• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Bạn Gái Của Tôi Là Mèo (2 Viewers)

  • Chương 61-62

Chương 61





Trưa ngày hôm sau, Trần Dương mời Tề Khải đi ăn, vốn Trần Dương muốn đưa An Niên đến, nhưng không biết vì lý do nào đó mà An Niên từ chối nên Trần Dương phải đến một mình.





Trần Dương đến nhà hàng trước, các món ăn đã được gọi gần hết, còn Tề Khải thì thong dong đến muộn.





“Xin lỗi, có bệnh nhân bị thương nên đến muộn một chút.” Tề Khải cởi áo khoác đặt lên ghế bên cạnh, trên người vẫn còn mùi nước khử trùng chỉ có ở bệnh viện: “Gọi món xong chưa?”





“Gọi rồi, cậu còn muốn ăn gì nữa không.” Trần Dương đưa thực đơn cho Tề Khải.





“Cậu cứ gọi đi.” Tề Khải không thèm nhìn, ném thực đơn sang một bên, vội vàng hỏi: “Trước đó cậu nói với tôi là không đến thay thuốc nữa là có ý gì?”





“Ồ, bác sĩ ở bộ chúng tôi nghỉ phép về rồi. Sau này tôi sẽ thay thuốc ở chỗ ông ấy, về sau sẽ không làm phiền cậu nữa.” Trần Dương nói một cách mơ hồ.





“Bộ của các cậu…” Tề Khải sửng sốt một chút, suy nghĩ đến công việc của Trần Dương không tiện nói tới, cho nên anh ấy có chừng mực không tiếp tục hỏi nữa, mà chỉ quan tâm nói: “Vậy vết thương của cậu thế nào rồi, bắt đầu lành chưa?”





“Đã lành rồi, sáng nay bắt đầu đóng vảy.” Trần Dương nói.





Tề Khải không nghi ngờ gì nữa, dù sao thì các bác sĩ được trang bị ở các bộ đặc biệt của nhà nước nên có trình độ y tế tốt.





Hai người trò chuyện một hồi, đồ ăn nhanh chóng được bưng lên, lúc đầu Tề Khải không có cảm giác gì, nhưng khi đồ ăn đặt lên bàn quá nhiều sắp không còn chỗ để, Tề Khải nói: “Còn ai nữa à?”





“Không, chỉ có hai chúng ta.” Trần Dương đáp.





“Chỉ có hai chúng ta, cậu gọi nhiều món như vậy? Nếu thật sự muốn trả lại tiền thuốc men cho tôi thì trực tiếp đưa tiền là được, gọi nhiều món như vậy, ăn không hết thì chẳng phải lãng phí lắm sao?” Tề Khải nói.





Trần Dương sững sờ, nhìn trên bàn đầy thức ăn mà mới ăn vài miếng, sau đó mới nhận ra hôm nay không phải là An Niên đi ăn cùng anh.





“Quen rồi, lỡ tay gọi nhiều quá.” Trần Dương vội vàng kêu người phục vụ hủy các món tiếp theo.





“Phía sau còn có nữa, rốt cuộc cậu đã gọi bao nhiêu món thế?” Tề Khải ngạc nhiên cầm lấy thực đơn vừa để sang một bên rồi đếm: “Tám món và một canh? Cậu thường ăn nhiều như vậy với ai à?”





Trần Dương lúng túng cười không nói gì.





“Không phải là bạn gái của cậu đấy chứ.” Tề Khải suy nghĩ một chút rồi đoán: “Bạn gái của cậu ăn được nhiều như vậy hả?”





“Cô ấy khá thích ăn.”





“Đúng là cô ấy thật à, nhưng với cách ăn ở như vậy, chỉ với số tiền lương ít ỏi đó của cậu có thể nuôi được sao?”





“Cũng được.” Trần Dương cười.





Tề Khải nhìn Trần Dương như vậy, đột nhiên cũng nở nụ cười: “Lúc trước tổ chức tiệc nhỏ, chúng ta đều nói chuyện khi nào thì cậu mới yêu đương, còn nói nếu thật sự không có, tôi sẽ giới thiệu em gái của tôi cho cậu. Lần này khó khăn lắm em gái tôi mới về nước, nhưng cậu lại có bạn gái rồi, đúng là không có duyên phận.”





“Em gái cậu về nước rồi à?” Tề Khải có một cô em gái, nhưng Trần Dương chưa bao giờ gặp cô ấy, nghe nói vì sức khỏe của cô ấy không tốt nên quanh năm đều ở nước ngoài dưỡng bệnh.





“Về lâu rồi, còn tìm được một công việc. Đã chuyển ra ngoài sống một mình, nói rằng ở nước ngoài đã quen với cuộc sống một mình.”





Tề Khải đột nhiên nghĩ tới: “Công ty của em tôi ở gần đây, tôi gọi con bé đến ăn nhé.”





Trần Dương không từ chối, có rất nhiều món ăn, bọn họ không thể ăn hết.





Tề Khải kết thúc cuộc điện thoại, một lúc sau, một cô gái từ cửa bước vào.





“Kỳ Kỳ.” Tề Khải nhìn thấy em gái mình, vui vẻ hét lên.





Đến nhanh như vậy, không phải là công ty ở trên lầu nhà hàng đấy chứ. Đang nghĩ ngợi, Trần Dương quay người, định chào hỏi lễ phép thì thấy cô gái đi trước anh một bước: “Là anh?!”





Giọng cô gái đầy ngạc nhiên, trên mặt lộ ra một chút kinh ngạc.





“Hai người quen nhau à?” Tề Khải sửng sốt, đầu năm nay em gái anh ấy mới từ nước ngoài về nên chắc không quen ai cả.





“Từng gặp.” Trần Dương đứng dậy và gật đầu với cô gái: “Tôi thực sự xin lỗi vì ngày hôm đó đã làm bẩn quần áo của cô.”





“Không sao… không sao.” Cô gái đỏ mặt, lắp bắp giới thiệu mình với Trần Dương: “Xin chào, em… em tên là Tề Kỳ.”





“Xin chào, anh là Trần Dương, là bạn nối khố của anh trai em.” Trần Dương nói.





Bạn nối khố? Kỳ Kỳ ngạc nhiên trong giây lát, sau đó tràn đầy tiếc nuối, nếu khi còn nhỏ cô ấy không ra nước ngoài, liệu cô ấy đã biết Trần Dương từ khi còn bé rồi không.





“Sao hai người lại quen nhau thế?” Tề Khải kéo ghế ra để em gái ngồi xuống, tò mò hỏi.





“Chúng tôi gặp nhau khi đi mua đồ ăn sáng, chắc em gái cậu sống gần căn hộ của tôi.” Trần Dương đoán.





“Đúng vậy, em sống trong tiểu khu đối diện với anh Trần Dương.” Cô gái nhỏ giọng nói.





“Trùng hợp thế à? Trần Dương à, sau này nhờ cậu chăm sóc em gái tôi nhiều hơn.” Tề Khải nói.





“…” Trần Dương liếc mắt nhìn Tề Khải và nói: “Tôi phải hỏi bạn gái tôi trước đã.”





“Cậu là đồ vợ quản nghiêm khắc.” Tề Khải lập tức khinh thường.





Mặt khác, khi Kỳ Kỳ nghe tin Trần Dương có bạn gái, trái tim cô ấy đột nhiên đau nhói, sau đó ho dữ dội.





“Kỳ Kỳ, em bị sao vậy?” Tề Khải giật mình, buông đũa xuống và đi kiểm tra tình trạng của em gái.





“Anh… ngực em không thoải mái.” Tề Kỳ yếu ớt nằm liệt trong vòng tay anh trai, chỉ cảm thấy lồng ngực đau đớn.





“Trần Dương.” Tề Khải hét lên với Trần Dương, Trần Dương lập tức hiểu ra, bước tới giúp kéo ghế, bảo Tề Khải bế em gái anh ấy lên, họ vội vàng thanh toán hóa đơn, cả hai chạy đến bệnh viện.





Từ nhà hàng đến bệnh viện không xa, nhưng vẫn còn một chặng đường dài phía trước, Tề Khải ôm cô ấy đi được nửa đường thì không ôm nổi nữa. Thấy vậy, Trần Dương đưa tay ra đón lấy, ôm lấy cô gái và tiếp tục chạy đến bệnh viện, đến khi đến giường cấp cứu của bệnh viện, Trần Dương mới để cô gái trên tay lên giường bệnh.





“!” Trần Dương sững sờ khi thấy tay cô gái nắm lấy vạt áo trước của mình, anh không nhúc nhích, cúi đầu nhìn cô gái trên giường bệnh. Thấy Trần Dương đang nhìn mình, cô gái rụt tay lại, vẻ mặt đầy xấu hổ.





Trần Dương không lên tiếng, đứng thẳng người và tránh ra.





“Cảm ơn, hôm khác tôi sẽ mời cậu đi ăn.” Tề Khải vội vàng giải thích, xoay người rời đi theo em gái.





Trần Dương đứng trong phòng cấp cứu một lúc, sau khi do dự vẫn rời đi. Với mối quan hệ của anh với Tề Khải, lúc này anh nên quan tâm đến em gái của anh ấy nhiều hơn. Nhưng Trần Dương quyết định giữ khoảng cách với người con gái đã âm thầm đi theo anh suốt một tháng.





Đúng vậy, Tề Kỳ chạm trán với Trần Dương ở lối vào tàu điện ngầm mỗi sáng, ngay cả chủ cửa hàng ăn sáng cũng phát hiện ra điều này. Là cảnh sát, làm sao mà Trần Dương không biết điều đó chứ. Anh giả vờ như không biết, chỉ vì anh không quan tâm. Nhưng không ngờ rằng cô gái này lại là em gái của Tề Khải.





Sau một loạt các cuộc kiểm tra, em gái của Tề Khải không gặp vấn đề gì lớn, chỉ là nhịp tim đột ngột không đều. Bác sĩ tim mạch cho rằng có thể do làm việc quá sức, lúc này mới khiến Tề Khải thở phào nhẹ nhõm.





Anh ấy bước vào phòng em gái và hơi trách móc: “Nhà mình không thiếu chút tiền đó của em, em làm việc vất vả như vậy làm gì?”





“Em… sau này em sẽ không thế nữa.” Vẻ mặt Kỳ Kỳ áy náy.





“Từ nhỏ sức khỏe của em đã không tốt, nên sau này phải chú ý đến bản thân.” Tề Khải không thể tức giận nổi với cô em gái của mình, người đã ốm yếu từ nhỏ.





“Vâng ạ.” Kỳ Kỳ nhanh chóng gật đầu đáp lại.





“Còn nữa…” Tề Khải không nhịn được vẫn nói: “Anh hiểu rất rõ tính cách của Trần Dương, nếu cậu ấy đã thích người nào đó thì sẽ không dễ dàng thay đổi, cho nên em đừng thích cậu ấy nữa.”





Kỳ Kỳ sửng sốt trước, sau đó là xấu hổ, cô ấy không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là vừa rồi cảnh cô ấy nắm chặt lấy áo sơ mi của Trần Dương đã bị anh trai mình phát hiện.





“Mặc dù Trần Dương rất xuất sắc, nhưng con gái nhà họ Tề của chúng ta không sợ không tìm được một người tốt hơn.” Nhìn thấy biểu hiện của em gái, cuối cùng Tề Khải lại mềm lòng.





“Em xin lỗi.” Kỳ Kỳ xấu hổ khóc.





Đúng là cô ấy thích Trần Dương, ngay từ lần đầu gặp mặt đã thích rồi, nhưng cô ấy thật sự không muốn cướp bạn trai của người khác. Khi biết Trần Dương đã có bạn gái, cô ấy đã quyết định từ bỏ, cô ấy chỉ níu áo Trần Dương lại vì khi cô ấy tựa vào vòng tay của anh, cơn đau trong lồng ngực có thể giảm bớt.





“Đừng khóc.” Tề Khải đau lòng ôm em gái vào lòng, trong lòng thầm mắng Trần Dương là đồ nam nhan họa thủy*.





*Nam nhan họa thủy: chế từ câu “hồng nhan họa thủy”





Trần Dương không nói chuyện xảy ra lúc trưa với An Niên, nhưng khi về đến nhà, Trần Dương rất chán nản, vì khi những cô gái khác muốn dụ dỗ anh, bạn gái chính hiệu của anh lại đang trốn tránh anh.





Trần Dương ngồi ở cuối ghế sô pha, còn An Niên thì chuẩn bị ngồi ở đầu kia của ghế sô pha. Trần Dương đi tới, An Niên trực tiếp ngồi trên thảm. Trần Dương muốn ôm bạn gái nhưng An Niên đã biến thành một con mèo mun và trốn dưới ghế sô pha, không thèm để lộ đuôi.





“…” Mặt Trần Dương đen như đáy nồi, tức sắp ói ra máu.





Trần Dương không chịu nổi nữa trực tiếp di chuyển ghế sô pha, ai biết Trần Dương chuyển đến đâu, An Niên cũng sẽ di chuyển theo sô pha, ghế sô pha đi đến đâu thì sẽ tới đó, tóm lại không cho Trần Dương nhìn thấy mình.





Cuối cùng, hộ dân bên dưới đã kháng nghị và lên lầu hỏi tại sao lại dọn đồ vào ban đêm, Trần Dương mới ngượng ngùng dừng lại.





“An Niên, em đi ra đi, chúng ta nói chuyện.” Trần Dương ngồi xếp bằng trên sàn, hơi bực bội nói.





Một đầu mèo cẩn thận lộ ra dưới ghế sô pha, An Niên chớp chớp đôi mắt mèo vàng, cảnh giác hỏi: “Vậy anh không được ôm em.”





“…” Trần Dương nghiến răng nghiến lợi, anh gật đầu lia lịa và đáp: “Được.”





An Niên có được lời bảo đảm, lúc này mới chậm rãi từ dưới sô pha đi ra, sau đó nhảy lên sô pha ngồi xổm xuống, cùng Trần Dương đang ngồi trên thảm nhìn nhau.





“Tại sao em lại trốn tránh anh?” Trần Dương hỏi.





“Em không có, em chỉ không muốn anh ôm em thôi.” An Niên hất đuôi.





“Em…” Lồng ngực Trần Dương căng cứng, kiềm chế tức giận và tiếp tục hỏi: “Tại sao em không để cho anh ôm?”





“Em phát hiện ra rằng sau khi chúng ta tiếp xúc thân thể, rất dễ động tình.” An Niên nghiêm mặt nói.





“…” Trần Dương buồn bực, anh nghĩ có phải đã đến lúc tìm cơ hội đưa giáo dục giới tính vào chương trình công tác hàng ngày.





“Mặc dù vết thương có thể chữa khỏi bằng cách liếm nó, nhưng nếu bị thương, anh Trần Dương vẫn sẽ đau.” An Niên thật sự không muốn làm Trần Dương bị thương.





“Nhưng nhìn thấy mà không được ôm, trong lòng anh rất đau.” Vẻ mặt Trần Dương nhăn nhó. Lúc ở hình dáng người không cho ôm thì thôi đi, trở thành mèo cũng không được ôm, còn để người ta sống nữa không.





“Vậy thì phải làm sao? Hay là em sẽ chuyển về ký túc xá trước. Nhưng nếu làm như vậy, không có em ở bên cạnh, cả đêm anh Trần Dương sẽ không thể ngủ ngon.” Vẻ mặt An Niên xoắn xuýt.





Được rồi, Trần Dương cũng không biết làm sao mình có thể nhìn thấy sự xoắn xuýt ở trên mặt con mèo, nhưng anh hiểu rõ, nếu như ép An Niên để cho anh ôm, có lẽ An Niên sẽ thật sự chuyển về ký túc xá. Thôi được rồi, chịu khó thêm một chút nữa, thời kỳ động dục của mèo sẽ nhanh chóng qua đi, sau khi hết thời kỳ này, sẽ nghĩ cách để dạy dỗ An Niên.





Chết tiệt, sao mình lại làm cho bản thân mình giống như dụ dỗ trẻ vị thành niên vậy.





Trần Dương buồn bực không có ý định xem TV, cuối cùng đã ngủ sớm. Sau khi Trần Dương chìm vào giấc ngủ, An Niên lặng lẽ chạy ra khỏi phòng và gặp Cố Ngạn đang đợi ở cổng tiểu khu.





“Đi thôi.” An Niên lên xe của Cố Ngạn.





Cố Ngạn mỉm cười, quay tay lái, quay ngoắt 180 độ trước cổng tiểu khu rồi tăng tốc lao ra ngoài. Khoảng hai mươi phút sau, xe quay trở lại biệt thự ven hồ.





“Ơ?!” Vừa xuống xe, An Niên lập tức cảm nhận được một luồng khí quen thuộc: “Ở đây có rất nhiều sức mạnh tín ngưỡng.”





“Đi theo tôi.” Cố Ngạn khóa xe, đưa An Niên đi vào biệt thự, sau đó bước xuống cầu thang đến cửa phòng đặc biệt ở tầng hầm.





Cố Ngạn vươn tay ra đẩy cửa, sức mạnh tín ngưỡng chói lọi hiện ra trước mắt An Niên như những vì sao trên bầu trời, nhưng ánh mắt của An Niên lại nhìn xuyên qua sức mạnh của tín ngưỡng, rơi vào cô gái ở trung tâm căn phòng. Cô cảm thấy trên người cô gái này có một sức mạnh quen thuộc hơn.





An Niên đi theo Cố Ngạn đi vào và đi đến tận chiếc giường đá, cả hai đứng ở hai bên chiếc giường đá.





Cố Ngạn không nói gì, An Niên lặng lẽ quan sát cô gái, chính xác mà nói, đó phải là xác của cô gái và lực lượng quen thuộc bên trong xác chết.





“Cô nhìn thấy gì?” Dường như Cố Ngạn cố ý dành thời gian cho An Niên quan sát, thấy cũng được kha khá thời gian, anh ta hỏi.





“Cô ấy có một sức mạnh rất giống với sức mạnh trong cơ thể tôi.” An Niên trả lời.





“Còn gì nữa không?”





“Sức mạnh này đã phong ấn một trong ba linh hồn và bảy phách của cô gái.” Vì cô gái ấy trông cũng trạc tuổi mình nên An Niên không gọi là chị hay em mà gọi cô ấy là một cô gái.





“Đúng vậy, tôi nghĩ đó là phong ấn mà cô cần mở khóa.” Cố Ngạn nói.





An Niên là một người thẳng thắn, cô đã hứa giúp người khác thì sẽ không chối từ, vì vậy cô đã cố gắng mở phong ấn ngay tại chỗ. Thật lâu sau, cô có chút thất bại nói: “Lực lượng này so với tôi còn mạnh hơn nhiều, tôi phải từ từ hấp thụ mới được, trong nháy mắt cũng không mở được.”





“Không sao đâu, tôi không vội.” Cố Ngạn nói.





“Nhưng tôi vội, tôi không muốn gặp anh nữa.” An Niên nói thẳng.





“…” Cố Ngạn bật cười: “Cô ghét tôi đến thế à, tốt xấu gì chúng ta cũng có thể coi là cùng một nửa tộc.”





“Ai cùng tộc với anh, tôi là mèo, anh là hồ ly.”





“Nhưng… trên thế giới này những người kế thừa sức mạnh của yêu tộc có lẽ chỉ có hai chúng ta.” Cố Ngạn nhướng mày.





“Anh đừng nói chuyện nữa, tôi phải tập trung vào việc hấp thụ sức mạnh của phong ấn.” An Niên không muốn quan tâm đến Cố Ngạn nữa, khi hấp thụ sức mạnh của phong ấn, tâm trí cô tràn ngập rất nhiều cảm xúc, đồng thời khiến cô cảm thấy hơi khó chịu.





Sau đó, An Niên đã bật khóc.





“Cô sao vậy?” Cố Ngạn ngạc nhiên hỏi.





“Cô gái này đang khóc.” An Niên khó chịu buông tay ra, khó khăn lắm mới kìm được nước mắt lại.





“Cô đã thấy gì?” Cố Ngạn lo lắng hỏi.





“Không có, đó là một loại chấp niệm.” An Niên lắc đầu nói: “Từ mảnh linh hồn đó, tôi có thể cảm nhận được sự chấp niệm của cô ấy về một thứ cô ấy cầu mà không được. Chính chấp niệm này đã giam cầm linh hồn cô ấy?”





“Chấp niệm vẫn còn sâu đậm sao?” Dường như Cố Ngạn không ngạc nhiên về chấp niệm này.





“Rất sâu.” An Niên gật đầu.





“Người đã giúp tôi phong ấn chuyện này nói rằng tộc mèo mun của các cô có sức mạnh ăn thịt linh hồn, phong ấn này sẽ hấp thụ chấp niệm trong linh hồn của Nguyệt Nhi, sau đó sẽ bị tiêu hóa. Những gì cô cảm nhận được có lẽ là chấp niệm bị phong ấn hấp thụ.” Cố Ngạn vui vẻ nói.





“Cô cảm nhận được chấp niệm sâu sắc như vậy, có nghĩa là chấp niệm trong linh hồn cô ấy đã gần như bị hấp thụ hết rồi?”





“Không, phong ấn mới chỉ hấp thụ một phần nhỏ chấp niệm của cô ấy, trong tâm hồn của cô ấy vẫn còn rất nhiều.” An Niên lắc đầu.





“Cái gì?” Cố Ngạn không tin tưởng nhìn An Niên.





“Đúng là tộc mèo mun của chúng tôi có sức mạnh ăn tươi nuốt sống linh hồn, nhưng đó chỉ là nuốt linh hồn vào bụng và lọc sạch nó bằng chính sức mạnh của mình. Ở đây chỉ có một phong ấn duy nhất, phong ấn này có giới hạn và không thể tiêu diệt linh hồn nên sức mạnh nhỏ hơn nhiều.” Cùng lúc An Niên hấp thụ sức mạnh này, sức mạnh của tộc mèo yêu ở trong cơ thể cô cũng thức tỉnh.





Sức mạnh của mèo yêu trong cơ thể An Niên được đánh thức theo linh lực của chính bản thân An Niên, nó giống như một trò chơi thông qua cấp độ vậy, chỉ khi bạn đạt đến cấp độ cuối cùng thì cấp độ tiếp theo sẽ được tự động mở khóa, nếu không thì bạn sẽ không bao giờ biết đằng sau nó còn có những gì.





Trước khi An Niên gặp phong ấn này, cô không biết làm cách nào để phong ấn nó, nhưng sau khi hấp thụ phong ấn này, cô tự nhiên biết công năng của phong ấn này.





“Cho dù mở được phong ấn cũng vô dụng sao?” Cố Ngạn hơi hốt hoảng hỏi.





“Sau khi mở khóa phong ấn, anh muốn làm gì?” An Niên hỏi.





“Đưa cô ấy đi đầu thai.”





“Còn ba hồn và sáu phách khác của cô ấy thì sao? Nếu không có ba hồn và sáu phách kia, cô ấy không thể đầu thai được.” An Niên nói.





“Ba hồn và sáu phách còn lại đã đi vào luân hồi từ lâu rồi.” Cố Ngạn nói.





“Thiếu một phách, chắc hẳn sau khi đầu thai cô ấy sẽ có sức khỏe không tốt.”





“Ừ, mỗi kiếp đều không sống quá hai mươi lăm tuổi.” Cố Ngạn cười khổ.





“Vậy thì anh có cách nào tìm được đầu thai của cô ấy không? Chúng ta có thể tìm cách dung hợp linh hồn của cô ấy.” An Niên nhịn không được đề nghị, chỉ có thể sống đến hai mươi lăm tuổi, thật đáng thương.





“Vô ích thôi.” Cố Ngạn lắc đầu: “Nếu có thể tái sinh hoàn toàn linh hồn của cô ấy, tôi đã đưa cô ấy đến đó từ lâu rồi.”





An Niên bối rối nhìn Cố Ngạn.





“Tộc mèo mun các cô chắc khá giỏi trong việc dụ dỗ linh hồn, cô hãy thử đi, xem liệu cô có thể dụ được linh hồn của cô ấy không.” Cố Ngạn nói với An Niên.





An Niên kinh ngạc nhìn cô gái trên giường, sau đó gọi ra móng vuốt của mèo linh, xuyên qua cơ thể cô ấy thăm dò linh hồn đang ngủ say bên trong cô gái. Nhưng khi móng vuốt của mèo linh chạm vào mảnh linh hồn, lại không thể nắm lấy nó, giống như có hàng ngàn con mèo đang kéo mảnh linh hồn đó.





“Tôi không nắm được.” An Niên ngạc nhiên nhìn tay mình.





“Không phải chỉ có cô không nắm được, mà là quỷ sai dưới Địa Phủ cũng không nắm được.” Cố Ngạn lại cười khổ: “Cô ấy hoàn toàn không muốn đầu thai.”





“Vì chấp niệm?” An Niên lập tức nghĩ đến lý do này.





“Ừ.” Cố Ngạn thở dài.





“Chấp niệm của cô ấy là gì?” An Niên tò mò hỏi, chấp niệm nào có thể khiến cô ấy không muốn đầu thai.





“Là tôi.” Cố Ngạn trả lời.





An Niên nghĩ đến nỗi buồn đó không nói nên lời, cộng với việc hồ ly Cố Ngạn động dục khắp nơi, phúc đến thì lòng cũng sáng ra lập tức đoán được: “Ồ, tôi biết rồi, cô ấy là vợ của anh, sau đó anh đi khắp nơi qua lại với các cô gái khác, chọc tức cô ấy chết!”





“…” Cố Ngạn dở khóc dở cười trước ánh mắt lên án của An Niên.





“Cô đoán đúng một nửa, đúng là tôi qua lại với mấy cô gái ở khắp nơi, nhưng cô ấy không phải vợ của tôi. Ngược lại, chấp niệm của cô ấy là làm vợ tôi.”





“Vậy tại sao anh không cưới cô ấy?” An Niên khó hiểu.





“Đúng thế, tôi đã hối hận năm trăm năm, tại sao ngay từ đầu tôi không cưới cô ấy.” Hơn năm trăm năm qua, Cố Ngạn để tay lên ngực tự hỏi, anh ta là hồ ly động dục ở khắp mọi nơi, tại sao khi đó anh ta không thể cưới một cô gái thích mình.





Chương 62





Lúc Cố Ngạn đưa An Niên về đã là năm giờ sáng, bầu trời sáng dần, một màu trắng xám.





An Niên lập tức xuống xe quay về căn hộ của cô và Trần Dương, nhân lúc Trần Dương chưa dậy đã biến thành một con mèo mun và ngoan ngoãn nằm lại trên gối, ngay sau đó lăn ra ngủ.





Qua nửa tiếng nữa, Trần Dương thức dậy. Việc đầu tiên khi thức dậy là Trần Dương nhìn nghiêng nhìn con mèo mun nhỏ bên cạnh gối, sau đó như kẻ trộm trong lúc An Niên đang ngủ say, anh cúi đầu hôn cô.





Có lẽ là do đêm qua tiêu hao quá nhiều linh lực, An Niên không vì động tác của Trần Dương mà tỉnh lại, cô vẫn ngủ ngáy khò khò, chân tay co quắp, bụng cử động lên xuống, lông mi dài rõ ràng.





“Meo meo.” Con mèo mun nhỏ như mơ thấy gì đó, khẽ kêu một tiếng, đồng thời hai bàn chân trước của nó vô thức cào lên gối, sau đó lăn qua lăn lại, vô thức lăn lên gối mà Trần Dương vừa ngủ.





Nhìn thấy cảnh này, trái tim của Trần Dương như tan chảy. Xoay người, Trần Dương tìm kiếm trên chăn bông, tìm thấy chiếc chăn mèo mà anh mua chuyên dành cho An Niên, anh cầm lấy, cẩn thận đắp lên người con mèo mun nhỏ đang ngủ say.





“Lúc em dậy cũng ngoan như lúc này tốt biết bao.” Trần Dương mân mê nhéo nhéo lỗ tai mèo mun.





Cảm thấy bên tai có chút ngứa, con mèo mun nhỏ theo bản năng mà lắc lắc lỗ tai. Trần Dương thấy thú vị, không kìm được mà véo nó lần nữa, con mèo mun nhỏ có vẻ hơi bực mình, giơ hai bàn chân trước về phía tai mà gãi.





“Sột soạt!”





Trần Dương giật mình, anh phải phản ứng rất nhanh mới tránh được. Nếu bị trầy xước lần nữa, có lẽ sau này An Niên sẽ không để mình chạm vào cô nữa. Trần Dương nghĩ lại mà còn thấy rùng mình, cuối cùng miễn cưỡng đứng dậy, sau khi đánh răng rửa mặt sạch sẽ, anh bắt đầu cuộc chạy bộ buổi sáng hàng ngày của mình.





Khi Trần Dương chạy ra khỏi cổng tiểu khu, Cố Ngạn vẫn chưa rời đi, xe của anh ta vẫn đậu ở nơi lúc đưa đưa An Niên về. Anh ta đang ngồi trong xe, nhìn về phía cổng của một tiểu khu khác bên kia đường, giống như đang đợi ai đó.





Khi Trần Dương chạy ngang qua xe của anh ta, Cố Ngạn đột nhiên tỉnh táo lại, anh ta nhìn bóng dáng Trần Dương chạy đi trong gương chiếu hậu, không nhịn được cảm thán: “Vận may của tên này dày thật đấy.”





Cố Ngạn đã sống hàng trăm năm và đã gặp rất nhiều người, anh ta đã từng gặp cả người tốt và người xấu, đã nhìn thấy đủ loại người xấu, thậm chí cũng đã từng cùng nhau xuất hiện. Nhưng trong lịch sử lâu dài, điều mà anh ta ghen tị nhất là những người như Trần Dương. Cả người mang theo điều may mắn, được ông trời ưu ái, mọi việc luôn có thể chuyển dữ hóa lành.





Tuy rằng vận may của loại người này cũng là do kiếp trước tu luyện mà có, nhưng kiếp trước là kiếp trước, kiếp hiện tại là kiếp hiện tại, sau khi dạo qua cầu Nại Hà và uống một bát canh Mạnh Bà, đã không còn là người đó nữa. Nếu được lựa chọn, ai lại không muốn sống trong cuộc đời đã được tu thành chính quả chứ?





Xe cộ trên đường dần dần nhiều hơn, cổng tiểu khu sôi động hẳn lên, các cô chú dậy sớm ra đường tập thể dục buổi sáng tràn đầy năng lượng. Mà Cố Ngạn, người mà anh ta luôn chờ đợi cũng bước ra khỏi cổng của tiểu khu.





Tề Kỳ mặc một chiếc váy lửng, tóc dài và quàng một chiếc khăn choàng, đi về phía tàu điện ngầm theo hướng mặt trời.





Cố Ngạn ngồi trong xe và quan sát, anh ta nhìn cô gái này, giống như ở nhiều kiếp trước, đứng từ xa nhìn nhưng không hề đến làm phiền. Năm nay cô ấy bao nhiêu tuổi rồi? Chắc là sắp hai mươi lăm rồi nhỉ. Ở kiếp này cô ấy rất may mắn, sinh ra trong một gia đình rất tốt, được cha mẹ và anh trai yêu thương chăm sóc, cô ấy đã sống một cuộc sống nhẹ nhàng khiến không biết bao nhiêu người phải ghen tị.





Cố Ngạn bất giác lái xe đi theo sau Tề Kỳ. Anh ta nhìn cô gái chào hỏi mọi người đi trên đường, nhìn cô ấy cúi xuống dùng điện thoại di động chụp những bông hoa dại mới nở bên đường, rồi nhìn cô ấy đi về phía cửa hàng ăn sáng thơm phức. Sau đó… đột ngột dừng lại, trốn vào góc và không di chuyển.





Có chuyện gì với cô ấy sao?





Cố Ngạn nhìn theo tầm mắt của Tề Kỳ, sau đó cau mày. Anh ta nhìn thấy Trần Dương, Trần Dương đang mua đồ ăn sáng ở cửa hàng ăn sáng ở lối vào tàu điện ngầm.





Cô ấy đang nhìn trộm Trần Dương? Tại sao phải nhìn trộm? Tại sao lại không dám đến đó?





Lúc này Trần Dương đã mua xong bữa sáng, anh thanh toán hóa đơn, thay vì đi về phía tiểu khu của mình như mọi khi, anh đột nhiên xoay người đi về phía chỗ Tề Kỳ trốn.





“Chào buổi sáng.” Trần Dương nhìn cô gái đang núp trong góc nhìn lén mình, nhớ tới sắc mặt tái nhợt khi bị bệnh ngày hôm qua.





“Chào anh…” Tề Kỳ bị bắt gặp xấu hổ đỏ mặt.





“Em đã khỏe hơn chưa?” Trần Dương hỏi về tình trạng ngày hôm qua của cô gái.





“Khoẻ… khoẻ hơn nhiều rồi ạ. Gần đây em quá căng thẳng trong công việc nên… mà sức khỏe của em vốn không được tốt.” Tề Kỳ trả lời không mạch lạc.





Trần Dương mỉm cười, đưa cho cô gái một phần đồ ăn sáng ở trong tay mình: “Vừa rồi anh nhìn thấy em, nên anh tiện thể mua cho em luôn.”





“Cảm ơn anh.” Tề Kỳ được quan tâm mà lại lo sợ nhận lấy.





“Sức khỏe của em không tốt, sau này đừng dậy sớm như vậy nữa. Còn có… bất cứ lúc nào cũng có xe chạy qua góc này, rất nguy hiểm.” Trần Dương nhắc nhở.





Một cảm giác xấu hổ leo lên mặt cô gái, cô ấy nắm chặt móng tay, có chút ngượng ngùng hỏi: “Anh… có phải anh biết là em nhìn trộm anh?”





“Ừ.” Trần Dương không có phủ nhận.





“Vậy… anh biết em thích anh.” Tề Kỳ chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.





“Ừ.” Trần Dương gật đầu.





Tề Kỳ nhìn Trần Dương, cô ấy nghĩ rằng sẽ thấy vẻ khinh thường trên mặt người kia, nhưng không ngờ Trần Dương lại bình tĩnh nói với cô ấy một chuyện: “Trước đây anh được rất nhiều cô gái tỏ tình.”





Tề Kỳ kinh ngạc mở to mắt, tự hỏi tại sao Trần Dương lại nói với mình chuyện này.





“Nhưng những cô gái này, sau khi tỏ tình với anh xong, sau này họ đã tìm thấy những người bạn trai mà họ thích hơn.” Trần Dương nhìn Tề Kỳ, giọng điệu như chúc phúc: “Em cũng sẽ như vậy.”





Cô gái đột nhiên cong miệng cười, Tề Kỳ không biết liệu sau này mình có tìm được bạn trai như lời Trần Dương nói hay không, nhưng cô ấy hiểu ý của Trần Dương. Anh ấy đang từ chối mình.





Thật ra Tề Kỳ cũng không muốn làm gì, cô ấy chỉ dậy sớm và theo thói quen đến đây, tình cờ gặp được Trần Dương. Cô ấy biết rằng mình vẫn thích Trần Dương, nhưng cô ấy cũng biết rằng hành động của mình đang gây rắc rối cho đối phương. Trần Dương là một người bạn thân của anh trai cô ấy, cô ấy không muốn hủy hoại tình bạn của họ vì mối quan hệ của mình.





“Em biết mình phải làm như thế nào.” Tề Kỳ cười bảo đảm với Trần Dương.





Trần Dương cười đáp lại, vẫy tay với cô gái, quay người về nhà đưa bữa sáng cho An Niên.





Sau khi Trần Dương rời đi, Tề Kỳ vẫn đứng đó, cô ấy nhìn Trần Dương rời đi với nỗi nhớ thương vô hạn, trong lòng cô ấy đau âm ỉ. Tề Kỳ chưa bao giờ thích người khác, cô ấy không biết tình yêu của người khác có giống mình không, khi cô ấy buồn, trái tim cô ấy sẽ đau rất nhiều.





Cố Ngạn đang ngồi trong xe chứng kiến cảnh này, đột nhiên duỗi tay ra ngoài cửa sổ, trong tay ngưng tụ một luồng ánh sáng vàng, rồi lẳng lặng bay về phía cô gái cách đó không xa, cho đến khi vẻ mặt đau đớn của cô gái dập tắt, anh ta mới dừng lại. Sau đó, Cố Ngạn nhìn cô gái cầm bữa sáng rời đi, rồi trầm ngâm, sau đó anh ta hơi không tin nói.





“Nguyệt Nhi của kiếp này, đã thích người khác sao?”





Vì chấp niệm quá mạnh, Nguyệt Nhi đã đầu thai hàng chục lần và chưa từng thích ai khác. Đây là lần đầu tiên Cố Ngạn nhìn thấy linh hồn của Nguyệt Nhi thích một người khác.





Khi Trần Dương về nhà, anh gọi An Niên dậy như thường lệ, nhưng không biết hai ngày qua An Niên làm sao, dường như ngủ không biết tỉnh lại. Trần Dương toàn phải dùng rất nhiều sức lực mới có thể gọi con mèo nhỏ lười này dậy.





“An Niên, em mà còn không dậy là anh sẽ hôn em đó.”





“Meo meo!” An Niên sợ đến mức tóc gáy dựng đứng, vung vẩy bật dậy ngay lập tức.





“…” Trần Dương nhìn cảnh này thật sự vừa tức vừa buồn cười, khi bạn gái của mình nghe nói mình sẽ hôn cô ấy, cô ấy sợ đến mức sững người. Nghĩ đến đây, Trần Dương lại muốn khóc.





“Anh Trần Dương, em buồn ngủ.” An Niên mới ngủ được hơn một tiếng, cô buồn ngủ đến mức không muốn ăn, cô ngồi trên ghế, không ngừng lấy tay dụi mắt.





“Em sao vậy? Em bị ốm à?” Sự khác thường của An Niên khiến Trần Dương có chút lo lắng.





“Không ạ, em chưa ngủ đủ thôi.” An Niên lắc đầu.





Trần Dương không biết ngày hôm qua An Niên lén lút đi làm chuyện gì, còn tưởng rằng An Niên kiệt sức là do hạn chế thời kỳ động dục, cho nên anh lại ước kỳ động dục nhanh chóng kết thúc.





“Vậy thì hôm nay đừng đến Cửu Bộ nữa, em ở nhà nghỉ ngơi đi.” Dù sao mục đích duy nhất của An Niên khi đến Cửu Bộ là đi cùng anh, bây giờ An Niên không cho anh ôm nữa, Trần Dương quyết định để An Niên ở nhà nghỉ ngơi.





“Vâng.” An Niên kiềm chế muốn dính vào Trần Dương, trở lại giường ngủ bù.





Trần Dương hơi thất vọng một mình đến Cửu Bộ, nhưng An Niên không ở đây, hiệu quả công việc của Trần Dương cao hơn rất nhiều. Trước khi tan làm, anh đã hoàn thành tất cả các báo cáo của tháng này.





“Sao hôm nay An Niên không đến?” Trưởng khoa Lưu nhận được báo cáo, thuận tiện hỏi một câu.





“Gần đây cô ấy hay buồn ngủ nên ở nhà ngủ bù.” Trần Dương đáp.





“Cũng đúng, vừa đến mùa xuân là con bé thích ngủ.” Trưởng khoa Lưu hiểu ý gật đầu.





Mùa xuân? Trần Dương đột nhiên có chút không vui khi nghe được những lời này. Anh nhìn trưởng khoa Lưu, do dự mấy lần, cảm thấy mình nên hỏi, lại cảm thấy có chút xấu hổ.





“Có chuyện thì hỏi đi, xoắn xuýt như vậy làm gì.” Trưởng khoa Lưu là người am hiểu lòng người nói: “Ngoài định mức thêm một ngàn tệ, tôi sẽ giữ bí mật cho cậu.”





Trần Dương lấy điện thoại di động ra, chuyển hai ngàn tệ ngay tại chỗ.





“Hào phóng, nói đi có chuyện gì vậy?” Sau khi trưởng khoa Lưu bấm nhận mới nói.





“Tôi muốn hỏi…” Trần Dương có chút ngượng ngùng đỏ mặt: “Tình trạng… của An Niên sẽ kéo dài bao lâu?”





“Tình trạng nào?”





“Là… là…” Trần Dương gằn giọng một lúc lâu, nhưng lại xấu hổ không dám hỏi.





“Ồ ồ ồ, tôi hiểu rồi…” Cũng may trưởng khoa Lưu là người thông minh, suy nghĩ một chút là đoán ra: “Thật ra tôi cũng không biết.”





“Ông cũng không biết?” Trần Dương kinh ngạc.





“Trước khi gặp cậu, An Niên chỉ ham ngủ vào mùa xuân, chuyện như này chưa từng xảy ra.” Trưởng khoa Lưu nói.





“Cho nên tôi cũng không biết chuyện này sẽ kéo dài bao lâu.”





“Vậy có cách nào để cải thiện không?” Trần Dương hỏi.





“Tôi đã kiểm tra thông tin cho cậu, nhưng cũng không có ghi chép gì cả.” Trưởng khoa Lưu dang hai tay nói.





“Có điều, vì đó là thói quen của mèo nên cậu hãy tham khảo cách giải quyết của mèo. Hay là cậu đến bệnh viện thú cưng hỏi xem?”





Trần Dương cảm thấy có lý nên sau khi tan sở không về nhà ngay mà thay vào đó là đến bệnh viện thú cưng.





“Anh muốn giảm tình trạng động dục cho mèo, nhưng không thể triệt sản?” Bác sĩ thú cưng suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Vậy thì chỉ còn một cách.”





“Cách gì?” Trần Dương kích động.





“Phục tùng bản năng của động vật.”





“…” Nếu có thể, tôi còn cần phải đến hỏi anh à.





Trần Dương không thu hoạch được gì, chán nản trở về nhà. Anh nhìn An Niên vui vẻ, cô không có cảm giác gì, ý nghĩ tuân theo bản năng động vật hiện lên trong đầu anh vô số lần, lại bị anh áp chế vô số lần.





Quên đi, cứ đợi đi, đợi đến kỳ động dục năm sau, chắc là An Niên sẽ hiểu thôi.





Nửa đêm, Cố Ngạn lại xuất hiện ở tầng dưới nhà Trần Dương.





An Niên cảm nhận được linh lực của Cố Ngạn thì trố mắt ngạc nhiên. Cô chạy xuống tầng, nhìn Cố Ngạn đang đứng bên cạnh bồn hoa và lấy làm lạ hỏi: “Chẳng phải anh đã nói rằng không cần sự giúp đỡ của tôi cho đến khi tìm được cách mở khóa chấp niệm của Nguyệt Nhi sao?”





“Tôi tìm thấy rồi.” Cố Ngạn trả lời.





“Nhanh như vậy?” An Niên kinh ngạc.





“Ừ, đi với tôi.”





Đầu tiên An Niên liếc nhìn lại cửa sổ của căn hộ, sau đó cùng Cố Ngạn rời đi. Nhưng lần này Cố Ngạn không đưa An Niên trở về biệt thự ven hồ của mình, mà lại đưa An Niên đến công ty của anh ta.





“Ngồi đi!” Cố Ngạn cầm một chai rượu vang đỏ và hai ly rồi thản nhiên ngồi trên ban công. Văn phòng chủ tịch có tầm nhìn rất tốt, ban công rộng một mét được làm bằng kính trong suốt, mọi người đứng trên đó mà như đang ở trên không.





An Niên bước tới, không có tâm trạng thưởng thức phong cảnh, thấy lạ hỏi: “Anh đã tìm ra cách cứu Nguyệt Nhi, sao lại tới đây?”





“Chẳng phải hôm qua cô rất muốn biết tại sao Nguyệt Nhi lại có chấp niệm đó sao? Bây giờ tôi kể cho cô nghe.” Cố Ngạn rót cho An Niên một ly rượu vang đỏ và nói.





“Ngồi đi, tôi sẽ kể cho cô nghe.”





An Niên cau mày nghi ngờ, người này thật kỳ lạ, rõ ràng ngày hôm qua không muốn nói chuyện, sao hôm nay lại chủ động như vậy. Nhưng An Niên vẫn ngồi đó, cô đưa mũi ngửi ly rượu, chán ghét nói: “Anh Trần Dương không cho tôi uống rượu.”





“Anh ta không cho cô uống là cô không uống thật à, cô còn chính kiến của riêng mình nữa không?”





“Tôi thích nghe lời anh ấy.” An Niên trả lời.





“…” Cố Ngạn buồn bực, tốt xấu gì An Niên cũng được coi là một nửa của tộc mình, sao có thể sống nhẫn nhịn như vậy.





“Không uống thì đừng uống.” Cố Ngạn cầm ly rượu về, tự mình uống cạn.





An Niên ngồi thẳng người, hờ hững nói: “Anh kể đi.”





Cố Ngạn lắc ly rượu, nhấp một ngụm rồi nói: “Thật ra khá đơn giản, cô ấy thích tôi, chỉ là tôi không thích cô ấy.”





“Anh không thích cô ấy là vì anh thích nhiều phụ nữ sao?” An Niên hỏi.





“Ngoài anh Trần Dương của cô ra, cô còn thích những người đàn ông khác như thế này không?” Cố Ngạn hỏi ngược lại.





“Không.” An Niên suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu trả lời.





“Tôi cũng vậy?” Cố Ngạn nói: “Thích nhiều người khác với thích một người.”





“Anh không thích Nguyệt Nhi, nhưng anh rất quan tâm đến cô ấy.” An Niên nghiện phim tình cảm máu chó, giờ rất thành thạo trong chuyện tình cảm nam nữ, cô lập tức đoán.





“Anh quan tâm cô ấy, nhưng lại không muốn kết hôn với cô ấy, có phải anh có người mà anh thích hơn không?”





“Đúng vậy.” Cố Ngạn gật đầu.





Mắt An Niên sáng lên, cô biết ngay là mình đã đoán đúng, trên TV đều diễn như thế: “Thế nên, vì anh có người mình thích nên anh không cưới Nguyệt Nhi. Sau đó anh chờ người mình thích tái sinh, anh sẽ không yêu bất kỳ ai nữa và trở thành một tay ăn chơi.”





“Có phải cô đã xem quá nhiều phim thần tượng hay không.” Cố Ngạn cười: “Nhưng thật tiếc là khi người tôi thích còn sống, tôi đúng là một tên ăn chơi.”





“Vậy thì anh là đồ cặn bã.” An Niên tức giận chỉ trích.





“Tôi không phủ nhận điều này.” Cố Ngạn dứt khoát thừa nhận.





“Tôi không muốn nói chuyện với tên cặn bã.” An Niên tức giận đứng lên, bày ra vẻ mặt kinh tởm chuẩn bị rời đi.





Cố Ngạn bật cười, con bé này đơn thuần hay chọc cho người ta cười.





“Đừng tức giận, nghe tôi nói xong đã.” Cố Ngạn nhanh chóng vào chủ đề: “Lý do tôi trở nên như thế này là bởi vì lời nguyền của con quỷ hồ ly.”





An Niên sửng sốt và dừng lại.





“Chắc là cô cũng có đúng không, lời nguyền của mèo yêu.” Cố Ngạn nói với giọng điệu chắc nịch.





“Đúng vậy, khi tôi ghét ai đó thì người đó sẽ gặp xui xẻo.” An Niên gật đầu.





“Cái này mà là lời nguyền à.” Cố Ngạn không tán thành nói: “Đây là khả năng độc nhất của cô, khả năng tự bảo vệ mình, hoàn toàn không phải là một lời nguyền. Cái gọi là lời nguyền là nhằm vào chính chúng ta.”





An Niên không hiểu.





“Tất cả những người có được sức mạnh thừa kế của yêu tộc sẽ mắc phải một lời nguyền.” Cố Ngạn nói: “Đó là không thể yêu con người.”





An Niên đột nhiên mở to mắt.





“Có lẽ vì từ xa xưa con người đã không thân thiện với yêu tộc, nên mỗi hậu duệ có được sức mạnh của yêu tộc đều sẽ bị lời nguyền như vậy.” Cố Ngạn nói.





“Một khi đã yêu con người, một phần cơ thể sẽ bị hủy diệt hoàn toàn và đồng hóa với yêu tộc. Tôi là hồ ly, tôi sẽ vô thức tỏa ra sức mạnh mê hoặc, mê hoặc những người xung quanh, sau đó sẽ lên giường với họ.”





“Anh… anh mê hoặc người khác, sau khi anh mê hoặc, tại sao lại muốn ngủ với họ.” An Niên hỏi, vẫn là viện cớ.





“Bởi vì tôi cũng là một con người, tôi cũng sẽ bị sức mạnh của bùa chú khống chế, đắm chìm trong đó.” Cố Ngạn cười khổ.





“Hiện tại tôi có thể khống chế một chút, lúc tôi vừa mới bị nguyền rủa, tôi chỉ… quên nó đi.”





“Nhưng may mắn là người tôi thích không thích tôi, vì vậy tôi không thể làm tổn thương cô ấy. Nhưng điều tôi không thể ngờ là Nguyệt Nhi, người tôi luôn coi như em gái của mình lại thích tôi.” Cố Ngạn lại rót đầy ly, uống cạn một ly rượu.





“Nguyệt Nhi đã cứu mạng tôi, tôi coi cô ấy như người thân duy nhất của mình, tôi có thể làm bất cứ điều gì cho cô ấy, nhưng… tôi đã như vậy rồi, làm sao tôi có thể cưới cô ấy?”





An Niên im lặng, cho dù cô không biết nhiều về chuyện tình cảm, cô cũng biết hồ ly đang bảo vệ Nguyệt Nhi.





Cố Ngạn lắc lắc ly rượu nhìn màn đêm dưới chân, tâm tư đắm chìm trong ký ức. Trong chốc lát, anh ta không nhớ lại những gì đã xảy ra trong quá khứ. Khi đó anh ta vừa bị nguyền rủa, vừa bị biến thành con vật động dục có thể quyến rũ người khác bất cứ lúc nào, để không làm tổn thương người khác, gần như cả ngày anh ta đều ở trong nhà chứa.





Cho đến khi anh ta cảm thấy mình có thể kiểm soát được một chút, anh ta mới về nhà. Lúc đó Nguyệt Nhi đã tỏ tình với anh ta.





“Anh Ngạn, em thích anh, anh cưới em được không?” Cố Ngạn biết với tính cách hướng nội của Nguyệt Nhi, có thể chủ động nói ra lời này là đã lấy hết can đảm mà đời này cô ấy có rồi.





“Nguyệt Nhi, anh không phải người tốt.”





“Em biết, em biết anh không thích em, cũng biết anh ở trong nhà chứa cả ngày.” Nguyệt Nhi buồn bã nhưng kiên quyết nói: “Nhưng ước mơ duy nhất của Nguyệt Nhi là kết hôn với anh Ngạn.”





Mặc dù Cố Ngạn không thích Nguyệt Nhi, nhưng anh ta rất yêu quý Nguyệt Nhi, làm sao anh ta có thể đồng ý, vì vậy anh ta đã quay trở lại nhà chứa. Nhưng anh ta đã đánh giá thấp tình cảm của Nguyệt Nhi dành cho mình, cho đến khi Nguyệt Nhi qua đời, anh ta mới bắt đầu hối hận.





Nếu lúc đó anh ta đồng ý cưới Nguyệt Nhi, cho dù anh ta không thể chống lại lời nguyền và làm tổn thương trái tim của Nguyệt Nhi, thì đó cũng chỉ là vết thương cả đời mà thôi.





Anh ta có gì tốt mà lại khiến Nguyệt Nhi thích anh ta đến vậy. Cố Ngạn cảm thấy khó hiểu, ít nhất năm trăm năm trước, anh ta đã gần như quên mất người phụ nữ khiến anh ta rung động.





“Tôi nói với cô chuyện này chỉ để nhắc nhở cô.” Cố Ngạn đã hoàn hồn, nhìn An Niên và nói: “Trước khi lời nguyền của cô thức tỉnh, hãy tách khỏi Trần Dương đi.”





“Tôi không muốn.” An Niên kích động hét lên, giống như có người giẫm phải cái đuôi của mình.





“Anh nói dối, nếu thật sự có lời nguyền, tại sao tôi không có phản ứng gì cả.”





“Đó là bởi vì cô chưa hoàn toàn thông suốt.” Cố Ngạn nói.





“Sự yêu thích của cô đối với Trần Dương không có chút ham muốn nào. Cho dù tôi có gieo thuật quyến rũ của tôi, thì giữa hai người cũng không có chuyện gì xảy ra.”





An Niên giật mình, cô nghĩ đến việc mình thường xuyên động dục gần đây: “Thuật quyến rũ của anh sẽ kéo dài được bao lâu?”





“Một ngày.” Cố Ngạn trả lời.





“Lời nguyền của con mèo mun là gì?” An Niên hỏi.





“Tôi không biết.” Cố Ngạn lắc đầu nói: “Tuy nhiên, khi lời nguyền của cô đến, cô sẽ tự nhiên biết được. Nên… chia tay đi.”





“Tôi không muốn.” An Niên kích động mất khống chết linh lực, tai mèo và móng vuốt không thể kiểm soát bật ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom