Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
Hai người đứng bên bờ biển một hồi, Tôn Cẩn Nặc đi qua tìm Linh Tu, rất nhanh Ninh Tự Hàn đã đi tới, hôm nay anh mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng, quần bãi biển, Linh Vận ngẩng đầu nhìn anh cười, vóc dáng anh trắng, mặc cái gì cũng đẹp.
"Chúng ta qua bên kia xem đi." Một tay cô kéo Ninh Tự Hàn, một tay chỉ chiếc cano xa xa, "Em cũng muốn lướt sóng."
"Đi." Ninh Tự Hàn dẫn cô qua.
Mặc dù Linh Vận đã từng chơi qua những hạng mục ở biển như thế này, nhưng dù sao cô cũng là người ở phương Bắc, những thứ này cũng không phổ biến, nên tâm trạng hết sức vui vẻ, bước chân cũng tương đối nhẹ nhàng, đi bên cạnh Ninh Tự Hàn, hai người một người cao một người thấp, để lại trên cát cái bóng đối lập rõ ràng.
Linh Vận lén quay đầu nhìn, ừm, rất tốt.
Hai người ngồi cano hơn một giờ, Linh Vận đứng ở đầu thuyền cảm nhận kích thích bị sóng biển vỗ vào người, tốc độ gió xuyên thẳng vào, cô nhắm mắt lại giang hai tay ra, mặc cho bọt nước văng tung tóe trên người, anh đứng sau lưng cô, cô có thể cảm giác được nhiệt độ trên người anh, thực sự thì không còn chuyện nào mãn nguyện hơn.
Từ trên cano đi xuống, khi nãy Linh Vận hướng về phía biển mà la to, lúc này cổ họng hơi khàn, cơ thể cũng không còn sức lực gì, giống như tất cả tinh lực thoáng một phát đã dùng hết.
Cô ôm cánh tay Ninh Tự Hàn làm nũng, "Em không đi được nữa."
Ninh Tự Hàn cúi đầu xuống hỏi cô: "Vậy làm sao đây, anh cõng em nhé?"
Linh Vận hơi xấu hổ gật đầu: "Ừm."
Ninh Tự Hàn ngồi xổm người xuống, Linh Vận leo lên lưng anh từ phía sau, Ninh Tự Hàn ra sức kéo tay cô hướng lên trên, "Ngồi lên vai."
Linh Vận "hả" một tiếng, Ninh Tự Hàn đứng đắn nghiêm túc nói: "Giống như con nít ấy."
Linh Vận rất nhanh phản ứng kịp, có hơi ngại ngùng, tuy nhiên khi còn nhỏ ba cô đã cõng cô như thế, cô xấu hổ nói: "Hay là thôi đi."
Ninh Tự Hàn: "Sợ anh làm em ngã sao?"
Linh Vận lắc đầu, ghé vào trên lưng anh hỏi: "Thật?"
Ninh Tự Hàn "ừ" một tiếng, "Em thử xem."
Linh Vận nghe xong nhanh chóng dùng cả tay lẫn chân leo lên, trực tiếp ngồi trên vai anh, lúc này tầm mắt của cô đã rộng lớn bao la mà trước nay chưa từng có, cô chỉ vào chiếc thuyền buồm xa xa ngoài biển kia, nói: "Anh xem này, em có thể nhìn thấy rất xa."
Một tay Ninh Tự Hàn nắm chặt cổ chân cô, tay còn lại cầm theo giày của cô, ngẩng đầu nhìn: "Thật sao?"
Một tay Linh Vận vịn trên đầu anh, một tay chỉ ra biển: "Đúng vậy đó, có hải âu nữa, rất nhiều, rất nhiều."
Cô nói đến nỗi kích động, không nhịn được huơ huơ chân, "Nếu em có thể bay qua thì tốt."
"Muốn ra đó, ngày mai chúng ta cũng có thể đi."
"Phải không?" Linh Vận phấn khởi nói, "Vậy chúng ta đi theo thuyền đánh cá đi, chúng ta cũng phải đánh cá."
....
Ninh Tự Hàn cõng Linh Vận đi, cứ như vậy hai người đi dạo trên cát cạnh bãi biển, Linh Vận hăng hái nói líu ríu không ngừng, Ninh Tự Hàn đi chầm chậm ung dung.
Thỉnh thoảng có người đi ngang qua đều có cặp mắt hâm mộ.
Một đôi nhìn giống như là người yêu đi lướt qua bọn họ, cô gái trông thấy Linh Vận ngồi trên vai anh, lập tức làm nũng với bạn trai đi cùng, cậu trai kia không hề liếc mắt nhìn đã nói cộc lốc: "Cũng không nhìn xem em cao bao nhiêu!"
...
Linh Vận lắc lư chân, cười hì hì, hóa ra thấp cũng có phúc lợi đặc thù thế này.
Hai người rất nhanh đến chỗ dựng lều, Tôn Cẩn Nặc đang nghịch nước với Linh Tu, cô thoáng nhìn qua Linh Vận, ánh mắt đầy ngưỡng mộ, tầm mắt dần dần dời sang Linh Tu.
Sắc mặt Linh Tu lập tức đen lại, ánh mắt lướt qua người cô từ trên xuống dưới, nhẹ nhàng nói: "Chú ý cân nặng của mình."
Tôn Cẩn Nặc thè lưỡi, đi đến bên cạnh Linh Tu, "Vậy anh thử cõng em đi."
Linh Tu liếc mắt nhìn Ninh Tự Hàn, luôn cảm thấy cậu ta khiêu khích mình, hít sâu một hơi, trực tiếp "bế công chúa" Tôn Cẩn Nặc, sải bước đi tới ghế trúc bên cạnh đặt cô xuống.
*Bế công chúa là như vầy nè:
Lần đầu tiên Tôn Cẩn Nặc được người bế như thế này, cô bị dọa la lên, "Đàn anh, anh mau thả em xuống." Mặc dù miệng la lên nhưng tay lại gắt gao ôm cổ anh, hận không thể vĩnh viễn cũng không buông ra.
Sau khi Linh Tu đặt cô xuống ghế thì không ngừng thở hổn hển, "Người em thịt thế này, không giảm không được."
Tôn Cẩn Nặc níu tay anh, đôi mắt ươn ướt nhìn anh, có phần đùa giỡn hỏi: "Vậy em gầy, anh sẽ lấy em sao?"
Linh Tu trầm mặc nhìn cô, bực bội nói: "Thích không cần gầy cũng sẽ lấy." Nói xong anh xoay người đi ra bờ biển.
Lúc này Linh Vận đã được Ninh Tự Hàn buông ra, nhìn Tôn Cẩn Nặc nói: "Anh hai thật tuyệt, vậy mà có thế "bế công chúa" cậu, oa oa oa, thật hâm mộ."
Ninh Tự Hàn đứng bên cạnh im lặng nhìn cô, "bế công chúa" rất hiếm ư?
Bất cứ lúc nào anh cũng có thể, với lại thời gian còn lâu hơn.
Mặt Tôn Cẩn Nặc vẫn ửng hồng, vóc người cô trắng, khi xấu hổ lại xinh đẹp vô cùng, nhất là hai lúm đồng tiền nhàn nhạt bên khóe miệng, thực sự là đẹp hơn các minh tinh rất nhiều.
Cô ấy nhìn Linh Vận nói: "Cậu muốn bế công chúa cũng đơn giản thôi, chị đây cũng có thể bế cậu."
Linh Vận: "..."
Đến tối bốn người đều ăn tối ở nhà Ninh Tự Hàn, sau khi ăn xong mọi người ngồi trên ghế sofa thảo luận hôm sau muốn đi đâu chơi.
Linh Vận muốn ngồi du thuyền, Tôn Cẩn Nặc thì muốn đạp xe trên cát, Ninh Tự Hàn và Linh Tu thế nào cũng được, thế nên thảo luận mãi vẫn không đưa ra được quyết định.
Cuối cùng Linh Vận và Tôn Cẩn Nặc định oẳn tù tì để xem sẽ làm gì.
"Kéo, búa,..."
"Bao."
Linh Vận và Tôn Cẩn Nặc chơi, ba ván liên tiếp đều là Linh Vận thắng, cô vui vẻ la to: "Chúng ta ngồi du thuyền."
Ninh Tự Hàn ngồi bên cạnh, nét mặt cưng chiều nhìn cô, còn lấy tay gom tóc lại cho cô, "Được, đi du thuyền."
Tôn Cẩn Nặc không vui "hừ" một tiếng, "Vô vị." Cô đứng dậy đi đến kéo Linh Tu, "Anh cũng thích ngồi du thuyền sao?"
Linh Tu đang cúi đầu xem điện thoại, không nhịn được nói một câu: "Đợi lúc về lại đạp xe không được à?"
"Cái này có gì mà tranh giành?"
Sắc mặt Tôn Cẩn Nặc thay đổi, có phần sượng mặt, tiện tay cầm cái gối bên cạnh ném vào người Linh Tu, đứng lên đi ra ngoài.
Linh Vận cảm thấy mình gây họa rồi, vừa định đuổi theo đã thấy Linh Tu đứng dậy, sắc mặt lạnh như băng, giống như anh đang tức giận, anh nói: "Để anh đi."
Linh Vận lúng túng đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng anh hai dặn dò: "Vậy anh cũng đừng nổi giận với cô ấy."
"Làm sao bây giờ?" Linh Vận khó xử nhìn Ninh Tự Hàn, "Có phải em nói sai không?"
Ninh Tự Hàn kéo cô ngồi xuống, nói: "Không liên quan đến em."
Linh Vận thở dài, luôn cảm thấy mình đã phạm sai lầm lớn.
Linh Tu sải bước ra ngoài, không bao lâu đã kéo Tôn Cẩn Nặc lại, lớn tiếng quát: "Em làm cái gì vậy, trẻ con sao?"
"Vì chút chuyện thế này mà chạy ra ngoài?"
Tôn Cẩn Nặc ấm ức nhìn anh, mắt vẫn còn rưng rưng, nói: "Em biết em tới đây là dư thừa, em về là được chứ gì?"
Linh Tu cau mày, "Đây là em nói, về thì về."
Quả nhiên Linh Tu không kiên nhẫn với cô dù chỉ một chút, ngay cả khi cô nói về anh cũng không giữ lại, trong lòng nén giận, Tôn Cẩn Nặc nói: "Vậy anh buông em ra, em ra sân bay."
Linh Tu cười khẩy, "Nói đùa cái gì vậy, muộn thế này còn chuyến bay nào à?"
Tôn Cẩn Nặc: "Vậy em tự ra khách sạn, không cần anh quản."
Linh Tu không nói lời nào cũng không chịu buông cô ra, cứ như vậy lôi cô về khách sạn.
Vừa rồi anh nhận được tin nhắn của ba, nói mẹ tự tử, bây giờ người vẫn còn ở bệnh viện, có điều đã không sao rồi, nói anh mau chóng trở về, hiện tại vẫn không biết sự tình ra sao, nào có tâm trạng để tâm đến tính khí của Tôn Cẩn Nặc.
Ban đầu anh muốn nói cho Linh Vận, nhưng ba lại năm lần bảy lượt dặn đừng để em gái biết, hiện giờ trong đầu anh rất hỗn loạn, vẫn là đợi đến khi trở về biết rõ tình hình rồi nói cũng không muộn.
Ngày hôm sau, ăn xong bữa sáng vẫn không thấy bọn anh hai đi qua, Linh Vận gọi điện thoại cho anh, cũng không ai nghe máy, cô khó hiểu, lẩm bẩm: "Chuyện gì xảy ra vậy nhỉ, sao anh hai không nghe máy?"
Ninh Tự Hàn đã biết chuyện bọn Linh Tu ra sân bay, Linh Tu chỉ nói trong nhà có việc, bảo anh chăm sóc Linh Vận, không nói cụ thể nguyên nhân gì.
Lúc này anh không biết mở miệng nói như thế nào.
Linh Vận lại gọi cho Tôn Cẩn Nặc, vẫn không ai nghe máy, cô nghi hoặc nhìn Ninh Tự Hàn: "Có khi nào Nặc Nặc vẫn còn tức giận không?"
"Chúng ta đi qua tìm bọn họ đi?"
Ninh Tự Hàn đắn đo trả lời: "Bọn họ về rồi."
Linh Vận cau mày, chuyện này quá đột ngột, "Vì sao?"
"Là bởi vì chuyện không đạp xe bãi biển ư?"
"Vậy em sẽ không ngồi du thuyền nữa, hôm nay đạp xe không được sao."
Ninh Tự Hàn đáp qua loa: "Có lẽ trong nhà có việc."
Linh Vận tự nói với mình: "Tim Nặc Nặc lớn lắm, không đến mức chỉ vì chút chuyện này đã chạy về đâu, anh nghe từ đâu vậy?"
Ninh Tự Hàn: "Anh em gọi điện thoại cho anh, lúc đó em vẫn chưa dậy, có khi bây giờ máy bay đã cất cánh rồi."
Linh Vận: "..."
Cô có hơi mất mát thở dài: "Haizz."
Ninh Tự Hàn kéo cô, "Chúng ta đi ngồi du thuyền thôi, dù gì bọn họ cũng đi rồi."
Linh Vận không vui lắm, nhưng người cũng đã đi, cô cũng hết cách, đành phải gật đầu đồng ý.
Hơn ba giờ chiều cô mới nhận được điện thoại của Linh Tu, Linh Vận lập tức hỏi: "Sao anh lại về vậy?"
"Cũng không nói cho em một tiếng, nói cho em, em cùng về với anh."
Linh Tu nhàn nhạt trả lời: "Em về làm gì, ở đó chơi đi, vốn dĩ anh cũng không muốn đi, thấy Ninh Tự Hàn coi như cũng được, liền cùng Tôn Cẩn Nặc trở về."
Nghe anh hai nhắc đến Tôn Cẩn Nặc, theo bản năng cô hỏi, "Nặc Nặc sao rồi? Còn tức giận không?"
Linh Tu: "Không có chuyện gì, chút chuyện nhỏ thế này có thể giận mãi sao!"
Anh nói như thế khiến Linh Vận yên tâm, "Vậy hai người lại đến chứ?"
Linh Tu: "Mấy ngày nữa lại đến, em cứ chơi cho vui đi."
Cô định cúp máy trước, lại nhớ đến việc mình gửi mấy tin nhắn cho mẹ đều không nhận được phản hồi, lo lắng dặn dò: "Anh hai, anh về thì nhìn một chút, sao em gửi tin nhắn cho mẹ nhưng mẹ không trả lời, là mẹ đã ra ngoài hay là không có thời gian?"
"Trước đó còn bảo em một ngày ba tin nhắn một cuộc gọi báo bình an nữa, trái lại giờ mẹ lại không hồi âm."
Linh Tu: "Biết rồi, anh đã về nhà."
Đúng là kì lạ mà?
Linh Vận hơi nghi hoặc, anh hai đã hơn một năm không về nhà, sao bây giờ lại về rồi, có điều nghĩ lại, dù sao mẹ cũng vừa cho anh một tấm thẻ, anh trở về cũng rất bình thường.
Cô dặn: "Vậy anh cũng đừng chọc mẹ tức giận đó."
"Biết rồi." Linh Tu mắng một câu, "Sớm biết em phiền thế này đã gả quách đi cho rồi."
...
Hai anh em trò chuyện chốc lát rồi cúp máy, Linh Vận ngẩn người nhìn màn hình điện thoại một lúc, cảm thấy thật kì lạ, nhưng lại không nói được kì lạ ở chỗ nào.
Đến tối rốt cuộc Linh Vận cũng gọi điện thoại cho bà Linh, hai người gọi video một lát, không biết xảy ra chuyện gì mà sắc mặt bà không tốt lắm, cô định hỏi vài câu, bà lấy lí do trong nhà có khách cúp máy.
Linh Vận chẳng hiểu tại sao lẩm bẩm hai câu, thấy Ninh Tự Hàn gọi cô trong nháy mắt đã quên luôn chuyện này.
"Chúng ta qua bên kia xem đi." Một tay cô kéo Ninh Tự Hàn, một tay chỉ chiếc cano xa xa, "Em cũng muốn lướt sóng."
"Đi." Ninh Tự Hàn dẫn cô qua.
Mặc dù Linh Vận đã từng chơi qua những hạng mục ở biển như thế này, nhưng dù sao cô cũng là người ở phương Bắc, những thứ này cũng không phổ biến, nên tâm trạng hết sức vui vẻ, bước chân cũng tương đối nhẹ nhàng, đi bên cạnh Ninh Tự Hàn, hai người một người cao một người thấp, để lại trên cát cái bóng đối lập rõ ràng.
Linh Vận lén quay đầu nhìn, ừm, rất tốt.
Hai người ngồi cano hơn một giờ, Linh Vận đứng ở đầu thuyền cảm nhận kích thích bị sóng biển vỗ vào người, tốc độ gió xuyên thẳng vào, cô nhắm mắt lại giang hai tay ra, mặc cho bọt nước văng tung tóe trên người, anh đứng sau lưng cô, cô có thể cảm giác được nhiệt độ trên người anh, thực sự thì không còn chuyện nào mãn nguyện hơn.
Từ trên cano đi xuống, khi nãy Linh Vận hướng về phía biển mà la to, lúc này cổ họng hơi khàn, cơ thể cũng không còn sức lực gì, giống như tất cả tinh lực thoáng một phát đã dùng hết.
Cô ôm cánh tay Ninh Tự Hàn làm nũng, "Em không đi được nữa."
Ninh Tự Hàn cúi đầu xuống hỏi cô: "Vậy làm sao đây, anh cõng em nhé?"
Linh Vận hơi xấu hổ gật đầu: "Ừm."
Ninh Tự Hàn ngồi xổm người xuống, Linh Vận leo lên lưng anh từ phía sau, Ninh Tự Hàn ra sức kéo tay cô hướng lên trên, "Ngồi lên vai."
Linh Vận "hả" một tiếng, Ninh Tự Hàn đứng đắn nghiêm túc nói: "Giống như con nít ấy."
Linh Vận rất nhanh phản ứng kịp, có hơi ngại ngùng, tuy nhiên khi còn nhỏ ba cô đã cõng cô như thế, cô xấu hổ nói: "Hay là thôi đi."
Ninh Tự Hàn: "Sợ anh làm em ngã sao?"
Linh Vận lắc đầu, ghé vào trên lưng anh hỏi: "Thật?"
Ninh Tự Hàn "ừ" một tiếng, "Em thử xem."
Linh Vận nghe xong nhanh chóng dùng cả tay lẫn chân leo lên, trực tiếp ngồi trên vai anh, lúc này tầm mắt của cô đã rộng lớn bao la mà trước nay chưa từng có, cô chỉ vào chiếc thuyền buồm xa xa ngoài biển kia, nói: "Anh xem này, em có thể nhìn thấy rất xa."
Một tay Ninh Tự Hàn nắm chặt cổ chân cô, tay còn lại cầm theo giày của cô, ngẩng đầu nhìn: "Thật sao?"
Một tay Linh Vận vịn trên đầu anh, một tay chỉ ra biển: "Đúng vậy đó, có hải âu nữa, rất nhiều, rất nhiều."
Cô nói đến nỗi kích động, không nhịn được huơ huơ chân, "Nếu em có thể bay qua thì tốt."
"Muốn ra đó, ngày mai chúng ta cũng có thể đi."
"Phải không?" Linh Vận phấn khởi nói, "Vậy chúng ta đi theo thuyền đánh cá đi, chúng ta cũng phải đánh cá."
....
Ninh Tự Hàn cõng Linh Vận đi, cứ như vậy hai người đi dạo trên cát cạnh bãi biển, Linh Vận hăng hái nói líu ríu không ngừng, Ninh Tự Hàn đi chầm chậm ung dung.
Thỉnh thoảng có người đi ngang qua đều có cặp mắt hâm mộ.
Một đôi nhìn giống như là người yêu đi lướt qua bọn họ, cô gái trông thấy Linh Vận ngồi trên vai anh, lập tức làm nũng với bạn trai đi cùng, cậu trai kia không hề liếc mắt nhìn đã nói cộc lốc: "Cũng không nhìn xem em cao bao nhiêu!"
...
Linh Vận lắc lư chân, cười hì hì, hóa ra thấp cũng có phúc lợi đặc thù thế này.
Hai người rất nhanh đến chỗ dựng lều, Tôn Cẩn Nặc đang nghịch nước với Linh Tu, cô thoáng nhìn qua Linh Vận, ánh mắt đầy ngưỡng mộ, tầm mắt dần dần dời sang Linh Tu.
Sắc mặt Linh Tu lập tức đen lại, ánh mắt lướt qua người cô từ trên xuống dưới, nhẹ nhàng nói: "Chú ý cân nặng của mình."
Tôn Cẩn Nặc thè lưỡi, đi đến bên cạnh Linh Tu, "Vậy anh thử cõng em đi."
Linh Tu liếc mắt nhìn Ninh Tự Hàn, luôn cảm thấy cậu ta khiêu khích mình, hít sâu một hơi, trực tiếp "bế công chúa" Tôn Cẩn Nặc, sải bước đi tới ghế trúc bên cạnh đặt cô xuống.
*Bế công chúa là như vầy nè:
Lần đầu tiên Tôn Cẩn Nặc được người bế như thế này, cô bị dọa la lên, "Đàn anh, anh mau thả em xuống." Mặc dù miệng la lên nhưng tay lại gắt gao ôm cổ anh, hận không thể vĩnh viễn cũng không buông ra.
Sau khi Linh Tu đặt cô xuống ghế thì không ngừng thở hổn hển, "Người em thịt thế này, không giảm không được."
Tôn Cẩn Nặc níu tay anh, đôi mắt ươn ướt nhìn anh, có phần đùa giỡn hỏi: "Vậy em gầy, anh sẽ lấy em sao?"
Linh Tu trầm mặc nhìn cô, bực bội nói: "Thích không cần gầy cũng sẽ lấy." Nói xong anh xoay người đi ra bờ biển.
Lúc này Linh Vận đã được Ninh Tự Hàn buông ra, nhìn Tôn Cẩn Nặc nói: "Anh hai thật tuyệt, vậy mà có thế "bế công chúa" cậu, oa oa oa, thật hâm mộ."
Ninh Tự Hàn đứng bên cạnh im lặng nhìn cô, "bế công chúa" rất hiếm ư?
Bất cứ lúc nào anh cũng có thể, với lại thời gian còn lâu hơn.
Mặt Tôn Cẩn Nặc vẫn ửng hồng, vóc người cô trắng, khi xấu hổ lại xinh đẹp vô cùng, nhất là hai lúm đồng tiền nhàn nhạt bên khóe miệng, thực sự là đẹp hơn các minh tinh rất nhiều.
Cô ấy nhìn Linh Vận nói: "Cậu muốn bế công chúa cũng đơn giản thôi, chị đây cũng có thể bế cậu."
Linh Vận: "..."
Đến tối bốn người đều ăn tối ở nhà Ninh Tự Hàn, sau khi ăn xong mọi người ngồi trên ghế sofa thảo luận hôm sau muốn đi đâu chơi.
Linh Vận muốn ngồi du thuyền, Tôn Cẩn Nặc thì muốn đạp xe trên cát, Ninh Tự Hàn và Linh Tu thế nào cũng được, thế nên thảo luận mãi vẫn không đưa ra được quyết định.
Cuối cùng Linh Vận và Tôn Cẩn Nặc định oẳn tù tì để xem sẽ làm gì.
"Kéo, búa,..."
"Bao."
Linh Vận và Tôn Cẩn Nặc chơi, ba ván liên tiếp đều là Linh Vận thắng, cô vui vẻ la to: "Chúng ta ngồi du thuyền."
Ninh Tự Hàn ngồi bên cạnh, nét mặt cưng chiều nhìn cô, còn lấy tay gom tóc lại cho cô, "Được, đi du thuyền."
Tôn Cẩn Nặc không vui "hừ" một tiếng, "Vô vị." Cô đứng dậy đi đến kéo Linh Tu, "Anh cũng thích ngồi du thuyền sao?"
Linh Tu đang cúi đầu xem điện thoại, không nhịn được nói một câu: "Đợi lúc về lại đạp xe không được à?"
"Cái này có gì mà tranh giành?"
Sắc mặt Tôn Cẩn Nặc thay đổi, có phần sượng mặt, tiện tay cầm cái gối bên cạnh ném vào người Linh Tu, đứng lên đi ra ngoài.
Linh Vận cảm thấy mình gây họa rồi, vừa định đuổi theo đã thấy Linh Tu đứng dậy, sắc mặt lạnh như băng, giống như anh đang tức giận, anh nói: "Để anh đi."
Linh Vận lúng túng đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng anh hai dặn dò: "Vậy anh cũng đừng nổi giận với cô ấy."
"Làm sao bây giờ?" Linh Vận khó xử nhìn Ninh Tự Hàn, "Có phải em nói sai không?"
Ninh Tự Hàn kéo cô ngồi xuống, nói: "Không liên quan đến em."
Linh Vận thở dài, luôn cảm thấy mình đã phạm sai lầm lớn.
Linh Tu sải bước ra ngoài, không bao lâu đã kéo Tôn Cẩn Nặc lại, lớn tiếng quát: "Em làm cái gì vậy, trẻ con sao?"
"Vì chút chuyện thế này mà chạy ra ngoài?"
Tôn Cẩn Nặc ấm ức nhìn anh, mắt vẫn còn rưng rưng, nói: "Em biết em tới đây là dư thừa, em về là được chứ gì?"
Linh Tu cau mày, "Đây là em nói, về thì về."
Quả nhiên Linh Tu không kiên nhẫn với cô dù chỉ một chút, ngay cả khi cô nói về anh cũng không giữ lại, trong lòng nén giận, Tôn Cẩn Nặc nói: "Vậy anh buông em ra, em ra sân bay."
Linh Tu cười khẩy, "Nói đùa cái gì vậy, muộn thế này còn chuyến bay nào à?"
Tôn Cẩn Nặc: "Vậy em tự ra khách sạn, không cần anh quản."
Linh Tu không nói lời nào cũng không chịu buông cô ra, cứ như vậy lôi cô về khách sạn.
Vừa rồi anh nhận được tin nhắn của ba, nói mẹ tự tử, bây giờ người vẫn còn ở bệnh viện, có điều đã không sao rồi, nói anh mau chóng trở về, hiện tại vẫn không biết sự tình ra sao, nào có tâm trạng để tâm đến tính khí của Tôn Cẩn Nặc.
Ban đầu anh muốn nói cho Linh Vận, nhưng ba lại năm lần bảy lượt dặn đừng để em gái biết, hiện giờ trong đầu anh rất hỗn loạn, vẫn là đợi đến khi trở về biết rõ tình hình rồi nói cũng không muộn.
Ngày hôm sau, ăn xong bữa sáng vẫn không thấy bọn anh hai đi qua, Linh Vận gọi điện thoại cho anh, cũng không ai nghe máy, cô khó hiểu, lẩm bẩm: "Chuyện gì xảy ra vậy nhỉ, sao anh hai không nghe máy?"
Ninh Tự Hàn đã biết chuyện bọn Linh Tu ra sân bay, Linh Tu chỉ nói trong nhà có việc, bảo anh chăm sóc Linh Vận, không nói cụ thể nguyên nhân gì.
Lúc này anh không biết mở miệng nói như thế nào.
Linh Vận lại gọi cho Tôn Cẩn Nặc, vẫn không ai nghe máy, cô nghi hoặc nhìn Ninh Tự Hàn: "Có khi nào Nặc Nặc vẫn còn tức giận không?"
"Chúng ta đi qua tìm bọn họ đi?"
Ninh Tự Hàn đắn đo trả lời: "Bọn họ về rồi."
Linh Vận cau mày, chuyện này quá đột ngột, "Vì sao?"
"Là bởi vì chuyện không đạp xe bãi biển ư?"
"Vậy em sẽ không ngồi du thuyền nữa, hôm nay đạp xe không được sao."
Ninh Tự Hàn đáp qua loa: "Có lẽ trong nhà có việc."
Linh Vận tự nói với mình: "Tim Nặc Nặc lớn lắm, không đến mức chỉ vì chút chuyện này đã chạy về đâu, anh nghe từ đâu vậy?"
Ninh Tự Hàn: "Anh em gọi điện thoại cho anh, lúc đó em vẫn chưa dậy, có khi bây giờ máy bay đã cất cánh rồi."
Linh Vận: "..."
Cô có hơi mất mát thở dài: "Haizz."
Ninh Tự Hàn kéo cô, "Chúng ta đi ngồi du thuyền thôi, dù gì bọn họ cũng đi rồi."
Linh Vận không vui lắm, nhưng người cũng đã đi, cô cũng hết cách, đành phải gật đầu đồng ý.
Hơn ba giờ chiều cô mới nhận được điện thoại của Linh Tu, Linh Vận lập tức hỏi: "Sao anh lại về vậy?"
"Cũng không nói cho em một tiếng, nói cho em, em cùng về với anh."
Linh Tu nhàn nhạt trả lời: "Em về làm gì, ở đó chơi đi, vốn dĩ anh cũng không muốn đi, thấy Ninh Tự Hàn coi như cũng được, liền cùng Tôn Cẩn Nặc trở về."
Nghe anh hai nhắc đến Tôn Cẩn Nặc, theo bản năng cô hỏi, "Nặc Nặc sao rồi? Còn tức giận không?"
Linh Tu: "Không có chuyện gì, chút chuyện nhỏ thế này có thể giận mãi sao!"
Anh nói như thế khiến Linh Vận yên tâm, "Vậy hai người lại đến chứ?"
Linh Tu: "Mấy ngày nữa lại đến, em cứ chơi cho vui đi."
Cô định cúp máy trước, lại nhớ đến việc mình gửi mấy tin nhắn cho mẹ đều không nhận được phản hồi, lo lắng dặn dò: "Anh hai, anh về thì nhìn một chút, sao em gửi tin nhắn cho mẹ nhưng mẹ không trả lời, là mẹ đã ra ngoài hay là không có thời gian?"
"Trước đó còn bảo em một ngày ba tin nhắn một cuộc gọi báo bình an nữa, trái lại giờ mẹ lại không hồi âm."
Linh Tu: "Biết rồi, anh đã về nhà."
Đúng là kì lạ mà?
Linh Vận hơi nghi hoặc, anh hai đã hơn một năm không về nhà, sao bây giờ lại về rồi, có điều nghĩ lại, dù sao mẹ cũng vừa cho anh một tấm thẻ, anh trở về cũng rất bình thường.
Cô dặn: "Vậy anh cũng đừng chọc mẹ tức giận đó."
"Biết rồi." Linh Tu mắng một câu, "Sớm biết em phiền thế này đã gả quách đi cho rồi."
...
Hai anh em trò chuyện chốc lát rồi cúp máy, Linh Vận ngẩn người nhìn màn hình điện thoại một lúc, cảm thấy thật kì lạ, nhưng lại không nói được kì lạ ở chỗ nào.
Đến tối rốt cuộc Linh Vận cũng gọi điện thoại cho bà Linh, hai người gọi video một lát, không biết xảy ra chuyện gì mà sắc mặt bà không tốt lắm, cô định hỏi vài câu, bà lấy lí do trong nhà có khách cúp máy.
Linh Vận chẳng hiểu tại sao lẩm bẩm hai câu, thấy Ninh Tự Hàn gọi cô trong nháy mắt đã quên luôn chuyện này.
Bình luận facebook