Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Editor: Mèo
Chớp mắt đã đến tuần trước năm mới, các bạn học hẹn nhau buổi tối ra ngoài ăn.
Một mét sáu mươi tám cố tình đi đến trước cửa ký túc xá của Linh Vận, nói: "Nè nhỏ lùn, hôm nay cô mà không dẫn bạn trai đến thì đừng có trách chúng tôi cười cho bẽ mặt đấy nhé."
Linh Vận khinh thường nhìn cô ta, hừ mũi: "Chờ tôi mang bạn trai đến, cô đừng có mà bổ nhào vào đấy nhé."
..
Linh Vận sợ anh trai lỡ hẹn, gọi điện thoại trước giờ hẹn: "Anh ơi, bạn học em đều đang đợi anh đó, anh không được làm em mất mặt đâu đấy nhé."
Cô lại đe dọa anh: "Anh mà không đến, em không coi anh là anh trai nữa."
Linh Tu đặt điện thoại xuống, xoa xoa lông mày, bày ra cái trò này mà em gái anh cũng có thể làm được.
Nhưng mà quan hệ anh em chắc chắn sẽ không giấu được, sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện, khi đó còn mất mặt hơn nữa.
Nhìn thấy Ninh Tự Hàn trở về, bỗng nhiên nảy ra một ý.
"Tự Hàn, buổi tối mày rảnh không?"
Ninh Tự Hàn cởi chiếc áo tay dài ra, lộ ra cơ bụng, đổi một chiếc áo sạch sẽ khác, lạnh nhạt nói: "Còn phải làm thí nghiệm nữa."
Linh Tu đi đến bên cạnh anh, chắp hai tay: "Người anh em, tao giúp mày làm thí nghiệm, van cầu mày, có việc nguy cấp."
"Việc nguy cấp?" Ninh Tự Hàn nghi hoặc nhìn anh: "Lại không có tiền sao?"
Linh Tu lắc đầu, cầm quần áo cho anh:
"Người anh em, thay quần áo xong đi đến lầu 17, có em gái nhỏ đang đợi, mày chỉ cần đi với nó tối nay là được." Ngừng một lát, "Đi ăn."
Ninh Tự Hàn nhíu mày: "Ý mày là sao?"
Em gái nhỏ?
Linh Tu lờ đi vẻ mặt nghi ngờ của Ninh Tự Hàn, không ngừng dặn dò: "Nó nói gì thì mày làm theo nhé, tóm lại là chỉ cần cho nó chút mặt mũi là được."
"Đằng nào cũng chỉ có một bữa ăn, mày cũng không mất mát gì, chỉ ngồi một xíu lại còn được ăn không tốt hay sao?"
Giọng Ninh Tự Hàn tỏ vẻ không hài lòng: "Tao là người thích ăn lắm hả?"
"Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Linh Tu lúng túng giải thích: "Chẳng phải hôm trước em gái tao nhờ tao đóng giả bạn trai sao? Đóng giả thì không có khó nhưng lỡ sau này bị phát hiện thì nó càng bị người ta giễu cợt. Mày giúp tao đi với nó, về sau nói đã chia tay thì không ai nghi ngờ đâu."
Ninh Tự Hàn cau mày: "Giả làm bạn trai ư?"
Linh Tu cũng là bất đắc dĩ: "Tao cũng không có muốn đâu, nhưng đây là em gái bảo bối của tao, mày giúp tao một lần đi." Ngập ngừng, anh lại nói: "Cuối tuần tao sẽ trả tiền cho mày, nếu mày không đi, thì tao không trả nữa."
Ninh Tự Hàn: "..."
Im lặng mấy giây, anh hỏi: "Là người lần trước đến đây vừa khóc vừa cười đúng không?"
Linh Tu gật đầu: "Ừm, là em gái nhỏ đó, rất hay gạt người."
"A", Ninh Tự Hàn nhớ tới hôm nọ, tiểu nha đầu làm nũng, khóe miệng bất giác nhếch lên, cảm thấy rất thú vị.
"Được thôi. Tao sẽ cố gắng."
Ninh Tự Hàn thay xong quần áo, đi ra ngoài. Linh Tu không yên tâm, đuổi theo kéo tay anh.
Ninh Tự Hàn không hiểu chuyện gì, nhìn Linh Tu: "Sao thế? Không cần nữa à?"
Linh Tu: "Không phải. Có điều mày đừng có ý đồ gì với em gái tao, không là tao không tha cho mày đâu."
Ninh Tự Hàn: "..."
"Vậy là mày không để cho tao đi nữa phải không?"
Linh Tu nhanh chóng đẩy anh ra ngoài cửa: "Coi như tao nói bậy, nhanh đi đi."
Ninh Tự Hàn a một tiếng, thằng này trở mặt nhanh thật, anh nhìn Linh Tu rồi quay người đi xuống lầu.
Linh Vận đợi mấy phút, sao người còn chưa thấy đâu. Rõ ràng là cô đã gửi tin nhắn nói tới ngay đi mà, còn cố tình để cô xuống dưới lầu đứng đợi.
Chẳng lẽ anh ấy muốn chạy trốn chiến trận này sao?
Linh Vận lo lắng, lại cúi đầu gửi tin nhắn cho anh trai. Một mét sáu mươi tám đi lại gần cô, vẻ mặt đầy châm chọc và chế giễu, không cần nghĩ cũng biết cô ta sẽ nói câu gì đầu tiên.
Như thế nào rồi, bạn trai là cô bịa ra phải không?
"Sao rồi, bạn trai có phải cô bịa ra không. Mau nhận tội đi?" Một mét sáu mươi tám đi đến trước mặt cô, nói với giọng quái dị, đúng là y hệt câu nói mà cô đã nghĩ.
Trong lòng hừ một tiếng, bên ngoài không chịu thua, nói: "Bạn trai tôi đang trên đường đến đây, sẽ tới ngay."
Lúc này Đoạn Tinh Vũ mới đến, một mét sáu mươi tám mang giày cao gót, chạy lại đón cậu ta, lại còn khoác tay nói: "Tinh Vũ, sao bây giờ anh mới đến, em chờ anh nửa ngày rồi, chân cũng muốn rã rời luôn rồi."
Linh Vận làm mặt nôn ọe, thật sự buồn nôn muốn chết đi được.
Bây giờ các bạn học đã đến đông đủ, hai bạn học bình thường lề mề chậm chạp cũng đã có mặt.
Tôn Cẩn Nặc đứng bên cạnh Linh Vận, không thấy bạn trai cô đâu, lo lắng, nhẹ giọng hỏi: "Có phải cậu nói dối không?"
"Tớ có nghe cậu nói gì về bạn trai đâu?"
Linh Vận chưa kịp trả lời, bỗng nhiên các bạn học lao nhao, hét lên: "Má ơi, đẹp trai quá!"
"Trời ơi, tại sao từ đó tới giờ tớ chưa từng thấy vậy?"
"Không phải sinh viên trường chúng ta sao?"
...
Linh Vận nghe đâu là có anh chàng đẹp trai đang đến đây, cô không có lòng dạ nào đi xem, chỉ chăm chăm nhìn về phía con đường mà anh hai đáng lẽ sẽ đi đến, trong lòng sốt ruột. Rốt cuộc anh đã đi đâu rồi?
"Tiểu Linh –"
"Tiểu Linh –"
Hai tiếng Tiểu Linh truyền tới liên tiếp, Linh Vận không thấy người, lẩm bẩm trong lòng, người nào đang chọc mình vậy?
Cô chưa kịp quay đầu, Tôn Cẩn Nặc đã
vỗ vai cô: "Bạn trai cậu tới kìa, còn đứng đực ra đó làm gì?"
Linh Vận quay lại nhìn, không khỏi cau mày. Cô có quen người kia đâu?
Anh trai đâu rồi?
A, cô chợt nhớ, đây không phải là bạn cùng phòng của anh trai cô sao?
Một mét sáu mươi tám đứng bên cạnh nhìn, Linh Vận gặp người mới tới kia đến ngốc ra, không phản ứng. Chẳng lẽ thuê người đến đây lừa bịp sao?
Cô ta đứng trước mặt Linh Vận: "Này, có phải cậu thuê người mẫu đúng không?"
Người mẫu?
Linh Vận bật cười, nam sinh trước mặt cao ráo, đẹp trai, đúng là có tiềm năng làm người mẫu. Cô không đếm xỉa đến cô ta, hơi do dự một chút, hít sâu một hơi, đi đến khoác tay người nam sinh.
Cố ý nhõng nhẽo, nói: "Sao bây giờ anh mới tới, em đợi anh cũng nửa ngày rồi."
Anh ta chắc là thay anh trai cô đến, nếu không sẽ không trùng hợp như vậy.
Nếu đã thế thì cô phải diễn cho thật giống, không thể để người khác vạch trần.
Ninh Tự Hàn xoa đầu cô, giọng dịu dàng: "Vướng một cái hạng mục, để em đợi rồi."
"Oaaa –"
Đám bạn học la hét, không thể tin được. Bạn trai Linh Vận còn cao hơn Đoạn Tinh Vũ rất nhiều.
Tất cả đám con gái đều đỏ mặt.
Trong lòng Linh Vận phấn khích không ngừng. Nhìn một mét sáu mươi tám hừ một tiếng: "Sao, còn khích tôi nữa không?"
Một mét sáu mươi tám bị người khác xôn xao bàn tán, không dám đắc ý, đen mặt lại, thở hồng hộc nói với Đoạn Tinh Vũ: "Chúng ta đi."
Mọi người trò chuyện xong, tụm ba tụm năm đón xe hoặc ngồi xe buýt đi đến tiệm cơm đã đặt chỗ.
Nhân lúc mọi người đã đi ra ngoài, Ninh Tự Hàn cúi đầu hỏi Linh Vận, cười cười: "Một mét tám mươi tám đủ cao chưa?"
Linh Vận gật đầu liên hồi, cười khúc khích: "Đủ, đủ, đủ."
Linh Vận khoác tay anh đi ra ngoài, Tôn Cẩn Nặc đi bên cạnh, vừa đi vừa tò mò hỏi: "Linh Vận, cậu quen người ta từ lúc nào vậy, sao tớ không biết?"
Ninh Tự Hàn ở ngay đây, Linh Vận trả lời qua loa: "Mới mấy hôm trước thôi."
Tiểu nha đầu đúng là hơi thấp, Ninh Tự Hàn cúi đầu nhìn cô, cánh tay còn đang kéo tay mình, có điều bởi vì cô quá thấp nên vừa kéo tay anh vừa đi có hơi bất tiện.
Anh không nhịn được mỉm cười.
Linh Vận không để ý, sau đó mới phát hiện anh đang nhìn cánh tay mình, chợt nhớ tới chuyện hôm kí túc xá.
Cô đã nói những gì?
Đại khái là mẹ của bạn trai cũ chê thấp, tuyển việc làm không cần một mét sáu trở xuống, đúng rồi, cái gì mà khuyết tật hạng ba nữa chứ.
Linh Vận lập tức buông tay, gõ đầu một cái thật đau, lại nói vớ vẩn nữa rồi.
Tôn Cẩn Nực đi bên cạnh, hỏi: "Linh Vận, bạn trai cậu tên gì?"
Vốn dĩ là hỏi Linh Vận, Ninh Tự Hàn lại ý tứ sâu xa nhìn cô.
Trước đó vì đi vội quá nên quên hỏi Linh Tu tên của em gái, vừa rồi bất đắc dĩ gọi hai tiếng Tiểu Linh, bây giờ nghĩ lại nghe rất êm tai.
Linh Vận a một tiếng, làm sao cô biết anh ta tên là gì, chỉ biết là bạn cùng phòng với anh trai, gãi đầu, lúng túng nhìn Tôn Cẩn Nặc.
"Ninh Tự Hàn." Ninh Tự Hàn trả lời, "bạn học", ngập ngừng, "cùng chuyên ngành với anh trai cô ấy."
Ba người ra khỏi trường gọi một chiếc xe, Tôn Cẩn ngồi ở ghế lái phụ, Linh Vận và Ninh Tự Hàn cùng nhau ngồi ở phía sau.
Trong xe không gian chật hẹp lại yên tĩnh, Linh Vận ngượng ngùng nhìn ra cửa sổ, Ninh Tự Hàn dựa vào ghế, khóe môi lại nhếch lên, hứng thú nhìn Linh Vận.
Linh Vận bị anh nhìn đến xấu hổ, khó chịu hỏi: "Anh nhìn em làm gì?"
Ninh Tự Hàn lấy tay xoa lông mày: "Không có, anh cảm thấy.."
"Cảm thấy gì?" Linh Vận hỏi theo bản năng.
Ninh Tự Hàn dường như đang tìm từ phù hợp: "Thú vị đi."
Tiếp theo lại nói: "Cũng trẻ con nữa."
Nói cô trẻ con nữa sao?
Khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng lên, nhìn anh nói: "Trẻ con mà anh còn tới."
Ninh Tự Hàn mỉm cười: "Em hiểu sai rồi, anh nói anh mà."
"A" Linh Vận không nói nữa, nhưng cứ ngồi như thế cũng hơi khó chịu, lại hỏi: "Anh trai em đâu?"
Ninh Tự Hàn: "Làm bài tập hộ anh rồi."
Linh Vận: "..."
Đúng là anh cô nhờ anh ta.
Có điều anh ta đã đồng ý anh trai cô, chắc chắn sẽ không để cô mất mặt. Tối nay có thể yên tâm giày vò anh ta.
Linh Vận cười thầm trong lòng.
Rất nhanh đã tới nơi, các bạn học đã đến phân nửa, lớp trưởng, bí thư chi bộ và ban cán sự ngồi cạnh nhau, Linh Vận để Ninh Tự Hàn ngồi xuống rồi kéo Tôn Cẩn Nặc đi vệ sinh.
Tôn Cẩn Nặc đầy ngưỡng mộ nhìn Linh Vận: "Ôi. Im im lặng lặng đùng một cái có bạn trai cũng không nói với tớ nha."
"Hâm mộ cậu thật đó."
Linh Vận ngượng ngùng, đi sát đến cạnh cô ấy, thấp giọng nói: "Lừa bọn họ thôi, chúng tớ đang đóng kịch."
"Đóng kịch?" Tôn Cẩn Nặc không kìm chế được, kinh ngạc thốt lên: "Cậu đùa hả?"
Linh Vận cười hì hì nói: "Vốn dĩ tớ định nhờ anh hai, dù gì cũng đâu ai biết anh ấy, rốt cuộc anh ấy lại nhờ bạn cùng phòng đến. Sao, có phải đã hạ gục được Đoạn Tinh Vũ không?"
Tôn Cẩn Nặc không ngờ Linh Vận có thể nghĩ ra cách này, cười nói: "Đúng đó. Anh ta vừa đẹp trai, lại còn cao hơn cậu ta, quan trọng là nghiên cứu sinh nữa."
Linh Vận vẻ mặt thẫn thờ, nói: "Không biết anh ấy có bạn gái chưa?"
Tôn Cẩn Nặc thấp giọng mắng: "Ngốc quá, nếu đã có bạn gái thì đời nào chịu đồng ý việc như thế này, để bạn gái biết chắc chắn chia tay rồi."
"Cũng đúng." Linh Vận suy nghĩ, gật đầu.
Tôn Cẩn Nặc huých tay cô, hỏi: "Thế nào, cậu có ý với người ta rồi phải không?"
Linh Vận xấu hổ, mắng: "Cậu đừng có nói nhảm."
Chớp mắt đã đến tuần trước năm mới, các bạn học hẹn nhau buổi tối ra ngoài ăn.
Một mét sáu mươi tám cố tình đi đến trước cửa ký túc xá của Linh Vận, nói: "Nè nhỏ lùn, hôm nay cô mà không dẫn bạn trai đến thì đừng có trách chúng tôi cười cho bẽ mặt đấy nhé."
Linh Vận khinh thường nhìn cô ta, hừ mũi: "Chờ tôi mang bạn trai đến, cô đừng có mà bổ nhào vào đấy nhé."
..
Linh Vận sợ anh trai lỡ hẹn, gọi điện thoại trước giờ hẹn: "Anh ơi, bạn học em đều đang đợi anh đó, anh không được làm em mất mặt đâu đấy nhé."
Cô lại đe dọa anh: "Anh mà không đến, em không coi anh là anh trai nữa."
Linh Tu đặt điện thoại xuống, xoa xoa lông mày, bày ra cái trò này mà em gái anh cũng có thể làm được.
Nhưng mà quan hệ anh em chắc chắn sẽ không giấu được, sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện, khi đó còn mất mặt hơn nữa.
Nhìn thấy Ninh Tự Hàn trở về, bỗng nhiên nảy ra một ý.
"Tự Hàn, buổi tối mày rảnh không?"
Ninh Tự Hàn cởi chiếc áo tay dài ra, lộ ra cơ bụng, đổi một chiếc áo sạch sẽ khác, lạnh nhạt nói: "Còn phải làm thí nghiệm nữa."
Linh Tu đi đến bên cạnh anh, chắp hai tay: "Người anh em, tao giúp mày làm thí nghiệm, van cầu mày, có việc nguy cấp."
"Việc nguy cấp?" Ninh Tự Hàn nghi hoặc nhìn anh: "Lại không có tiền sao?"
Linh Tu lắc đầu, cầm quần áo cho anh:
"Người anh em, thay quần áo xong đi đến lầu 17, có em gái nhỏ đang đợi, mày chỉ cần đi với nó tối nay là được." Ngừng một lát, "Đi ăn."
Ninh Tự Hàn nhíu mày: "Ý mày là sao?"
Em gái nhỏ?
Linh Tu lờ đi vẻ mặt nghi ngờ của Ninh Tự Hàn, không ngừng dặn dò: "Nó nói gì thì mày làm theo nhé, tóm lại là chỉ cần cho nó chút mặt mũi là được."
"Đằng nào cũng chỉ có một bữa ăn, mày cũng không mất mát gì, chỉ ngồi một xíu lại còn được ăn không tốt hay sao?"
Giọng Ninh Tự Hàn tỏ vẻ không hài lòng: "Tao là người thích ăn lắm hả?"
"Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Linh Tu lúng túng giải thích: "Chẳng phải hôm trước em gái tao nhờ tao đóng giả bạn trai sao? Đóng giả thì không có khó nhưng lỡ sau này bị phát hiện thì nó càng bị người ta giễu cợt. Mày giúp tao đi với nó, về sau nói đã chia tay thì không ai nghi ngờ đâu."
Ninh Tự Hàn cau mày: "Giả làm bạn trai ư?"
Linh Tu cũng là bất đắc dĩ: "Tao cũng không có muốn đâu, nhưng đây là em gái bảo bối của tao, mày giúp tao một lần đi." Ngập ngừng, anh lại nói: "Cuối tuần tao sẽ trả tiền cho mày, nếu mày không đi, thì tao không trả nữa."
Ninh Tự Hàn: "..."
Im lặng mấy giây, anh hỏi: "Là người lần trước đến đây vừa khóc vừa cười đúng không?"
Linh Tu gật đầu: "Ừm, là em gái nhỏ đó, rất hay gạt người."
"A", Ninh Tự Hàn nhớ tới hôm nọ, tiểu nha đầu làm nũng, khóe miệng bất giác nhếch lên, cảm thấy rất thú vị.
"Được thôi. Tao sẽ cố gắng."
Ninh Tự Hàn thay xong quần áo, đi ra ngoài. Linh Tu không yên tâm, đuổi theo kéo tay anh.
Ninh Tự Hàn không hiểu chuyện gì, nhìn Linh Tu: "Sao thế? Không cần nữa à?"
Linh Tu: "Không phải. Có điều mày đừng có ý đồ gì với em gái tao, không là tao không tha cho mày đâu."
Ninh Tự Hàn: "..."
"Vậy là mày không để cho tao đi nữa phải không?"
Linh Tu nhanh chóng đẩy anh ra ngoài cửa: "Coi như tao nói bậy, nhanh đi đi."
Ninh Tự Hàn a một tiếng, thằng này trở mặt nhanh thật, anh nhìn Linh Tu rồi quay người đi xuống lầu.
Linh Vận đợi mấy phút, sao người còn chưa thấy đâu. Rõ ràng là cô đã gửi tin nhắn nói tới ngay đi mà, còn cố tình để cô xuống dưới lầu đứng đợi.
Chẳng lẽ anh ấy muốn chạy trốn chiến trận này sao?
Linh Vận lo lắng, lại cúi đầu gửi tin nhắn cho anh trai. Một mét sáu mươi tám đi lại gần cô, vẻ mặt đầy châm chọc và chế giễu, không cần nghĩ cũng biết cô ta sẽ nói câu gì đầu tiên.
Như thế nào rồi, bạn trai là cô bịa ra phải không?
"Sao rồi, bạn trai có phải cô bịa ra không. Mau nhận tội đi?" Một mét sáu mươi tám đi đến trước mặt cô, nói với giọng quái dị, đúng là y hệt câu nói mà cô đã nghĩ.
Trong lòng hừ một tiếng, bên ngoài không chịu thua, nói: "Bạn trai tôi đang trên đường đến đây, sẽ tới ngay."
Lúc này Đoạn Tinh Vũ mới đến, một mét sáu mươi tám mang giày cao gót, chạy lại đón cậu ta, lại còn khoác tay nói: "Tinh Vũ, sao bây giờ anh mới đến, em chờ anh nửa ngày rồi, chân cũng muốn rã rời luôn rồi."
Linh Vận làm mặt nôn ọe, thật sự buồn nôn muốn chết đi được.
Bây giờ các bạn học đã đến đông đủ, hai bạn học bình thường lề mề chậm chạp cũng đã có mặt.
Tôn Cẩn Nặc đứng bên cạnh Linh Vận, không thấy bạn trai cô đâu, lo lắng, nhẹ giọng hỏi: "Có phải cậu nói dối không?"
"Tớ có nghe cậu nói gì về bạn trai đâu?"
Linh Vận chưa kịp trả lời, bỗng nhiên các bạn học lao nhao, hét lên: "Má ơi, đẹp trai quá!"
"Trời ơi, tại sao từ đó tới giờ tớ chưa từng thấy vậy?"
"Không phải sinh viên trường chúng ta sao?"
...
Linh Vận nghe đâu là có anh chàng đẹp trai đang đến đây, cô không có lòng dạ nào đi xem, chỉ chăm chăm nhìn về phía con đường mà anh hai đáng lẽ sẽ đi đến, trong lòng sốt ruột. Rốt cuộc anh đã đi đâu rồi?
"Tiểu Linh –"
"Tiểu Linh –"
Hai tiếng Tiểu Linh truyền tới liên tiếp, Linh Vận không thấy người, lẩm bẩm trong lòng, người nào đang chọc mình vậy?
Cô chưa kịp quay đầu, Tôn Cẩn Nặc đã
vỗ vai cô: "Bạn trai cậu tới kìa, còn đứng đực ra đó làm gì?"
Linh Vận quay lại nhìn, không khỏi cau mày. Cô có quen người kia đâu?
Anh trai đâu rồi?
A, cô chợt nhớ, đây không phải là bạn cùng phòng của anh trai cô sao?
Một mét sáu mươi tám đứng bên cạnh nhìn, Linh Vận gặp người mới tới kia đến ngốc ra, không phản ứng. Chẳng lẽ thuê người đến đây lừa bịp sao?
Cô ta đứng trước mặt Linh Vận: "Này, có phải cậu thuê người mẫu đúng không?"
Người mẫu?
Linh Vận bật cười, nam sinh trước mặt cao ráo, đẹp trai, đúng là có tiềm năng làm người mẫu. Cô không đếm xỉa đến cô ta, hơi do dự một chút, hít sâu một hơi, đi đến khoác tay người nam sinh.
Cố ý nhõng nhẽo, nói: "Sao bây giờ anh mới tới, em đợi anh cũng nửa ngày rồi."
Anh ta chắc là thay anh trai cô đến, nếu không sẽ không trùng hợp như vậy.
Nếu đã thế thì cô phải diễn cho thật giống, không thể để người khác vạch trần.
Ninh Tự Hàn xoa đầu cô, giọng dịu dàng: "Vướng một cái hạng mục, để em đợi rồi."
"Oaaa –"
Đám bạn học la hét, không thể tin được. Bạn trai Linh Vận còn cao hơn Đoạn Tinh Vũ rất nhiều.
Tất cả đám con gái đều đỏ mặt.
Trong lòng Linh Vận phấn khích không ngừng. Nhìn một mét sáu mươi tám hừ một tiếng: "Sao, còn khích tôi nữa không?"
Một mét sáu mươi tám bị người khác xôn xao bàn tán, không dám đắc ý, đen mặt lại, thở hồng hộc nói với Đoạn Tinh Vũ: "Chúng ta đi."
Mọi người trò chuyện xong, tụm ba tụm năm đón xe hoặc ngồi xe buýt đi đến tiệm cơm đã đặt chỗ.
Nhân lúc mọi người đã đi ra ngoài, Ninh Tự Hàn cúi đầu hỏi Linh Vận, cười cười: "Một mét tám mươi tám đủ cao chưa?"
Linh Vận gật đầu liên hồi, cười khúc khích: "Đủ, đủ, đủ."
Linh Vận khoác tay anh đi ra ngoài, Tôn Cẩn Nặc đi bên cạnh, vừa đi vừa tò mò hỏi: "Linh Vận, cậu quen người ta từ lúc nào vậy, sao tớ không biết?"
Ninh Tự Hàn ở ngay đây, Linh Vận trả lời qua loa: "Mới mấy hôm trước thôi."
Tiểu nha đầu đúng là hơi thấp, Ninh Tự Hàn cúi đầu nhìn cô, cánh tay còn đang kéo tay mình, có điều bởi vì cô quá thấp nên vừa kéo tay anh vừa đi có hơi bất tiện.
Anh không nhịn được mỉm cười.
Linh Vận không để ý, sau đó mới phát hiện anh đang nhìn cánh tay mình, chợt nhớ tới chuyện hôm kí túc xá.
Cô đã nói những gì?
Đại khái là mẹ của bạn trai cũ chê thấp, tuyển việc làm không cần một mét sáu trở xuống, đúng rồi, cái gì mà khuyết tật hạng ba nữa chứ.
Linh Vận lập tức buông tay, gõ đầu một cái thật đau, lại nói vớ vẩn nữa rồi.
Tôn Cẩn Nực đi bên cạnh, hỏi: "Linh Vận, bạn trai cậu tên gì?"
Vốn dĩ là hỏi Linh Vận, Ninh Tự Hàn lại ý tứ sâu xa nhìn cô.
Trước đó vì đi vội quá nên quên hỏi Linh Tu tên của em gái, vừa rồi bất đắc dĩ gọi hai tiếng Tiểu Linh, bây giờ nghĩ lại nghe rất êm tai.
Linh Vận a một tiếng, làm sao cô biết anh ta tên là gì, chỉ biết là bạn cùng phòng với anh trai, gãi đầu, lúng túng nhìn Tôn Cẩn Nặc.
"Ninh Tự Hàn." Ninh Tự Hàn trả lời, "bạn học", ngập ngừng, "cùng chuyên ngành với anh trai cô ấy."
Ba người ra khỏi trường gọi một chiếc xe, Tôn Cẩn ngồi ở ghế lái phụ, Linh Vận và Ninh Tự Hàn cùng nhau ngồi ở phía sau.
Trong xe không gian chật hẹp lại yên tĩnh, Linh Vận ngượng ngùng nhìn ra cửa sổ, Ninh Tự Hàn dựa vào ghế, khóe môi lại nhếch lên, hứng thú nhìn Linh Vận.
Linh Vận bị anh nhìn đến xấu hổ, khó chịu hỏi: "Anh nhìn em làm gì?"
Ninh Tự Hàn lấy tay xoa lông mày: "Không có, anh cảm thấy.."
"Cảm thấy gì?" Linh Vận hỏi theo bản năng.
Ninh Tự Hàn dường như đang tìm từ phù hợp: "Thú vị đi."
Tiếp theo lại nói: "Cũng trẻ con nữa."
Nói cô trẻ con nữa sao?
Khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng lên, nhìn anh nói: "Trẻ con mà anh còn tới."
Ninh Tự Hàn mỉm cười: "Em hiểu sai rồi, anh nói anh mà."
"A" Linh Vận không nói nữa, nhưng cứ ngồi như thế cũng hơi khó chịu, lại hỏi: "Anh trai em đâu?"
Ninh Tự Hàn: "Làm bài tập hộ anh rồi."
Linh Vận: "..."
Đúng là anh cô nhờ anh ta.
Có điều anh ta đã đồng ý anh trai cô, chắc chắn sẽ không để cô mất mặt. Tối nay có thể yên tâm giày vò anh ta.
Linh Vận cười thầm trong lòng.
Rất nhanh đã tới nơi, các bạn học đã đến phân nửa, lớp trưởng, bí thư chi bộ và ban cán sự ngồi cạnh nhau, Linh Vận để Ninh Tự Hàn ngồi xuống rồi kéo Tôn Cẩn Nặc đi vệ sinh.
Tôn Cẩn Nặc đầy ngưỡng mộ nhìn Linh Vận: "Ôi. Im im lặng lặng đùng một cái có bạn trai cũng không nói với tớ nha."
"Hâm mộ cậu thật đó."
Linh Vận ngượng ngùng, đi sát đến cạnh cô ấy, thấp giọng nói: "Lừa bọn họ thôi, chúng tớ đang đóng kịch."
"Đóng kịch?" Tôn Cẩn Nặc không kìm chế được, kinh ngạc thốt lên: "Cậu đùa hả?"
Linh Vận cười hì hì nói: "Vốn dĩ tớ định nhờ anh hai, dù gì cũng đâu ai biết anh ấy, rốt cuộc anh ấy lại nhờ bạn cùng phòng đến. Sao, có phải đã hạ gục được Đoạn Tinh Vũ không?"
Tôn Cẩn Nặc không ngờ Linh Vận có thể nghĩ ra cách này, cười nói: "Đúng đó. Anh ta vừa đẹp trai, lại còn cao hơn cậu ta, quan trọng là nghiên cứu sinh nữa."
Linh Vận vẻ mặt thẫn thờ, nói: "Không biết anh ấy có bạn gái chưa?"
Tôn Cẩn Nặc thấp giọng mắng: "Ngốc quá, nếu đã có bạn gái thì đời nào chịu đồng ý việc như thế này, để bạn gái biết chắc chắn chia tay rồi."
"Cũng đúng." Linh Vận suy nghĩ, gật đầu.
Tôn Cẩn Nặc huých tay cô, hỏi: "Thế nào, cậu có ý với người ta rồi phải không?"
Linh Vận xấu hổ, mắng: "Cậu đừng có nói nhảm."
Bình luận facebook