Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
Edit: Hoa Tuyết Beta: Ajinomoto
Đây là lần đầu tiên Từ Vọng trực tiếp gọi Lục Bá An là ông xã, nghe người khác gọi thì không thấy
gì, đến khi chính mình gọi thì không khỏi rùng mình, sau đó cả người đều nổi đầy da gà da vịt.
Chỉ để anh cùng đi họp lớp mà phải làm thế này thì hình như có hơi không đáng, lát nữa còn phải ăn
cơm tất niên, không thể khiến mình buồn nôn được.
Không đợi Lục Bá An đáp lại, Từ Vọng đã buông tay
ra rồi cầm điện thoại lên nghịch.
Cô lẩm bẩm: “Bỏ đi, anh có đi hay không cũng chẳng sao cả, dù sao chuyện chúng ta kết hôn cũng là
thật, bọn họ tin hay không thì tùy.”
Người nào đó chỉ làm nũng nửa chừng đã quay ra nghịch điện thoại, không hề phát hiện rằng chồng
mình đang buồn bực vì hành vi đem con bỏ chợ của mình.
Lục Bá An xụ mặt đứng dậy khỏi sofa, đi lướt
qua xe đẩy của Từ Nhất.
Cục cưng Từ Nhất ngồi trong xe đẩy, thấy cha mình đi đến bèn đưa tay đòi
bế, còn ngọt ngào gọi hai chữ rõ ràng: “Chá chá…”
Bé nhấc cái mông nhỏ của mình lên muốn thoát khỏi xe, thấy cha đờ người đứng yên, lại gọi một
tiếng: “Chá chá…”
Bé gọi mãi mà cha không chú ý tới mình, ngược lại Từ Vọng đang nghịch điện thoại chạy vèo tới như
một cơn gió, mặt mày vô cùng vui vẻ ngạc nhiên, bế Từ Nhất đáng yêu như tiên đồng ra khỏi xe đẩy,
hôn điên cuồng lên gương mặt nhỏ nhắn của con trai: “Nhất Nhất giỏi quá, nhanh như vậy đã biết gọi
cha rồi, không hổ là con mẹ mà.”
Ôm hôn một lúc, mãi đến khi nghe tiếng điện thoại reo, Từ Vọng mới thả Từ Nhất vào lòng cha bé, rồi
hào hứng bỏ đi.
Ngón tay bụ bẫm của Từ Nhất chỉ ra cửa, ý tứ rất rõ ràng, bé muốn ra ngoài chơi.
Con ngươi đen láy của Lục Bá An nhìn con trai không dao động, đến khi bé lại gọi ‘chá chá’ một lần
nữa, anh mới bế con cất bước ra ngoài.
Từ Nhất mạnh mẽ hơn mẹ nhiều, đôi tay bé nhỏ khoác lên vai cha, vui vẻ mà cười.
Trước khi ra khỏi
cửa, Lục Bá An còn lườm bà mẹ vô tư nào đó, Từ Vọng thì vẫn không hay biết gì, chỉ lo đắc ý cười
tươi với cái điện thoại.
“Lục Bá An.”
Ra tới giữa sân thì nghe Từ Vọng gọi, Lục Bá An quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cô ló nửa người ra cửa
sổ, cầm điện thoại nhắm vào anh, cực kỳ giống mấy tay ‘chó săn’ chuyên chụp lén ngôi sao.
Anh nhíu mày, đối phương lập tức lấy lòng: “Em chụp anh để đặt màn hình khóa, khi anh vắng nhà thì
lấy ra nhìn.”
Nói xong, cô chột dạ rụt đầu về.
Từ Vọng cô thông minh cỡ nào chứ, để chứng minh con trai cô là con của Lục Bá An đơn giản biết bao,
chỉ cần chụp một tấm ảnh để đối chứng là được.
Cô hí hửng định gửi ảnh lên diễn đàn, nhưng sau đó
lại hơi do dự.
Trong ảnh, Lục Bá An đang bế Từ Nhất, chỉ là ảnh chụp vội mà vẫn không thể ‘dìm’ gương mặt đẹp trai
góc cạnh sắc sảo, cùng ánh mắt sâu lắng của anh.
Không được, thế này quá đẹp trai rồi, làm người
khác nhớ thương thì phải làm sao.
Năm xưa trong khối bọn cô cũng không phải chỉ mình cô say mê Lục
Bá An.
Không nên khoe khoang báu vật khiến kẻ trộm nhớ thương, cô vẫn nên tiếp tục khiêm tốn làm bà Lục
thì hơn.
Nghĩ thế, cô bỏ điện thoại vào túi xách, vui vẻ cất bước đi tìm hai báu vật của mình.
“Lục Bá An, hai cha con đi đâu vậy? Sao lại không gọi em.”
Trên ban công lầu hai, Tô Minh Nhược pha trà cho giáo sư Tô, thấy ba người nhà họ đi ra sân chơi,
trên mặt dì ấy đầy ý cười.
Sau Tết, ngày xuân chẳng còn bao lâu.
Đến ngày họp lớp, sáng sớm Lâm Thư đã đến nhà Lục Bá An tìm Từ Vọng, sau đó hai cô cùng tung tăng
ra ngoài, bỏ lại Lục Bá An và cục cưng Từ Nhất ở nhà.
Lâm Thư hỏi cô: “Không phải cậu nói sẽ đưa Lục Bá An đi cùng sao?”
Cô thờ ơ xua tay một cái: “Anh ấy cứ như ông lớn, dẫn đi theo còn phải để ý đến tâm trạng, chắc
chắn sẽ không thể chơi thả ga, vẫn nên để anh ấy ở nhà trông con thì hơn.”
Lâm Thư cảm thấy thế giới này thay đổi thật nhanh, trước kia cô ấy và Từ Vọng nào dám tưởng tượng
sẽ có một ngày Lục Bá An ở nhà trông con.
Thế nên cô ấy không khỏi bắt đầu ảo tưởng, liệu ngày nào đó bác sĩ Tống cũng ở nhà trông con chứ?
Từ Vọng thấy Lâm Thư vô cớ đỏ mặt, bèn trêu ghẹo: “Ối ối, chú ý chút đi, ‘mùa xuân’ đó còn chưa đến
đâu.”
‘Mùa xuân’ đúng là chưa đến, nhưng đã một năm không gặp, cuộc sống của mọi người đều có thay đổi,
trong đó lại có thêm vài bạn học mang theo ‘người nhà’, tỏa đầy hương vị tình yêu.
Đến nay mối quan hệ của bọn cô vẫn rất tốt, thường xuyên tụ họp, cho nên khi gặp mặt không hề cảm
thấy xa lạ hay ngại ngùng.
Bước vào phòng bao của quán bar, Từ Vọng lập tức nghênh đón ánh mắt của
mọi người, thấy bên cạnh cô chỉ có Lâm Thư, lớp trưởng cũ cởi mở trêu chọc: “Từ Vọng, sao cậu chỉ
đến có một mình thế? Lục Bá An đâu? Đến đây đến đây, nhanh gọi điện thoại đi, đừng hòng lừa bọn
tôi.”
Từ Vọng giả vờ buồn bả lắc đầu: “Haizz, anh ấy ở nhà trông con rồi.
Anh ấy cũng đến đây thì ai
trông con cho bọn tôi đây.”
Một bạn học khá thân không đành lòng nhìn thẳng vào diễn xuất kém cỏi của cô: “Từ Vọng, cậu có viện
cớ thì cũng nên đầu tư một tí chứ, Lục Bá An người ta là doanh nhân lớn, cậu nói cậu ấy đi công tác
tôi còn tin, chứ trông con, cậu chọc cười tôi đấy à?”
Cô vẫn cười hì hì: “Vậy là cậu không hiểu rồi, chồng tôi dù có bận rộn cũng sẽ về nhà trông con,
gia đình công việc đều lưỡng toàn đấy nhé.”
Khoe khoang à, vậy cô đây sẽ khoe khoang trắng trợn cho mà xem.
Lâm Thư thấy cô bạn mình lại bắt đầu không đứng đắn, không khỏi nhớ đến dáng vẻ của Từ Vọng khi ra
ngoài mà không đeo khăn choàng, bị Lục Bá An tóm lại dạy dỗ mấy câu, nhưng không dám cãi lại nửa
lời, ngoan ngoãn đến mức không có chút tiền đồ, vậy mà bây giờ lại ưỡn ngực mạnh miệng, chỉ thiếu
điều mọc cánh bay lên trời mà thôi.
Năm nay vẫn như mọi năm, ăn uống, ca hát và nhậu nhẹt, hình thức không quan trọng, quan trọng nhất
là tám chuyện với nhau.
Mọi người chia sẻ về cuộc sống và trải nghiệm của mình, mà hôm nay vấn đề
mà Từ Vọng bị tra hỏi nhiều nhất chính là cô làm thế nào mà lại có thể chinh phục được Lục Bá An.
“Tôi nhớ năm xưa cậu tỏ tình thất bại mà phải không? Khai báo mau, rốt cuộc cậu đã dùng cách gì
khiến băng sơn mỹ nam tan chảy vậy hả?”
Cho dù đã không còn nhỏ nữa, nhưng nhắc tới chuyện tình cảm mấy cô vẫn mãi là những cô bé mới dậy
thì.
Họ nhớ rõ năm xưa sau khi Từ Vọng bị từ chối đã ủ rũ một thời gian, thế mà bây giờ đã có con
trai với người ta.
Cuộc sống mà, luôn luôn có nhiều điều bất ngờ.
Có người không khỏi liên tưởng
đến bản thân, năm đó cũng từng yêu thầm một người, có phải nếu mình dũng cảm hơn thì cũng sẽ có kết
quả tốt đẹp như Từ Vọng không?
Đối tượng thầm mến cũng có mặt ở đây, người nọ nhìn sang, thấy khuôn mặt tròn vo đỏ bừng vì say
cùng cái bụng bia của đối phương, ngọn lửa lưu luyến trong mắt lập tức tàn lụi, không cách nào bùng
cháy lại nữa.
Ăn uống đến giữa chừng, thì lại có hai người nữa vào phòng bao.
Lý Nguyên đỡ bà xã đang mang thai
của cậu ấy đi vào.
Sau đó mọi người lại bàn tán sôi sục, bởi vì năm ngoái Lý Nguyên vẫn còn độc
thân, và mọi người ai cũng biết vợ cậu ấy, đó chính là thiếu nữ bất lương Hứa Đình Đình
lớp cạnh bên mà năm xưa ai nghe tên cũng sợ.
Hôm nay cô ta mặc váy bầu, nở nụ cười ngại ngùng e lệ.
Năm xưa Lý Nguyên chính là thủ khoa trong kỳ thi đại học của thành phố bọn họ, không phải bọn họ
phiến diện, nhưng mà hai người này ở bên nhau thì thật là thần kỳ.
Từ Vọng thấy mọi người đều chuyển sang vây quanh vợ chồng Lý Nguyên, tuy chuyện đã qua rất lâu,
nhưng cô vẫn không thể ưa nổi Hứa Đình Đình, cho nên dù Lý Nguyên từng giúp cô, cô cũng không có ý
định đến góp vui.
Nguồn cơn của mâu thuẫn chính là Lục Bá An, anh hồng nhan họa thủy đến mức ngay cả một học sinh
quậy như Hứa Đình Đình cũng không buông tha.
Vì anh, năm đó cô và Hứa Đình Đình xảy ra xung đột
không dưới một lần, mà lần cuối cùng cô ta đã đánh lén cô, đập một gậy khiến cô phải vào bệnh viện,
trở thành vết đen trong chiến tích bất bại của cô, còn làm cô bị bà nội mắng suốt mấy ngày, nói cô
không đánh lại người ta mà còn đi gây sự.
Cô oan không chỗ kể, rõ ràng cô có gây sự đâu, do cô ta
cứ liên tục làm khó dễ cô mà, người theo đuổi Lục Bá An nhiều như thế, sao cứ năm lần bảy lượt tìm
cô làm gì, chắc là do thấy cô dễ bắt nạt quá mà.
Sau nhiều năm, tuy rằng Từ Vọng không còn ôm hận, nhưng khi Hứa Đình Đình chủ động đến bắt chuyện
với cô, cô vẫn không muốn để ý tới cô ta.
“Hi, Từ Vọng.
Chào cậu, dạo này cậu thế nào?”
Hứa Đình Đình không còn kiêu căng ương bướng như năm xưa, cái bụng bầu tròn vo khiến cô ta dịu dàng
hơn nhiều.
Từ Vọng có chút không thích ứng được, không lạnh không nhạt đáp: “Tạm.”
“Mấy năm qua không có cơ hội gặp, nghe Lý Nguyên nói hôm nay cậu cũng có mặt nên tôi mới đòi theo
đến đây.’
Lời nói của cô ta làm Từ Vọng bắt đầu đề phòng: “Cô tới tìm tôi à?”
“Không có chuyện gì đâu, chỉ là muốn tìm cơ hội trực tiếp xin lỗi cậu.
Chuyện trước kia là lỗi của
tôi, khi còn trẻ tôi thật sự không hiểu chuyện, đã gây ra nhiều sai lầm, bây giờ muốn bù đắp lại
một chút.
Cậu có thể tha thứ cho tôi không?”
Từ Vọng là người mềm nắn rắn buông, đặc biệt là khi thấy đối phương mềm mỏng thì không có cách nào
cứng rắn được.
Cô lập tức không tính toán chuyện bị đập một gậy nữa: “Miễn là cô thật lòng xin lỗi
thì tôi sẽ tha thứ.”
Hứa Đình Đình cười dịu hiền: “Đương nhiên là thật lòng rồi.
Thật ra trước đây tôi đã muốn xin lỗi
cậu rồi, có điều khi đó còn quá cứng đầu thôi.”
Năm xưa trẻ người non dạ, mặc dù biết mình sai nhưng vẫn cứng đầu không chịu nhận, giãy dụa vì cái
tôi của mình.
Hai người ngồi cạnh trò chuyện vài câu, Hứa Đình Đình cũng đã nghe chuyện Từ Vọng và Lục Bá An đã
đến với nhau, bèn xoa xoa bụng mình điềm nhiên nói: “Hai người đến với nhau thì thật là tốt.
Mà khi
tôi nghe tin này cũng không ngạc nhiên như các bạn khác.”
Làm sao có thể không ngạc nhiên chứ? Không đáng ngạc nhiên thì sao tin này lại đột nhiên hot? Từ
Vọng suy nghĩ miên man, lại nghe cô ta nói: “Dù sao năm đó các cậu cũng đã thích nhau rồi mà.”
“Cái gì?” Từ Vọng cảm thấy tai mình vừa bị ảo giác.
Hứa Đình Đình mờ mịt nhìn Từ Vọng: “Sao vậy? Tôi đã nói gì sai sao?”
“À, không có.” Từ Vọng vẫn còn chấn động bởi lời nói của cô ta, đờ đẫn lắc đầu.
Cô ta muốn nghĩ thế
nào thì cứ nghĩ thế ấy đi, sao từ lúc trẻ mà ánh mắt đã tệ rồi? Cô quan ngại sâu sắc mà nhìn cô ta.
Hứa Đình Đình đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Nói ra cũng thật thú vị, hồi đó tôi còn từng tỏ tình
với Lục Bá An, nhưng bị cậu ấy từ chối.
Tôi giận quá nên mới bắt đầu làm phiền cô.”
Bị từ chối là chuyện rất bình thường, có điều chẳng ai như cô ta, không làm phiền người đã từ chối
mình mà lại làm phiền cô.
Từ Vọng oán thầm, sau đó hỏi một câu mà cô đã muốn hỏi từ lâu: “Anh ấy từ
chối cô mà sao cô lại làm phiền tôi?”
Hứa Đình Đình chớp chớp mắt, trả lời như lẽ dĩ nhiên: “Bởi vì cậu ấy nói cậu ấy thích cậu.”
Khi đó cô ta không phục, cảm thấy mình có thua kém Từ Vọng chỗ nào đâu, cho nên bắt đầu gây khó dễ
cô.
Nghe tin Từ Vọng sắp tỏ tình với Lục Bá An, cô ta bèn dẫn đàn em chặn đường Từ Vọng, biết cuối
cùng bọn họ vẫn sẽ ở bên nhau, nhưng vẫn muốn dạy dỗ Từ Vọng một trận cho hả giận.
Cô ta năm đỏ là
thiếu nữ bất lương mà.
Hôm nay Lâm Thư hơi bị đả kích, sao ai cũng mang theo bạn trai bạn gái thế, quá đáng nhất chính là
con mọt sách Lý Nguyên năm xưa còn sắp có con.
Mà cô ấy thì chưa yêu đương lần nào trong suốt hơn
hai mươi năm đằng đẳng của cuộc đời.
Thế là cô ấy uống chút rượu để tăng thêm lòng dũng cảm, sau đó
trốn trong WC gửi một tin nhắn cho Tống Sơ Minh.
Rửa tay xong ra khỏi WC, cô ấy thấy Từ Vọng đang ngồi tu hú ngoài hành lang, bèn đi tới hỏi cô:
“Vọng Vọng, sao cậu lại ngồi đây thế?”
Nét mặt của Từ Vọng có thể nói là vô cùng đặc sắc, trong vẻ sợ hãi lại có nét vui mừng, và cả chút
khiếp sợ lẫn không thể tin được.
Cô mấp máy môi, bất lực rên rỉ: “Lâm Thư Thư, tới tiêu rồi, nếu
Lục Bá An biết được thì chắc chắn sẽ không tha cho tớ.”
Sao lại giống lời thoại mà trước đây cô sợ Lục Bá An phát hiện mình lén sinh Từ Nhất vậy? Lẽ nào…?
Vì có chút rượu mà sống điện não của Lâm Thư cũng trở nên khác thường: “Vọng Vọng, chẳng lẽ cậu lại
giấu diếm sinh thêm một đứa nữa ư?”
Từ Vọng hết hồn trước suy nghĩ của Lâm Thư: “Cậu nghĩ đi đâu thế!!!”
Sau đó lại trầm ngâm: “Ôi chao, tớ thật sự đần chết đi được.
Ngốc y chang cậu vậy!”
Bị chụp cái mũ ‘ngốc’, Lâm Thư gãi gãi đầu, thật sự không hiểu vì sao Từ Vọng lại phiền não..
Đây là lần đầu tiên Từ Vọng trực tiếp gọi Lục Bá An là ông xã, nghe người khác gọi thì không thấy
gì, đến khi chính mình gọi thì không khỏi rùng mình, sau đó cả người đều nổi đầy da gà da vịt.
Chỉ để anh cùng đi họp lớp mà phải làm thế này thì hình như có hơi không đáng, lát nữa còn phải ăn
cơm tất niên, không thể khiến mình buồn nôn được.
Không đợi Lục Bá An đáp lại, Từ Vọng đã buông tay
ra rồi cầm điện thoại lên nghịch.
Cô lẩm bẩm: “Bỏ đi, anh có đi hay không cũng chẳng sao cả, dù sao chuyện chúng ta kết hôn cũng là
thật, bọn họ tin hay không thì tùy.”
Người nào đó chỉ làm nũng nửa chừng đã quay ra nghịch điện thoại, không hề phát hiện rằng chồng
mình đang buồn bực vì hành vi đem con bỏ chợ của mình.
Lục Bá An xụ mặt đứng dậy khỏi sofa, đi lướt
qua xe đẩy của Từ Nhất.
Cục cưng Từ Nhất ngồi trong xe đẩy, thấy cha mình đi đến bèn đưa tay đòi
bế, còn ngọt ngào gọi hai chữ rõ ràng: “Chá chá…”
Bé nhấc cái mông nhỏ của mình lên muốn thoát khỏi xe, thấy cha đờ người đứng yên, lại gọi một
tiếng: “Chá chá…”
Bé gọi mãi mà cha không chú ý tới mình, ngược lại Từ Vọng đang nghịch điện thoại chạy vèo tới như
một cơn gió, mặt mày vô cùng vui vẻ ngạc nhiên, bế Từ Nhất đáng yêu như tiên đồng ra khỏi xe đẩy,
hôn điên cuồng lên gương mặt nhỏ nhắn của con trai: “Nhất Nhất giỏi quá, nhanh như vậy đã biết gọi
cha rồi, không hổ là con mẹ mà.”
Ôm hôn một lúc, mãi đến khi nghe tiếng điện thoại reo, Từ Vọng mới thả Từ Nhất vào lòng cha bé, rồi
hào hứng bỏ đi.
Ngón tay bụ bẫm của Từ Nhất chỉ ra cửa, ý tứ rất rõ ràng, bé muốn ra ngoài chơi.
Con ngươi đen láy của Lục Bá An nhìn con trai không dao động, đến khi bé lại gọi ‘chá chá’ một lần
nữa, anh mới bế con cất bước ra ngoài.
Từ Nhất mạnh mẽ hơn mẹ nhiều, đôi tay bé nhỏ khoác lên vai cha, vui vẻ mà cười.
Trước khi ra khỏi
cửa, Lục Bá An còn lườm bà mẹ vô tư nào đó, Từ Vọng thì vẫn không hay biết gì, chỉ lo đắc ý cười
tươi với cái điện thoại.
“Lục Bá An.”
Ra tới giữa sân thì nghe Từ Vọng gọi, Lục Bá An quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cô ló nửa người ra cửa
sổ, cầm điện thoại nhắm vào anh, cực kỳ giống mấy tay ‘chó săn’ chuyên chụp lén ngôi sao.
Anh nhíu mày, đối phương lập tức lấy lòng: “Em chụp anh để đặt màn hình khóa, khi anh vắng nhà thì
lấy ra nhìn.”
Nói xong, cô chột dạ rụt đầu về.
Từ Vọng cô thông minh cỡ nào chứ, để chứng minh con trai cô là con của Lục Bá An đơn giản biết bao,
chỉ cần chụp một tấm ảnh để đối chứng là được.
Cô hí hửng định gửi ảnh lên diễn đàn, nhưng sau đó
lại hơi do dự.
Trong ảnh, Lục Bá An đang bế Từ Nhất, chỉ là ảnh chụp vội mà vẫn không thể ‘dìm’ gương mặt đẹp trai
góc cạnh sắc sảo, cùng ánh mắt sâu lắng của anh.
Không được, thế này quá đẹp trai rồi, làm người
khác nhớ thương thì phải làm sao.
Năm xưa trong khối bọn cô cũng không phải chỉ mình cô say mê Lục
Bá An.
Không nên khoe khoang báu vật khiến kẻ trộm nhớ thương, cô vẫn nên tiếp tục khiêm tốn làm bà Lục
thì hơn.
Nghĩ thế, cô bỏ điện thoại vào túi xách, vui vẻ cất bước đi tìm hai báu vật của mình.
“Lục Bá An, hai cha con đi đâu vậy? Sao lại không gọi em.”
Trên ban công lầu hai, Tô Minh Nhược pha trà cho giáo sư Tô, thấy ba người nhà họ đi ra sân chơi,
trên mặt dì ấy đầy ý cười.
Sau Tết, ngày xuân chẳng còn bao lâu.
Đến ngày họp lớp, sáng sớm Lâm Thư đã đến nhà Lục Bá An tìm Từ Vọng, sau đó hai cô cùng tung tăng
ra ngoài, bỏ lại Lục Bá An và cục cưng Từ Nhất ở nhà.
Lâm Thư hỏi cô: “Không phải cậu nói sẽ đưa Lục Bá An đi cùng sao?”
Cô thờ ơ xua tay một cái: “Anh ấy cứ như ông lớn, dẫn đi theo còn phải để ý đến tâm trạng, chắc
chắn sẽ không thể chơi thả ga, vẫn nên để anh ấy ở nhà trông con thì hơn.”
Lâm Thư cảm thấy thế giới này thay đổi thật nhanh, trước kia cô ấy và Từ Vọng nào dám tưởng tượng
sẽ có một ngày Lục Bá An ở nhà trông con.
Thế nên cô ấy không khỏi bắt đầu ảo tưởng, liệu ngày nào đó bác sĩ Tống cũng ở nhà trông con chứ?
Từ Vọng thấy Lâm Thư vô cớ đỏ mặt, bèn trêu ghẹo: “Ối ối, chú ý chút đi, ‘mùa xuân’ đó còn chưa đến
đâu.”
‘Mùa xuân’ đúng là chưa đến, nhưng đã một năm không gặp, cuộc sống của mọi người đều có thay đổi,
trong đó lại có thêm vài bạn học mang theo ‘người nhà’, tỏa đầy hương vị tình yêu.
Đến nay mối quan hệ của bọn cô vẫn rất tốt, thường xuyên tụ họp, cho nên khi gặp mặt không hề cảm
thấy xa lạ hay ngại ngùng.
Bước vào phòng bao của quán bar, Từ Vọng lập tức nghênh đón ánh mắt của
mọi người, thấy bên cạnh cô chỉ có Lâm Thư, lớp trưởng cũ cởi mở trêu chọc: “Từ Vọng, sao cậu chỉ
đến có một mình thế? Lục Bá An đâu? Đến đây đến đây, nhanh gọi điện thoại đi, đừng hòng lừa bọn
tôi.”
Từ Vọng giả vờ buồn bả lắc đầu: “Haizz, anh ấy ở nhà trông con rồi.
Anh ấy cũng đến đây thì ai
trông con cho bọn tôi đây.”
Một bạn học khá thân không đành lòng nhìn thẳng vào diễn xuất kém cỏi của cô: “Từ Vọng, cậu có viện
cớ thì cũng nên đầu tư một tí chứ, Lục Bá An người ta là doanh nhân lớn, cậu nói cậu ấy đi công tác
tôi còn tin, chứ trông con, cậu chọc cười tôi đấy à?”
Cô vẫn cười hì hì: “Vậy là cậu không hiểu rồi, chồng tôi dù có bận rộn cũng sẽ về nhà trông con,
gia đình công việc đều lưỡng toàn đấy nhé.”
Khoe khoang à, vậy cô đây sẽ khoe khoang trắng trợn cho mà xem.
Lâm Thư thấy cô bạn mình lại bắt đầu không đứng đắn, không khỏi nhớ đến dáng vẻ của Từ Vọng khi ra
ngoài mà không đeo khăn choàng, bị Lục Bá An tóm lại dạy dỗ mấy câu, nhưng không dám cãi lại nửa
lời, ngoan ngoãn đến mức không có chút tiền đồ, vậy mà bây giờ lại ưỡn ngực mạnh miệng, chỉ thiếu
điều mọc cánh bay lên trời mà thôi.
Năm nay vẫn như mọi năm, ăn uống, ca hát và nhậu nhẹt, hình thức không quan trọng, quan trọng nhất
là tám chuyện với nhau.
Mọi người chia sẻ về cuộc sống và trải nghiệm của mình, mà hôm nay vấn đề
mà Từ Vọng bị tra hỏi nhiều nhất chính là cô làm thế nào mà lại có thể chinh phục được Lục Bá An.
“Tôi nhớ năm xưa cậu tỏ tình thất bại mà phải không? Khai báo mau, rốt cuộc cậu đã dùng cách gì
khiến băng sơn mỹ nam tan chảy vậy hả?”
Cho dù đã không còn nhỏ nữa, nhưng nhắc tới chuyện tình cảm mấy cô vẫn mãi là những cô bé mới dậy
thì.
Họ nhớ rõ năm xưa sau khi Từ Vọng bị từ chối đã ủ rũ một thời gian, thế mà bây giờ đã có con
trai với người ta.
Cuộc sống mà, luôn luôn có nhiều điều bất ngờ.
Có người không khỏi liên tưởng
đến bản thân, năm đó cũng từng yêu thầm một người, có phải nếu mình dũng cảm hơn thì cũng sẽ có kết
quả tốt đẹp như Từ Vọng không?
Đối tượng thầm mến cũng có mặt ở đây, người nọ nhìn sang, thấy khuôn mặt tròn vo đỏ bừng vì say
cùng cái bụng bia của đối phương, ngọn lửa lưu luyến trong mắt lập tức tàn lụi, không cách nào bùng
cháy lại nữa.
Ăn uống đến giữa chừng, thì lại có hai người nữa vào phòng bao.
Lý Nguyên đỡ bà xã đang mang thai
của cậu ấy đi vào.
Sau đó mọi người lại bàn tán sôi sục, bởi vì năm ngoái Lý Nguyên vẫn còn độc
thân, và mọi người ai cũng biết vợ cậu ấy, đó chính là thiếu nữ bất lương Hứa Đình Đình
lớp cạnh bên mà năm xưa ai nghe tên cũng sợ.
Hôm nay cô ta mặc váy bầu, nở nụ cười ngại ngùng e lệ.
Năm xưa Lý Nguyên chính là thủ khoa trong kỳ thi đại học của thành phố bọn họ, không phải bọn họ
phiến diện, nhưng mà hai người này ở bên nhau thì thật là thần kỳ.
Từ Vọng thấy mọi người đều chuyển sang vây quanh vợ chồng Lý Nguyên, tuy chuyện đã qua rất lâu,
nhưng cô vẫn không thể ưa nổi Hứa Đình Đình, cho nên dù Lý Nguyên từng giúp cô, cô cũng không có ý
định đến góp vui.
Nguồn cơn của mâu thuẫn chính là Lục Bá An, anh hồng nhan họa thủy đến mức ngay cả một học sinh
quậy như Hứa Đình Đình cũng không buông tha.
Vì anh, năm đó cô và Hứa Đình Đình xảy ra xung đột
không dưới một lần, mà lần cuối cùng cô ta đã đánh lén cô, đập một gậy khiến cô phải vào bệnh viện,
trở thành vết đen trong chiến tích bất bại của cô, còn làm cô bị bà nội mắng suốt mấy ngày, nói cô
không đánh lại người ta mà còn đi gây sự.
Cô oan không chỗ kể, rõ ràng cô có gây sự đâu, do cô ta
cứ liên tục làm khó dễ cô mà, người theo đuổi Lục Bá An nhiều như thế, sao cứ năm lần bảy lượt tìm
cô làm gì, chắc là do thấy cô dễ bắt nạt quá mà.
Sau nhiều năm, tuy rằng Từ Vọng không còn ôm hận, nhưng khi Hứa Đình Đình chủ động đến bắt chuyện
với cô, cô vẫn không muốn để ý tới cô ta.
“Hi, Từ Vọng.
Chào cậu, dạo này cậu thế nào?”
Hứa Đình Đình không còn kiêu căng ương bướng như năm xưa, cái bụng bầu tròn vo khiến cô ta dịu dàng
hơn nhiều.
Từ Vọng có chút không thích ứng được, không lạnh không nhạt đáp: “Tạm.”
“Mấy năm qua không có cơ hội gặp, nghe Lý Nguyên nói hôm nay cậu cũng có mặt nên tôi mới đòi theo
đến đây.’
Lời nói của cô ta làm Từ Vọng bắt đầu đề phòng: “Cô tới tìm tôi à?”
“Không có chuyện gì đâu, chỉ là muốn tìm cơ hội trực tiếp xin lỗi cậu.
Chuyện trước kia là lỗi của
tôi, khi còn trẻ tôi thật sự không hiểu chuyện, đã gây ra nhiều sai lầm, bây giờ muốn bù đắp lại
một chút.
Cậu có thể tha thứ cho tôi không?”
Từ Vọng là người mềm nắn rắn buông, đặc biệt là khi thấy đối phương mềm mỏng thì không có cách nào
cứng rắn được.
Cô lập tức không tính toán chuyện bị đập một gậy nữa: “Miễn là cô thật lòng xin lỗi
thì tôi sẽ tha thứ.”
Hứa Đình Đình cười dịu hiền: “Đương nhiên là thật lòng rồi.
Thật ra trước đây tôi đã muốn xin lỗi
cậu rồi, có điều khi đó còn quá cứng đầu thôi.”
Năm xưa trẻ người non dạ, mặc dù biết mình sai nhưng vẫn cứng đầu không chịu nhận, giãy dụa vì cái
tôi của mình.
Hai người ngồi cạnh trò chuyện vài câu, Hứa Đình Đình cũng đã nghe chuyện Từ Vọng và Lục Bá An đã
đến với nhau, bèn xoa xoa bụng mình điềm nhiên nói: “Hai người đến với nhau thì thật là tốt.
Mà khi
tôi nghe tin này cũng không ngạc nhiên như các bạn khác.”
Làm sao có thể không ngạc nhiên chứ? Không đáng ngạc nhiên thì sao tin này lại đột nhiên hot? Từ
Vọng suy nghĩ miên man, lại nghe cô ta nói: “Dù sao năm đó các cậu cũng đã thích nhau rồi mà.”
“Cái gì?” Từ Vọng cảm thấy tai mình vừa bị ảo giác.
Hứa Đình Đình mờ mịt nhìn Từ Vọng: “Sao vậy? Tôi đã nói gì sai sao?”
“À, không có.” Từ Vọng vẫn còn chấn động bởi lời nói của cô ta, đờ đẫn lắc đầu.
Cô ta muốn nghĩ thế
nào thì cứ nghĩ thế ấy đi, sao từ lúc trẻ mà ánh mắt đã tệ rồi? Cô quan ngại sâu sắc mà nhìn cô ta.
Hứa Đình Đình đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Nói ra cũng thật thú vị, hồi đó tôi còn từng tỏ tình
với Lục Bá An, nhưng bị cậu ấy từ chối.
Tôi giận quá nên mới bắt đầu làm phiền cô.”
Bị từ chối là chuyện rất bình thường, có điều chẳng ai như cô ta, không làm phiền người đã từ chối
mình mà lại làm phiền cô.
Từ Vọng oán thầm, sau đó hỏi một câu mà cô đã muốn hỏi từ lâu: “Anh ấy từ
chối cô mà sao cô lại làm phiền tôi?”
Hứa Đình Đình chớp chớp mắt, trả lời như lẽ dĩ nhiên: “Bởi vì cậu ấy nói cậu ấy thích cậu.”
Khi đó cô ta không phục, cảm thấy mình có thua kém Từ Vọng chỗ nào đâu, cho nên bắt đầu gây khó dễ
cô.
Nghe tin Từ Vọng sắp tỏ tình với Lục Bá An, cô ta bèn dẫn đàn em chặn đường Từ Vọng, biết cuối
cùng bọn họ vẫn sẽ ở bên nhau, nhưng vẫn muốn dạy dỗ Từ Vọng một trận cho hả giận.
Cô ta năm đỏ là
thiếu nữ bất lương mà.
Hôm nay Lâm Thư hơi bị đả kích, sao ai cũng mang theo bạn trai bạn gái thế, quá đáng nhất chính là
con mọt sách Lý Nguyên năm xưa còn sắp có con.
Mà cô ấy thì chưa yêu đương lần nào trong suốt hơn
hai mươi năm đằng đẳng của cuộc đời.
Thế là cô ấy uống chút rượu để tăng thêm lòng dũng cảm, sau đó
trốn trong WC gửi một tin nhắn cho Tống Sơ Minh.
Rửa tay xong ra khỏi WC, cô ấy thấy Từ Vọng đang ngồi tu hú ngoài hành lang, bèn đi tới hỏi cô:
“Vọng Vọng, sao cậu lại ngồi đây thế?”
Nét mặt của Từ Vọng có thể nói là vô cùng đặc sắc, trong vẻ sợ hãi lại có nét vui mừng, và cả chút
khiếp sợ lẫn không thể tin được.
Cô mấp máy môi, bất lực rên rỉ: “Lâm Thư Thư, tới tiêu rồi, nếu
Lục Bá An biết được thì chắc chắn sẽ không tha cho tớ.”
Sao lại giống lời thoại mà trước đây cô sợ Lục Bá An phát hiện mình lén sinh Từ Nhất vậy? Lẽ nào…?
Vì có chút rượu mà sống điện não của Lâm Thư cũng trở nên khác thường: “Vọng Vọng, chẳng lẽ cậu lại
giấu diếm sinh thêm một đứa nữa ư?”
Từ Vọng hết hồn trước suy nghĩ của Lâm Thư: “Cậu nghĩ đi đâu thế!!!”
Sau đó lại trầm ngâm: “Ôi chao, tớ thật sự đần chết đi được.
Ngốc y chang cậu vậy!”
Bị chụp cái mũ ‘ngốc’, Lâm Thư gãi gãi đầu, thật sự không hiểu vì sao Từ Vọng lại phiền não..
Bình luận facebook