Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ban-gai-toi-la-meo-1
Chương 1: Có khả năng tôi đang nuôi một con mèo giả
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Hôm nay, cô bạn gái yêu xa một năm rưỡi đã bay tới Thượng Hải để gặp anh. Anh cực kỳ vui vẻ nên sung sướng bỏ lại đám bạn đồng nghiệp cuồng làm việc đang mê muội làm thêm giờ. Trên đường, từng giây phút đều làm cho người ta cảm thấy anh đang đi về nhà với tốc độ bàn thờ.
Vừa rồi... Được rồi, quay lại đoạn vừa rồi cho chúng ta xem lại nào.
Lý Khoa đứng trước cánh cửa chống trộm được sơn màu xanh, chất lượng còn rất tốt của nhà mình. Căn phòng mới được sửa chữa xong, ngay cả bức tường bên cạnh cũng trắng tới chói mắt. Ở cửa có một giá để giày mới tinh, trên đó bày một đôi dép nam màu xanh đậm và một đôi giày da nữ nhỏ nhắn, tinh xảo màu đỏ.
Khi đi tới cửa nhà mình, Lý Khoa mới bắt đầu hơi lo lắng, anh nhìn cửa chống trộm vẫn chưa xé màng bảo vệ rồi nhe răng, trợn mắt làm ra mấy vẻ mặt khác nhau, xác định vành mắt đen thui và bọng mắt do phải thức đêm lâu ngày mà có không hề gây ảnh hưởng tới vẻ đẹp trai của mình thì anh mới rút chìa khóa trong túi ra rồi từ từ vặn ổ khóa, đẩy cửa vào.
Sau khi vào cửa, Lý Khoa đối diện với cánh cửa nhà mình, suy nghĩ ba giây về cuộc đời rồi mới cởi ác khoác, treo trên giá ở cửa và đi vào phòng khách.
Cô bạn gái thơm tho, mềm mại đã lâu không gặp của anh đang ngồi trên ghế sô pha vuốt lông cho boss mèo. Boss mèo sung sướng tới mức râu mép rung rung, chân duỗi thẳng, ngáy grừ grừ vô cùng thỏa mãn.
Tâm trạng hơi khẩn trương của Lý Khoa lập tức bình tĩnh lại, trong lòng tràn ngập sự ngọt ngào và thỏa mãn: “Tiểu...”
Một luồng ánh sáng trắng không biết từ đâu xuất hiện chợt lóe qua. Cảnh tượng trước mặt đột nhiên biến hóa, cô bạn gái thơm thơm, mềm mại chợt đổi vị trí với boss mèo.
Lý Khoa sải bước tiến đến, lôi boss mèo từ dưới người bạn gái lên, nửa câu còn lại vẫn nghẹn trong cổ phun ra một cách kỳ dị: “... Kha?!”
“Meo?”
Boss mèo đang nằm trong lòng Lý Khoa kêu một tiếng thê thảm. Lý trí của Lý Khoa nhanh chóng quay về, anh ngẩng đầu lên nhìn cái đèn tuýp sau khi lóe lên một luồng ánh sáng trắng thì vẫn mang theo tinh thần “người tàn mà chí không tàn”, dùng ánh sáng của bản thân chiếu rọi căn phòng: “Ánh sáng trắng... vừa rồi là do đèn tuýp bị nổ sao?!”
Cô bạn gái ngồi trên sô pha bĩu môi, cặp kính cận dáng vuông lệch xuống má, để lộ ra đôi mắt cận độ cao, trước mắt mờ ảo làm cho hai mắt cô trở nên long lanh, đôi lông mày hơi nhíu lại trông rất đáng thương, vô tội, cứ như Lý Khoa và boss mèo cấu kết với nhau để bắt nạt cô vậy.
Ý thức được sau khi đèn tuýp nổ rồi lóe lên ánh sáng trắng thì phản ứng của bạn gái không giống bình thường, Lý Khoa, chàng trai chuyên ngành kỹ thuật thành thật, cẩn trọng đưa tay về phía bạn gái: “Tiểu sư muội đừng sợ, đèn tuýp bị hỏng thôi mà, anh lấy thang đến rồi sửa là được.”
Lý Khoa, người bạn trai có trình độ level max, an ủi bạn gái xong lại không ngờ bạn gái được đằng chân lân đằng đầu, cô dùng hai cánh tay vô cùng mềm mại ôm lấy cái tay đang đưa ra của Lý Khoa, đồng thời còn dùng gò má cọ mấy lần. Sau đó cô ngẩng đầu, dùng cặp mắt to long lanh ngập nước kia nhìn Lý Khoa như lấy lòng.
Đầu óc của Lý Khoa như bị đông cứng lại.
Là một thằng đàn ông đi làm kỹ thuật với đàn anh, hai năm trước Lý Khoa và đàn anh được trường học mời về để diễn thuyết một bài nhằm thu hút các sinh viên mới nhảy hố, lúc đó anh mới quen cô bạn gái bây giờ. Hai người vừa gặp mà như quen biết từ lâu, bắt đầu liên hệ với nhau qua thư, cho tới bây giờ, hai người đã yêu xa được một năm rưỡi, chưa từng xảy ra vấn đề gì về tình cảm và sinh lý cả. Cách đây không lâu, bạn gái mới tốt nghiệp, xuất phát từ việc suy nghĩ cho tương lai của hai người, cô định tìm việc làm ở Thượng Hải này.
Tuy rằng tình cảm vẫn luôn tăng tiến ổn định nhưng đã yêu nhau lâu như vậy mà tiếp xúc thân mật nhất của hai người cũng chỉ là nắm tay. Lý Khoa vốn đã độc thân suốt hai mươi hai năm, giờ đây không phải không muốn để mối quan hệ của hai người tiến thêm một bước, chỉ là...
Bạn gái có khuôn mặt rất trẻ con, đeo kính mắt, mặc đồ công sở gì vào cũng giống mấy em loli mặc đồ cosplay. Mỗi lần hai người ra ngoài, Lý Khoa đều cảm thấy mình như ông chú dẫn theo cháu gái mới học cấp hai xong, chuẩn bị lên cấp ba ra ngoài đi chơi công viên trò chơi vậy. Bản thân Lý Khoa cũng cảm thấy, bạn gái mình ngoại trừ tuổi tác ra thì chỗ nào cũng nhỏ, bởi vậy anh cũng không muốn chủ động để mối quan hệ tiến thêm một bước.
Anh căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt. Sau khi bạn gái đến Thượng Hải lại chủ động như vậy, có phải anh có thể thuận thế đẩy mối quan hệ tiến thêm một bước hay không? Cứ thuận theo chiều gió mà bị đẩy ngã thôi?
Mãi tới khi bắt đầu tưởng tượng lung tung thì boss mèo đang ở trong lồng ngực Lý Khoa đột nhiên bắt đầu uốn tới ẹo lui.
Lý Khoa dùng một tay để nâng boss mèo nặng tới bốn cân, anh chợt cảm thấy như mình đang nâng cả thế giới vậy, nhất thời anh đã ném hết chuyện sửa đèn tuýp và chuyện đẩy ngã hay bị đẩy ngã ra sau đầu.
Lý Khoa dùng sức rút tay ra khỏi vòng tay của bạn gái rồi xoa lên mái tóc mềm mại của cô. Anh nhét boss mèo vào lòng bạn gái rồi dịu dàng nói: “Tiểu sư muội, em trông Lý Cẩu Đản một lát, anh đi luộc ít ức gà.”
“Ngao meo!”
Nói tới ức gà luộc thì trong nháy mắt, bạn gái đang ngồi trên ghế sô pha chợt kêu lên một tiếng. Trong chớp mắt, Lý Khoa cảm thấy trong mắt của cô đều là những vì sao sáng.
Cô bạn gái vẫn luôn yêu thương Lý Cẩu Đản như yêu Lý Khoa chợt có thái độ rất khác thường, cô không hề đón lấy boss mèo mà tùy tiện để boss mèo nặng bốn cân trượt từ bụng của cô xuống đùi.
Boss mèo “bị” trượt xuống đùi vô cùng bất mãn, nó duỗi vuốt ra lay cánh tay Lý Khoa, kêu meo meo không ngừng.
Lý Khoa nghiêm mặt lại, boss mèo và bạn gái tranh giành sự sủng ái, lúc này đây nhất định phải giúp người thân chứ không cần phải nói đạo lý làm gì: “Lý Cẩu Đản, con...”
“Meo…”
Bạn gái đang ngồi trên ghế sô pha chợt kêu một tiếng y như mèo.
“... Tiểu sư muội?”
“Meo!”
Boss mèo đứng trên ghế sô pha y như người kêu một tiếng.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Vừa rồi... Được rồi, quay lại đoạn vừa rồi cho chúng ta xem lại nào.
Lý Khoa đứng trước cánh cửa chống trộm được sơn màu xanh, chất lượng còn rất tốt của nhà mình. Căn phòng mới được sửa chữa xong, ngay cả bức tường bên cạnh cũng trắng tới chói mắt. Ở cửa có một giá để giày mới tinh, trên đó bày một đôi dép nam màu xanh đậm và một đôi giày da nữ nhỏ nhắn, tinh xảo màu đỏ.
Khi đi tới cửa nhà mình, Lý Khoa mới bắt đầu hơi lo lắng, anh nhìn cửa chống trộm vẫn chưa xé màng bảo vệ rồi nhe răng, trợn mắt làm ra mấy vẻ mặt khác nhau, xác định vành mắt đen thui và bọng mắt do phải thức đêm lâu ngày mà có không hề gây ảnh hưởng tới vẻ đẹp trai của mình thì anh mới rút chìa khóa trong túi ra rồi từ từ vặn ổ khóa, đẩy cửa vào.
Sau khi vào cửa, Lý Khoa đối diện với cánh cửa nhà mình, suy nghĩ ba giây về cuộc đời rồi mới cởi ác khoác, treo trên giá ở cửa và đi vào phòng khách.
Cô bạn gái thơm tho, mềm mại đã lâu không gặp của anh đang ngồi trên ghế sô pha vuốt lông cho boss mèo. Boss mèo sung sướng tới mức râu mép rung rung, chân duỗi thẳng, ngáy grừ grừ vô cùng thỏa mãn.
Tâm trạng hơi khẩn trương của Lý Khoa lập tức bình tĩnh lại, trong lòng tràn ngập sự ngọt ngào và thỏa mãn: “Tiểu...”
Một luồng ánh sáng trắng không biết từ đâu xuất hiện chợt lóe qua. Cảnh tượng trước mặt đột nhiên biến hóa, cô bạn gái thơm thơm, mềm mại chợt đổi vị trí với boss mèo.
Lý Khoa sải bước tiến đến, lôi boss mèo từ dưới người bạn gái lên, nửa câu còn lại vẫn nghẹn trong cổ phun ra một cách kỳ dị: “... Kha?!”
“Meo?”
Boss mèo đang nằm trong lòng Lý Khoa kêu một tiếng thê thảm. Lý trí của Lý Khoa nhanh chóng quay về, anh ngẩng đầu lên nhìn cái đèn tuýp sau khi lóe lên một luồng ánh sáng trắng thì vẫn mang theo tinh thần “người tàn mà chí không tàn”, dùng ánh sáng của bản thân chiếu rọi căn phòng: “Ánh sáng trắng... vừa rồi là do đèn tuýp bị nổ sao?!”
Cô bạn gái ngồi trên sô pha bĩu môi, cặp kính cận dáng vuông lệch xuống má, để lộ ra đôi mắt cận độ cao, trước mắt mờ ảo làm cho hai mắt cô trở nên long lanh, đôi lông mày hơi nhíu lại trông rất đáng thương, vô tội, cứ như Lý Khoa và boss mèo cấu kết với nhau để bắt nạt cô vậy.
Ý thức được sau khi đèn tuýp nổ rồi lóe lên ánh sáng trắng thì phản ứng của bạn gái không giống bình thường, Lý Khoa, chàng trai chuyên ngành kỹ thuật thành thật, cẩn trọng đưa tay về phía bạn gái: “Tiểu sư muội đừng sợ, đèn tuýp bị hỏng thôi mà, anh lấy thang đến rồi sửa là được.”
Lý Khoa, người bạn trai có trình độ level max, an ủi bạn gái xong lại không ngờ bạn gái được đằng chân lân đằng đầu, cô dùng hai cánh tay vô cùng mềm mại ôm lấy cái tay đang đưa ra của Lý Khoa, đồng thời còn dùng gò má cọ mấy lần. Sau đó cô ngẩng đầu, dùng cặp mắt to long lanh ngập nước kia nhìn Lý Khoa như lấy lòng.
Đầu óc của Lý Khoa như bị đông cứng lại.
Là một thằng đàn ông đi làm kỹ thuật với đàn anh, hai năm trước Lý Khoa và đàn anh được trường học mời về để diễn thuyết một bài nhằm thu hút các sinh viên mới nhảy hố, lúc đó anh mới quen cô bạn gái bây giờ. Hai người vừa gặp mà như quen biết từ lâu, bắt đầu liên hệ với nhau qua thư, cho tới bây giờ, hai người đã yêu xa được một năm rưỡi, chưa từng xảy ra vấn đề gì về tình cảm và sinh lý cả. Cách đây không lâu, bạn gái mới tốt nghiệp, xuất phát từ việc suy nghĩ cho tương lai của hai người, cô định tìm việc làm ở Thượng Hải này.
Tuy rằng tình cảm vẫn luôn tăng tiến ổn định nhưng đã yêu nhau lâu như vậy mà tiếp xúc thân mật nhất của hai người cũng chỉ là nắm tay. Lý Khoa vốn đã độc thân suốt hai mươi hai năm, giờ đây không phải không muốn để mối quan hệ của hai người tiến thêm một bước, chỉ là...
Bạn gái có khuôn mặt rất trẻ con, đeo kính mắt, mặc đồ công sở gì vào cũng giống mấy em loli mặc đồ cosplay. Mỗi lần hai người ra ngoài, Lý Khoa đều cảm thấy mình như ông chú dẫn theo cháu gái mới học cấp hai xong, chuẩn bị lên cấp ba ra ngoài đi chơi công viên trò chơi vậy. Bản thân Lý Khoa cũng cảm thấy, bạn gái mình ngoại trừ tuổi tác ra thì chỗ nào cũng nhỏ, bởi vậy anh cũng không muốn chủ động để mối quan hệ tiến thêm một bước.
Anh căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt. Sau khi bạn gái đến Thượng Hải lại chủ động như vậy, có phải anh có thể thuận thế đẩy mối quan hệ tiến thêm một bước hay không? Cứ thuận theo chiều gió mà bị đẩy ngã thôi?
Mãi tới khi bắt đầu tưởng tượng lung tung thì boss mèo đang ở trong lồng ngực Lý Khoa đột nhiên bắt đầu uốn tới ẹo lui.
Lý Khoa dùng một tay để nâng boss mèo nặng tới bốn cân, anh chợt cảm thấy như mình đang nâng cả thế giới vậy, nhất thời anh đã ném hết chuyện sửa đèn tuýp và chuyện đẩy ngã hay bị đẩy ngã ra sau đầu.
Lý Khoa dùng sức rút tay ra khỏi vòng tay của bạn gái rồi xoa lên mái tóc mềm mại của cô. Anh nhét boss mèo vào lòng bạn gái rồi dịu dàng nói: “Tiểu sư muội, em trông Lý Cẩu Đản một lát, anh đi luộc ít ức gà.”
“Ngao meo!”
Nói tới ức gà luộc thì trong nháy mắt, bạn gái đang ngồi trên ghế sô pha chợt kêu lên một tiếng. Trong chớp mắt, Lý Khoa cảm thấy trong mắt của cô đều là những vì sao sáng.
Cô bạn gái vẫn luôn yêu thương Lý Cẩu Đản như yêu Lý Khoa chợt có thái độ rất khác thường, cô không hề đón lấy boss mèo mà tùy tiện để boss mèo nặng bốn cân trượt từ bụng của cô xuống đùi.
Boss mèo “bị” trượt xuống đùi vô cùng bất mãn, nó duỗi vuốt ra lay cánh tay Lý Khoa, kêu meo meo không ngừng.
Lý Khoa nghiêm mặt lại, boss mèo và bạn gái tranh giành sự sủng ái, lúc này đây nhất định phải giúp người thân chứ không cần phải nói đạo lý làm gì: “Lý Cẩu Đản, con...”
“Meo…”
Bạn gái đang ngồi trên ghế sô pha chợt kêu một tiếng y như mèo.
“... Tiểu sư muội?”
“Meo!”
Boss mèo đứng trên ghế sô pha y như người kêu một tiếng.
Bình luận facebook