• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Bạn Gái Của Tôi Là Mèo (1 Viewer)

  • Chương 5

Chương 5





Sau khi đưa Khưu Hằng về, Trần Dương bẻ lái và điều khiển xe đến đường Thượng Minh.





Thực ra căn hộ của Trần Dương cách đường Thượng Minh không xa, nhưng cổng của tiểu khu đối diện với đường Hằng Viễn, vì vậy anh về nhà thường đi đường Hằng Viễn.





Tuy nhiên, sau khi nghe câu chuyện phiếm của Khưu Hằng, hôm nay Trần Dương đã quyết định thay đổi đường về nhà và khám phá nơi xấu xa trong miệng Khưu Hằng.





Thực ra, loại chuyện này nên để người trong giới siêu hình học xử lý, nhưng chỉ cần nghĩ đến nhiệm vụ được đánh dấu rõ ràng trên trang web siêu hình học và phí xuất hiện của em gái đáng giá hàng triệu đô, Trần Dương chỉ có thể bất lực thở dài.





Cho dù là em gái ruột của mình thì Trần Dương cũng phải nói rằng mức giá này thực sự không phải ai cũng có thể bỏ ra.





Thực ra Trần Dương không hề bôi nhọ mô hình vận hành của giới siêu hình học, suy cho cùng, trong thời đại tự do kinh tế này, kiếm tiền bằng khả năng của mình không có gì là sai cả.





Chỉ là trên thế giới này không phải ai cũng có tiền đến trang web siêu hình học để đăng nhiệm vụ, thậm chí có người còn không biết mình đã gặp phải chuyện gì. Anh chỉ cảm thấy Huyền Môn nên có một tổ chức, giống như sở cảnh sát, để giúp đỡ những người bình thường cần giúp đỡ.





Thậm chí anh còn từng hỏi em gái Trần Ngư rằng có một tổ chức như vậy ở Huyền Môn hay không, anh nhớ lúc đó em gái mình trả lời là: “Em không rõ lắm. Một bộ phận giống như sở cảnh sát thì chẳng phải lương sẽ rất thấp sao, em là một dân thường sẽ không thèm tham gia một bộ phận như vậy.”





“…” Lương thấp, nhưng Trần Dương không phải là dân thường.





“Tuy nhiên, người Huyền Môn vẫn rất chú trọng việc tích lũy công đức, chỉ cần không quá phiền phức thì thường sẽ giải quyết dễ dàng. Đương nhiên, thỉnh thoảng cũng tùy hứng.” Chẳng hạn như người nào đó không có đôi mắt tinh tường khiêu khích cô ấy, cho dù không lấy tiền, Trần Ngư cũng không ngại đuổi anh ta đi.





“Ài.” Nghĩ đến đây, Trần Dương lại không khỏi thở dài. Tính cách của anh và Trần Ngư về cơ bản là khác nhau, thể hiện đầy đủ những ảnh hưởng khác nhau của môi trường trưởng thành đối với tính cách con người.





Là một quan chức thế hệ thứ hai có gốc gác vững chắc, một thanh niên năm tốt xuất thân từ học viện cảnh sát, không phải lúc nào anh cũng có thể ngồi và vô tư nhìn.





Cũng giống như khi còn nhỏ, anh đã không biết bao nhiêu lần nghĩ rằng nếu lúc em gái mình bị bọn buôn người bắt đi, chỉ cần một người đi đường nhận thấy điều gì đó lạ thường và đi qua hỏi thăm thì có lẽ em gái anh đã không bị thất lạc rất nhiều năm như vậy.





Đương nhiên, Trần Dương sẽ không cố ý quan tâm đến chuyện của Huyền Môn, nhưng khi gặp phải chuyện này, anh không thể không tìm hiểu. May mắn Trần Dương không phải loại người mù quáng, bốc đồng và kiêu ngạo, anh biết mình chỉ là một người bình thường, thứ duy nhất anh có thể dựa vào để đối mặt với những thứ bí ẩn đó chính là tấm bùa hộ mệnh trên người mình.





Lần này, anh chỉ muốn đi một vòng qua ngã tư. Nếu chiếc bùa hộ mệnh trên người anh có thể xua đuổi tà ma, vậy thì tốt nhất, còn không thì anh cũng đã dốc hết sức lực. Ngoài ra, anh cũng không định nhiều chuyện.





Chiếc xe nhanh chóng tiếp cận điểm đến, khi sắp đến công viên Minh Đức, tốc độ xe giảm dần, phía trước bị chặn lại. Trần Dương vô thức liếc nhìn đồng hồ của mình, thời gian là 18:20, đúng với khoảng thời gian mà Khưu Hằng đã đề cập với anh.





Chẳng lẽ đã có tai nạn xảy ra sao? Trần Dương nhấn cửa sổ, thăm dò nhìn ra ngoài, đúng như dự đoán, anh nhìn thấy một đèn cảnh báo quen thuộc nhấp nháy ở phía trước không xa.





“Lại là tai nạn, thật là ác độc, lại là địa điểm này.” Một người lái xe bên cạnh không nhịn được chửi rủa.





Trần Dương nhìn sang, chính là tài xế ở làn bên cạnh, anh hỏi: “Ở đây thường xuyên tắc đường sao?”





“Không, vào thời điểm này mỗi ngày luôn có một vụ tai nạn ở ngã tư phía trước, mỗi lần bị tắc nghẽn khoảng 20 phút.” Tài xế xe phàn nàn.





“Anh gặp phải bao nhiêu lần rồi?” Trần Dương tò mò hỏi.





“Sáu lần, mỗi ngày tôi phải đến trung tâm mua sắm ở phía trước để giao đồ, vì vậy vào thời điểm này tôi phải đi qua đây mỗi ngày. Nếu không phải đi đường vòng quá phiền phức, thì đã thay đổi lộ trình rồi.” Tài xế nói.





“Vậy anh có cảm thấy điều gì dị thường không?” Trần Dương hỏi.





“Dị thường? Chuyện này còn chưa đủ dị thường sao?”





“Không, ý tôi là ngoài tắc đường, có điều gì khác thường ở ngã tư này không? Chẳng hạn như đột nhiên trời lạnh hay gì đó?” Bởi vì Trần Dương là cảnh sát và có cơ thể khỏe mạnh, nhận thức về âm khí của anh không nhạy cảm bằng người bình thường.





“Anh đang nghi ngờ có điều xấu xa nào đó? Anh nói thế lại khiến tôi nhớ ra một chuyện.” Tài xế lấy ra một điếu thuốc và châm lửa.





“Chuyện gì vậy?” Trần Dương hỏi.





“Khoảng nửa năm trước.” Tài xế xe phun ra một vòng khói, hơi xúc động nói: “Một người đàn ông vô gia cư đã bị chết ở ngã tư đó. Hình như cũng là vào khoảng thời gian này, cảnh đó… chậc chậc.”





Kẻ vô gia cư? Sau khi được tài xế nhắc nhở, Trần Dương cũng đã có một số hình ảnh. Nửa năm trước, hình như sự việc này là một chuyện khá lớn. Vì khi đó sở cảnh sát đã sớm đưa ra kết quả điều tra, chính người đàn ông lang thang đã cố tình đâm xe tự tử.





Sau khi kết quả vừa được công bố, cư dân mạng lúc bấy giờ bùng nổ với nhiều thuyết âm mưu khác nhau. Sự cấu kết giữa quan chức và doanh nhân, ức hiếp người vô gia cư, tham nhũng của chính quyền quốc gia,… đều lộ diện. Cuối cùng, Bộ Giao thông Vận tải đã công bố đoạn video quay cảnh một người đàn ông vô gia cư đâm vào ô tô và tự tử, sự việc này đã được dừng lại.





Chẳng lẽ chuyện này thực sự liên quan đến người đàn ông vô gia cư này? Trần Dương nghi ngờ.





Nghi ngờ của anh là đúng, chuyện này thực sự liên quan đến người đàn ông vô gia cư đó. Lúc này, ma lang đang ngồi xổm ở ven đường, cẩn thận nhìn con mèo mun cách đó không xa.





Như đã nói trước đó, căn hộ của Trần Dương cách công viên Minh Đức không xa, vì vậy khi con ma người vô gia cư đến gây rối, con mèo mun trong căn hộ đã cảm nhận được ngay lập tức, cô đã lập tức chạy ra khỏi nhà. Nhưng vì chạy qua đây phải mất một lúc nên chưa kịp ngăn người đàn ông vô gia cư đâm thủng lốp ô tô.





Người đàn ông vô gia cư nhìn thấy con mèo mun lập tức ỉu xìu, không cần con mèo mun nói chuyện, anh ta run rẩy ngồi xổm xuống. Chỉ khi con người trở thành ma mới biết được nỗi kinh hoàng thực sự của mèo mun, mèo mun sinh ra đã có khả năng trấn áp âm khí của yêu ma, chỉ cần chúng muốn chúng có thể nuốt chửng cả hồn ma ngay tại chỗ.





Một người đàn ông vô gia cư khi làm người không sợ chết, nhưng khi làm ma lại sợ, lúc đó anh ta đã tự tử để kết thúc nỗi đau khổ của mình và hy vọng kiếp sau sẽ được đầu thai làm một người có cuộc sống tốt. Nếu bị con mèo mun nuốt chửng ở đây, anh ta làm gì còn có kiếp sau nữa.





Hu hu… Nó cứ nhìn mình chằm chằm đáng sợ quá, kẻ lang thang rùng mình.





An Niên vừa nhìn thấy bóng ma này, lập tức biết đó không phải là loại ma quỷ ác lắm, anh ta không có oán khí nào khác ngoài tội tự sát, chưa đến mức phải giết chết anh ta ngay tại chỗ.





Nhưng càng rắc rối như vậy, Cửu Bộ có quy định rõ ràng về cách xử lý yêu ma, chỉ có thể giết ngay tại chỗ những con ma hung ác nhất, còn những con ma khác thì xử lý theo cách khác, theo các tình huống khác nhau.





Tên này không phải lệ quỷ, An Niên không được giết, nhưng cũng không thể để nó ở ven đường để cho anh ta tiếp tục làm chuyện ác. Suy nghĩ một hồi, An Niên đành phải dùng điện thoại di động gửi một tin nhắn cho các đồng nghiệp của mình ở Cửu Bộ, yêu cầu họ đến và đưa con ma đi.





Nhưng trước khi các đồng nghiệp của cô ở Cửu Bộ đến, An Niên vẫn cần phải canh chừng hồn ma để ngăn anh ta không được tiếp tục làm điều ác. Vì vậy, cô tìm một góc không có ai xung quanh và bắt đầu nhìn chằm chằm vào hồn ma của người vô gia cư.





“Tôi sai rồi, tôi thực sự đã sai, tôi sẽ không bao giờ tự ý chọc thủng lốp xe ô tô nữa.”





“Đừng ăn tôi, đừng ăn tôi hu hu hu…”





“Tôi chỉ quá khó chịu mà thôi. Khi tôi là một con người, tôi không có đủ cơm ăn áo mặc. Tôi nghĩ rằng sau khi chết mình có thể đầu thai, ai mà biết tôi cứ phải ở lại đây không thể đi bất cứ nơi đâu.”





“Tôi thật sự chỉ nhất thời hồ đồ, tôi chỉ muốn đầu thai, không muốn mỗi ngày bị xe đụng hu hu…”





“Tôi không hại ai cả, tôi chỉ gây ra một trò đùa ác thôi, hu hu…” Người vô gia cư khóc nước mắt nước mũi tèm lem, sự hèn nhát khiến người ta không thể nhìn thấy.





“Đừng khóc nữa, tôi sẽ không ăn thịt anh.” Cuối cùng An Niên cũng lên tiếng.





“Con mèo… con mèo đã lên tiếng!!” Người vô gia cư kêu lên.





“…” Chính vì lý do này mà An Niên không thích nói chuyện sau khi trở thành mèo. Mấy năm nay, ma mới chẳng biết điều gì cả, chết thì cũng đã chết rồi, nhìn thấy một con mèo nói chuyện cũng bị dọa sợ không nhẹ.





“Mọi người nhìn kìa, ở đó có một con mèo mun.” Đột nhiên có người nhìn thấy An Niên trong góc, An Niên quay đầu lại và phát hiện đó là một cư dân đang xem cuộc vui.





“Ấy, ở nơi này có mèo mun, đừng có nói là chuyện xấu xa xảy ra thật đấy chứ. Hơn nữa hôm nay đã Liên tiếp rồi.” Có người lập tức phụ hoạ.





“Tôi nghe người xưa nói mèo mun xuất hiện ở đâu thì ở đó sẽ xảy ra chuyện xấu.”





“Nhìn vào mắt nó đi, tàn nhẫn quá.”





“Hay là chúng ta xua đuổi nó đi đi.” Con người là thế, mỗi khi có chuyện sẽ luôn thích tìm nguyên nhân ở nơi khác. Luôn cảm thấy mọi chuyện xấu, xui xẻo đều do những nguyên nhân ở nơi khác gây ra, chỉ là họ vô tình gặp phải thôi.





Không phải bọn họ chưa từng nhìn thấy mèo mun, lúc rảnh rỗi không bao giờ nghĩ có chuyện gì là do mèo mun gây ra, còn cho rằng những người ghét mèo mun là mê tín dị đoan. Nhưng một khi gặp bất cứ chuyện xấu nào, sẽ thích đổ lên đầu con mèo mun và thích cảnh báo người khác.





Mà những người được khuyên nhủ, dù họ có tin hay không thì sau khi gặp những điều tương tự họ sẽ theo thói quen nghe theo nó. Suy cho cùng cũng chỉ là một con mèo mà thôi, chán ghét, cũng chẳng có gì là không ổn.





Đang muốn đuổi mình đi sao? Con mèo mun đã quen với những cảnh tượng tương tự như vậy từ lâu, nó đứng dậy khỏi mặt đất, do dự có nên tránh đám đông trước hay không và đợi đến khi đám Thẩm Chi Ngữ đến sẽ lại xuất hiện.





“Lông Mi, sao mày lại chạy tới đây.” Cảm nhận được hơi thở quen thuộc, mèo mun được ôm vào trong một vòng tay ấm áp nhưng không thân thuộc lắm.





“Meo meo.”





Trần Dương? An Niên rất ngạc nhiên, sao nhìn thoáng qua thôi mà người này cũng có thể nhận ra mình được? Hình dáng hiện tại của cô chắc là không khác gì một con mèo mun bình thường.





“Anh chàng đẹp trai, đây là con mèo của anh hả.” Đám người vừa định đuổi con mèo mun đi, nhìn thấy con mèo mun được một người đàn ông đẹp trai bế lên, thái độ của họ lập tức thay đổi.





“Đúng vậy, con mèo cưng của tôi tên là Lông Mi, có phải rất đáng yêu không?” Trần Dương bày ra vẻ mặt mèo nhà mình đáng yêu nhất.





Đáng yêu? Khó hiểu, khi cô ở hình dáng người, nhiều người khen cô đáng yêu, nhưng chưa ai nói rằng hình dạng con mèo của cô đáng yêu cả.





“Đáng yêu, rất đáng yêu.” Dù ở thời đại nào, người ưa nhìn vẫn luôn dễ lấy lòng người, cùng là một con mèo mun nhưng có chủ đẹp trai, điềm gở và ác độc lại trở thành đáng yêu.





“Lông Mi, chúng ta trở về nhé.” Trần Dương gật đầu với những người xung quanh, dự định cùng con mèo mun rời đi.





“Meo meo.” Khi An Niên đi ngang qua người đàn ông vô gia cư, cô kêu lên đầy uy hiếp, ra hiệu cho anh ta ngoan ngoãn ở yên tại chỗ. Làm sao mà người vô gia cư dám không đồng ý, vội vàng gật đầu.





Hử? Nhận thức được hành động của con mèo mun, Trần Dương đột nhiên dừng lại, anh nghi ngờ liếc về hướng con mèo mun đang gọi, sau đó kéo chiếc vòng có bùa ra và đưa về hướng của người đàn ông vô gia cư.





“Cứu với.” Nhìn thấy chiếc bùa hộ mệnh nhấp nháy với sức mạnh tâm linh đang đến gần, người đàn ông vô gia cư đó khó khăn lắm mới đứng dậy được lại bị doạ ngã xuống đất.





“Meo meo?” Nhìn thấy Trần Dương làm như vậy, An Niên quay đầu nghi hoặc, chẳng lẽ anh cũng nhìn thấy ma.





“Không phải hướng này sao?” Trần Dương nghi ngờ nhìn con mèo mun trong tay, vòng tay không có nóng lên, có nghĩa là anh không có đụng phải thứ gì ô uế.





Con mèo mun bừng tỉnh, hóa ra từ hành động vừa rồi của mình nên anh đoán được, trực giác nhạy bén quá.





“Lông Mi, ở đây có cái gì quỷ dị sao? Nếu có, mày có thể kêu một lần, nếu không có thì kêu hai lần.” Trần Dương hỏi con mèo mun trong tay.





“Đừng… đừng mà.” Khi nghe thấy những lời này của Trần Dương, người đàn ông vô gia cư sợ hãi khóc lóc: “Mèo mun đại nhân, tôi đã sai rồi, tôi sẽ không bao giờ dám nữa, tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn ở lại đây chờ ngày đầu thai. Cho dù sau này hàng vạn chiếc xe sẽ chạy qua người tôi, tôi cũng sẽ không bao giờ chống cự, nằm bẹp dí cho người ta đâm, hu hu…”





Mặc dù bị ô tô cán qua sẽ rất đau đớn nhưng những nỗi đau này không thực sự làm tổn thương tâm hồn anh ta, sau khi vượt qua nó và tái sinh, anh ta vẫn là một anh hùng. Nhưng nếu bị linh lực của bùa hộ mệnh chạm vào, anh ta là một hồn ma mới chết không lâu sẽ không thể chống cự được.





“…” Con mèo mun cảm thấy người vô gia cư này có chút đáng thương, lại thấy trên người anh ta không có quá nhiều tội lỗi, vì vậy nó cúi đầu nằm lại trong vòng tay của Trần Dương, không hề phát ra tiếng động, giả vờ như nghe không hiểu.





“Nghe không hiểu à, hay là mình hiểu lầm?” Trần Dương do dự rồi ôm con mèo mun rời đi.





Tác giả có chuyện muốn nói:





Trần Dương: Sao chỉ số thông minh của con Lông Mi này lúc cao lúc thấp thế.





Lông Mi: Người ta là mèo chứ không phải chó nên không sủa, tức giận, hừ…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom