Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Cá voi xanh
Để thỏa lòng hiếu kì của mình, cuối cùng Linh Vận cũng đi cùng Ninh Tự Hàn đến một khách sạn ở gần đó, thuê một phòng, Ninh Tự Hàn để cô vào bên trong, nói với cô: "Em đợi anh 30 phút."
Linh Vận thấy anh định rời đi, cô chợt giơ tay níu anh lại, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên tới chỗ như thế này..
Không đúng, không đúng, là một mình đơn độc đến khách sạn...
Cũng không đúng, là cùng một người con trai đến khách sạn, a, là cùng người con trai mình thích đến khách sạn.
"Anh muốn đi đâu?"
Ninh Tự Hàn lấy tay xoa đầu cô: "Đóng cửa kĩ nhé, anh về liền."
Lúc này Linh Vận có phần hối hận, chỉ vì muốn biết một vật thôi, lại đi đến khách sạn, bây giờ Ninh Tự Hàn còn muốn đi, có phải hơi quá rồi không?
"Hay là không cần nhìn nữa được không ạ?"
Ninh Tự Hàn nhướng mày: "Em chắc chứ?"
"Chỉ nửa giờ thôi."
Linh Vận buông tay anh ra: "Thế anh đi nhanh đi."
Cô đóng cửa thật cẩn thận, Linh Vận nghĩ về việc Ninh Tự Hàn đã đi rồi, chỉ có mình cô ở lại khách sạn thôi, giống như cảm giác yêu đương vụng trộm vậy.
Nhưng bây giờ cô không thể rời đi được, vẫn nên yên tâm đợi anh về.
Linh Vận đi đến giường, nằm xuống, lấy điện thoại nhắn tin cho Tôn Cẩn Nặc, hỏi cô đang làm gì?
Gần đây hai người hiếm khi gặp nhau ngoại trừ giờ học, không biết đối phương bận rộn cái gì.
Tôn Cẩn Nặc nhanh chóng nhắn lại: [Cậu đoán xem.]
Linh Vận thè lưỡi, đoán cái rắm, chắc chắn là ở cùng với anh cô rồi.
Cô nhớ lại đồ vật khi nãy và bộ dạng ra vẻ bí hiểm của Ninh Tự Hàn, cô nhắn cho Tôn Cẩn Nặc: [Hỏi cậu việc này, đừng nói cho anh tớ.]
Tôn Cẩn Nặc: [Cậu nói đi.]
Linh Vận miêu tả một ít về đồ vật khi nãy, nhắn cho Tôn Cẩn Nặc: [Nhìn thì có vẻ rất giống đồ treo móc khóa, nhưng lại không phải, Ninh Tự Hàn còn ra vẻ thần bí, bộ dạng rất kỳ lạ.]
Tôn Cẩn Nặc nhanh chóng hồi âm: [Đàn anh Ninh nói thế nào?]
Linh Vận không hề giấu diếm: [Anh ấy đưa tớ đến khách sạn, rồi đi ra ngoài, nói là lát nữa nói cho tớ.]
Tôn Cẩn Nặc gửi lại một loạt biểu cảm cười haha.
Cuối cùng cô ấy trả lời một câu: [Cậu cẩn thận một chút là được, không có gì đâu, là một vật rất bình thường.]
Xem ra Tôn Cẩn Nặc cũng biết, thế mà cô lại không biết, Linh Vận nhăn mặt, lại cùng Tôn Cẩn Nặc hàn huyên vài câu, nghe thấy có người gõ cửa, cô vội vàng từ trên giường chạy đến mở cửa.
Ninh Tự Hàn đứng trước cửa, anh vẫn đang thở hổn hển, một tay đặt trên cánh cửa, một tay để sau lưng, nhìn cô cười cười.
Linh Vận tò mò tránh ra, đợi anh vào nhà rồi từ phía sau dò xét: "Có phải anh đi mua đồ vật lúc nãy không?"
"Xem ra là đã mua rồi, tại sao em đi siêu thị lại chưa từng thấy bao giờ?"
Ninh Tự Hàn đưa tay đến trước mặt cô, một cái đuôi nhỏ màu hồng nằm trong tay anh, Linh Vận hiếu kì cầm lấy, cô có chút phấn khích: "Chính là cái này, chính là cái này."
Lúc này Ninh Tự Hàn rất muốn cười, nhưng vẫn cố gắng nhịn cười, anh đi đến ghế sô pha ngồi xuống, nhìn Linh Vận: "Chơi vui không?"
Linh Vận ngồi xuống kế bên anh, sờ lấy phần đầu được làm bằng kim loại, trơn nhẵn, cảm giác không tệ, phần lông phía sau rất mềm mại, nhìn rất đẹp.
Cô chơi chán rồi hỏi Ninh Tự Hàn: "Thế rốt cuộc đây là cái gì ạ?"
Ninh Tự Hàn lấy tay xoa xoa thái dương, bây giờ nếu nói thật thì anh có bị đánh không nhỉ?
Linh Vận thấy anh không nói lời nào, cô lẩm bẩm: "Làm sao treo lên túi xách được đây, không có cái móc nào cả."
Ninh Tự Hàn vội vàng ngăn cản: "Đừng."
Linh Vận nhìn anh, thắc mắc: "Vì sao?"
Ninh Tự Hàn: "..."
Sẽ rất xấu hổ nếu anh nói ra.
Linh Vận cầm cái đuôi nhỏ nhìn qua nhìn lại: "Không phải để treo ạ?"
"Hay là để lên đầu?"
Cô đặt lên đầu, hỏi Ninh Tự Hàn: "Thế này được không?"
Bộ dạng thật đáng yêu xinh xắn của cô gái đang chơi đùa với món đồ ấy, nhất là trong tay cô còn đang cầm đồ chơi tình dục, ngay giây phút này anh rất muốn ôm cô vào lòng, hung hăng mà hôn cô.
Ninh Tự Hàn gật đầu: "Đẹp đó, nhưng không phải mang trên đó."
"Không phải ạ?" Linh Vận hó hiểu hỏi, dường như đã đoán được một chút, cô lại di chuyển xuống dưới, để ngay ngực: "Đây ạ?"
Ninh Tự Hàn vẫn tiếp tục lắc đầu, Linh Vận vẫn tiếp tục di chuyển xuống, Linh Vận mất kiên nhẫn, nhét vào tay Ninh Tự Hàn: "Nhanh nói cho em, rốt cuộc là cái gì thế?"
Lúc đầu Linh Vận chỉ muốn đem cái đuôi nhỏ đặt vào trong tay anh rồi rút tay mình về, không ngờ Ninh Tự Hàn lại nắm chặt tay cô, Linh Vận rút tay về hai lần nhưng không được, cô vừa thẹn vừa xấu hổ nhìn Ninh Tự Hàn: "Ninh Tự, anh làm gì thế?"
Ninh Tự Hàn cầm bàn tay nhỏ mềm mại của cô, đôi tay cô gái vừa mềm mại vừa nõn nà, đã nắm trong tay rồi thì không muốn buông ra.
Anh không trả lời vì sao mình không chịu buông ra, anh hỏi: "Muốn biết thật sao?"
Bàn tay người con trai dài rộng, khi nắm trong tay thì cảm giác rất an toàn, nhưng mà như thế này càng làm không khí thêm ám muội, xung quanh hai người là một sự tuyệt diệu nào đó không nói rõ được và một cảm xúc nào đó không miêu tả được, mặt Linh Vận đỏ lên, nóng như lửa đốt.
Cô cúi đầu, mím môi: "Ừm."
Ninh Tự Hàn tinh quái, thích thú nhìn bộ dạng của cô, nhếch cằm về phía điện thoại của cô: "Đưa điện thoại cho anh."
Linh Vận muốn dùng tay phải để lấy điện thoại, nhưng Ninh Tự Hàn không chịu buông cô ra, cô chỉ có thể đổi thành tay trái, bởi vì điện thoại đặt bên phải người cô, cô phải uốn éo người mà lấy, sau đó đưa cho Ninh Tự Hàn: "Đây."
Ninh Tự Hàn nhanh chóng mở Taobao của cô, tìm được một cái đuôi nhỏ, đưa tới trước mặt cô: "Xem đi."
"Đuôi thỏ kim loại." Linh Vận nhìn loạt hình ảnh minh họa, bên dưới miêu tả như sau: "Ra..., cắm vào phía sau người nữ,... giống như đuôi hồ ly... đồ chơi tình dục,... SM.."
Linh Vận trợn tròn mắt, cô không dám nhìn vào hình ảnh ấy trên điện thoại nữa, từ từ dời ánh mắt, cuối cùng đặt trên mặt Ninh Tự Hàn.
Người con trai nhìn cô gật đầu, khóe miệng còn cười tinh quái.
Linh Vận: "..."
Bỗng cô lấy tay che mặt, ngã vào lòng Ninh Tự Hàn, miệng la không ngừng: "Anh xấu lắm, sao không sớm nói cho em, hu hu hu, anh tại sao lại đáng ghét như thế!"
"Anh còn không biết xấu hổ, lại dám kéo em đến thuê phòng, anh..."
"Anh lại còn mua một cái về đây, em chán ghét anh."
Ninh Tự Hàn cúi đầu nhìn cô gái nằm trong lòng mình, ngoại trừ lần đầu tiên anh giả làm bạn trai của cô, chỉ trong nháy mắt mà hai người đã "hôn"", hôm nay là lần thứ hai họ ở gần như vậy, anh nghe thấy mình tim mình đập thình thình liên hồi, hô hấp cũng bắt đầu khó khăn.
Anh thích Linh Vận.
Lần đầu tiên gặp cô.
Cái đôi chân nhảy lên kia, dù có nhảy cao cỡ nào cũng không lấy được chai dầu gội.
Sau đó vừa khóc vừa cười méc anh trai vì bị nói xấu, anh đều khắc sâu trong lòng.
Nghĩ đến việc Linh Tu và Tôn Cẩn Nặc ở bên nhau, anh cũng nghĩ đến việc ăn cô gái nhỏ này vào miệng.
Hôm nay bầu không khí lại tốt như vậy, đặc biệt thích hợp để thực hiện chuyện xấu hổ nào đó, mà anh đoán Linh Vận cũng không phản đối mới đúng.
Thế nhưng...
Cuối cùng Ninh Tự Hàn vẫn khống chế được cảm xúc, kéo Linh Vận ngồi lên trên đùi anh, anh nói: "Làm bạn gái anh đi."
Linh Vận: "..."
Nét hồng hồng trên gương mặt còn chưa vơi đi, cô xấu hổ nhìn đôi mắt sâu xa của Ninh Tự Hàn, cô cố gắng tránh né mọi ánh nhìn của anh, cúi đầu.
Cô khẽ ừ.
Ừ xong cô mới chợt phản ứng, Linh Vận dường như quên rằng mình đã đáp ứng chuyện gì, cô nhìn Ninh Tự Hàn, lại a một tiếng.
Ninh Tự Hàn dang tay ôm cô vào ngực, nói vào tai cô: "Dù sao em đã đồng ý rồi, không cho phép đổi ý."
Linh Vận suy nghĩ hồi lâu mới xác định mình có bạn trai.
Chỉ như thế mà đã có bạn trai?
Có chút không tin.
Cô dựa đầu vào ngực anh, khẽ nói: "Vậy sau này anh phải đối xử tốt với em, không được ghét bỏ em."
Giờ khắc này cô đã sớm quên một vài chuyện, trong lòng chỉ có cảm giác ngọt ngào, ngọt ngào, không thể ngọt ngào hơn nữa.
Dù sao cũng đã thuê phòng, Ninh Tự Hàn trao đổi với cô: "Hay tối nay ta ở lại đây nhé?"
"A?" Dĩ nhiên Linh Vận không nghĩ nhiều như vậy, chỉ vừa mới xác định quan hệ, cô quay đầu nhìn thoáng qua chiếc giường lớn, có vẻ mềm mại, sẽ ngủ rất ngon.
Nhưng mà có nhanh quá không nhỉ?
Cô nhớ tới vết cắn trên cổ Tôn Cẩn Nặc, còn có cái đuôi nhỏ trong tay...
Hu hu hu, quá xấu hổ.
Linh Vận giống như bị dọa, bỗng nhiên ngồi thẳng người, nhìn Ninh Tự Hàn rồi lắc đầu: "Không, không." Cô ấn lấy hai lúm đồng tiền của mình, giấu sự xấu hổ. "Người ta còn nhỏ."
Ninh Tự Hàn cảm thấy trong phòng quá nóng rồi, đặc biệt nghĩ đến việc cởi quần áo ra, nếu cứ tiếp tục như thế này anh không thể nào không nhào tới.
Anh xốc nách cô rồi đặt người xuống đất, đứng dậy nói: "Đi thôi, về ký túc xá."
Linh Vận rốt cục cũng thở phào, cô đem cái đuôi nhỏ bỏ vào trong túi xách, kéo khóa lại rồi cùng ra ngoài, có chút nhẹ nhõm, nhưng cũng có chút không nỡ.
Chính là đặc biệt mâu thuẫn mà.
Hai người ra khỏi phòng đi đến thang máy, vừa đi hai bước, đột nhiên Linh Vận bị Ninh Tự Hàn kéo ngoặt vào bên cạnh cầu thang bộ, theo bản năng cô hỏi: "Sao thế?"
Ninh Tự Hàn làm động tác im lặng, chỉ chỉ bên ngoài.
Gặp người quen à, cô lặng lẽ nhô đầu ra, đến khi cô thấy rõ người ở hành lang rồi vội vàng lui lại: "Anh hai?"
Cô che miệng, thấp giọng nói.
Ninh Tự Hàn mím môi gật đầu: "Ai mà ngờ bọn họ sẽ tới đây." Anh nắm tay Linh Vận. "Chúng ta từ từ đi thang bộ xuống đi"
Linh Vận theo anh đi xuống, cô không cam tâm, muốn quay lại nhìn.
Ninh Tự Hàn cong cong khóe miệng, hỏi cô: "Như vậy thì khi trở về, chúng ta cũng sẽ công khai mối quan hệ này nhỉ?"
Linh Vận ồ một tiếng, vội vàng đi xuống dưới cùng anh, cũng không nên bị anh trai phát hiện sớm như vậy.
Ninh Tự Hàn nhìn dáng vẻ sợ hãi bị anh hai biết của cô, ánh mắt anh khẽ ảm đạm, trong lòng lặng lẽ thở dài.
Tiểu nha đầu còn chưa tiếp nhận anh hoàn toàn đâu.
Chỉ có điều hai người vừa mới xác định quan hệ, cũng không thể quá nhanh được.
Hai người cùng trở về trường học, ngày đầu tiên xác định quan hệ mà, tình chàng ý thiếp ngọt ngào không thôi, ai cũng không nguyện ý rời đi trước.
Cuối cùng đến khi đèn của khu ký túc xá tắt hết, Linh Vận mới buông tay Ninh Tự Hàn: "Anh Ninh Tự." Cô chỉ chỉ ký túc xá. "Em đi về trước."
Ninh Tự Hàn kéo cô lại, ngoắc ngoắc cô đến gần rồi nói vào tai cô: "Cái vật kia, anh cho em, nhớ cất kỹ."
Vốn dĩ ban đầu cô đã quên rồi, lại bị Ninh Tự Hàn nói như thế này khiến khuôn mặt cô nóng bừng, dùng sức đẩy Ninh Tự Hàn rồi mắng một câu: "Chán ghét anh!" Rồi quay người chạy.
Chỉ có điều chạy đến lầu dưới ký túc xá cô vẫn quay đầu nhìn Ninh Tự Hàn, trong bóng đêm người con trai bỏ hai tay vào túi, thản nhiên tùy ý nhìn cô, Linh Vận cúi đầu nói: "Biết ạ."
Sau khi nói xong, cô gái hoàn toàn biến mất ở cửa ký túc xá.
Linh Vận rửa mặt rồi leo lên giường, đương nhiên cô cũng lén lút cầm cái đuôi nhỏ mang tới giường.
Trong lòng suy nghĩ Ninh Tự Hàn để cô làm bạn gái anh.
Bỗng nhiên có hơi hối hận, vì sao không cẩn thận mà đã lập tức đồng ý anh ấy rồi?
Cũng vì lúc đó không khí quá tốt rồi, anh cũng nắm bắt cơ hội, cho nên cô không chút do dự đã đồng ý.
Điều gì sẽ xảy ra nếu Ninh Tự Hàn đưa ra yêu cầu đặc biệt với cô vào thời điểm đó?
Cô có đồng ý không?
Thời gian không thể nào quay lại, Linh Vận không biết sẽ thế nào nếu hai người hôn nhau, thân mật gần gũi là cảm giác gì, có điều bây giờ trong lòng cô ngọt ngào như viên kẹo mạch nha vàvô cùng hạnh phúc.
Từ Ninh Tự Hàn, cô nghĩ đến Linh Tu, chắc chắn là anh trai và Tôn Cẩn Nặc cùng thuê phòng, không ngờ nhanh như vậy hai người đã ở bên nhau.
Không biết anh trai có phải vì cô đơn quá lâu nên mới thích hay không, chỉ có điều cô thực lòng hi vọng Tôn Cẩn Nặc có thể hạnh phúc.
Ngày hôm sau, sau khi xong tiết học Linh Vận lại cùng Triệu Mẫn Nghiên đi ra ngoài, cô vừa định vào một tiệm lẩu Malatang thì bỗng nghe thấy Triệu Mẫn Nghiên nói: "Vận Vận, tiệm này đã có người tới rồi."
Linh Vận dừng chân, khó hiểu nhìn cô ấy: "Làm sao cậu biết?"
Triệu Mẫn Nghiên cho cô xem nhóm Wechat: "Nhìn nè, trong nhóm đã nhắn, người của nhóm 1 đã đi."
"Tốt rồi." Linh Vận xoay người, chỉ vào tiệm cắt tóc bên cạnh. "Chúng ta đi cửa hàng kia."
Vừa đi được hai bước, chợt Linh Vận thấy Nhiễm Văn Khải cũng đi về phía này, cô vội vàng kéo Triệu Mẫn Nghiên chạy: "Chúng ta đi nhanh lên, Nhiễm Văn Khải cũng tới, đừng để anh ta cướp mất."
Triệu Mẫn Nghiên cũng nhìn thấy Nhiễm Văn Khải, vừa chạy vừa nói: "Anh ta sao mà đáng ghét như thế chứ."
"Hôm qua còn nói trong nhóm là không được tag chủ tịch, bị mọi người trách mắng cũng không thèm nói gì."
"Hôm nay mọi người đã thông báo tình hình kêu gọi tài trợ, chắc chắn là chủ tịch đã đồng ý."
Mặc dù Linh Vận chưa tiếp xúc nhiều với chủ tịch, trước kia cũng không hiểu rõ, nhưng mà thông qua chuyện này cô cảm thấy người chủ tịch này cũng không tệ lắm.
Cuối cùng hai người cũng chạy vào trong cửa hàng trước, tiếc là hỏi một vòng vậy mà không ai thấy chủ cửa hàng đã đi đâu.
Một thợ cắt tóc khác nói: "Mới vừa rồi còn ở đây, chắc là đi vệ sinh rồi."
Hai người ở trên lầu đợi khoảng 20 phút vẫn không thấy người, Linh Vận đi qua hỏi nhân viên cửa hàng: "Không phải cửa hàng trưởng đã ra ngoài rồi chứ?"
Nhân viên kia a một tiếng, chỉ phía dưới lầu nói: "Vừa rồi một người bạn của anh ấy đến tìm, chắc là đang dưới lầu."
Bạn đến tìm?
Đột nhiên Linh Vận nghĩ đến Nhiễm Văn Khải, nói: "Đi". Cô vội kéo Triệu Mẫn Nghiên đi xuống lầu.
Quả nhiên trông thấy Nhiễm Văn Khải cùng một người đàn ông đang nói chuyện: "Cảm ơn, anh Lưu, em chắc chắn sẽ để anh một vị trí tốt nhất để quảng bá, sinh viên đều sẽ tới đây cắt tóc."
Linh Vận tức giận dậm chân, bọn họ là lần đầu tiên tới cửa hàng này nên cũng không biết, không ngờ đã bị Nhiễm Văn Khải nhanh trước một bước đoạt mất.
Trong lòng mắng anh ta thật là quá đáng, đã nhìn thấy người của nhóm mình đến đây, anh ta còn không biết đường mà tránh đi, không phải là có ý muốn tranh giành sao.
Linh Vận và Triệu Mẫn Nghiên ra khỏi cửa hàng, Triệu Mẫn Nghiên tức giận: "Dù sao anh ta cũng có năng lực, dứt khoát chúng ta khỏi đi tìm, để một mình anh ta đi tìm đi."
"Nói thế nào thì nhiệm vụ một vạn tệ của nhóm mình, anh ta một mình hoàn thành mới phải."
Linh Vận giống như bừng tỉnh: "Đúng rồi nhỉ, anh ta lôi kéo được càng nhiều chúng ta càng thoải mái."
Rất nhanh Nhiễm Văn Khải đã đi ra, Linh Vận khinh thường: "Rõ ràng thấy bọn tôi tới trước, còn đến giành, một thằng con trai lại đi giành với hai đứa con gái, thật là không biết ngại!"
Nhiễm Văn Khải lờ đi, nói: "Không còn cách nào, chủ tiệm này là anh tôi, chúng tôi đã sớm chào hỏi."
Linh Vận hứ một tiếng, không phục: "Còn có cửa hàng nào là anh em của anh, hay anh đưa cho chúng tôi danh sách luôn đi?"
"Để chúng tôi biết đường mà tránh?"
Triệu Mẫn Nghiên cũng nói: "Đúng đấy, vốn dĩ là cùng một nhóm, anh còn là phó chủ tịch, lại là lần đầu tiên của chúng tôi, không giúp chúng tôi thì thôi đi, còn không biết xấu hổ tranh giành với chúng tôi, giết người à!"
Linh Vận nhìn anh ta, tức giận: "Tiểu nhân!"
"Mẫn Nghiên, chúng ta đi, nhìn nhiều tớ cảm thấy rất khó chịu."
Hai người trở về, chưa tới cổng trường thì bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, Linh Vận nhìn, thì ra là điện thoại của bố, cô nhanh chóng trả lời.
"Bố–"
Bố Linh Vận: "Con đang ở đâu, vừa hay bố sẽ đi ngang qua trường bọn con, tối nay con về nhà được không?"
"Bố nói mẹ làm món ngon cho con."
"Không muốn đâu ạ." Linh Vận không muốn trở về, buổi tối cô còn định đi gặp Ninh Tự Hàn mà, hôm qua mới vừa xác định quan hệ, hôm nay đương nhiên là muốn hẹn hò với anh rồi. "Buổi tối con còn muốn ôn bài ạ."
Bố Linh Vận: "Về nhà học cũng giống nhau, ngoan nào, bố sắp tới rồi, nhanh lên nhé."
Linh Vận vẫn không muốn trở về, cô nhõng nhẽo: "Sáng mai con còn có tiết mà bố."
Bố Linh Vận: "Sáng mai bố nói tài xế đưa con đi, ngày mai bố phải đi công tác, một tuần về, con mau ra nhé."
Linh Vận bĩu môi: "Vâng ạ." "Vậy con gọi có thể gọi anh hai không?"
Mới vừa rồi bố Linh vẫn còn đang hiền lành, nghe cô nói thì lập tức mặt sa sầm, giọng nói cũng thay đổi: "Gọi nó làm gì, bố thấy nó không có chúng ta càng sống tốt hơn ấy chứ."
"Vâng." Linh Vận không vui đáp. "Vậy bố dừng xe ở xa một chút, con sẽ đi tìm bố."
Cúp điện thoại, Linh Vận nói với Triệu Mẫn Nghiên: "Người nhà của tớ tới đón, không cùng cậu về trường được rồi."
Triệu Mẫn Nghiên khoát tay với cô, nói: "Vừa vặn ta lại tìm suất dạy kèm đây, dù sao cuối tuần cũng không có tiết học."
"Chúc cậu may mắn." Linh Vận cũng khoát tay với cô, quay người đi về phía cô đã hẹn với bố.
Đi chưa được hai bước cô thấy Điền Huỳnh Mỹ, hai người đều đặc biệt chán ghét đối phương, Linh Vận nhớ tới cuộc thi Hán phục, cô khinh thường: "Không phải xem thường tôi sao, thế mà tôi lại được quán quân, thế mà ai kia ngay cả một thứ hạng cũng không có, chụp ảnh còn phải đứng thế vị trí của người khác nữa cơ?"
"Còn nghi ngờ Hán phục tôi mặc là đồ giả, cô đã xin lỗi tôi trước mặt mọi người chưa?"
Ánh mắt Điền Huỳnh Mỹ sắc bén lướt trên người cô hai vòng, vẫn còn cười nhạo chiều cao của cô: "Đã đeo đôi giày cao gót thêm 5cm, vẫn là nhỏ lùn vậy, tôi nhìn cô, cả đời chắc không ai thèm lấy."
Cô nghĩ đến việc mình và Ninh Tự Hàn đã hẹn hò, trong lòng Linh Vận rất vui, trên mặt đều tràn đầy ý cười: "Thật là tiếc, tôi đã có bạn trai rồi, không cần cô nhọc công quan tâm."
"Là đàn anh Ninh sao?" Điền Huỳnh Mỹ không thể tin Ninh Tự Hàn sẽ thích Linh Vận, mặt cô ta đầy nét chất vấn.
Vừa nhắc tới Ninh Tự Hàn, trong lòng Linh Vận vô cùng ngọt ngào, khuôn mặt nhỏ hồng hồng: "Cần cô quản sao!"
Cô nhớ đến việc bố đang chờ mình, chẳng nguyện ý cùng với Điền Huỳnh Mỹ dây dưa nữa, cô hừ cô ta một cái rồi nhấc chân đi.
Điền Huỳnh Mỹ không có ý định cứ như vậy buông tha, đi hai bước đã đuổi kịp cô, cô ta cản đường đi của cô: "Cô đi đâu?"
"Nói không lại tôi nên chạy trốn á?"
Linh Vận nhíu mày: "Chẳng lẽ cô muốn tôi với cô trên đường lớn ồn ào đến trưa?"
Cô đẩy Điền Huỳnh Mỹ, không nhịn được nói: "Đừng cản tôi, tôi còn có việc."
Linh Vận nói xong liền đi, Điền Huỳnh Mỹ nhìn bóng lưng của cô, cô ta luôn cảm thấy có gì đó kì lạ, do dự một hồi cô ta quyết định lặng lẽ đi theo phía sau.
Một học sinh bình thường làm sao có thể mời được bậc thầy thiết kế Hán phục VM?
Không phải có giao dịch gì đó chứ?
Lúc Linh Vận đến đã thấy xe nhà mình đậu dừng ở ven đường, cô vội đi hai bước đến, tài xế đã sớm đứng chờ mở cửa sau của xe.
Linh Vận mỉm cười với tài xế rồi nhanh chóng nhảy lên xe, vừa thấy bố là dính lấy ông, ôm lấy cánh tay ông làm nũng: "Bố ơi, tại sao bây giờ mới đến đón con, con nhớ nhà từ lâu rồi."
Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt anh tuấn, bình thường nói chuyện rất nghiêm túc, thái độ tức giận đã sớm biến mất không chút tung tích, bây giờ khuôn mặt chỉ tràn đầy yêu thương.
Ông vuốt vuốt tóc Linh Vận: "Còn biết nhớ nhà à, sao không biết sắp xếp trở về?"
Linh Vận nhìn ông cười hì hì: "Con đây không phải sợ phiền phức bố sao?"
"Bố phải công tác ở đâu?"
Bố Linh: "Một người bạn Mỹ mời đến, sẵn tiện bàn chuyện kinh doanh."
Linh Vận: "Thế mẹ cũng đi ạ?"
Bố Linh: "Dù sao ở nhà bà ấy cũng không có việc gì làm.." Ông tháo cà vạt."Ra ngoài hít thở không khí cũng tốt."
Linh Vận nịnh nọt: "Con cũng muốn đi."
Bố Linh: "Không phải con còn đi học à?"
"Chờ đến khi con được nghỉ hè một nhà chúng ta đi nước ngoài du lịch."
Linh Vận: "..."
Nghĩ đến du lịch, trong lòng cô nghĩ nếu có thể cùng đi với Ninh Tự Hàn thì tốt.
"Được ạ, được ạ, bố nhớ phải giữ lời đó ạ, đừng để đó còn nói công ty bận bịu, không có thời gian."
Ba cô và mẹ cô là bạn từ thời đại học, từ khi còn ở trường hai người đã yêu nhau, tốt nghiệp xong đã kết hôn, đã nhiều năm rồi nhưng vẫn rất tình cảm.
Bà Linh không phải mệt nhọc lo lắng về bất cứ chuyện gì, mỗi ngày chỉ việc ăn mặc thật xinh đẹp.
Vài năm đầu sau khi kết hôn bà còn đi làm việc, sau này có Linh Tu thì không còn làm nữa.
Đương nhiên lúc trước cuộc sống khó khăn, chịu không ít khổ cực, nếu không hiện tại không có điều kiện tốt như thế này.
Từ nhỏ Linh Vận đã đặc biệt ngưỡng mộ tình yêu của bố mẹ mình, hai người hòa thuận với nhau, hầu như rất ít cãi nhau, còn có một đôi trai gái, nhất là cô lại hiểu chuyện và đáng yêu như thế này, thật hạnh phúc mà.
Đương Nhiên anh hai cũng không kém, cũng bởi vì chuyện của bạn gái cũ mà ầm ĩ mâu thuẫn với mẹ, đến bây giờ vẫn chưa hòa hợp mà thôi.
Anh trai cô tính tình cũng thực là ngang bướng, chỉ cần nói câu xin lỗi với mẹcùng mụ là được, nhưng anh chấp nhận vay tiền khắp nơi cũng không chịu quay về xin lỗi.
Được rồi được rồi, Linh Vận lười nhác nghĩ những về những chuyện không vui, cô nhớ đến Ninh Tự Hàn, nhắn cho anh một tin nhắn ngắn, nói cho anh biết mình về nhà, kẻo anh đợi cô.
Ban đầu Ninh Tự Hàn còn định dẫn Linh Vận ra ngoài ăn, không ngờ nhận được tin nhắn cô về nhà, anh nhìn lấy màn hình điện thoại có chút bật cười.
Linh Vận không ở đây thì anh chọn đại một tiệm ăn vậy
Vừa ăn được một nửa bỗng nhiên anh cảm giác có người ngồi ghế đối diện anh, anh ngẩng đầu nhìn, sao trông quen thế nhỉ?
Chú thích:
[1] Món đồ đó đây)
Editor: Vì chương này khá dài nên tớ chia thành 2 phần nhé.
Chúc mọi người năm mới vui vẻ!
Edit: Cá voi xanh
Để thỏa lòng hiếu kì của mình, cuối cùng Linh Vận cũng đi cùng Ninh Tự Hàn đến một khách sạn ở gần đó, thuê một phòng, Ninh Tự Hàn để cô vào bên trong, nói với cô: "Em đợi anh 30 phút."
Linh Vận thấy anh định rời đi, cô chợt giơ tay níu anh lại, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên tới chỗ như thế này..
Không đúng, không đúng, là một mình đơn độc đến khách sạn...
Cũng không đúng, là cùng một người con trai đến khách sạn, a, là cùng người con trai mình thích đến khách sạn.
"Anh muốn đi đâu?"
Ninh Tự Hàn lấy tay xoa đầu cô: "Đóng cửa kĩ nhé, anh về liền."
Lúc này Linh Vận có phần hối hận, chỉ vì muốn biết một vật thôi, lại đi đến khách sạn, bây giờ Ninh Tự Hàn còn muốn đi, có phải hơi quá rồi không?
"Hay là không cần nhìn nữa được không ạ?"
Ninh Tự Hàn nhướng mày: "Em chắc chứ?"
"Chỉ nửa giờ thôi."
Linh Vận buông tay anh ra: "Thế anh đi nhanh đi."
Cô đóng cửa thật cẩn thận, Linh Vận nghĩ về việc Ninh Tự Hàn đã đi rồi, chỉ có mình cô ở lại khách sạn thôi, giống như cảm giác yêu đương vụng trộm vậy.
Nhưng bây giờ cô không thể rời đi được, vẫn nên yên tâm đợi anh về.
Linh Vận đi đến giường, nằm xuống, lấy điện thoại nhắn tin cho Tôn Cẩn Nặc, hỏi cô đang làm gì?
Gần đây hai người hiếm khi gặp nhau ngoại trừ giờ học, không biết đối phương bận rộn cái gì.
Tôn Cẩn Nặc nhanh chóng nhắn lại: [Cậu đoán xem.]
Linh Vận thè lưỡi, đoán cái rắm, chắc chắn là ở cùng với anh cô rồi.
Cô nhớ lại đồ vật khi nãy và bộ dạng ra vẻ bí hiểm của Ninh Tự Hàn, cô nhắn cho Tôn Cẩn Nặc: [Hỏi cậu việc này, đừng nói cho anh tớ.]
Tôn Cẩn Nặc: [Cậu nói đi.]
Linh Vận miêu tả một ít về đồ vật khi nãy, nhắn cho Tôn Cẩn Nặc: [Nhìn thì có vẻ rất giống đồ treo móc khóa, nhưng lại không phải, Ninh Tự Hàn còn ra vẻ thần bí, bộ dạng rất kỳ lạ.]
Tôn Cẩn Nặc nhanh chóng hồi âm: [Đàn anh Ninh nói thế nào?]
Linh Vận không hề giấu diếm: [Anh ấy đưa tớ đến khách sạn, rồi đi ra ngoài, nói là lát nữa nói cho tớ.]
Tôn Cẩn Nặc gửi lại một loạt biểu cảm cười haha.
Cuối cùng cô ấy trả lời một câu: [Cậu cẩn thận một chút là được, không có gì đâu, là một vật rất bình thường.]
Xem ra Tôn Cẩn Nặc cũng biết, thế mà cô lại không biết, Linh Vận nhăn mặt, lại cùng Tôn Cẩn Nặc hàn huyên vài câu, nghe thấy có người gõ cửa, cô vội vàng từ trên giường chạy đến mở cửa.
Ninh Tự Hàn đứng trước cửa, anh vẫn đang thở hổn hển, một tay đặt trên cánh cửa, một tay để sau lưng, nhìn cô cười cười.
Linh Vận tò mò tránh ra, đợi anh vào nhà rồi từ phía sau dò xét: "Có phải anh đi mua đồ vật lúc nãy không?"
"Xem ra là đã mua rồi, tại sao em đi siêu thị lại chưa từng thấy bao giờ?"
Ninh Tự Hàn đưa tay đến trước mặt cô, một cái đuôi nhỏ màu hồng nằm trong tay anh, Linh Vận hiếu kì cầm lấy, cô có chút phấn khích: "Chính là cái này, chính là cái này."
Lúc này Ninh Tự Hàn rất muốn cười, nhưng vẫn cố gắng nhịn cười, anh đi đến ghế sô pha ngồi xuống, nhìn Linh Vận: "Chơi vui không?"
Linh Vận ngồi xuống kế bên anh, sờ lấy phần đầu được làm bằng kim loại, trơn nhẵn, cảm giác không tệ, phần lông phía sau rất mềm mại, nhìn rất đẹp.
Cô chơi chán rồi hỏi Ninh Tự Hàn: "Thế rốt cuộc đây là cái gì ạ?"
Ninh Tự Hàn lấy tay xoa xoa thái dương, bây giờ nếu nói thật thì anh có bị đánh không nhỉ?
Linh Vận thấy anh không nói lời nào, cô lẩm bẩm: "Làm sao treo lên túi xách được đây, không có cái móc nào cả."
Ninh Tự Hàn vội vàng ngăn cản: "Đừng."
Linh Vận nhìn anh, thắc mắc: "Vì sao?"
Ninh Tự Hàn: "..."
Sẽ rất xấu hổ nếu anh nói ra.
Linh Vận cầm cái đuôi nhỏ nhìn qua nhìn lại: "Không phải để treo ạ?"
"Hay là để lên đầu?"
Cô đặt lên đầu, hỏi Ninh Tự Hàn: "Thế này được không?"
Bộ dạng thật đáng yêu xinh xắn của cô gái đang chơi đùa với món đồ ấy, nhất là trong tay cô còn đang cầm đồ chơi tình dục, ngay giây phút này anh rất muốn ôm cô vào lòng, hung hăng mà hôn cô.
Ninh Tự Hàn gật đầu: "Đẹp đó, nhưng không phải mang trên đó."
"Không phải ạ?" Linh Vận hó hiểu hỏi, dường như đã đoán được một chút, cô lại di chuyển xuống dưới, để ngay ngực: "Đây ạ?"
Ninh Tự Hàn vẫn tiếp tục lắc đầu, Linh Vận vẫn tiếp tục di chuyển xuống, Linh Vận mất kiên nhẫn, nhét vào tay Ninh Tự Hàn: "Nhanh nói cho em, rốt cuộc là cái gì thế?"
Lúc đầu Linh Vận chỉ muốn đem cái đuôi nhỏ đặt vào trong tay anh rồi rút tay mình về, không ngờ Ninh Tự Hàn lại nắm chặt tay cô, Linh Vận rút tay về hai lần nhưng không được, cô vừa thẹn vừa xấu hổ nhìn Ninh Tự Hàn: "Ninh Tự, anh làm gì thế?"
Ninh Tự Hàn cầm bàn tay nhỏ mềm mại của cô, đôi tay cô gái vừa mềm mại vừa nõn nà, đã nắm trong tay rồi thì không muốn buông ra.
Anh không trả lời vì sao mình không chịu buông ra, anh hỏi: "Muốn biết thật sao?"
Bàn tay người con trai dài rộng, khi nắm trong tay thì cảm giác rất an toàn, nhưng mà như thế này càng làm không khí thêm ám muội, xung quanh hai người là một sự tuyệt diệu nào đó không nói rõ được và một cảm xúc nào đó không miêu tả được, mặt Linh Vận đỏ lên, nóng như lửa đốt.
Cô cúi đầu, mím môi: "Ừm."
Ninh Tự Hàn tinh quái, thích thú nhìn bộ dạng của cô, nhếch cằm về phía điện thoại của cô: "Đưa điện thoại cho anh."
Linh Vận muốn dùng tay phải để lấy điện thoại, nhưng Ninh Tự Hàn không chịu buông cô ra, cô chỉ có thể đổi thành tay trái, bởi vì điện thoại đặt bên phải người cô, cô phải uốn éo người mà lấy, sau đó đưa cho Ninh Tự Hàn: "Đây."
Ninh Tự Hàn nhanh chóng mở Taobao của cô, tìm được một cái đuôi nhỏ, đưa tới trước mặt cô: "Xem đi."
"Đuôi thỏ kim loại." Linh Vận nhìn loạt hình ảnh minh họa, bên dưới miêu tả như sau: "Ra..., cắm vào phía sau người nữ,... giống như đuôi hồ ly... đồ chơi tình dục,... SM.."
Linh Vận trợn tròn mắt, cô không dám nhìn vào hình ảnh ấy trên điện thoại nữa, từ từ dời ánh mắt, cuối cùng đặt trên mặt Ninh Tự Hàn.
Người con trai nhìn cô gật đầu, khóe miệng còn cười tinh quái.
Linh Vận: "..."
Bỗng cô lấy tay che mặt, ngã vào lòng Ninh Tự Hàn, miệng la không ngừng: "Anh xấu lắm, sao không sớm nói cho em, hu hu hu, anh tại sao lại đáng ghét như thế!"
"Anh còn không biết xấu hổ, lại dám kéo em đến thuê phòng, anh..."
"Anh lại còn mua một cái về đây, em chán ghét anh."
Ninh Tự Hàn cúi đầu nhìn cô gái nằm trong lòng mình, ngoại trừ lần đầu tiên anh giả làm bạn trai của cô, chỉ trong nháy mắt mà hai người đã "hôn"", hôm nay là lần thứ hai họ ở gần như vậy, anh nghe thấy mình tim mình đập thình thình liên hồi, hô hấp cũng bắt đầu khó khăn.
Anh thích Linh Vận.
Lần đầu tiên gặp cô.
Cái đôi chân nhảy lên kia, dù có nhảy cao cỡ nào cũng không lấy được chai dầu gội.
Sau đó vừa khóc vừa cười méc anh trai vì bị nói xấu, anh đều khắc sâu trong lòng.
Nghĩ đến việc Linh Tu và Tôn Cẩn Nặc ở bên nhau, anh cũng nghĩ đến việc ăn cô gái nhỏ này vào miệng.
Hôm nay bầu không khí lại tốt như vậy, đặc biệt thích hợp để thực hiện chuyện xấu hổ nào đó, mà anh đoán Linh Vận cũng không phản đối mới đúng.
Thế nhưng...
Cuối cùng Ninh Tự Hàn vẫn khống chế được cảm xúc, kéo Linh Vận ngồi lên trên đùi anh, anh nói: "Làm bạn gái anh đi."
Linh Vận: "..."
Nét hồng hồng trên gương mặt còn chưa vơi đi, cô xấu hổ nhìn đôi mắt sâu xa của Ninh Tự Hàn, cô cố gắng tránh né mọi ánh nhìn của anh, cúi đầu.
Cô khẽ ừ.
Ừ xong cô mới chợt phản ứng, Linh Vận dường như quên rằng mình đã đáp ứng chuyện gì, cô nhìn Ninh Tự Hàn, lại a một tiếng.
Ninh Tự Hàn dang tay ôm cô vào ngực, nói vào tai cô: "Dù sao em đã đồng ý rồi, không cho phép đổi ý."
Linh Vận suy nghĩ hồi lâu mới xác định mình có bạn trai.
Chỉ như thế mà đã có bạn trai?
Có chút không tin.
Cô dựa đầu vào ngực anh, khẽ nói: "Vậy sau này anh phải đối xử tốt với em, không được ghét bỏ em."
Giờ khắc này cô đã sớm quên một vài chuyện, trong lòng chỉ có cảm giác ngọt ngào, ngọt ngào, không thể ngọt ngào hơn nữa.
Dù sao cũng đã thuê phòng, Ninh Tự Hàn trao đổi với cô: "Hay tối nay ta ở lại đây nhé?"
"A?" Dĩ nhiên Linh Vận không nghĩ nhiều như vậy, chỉ vừa mới xác định quan hệ, cô quay đầu nhìn thoáng qua chiếc giường lớn, có vẻ mềm mại, sẽ ngủ rất ngon.
Nhưng mà có nhanh quá không nhỉ?
Cô nhớ tới vết cắn trên cổ Tôn Cẩn Nặc, còn có cái đuôi nhỏ trong tay...
Hu hu hu, quá xấu hổ.
Linh Vận giống như bị dọa, bỗng nhiên ngồi thẳng người, nhìn Ninh Tự Hàn rồi lắc đầu: "Không, không." Cô ấn lấy hai lúm đồng tiền của mình, giấu sự xấu hổ. "Người ta còn nhỏ."
Ninh Tự Hàn cảm thấy trong phòng quá nóng rồi, đặc biệt nghĩ đến việc cởi quần áo ra, nếu cứ tiếp tục như thế này anh không thể nào không nhào tới.
Anh xốc nách cô rồi đặt người xuống đất, đứng dậy nói: "Đi thôi, về ký túc xá."
Linh Vận rốt cục cũng thở phào, cô đem cái đuôi nhỏ bỏ vào trong túi xách, kéo khóa lại rồi cùng ra ngoài, có chút nhẹ nhõm, nhưng cũng có chút không nỡ.
Chính là đặc biệt mâu thuẫn mà.
Hai người ra khỏi phòng đi đến thang máy, vừa đi hai bước, đột nhiên Linh Vận bị Ninh Tự Hàn kéo ngoặt vào bên cạnh cầu thang bộ, theo bản năng cô hỏi: "Sao thế?"
Ninh Tự Hàn làm động tác im lặng, chỉ chỉ bên ngoài.
Gặp người quen à, cô lặng lẽ nhô đầu ra, đến khi cô thấy rõ người ở hành lang rồi vội vàng lui lại: "Anh hai?"
Cô che miệng, thấp giọng nói.
Ninh Tự Hàn mím môi gật đầu: "Ai mà ngờ bọn họ sẽ tới đây." Anh nắm tay Linh Vận. "Chúng ta từ từ đi thang bộ xuống đi"
Linh Vận theo anh đi xuống, cô không cam tâm, muốn quay lại nhìn.
Ninh Tự Hàn cong cong khóe miệng, hỏi cô: "Như vậy thì khi trở về, chúng ta cũng sẽ công khai mối quan hệ này nhỉ?"
Linh Vận ồ một tiếng, vội vàng đi xuống dưới cùng anh, cũng không nên bị anh trai phát hiện sớm như vậy.
Ninh Tự Hàn nhìn dáng vẻ sợ hãi bị anh hai biết của cô, ánh mắt anh khẽ ảm đạm, trong lòng lặng lẽ thở dài.
Tiểu nha đầu còn chưa tiếp nhận anh hoàn toàn đâu.
Chỉ có điều hai người vừa mới xác định quan hệ, cũng không thể quá nhanh được.
Hai người cùng trở về trường học, ngày đầu tiên xác định quan hệ mà, tình chàng ý thiếp ngọt ngào không thôi, ai cũng không nguyện ý rời đi trước.
Cuối cùng đến khi đèn của khu ký túc xá tắt hết, Linh Vận mới buông tay Ninh Tự Hàn: "Anh Ninh Tự." Cô chỉ chỉ ký túc xá. "Em đi về trước."
Ninh Tự Hàn kéo cô lại, ngoắc ngoắc cô đến gần rồi nói vào tai cô: "Cái vật kia, anh cho em, nhớ cất kỹ."
Vốn dĩ ban đầu cô đã quên rồi, lại bị Ninh Tự Hàn nói như thế này khiến khuôn mặt cô nóng bừng, dùng sức đẩy Ninh Tự Hàn rồi mắng một câu: "Chán ghét anh!" Rồi quay người chạy.
Chỉ có điều chạy đến lầu dưới ký túc xá cô vẫn quay đầu nhìn Ninh Tự Hàn, trong bóng đêm người con trai bỏ hai tay vào túi, thản nhiên tùy ý nhìn cô, Linh Vận cúi đầu nói: "Biết ạ."
Sau khi nói xong, cô gái hoàn toàn biến mất ở cửa ký túc xá.
Linh Vận rửa mặt rồi leo lên giường, đương nhiên cô cũng lén lút cầm cái đuôi nhỏ mang tới giường.
Trong lòng suy nghĩ Ninh Tự Hàn để cô làm bạn gái anh.
Bỗng nhiên có hơi hối hận, vì sao không cẩn thận mà đã lập tức đồng ý anh ấy rồi?
Cũng vì lúc đó không khí quá tốt rồi, anh cũng nắm bắt cơ hội, cho nên cô không chút do dự đã đồng ý.
Điều gì sẽ xảy ra nếu Ninh Tự Hàn đưa ra yêu cầu đặc biệt với cô vào thời điểm đó?
Cô có đồng ý không?
Thời gian không thể nào quay lại, Linh Vận không biết sẽ thế nào nếu hai người hôn nhau, thân mật gần gũi là cảm giác gì, có điều bây giờ trong lòng cô ngọt ngào như viên kẹo mạch nha vàvô cùng hạnh phúc.
Từ Ninh Tự Hàn, cô nghĩ đến Linh Tu, chắc chắn là anh trai và Tôn Cẩn Nặc cùng thuê phòng, không ngờ nhanh như vậy hai người đã ở bên nhau.
Không biết anh trai có phải vì cô đơn quá lâu nên mới thích hay không, chỉ có điều cô thực lòng hi vọng Tôn Cẩn Nặc có thể hạnh phúc.
Ngày hôm sau, sau khi xong tiết học Linh Vận lại cùng Triệu Mẫn Nghiên đi ra ngoài, cô vừa định vào một tiệm lẩu Malatang thì bỗng nghe thấy Triệu Mẫn Nghiên nói: "Vận Vận, tiệm này đã có người tới rồi."
Linh Vận dừng chân, khó hiểu nhìn cô ấy: "Làm sao cậu biết?"
Triệu Mẫn Nghiên cho cô xem nhóm Wechat: "Nhìn nè, trong nhóm đã nhắn, người của nhóm 1 đã đi."
"Tốt rồi." Linh Vận xoay người, chỉ vào tiệm cắt tóc bên cạnh. "Chúng ta đi cửa hàng kia."
Vừa đi được hai bước, chợt Linh Vận thấy Nhiễm Văn Khải cũng đi về phía này, cô vội vàng kéo Triệu Mẫn Nghiên chạy: "Chúng ta đi nhanh lên, Nhiễm Văn Khải cũng tới, đừng để anh ta cướp mất."
Triệu Mẫn Nghiên cũng nhìn thấy Nhiễm Văn Khải, vừa chạy vừa nói: "Anh ta sao mà đáng ghét như thế chứ."
"Hôm qua còn nói trong nhóm là không được tag chủ tịch, bị mọi người trách mắng cũng không thèm nói gì."
"Hôm nay mọi người đã thông báo tình hình kêu gọi tài trợ, chắc chắn là chủ tịch đã đồng ý."
Mặc dù Linh Vận chưa tiếp xúc nhiều với chủ tịch, trước kia cũng không hiểu rõ, nhưng mà thông qua chuyện này cô cảm thấy người chủ tịch này cũng không tệ lắm.
Cuối cùng hai người cũng chạy vào trong cửa hàng trước, tiếc là hỏi một vòng vậy mà không ai thấy chủ cửa hàng đã đi đâu.
Một thợ cắt tóc khác nói: "Mới vừa rồi còn ở đây, chắc là đi vệ sinh rồi."
Hai người ở trên lầu đợi khoảng 20 phút vẫn không thấy người, Linh Vận đi qua hỏi nhân viên cửa hàng: "Không phải cửa hàng trưởng đã ra ngoài rồi chứ?"
Nhân viên kia a một tiếng, chỉ phía dưới lầu nói: "Vừa rồi một người bạn của anh ấy đến tìm, chắc là đang dưới lầu."
Bạn đến tìm?
Đột nhiên Linh Vận nghĩ đến Nhiễm Văn Khải, nói: "Đi". Cô vội kéo Triệu Mẫn Nghiên đi xuống lầu.
Quả nhiên trông thấy Nhiễm Văn Khải cùng một người đàn ông đang nói chuyện: "Cảm ơn, anh Lưu, em chắc chắn sẽ để anh một vị trí tốt nhất để quảng bá, sinh viên đều sẽ tới đây cắt tóc."
Linh Vận tức giận dậm chân, bọn họ là lần đầu tiên tới cửa hàng này nên cũng không biết, không ngờ đã bị Nhiễm Văn Khải nhanh trước một bước đoạt mất.
Trong lòng mắng anh ta thật là quá đáng, đã nhìn thấy người của nhóm mình đến đây, anh ta còn không biết đường mà tránh đi, không phải là có ý muốn tranh giành sao.
Linh Vận và Triệu Mẫn Nghiên ra khỏi cửa hàng, Triệu Mẫn Nghiên tức giận: "Dù sao anh ta cũng có năng lực, dứt khoát chúng ta khỏi đi tìm, để một mình anh ta đi tìm đi."
"Nói thế nào thì nhiệm vụ một vạn tệ của nhóm mình, anh ta một mình hoàn thành mới phải."
Linh Vận giống như bừng tỉnh: "Đúng rồi nhỉ, anh ta lôi kéo được càng nhiều chúng ta càng thoải mái."
Rất nhanh Nhiễm Văn Khải đã đi ra, Linh Vận khinh thường: "Rõ ràng thấy bọn tôi tới trước, còn đến giành, một thằng con trai lại đi giành với hai đứa con gái, thật là không biết ngại!"
Nhiễm Văn Khải lờ đi, nói: "Không còn cách nào, chủ tiệm này là anh tôi, chúng tôi đã sớm chào hỏi."
Linh Vận hứ một tiếng, không phục: "Còn có cửa hàng nào là anh em của anh, hay anh đưa cho chúng tôi danh sách luôn đi?"
"Để chúng tôi biết đường mà tránh?"
Triệu Mẫn Nghiên cũng nói: "Đúng đấy, vốn dĩ là cùng một nhóm, anh còn là phó chủ tịch, lại là lần đầu tiên của chúng tôi, không giúp chúng tôi thì thôi đi, còn không biết xấu hổ tranh giành với chúng tôi, giết người à!"
Linh Vận nhìn anh ta, tức giận: "Tiểu nhân!"
"Mẫn Nghiên, chúng ta đi, nhìn nhiều tớ cảm thấy rất khó chịu."
Hai người trở về, chưa tới cổng trường thì bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, Linh Vận nhìn, thì ra là điện thoại của bố, cô nhanh chóng trả lời.
"Bố–"
Bố Linh Vận: "Con đang ở đâu, vừa hay bố sẽ đi ngang qua trường bọn con, tối nay con về nhà được không?"
"Bố nói mẹ làm món ngon cho con."
"Không muốn đâu ạ." Linh Vận không muốn trở về, buổi tối cô còn định đi gặp Ninh Tự Hàn mà, hôm qua mới vừa xác định quan hệ, hôm nay đương nhiên là muốn hẹn hò với anh rồi. "Buổi tối con còn muốn ôn bài ạ."
Bố Linh Vận: "Về nhà học cũng giống nhau, ngoan nào, bố sắp tới rồi, nhanh lên nhé."
Linh Vận vẫn không muốn trở về, cô nhõng nhẽo: "Sáng mai con còn có tiết mà bố."
Bố Linh Vận: "Sáng mai bố nói tài xế đưa con đi, ngày mai bố phải đi công tác, một tuần về, con mau ra nhé."
Linh Vận bĩu môi: "Vâng ạ." "Vậy con gọi có thể gọi anh hai không?"
Mới vừa rồi bố Linh vẫn còn đang hiền lành, nghe cô nói thì lập tức mặt sa sầm, giọng nói cũng thay đổi: "Gọi nó làm gì, bố thấy nó không có chúng ta càng sống tốt hơn ấy chứ."
"Vâng." Linh Vận không vui đáp. "Vậy bố dừng xe ở xa một chút, con sẽ đi tìm bố."
Cúp điện thoại, Linh Vận nói với Triệu Mẫn Nghiên: "Người nhà của tớ tới đón, không cùng cậu về trường được rồi."
Triệu Mẫn Nghiên khoát tay với cô, nói: "Vừa vặn ta lại tìm suất dạy kèm đây, dù sao cuối tuần cũng không có tiết học."
"Chúc cậu may mắn." Linh Vận cũng khoát tay với cô, quay người đi về phía cô đã hẹn với bố.
Đi chưa được hai bước cô thấy Điền Huỳnh Mỹ, hai người đều đặc biệt chán ghét đối phương, Linh Vận nhớ tới cuộc thi Hán phục, cô khinh thường: "Không phải xem thường tôi sao, thế mà tôi lại được quán quân, thế mà ai kia ngay cả một thứ hạng cũng không có, chụp ảnh còn phải đứng thế vị trí của người khác nữa cơ?"
"Còn nghi ngờ Hán phục tôi mặc là đồ giả, cô đã xin lỗi tôi trước mặt mọi người chưa?"
Ánh mắt Điền Huỳnh Mỹ sắc bén lướt trên người cô hai vòng, vẫn còn cười nhạo chiều cao của cô: "Đã đeo đôi giày cao gót thêm 5cm, vẫn là nhỏ lùn vậy, tôi nhìn cô, cả đời chắc không ai thèm lấy."
Cô nghĩ đến việc mình và Ninh Tự Hàn đã hẹn hò, trong lòng Linh Vận rất vui, trên mặt đều tràn đầy ý cười: "Thật là tiếc, tôi đã có bạn trai rồi, không cần cô nhọc công quan tâm."
"Là đàn anh Ninh sao?" Điền Huỳnh Mỹ không thể tin Ninh Tự Hàn sẽ thích Linh Vận, mặt cô ta đầy nét chất vấn.
Vừa nhắc tới Ninh Tự Hàn, trong lòng Linh Vận vô cùng ngọt ngào, khuôn mặt nhỏ hồng hồng: "Cần cô quản sao!"
Cô nhớ đến việc bố đang chờ mình, chẳng nguyện ý cùng với Điền Huỳnh Mỹ dây dưa nữa, cô hừ cô ta một cái rồi nhấc chân đi.
Điền Huỳnh Mỹ không có ý định cứ như vậy buông tha, đi hai bước đã đuổi kịp cô, cô ta cản đường đi của cô: "Cô đi đâu?"
"Nói không lại tôi nên chạy trốn á?"
Linh Vận nhíu mày: "Chẳng lẽ cô muốn tôi với cô trên đường lớn ồn ào đến trưa?"
Cô đẩy Điền Huỳnh Mỹ, không nhịn được nói: "Đừng cản tôi, tôi còn có việc."
Linh Vận nói xong liền đi, Điền Huỳnh Mỹ nhìn bóng lưng của cô, cô ta luôn cảm thấy có gì đó kì lạ, do dự một hồi cô ta quyết định lặng lẽ đi theo phía sau.
Một học sinh bình thường làm sao có thể mời được bậc thầy thiết kế Hán phục VM?
Không phải có giao dịch gì đó chứ?
Lúc Linh Vận đến đã thấy xe nhà mình đậu dừng ở ven đường, cô vội đi hai bước đến, tài xế đã sớm đứng chờ mở cửa sau của xe.
Linh Vận mỉm cười với tài xế rồi nhanh chóng nhảy lên xe, vừa thấy bố là dính lấy ông, ôm lấy cánh tay ông làm nũng: "Bố ơi, tại sao bây giờ mới đến đón con, con nhớ nhà từ lâu rồi."
Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt anh tuấn, bình thường nói chuyện rất nghiêm túc, thái độ tức giận đã sớm biến mất không chút tung tích, bây giờ khuôn mặt chỉ tràn đầy yêu thương.
Ông vuốt vuốt tóc Linh Vận: "Còn biết nhớ nhà à, sao không biết sắp xếp trở về?"
Linh Vận nhìn ông cười hì hì: "Con đây không phải sợ phiền phức bố sao?"
"Bố phải công tác ở đâu?"
Bố Linh: "Một người bạn Mỹ mời đến, sẵn tiện bàn chuyện kinh doanh."
Linh Vận: "Thế mẹ cũng đi ạ?"
Bố Linh: "Dù sao ở nhà bà ấy cũng không có việc gì làm.." Ông tháo cà vạt."Ra ngoài hít thở không khí cũng tốt."
Linh Vận nịnh nọt: "Con cũng muốn đi."
Bố Linh: "Không phải con còn đi học à?"
"Chờ đến khi con được nghỉ hè một nhà chúng ta đi nước ngoài du lịch."
Linh Vận: "..."
Nghĩ đến du lịch, trong lòng cô nghĩ nếu có thể cùng đi với Ninh Tự Hàn thì tốt.
"Được ạ, được ạ, bố nhớ phải giữ lời đó ạ, đừng để đó còn nói công ty bận bịu, không có thời gian."
Ba cô và mẹ cô là bạn từ thời đại học, từ khi còn ở trường hai người đã yêu nhau, tốt nghiệp xong đã kết hôn, đã nhiều năm rồi nhưng vẫn rất tình cảm.
Bà Linh không phải mệt nhọc lo lắng về bất cứ chuyện gì, mỗi ngày chỉ việc ăn mặc thật xinh đẹp.
Vài năm đầu sau khi kết hôn bà còn đi làm việc, sau này có Linh Tu thì không còn làm nữa.
Đương nhiên lúc trước cuộc sống khó khăn, chịu không ít khổ cực, nếu không hiện tại không có điều kiện tốt như thế này.
Từ nhỏ Linh Vận đã đặc biệt ngưỡng mộ tình yêu của bố mẹ mình, hai người hòa thuận với nhau, hầu như rất ít cãi nhau, còn có một đôi trai gái, nhất là cô lại hiểu chuyện và đáng yêu như thế này, thật hạnh phúc mà.
Đương Nhiên anh hai cũng không kém, cũng bởi vì chuyện của bạn gái cũ mà ầm ĩ mâu thuẫn với mẹ, đến bây giờ vẫn chưa hòa hợp mà thôi.
Anh trai cô tính tình cũng thực là ngang bướng, chỉ cần nói câu xin lỗi với mẹcùng mụ là được, nhưng anh chấp nhận vay tiền khắp nơi cũng không chịu quay về xin lỗi.
Được rồi được rồi, Linh Vận lười nhác nghĩ những về những chuyện không vui, cô nhớ đến Ninh Tự Hàn, nhắn cho anh một tin nhắn ngắn, nói cho anh biết mình về nhà, kẻo anh đợi cô.
Ban đầu Ninh Tự Hàn còn định dẫn Linh Vận ra ngoài ăn, không ngờ nhận được tin nhắn cô về nhà, anh nhìn lấy màn hình điện thoại có chút bật cười.
Linh Vận không ở đây thì anh chọn đại một tiệm ăn vậy
Vừa ăn được một nửa bỗng nhiên anh cảm giác có người ngồi ghế đối diện anh, anh ngẩng đầu nhìn, sao trông quen thế nhỉ?
Chú thích:
[1] Món đồ đó đây)
Editor: Vì chương này khá dài nên tớ chia thành 2 phần nhé.
Chúc mọi người năm mới vui vẻ!
Bình luận facebook