Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
Chương 10
“Lão đại, anh xuống nhanh thế, cho mèo ăn xong rồi ạ?” Khưu Hằng đang đợi ở bãi đậu xe, đang dựa vào xe nghịch điện thoại di động, vừa thấy Trần Dương đi tới bèn lập tức bày ra vẻ nghiêm túc.
“Cứ để đồ xuống là nó sẽ tự ăn.” Trần Dương đi vòng qua đầu xe đi về phía ghế lái, Khưu Hằng thấy vậy cũng mở cửa ghế phụ ngồi vào. Cùng lúc anh ấy vừa mở cửa, một bóng đen lặng lẽ lẻn vào đi trước anh ấy một bước.
“Hả?!” Khưu Hằng nhận ra điều đó khẽ kêu lên.
“Sao vậy?” Trần Dương liếc nhìn Khưu Hằng một cách kỳ lạ.
“Không sao đâu ạ.” Khưu Hằng lắc đầu, vừa rồi anh ấy mơ hồ cảm thấy có một luồng gió thổi qua chân mình, nhưng khi anh ấy nhìn xuống thì không thấy gì cả. Khưu Hằng không nghĩ nhiều về điều đó, cho rằng có lẽ đó là sự đối lưu không khí do ai đó mở cửa ở tầng hầm.
Thủ phạm gây ra sự đối lưu không khí này là con mèo mun, nó đã cẩn thận làm tổ dưới ghế sau.
Hôm nay là ngày thứ bảy, sau mười hai giờ đêm nay linh lực của cô sẽ được khôi phục. Ban đầu, cô định ở nhà Trần Dương bảy ngày, sau khi linh lực của cô hồi phục sẽ tặng cho Trần Dương một chút vận may phát tài rồi rời đi.
Nhưng bốn năm ngày nay, ngày nào Trần Dương cũng đi sớm về muộn, có khi còn không ngủ ở nhà, điều này khiến An Niên không tìm được cơ hội cảm ơn. Vì vậy hôm nay, khi Trần Dương rời đi An Niên đã đi theo anh, dự định nhân cơ hội để báo đáp công ơn nuôi dưỡng trong bảy ngày này.
Chiếc xe chạy ra khỏi tiểu khu và dừng lại trước một cửa hàng hoa cách tiểu khu không xa, Khưu Hằng xuống xe và khi quay lại với một bó hoa hồng.
“Hoa hồng cậu mua à?” Trần Dương vô thức cau mày khi nhìn thấy bó hoa mà Khưu Hằng mua.
“Hả, không phải như này sao ạ?” Khưu Hằng thắc mắc: “Em hỏi chủ cửa hàng loại hoa nào thích hợp cho buổi xem mắt, anh ấy giới thiệu hoa hồng. Không phải con gái đều thích hoa hồng sao?”
“Gì cũng được.” Trần Dương thờ ơ đáp, dù sao cũng chỉ là diễn, thế nào cũng được.
An Niên ngồi ở ghế sau ngửi mùi thơm nồng của hoa hồng có chút khó chịu, đành phải lấy chân che miệng mũi, trong lòng thầm nghĩ: Không phải cô gái nào cũng thích hoa hồng, chẳng hạn như cô thích cỏ mèo.
“Nhưng mà lão đại à, tại sao anh phải xem mắt với cô Triệu?” Khưu Hằng bối rối hỏi. Cho dù là để khôi phục vụ án, cũng không cần phải bắt đầu với một buổi xem mắt chứ.
Xem mắt?! Tai mèo mun run lên, đồng thời trợn to hai mắt kích động: Thì ra mấy ngày nay Trần Dương đang bận tìm bạn gái, vậy thì không tặng anh vận may phát tài nữa, đến tìm trưởng khoa Lưu để xin một lá bùa nhân duyên là được.
“Tất cả các bằng chứng ở hiện trường đều cho thấy năm trường hợp này là tai nạn, nếu không tìm được bằng chứng mới, trường hợp này chỉ có thể khép lại là một vụ tai nạn.” Trần Dương nói.
“Cho nên lão đại vẫn nghi ngờ cô Triệu ạ?” Khưu Hằng hỏi. Nghi phạm duy nhất trong vụ án này là Triệu Thanh, giấy báo tử mà cô ta gửi trước cho người đã khuất hoàn toàn không thể giải thích bằng cái gọi là ảo giác.
“Không loại trừ hoàn toàn nghi ngờ cô ấy là nghi phạm.” Trần Dương cũng không phủ nhận.
“Nhưng mà lão đại này, anh đã bao giờ nghĩ về một vấn đề chưa?” Khưu Hằng đột ngột nói.
“Cái gì?”
“Năm người chết trước đó đều là đối tượng xem mắt mà cô Triệu không hài lòng, nhưng anh…” Khưu Hằng chân thành nói: “Em thấy cô ấy có vẻ khá hài lòng với anh. Nếu cô ấy là kẻ giết người, có lẽ cô ấy sẽ không giết anh.”
“Nếu cô ấy là hung thủ, cô ấy nhất định sẽ ra tay.” Trần Dương nói.
Khưu Hằng sững sờ một lúc, nhanh chóng hiểu ra. Không cần biết cô Triệu có hài lòng hay không, cuộc xem mắt sẽ không có kết quả. Dẫu sao buổi xem mắt tối nay, đã nói trước chỉ là một buổi biểu diễn.
Nếu cô Triệu thực sự là kẻ giết người, với việc cô ta đã giết năm người liên tiếp và không để lại bất cứ chứng cứ nào, cô ta tuyệt đối sẽ không vì chuyện cảnh sát đang điều tra mình mà dừng tay.
Hơn nữa, nếu cô ta thật sự vì chuyện xem mắt không hài lòng mà giết đi năm người liên tiếp, tâm lý biến thái như vậy, chắc chắn sẽ không tha cho người không thích mình. Có lẽ cô ta còn hận đội trưởng cũng nên.
Đang nói chuyện thì xe đã đến nơi, Trần Dương kêu Khưu Hằng ở trên xe chờ lệnh, còn anh thì mang hoa đến nhà hàng hoa viên trên tầng cao nhất.
Trên thực tế, suy nghĩ của Trần Dương cũng giống như Khưu Hằng, nếu Triệu Thanh thực sự là kẻ giết người, thì cô ta chắc chắn là một kẻ sát nhân cực kỳ biến thái và bị bóp méo tâm lý.
Cho dù biết mình cố tình xem mắt với cô ta để giải quyết vụ án, nhưng chỉ cần chạm vào điểm nào đó trong lòng cô ta, cô ta vẫn không thể kiềm chế được mà ra tay giết mình. Chỉ cần cô ta ra tay, Trần Dương có thể tận dụng cơ hội để tìm ra khuyết điểm.
Tuy nhiên, đây chỉ là một suy nghĩ của Trần Dương, anh còn một suy nghĩ khác chưa nói cho ai biết, đó là ảo giác mà Triệu Thanh nói là có thật, thật sự là có ma giở trò.
Về phần ý kiến nào trong hai ý kiến này là đúng, buổi xem mắt tối nay sẽ giúp anh đưa ra phán đoán. Nếu là loại thứ nhất, thì anh có cách đưa Triệu Thanh ra trước pháp luật, nhưng nếu là loại thứ hai, Trần Dương chỉ có thể tạm thời khép lại vụ án trước, sau đó chờ em gái trở về nước, để cô ấy đến xem.
“Cảnh sát Trần.” Triệu Thanh đến nhà hàng sớm hơn Trần Dương, lúc này trông cô ta có chút khác biệt, hình như lớp trang điểm đã được chăm chút lại, với vẻ tinh xảo khi đi làm không giống nhau. Rõ ràng là mềm mại hơn nhiều, có thêm vài sự yêu kiêu và e thẹn của người con gái khi ở nhà.
“Xin lỗi tôi đến muộn.” Trần Dương vừa nói vừa đưa bó hoa trên tay mình cho Triệu Thanh.
“Cảm ơn.” Dù biết đó là một buổi xem mắt giả, nhưng Triệu Thanh vẫn không kìm được niềm vui khi nhận được hoa.
Trần Dương đi thang máy lên đến tận nhà hàng trên tầng 60, nhưng An Niên tội nghiệp chỉ có thể leo từ tầng thoát hiểm lên từng tầng một, khi cô leo lên tầng cao nhất thì Trần Dương và Triệu Thanh đã bắt đầu ăn. An Niên thì khổ rồi, cô vốn chưa ăn cơm tối, đứng trước đồ ăn trong phòng này cô cảm thấy rất khó chịu, cô vừa phải trốn sau chậu cây vừa quan sát động tác của Trần Dương.
Ôi, miếng bít tết đó rất mềm.
Ôi, bông cải xanh trông cũng rất ngon.
An Niên không còn tự hào về việc mình là một kẻ ăn thịt nữa, tất cả những ai đang đói đều yêu thích bông cải xanh.
“Buổi xem mắt trước đây của cô Triệu kết thúc sau bữa tối đúng không?” Khi bữa ăn gần kết thúc, Trần Dương đột ngột hỏi.
“À, vâng.” Triệu Thanh đột nhiên cảm thấy khó chịu, nếu biết có ngày hôm nay, đáng lẽ cô ta phải nói là đi dạo hai tiếng sau bữa tối nữa.
“Sắp đến giờ rồi, lát nữa thanh toán xong cô Triệu cứ về như bình thường.” Trần Dương nhắc nhở: “Nếu cô gặp lại ảo giác, xin hãy nói cho tôi biết.”
“Được.” Triệu Thanh cúi đầu ăn hai miếng bít tết cuối cùng trên đĩa mất mười mấy phút rồi mới miễn cưỡng rời đi.
Trong vài lần xem mắt trước đó, Triệu Thanh không hài lòng với đối tượng của buổi xem mắt, vì vậy cô ta không yêu cầu đối phương đưa mình về. Nhưng lần này cô ta vừa lòng với đối tượng xem mắt, nhưng lần này đối tượng xem mắt lại không định đưa cô ta về theo tiêu chuẩn như năm người trước đó, cô ta cảm thấy thật phiền muộn.
“Khưu Hằng, đi theo đi.” Sau khi đưa Triệu Thanh lên xe, Trần Dương gọi Khưu Hằng, người đang chờ nhận lệnh và đi theo.
Khưu Hằng lập tức đi theo, đi theo taxi của Triệu Thanh đến tận con hẻm trước nhà của Triệu Thanh. Khi thấy Triệu Thanh xuống xe, cô ta lấy điện thoại di động ra, hình như đang gọi cho ai đó. Khưu Hằng vội vàng dừng xe, ngồi xổm ở đầu ngõ nghe trộm.
Màn đêm vốn đã yên tĩnh, trong ngõ hẹp lại có tiếng vang lớn, cho nên dù không đến quá gần, Khưu Hằng vẫn có thể nghe thấy cuộc điện thoại của Triệu Thanh.
“Tình yêu ơi, hôm nay mình lại đi xem mắt.” Triệu Thanh đang tán gẫu với các chị em của mình: “Không phải, đối tượng xem mắt lần này siêu đẹp trai, vừa đẹp trai, lịch lãm và sành điệu. Anh ấy là cảnh sát, trời ơi, lần đầu tiên mình nhìn thấy một cảnh sát đẹp trai như vậy. À đúng rồi, anh ấy còn tặng mình hoa hồng nữa đó.”
“…” Khưu Hằng không nói nên lời, có phải cô gái này hoàn toàn quên mất buổi xem mắt tối nay là diễn kịch hay không.
“Tớ nói cho cậu biết này, hiện tại trong đầu tớ toàn là mặt của anh ấy, nếu anh ấy có thể làm bạn trai tớ thì tốt quá. Tớ nói cho cậu biết, tớ nóng lòng muốn ngày mai cưới anh ấy quá.”
“…” Sự dè dặt đâu? Phụ nữ bây giờ và ngày trước khác nhau lớn đến thế à?
“Có thể giống nhau sao?” Không biết người đầu bên kia nói gì, Triệu Thanh vội vàng vặn lại: “Mấy người trước đó đều rất kỳ quái được không hả, vừa nghĩ tới mặt của bọn họ là muốn gặp ác mộng. Ôi quên đi, bọn họ đều gặp chuyện ngoài ý muộn rồi, đừng nhắc tới, cũng tội nghiệp…”
Năm phút đồng hồ không dài, Triệu Thanh nhanh chóng đi tới cửa nhà, sau khi mở cửa đi vào, cũng không có động tĩnh gì. Khưu Hằng đứng trước cửa nhà của Triệu Thanh, đợi vài phút để chắc chắn rằng không có gì không ổn, sau đó lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn cho Trần Dương:
[Triệu Thanh về nhà rồi ạ, không có chuyện gì khác thường.]
Cùng lúc tin nhắn của Khưu Hằng được gửi đi, một làn sương đen không thể nhìn thấy bằng mắt thường lướt qua cơ thể Khưu Hằng và đi qua con hẻm, giống như đang thu thập thứ gì đó. Sau khi thu thập xong, nó lại bay lên bầu trời, một lúc sau mới dừng lại, sau đó như tìm được mục tiêu, sương mù màu đen lao về một phương hướng nào đó rồi biến mất trong nháy mắt.
Ở lối vào của đội cảnh sát hình sự, Trần Dương vừa xuống xe thì nhận được tin nhắn của Khưu Hằng, anh liếc mắt nhìn định trả lời, nhưng cổ tay trái đang cầm điện thoại của anh đột nhiên bị nóng lên. Sau lưng Trần Dương lập tức lạnh lẽo, anh xoay người lại.
“Meo meo.” Cùng lúc Trần Dương quay người lại, một con mèo mun đột nhiên chạy ra khỏi bóng tối, nó dừng lại trước mặt Trần Dương, ngửa cổ gầm lên trời cao, toàn bộ lông mèo xù lên, giống như gai nhím vậy.
Là oan nghiệt! An Niên vô cùng kinh hãi, thứ này không phải là ma quỷ, nhưng chỉ cần bị oan nghiệt ám, người đó nhất định sẽ gặp tai nạn. Trong trường hợp nặng có thể tử vong, trong trường hợp nhẹ có thể bị tàn tật. Trên người Trần Dương có một tấm bùa hộ mệnh nên tính mạng của anh chắc chắn không nguy hiểm, nhưng tai nạn nhỏ cũng không thể ngăn lại được.
“Meo meo!!” An Niên khom lưng, mắt mèo xẹt qua tia sáng kỳ dị, linh lực tăng vọt, một bóng yêu mèo lớn vô song xuất hiện ở trên người cô, bao phủ Trần Dương sau lưng.
An Niên rất không vui, cô không nỡ để Trần Dương đụng vào lời nguyền của con mèo mun, oan nghiệt này dám chọc phá Trần Dương. Móng vuốt sắc bén giấu ở dưới đệm thịt chậm rãi duỗi ra, An Niên đang cào đất, như sắp nhảy lên nuốt lấy màn sương đen.
Mà màn sương đen oan nghiệt biến thành dường như cũng cảm nhận được nguy hiểm, lơ lửng trên bầu trời một hồi liền rút lui. Oan nghiệt rút lui, bùa hộ mệnh trên cổ tay Trần Dương lập tức ngừng nóng, biết nguy hiểm đã được giải trừ, Trần Dương bước tới ôm con mèo mun còn đang xù lông lên.
“Lông Mi.”
“Meo meo.” An Niên đột nhiên bị Trần Dương ôm, suýt chút nữa không có thời gian rụt chân lại vì hoảng sợ.
“Tao biết ngay là mày mà.” Sau khi xác nhận là Lông Mi, Trần Dương càng vui vẻ.
Con mèo mun nghiêng đầu, cô vẫn không hiểu Trần Dương nhận ra mình như thế nào.
“Moa.” Con mèo mun nghiêng đầu thật là đáng yêu, so với dáng vẻ hung tợn vừa nãy xù lông bảo vệ mình của Lông Mi, Trần Dương chỉ cảm thấy trong lòng tê dại, không kìm được cúi đầu hôn mạnh vào mũi tròn tròn của Lông Mi.
Meo, hu hu!!!!!
Cái đuôi không kiểm soát được nhếch lên, toàn bộ cơ thể con mèo mun như đông cứng lại, lúc nãy… lúc nãy chạm vào miệng rồi.
Nụ… nụ hôn đầu của mình bị mất rồi. Bố ơi, con phải làm sao đây? Meo, hu hu…
“Lão đại, anh xuống nhanh thế, cho mèo ăn xong rồi ạ?” Khưu Hằng đang đợi ở bãi đậu xe, đang dựa vào xe nghịch điện thoại di động, vừa thấy Trần Dương đi tới bèn lập tức bày ra vẻ nghiêm túc.
“Cứ để đồ xuống là nó sẽ tự ăn.” Trần Dương đi vòng qua đầu xe đi về phía ghế lái, Khưu Hằng thấy vậy cũng mở cửa ghế phụ ngồi vào. Cùng lúc anh ấy vừa mở cửa, một bóng đen lặng lẽ lẻn vào đi trước anh ấy một bước.
“Hả?!” Khưu Hằng nhận ra điều đó khẽ kêu lên.
“Sao vậy?” Trần Dương liếc nhìn Khưu Hằng một cách kỳ lạ.
“Không sao đâu ạ.” Khưu Hằng lắc đầu, vừa rồi anh ấy mơ hồ cảm thấy có một luồng gió thổi qua chân mình, nhưng khi anh ấy nhìn xuống thì không thấy gì cả. Khưu Hằng không nghĩ nhiều về điều đó, cho rằng có lẽ đó là sự đối lưu không khí do ai đó mở cửa ở tầng hầm.
Thủ phạm gây ra sự đối lưu không khí này là con mèo mun, nó đã cẩn thận làm tổ dưới ghế sau.
Hôm nay là ngày thứ bảy, sau mười hai giờ đêm nay linh lực của cô sẽ được khôi phục. Ban đầu, cô định ở nhà Trần Dương bảy ngày, sau khi linh lực của cô hồi phục sẽ tặng cho Trần Dương một chút vận may phát tài rồi rời đi.
Nhưng bốn năm ngày nay, ngày nào Trần Dương cũng đi sớm về muộn, có khi còn không ngủ ở nhà, điều này khiến An Niên không tìm được cơ hội cảm ơn. Vì vậy hôm nay, khi Trần Dương rời đi An Niên đã đi theo anh, dự định nhân cơ hội để báo đáp công ơn nuôi dưỡng trong bảy ngày này.
Chiếc xe chạy ra khỏi tiểu khu và dừng lại trước một cửa hàng hoa cách tiểu khu không xa, Khưu Hằng xuống xe và khi quay lại với một bó hoa hồng.
“Hoa hồng cậu mua à?” Trần Dương vô thức cau mày khi nhìn thấy bó hoa mà Khưu Hằng mua.
“Hả, không phải như này sao ạ?” Khưu Hằng thắc mắc: “Em hỏi chủ cửa hàng loại hoa nào thích hợp cho buổi xem mắt, anh ấy giới thiệu hoa hồng. Không phải con gái đều thích hoa hồng sao?”
“Gì cũng được.” Trần Dương thờ ơ đáp, dù sao cũng chỉ là diễn, thế nào cũng được.
An Niên ngồi ở ghế sau ngửi mùi thơm nồng của hoa hồng có chút khó chịu, đành phải lấy chân che miệng mũi, trong lòng thầm nghĩ: Không phải cô gái nào cũng thích hoa hồng, chẳng hạn như cô thích cỏ mèo.
“Nhưng mà lão đại à, tại sao anh phải xem mắt với cô Triệu?” Khưu Hằng bối rối hỏi. Cho dù là để khôi phục vụ án, cũng không cần phải bắt đầu với một buổi xem mắt chứ.
Xem mắt?! Tai mèo mun run lên, đồng thời trợn to hai mắt kích động: Thì ra mấy ngày nay Trần Dương đang bận tìm bạn gái, vậy thì không tặng anh vận may phát tài nữa, đến tìm trưởng khoa Lưu để xin một lá bùa nhân duyên là được.
“Tất cả các bằng chứng ở hiện trường đều cho thấy năm trường hợp này là tai nạn, nếu không tìm được bằng chứng mới, trường hợp này chỉ có thể khép lại là một vụ tai nạn.” Trần Dương nói.
“Cho nên lão đại vẫn nghi ngờ cô Triệu ạ?” Khưu Hằng hỏi. Nghi phạm duy nhất trong vụ án này là Triệu Thanh, giấy báo tử mà cô ta gửi trước cho người đã khuất hoàn toàn không thể giải thích bằng cái gọi là ảo giác.
“Không loại trừ hoàn toàn nghi ngờ cô ấy là nghi phạm.” Trần Dương cũng không phủ nhận.
“Nhưng mà lão đại này, anh đã bao giờ nghĩ về một vấn đề chưa?” Khưu Hằng đột ngột nói.
“Cái gì?”
“Năm người chết trước đó đều là đối tượng xem mắt mà cô Triệu không hài lòng, nhưng anh…” Khưu Hằng chân thành nói: “Em thấy cô ấy có vẻ khá hài lòng với anh. Nếu cô ấy là kẻ giết người, có lẽ cô ấy sẽ không giết anh.”
“Nếu cô ấy là hung thủ, cô ấy nhất định sẽ ra tay.” Trần Dương nói.
Khưu Hằng sững sờ một lúc, nhanh chóng hiểu ra. Không cần biết cô Triệu có hài lòng hay không, cuộc xem mắt sẽ không có kết quả. Dẫu sao buổi xem mắt tối nay, đã nói trước chỉ là một buổi biểu diễn.
Nếu cô Triệu thực sự là kẻ giết người, với việc cô ta đã giết năm người liên tiếp và không để lại bất cứ chứng cứ nào, cô ta tuyệt đối sẽ không vì chuyện cảnh sát đang điều tra mình mà dừng tay.
Hơn nữa, nếu cô ta thật sự vì chuyện xem mắt không hài lòng mà giết đi năm người liên tiếp, tâm lý biến thái như vậy, chắc chắn sẽ không tha cho người không thích mình. Có lẽ cô ta còn hận đội trưởng cũng nên.
Đang nói chuyện thì xe đã đến nơi, Trần Dương kêu Khưu Hằng ở trên xe chờ lệnh, còn anh thì mang hoa đến nhà hàng hoa viên trên tầng cao nhất.
Trên thực tế, suy nghĩ của Trần Dương cũng giống như Khưu Hằng, nếu Triệu Thanh thực sự là kẻ giết người, thì cô ta chắc chắn là một kẻ sát nhân cực kỳ biến thái và bị bóp méo tâm lý.
Cho dù biết mình cố tình xem mắt với cô ta để giải quyết vụ án, nhưng chỉ cần chạm vào điểm nào đó trong lòng cô ta, cô ta vẫn không thể kiềm chế được mà ra tay giết mình. Chỉ cần cô ta ra tay, Trần Dương có thể tận dụng cơ hội để tìm ra khuyết điểm.
Tuy nhiên, đây chỉ là một suy nghĩ của Trần Dương, anh còn một suy nghĩ khác chưa nói cho ai biết, đó là ảo giác mà Triệu Thanh nói là có thật, thật sự là có ma giở trò.
Về phần ý kiến nào trong hai ý kiến này là đúng, buổi xem mắt tối nay sẽ giúp anh đưa ra phán đoán. Nếu là loại thứ nhất, thì anh có cách đưa Triệu Thanh ra trước pháp luật, nhưng nếu là loại thứ hai, Trần Dương chỉ có thể tạm thời khép lại vụ án trước, sau đó chờ em gái trở về nước, để cô ấy đến xem.
“Cảnh sát Trần.” Triệu Thanh đến nhà hàng sớm hơn Trần Dương, lúc này trông cô ta có chút khác biệt, hình như lớp trang điểm đã được chăm chút lại, với vẻ tinh xảo khi đi làm không giống nhau. Rõ ràng là mềm mại hơn nhiều, có thêm vài sự yêu kiêu và e thẹn của người con gái khi ở nhà.
“Xin lỗi tôi đến muộn.” Trần Dương vừa nói vừa đưa bó hoa trên tay mình cho Triệu Thanh.
“Cảm ơn.” Dù biết đó là một buổi xem mắt giả, nhưng Triệu Thanh vẫn không kìm được niềm vui khi nhận được hoa.
Trần Dương đi thang máy lên đến tận nhà hàng trên tầng 60, nhưng An Niên tội nghiệp chỉ có thể leo từ tầng thoát hiểm lên từng tầng một, khi cô leo lên tầng cao nhất thì Trần Dương và Triệu Thanh đã bắt đầu ăn. An Niên thì khổ rồi, cô vốn chưa ăn cơm tối, đứng trước đồ ăn trong phòng này cô cảm thấy rất khó chịu, cô vừa phải trốn sau chậu cây vừa quan sát động tác của Trần Dương.
Ôi, miếng bít tết đó rất mềm.
Ôi, bông cải xanh trông cũng rất ngon.
An Niên không còn tự hào về việc mình là một kẻ ăn thịt nữa, tất cả những ai đang đói đều yêu thích bông cải xanh.
“Buổi xem mắt trước đây của cô Triệu kết thúc sau bữa tối đúng không?” Khi bữa ăn gần kết thúc, Trần Dương đột ngột hỏi.
“À, vâng.” Triệu Thanh đột nhiên cảm thấy khó chịu, nếu biết có ngày hôm nay, đáng lẽ cô ta phải nói là đi dạo hai tiếng sau bữa tối nữa.
“Sắp đến giờ rồi, lát nữa thanh toán xong cô Triệu cứ về như bình thường.” Trần Dương nhắc nhở: “Nếu cô gặp lại ảo giác, xin hãy nói cho tôi biết.”
“Được.” Triệu Thanh cúi đầu ăn hai miếng bít tết cuối cùng trên đĩa mất mười mấy phút rồi mới miễn cưỡng rời đi.
Trong vài lần xem mắt trước đó, Triệu Thanh không hài lòng với đối tượng của buổi xem mắt, vì vậy cô ta không yêu cầu đối phương đưa mình về. Nhưng lần này cô ta vừa lòng với đối tượng xem mắt, nhưng lần này đối tượng xem mắt lại không định đưa cô ta về theo tiêu chuẩn như năm người trước đó, cô ta cảm thấy thật phiền muộn.
“Khưu Hằng, đi theo đi.” Sau khi đưa Triệu Thanh lên xe, Trần Dương gọi Khưu Hằng, người đang chờ nhận lệnh và đi theo.
Khưu Hằng lập tức đi theo, đi theo taxi của Triệu Thanh đến tận con hẻm trước nhà của Triệu Thanh. Khi thấy Triệu Thanh xuống xe, cô ta lấy điện thoại di động ra, hình như đang gọi cho ai đó. Khưu Hằng vội vàng dừng xe, ngồi xổm ở đầu ngõ nghe trộm.
Màn đêm vốn đã yên tĩnh, trong ngõ hẹp lại có tiếng vang lớn, cho nên dù không đến quá gần, Khưu Hằng vẫn có thể nghe thấy cuộc điện thoại của Triệu Thanh.
“Tình yêu ơi, hôm nay mình lại đi xem mắt.” Triệu Thanh đang tán gẫu với các chị em của mình: “Không phải, đối tượng xem mắt lần này siêu đẹp trai, vừa đẹp trai, lịch lãm và sành điệu. Anh ấy là cảnh sát, trời ơi, lần đầu tiên mình nhìn thấy một cảnh sát đẹp trai như vậy. À đúng rồi, anh ấy còn tặng mình hoa hồng nữa đó.”
“…” Khưu Hằng không nói nên lời, có phải cô gái này hoàn toàn quên mất buổi xem mắt tối nay là diễn kịch hay không.
“Tớ nói cho cậu biết này, hiện tại trong đầu tớ toàn là mặt của anh ấy, nếu anh ấy có thể làm bạn trai tớ thì tốt quá. Tớ nói cho cậu biết, tớ nóng lòng muốn ngày mai cưới anh ấy quá.”
“…” Sự dè dặt đâu? Phụ nữ bây giờ và ngày trước khác nhau lớn đến thế à?
“Có thể giống nhau sao?” Không biết người đầu bên kia nói gì, Triệu Thanh vội vàng vặn lại: “Mấy người trước đó đều rất kỳ quái được không hả, vừa nghĩ tới mặt của bọn họ là muốn gặp ác mộng. Ôi quên đi, bọn họ đều gặp chuyện ngoài ý muộn rồi, đừng nhắc tới, cũng tội nghiệp…”
Năm phút đồng hồ không dài, Triệu Thanh nhanh chóng đi tới cửa nhà, sau khi mở cửa đi vào, cũng không có động tĩnh gì. Khưu Hằng đứng trước cửa nhà của Triệu Thanh, đợi vài phút để chắc chắn rằng không có gì không ổn, sau đó lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn cho Trần Dương:
[Triệu Thanh về nhà rồi ạ, không có chuyện gì khác thường.]
Cùng lúc tin nhắn của Khưu Hằng được gửi đi, một làn sương đen không thể nhìn thấy bằng mắt thường lướt qua cơ thể Khưu Hằng và đi qua con hẻm, giống như đang thu thập thứ gì đó. Sau khi thu thập xong, nó lại bay lên bầu trời, một lúc sau mới dừng lại, sau đó như tìm được mục tiêu, sương mù màu đen lao về một phương hướng nào đó rồi biến mất trong nháy mắt.
Ở lối vào của đội cảnh sát hình sự, Trần Dương vừa xuống xe thì nhận được tin nhắn của Khưu Hằng, anh liếc mắt nhìn định trả lời, nhưng cổ tay trái đang cầm điện thoại của anh đột nhiên bị nóng lên. Sau lưng Trần Dương lập tức lạnh lẽo, anh xoay người lại.
“Meo meo.” Cùng lúc Trần Dương quay người lại, một con mèo mun đột nhiên chạy ra khỏi bóng tối, nó dừng lại trước mặt Trần Dương, ngửa cổ gầm lên trời cao, toàn bộ lông mèo xù lên, giống như gai nhím vậy.
Là oan nghiệt! An Niên vô cùng kinh hãi, thứ này không phải là ma quỷ, nhưng chỉ cần bị oan nghiệt ám, người đó nhất định sẽ gặp tai nạn. Trong trường hợp nặng có thể tử vong, trong trường hợp nhẹ có thể bị tàn tật. Trên người Trần Dương có một tấm bùa hộ mệnh nên tính mạng của anh chắc chắn không nguy hiểm, nhưng tai nạn nhỏ cũng không thể ngăn lại được.
“Meo meo!!” An Niên khom lưng, mắt mèo xẹt qua tia sáng kỳ dị, linh lực tăng vọt, một bóng yêu mèo lớn vô song xuất hiện ở trên người cô, bao phủ Trần Dương sau lưng.
An Niên rất không vui, cô không nỡ để Trần Dương đụng vào lời nguyền của con mèo mun, oan nghiệt này dám chọc phá Trần Dương. Móng vuốt sắc bén giấu ở dưới đệm thịt chậm rãi duỗi ra, An Niên đang cào đất, như sắp nhảy lên nuốt lấy màn sương đen.
Mà màn sương đen oan nghiệt biến thành dường như cũng cảm nhận được nguy hiểm, lơ lửng trên bầu trời một hồi liền rút lui. Oan nghiệt rút lui, bùa hộ mệnh trên cổ tay Trần Dương lập tức ngừng nóng, biết nguy hiểm đã được giải trừ, Trần Dương bước tới ôm con mèo mun còn đang xù lông lên.
“Lông Mi.”
“Meo meo.” An Niên đột nhiên bị Trần Dương ôm, suýt chút nữa không có thời gian rụt chân lại vì hoảng sợ.
“Tao biết ngay là mày mà.” Sau khi xác nhận là Lông Mi, Trần Dương càng vui vẻ.
Con mèo mun nghiêng đầu, cô vẫn không hiểu Trần Dương nhận ra mình như thế nào.
“Moa.” Con mèo mun nghiêng đầu thật là đáng yêu, so với dáng vẻ hung tợn vừa nãy xù lông bảo vệ mình của Lông Mi, Trần Dương chỉ cảm thấy trong lòng tê dại, không kìm được cúi đầu hôn mạnh vào mũi tròn tròn của Lông Mi.
Meo, hu hu!!!!!
Cái đuôi không kiểm soát được nhếch lên, toàn bộ cơ thể con mèo mun như đông cứng lại, lúc nãy… lúc nãy chạm vào miệng rồi.
Nụ… nụ hôn đầu của mình bị mất rồi. Bố ơi, con phải làm sao đây? Meo, hu hu…
Bình luận facebook