này rồi sao!
– Thường Phong: Chị dâu, tôi có một chuyện làm ăn muốn bàn với chị.
Cháu trai của tôi đáng yêu như
vậy, hay là cho tôi dùng ảnh để làm quảng cáo nhé?
– Tống Sơ Minh: Bé cưng đáng yêu quá *icon mỉm cười*.
Có đều hình như mặt thằng bé có một nốt đỏ,
chuyện này không thể xem thường được, có thể gửi cho tôi một tấm ảnh gần hơn được không.
Lướt đến đây, Từ Vọng bỏ qua mấy bình luận khác, lập tức nhìn sang Từ Nhất, thấy gương mặt nhỏ bé
của con trai có một nốt đỏ hồng, cô không hỏi bội phục ánh mắt sắc bén của bác sĩ Tống, vội chụp
một tấm gửi cho Tống Sơn Minh.
Bác sĩ Tống trả lời lại rất mau: Không sao cả, có thể là do bị côn trùng cắn, sau này nhớ cẩn thận
hơn nhé.
Lúc này Từ Vọng mới yên tâm, vội vàng cảm ơn.
Từ Vọng để điện thoại xuống, thấy Lục Bá An cũng cầm điện thoại, không biết đang làm gì, bèn đi tới
xem, thì ra anh đang bình luận tấm ảnh cô vừa đăng, nói là bình luận cũng không đúng, anh chỉ trả
lời bình luận của Thường Phong, ba chữ rất đơn giản: Không thể nào!
Cô mím môi cười, lấy điện thoại của mình để xem Thường Phong trả lời thế nào, nhưng không thấy anh
ấy đáp, mà lại thấy một bình luận của Triệu Huyên Huyên – bạn cùng lớp thời cao trung: Chờ đã, con
của Từ Vọng sao trông quen mắt thế nhỉ?
Phía dưới có một bạn học khác trả lời: Hình như giống Lục Bá An.
Sau đó điện thoại của Từ Vọng vang lên liên tục, bạn học cũ không ngừng tag cô, hỏi cha của con cô
là ai.
Từ Vọng trả lời từng người một, lúc sau mới dùng chân đá đá đôi chân dài của Lục Bá An: “Lục Bá An,
bọn họ không tin em kết hôn với anh rồi kìa, nói em tìm một người giống anh lấy làm chồng, nên sinh
con ra giống anh.” Cô cứ tưởng suy nghĩ của cô đã khác người lắm rồi, ai ngờ núi này cao còn có núi
khác cao hơn.
“Không được, ngày mai họp lớp anh phải đi với em, phải chứng minh rằng đám người kia có mắt không
thấy Thái Sơn.”
Sợ Lục Bá An từ chối mình, cô vội ngồi sát bên anh, nháy nháy mắt: “Anh sẽ đồng ý với em mà nhỉ?
Ông xã.”.
Bình luận facebook